Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
-
Chương 39-2: Âm phủ không thu hồn ma 2
Khi đi ngang qua ngõ nhỏ ngày hôm qua, từ xa Trần Ngư đã nhìn thấy sắc ma nữ có ý định sàm sỡ anh trai nhà mình tối qua, lập tức máu nóng bốc lên đầu, cô sải bước đitới, đem ma nữ kéo qua một bên tức giận nói “Lần sau còn để tôi thấy cô sàm sỡ anhtrai tôi, tôi cho cô một lá bùa đốt cô luôn.”
“Thiên Sư, cô tha mạng cho tôi đi, tôi không dám, không dám nữa đâu mà.” Thực ra, ma nữ chờ ở đây là muốn nói xin lỗi với Trần Ngư “Thực sự là tôi không biết anhchàng cao to đẹp trai đó lại là anh trai của Thiên Sư đâu.”
Trần Ngư thấy ma nữ đã bị dọa đủ, thế là thái độ dịu xuống một chút “Tôi nói này, hành động sàm sỡ người khác cô làm hoài mà không thấy nhàm chán sao? cô đi đầu thai ngay cũng được mà.”
“Thiên Sư, cô nói nhẹ nhàng quá, loại cô hồn dã quỷ trốn tránh cửa âm như chúng tôithì khi đầu thai có được mấy chỗ tốt.” Sắc ma nữ vô cùng đáng thương “Nếu bị quỷ sai bắt đi thì còn phải ngồi mấy năm tù trước đã, trong mười tám tầng địa ngục, khôngbiết là tôi sẽ bị nhốt ở tầng thứ mấy. Khi còn sống, nếu trộm hôn người khác thì nhiều nhất là bị chửi là đồ lưu manh, nghĩ không ra là sau khi chết hình phạt còn nghiêm trọng hơn, trực tiếp ảnh hưởng đến việc đầu thai sau này.”
cô hồn theo quan niệm dân gian được hiểu là những hồn ma cô đơn, đây là những linh hồn chưa được siêu thoát vẫn còn vất vưởng trên thế gian. cô hồn dã quỷ theo dân gian là những hồn ma, quỷ lang thang cô độc không có nơi trú ngụ và thường ở nay đây mai đó.
“Vậy cô định làm thế nào? Vẫn tiếp tục làm cô hồn dã quỷ?” Trần Ngư hỏi ngược lại
“Sao có thể chứ, chờ khi nào tôi tập hợp đủ 999 ‘soái ca’, tôi sẽ tìm Thiên Sư nhờ siêu độ cho tôi.” Sắc ma nữ nói xong nhìn thoáng qua Trần Ngư, tuy nói ma nữ đang hành động thì bị bắt quả tang hai lần nhưng Trần Ngư là Thiên Sư thông tình đạt lý nhất mà ma nữ đã từng gặp. Các Thiên Sư khác, khi gặp cô ta một là không nói hai lời liền muốn thu cô ta rồi, hai là giảng giải khuyên cô ta không nên đi sàm sỡ người khác, nhanh đi đầu thai đi.
Chỉ có Trần Ngư là khác biệt, chẳng những không thu ma nữ, càng không ngăn cô tađi sàm sỡ các soái ca.
Sắc ma nữ nghĩ đến đây, bỗng nhiên đổi giọng nịnh nọt tươi cười nói “Tiểu Thiên Sư à, nếu không chờ tôi tập hợp đủ 999 ‘soái ca’, tôi đi tìm cô, cô siêu độ cho tôi nhé.”
“Nghĩ hay quá ha, chi phí để tôi ra tay rất đắt đó.” Trần Ngư không chút nghĩ ngợi mà từ chối ngay lập tức.
Ông Ngô đã dạy Trần Ngư từ nhỏ rằng, khi đi trừ ma thì nhất định phải thu tiền, bởi vì mọi thứ trên đời này đều có giá của nó. Từ nhỏ Trần Ngư đã theo ông Ngô ra ngoài trừ ma, tất nhiên là đã gặp qua không ít, cô hồn dã quỷ không gây nguy hại gì nhưng lại vì một số nguyên nhân mà lang thang nơi dương thế. Bọn họ không phải là khôngmuốn đi đầu thai mà chỉ vì một số nguyên nhân mà bỏ qua thời gian bước vào cửa âmmà thôi.
Đương nhiên là bọn họ cũng có thể đến Thành Hoàng tự thú, hoặc là chờ cơ hội lần sau cửa âm mở để đi vào, nhưng bởi vì họ đã ở trần gian trái phép một thời gian nên phải chịu trừng phạt. Nhưng nếu có cô hồn dã quỷ nào có thể đi xuống địa phủ màkhông để quỷ sai biết thì sẽ không phải chịu trừng phạt, đây cũng là một loại siêu độ.
Khi còn bé, Trần Ngư cũng đã gặp các kiểu cô hồn dã quỷ đáng thương, luôn luôn cầu ông Ngô siêu độ cho họ. Mỗi lúc như thế, ông lão luôn nhấn mạnh giáo dục cô “Dù là người hay ma, đều phải trả giá cho những việc mà mình đã làm. Bọn họ vì những nguyên nhân cá nhân của chính họ mà bỏ qua thời điểm mở cửa âm thì phải nhận được kết quả của hành vi đó. Chúng ta là thầy trừ ma, không phải Lôi Phong.”
(chắc các nàng đều biết Lôi Phong là ai rồi ha, là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc)
“Tôi cũng không phải là Lôi Phong!” Trần Ngư bổ sung.
“Vậy …” Sắc ma nữ nhớ đến hai cảnh sát chạy đến đây phá án vào đêm qua, lập tức vạch ra kế hoạch “Tiểu Thiên Sư, tôi biết thủ phạm vụ án mà anh trai cô đang điều tra là ai.”
“cô có ý gì?” Trần Ngư liếc mắt.
“Tôi có thể giúp anh trai cảnh sát bắt kẻ xấu, làm thù lao, chờ hôm nào tôi muốn đầu thai, cô giúp tôi siêu độ, có được không?” Sắc ma nữ đề nghị.
Trần Ngư định từ chối nhưng nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi rã rời vào sáng nay của anhtrai mình, thế là lại nhíu mày.
Được rồi, được rồi, coi như là để báo đáp bộ máy tính anh trai định mua cho mình đi, thêm vào nữa sắc ma nữ này cũng không đáng ghét lắm.
“Được rồi. Trong vòng một ngày, nếu cô giúp anh trai tôi bắt được thủ phạm, tôi sẽsiêu độ miễn phí cho cô một lần.”
“một lời đã định!” Sắc ma nữ ngạc nhiên mở to hai mắt.
Trần Ngư rút trong túi một lá bùa cảm ứng đưa cho ma nữ, nói “Tôi là thầy trừ ma, ngoại hiệu là ‘Tây Thi bắt ma’, khi nào muốn đầu thai thì đưa âm khí vào lá bùa này, tôi sẽ cảm ứng được.”
“Cám ơn, cám ơn.” Sắc ma nữ vội nhận lấy lá bùa.
“Điều kiện tiên quyết là trong ngày hôm nay phải bắt được thủ phạm.” Trần Ngư nhắc nhở.
“Tôi hứa mà.” Ma nữ đảm bảo.
Trần Ngư nhìn đồng hồ, sắp hết tiết học đầu tiên của buổi sáng rồi, thế là không để ý đến sắc ma nữ nữa, đi ra khỏi ngõ nhỏ, bước nhanh về phía đại học Đế Đô.
Sau khi Trần Ngư đi, không còn ai trong ngõ nhỏ, bỗng nhiên xuất hiện một cậu nhóc đứng bên cạnh ma nữ. Cậu nhóc khoảng bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo kiểu comple nhìn vô cùng dễ thương, cậu từ vách tường bước xuyên qua đứng cạnh ma nữ.
“Chị Duy Duy, chị muốn đi đầu thai sao?” Cậu nhóc tò mò nhìn lá bùa trong tay ma nữ.
“Tiểu Khang à, anh trai em đâu rồi?” Sắc ma nữ nhìn thấy cậu nhóc thì cười hỏi.
“anh trai không muốn đi ra.” Tiểu Khang chỉ vào vách tường nói.
Ánh mắt sắc ma nữ ánh lên vẻ tiếc nuối, lại không gặp được ‘tiểu thịt tươi’ cực phẩm rồi, ma nữ nhéo nhéo mặt cậu nhóc nói “Chị chưa đi đầu thai đâu, vẫn chưa tập hợp đủ 999 ‘soái ca’ nữa mà.”
“Vâng.” Tiểu Khang có chút hâm mộ nhìn ma nữ.
Tiểu thịt tươi là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai vàđang hot.
==
Bị anh trai nhà mình bắt quả tang một lần, sau đó Trần Ngư biết điều hơn rất nhiều, ban đêm ra ngoài mà thấy xe cảnh sát thì sẽ né tránh, sợ gặp phải anh trai nhà mình. Trừ cái đó ra, càng đau khổ hơn chính là, lúc đầu cô chỉ muốn tàng tàng vượt qua kì thi cuối kì mà thôi, bởi vì một câu của anh trai ‘phải thi cho tốt’ mà làm Trần Ngư sốt sắng hơn không biết bao nhiêu lần.
Phải được bao nhiêu điểm mới tính là thi tốt đây? Tám mươi, chín mươi? đang ở thư viện tự học, Trần Ngư buồn bực vô cùng, còn có một tuần là thi rồi, tám mươi thì còn có thể, chín mươi hình như hơi đuối thì phải.
“Tiểu Thiên Sư, Tiểu Thiên Sư.” Bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh làm Trần Ngư dừng bút, sau đó bình tĩnh đứng lên đi ra khỏi phòng đọc.
“Sắc ma nữ?” Bùa cảm ứng cô chỉ mới đưa ra ngoài một lá.
“Tiểu Thiên Sư, bây giờ cô có thể đến đây một chút được không?” Giọng nói có chút lo lắng của sắc ma nữ vang lên trong đầu Trần Ngư.
“cô muốn tôi đi siêu độ cho cô?” Sắc ma nữ đã giúp Trần Dương bắt được thủ phạm đúng hạn, cho nên Trần Ngư thiếu ma nữ này một lần siêu độ.
“Đúng đúng đúng!”
“Bây giờ tôi đang ở thư viện, đồ cần dùng không mang theo bên người, sáng mai tôi đến gặp cô được không?” Mở cửa âm cần la bàn mà cô thì đang để nó ở kí túc xá, thời gian gần đây cô tập trung cho việc ôn thi nên không ra ngoài nhận nhiệm vụ.
“không được! Nhất định phải trong tối hôm nay, tôi nhờ cô mà!” Sắc ma nữ cầu khẩnnói.
Trần Ngư hơi nhíu nhíu mày, nhưng từ trước đến giờ cô là người đã nói là làm, suy nghĩ một chút rồi quay trở lại phòng đọc, ôm sách vở trở về phòng ngủ, cầm túi vải, mặc áo bông thật dày rồi đi đến ngõ nhỏ cạnh cửa hàng tiện lợi kia.
Bởi vì trước đó không lâu, nơi này xảy ra mấy vụ án gây thương tích, mặc dù sau đóđã bắt được thủ phạm nhưng những người đi qua ngõ nhỏ này cũng ít đi rất nhiều.
Trần Ngư bước ngoặt vào ngõ nhỏ, sắc ma nữ không kịp chờ mà tiến lên đón.
“Tiểu Thiên Sư!”
Trần Ngư không để ý đến sắc ma nữ, mà quan sát tỉ mỉ ngõ nhỏ, rất nhanh phát hiệntrên một góc của vách tường có hình vẽ bằng mực đỏ.
Lúc này Trần Ngư mới chợt hiểu ra “Trách không được vội vàng muốn đi đầu thai, thìra là bị người để ý.”
thì ra là vừa rồi, khi Trần Ngư mới bước vào ngõ nhỏ thì ngay lập tức cảm nhận được luồng hơi thở (khí tức) không thoải mái, cô liền nương theo luồng hơi thở đó tìm kiếm mới phát hiện ra trận pháp này.
“Trận luyện hồn, cô chỉ có chút ít tu vi mà cũng có Thiên Sư để ý đến cô sao.” Trần Ngư khó tin nói, phải biết là vẽ trận pháp luyện hồn này rất hao tổn linh lực, đối phó với sắc ma nữ yếu ớt như này mà phải dùng trận luyện hồn thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.
“cô biết trận luyện hồn?” Giọng nói du dương của một người đàn ông trẻ bỗng nhiên vang lên.
Trần Ngư lui về sau hai bước, giương mắt nhìn vách tường phía đối diện, ở đó bỗng nhiên lóe lên hình ảnh hai hồn ma, một lớn một nhỏ. Trong lòng Trần Ngư âm thầm giật mình, còn có hai con ma nữa, vậy mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
“cô biết trận luyện hồn?” Hồn ma lớn hơn là một thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi, đẹp trai còn hơn cả thần tượng ngôi sao trên TV, lúc này cậu ta nhìn thẳng vào Trần Ngư lặp lại câu hỏi.
Trần Ngư cảm nhận được một luồng ác khí vô cùng mạnh mẽ đập vào mặt, đề phòng nhìn về phía hồn ma thanh niên, ngón tay lặng lẽ rút từ túi vải một lá bùa phòng ngự cao cấp.
“Tiểu Thiên Sư, chúng tôi không muốn đánh nhau.” Sắc ma nữ thấy Trần Ngư rút bùa chú ra thì giật mình, vội vàng lớn tiếng nói.
“Các người ở cùng nhau?” Trần Ngư chắc chắn nói
“Vâng.” Sắc ma nữ lại chạy lại trấn an hồn ma thanh niên “Hướng Nam, chúng ta đangcó việc cần nhờ cô ấy, anh đừng xúc động như vậy.”
Hồn ma tên Hướng Nam nghe thế thì hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhócđang đứng bên cạnh mình, ác khí toàn thân cũng thu bớt lại.
Mặc dù Trần Ngư có chút tò mò, nhưng linh cảm nói cho cô biết, nếu dính vào thì sẽ là phiền phức không vứt đi được, thế là cô nhìn về phía sắc ma nữ nói “cô đi với tôi, tôi siêu độ cho cô.”
Làm xong sớm một chút cho khỏe.
Sắc ma nữ và Hướng Nam liếc nhìn nhau, sau đó ma nữ dắt tay cậu nhóc đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Trận luyện hồn, ác ma, mặc dù Trần Ngư không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ cần không mù thì đều biết đây là một mớ bòng bong lớn. Lại không có tiền nữa chứ,cô cũng lười quan tâm. Thấy sắc ma nữ đi ra, Trần Ngư đưa tay ném la bàn ra ngoài, chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng sặc sỡ xuất hiện, cửa âm mở ra phía trước cách nơi Trần Ngư đang đứng ba mét.
Ánh mắt hồn ma Hướng Nam trở nên sắc bén, sắc ma nữ chậm rãi dẫn cậu nhóc tới gần cửa âm, ma nữ thừa dịp Trần Ngư không để ý, thế là kéo cậu ma nhóc vào cửaâm.
“Ầm!”
một luồng ánh sáng vàng lóe lên, cậu nhóc ma và sắc ma nữ bị bắn văng ra thật xa.
“Tiểu Khang!” Hướng Nam nôn nóng chạy ra đầu ngõ nhưng không có cách nào đến gần.
Trần Ngư thu hồi la bàn, vẻ mặt phức tạp nhìn hai hồn ma đang ngã lăn quay dưới đất.
Lại có chuyện âm phủ không thu hồn ma!
Tác giả có lời muốn nói:
Trong nhóm chat nội bộ của các trợ lý:
“Tiểu thư Trần Ngư nói sau này còn muốn hôn Tam thiếu nữa.”
“Hình như Tam thiếu vì chuyện này mà mất tiền đó.”
“Chuyện này không phải là dùng tiền để tìm người sàm sỡ mình hay sao.”
“Thiên Sư, cô tha mạng cho tôi đi, tôi không dám, không dám nữa đâu mà.” Thực ra, ma nữ chờ ở đây là muốn nói xin lỗi với Trần Ngư “Thực sự là tôi không biết anhchàng cao to đẹp trai đó lại là anh trai của Thiên Sư đâu.”
Trần Ngư thấy ma nữ đã bị dọa đủ, thế là thái độ dịu xuống một chút “Tôi nói này, hành động sàm sỡ người khác cô làm hoài mà không thấy nhàm chán sao? cô đi đầu thai ngay cũng được mà.”
“Thiên Sư, cô nói nhẹ nhàng quá, loại cô hồn dã quỷ trốn tránh cửa âm như chúng tôithì khi đầu thai có được mấy chỗ tốt.” Sắc ma nữ vô cùng đáng thương “Nếu bị quỷ sai bắt đi thì còn phải ngồi mấy năm tù trước đã, trong mười tám tầng địa ngục, khôngbiết là tôi sẽ bị nhốt ở tầng thứ mấy. Khi còn sống, nếu trộm hôn người khác thì nhiều nhất là bị chửi là đồ lưu manh, nghĩ không ra là sau khi chết hình phạt còn nghiêm trọng hơn, trực tiếp ảnh hưởng đến việc đầu thai sau này.”
cô hồn theo quan niệm dân gian được hiểu là những hồn ma cô đơn, đây là những linh hồn chưa được siêu thoát vẫn còn vất vưởng trên thế gian. cô hồn dã quỷ theo dân gian là những hồn ma, quỷ lang thang cô độc không có nơi trú ngụ và thường ở nay đây mai đó.
“Vậy cô định làm thế nào? Vẫn tiếp tục làm cô hồn dã quỷ?” Trần Ngư hỏi ngược lại
“Sao có thể chứ, chờ khi nào tôi tập hợp đủ 999 ‘soái ca’, tôi sẽ tìm Thiên Sư nhờ siêu độ cho tôi.” Sắc ma nữ nói xong nhìn thoáng qua Trần Ngư, tuy nói ma nữ đang hành động thì bị bắt quả tang hai lần nhưng Trần Ngư là Thiên Sư thông tình đạt lý nhất mà ma nữ đã từng gặp. Các Thiên Sư khác, khi gặp cô ta một là không nói hai lời liền muốn thu cô ta rồi, hai là giảng giải khuyên cô ta không nên đi sàm sỡ người khác, nhanh đi đầu thai đi.
Chỉ có Trần Ngư là khác biệt, chẳng những không thu ma nữ, càng không ngăn cô tađi sàm sỡ các soái ca.
Sắc ma nữ nghĩ đến đây, bỗng nhiên đổi giọng nịnh nọt tươi cười nói “Tiểu Thiên Sư à, nếu không chờ tôi tập hợp đủ 999 ‘soái ca’, tôi đi tìm cô, cô siêu độ cho tôi nhé.”
“Nghĩ hay quá ha, chi phí để tôi ra tay rất đắt đó.” Trần Ngư không chút nghĩ ngợi mà từ chối ngay lập tức.
Ông Ngô đã dạy Trần Ngư từ nhỏ rằng, khi đi trừ ma thì nhất định phải thu tiền, bởi vì mọi thứ trên đời này đều có giá của nó. Từ nhỏ Trần Ngư đã theo ông Ngô ra ngoài trừ ma, tất nhiên là đã gặp qua không ít, cô hồn dã quỷ không gây nguy hại gì nhưng lại vì một số nguyên nhân mà lang thang nơi dương thế. Bọn họ không phải là khôngmuốn đi đầu thai mà chỉ vì một số nguyên nhân mà bỏ qua thời gian bước vào cửa âmmà thôi.
Đương nhiên là bọn họ cũng có thể đến Thành Hoàng tự thú, hoặc là chờ cơ hội lần sau cửa âm mở để đi vào, nhưng bởi vì họ đã ở trần gian trái phép một thời gian nên phải chịu trừng phạt. Nhưng nếu có cô hồn dã quỷ nào có thể đi xuống địa phủ màkhông để quỷ sai biết thì sẽ không phải chịu trừng phạt, đây cũng là một loại siêu độ.
Khi còn bé, Trần Ngư cũng đã gặp các kiểu cô hồn dã quỷ đáng thương, luôn luôn cầu ông Ngô siêu độ cho họ. Mỗi lúc như thế, ông lão luôn nhấn mạnh giáo dục cô “Dù là người hay ma, đều phải trả giá cho những việc mà mình đã làm. Bọn họ vì những nguyên nhân cá nhân của chính họ mà bỏ qua thời điểm mở cửa âm thì phải nhận được kết quả của hành vi đó. Chúng ta là thầy trừ ma, không phải Lôi Phong.”
(chắc các nàng đều biết Lôi Phong là ai rồi ha, là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc)
“Tôi cũng không phải là Lôi Phong!” Trần Ngư bổ sung.
“Vậy …” Sắc ma nữ nhớ đến hai cảnh sát chạy đến đây phá án vào đêm qua, lập tức vạch ra kế hoạch “Tiểu Thiên Sư, tôi biết thủ phạm vụ án mà anh trai cô đang điều tra là ai.”
“cô có ý gì?” Trần Ngư liếc mắt.
“Tôi có thể giúp anh trai cảnh sát bắt kẻ xấu, làm thù lao, chờ hôm nào tôi muốn đầu thai, cô giúp tôi siêu độ, có được không?” Sắc ma nữ đề nghị.
Trần Ngư định từ chối nhưng nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi rã rời vào sáng nay của anhtrai mình, thế là lại nhíu mày.
Được rồi, được rồi, coi như là để báo đáp bộ máy tính anh trai định mua cho mình đi, thêm vào nữa sắc ma nữ này cũng không đáng ghét lắm.
“Được rồi. Trong vòng một ngày, nếu cô giúp anh trai tôi bắt được thủ phạm, tôi sẽsiêu độ miễn phí cho cô một lần.”
“một lời đã định!” Sắc ma nữ ngạc nhiên mở to hai mắt.
Trần Ngư rút trong túi một lá bùa cảm ứng đưa cho ma nữ, nói “Tôi là thầy trừ ma, ngoại hiệu là ‘Tây Thi bắt ma’, khi nào muốn đầu thai thì đưa âm khí vào lá bùa này, tôi sẽ cảm ứng được.”
“Cám ơn, cám ơn.” Sắc ma nữ vội nhận lấy lá bùa.
“Điều kiện tiên quyết là trong ngày hôm nay phải bắt được thủ phạm.” Trần Ngư nhắc nhở.
“Tôi hứa mà.” Ma nữ đảm bảo.
Trần Ngư nhìn đồng hồ, sắp hết tiết học đầu tiên của buổi sáng rồi, thế là không để ý đến sắc ma nữ nữa, đi ra khỏi ngõ nhỏ, bước nhanh về phía đại học Đế Đô.
Sau khi Trần Ngư đi, không còn ai trong ngõ nhỏ, bỗng nhiên xuất hiện một cậu nhóc đứng bên cạnh ma nữ. Cậu nhóc khoảng bảy tám tuổi, mặc bộ quần áo kiểu comple nhìn vô cùng dễ thương, cậu từ vách tường bước xuyên qua đứng cạnh ma nữ.
“Chị Duy Duy, chị muốn đi đầu thai sao?” Cậu nhóc tò mò nhìn lá bùa trong tay ma nữ.
“Tiểu Khang à, anh trai em đâu rồi?” Sắc ma nữ nhìn thấy cậu nhóc thì cười hỏi.
“anh trai không muốn đi ra.” Tiểu Khang chỉ vào vách tường nói.
Ánh mắt sắc ma nữ ánh lên vẻ tiếc nuối, lại không gặp được ‘tiểu thịt tươi’ cực phẩm rồi, ma nữ nhéo nhéo mặt cậu nhóc nói “Chị chưa đi đầu thai đâu, vẫn chưa tập hợp đủ 999 ‘soái ca’ nữa mà.”
“Vâng.” Tiểu Khang có chút hâm mộ nhìn ma nữ.
Tiểu thịt tươi là tên mà truyền thông dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi đẹp trai vàđang hot.
==
Bị anh trai nhà mình bắt quả tang một lần, sau đó Trần Ngư biết điều hơn rất nhiều, ban đêm ra ngoài mà thấy xe cảnh sát thì sẽ né tránh, sợ gặp phải anh trai nhà mình. Trừ cái đó ra, càng đau khổ hơn chính là, lúc đầu cô chỉ muốn tàng tàng vượt qua kì thi cuối kì mà thôi, bởi vì một câu của anh trai ‘phải thi cho tốt’ mà làm Trần Ngư sốt sắng hơn không biết bao nhiêu lần.
Phải được bao nhiêu điểm mới tính là thi tốt đây? Tám mươi, chín mươi? đang ở thư viện tự học, Trần Ngư buồn bực vô cùng, còn có một tuần là thi rồi, tám mươi thì còn có thể, chín mươi hình như hơi đuối thì phải.
“Tiểu Thiên Sư, Tiểu Thiên Sư.” Bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh làm Trần Ngư dừng bút, sau đó bình tĩnh đứng lên đi ra khỏi phòng đọc.
“Sắc ma nữ?” Bùa cảm ứng cô chỉ mới đưa ra ngoài một lá.
“Tiểu Thiên Sư, bây giờ cô có thể đến đây một chút được không?” Giọng nói có chút lo lắng của sắc ma nữ vang lên trong đầu Trần Ngư.
“cô muốn tôi đi siêu độ cho cô?” Sắc ma nữ đã giúp Trần Dương bắt được thủ phạm đúng hạn, cho nên Trần Ngư thiếu ma nữ này một lần siêu độ.
“Đúng đúng đúng!”
“Bây giờ tôi đang ở thư viện, đồ cần dùng không mang theo bên người, sáng mai tôi đến gặp cô được không?” Mở cửa âm cần la bàn mà cô thì đang để nó ở kí túc xá, thời gian gần đây cô tập trung cho việc ôn thi nên không ra ngoài nhận nhiệm vụ.
“không được! Nhất định phải trong tối hôm nay, tôi nhờ cô mà!” Sắc ma nữ cầu khẩnnói.
Trần Ngư hơi nhíu nhíu mày, nhưng từ trước đến giờ cô là người đã nói là làm, suy nghĩ một chút rồi quay trở lại phòng đọc, ôm sách vở trở về phòng ngủ, cầm túi vải, mặc áo bông thật dày rồi đi đến ngõ nhỏ cạnh cửa hàng tiện lợi kia.
Bởi vì trước đó không lâu, nơi này xảy ra mấy vụ án gây thương tích, mặc dù sau đóđã bắt được thủ phạm nhưng những người đi qua ngõ nhỏ này cũng ít đi rất nhiều.
Trần Ngư bước ngoặt vào ngõ nhỏ, sắc ma nữ không kịp chờ mà tiến lên đón.
“Tiểu Thiên Sư!”
Trần Ngư không để ý đến sắc ma nữ, mà quan sát tỉ mỉ ngõ nhỏ, rất nhanh phát hiệntrên một góc của vách tường có hình vẽ bằng mực đỏ.
Lúc này Trần Ngư mới chợt hiểu ra “Trách không được vội vàng muốn đi đầu thai, thìra là bị người để ý.”
thì ra là vừa rồi, khi Trần Ngư mới bước vào ngõ nhỏ thì ngay lập tức cảm nhận được luồng hơi thở (khí tức) không thoải mái, cô liền nương theo luồng hơi thở đó tìm kiếm mới phát hiện ra trận pháp này.
“Trận luyện hồn, cô chỉ có chút ít tu vi mà cũng có Thiên Sư để ý đến cô sao.” Trần Ngư khó tin nói, phải biết là vẽ trận pháp luyện hồn này rất hao tổn linh lực, đối phó với sắc ma nữ yếu ớt như này mà phải dùng trận luyện hồn thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.
“cô biết trận luyện hồn?” Giọng nói du dương của một người đàn ông trẻ bỗng nhiên vang lên.
Trần Ngư lui về sau hai bước, giương mắt nhìn vách tường phía đối diện, ở đó bỗng nhiên lóe lên hình ảnh hai hồn ma, một lớn một nhỏ. Trong lòng Trần Ngư âm thầm giật mình, còn có hai con ma nữa, vậy mà cô hoàn toàn không phát hiện ra.
“cô biết trận luyện hồn?” Hồn ma lớn hơn là một thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi, đẹp trai còn hơn cả thần tượng ngôi sao trên TV, lúc này cậu ta nhìn thẳng vào Trần Ngư lặp lại câu hỏi.
Trần Ngư cảm nhận được một luồng ác khí vô cùng mạnh mẽ đập vào mặt, đề phòng nhìn về phía hồn ma thanh niên, ngón tay lặng lẽ rút từ túi vải một lá bùa phòng ngự cao cấp.
“Tiểu Thiên Sư, chúng tôi không muốn đánh nhau.” Sắc ma nữ thấy Trần Ngư rút bùa chú ra thì giật mình, vội vàng lớn tiếng nói.
“Các người ở cùng nhau?” Trần Ngư chắc chắn nói
“Vâng.” Sắc ma nữ lại chạy lại trấn an hồn ma thanh niên “Hướng Nam, chúng ta đangcó việc cần nhờ cô ấy, anh đừng xúc động như vậy.”
Hồn ma tên Hướng Nam nghe thế thì hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhócđang đứng bên cạnh mình, ác khí toàn thân cũng thu bớt lại.
Mặc dù Trần Ngư có chút tò mò, nhưng linh cảm nói cho cô biết, nếu dính vào thì sẽ là phiền phức không vứt đi được, thế là cô nhìn về phía sắc ma nữ nói “cô đi với tôi, tôi siêu độ cho cô.”
Làm xong sớm một chút cho khỏe.
Sắc ma nữ và Hướng Nam liếc nhìn nhau, sau đó ma nữ dắt tay cậu nhóc đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Trận luyện hồn, ác ma, mặc dù Trần Ngư không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra nhưng chỉ cần không mù thì đều biết đây là một mớ bòng bong lớn. Lại không có tiền nữa chứ,cô cũng lười quan tâm. Thấy sắc ma nữ đi ra, Trần Ngư đưa tay ném la bàn ra ngoài, chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng sặc sỡ xuất hiện, cửa âm mở ra phía trước cách nơi Trần Ngư đang đứng ba mét.
Ánh mắt hồn ma Hướng Nam trở nên sắc bén, sắc ma nữ chậm rãi dẫn cậu nhóc tới gần cửa âm, ma nữ thừa dịp Trần Ngư không để ý, thế là kéo cậu ma nhóc vào cửaâm.
“Ầm!”
một luồng ánh sáng vàng lóe lên, cậu nhóc ma và sắc ma nữ bị bắn văng ra thật xa.
“Tiểu Khang!” Hướng Nam nôn nóng chạy ra đầu ngõ nhưng không có cách nào đến gần.
Trần Ngư thu hồi la bàn, vẻ mặt phức tạp nhìn hai hồn ma đang ngã lăn quay dưới đất.
Lại có chuyện âm phủ không thu hồn ma!
Tác giả có lời muốn nói:
Trong nhóm chat nội bộ của các trợ lý:
“Tiểu thư Trần Ngư nói sau này còn muốn hôn Tam thiếu nữa.”
“Hình như Tam thiếu vì chuyện này mà mất tiền đó.”
“Chuyện này không phải là dùng tiền để tìm người sàm sỡ mình hay sao.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook