Xích Ái Sát Thủ
-
Chương 10: Kẻ săn bắn
Feston Kada không ngờ U Linh xảo quyệt này lại phạm phải sai lầm như vậy, mọi người sẽ luôn mắc phải sai lầm, cho dù hung thủ giết người có tính toán chu đáo như thế nào thì cũng sẽ lưu lại sơ hở và manh mối, chẳng qua phải xem người khác có phát hiện ra hay không.
Sát thủ đương nhiên cũng sẽ phạm phải sai lầm, giống như hắn đã thấy được bộ mặt chân thật của U Linh, nhưng lần này U Linh phạm phải một sai lầm rất quái dị, không có nhiều người khi đối mặt với tử thần mà lại đi cứu vớt sinh mạng của kẻ khác, huống chi đây lại là sinh mạng của một con vật.
U Linh rốt cục là người như thế nào? Bên dưới ánh lửa, Feston phủi nhẹ tro bụi trên quần áo rồi đưa Phong Triển Nặc vào trong xe.
Cho dù nhìn ở phương diện nào thì tình cảnh hiện tại vẫn vô cùng vớ vẩn.
Đến chạng vạng, một sát thủ chuyên nghiệp cùng một đặc vụ liên bang đồng thời xuất hiện trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, bị thầy thuốc quở trách, còn có một con mèo đi loanh quanh dưới chân bọn họ.
Đáng lý tình huống này phải là, người đàn ông đang nằm trên giường cấp cứu sẽ dùng khẩu súng mà mới một phút trước hắn còn cầm trong tay để tặng cho đối phương một viên đạn, còn viên sĩ quan FBI mặc bộ âu phục màu xám đậm đang lật xem hồ sơ bệnh án nếu có thể may mắn thoát khỏi nguy hiểm thì nên dùng còng tay mà khóa tên sát thủ này vào chiếc giường inox.
Mà không phải giống như bây, Phong Triển Nặc ngồi vào mép giường, trên đầu quấn băng gạc, ở trước mặt hắn là Feston, tay áo của người này đã được xắn cao, trên cổ áo sơ mi có dính máu của hắn, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ghi chép cái gì đó ở trước mặt bọn họ, trên ngực đeo bảng tên, John.
“…..Tôi phải nói sao đây với thể trọng của cậu? Chúc mừng cậu đã giảm béo thành công?” Bác sĩ tên John nhìn hồ sơ bệnh án, “Cậu Ian Noy, vết thương của cậu không nguy hiểm, nhưng cậu bị tuột huyết áp rất nghiêm trọng, dinh dưỡng không đủ, cậu có tiền sử bị chứng kén ăn hay sao?”
Bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Phong Triển Nặc lắc đầu, “Gần đây bận nhiều việc cho nên thường xuyên quên ăn, có lẽ là vì vậy.”
Cái gọi là bận nhiều việc thì đương nhiên chỉ có một, ánh mắt của Feston trở nên thâm trầm, tầm mắt của Phong Triển Nặc vô tình cố ý liếc về phía Feston, tiếp tục bổ sung, “Mấy ngày trước cũng suýt bị như thế.”
“Cậu là người mẫu à? Phải đi chụp hình ngoại cảnh?” Ông bác sĩ tò mò hỏi, Phong Triển Nặc cười cười, “Las Vegas, nơi đó tựa như cái lò nướng, thể lực bị tiêu hao quá độ.” Hắn đã sớm đoán được sẽ gặp phải trường hợp này, khi gặp Lilith là lúc hắn đang nghỉ ngơi, chuẩn bị chờ thể trạng khôi phục, nhận nhiệm vụ giết Adam William chỉ là việc ngoài ý muốn.
“Ồ!Las Vegasà?! Không thể nào! Đừng nói đùa vậy chứ? Cậu bị thiếu Vitamin D vì không chịu phơi nắng!” Nơi đó ánh nắng rất chói chang, đương nhiên không thể thiếu Vitamin D cho cơ thể, nghe thấy lời nói của bác sĩ, Phong Triển Nặc chỉ thở dài một cách tiếc nuối, “Nhưng mà tôi không hề đi ra ngoài.”
“Ra là như thế–” Từng gặp đủ loại chuyện kỳ lạ, bác sĩ John kéo dài âm tiết, tự cho là thông minh hiểu chuyện, tiếp theo hắn quét mắt nhìn Feston ở bên cạnh một cách ám muội, “Đương nhiên rồi, các cậu có thể mỗi ngày đều ở trong khách sạn.”
Xem ra là bị hiểu lầm, Phong Triển Nặc phóng lao phải theo lao, “Tôi cũng không muốn như vậy nhưng mà không còn cách nào khác.” Hắn nhún vai.
“Nhưng mà tôi cũng khuyên các cậu, người trẻ tuổi cho dù thân thể khỏe mạnh nhưng cũng đừng quá mức, hiện tại đã bị tuột huyết áp, lại thiếu dinh dưỡng, cho nên cậu xem, cậu không thể làm việc liên tục mà….khụ…ừm…không ăn cơm.” Ho khan vài tiếng để ám chỉ, vị bác sĩ tên John này hiển nhiên không hề kỳ thị giới tính, cứ tự cho là mình đúng, rồi tỏ vẻ lo lắng cho Phong Triển Nặc, Feston âm trầm đứng bên cạnh, hoàn toàn bị xem là đầu sỏ gây nên chuyện này. =))
Phong Triển Nặc vừa cười vừa nói chuyện với bác sĩ, “Đúng vậy, cho nên lần này trở về tôi phải ăn nhiều một chút.” Quãng thời gian kia vì chờ đợi mục tiêu xuất hiện mà hắn mất ba ngày không ăn cái gì cả, chỉ trông cậy vào một chai nước để duy trì thể lực, thậm chí không hề xê dịch mà cứ nằm bên trong đường ống, đợi cho mục tiêu xuất hiện rồi bắn một phát trí mạng.
Feston đối mặt với nụ cười của Phong Triển Nặc, bên trong đôi mắt màu xanh biển không có ý cười, ánh sáng lạnh lóe lên, không cần phải nghi ngờ, nếu cần thì bác sĩ John này có thể sẽ chết ở trong tay của U Linh chỉ trong tích tắc.
“Được rồi, nơi này không còn chuyện của anh, đi ra ngoài đi.” Kéo màn lại, Feston khoanh tay đứng bên giường, sắc mặt ôn hòa nhưng giọng điệu đầy mệnh lệnh làm cho bác sĩ John nhớ lại những năm tháng từng làm quân y trước kia, vì vậy liền quan sát Feston từ trên xuống dưới, “Cậu trai trẻ nóng tính thế, nhìn bộ dáng của cậu thì rất giống một người lính được đào tạo từ trong quân ngũ, có đúng không?”
“Đi ra ngoài.” Không nói nhảm với John, Feston xuất ra thẻ căn cước, phát hiện Feston là FBI, lúc này vị bác sĩ già mới biết rằng mình có lẽ đã đoán sai cái gì đó, hắn nhìn về phía chiếc áo vest phủ lên tay của Phong Triển Nặc.fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng buông tay, chiếc áo vest rơi xuống đất, không tiếp tục che giấu, hắn nằm trên giường với một chiếc còng tay. Vị bác sĩ John rốt cục hiểu được, chậm rãi lắc đầu một cách đáng tiếc, một người điển trai lại trẻ tuổi như vậy, muốn phong độ có phong độ, muốn khí chất có khí chất, vậy mà lại là tội phạm bị FBI bắt giữ, ai có thể ngờ cơ chứ.
Con mèo mướp nhảy lên giường, chính là vì nó cho nên quan hệ của hai người mới bị hiểu lầm, bác sĩ John trước khi đi ra ngoài còn liếc mắt nhìn nó một cách nghi hoặc. Không biết nó nhảy vào trong xe từ lúc nào rồi cùng bọn họ đến bệnh viện, có lẽ là lạc đường, bộ lông không quá bẩn, cũng rất gần gũi với con người.
Hai người cùng một con mèo ngồi trong gian ngăn cách được kéo rèm của phòng cấp cứu, Phong Triên Nặc không phải bị ngất vì vụ nổ mà nói cho chính xác là vì hắn bị tuột huyết áp, tay trái ghim kim truyền dịch, hắn nằm bất động, cũng không nói gì, nhìn kỹ thì khuôn mặt của hắn rất tinh tế, quả thật không giống như người da trắng mà giống một người con lai hơn, bên dưới mái tóc màu trà là một đôi mắt xanh thẳm.
Khi mỉm cười có thể dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích, mà khi nổ súng thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được tử vong lạnh lẽo từ bên trong đôi mắt đó, Feston quan sát Phong Triển Nặc, mặc kệ U Linh có phải tên là Ian Noy hay không thì người này hoàn toàn không giống với những tội phạm mà hắn đã từng bắt giữ.
“Làm được bao nhiêu năm rồi?” Feston kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt vô cùng bí hiểm.
Tình cảnh rất giống như đang thẩm vấn, Phong Triển Nặc biết chính mình tạm thời chạy không được, ít nhất phải truyền xong bình dịch thì mới có được thực lực để đối phó với Feston, “Tính từ ngày tôi được sinh ra, xấp xỉ hai mươi tám năm.” Hắn nhún vai.
“Xấp xỉ?” Feston cũng không vừa lòng với đáp án của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc liền giải thích, “Không biết ngày sinh của mình, như vậy chắc là không phạm pháp chứ.”
Như vậy là được huấn luyện từ nhỏ, Feston nhìn hắn một cách đăm chiêu, “Trải qua điều tra, cô vũ nữ Lilith bị cậu giết đã từng ở tại một cô nhi viện, sau đó cô nhi viện bị cháy, nhưng vẫn còn danh sách, bên trong có một cậu bé con lai tên là Noy.”
Ở trên hồ sơ bệnh án, khi Phong Triển Nặc tỉnh lại thì điền vào cái tên Ian Noy, “Như vậy thì sao? Anh là nhân chứng, anh đã thấy tôi làm như vậy là vì tự vệ, hiện tại còn muốn mang tôi về cục cảnh sát hay sao?” Hắn hỏi thật nhẹ nhàng.
Lilith đã chết, đại đa số những người may mắn còn sống sau trận hỏa hoạn ở cô nhi viện được nhận con nuôi đều sửa lại tên họ, cho dù muốn tìm nhân chứng xác nhận thân phận của hắn thì cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, hắn và Feston đều hiểu rõ điểm này.
Đồng thời cái chết của Lilith còn chặt đứt manh mối liên hệ duy nhất giữa Phong Triển Nặc và Adam William, trên tay của Feston không có bất cứ chứng cớ gì để chứng minh hắn là hung thủ giết người.
“Đừng lãng phí thời gian cho tôi, đội trưởng Kada.” Hắn ngồi dậy, chậm rãi kề sát vào Feston, “Cho dù bị anh bắt thì cùng lắm anh chỉ có thể giam giữ tôi 24 tiếng đồng hồ, điểm ấy anh cũng biết rất rõ, nếu anh muốn lợi dụng thời gian hiện tại để khuyên nhủ tôi thì xin khuyên anh tốt nhất đừng nằm mơ nữa.”
Xưng hô thay đổi chứng tỏ hắn không còn tâm tình để đùa giỡn, hắn nói nghiêm túc, giọng nam trung thong thả dễ nghe, đồng tử tản ra hơi thở của tử vong, đây là U Linh chân chính, là bóng ma của tử thần, con mèo đang cuộn mình trên giường bất chợt dựng thẳng bộ lông trên lưng, nó xòe ra móng vuốt, răng nanh sắc nhọn hướng về phía Phong Triển Nặc, cất lên tiếng kêu thê lương tràn ngập cảnh cáo và địch ý.
Đối với sự nguy hiểm trong lời nói của hắn, Feston thản nhiên nheo mắt lại, hàm ý thâm trầm, “Phàm là tội phạm rơi vào tay của tôi thì tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội trốn thoát lần thứ hai.”
Nắm lấy cổ áo của Phong Triển Nặc mà kéo sát đến mặt mình, Feston thoạt nhìn giống như vừa nhận được một lời khiêu chiến thú vị, Phong Triển Nặc mỉm cười nhưng đáy mắt không có ý cười, “Chúng ta cứ đợi xem sẽ thế nào.”
Bob nói đúng, bị con chim ưng nhìn chằm chằm, biện pháp giải quyết duy nhất chính là một viên đạn.
Một tiếng chuông reo lên, là điện thoại của Feston, hắn thả U Linh xuống giường, “Will, tôi không sao.” Will gọi điện đến, bởi vì sau khi Feston rời đi thì không hề báo lại tin tức cũng không về nhà.
“Không cần chờ tôi, cậu về trước đi, tôi còn có việc.” Hắn cầm điện thoại, ánh mắt không hề rời khỏi Phong Triển Nặc đang nằm trên giường bệnh, trong chốc lát hắn sẽ dẫn đối phương về cục cảnh sát.
“Will là thằng nhóc tóc vàng kia đúng không? Biểu hiện của cậu ta ở trên giường như thế nào?” Nhớ đến tình cảnh lúc ấy, giọng nói của Phong Triển Nặc tràn ngập ám muội, bỗng nhiên hắn cất cao giọng, “Cưng yêu, tình nhân của em đang ở cùng tôi, anh ấy lo lắng tôi ở một mình sẽ bị mang đi….”
Feston cau mày bụm lại cái miệng của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc không biết đầu dây bên kia cảm thấy như thế nào, nhìn thấy phản ứng của Feston, có lẽ người này không phải không có cảm tình với người tình bé nhỏ của mình, đáy mắt nổi lên ác ý, hắn vươn đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay của Feston.
Đầu lưỡi ướt át chậm rãi lướt qua bàn tay khô ráo, Phong Triển Nặc ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, mạch máu màu xanh cơ hồ nổi lên khi hắn ngẩng cổ, vóc dáng của hắn rất đẹp, tuy rằng hơi ốm một chút nhưng cũng không yếu ớt, bắp thịt hơi gầy bao quanh khung xương cao chừng 1m83, toàn thân cao gầy tinh tế, giống một loại động vật nào đó.
Chậm rãi quan sát, Feston không hề lắng nghe Will đang nói cái gì, hắn thẳng thừng tắt máy, “Khi tôi đang làm tình thì nổ súng, hiện tại còn chọc ghẹo tôi, cậu muốn làm gì? U Linh? Hay nên gọi cậu là Ian Noy?”
Bị Feston nói như thể hắn đang quyến rũ người này, tầm mắt phía trên khó phân biệt hàm nghĩa, Phong Triển Nặc thu hồi đầu lưỡi, “Đặc vụ FBI với chức vụ cao cấp, lãnh đạo các thành viên trong đội đặc nhiệm ST, nhìn nhà cửa cũng như xe của anh, gia cảnh hẳn là không tệ, Feston Kada, anh có được tất cả mọi thứ, mà hiện tại tôi đang bị bắt giam ở đây, có lẽ sẽ bị nhốt vào tù, anh nói xem, tôi còn có thể làm được cái gì?”
Hóa ra người này không muốn làm cho hắn sống yên ổn, Feston hơi giật giật hàng lông mày, “Đây là ghanh ghét, cậu ghanh ghét cuộc sống của tôi.”
Ánh mắt của Feston tựa như đang thương hại, một cảnh sát thương hại một phạm nhân, Phong Triển Nặc chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy, loại ánh mắt này từ trước đến này chỉ có hắn nhìn người ta chứ không có ai nhìn hắn như vậy, “Feston Kada! Không phải tất cả mọi người đều được sinh ra trong một gia đình giàu có như anh, cũng không phải tất cả mọi người đều giống anh!”
Đôi mắt xanh biển giống như nhấc lên một trận sóng to, “Anh là tinh anh là đội trưởng là thủ lĩnh trong mắt người khác, anh xem giải quyết các vụ án như một sự khiêu chiến, nhưng anh không thể gạt được tôi.” Hắn cười lạnh, “Không phải vì trị an, mà việc bắt lấy tội phạm chính là thắng lợi của anh, anh muốn tống bọn họ vào tù…”
Sóng triều quỷ bí phập phồng, chống lại đôi mắt của Feston, “Anh đang hưởng thụ cảm giác săn bắn, đừng giả vờ là người tốt, kỳ thật – anh chẳng khác gì tôi cả.”
………
P/S: anh Phê là đầu sỏ làm cho em Nặc bị ngất phải vào bệnh viện =)) =)), nghĩa đen thật là chính xác, còn nghĩa bóng thì chỉ có những người có máu fanboy fangirl như ông bác sĩ mới hiểu ra thôi =)) =)), ngưỡng mộ ông bác sĩ, nghĩ cao siêu ghê.
Sát thủ đương nhiên cũng sẽ phạm phải sai lầm, giống như hắn đã thấy được bộ mặt chân thật của U Linh, nhưng lần này U Linh phạm phải một sai lầm rất quái dị, không có nhiều người khi đối mặt với tử thần mà lại đi cứu vớt sinh mạng của kẻ khác, huống chi đây lại là sinh mạng của một con vật.
U Linh rốt cục là người như thế nào? Bên dưới ánh lửa, Feston phủi nhẹ tro bụi trên quần áo rồi đưa Phong Triển Nặc vào trong xe.
Cho dù nhìn ở phương diện nào thì tình cảnh hiện tại vẫn vô cùng vớ vẩn.
Đến chạng vạng, một sát thủ chuyên nghiệp cùng một đặc vụ liên bang đồng thời xuất hiện trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, bị thầy thuốc quở trách, còn có một con mèo đi loanh quanh dưới chân bọn họ.
Đáng lý tình huống này phải là, người đàn ông đang nằm trên giường cấp cứu sẽ dùng khẩu súng mà mới một phút trước hắn còn cầm trong tay để tặng cho đối phương một viên đạn, còn viên sĩ quan FBI mặc bộ âu phục màu xám đậm đang lật xem hồ sơ bệnh án nếu có thể may mắn thoát khỏi nguy hiểm thì nên dùng còng tay mà khóa tên sát thủ này vào chiếc giường inox.
Mà không phải giống như bây, Phong Triển Nặc ngồi vào mép giường, trên đầu quấn băng gạc, ở trước mặt hắn là Feston, tay áo của người này đã được xắn cao, trên cổ áo sơ mi có dính máu của hắn, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ghi chép cái gì đó ở trước mặt bọn họ, trên ngực đeo bảng tên, John.
“…..Tôi phải nói sao đây với thể trọng của cậu? Chúc mừng cậu đã giảm béo thành công?” Bác sĩ tên John nhìn hồ sơ bệnh án, “Cậu Ian Noy, vết thương của cậu không nguy hiểm, nhưng cậu bị tuột huyết áp rất nghiêm trọng, dinh dưỡng không đủ, cậu có tiền sử bị chứng kén ăn hay sao?”
Bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Phong Triển Nặc lắc đầu, “Gần đây bận nhiều việc cho nên thường xuyên quên ăn, có lẽ là vì vậy.”
Cái gọi là bận nhiều việc thì đương nhiên chỉ có một, ánh mắt của Feston trở nên thâm trầm, tầm mắt của Phong Triển Nặc vô tình cố ý liếc về phía Feston, tiếp tục bổ sung, “Mấy ngày trước cũng suýt bị như thế.”
“Cậu là người mẫu à? Phải đi chụp hình ngoại cảnh?” Ông bác sĩ tò mò hỏi, Phong Triển Nặc cười cười, “Las Vegas, nơi đó tựa như cái lò nướng, thể lực bị tiêu hao quá độ.” Hắn đã sớm đoán được sẽ gặp phải trường hợp này, khi gặp Lilith là lúc hắn đang nghỉ ngơi, chuẩn bị chờ thể trạng khôi phục, nhận nhiệm vụ giết Adam William chỉ là việc ngoài ý muốn.
“Ồ!Las Vegasà?! Không thể nào! Đừng nói đùa vậy chứ? Cậu bị thiếu Vitamin D vì không chịu phơi nắng!” Nơi đó ánh nắng rất chói chang, đương nhiên không thể thiếu Vitamin D cho cơ thể, nghe thấy lời nói của bác sĩ, Phong Triển Nặc chỉ thở dài một cách tiếc nuối, “Nhưng mà tôi không hề đi ra ngoài.”
“Ra là như thế–” Từng gặp đủ loại chuyện kỳ lạ, bác sĩ John kéo dài âm tiết, tự cho là thông minh hiểu chuyện, tiếp theo hắn quét mắt nhìn Feston ở bên cạnh một cách ám muội, “Đương nhiên rồi, các cậu có thể mỗi ngày đều ở trong khách sạn.”
Xem ra là bị hiểu lầm, Phong Triển Nặc phóng lao phải theo lao, “Tôi cũng không muốn như vậy nhưng mà không còn cách nào khác.” Hắn nhún vai.
“Nhưng mà tôi cũng khuyên các cậu, người trẻ tuổi cho dù thân thể khỏe mạnh nhưng cũng đừng quá mức, hiện tại đã bị tuột huyết áp, lại thiếu dinh dưỡng, cho nên cậu xem, cậu không thể làm việc liên tục mà….khụ…ừm…không ăn cơm.” Ho khan vài tiếng để ám chỉ, vị bác sĩ tên John này hiển nhiên không hề kỳ thị giới tính, cứ tự cho là mình đúng, rồi tỏ vẻ lo lắng cho Phong Triển Nặc, Feston âm trầm đứng bên cạnh, hoàn toàn bị xem là đầu sỏ gây nên chuyện này. =))
Phong Triển Nặc vừa cười vừa nói chuyện với bác sĩ, “Đúng vậy, cho nên lần này trở về tôi phải ăn nhiều một chút.” Quãng thời gian kia vì chờ đợi mục tiêu xuất hiện mà hắn mất ba ngày không ăn cái gì cả, chỉ trông cậy vào một chai nước để duy trì thể lực, thậm chí không hề xê dịch mà cứ nằm bên trong đường ống, đợi cho mục tiêu xuất hiện rồi bắn một phát trí mạng.
Feston đối mặt với nụ cười của Phong Triển Nặc, bên trong đôi mắt màu xanh biển không có ý cười, ánh sáng lạnh lóe lên, không cần phải nghi ngờ, nếu cần thì bác sĩ John này có thể sẽ chết ở trong tay của U Linh chỉ trong tích tắc.
“Được rồi, nơi này không còn chuyện của anh, đi ra ngoài đi.” Kéo màn lại, Feston khoanh tay đứng bên giường, sắc mặt ôn hòa nhưng giọng điệu đầy mệnh lệnh làm cho bác sĩ John nhớ lại những năm tháng từng làm quân y trước kia, vì vậy liền quan sát Feston từ trên xuống dưới, “Cậu trai trẻ nóng tính thế, nhìn bộ dáng của cậu thì rất giống một người lính được đào tạo từ trong quân ngũ, có đúng không?”
“Đi ra ngoài.” Không nói nhảm với John, Feston xuất ra thẻ căn cước, phát hiện Feston là FBI, lúc này vị bác sĩ già mới biết rằng mình có lẽ đã đoán sai cái gì đó, hắn nhìn về phía chiếc áo vest phủ lên tay của Phong Triển Nặc.fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng buông tay, chiếc áo vest rơi xuống đất, không tiếp tục che giấu, hắn nằm trên giường với một chiếc còng tay. Vị bác sĩ John rốt cục hiểu được, chậm rãi lắc đầu một cách đáng tiếc, một người điển trai lại trẻ tuổi như vậy, muốn phong độ có phong độ, muốn khí chất có khí chất, vậy mà lại là tội phạm bị FBI bắt giữ, ai có thể ngờ cơ chứ.
Con mèo mướp nhảy lên giường, chính là vì nó cho nên quan hệ của hai người mới bị hiểu lầm, bác sĩ John trước khi đi ra ngoài còn liếc mắt nhìn nó một cách nghi hoặc. Không biết nó nhảy vào trong xe từ lúc nào rồi cùng bọn họ đến bệnh viện, có lẽ là lạc đường, bộ lông không quá bẩn, cũng rất gần gũi với con người.
Hai người cùng một con mèo ngồi trong gian ngăn cách được kéo rèm của phòng cấp cứu, Phong Triên Nặc không phải bị ngất vì vụ nổ mà nói cho chính xác là vì hắn bị tuột huyết áp, tay trái ghim kim truyền dịch, hắn nằm bất động, cũng không nói gì, nhìn kỹ thì khuôn mặt của hắn rất tinh tế, quả thật không giống như người da trắng mà giống một người con lai hơn, bên dưới mái tóc màu trà là một đôi mắt xanh thẳm.
Khi mỉm cười có thể dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích, mà khi nổ súng thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được tử vong lạnh lẽo từ bên trong đôi mắt đó, Feston quan sát Phong Triển Nặc, mặc kệ U Linh có phải tên là Ian Noy hay không thì người này hoàn toàn không giống với những tội phạm mà hắn đã từng bắt giữ.
“Làm được bao nhiêu năm rồi?” Feston kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt vô cùng bí hiểm.
Tình cảnh rất giống như đang thẩm vấn, Phong Triển Nặc biết chính mình tạm thời chạy không được, ít nhất phải truyền xong bình dịch thì mới có được thực lực để đối phó với Feston, “Tính từ ngày tôi được sinh ra, xấp xỉ hai mươi tám năm.” Hắn nhún vai.
“Xấp xỉ?” Feston cũng không vừa lòng với đáp án của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc liền giải thích, “Không biết ngày sinh của mình, như vậy chắc là không phạm pháp chứ.”
Như vậy là được huấn luyện từ nhỏ, Feston nhìn hắn một cách đăm chiêu, “Trải qua điều tra, cô vũ nữ Lilith bị cậu giết đã từng ở tại một cô nhi viện, sau đó cô nhi viện bị cháy, nhưng vẫn còn danh sách, bên trong có một cậu bé con lai tên là Noy.”
Ở trên hồ sơ bệnh án, khi Phong Triển Nặc tỉnh lại thì điền vào cái tên Ian Noy, “Như vậy thì sao? Anh là nhân chứng, anh đã thấy tôi làm như vậy là vì tự vệ, hiện tại còn muốn mang tôi về cục cảnh sát hay sao?” Hắn hỏi thật nhẹ nhàng.
Lilith đã chết, đại đa số những người may mắn còn sống sau trận hỏa hoạn ở cô nhi viện được nhận con nuôi đều sửa lại tên họ, cho dù muốn tìm nhân chứng xác nhận thân phận của hắn thì cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, hắn và Feston đều hiểu rõ điểm này.
Đồng thời cái chết của Lilith còn chặt đứt manh mối liên hệ duy nhất giữa Phong Triển Nặc và Adam William, trên tay của Feston không có bất cứ chứng cớ gì để chứng minh hắn là hung thủ giết người.
“Đừng lãng phí thời gian cho tôi, đội trưởng Kada.” Hắn ngồi dậy, chậm rãi kề sát vào Feston, “Cho dù bị anh bắt thì cùng lắm anh chỉ có thể giam giữ tôi 24 tiếng đồng hồ, điểm ấy anh cũng biết rất rõ, nếu anh muốn lợi dụng thời gian hiện tại để khuyên nhủ tôi thì xin khuyên anh tốt nhất đừng nằm mơ nữa.”
Xưng hô thay đổi chứng tỏ hắn không còn tâm tình để đùa giỡn, hắn nói nghiêm túc, giọng nam trung thong thả dễ nghe, đồng tử tản ra hơi thở của tử vong, đây là U Linh chân chính, là bóng ma của tử thần, con mèo đang cuộn mình trên giường bất chợt dựng thẳng bộ lông trên lưng, nó xòe ra móng vuốt, răng nanh sắc nhọn hướng về phía Phong Triển Nặc, cất lên tiếng kêu thê lương tràn ngập cảnh cáo và địch ý.
Đối với sự nguy hiểm trong lời nói của hắn, Feston thản nhiên nheo mắt lại, hàm ý thâm trầm, “Phàm là tội phạm rơi vào tay của tôi thì tôi sẽ không để cho hắn có cơ hội trốn thoát lần thứ hai.”
Nắm lấy cổ áo của Phong Triển Nặc mà kéo sát đến mặt mình, Feston thoạt nhìn giống như vừa nhận được một lời khiêu chiến thú vị, Phong Triển Nặc mỉm cười nhưng đáy mắt không có ý cười, “Chúng ta cứ đợi xem sẽ thế nào.”
Bob nói đúng, bị con chim ưng nhìn chằm chằm, biện pháp giải quyết duy nhất chính là một viên đạn.
Một tiếng chuông reo lên, là điện thoại của Feston, hắn thả U Linh xuống giường, “Will, tôi không sao.” Will gọi điện đến, bởi vì sau khi Feston rời đi thì không hề báo lại tin tức cũng không về nhà.
“Không cần chờ tôi, cậu về trước đi, tôi còn có việc.” Hắn cầm điện thoại, ánh mắt không hề rời khỏi Phong Triển Nặc đang nằm trên giường bệnh, trong chốc lát hắn sẽ dẫn đối phương về cục cảnh sát.
“Will là thằng nhóc tóc vàng kia đúng không? Biểu hiện của cậu ta ở trên giường như thế nào?” Nhớ đến tình cảnh lúc ấy, giọng nói của Phong Triển Nặc tràn ngập ám muội, bỗng nhiên hắn cất cao giọng, “Cưng yêu, tình nhân của em đang ở cùng tôi, anh ấy lo lắng tôi ở một mình sẽ bị mang đi….”
Feston cau mày bụm lại cái miệng của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc không biết đầu dây bên kia cảm thấy như thế nào, nhìn thấy phản ứng của Feston, có lẽ người này không phải không có cảm tình với người tình bé nhỏ của mình, đáy mắt nổi lên ác ý, hắn vươn đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay của Feston.
Đầu lưỡi ướt át chậm rãi lướt qua bàn tay khô ráo, Phong Triển Nặc ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, mạch máu màu xanh cơ hồ nổi lên khi hắn ngẩng cổ, vóc dáng của hắn rất đẹp, tuy rằng hơi ốm một chút nhưng cũng không yếu ớt, bắp thịt hơi gầy bao quanh khung xương cao chừng 1m83, toàn thân cao gầy tinh tế, giống một loại động vật nào đó.
Chậm rãi quan sát, Feston không hề lắng nghe Will đang nói cái gì, hắn thẳng thừng tắt máy, “Khi tôi đang làm tình thì nổ súng, hiện tại còn chọc ghẹo tôi, cậu muốn làm gì? U Linh? Hay nên gọi cậu là Ian Noy?”
Bị Feston nói như thể hắn đang quyến rũ người này, tầm mắt phía trên khó phân biệt hàm nghĩa, Phong Triển Nặc thu hồi đầu lưỡi, “Đặc vụ FBI với chức vụ cao cấp, lãnh đạo các thành viên trong đội đặc nhiệm ST, nhìn nhà cửa cũng như xe của anh, gia cảnh hẳn là không tệ, Feston Kada, anh có được tất cả mọi thứ, mà hiện tại tôi đang bị bắt giam ở đây, có lẽ sẽ bị nhốt vào tù, anh nói xem, tôi còn có thể làm được cái gì?”
Hóa ra người này không muốn làm cho hắn sống yên ổn, Feston hơi giật giật hàng lông mày, “Đây là ghanh ghét, cậu ghanh ghét cuộc sống của tôi.”
Ánh mắt của Feston tựa như đang thương hại, một cảnh sát thương hại một phạm nhân, Phong Triển Nặc chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy, loại ánh mắt này từ trước đến này chỉ có hắn nhìn người ta chứ không có ai nhìn hắn như vậy, “Feston Kada! Không phải tất cả mọi người đều được sinh ra trong một gia đình giàu có như anh, cũng không phải tất cả mọi người đều giống anh!”
Đôi mắt xanh biển giống như nhấc lên một trận sóng to, “Anh là tinh anh là đội trưởng là thủ lĩnh trong mắt người khác, anh xem giải quyết các vụ án như một sự khiêu chiến, nhưng anh không thể gạt được tôi.” Hắn cười lạnh, “Không phải vì trị an, mà việc bắt lấy tội phạm chính là thắng lợi của anh, anh muốn tống bọn họ vào tù…”
Sóng triều quỷ bí phập phồng, chống lại đôi mắt của Feston, “Anh đang hưởng thụ cảm giác săn bắn, đừng giả vờ là người tốt, kỳ thật – anh chẳng khác gì tôi cả.”
………
P/S: anh Phê là đầu sỏ làm cho em Nặc bị ngất phải vào bệnh viện =)) =)), nghĩa đen thật là chính xác, còn nghĩa bóng thì chỉ có những người có máu fanboy fangirl như ông bác sĩ mới hiểu ra thôi =)) =)), ngưỡng mộ ông bác sĩ, nghĩ cao siêu ghê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook