Rời khỏi nhà cũ Giang gia, Tô Yên ngồi trên xe, cô nhạy cảm phát hiện tâm tình Giang Cảnh Xuyên không đúng lắm, vốn Tô Yên chính là người cực có ánh mắt, lúc này cũng không muốn va chạm họng súng, cũng bắt đầu giả trang câm điếc, trong lòng lại đang phán đoán vừa rồi đã phát sinh gì chuyện, lẽ nào là ông Giang quở trách hắn? Sẽ bởi vì chuyện gì đây?

Tô Yên lại liên tưởng đến lời bà Giang dặn dò mình, nhìn Giang Cảnh Xuyên một mặt trầm mặc, thầm nghĩ, sẽ không phải là ông nội cũng ám hiệu việc sinh đứa nhỏ đi? Nếu như nói như vậy, cũng khó trách Giang Cảnh Xuyên sẽ không vui, bây giờ bản thân cô cùng hắn quan hệ chỉ là vừa mới vào giai đoạn phá băng, như vậy đã nhanh thúc giục sinh đứa nhỏ, ngay cả cô cũng không tiếp thu nổi a.

Tô Yên có chút buồn bực, nếu tâm tình Giang Cảnh Xuyên không tốt, cô càng phải gắng sức tăng độ hảo cảm.

Thật không thể để cô hơi nghỉ ngơi một chút nào.

Khi đèn đỏ bắt đầu sáng, Giang Cảnh Xuyên cũng dừng xe lại, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú phía trước, đột nhiên cảm giác trên tay một trận mềm mại, hắn cúi đầu nhìn sang, Tô Yên đang cười tít mắt đem tay phủ trên mu bàn tay hắn, thấy Giang Cảnh Xuyên nhìn qua, cô cười dịu dàng nói: "Vất vả rồi."

Trong lòng Giang Cảnh Xuyên lướt qua một tia khác thường, hắn hơi muốn rút tay mình ra, nhưng lại không nhẫn tâm cự tuyệt an ủi của Tô Yên, chỉ có thể cứng ngắc ho nhẹ hai tiếng, nói: "Muốn đi ngắm sao không?"

Hoàn toàn không muốn xem đâu, chỉ muốn sớm về nhà tắm rửa đi ngủ.

"Thật sao? Rất muốn đi xem, nhất định đặc biệt đẹp." Trong đôi mắt Tô Yên toàn là ý cười, có chút mong đợi nhìn Giang Cảnh Xuyên.

Hơn mười phút sau, Giang Cảnh Xuyên lái xe đến bờ sông, cùng Tô Yên hai người song song dựa vào thân xe, ngửa đầu nhìn sao trên trời, nhất thời hai người đều không nói chuyện, sau một lúc lâu, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng: "Chúng ta nói chuyện đi."

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy tuy rằng ba cùng ông nội quan tâm có chút nhiều, dù sao trước đó hắn căn bản còn chưa có nghĩ tới muốn làm ba, nhưng bị người trong nhà thúc giục như vậy, Giang Cảnh Xuyên lại cảm thấy là mình nên cân nhắc tốt việc này, nhưng muốn có đứa nhỏ không phải là chuyện của một người, cũng phải xem Tô Yên có đồng ý hay không, cho dù là chuyện gì, Giang Cảnh Xuyên đều không muốn miễn cưỡng Tô Yên.

Nói? Nói chuyện gì? Sẽ không phải là nói chuyện sinh đứa nhỏ đi?

Trong lòng Tô Yên đánh trống, nhưng ý cười trên mặt mảy may chưa giảm, gật đầu, "Được."

Mặc kệ Giang Cảnh Xuyên đã đối mặt nhiều vấn đề làm ăn lớn, cũng không thấp thỏm giống như một khắc này vậy, hắn không khỏi hoài nghi có phải vừa rồi mình bị quỷ nhập vào người hay không, làm sao lại mang Tô Yên tới đây, còn chững chạc đàng hoàng nói chuyện sinh đứa nhỏ? Giang Cảnh Xuyên biết, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, một khi quan hệ của hắn cùng Tô Yên phát triển tốt hơn, người trong nhà nhất định là sẽ không ngừng cố gắng thúc giục, vấn đề này sớm muộn sẽ bị đặt ở ngoài sáng để bàn luận.

"Đối với đoạn hôn nhân này, anh cũng không mong đợi." Giang Cảnh Xuyên công tác chuẩn bị một hồi, quyết định vẫn là tuân theo nguyên tắc nói chuyện làm ăn, muốn giương trước dìm, chậm rãi tâm sự.

Tô Yên không thể tin nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, người này chẳng lẽ bởi vì bị thúc giục sinh đứa nhỏ nhất thời đứt gân não muốn nói chuyện ly hôn?

Không thể a, mấy ngày này phương thức cô tăng độ hảo cảm là đúng a! !

Giang Cảnh Xuyên không có phát hiện được ánh mắt Tô Yên, tạm dừng một chút, tiếp tục nói tiếp: "Nhưng nếu như đã kết hôn, em chính là vợ anh, chỉ cần em một ngày vẫn là Giang phu nhân, anh đối với em vẫn có một ngày trách nhiệm, bình thường trọng tâm của anh đều đặt trên mặt công việc, đối với chân ngoài trong hôn nhân, cho dù là loại hình thức chân ngoài nào, đều không có hứng thú, em nói em đã nghĩ thông, anh rất cao hứng, bởi vì trong lòng anh cũng không có ý định lại phát triển một đoạn hôn nhân có lẽ vẫn không như ý như cũ."

Nghe tới đây, lòng Tô Yên rốt cuộc an định lại, xem ý tứ này không giống như muốn nói chuyện ly hôn, vậy là đủ.

"Hôm nay em cùng bà nội đi tản bộ, khẳng định bà cũng có nói với em về chuyện đứa nhỏ đi?" Vừa nói xong mặt Giang Cảnh Xuyên đều nghiêng qua một bên.

Đối với cái đề tài này, nhắc tới vẫn là cảm thấy không giải thích được.

Tô Yên chần chờ gật đầu, xem ra Giang Cảnh Xuyên thật muốn nói chuyện đứa nhỏ, đợi lát nữa cô nên trả lời thế nào mới tốt đây.

"Em yên tâm, anh cũng không có ý muốn miễn cưỡng em, em chỉ để ý nói ý nghĩ của bản thân là được, anh sẽ phối hợp thích hợp."

Thẳng thắn mà nói, trước mắt Tô Yên cũng không muốn có đứa nhỏ, trong lòng cô rõ ràng, trên bản chất cô là người phi thường ích kỷ, cũng không muốn bị vật gì hoặc giả người nào ràng buộc, cô vừa mới tới đây không bao lâu, nghiêm khắc mà nói đều chưa thích ứng cuộc sống ở đây, cho dù sau khi sinh đứa nhỏ cô vẫn có thể tiếp tục tiêu sái qua ngày, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn là có người nhớ, một khi có người như vậy tồn tại, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lý trí cùng sức phán đoán của cô.

Cô có thể không thích Giang Cảnh Xuyên, nhưng cô làm không được không thích đứa nhỏ mình hoài thai mười tháng, một khi cô sinh đứa nhỏ, thì có nghĩa là trên thế giới này cô có uy hiếp.

Cô không muốn bị bất kỳ người nào ràng buộc, cũng không muốn có uy hiếp.

Tô Yên đang xoắn xuýt, cô tự nhiên là không thể nói thật với Giang Cảnh Xuyên, nhưng phải nói thế nào để biểu đạt ý mình, lại sẽ không làm Giang Cảnh Xuyên thẹn quá hóa giận đây.

Đây là một kỹ thuật.

Tô Yên suy nghĩ một chút, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng trả lời: "Em muốn trước trở thành một người vợ tốt, sau đó, lại trở thành một người mẹ tốt, bây giờ em còn chưa chuẩn bị tốt làm mẹ..." Cô dừng một chút, âm thanh càng thấp, thấp đến mức Giang Cảnh Xuyên cho rằng mình nghe nhầm, cô nói, "Em muốn ở cùng một chỗ với anh nhiều hơn, chỉ là cùng với anh."

Thân thể Giang Cảnh Xuyên chấn động, vẻ mặt cũng có chút không thích hợp, bất quá tốt xấu cũng là người ngồi ở vị trí cao vài năm, đã có thể khống chế vẻ mặt mình rất tốt, rất nhanh hắn liền khôi phục tự nhiên, ở trong đêm đen, lòng bàn tay hắn khẽ ướt, giọng nói lại rất bình tĩnh, "Anh cũng muốn như vậy, bây giờ nói cái này vẫn là quá sớm."

Tô Yên vươn tay kéo cánh tay hắn, một cách tự nhiên dựa vào bờ vai hắn, ấm giọng nói: "Đứa bé dễ thương như vậy, em cũng rất thích, lời bà nội nói với em em đều nghe lọt, không gạt anh, em cũng có chút động lòng, nhưng em hi vọng đứa nhỏ có thể tới vào lúc thích hợp nhất, chờ khi chúng ta đều đã chuẩn bị sẵn sàng."

Không thể không nói lời này Tô Yên nói thật hết sức tốt, chí ít Giang Cảnh Xuyên là tin thật, hơn nữa vốn là lông mày nhíu chặt cũng chậm rãi giãn ra, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Yên, ở dưới ánh trăng, khóe môi cô đang giơ lên, cả người nhìn điềm đạm như vậy.

Trên đường về nhà, Giang Cảnh Xuyên cẩn thận hồi tưởng một chút chuyện phát sinh mấy ngày nay, có lẽ Tô Yên là thật nghĩ thông, như vậy đối với cô đối với hắn đều tốt, đoạn hôn nhân này có lẽ tạm được, có thể Giang Cảnh Xuyên cũng không muốn vô duyên vô cớ bắt đầu một đoạn tiếp theo.

Nói không chừng người tiếp theo còn không bằng Tô Yên đâu.

Hắn là thương nhân, nói đến cùng vẫn là theo đuổi ích lợi lớn nhất, ly hôn lại kết hôn, đối với người vô cùng bận rộn như hắn mà nói, hoàn toàn là lãng phí thời gian cùng tâm lực.

Trở lại biệt thự, sau khi Tô Yên tắm rửa xong liền cảm thấy rất mệt mỏi, nằm ở trên giường cố gắng một hồi vẫn là ngủ gục, khi Giang Cảnh Xuyên từ phòng tắm đi ra, thấy Tô Yên đã ngủ, vốn là trong phòng tắm công tác chuẩn bị một hồi lâu, đều đã xây dựng tâm lý chuẩn bị từ nay bắt đầu làm một đôi vợ chồng bình thường, Giang Cảnh Xuyên đi đến trước giường lớn, cúi đầu nhìn vẻ mặt Tô Yên đang ngủ, trên mặt chậm rãi hiện lên một tia tươi cười.

Hắn nhẹ chân nhẹ tay đắp kín chăn cho Tô Yên, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đến phòng sách tiếp tục làm việc.

Khi Tô Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trên giường không có người, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, không qua bao lâu, cô khoác áo choàng ngủ đứng dậy, mở cửa đi về phía phòng sách của Giang Cảnh Xuyên, quả nhiên còn chưa có đi đến cửa, liền thấy ánh đèn, Tô Yên nghĩ lại, đi xuống phòng bếp dưới lầu, vụng về rót một ly sữa cho Giang Cảnh Xuyên.

Đến cửa phòng sách, cho dù cửa không có đóng, cô vẫn gõ, Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô, liền để cô đi vào.

Tô Yên đặt sữa ở trên bàn, giọng nói phi thường tự trách, "Muộn như vậy anh còn làm việc, em thì lại đi ngủ."

"Không có việc gì, có chút tư liệu hôm nay anh muốn duyệt xong, ngày mai họp hiệu suất mới tăng cao." Giang Cảnh Xuyên một cách tự nhiên bưng ly sữa lên uống một hớp lớn.

Tô Yên nghĩ đến trước kia hoàng thượng cũng là bận nhìn sổ con đến đêm khuya, lúc đó cô thường thường làm bạn bên cạnh, tuy rằng cũng chỉ là ở một bên nhìn, nhưng lúc đó cô rõ ràng có thể cảm giác được hoàng thượng vui vẻ.

"Em ở cùng anh." Tô Yên ngồi ở một bên, lại hỏi: "Anh muốn ăn gì không?"

Quan tâm trong đôi mắt Tô Yên làm Giang Cảnh Xuyên chậm rãi hiểu được, vì sao đám anh em đều nói độc thân dù tốt hơn cũng không bằng có bà xã hỏi han ân cần, có lẽ thật như ông nội đã nói, Tô Yên chính là người thích hợp nhất.

Chí ít Tô Yên dành cho quan tâm như vậy, Giang Cảnh Xuyên phi thường hưởng thụ.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Cảnh Xuyên vang lên, ngón tay hắn hoạt động một chút, nhận điện, "Có chuyện gì?"

Đây là đám anh em gọi điện thoại tới, Tô Yên lại nghiêng đầu đứng ở một bên, nhớ lại động tác nghe điện thoại của Giang Cảnh Xuyên vừa rồi.

Cô đại khái có thể tiếp nhận đây là công cụ nói chuyện có thể nghe âm thanh đối phương, có thể mang theo bên người đi rất xa, nhưng cô không biết sử dụng thế nào, Tô Yên nghĩ đến nguyên thân cũng có cái công cụ như vậy, hơn mười ngày nay, cơ hồ mỗi ngày đều đột nhiên reo lên, ngay từ đầu cô còn sợ hãi, đến bây giờ cũng biết đó là thế nào rồi.

Đây là có người muốn nói chuyện với cô.

Ừ, nếu như ngày mai công cụ đó lại reo lên, cô liền biết nên dùng thế nào.

Bất quá, tới cùng là ai muốn nói chuyện với cô đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương