Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
-
Chương 95-2: Nhà họ Lục 2
“ Ông ta biết chú trấn hồn?” Nghiêm lão nhíu mày, trong giọng nói cũng mơ hồ, nhưng lão già đó mặc dù có nhiều chuyện không đáng tin cậy nhưng xưa nay chưa bao giờ mang chuyện huyền học ra đùa giỡn “Con đưa điện thoại cho ba con đi.”
Lục Ninh đưa điện thoại cho Lục Cẩm Giang.
“Nghiêm lão.”
“Cẩm Giang, nếu đó là đệ tử của lão già kia thì cậu có thể thử một lần.”
“Bác quen biết họ thật sao? Vị tiền bối đó là ở môn phái nào ạ?” Vì tìm cách chữa khỏi cho vợ mình, Lục Cẩm Giang đã tìm hiểu không biết bao nhiêu là các gia tộc Thiên Sư lớn nhỏ nhưng đến nay chưa bao giờ nghe đến môn phái biết chú trấn hồn, với lại, nếu như ông Nghiêm biết thì không thể không nói cho ông biết được.
“Hẳn là cậu đã từng nghe qua rồi.” Trong giọng nói của ông Nghiêm lộ ra vẻ khinh thường “Lão già đó là cái đồ không biết xấu hổ, lấy cho mình một danh hiệu thật là kệch cỡm, Lạc Hà chân nhân.”
“Lạc Hà chân nhân?” Lục Cẩm Giang không thể tin hỏi lại, thế hệ Thiên Sư của ông có mấy ai mà chưa nghe qua danh hiệu Lạc Hà chân nhân. Chỉ có điều hai mươi năm trước Lạc Hà chân nhân đã thoái ẩn (về hưu), những năm qua ông đã đi tìm nhiều nơi nhưng không thấy. thật không thể ngờ, lần này lại vô tình mà gặp được.
==
(Thi Thi, nửa tiếng sau anh đến khách sạn đón em.)
Trần Ngư nhìn tin nhắn gửi đến thì cuống quýt, ngay cả kem cũng bỏ luôn, chạy qua bên cạnh gõ mạnh lên cửa phòng ông Ngô.
“Con làm gì vậy?” Ông Ngô bực bội ra mở cửa.
“Ông nội, ông đâu rồi, mau mau lên, sao tự nhiên lại đứng hình thế này?”
“Đột nhiên lại biến mất, có phải ông chơi game suốt đêm nên bị đau tim rồi không.”
“Đúng ha, ông nội cũng bảy mươi tuổi rồi, làm sao mà sánh được với mấy người trẻ tuổi như bọn mình.”
Ông Ngô nghe mấy giọng nói vọng ra từ máy tính, gân xanh trên trán nổi lên, khôngđể ý đến cháu gái đang đứng ở cửa, nhanh chân xoay người lại mắng “Bọn nhóc con các cậu, cứ chờ đấy, khi nào ta về sẽ cho các cậu thấy cái gọi là sự khác nhau giữa người bảy mươi tuổi và đám trẻ trâu các cậu.”
Trong nháy mắt, những tiếng kêu rên từ máy tính vang lên liên tiếp.
Trần Ngư không thể tin nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói “Ông nội, ông đến đây mà cũng mang theo máy vi tính nữa hả?”
“Đúng vậy a, con không mang theo à? Bây giờ có người ra ngoài mà không mang theo laptop sao?” Vẻ mặt ông Ngô ‘con đúng là đồ lạc hậu’.
Khóe miệng Trần Ngư giật giật, không thèm cãi lại, bây giờ cô còn đang lo lắng chuyện chút nữa Lục Ninh sẽ đến đây “Ông lão, làm sao bây giờ, chút nữa anh Lục Ninh sẽđến đón con.”
“Ai là Lục Ninh?” Ông Ngô là người hay quên.
“Hôm qua, lúc ăn cơm con đã nói với ông rồi mà? Chính là người đã đưa chuông chiêu hồn cho con đó.” Trần Ngư nói.
Ông Ngô hơi sửng sốt, nói đến chuông chiêu hồn ông mới hoàn toàn nhớ đến Lục Ninh là ai, ông Ngô nhấn nút tắt loa trong trò chơi trên máy vi tính, hỏi “Hôm qua con nóimuốn dùng chú trấn hồn giúp người ta, có phải là mẹ của Lục Ninh không?”
“Đúng ạ.” Trần Ngư lo lắng “Hôm qua con đã suy nghĩ kĩ cả đêm nhưng vẫn không thể nhớ đã học chú trấn hồn này từ đâu. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đúng là con tự học được trong mơ à?”
“Nếu không, con gọi điện lại cho Lục Ninh, nói với anh ấy con cũng chưa nắm chắc, thôi không làm nữa.” Trần Ngư rầu rĩ nói.
Ông Ngô thấy Trần Ngư cầm điện thoại định gọi đi thì lên tiếng ngăn lại “Đợi mộtchút.”
“Dạ?”
“không phải con nói là mẹ Lục Ninh không thể đợi được lâu nữa sao? đã như thế thìcon cứ thử một lần đi, dù chú trấn hồn này có thật hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì.” Ông Ngô đề nghị.
“Ông nói con vẫn nên đi sao?” Trần Ngư không chắc chắn hỏi lại.
“Con cứ đi đi, nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Người ta đã thoải mái tặng không chuông chiêu hồn cho con nên dù gì con cũng phải báo đáp người ta chứ.” Qua chú an thần ngày hôm qua, ông Ngô biết, Trần Ngư biết chú trấn hồn là thật.
“Cũng phải, dù không thành công thì cũng chẳng làm tình hình xấu hơn.” Trần Ngư nghĩ nghĩ thì thấy ông nội mình nói có lý “Vậy con xuống lầu chờ họ tới.”
Sau khi Trần Ngư đi, ông Ngô do dự một chút rồi lên trò chơi nói chuyện với tổ đội mộtlúc, sau đó khép laptop lại, đi theo Trần Ngư ra sảnh khách sạn.
“A? Ông lão, ông cũng muốn đi hả?” Trần Ngư thấy ông nội cũng xuống lầu, thì nghi ngờ hỏi.
“không phải, ông đi dạo một chút, thuận tiện mua chút đồ ăn.” Ông Ngô nói.
“Vâng.” Trần Ngư không nghi ngờ gì, tìm một chỗ trong sảnh ngồi đợi.
Ông Ngô đi gần tới hỏi “không phải con nói có người đến đón con sao? Sao giờ vẫn chưa ai tới?”
“không vội, con chờ thêm một chút là được. Ông định đi mua đồ mà, sao ông chưađi?” Trần Ngư thuận miệng hỏi.
“…” Ông Ngô chột dạ đi ra tủ lạnh đặt bên cạnh sảnh của khách sạn, mua một chai nước trái cây, vừa vặn nắp chai vừa nhìn ra cửa chính.
Lúc này, một thanh niên đi vào cửa chính của khách sạn, ánh mắt quét một vòng trong sảnh lớn sau đó nhanh chóng tập trung nhìn về phía Trần Ngư, cười chạy đến “Thi Thi.”
Lục Cẩm Giang cũng bước vào cùng con trai, nhưng ánh mắt của ông chỉ dừng trênngười Trần Ngư một thoáng, sau đó lại tập trung vào ông Ngô đứng phía sau Trần Ngư không xa. Trong nháy mắt nhìn thấy ông Ngô, Lục Cẩm Giang kích động, hai tay run run, ông bước nhanh về phía trước, nhìn ông Ngô đang uống nước trái cây, vái chào thật sâu “Tiền bối!”
Ông Ngô giật nảy mình, hỏi “Cậu là ai?”
“Tiền bối quên rồi sao, hai mươi năm trước, cửa âm.” Lục Cẩm Giang nhắc.
Hai mươi năm qua, số lần ông Ngô đi đến âm phủ cũng không nhiều nên rất nhanh ông đã nhận ra. Hai mươi năm trước, khi ông từ âm phủ rời đi, hình như đúng lúc gặpmột thanh niên đang cố gắng cướp đoạt lại người vợ đã chết của mình, sau đó … Hình như lúc đó tâm tình ông không được tốt, vì thế đã tiện tay đánh cho quỷ sai đi câu hồn đứng bên cạnh một trận tơi bời.
“Là cậu à …” Ông Ngô nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng thanh niên Ngô đưa cỏ sinh cơ đến thì bị mắng, vô cùng không hiểu, ngày nào đó gặp được chàng thanh niên Nghiêm cũng đến theo đuổi cô nương.
Chàng thanh niên Nghiêm cầm một bông hồng trên tay: cô nương, tuy hoa tươi khôngthể sánh với em, nhưng mà anh thực sự không thể tìm được cái gì có thể sánh ngang với vẻ đẹp của em.
cô nương nhận hoa hồng, xoay người rời đi.
Chàng thanh niên Nghiêm vô cùng phấn khích, đứng tại chỗ xoay ba vòng.
Chàng thanh niên Ngô ra ngoài suốt đêm, bắt một con cương thi sáu trăm năm, lén lút bỏ vào phòng chàng thanh niên Nghiêm lúc đó có tu vi chưa cao.
Từ đó, chàng thanh niên Nghiêm trở thành đại sư chuyên giết cương thi, thành tựu cảmột đời.
Lục Ninh đưa điện thoại cho Lục Cẩm Giang.
“Nghiêm lão.”
“Cẩm Giang, nếu đó là đệ tử của lão già kia thì cậu có thể thử một lần.”
“Bác quen biết họ thật sao? Vị tiền bối đó là ở môn phái nào ạ?” Vì tìm cách chữa khỏi cho vợ mình, Lục Cẩm Giang đã tìm hiểu không biết bao nhiêu là các gia tộc Thiên Sư lớn nhỏ nhưng đến nay chưa bao giờ nghe đến môn phái biết chú trấn hồn, với lại, nếu như ông Nghiêm biết thì không thể không nói cho ông biết được.
“Hẳn là cậu đã từng nghe qua rồi.” Trong giọng nói của ông Nghiêm lộ ra vẻ khinh thường “Lão già đó là cái đồ không biết xấu hổ, lấy cho mình một danh hiệu thật là kệch cỡm, Lạc Hà chân nhân.”
“Lạc Hà chân nhân?” Lục Cẩm Giang không thể tin hỏi lại, thế hệ Thiên Sư của ông có mấy ai mà chưa nghe qua danh hiệu Lạc Hà chân nhân. Chỉ có điều hai mươi năm trước Lạc Hà chân nhân đã thoái ẩn (về hưu), những năm qua ông đã đi tìm nhiều nơi nhưng không thấy. thật không thể ngờ, lần này lại vô tình mà gặp được.
==
(Thi Thi, nửa tiếng sau anh đến khách sạn đón em.)
Trần Ngư nhìn tin nhắn gửi đến thì cuống quýt, ngay cả kem cũng bỏ luôn, chạy qua bên cạnh gõ mạnh lên cửa phòng ông Ngô.
“Con làm gì vậy?” Ông Ngô bực bội ra mở cửa.
“Ông nội, ông đâu rồi, mau mau lên, sao tự nhiên lại đứng hình thế này?”
“Đột nhiên lại biến mất, có phải ông chơi game suốt đêm nên bị đau tim rồi không.”
“Đúng ha, ông nội cũng bảy mươi tuổi rồi, làm sao mà sánh được với mấy người trẻ tuổi như bọn mình.”
Ông Ngô nghe mấy giọng nói vọng ra từ máy tính, gân xanh trên trán nổi lên, khôngđể ý đến cháu gái đang đứng ở cửa, nhanh chân xoay người lại mắng “Bọn nhóc con các cậu, cứ chờ đấy, khi nào ta về sẽ cho các cậu thấy cái gọi là sự khác nhau giữa người bảy mươi tuổi và đám trẻ trâu các cậu.”
Trong nháy mắt, những tiếng kêu rên từ máy tính vang lên liên tiếp.
Trần Ngư không thể tin nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói “Ông nội, ông đến đây mà cũng mang theo máy vi tính nữa hả?”
“Đúng vậy a, con không mang theo à? Bây giờ có người ra ngoài mà không mang theo laptop sao?” Vẻ mặt ông Ngô ‘con đúng là đồ lạc hậu’.
Khóe miệng Trần Ngư giật giật, không thèm cãi lại, bây giờ cô còn đang lo lắng chuyện chút nữa Lục Ninh sẽ đến đây “Ông lão, làm sao bây giờ, chút nữa anh Lục Ninh sẽđến đón con.”
“Ai là Lục Ninh?” Ông Ngô là người hay quên.
“Hôm qua, lúc ăn cơm con đã nói với ông rồi mà? Chính là người đã đưa chuông chiêu hồn cho con đó.” Trần Ngư nói.
Ông Ngô hơi sửng sốt, nói đến chuông chiêu hồn ông mới hoàn toàn nhớ đến Lục Ninh là ai, ông Ngô nhấn nút tắt loa trong trò chơi trên máy vi tính, hỏi “Hôm qua con nóimuốn dùng chú trấn hồn giúp người ta, có phải là mẹ của Lục Ninh không?”
“Đúng ạ.” Trần Ngư lo lắng “Hôm qua con đã suy nghĩ kĩ cả đêm nhưng vẫn không thể nhớ đã học chú trấn hồn này từ đâu. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đúng là con tự học được trong mơ à?”
“Nếu không, con gọi điện lại cho Lục Ninh, nói với anh ấy con cũng chưa nắm chắc, thôi không làm nữa.” Trần Ngư rầu rĩ nói.
Ông Ngô thấy Trần Ngư cầm điện thoại định gọi đi thì lên tiếng ngăn lại “Đợi mộtchút.”
“Dạ?”
“không phải con nói là mẹ Lục Ninh không thể đợi được lâu nữa sao? đã như thế thìcon cứ thử một lần đi, dù chú trấn hồn này có thật hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì.” Ông Ngô đề nghị.
“Ông nói con vẫn nên đi sao?” Trần Ngư không chắc chắn hỏi lại.
“Con cứ đi đi, nhỡ đâu có tác dụng thì sao? Người ta đã thoải mái tặng không chuông chiêu hồn cho con nên dù gì con cũng phải báo đáp người ta chứ.” Qua chú an thần ngày hôm qua, ông Ngô biết, Trần Ngư biết chú trấn hồn là thật.
“Cũng phải, dù không thành công thì cũng chẳng làm tình hình xấu hơn.” Trần Ngư nghĩ nghĩ thì thấy ông nội mình nói có lý “Vậy con xuống lầu chờ họ tới.”
Sau khi Trần Ngư đi, ông Ngô do dự một chút rồi lên trò chơi nói chuyện với tổ đội mộtlúc, sau đó khép laptop lại, đi theo Trần Ngư ra sảnh khách sạn.
“A? Ông lão, ông cũng muốn đi hả?” Trần Ngư thấy ông nội cũng xuống lầu, thì nghi ngờ hỏi.
“không phải, ông đi dạo một chút, thuận tiện mua chút đồ ăn.” Ông Ngô nói.
“Vâng.” Trần Ngư không nghi ngờ gì, tìm một chỗ trong sảnh ngồi đợi.
Ông Ngô đi gần tới hỏi “không phải con nói có người đến đón con sao? Sao giờ vẫn chưa ai tới?”
“không vội, con chờ thêm một chút là được. Ông định đi mua đồ mà, sao ông chưađi?” Trần Ngư thuận miệng hỏi.
“…” Ông Ngô chột dạ đi ra tủ lạnh đặt bên cạnh sảnh của khách sạn, mua một chai nước trái cây, vừa vặn nắp chai vừa nhìn ra cửa chính.
Lúc này, một thanh niên đi vào cửa chính của khách sạn, ánh mắt quét một vòng trong sảnh lớn sau đó nhanh chóng tập trung nhìn về phía Trần Ngư, cười chạy đến “Thi Thi.”
Lục Cẩm Giang cũng bước vào cùng con trai, nhưng ánh mắt của ông chỉ dừng trênngười Trần Ngư một thoáng, sau đó lại tập trung vào ông Ngô đứng phía sau Trần Ngư không xa. Trong nháy mắt nhìn thấy ông Ngô, Lục Cẩm Giang kích động, hai tay run run, ông bước nhanh về phía trước, nhìn ông Ngô đang uống nước trái cây, vái chào thật sâu “Tiền bối!”
Ông Ngô giật nảy mình, hỏi “Cậu là ai?”
“Tiền bối quên rồi sao, hai mươi năm trước, cửa âm.” Lục Cẩm Giang nhắc.
Hai mươi năm qua, số lần ông Ngô đi đến âm phủ cũng không nhiều nên rất nhanh ông đã nhận ra. Hai mươi năm trước, khi ông từ âm phủ rời đi, hình như đúng lúc gặpmột thanh niên đang cố gắng cướp đoạt lại người vợ đã chết của mình, sau đó … Hình như lúc đó tâm tình ông không được tốt, vì thế đã tiện tay đánh cho quỷ sai đi câu hồn đứng bên cạnh một trận tơi bời.
“Là cậu à …” Ông Ngô nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng thanh niên Ngô đưa cỏ sinh cơ đến thì bị mắng, vô cùng không hiểu, ngày nào đó gặp được chàng thanh niên Nghiêm cũng đến theo đuổi cô nương.
Chàng thanh niên Nghiêm cầm một bông hồng trên tay: cô nương, tuy hoa tươi khôngthể sánh với em, nhưng mà anh thực sự không thể tìm được cái gì có thể sánh ngang với vẻ đẹp của em.
cô nương nhận hoa hồng, xoay người rời đi.
Chàng thanh niên Nghiêm vô cùng phấn khích, đứng tại chỗ xoay ba vòng.
Chàng thanh niên Ngô ra ngoài suốt đêm, bắt một con cương thi sáu trăm năm, lén lút bỏ vào phòng chàng thanh niên Nghiêm lúc đó có tu vi chưa cao.
Từ đó, chàng thanh niên Nghiêm trở thành đại sư chuyên giết cương thi, thành tựu cảmột đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook