Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
-
Chương 33: Tam thiếu xảy ra chuyện
Hai giờ đêm.
Viện khoa học quốc phòng Đế Đô.
một người đàn ông trung niên mặc bộ quân phục màu xanh dẫn Lâu Minh đi về phía trước.
“Lâu viện sĩ, đi bên này.” Nếu chiếu theo đóng góp của Lâu Minh trong việc thiết kế vũ khí thì mọi người phải gọi anh là lão sư (bậc thầy) nhưng Lâu Minh quả thật là còn quá trẻ, anh cũng không muốn mọi người gọi anh là lão sư nên tất cả mọi người trong viện nghiên cứu chỉ có thể gọi anh là viện sĩ, giáo sư viện hàn lâm của viện khoa học quốc gia.
Lâu Minh nhẹ gật đầu, đi theo người đàn ông trung niên, ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi.
“Vật này đến chiều tối nay mới được chuyển đến Đế Đô.” Người đàn ông trung niên này là chuyên gia vũ khí của Bộ Quốc phòng, tên Liễu Mộc, ông ta vừa đi vừa nói với Lâu Minh “Vũ khí này là do đội khảo cổ khai quật ở Nam Lĩnh vào tháng trước.”
“Nam Lĩnh? Ở thời Chiến Quốc, hình như đó là biên giới giữa nước Tề Dương và nước Phong Vũ?”
“Đúng thế.” Liễu Mộc nói “Giáo sư Phương ở đội khảo cổ nói, ngôi mộ đó chắc là của một tướng quân nước Tề Dương thời Chiến Quốc, trong mộ còn có một số lượng lớn vũ khí thời đó nữa. hiện giờ, trong viện nghiên cứu là một thanh kiếm bằng đồng, được tìm thấy trong quan tài của ngôi mộ.”
“trên báo cáo kiểm tra chuyển cho tôi đã đề cập, trên thân thanh kiếm này đã đo được một nguồn năng lượng kỳ lạ.” Chiều tối hôm nay, Lâu Minh đã nhận được báo cáo kiểm tra của Bộ Quốc phòng fax đến, trong đó đã nói, trên thanh vũ khí lạnh thời Chiến Quốc này đã đo được nguồn năng lượng nóng kỳ lạ.
Nếu thực sự trên thanh vũ khí này có nguồn năng lượng kỳ lạ, như vậy lịch sử chế tạo vũ khí sẽ có mộtbước đột phá rất lớn. Lâu Minh cảm thấy rất có hứng thú đối với đề tài này nên trời vừa tối là anh hào hứng chạy đến đây.
“Đúng thế.” Liễu Mộc tiếp tục nói “Qua kiểm tra đo lường cũng đã xác định nguồn năng lượng này không có phóng xạ nhưng chúng tôi chỉ có thể theo dõi được sự dao động của năng lượng, đồng thời phát hiện nơi phát ra năng lượng là ở tô-tem kỳ lạ chạm trên chuôi kiếm nhưng không cách nào tìm hiểu được nguồn năng lượng này kết hợp với vũ khí như thế nào, được sử dụng ra sao.”
Tô-tem (vật tổ): Động vật hay thực vậtngườinguyên thủysùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc.
Hai người đang nói chuyện thì tới căn phòng nghiên cứu dành riêng cho Lâu Minh, xung quanh được lắp đặt kính chống đạn trong suốt. Vì thể chất đặc biệt của Lâu Minh, lúc anh đang nghiên cứu thì khôngthể có người ở bên cạnh nên Bộ Quốc phòng mới thiết kế như vậy, để phòng ngừa việc Lâu Minh mộtngười có chuyện gì xảy ra thì từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được.
Còn chưa đi tới cửa, xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, Lâu Minh có thể nhìn thấy thanh kiếm bằng đồng đen nhánh.
“Chủ nhiệm Liễu, nếu hai tiếng đồng hồ sau tôi vẫn chưa ra ngoài, ông cũng không được cho người khác đến gần nơi này.” Lâu Minh nhắc nhở.
“Tôi rõ rồi.” Liễu Mộc gật đầu cười, từ trước đến giờ, khi Lâu Minh đến viện nghiên cứu khoa học quốc gia đều như thế, nếu như anh ở trong này nhiều hơn hai giờ thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện, cần phải có thời gian dài hơn mới giải quyết được, lúc này trong phạm vi năm mét cách phòng nghiên cứu của Lâu Minh không được có người nào lại gần.
Liễu Mộc đợi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm đồng kia, mới quay người rời đi, hoàn toàn giao nơi này lại cho Lâu Minh và đội bảo vệ của anh.
Trong nháy mắt khi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cho đến khi anh sờ lên thanh kiếm đồng kia, cảm giác kỳ lạ này mới trở nên rõ ràng, biến thành một cảm giác … vô cùng quen thuộc.
“Xoạt!”
Lâu Minh đột nhiên giật mình, anh rút tay về, nhìn thanh kiếm đồng trên bàn, rõ ràng lúc nãy còn dài bằng hai gang tay, chợt co lại chỉ bằng nửa gang tay.
“Vù vù, vù vù!”
Thanh kiếm đồng dài bằng nửa gang tay nằm trên bàn đang không ngừng run rẩy, dường như đang gọi Lâu Minh.
Lâu Minh do dự một chút, đưa tay cầm phiên bản thu nhỏ của thanh kiếm đồng, nâng trên lòng bàn tay quan sát cẩn thận.
===
Ngày hôm sau.
Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, buổi chiều không có lớp, Trần Ngư đeo balo mới mua trên vai, thay giày thể thao rồi đi ra ngoài.
“Thi Thi, cuối tuần này cậu không đi dạo phố cùng chúng tớ thật hả?” Phương Phỉ Phỉ gọi Trần Ngư lại.
“Ngại quá, cuối tuần này tớ có việc thật đó, lần sau tớ sẽ đi với các cậu, à, đúng rồi …” Trần Ngư chạy về bàn sách của mình, lấy một chiếc thẻ màu bạc trong ngăn kéo đưa cho Phương Phỉ Phỉ, nói “Thẻ VIP của VK, các cậu muốn mua quần áo thì dùng nha.”
Thẻ VIP này là Đồng Triều nhất định đưa cho cô, lúc đó, sau khi giải quyết xong xác sống quay về trường học, các bạn cùng phòng hỏi cô sao đi ra ngoài hai ngày mà phong cách chẳng thay đổi chút nào. Trần Ngư đành lấy tấm thẻ này ra, nói dối Đồng Triều có việc phải ra nước ngoài nên đưa thẻ VIP này cho cô để đền bù. Đúng lúc ở một nước ngoài nào đó đang diễn ra tuần lễ thời trang quốc tế nên Trần Ngư cũng miễn cưỡng được thông qua.
“Thẻ VIP này cậu chưa dùng lần nào mà.” Hàn Du nói.
“không sao, dù sao thẻ này là thẻ không có kỳ hạn, tớ dùng lúc nào cũng được mà.” Trần Ngư mở cửa phòng lần nữa “Tớ đi đây, thứ hai gặp nha.”
Trần Ngư ra khỏi cổng kí túc xá, chân mang giày thể thao mới mua, tự nhiên, nhanh chóng chạy về phía khu rừng bên cạnh trường học.
Thời gian này, cô đang bận thăng cấp cho tài khoản của mình trên trang web huyền học.
Khi Trần Ngư trên trang web huyền học bắt đầu nhận nhiệm vụ, chọn một nhiệm vụ có giá trị năm trăm vạn, kết quả khi cô vô cùng cao hứng đem nội dung nhiệm vụ sao chép lại cho chủ nhóm là ‘Lập trình viên giới huyền học’ thì lại bị từ chối một cách vô tình.
Tôi muốn xây đường: Tại sao? không phải nói là chỉ cần tôi đem nội dung nhiệm vụ chép cho anh, anhsẽ đưa cho tôi phương thức liên lạc của người ra nhiệm vụ sao?
Lập trình viên giới huyền học: Đúng thế, nhưng tôi chỉ phục vụ những nhiệm vụ dưới một trăm vạn, nhiệm vụ trên một trăm vạn, xin mời tự động lên trang web huyền học nhận nhiệm vụ.
Tôi muốn xây đường: Có gì khác nhau sao?
Lập trình viên giới huyền học: Mục đích của nhóm do tôi lập ra, ngoài việc tránh phải trả thuế còn có mục đích lớn hơn là giúp đỡ những người mới, năng lực còn hạn chế. Còn Thiên Sư đã có năng lực nhận nhiệm vụ năm trăm vạn, hoàn toàn có thể thông qua nhiệm vụ của mạng huyền học để khấu trừ phí thủ tục, không cần tới chỗ của tôi.
Mạng huyền học thanh toán phí thủ tục có hai hình thức, một là trực tiếp khấu trừ ba mươi phần trăm giá trị của nhiệm vụ, một loại khác là trong tháng hoàn thành một nhiệm vụ cấp độ A do trang web huyền học công bố là có thể được khấu trừ lại tất cả phí thủ tục trong tháng đó.
Trần Ngư đau lòng nói: Nhưng một nhiệm vụ cấp độ A có giá trị mấy trăm vạn luôn đó.
Lập trình viên giới huyền học: Đại sư à, nhóm của chúng ta vốn là trộm lấy nhiệm vụ của người ta mà làm, không thể quá kiêu ngạo a.
Tôi muốn xây đường: …
Trần Ngư không có cách nào khác đành phải thành thành thật thật từ trên trang web huyền học nhận nhiệm vụ để làm, kết quả phát hiện muốn nhận nhiệm vụ trên trang web huyền học còn phải dựa vào cấp bậc nữa, tài khoản ở cấp nào thì sẽ nhận nhiệm vụ ở cấp đó. Mà để sử dụng phương pháp thứ hai để được miễn phí thủ tục, Thiên Sư đó nhất định phải có tài khoản ở cấp độ A.
Cho nên, Trần Ngư phải bắt đầu từ cấp độ thấp nhất từng chút, từng chút một đi lên, ban đầu là nhận nhiệm vụ mấy chục vạn, mới có thể từ từ thăng cấp. Trong thời gian này làm Trần Ngư vô cùng bận rộn, tuy nói những nhiệm vụ này không được bao nhiêu tiền, nhưng người muốn đoạt cũng rất nhiều a.
Dù sao thì nhiệm vụ giống như kiểu trừ xác sống là nhiệm vụ đặc biệt không cần đến đẳng cấp thìchẳng có là mấy. Nếu có, Trần Ngư nhất định sẽ nhận, dù sao thì chỉ cần nhận ba nhiệm vụ đặc biệt là có thể thăng lên cấp độ A.
Hôm nay Trần Ngư nhận một nhiệm vụ nhỏ có giá trị ba vạn, trừ đi phí thủ tục thì vào tay còn có hơn hai vạn, nhưng Trần Ngư chưa bao giờ chê tiền ít, có doanh thu dù sao cũng còn hơn là không có, huống hồ còn có thể nhanh chóng thăng cấp nữa.
“cô là Thiên Sư?” Người ra nhiệm vụ là một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, khi nhìn thấy Trần Ngư thì rất kinh ngạc, hiển nhiên là không tin Trần Ngư là Thiên Sư thực sự.
Trần Ngư nhìn lướt qua bả vai của nam thanh niên, thấy một con ma nữ đang nằm sấp không thấy rõmặt, ra sức dùng lưỡi liếm vành tai của người thanh niên, dáng vẻ vô cùng buồn nôn.
“Tôi chính là Thiên Sư.” Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trần Ngư bị người khác hỏi như vậy, cũng không muốn giải thích gì nhiều, dù sao thì giải quyết xong việc, trả tiền, sau đó không còn gặp nhau nữa.
“Chắc là cô nói đùa hả, nhìn cô hình như vẫn còn là học sinh phải không, nào có Thiên Sư nào giống như cô vậy …” Người thanh niên vẫn không tin, lấy điện thoại di động ra định khiếu nại, chợt thấy Trần Ngư đi đến cạnh cậu ta vỗ vỗ vai của cậu.
Người thanh niên lui về sau một bước, lập tức, cậu ta cảm thấy cảm giác dính dính vô hình ở cổ cậu ta bỗng nhiên không còn nữa, cậu ta không tự chủ được đưa tay sờ sờ mặt và tai của mình.
“Nhiệm vụ đã nói, cậu cảm thấy thân thể lạnh lẽo, gương mặt và tai có cảm giác dính dính như là có người đang liếm cậu, lúc ngủ vào ban đêm luôn có cảm giác có người bên cạnh ….” Trần Ngư nói“Những biểu hiện đó từ giờ trở đi sẽ biến mất, cậu cũng đã cảm nhận được sự thay đổi. Khi ngủ vào tối nay, nếu như mọi việc đều bình thường, phiền cậu xác nhận lại đơn đặt hàng để tôi còn được thanh toán tiền.”
“Chờ một chút …” Người thanh niên thấy Trần Ngư đập bả vai mình rồi muốn đi thì kêu lên “cô … Dù sao thì cô cũng phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.”
“…” Trần Ngư nhìn thoáng qua ma nữ đang ngoan ngoãn đi theo mình, liếc mắt nhìn người thanh niên hỏi “Cậu nhất định muốn biết?”
“Tôi muốn!” Người thanh niên gật đầu
“Được, tôi hỏi giúp cậu.” Dưới ánh mắt hoảng sợ của người thanh niên, Trần Ngư chuyển qua nhìn ma nữ.
“anh ấy nhìn rất đẹp trai!” Ma nữ cười hắc hắc nói.
Trần Ngư bình tĩnh nói lại với người thanh niên “Cậu bị một con sắc ma nữ quấn lấy, nó cảm thấy cậu đẹp trai nên cố ý sàm sỡ cậu.”
“…” Mặt người thanh niên lập tức xám ngắt, hận không thể về nhà tắm rửa kì cọ mười bảy mười tám lần.
Trần Ngư không để ý đến người thanh niên, mang ma nữ qua mấy con phố, tìm một chỗ không có người, dạy dỗ “Sau này không được phép đi sàm sỡ người khác, biết chưa?”
“Vâng vâng vâng.” Ma nữ liên tục gật đầu.
“Còn để tôi phát hiện, tôi thu cô đó.” Trần Ngư uy hiếp.
Ma nữ không thể tin hỏi “Thiên Sư, giờ ngài không … thu tôi sao?”
“cô muốn tôi thu cô?” Trần Ngư hỏi.
“không muốn.” Ma nữ cuống quít lắc đầu.
“Vậy cô ít làm bậy lại cho tôi, tôi đã bắt nhiều ma quỷ rồi nhưng là lần đầu tiên gặp phải sắc ma, coi như là vật quý vì hiếm mà tha cho cô lần này.” Đưa hồn ma về âm phủ tốn rất nhiều linh lực đó, nhiệm vụ ba vạn không có loại hình phục vụ này.
“Hắc hắc … Khi còn sống tôi quá nhút nhát, nhưng lại là người thích nhìn vẻ ngoài của người khác (nhan khống), trông thấy soái ca đẹp trai chỉ dám nhìn từ xa mà YY. Sau đó … hắc hắc … tôi phát hiện là ma thì muốn sàm sỡ người ta làm sao cũng được, nên …” Ma nữ hơi ngượng ngùng nói.
“cô …” Trần Ngư lại định dạy dỗ ma nữ mấy câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, phát hiện là số máy lạ, suy nghĩ một chút rồi bấm nhận.
“Tiểu thư Trần Ngư, bây giờ cô ở đâu?”
“Trợ lý Hà?” Trần Ngư kinh ngạc nói.
“Tam thiếu xảy ra chuyện rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tây Thi: Em đến cứu anh liền đây.
Viện khoa học quốc phòng Đế Đô.
một người đàn ông trung niên mặc bộ quân phục màu xanh dẫn Lâu Minh đi về phía trước.
“Lâu viện sĩ, đi bên này.” Nếu chiếu theo đóng góp của Lâu Minh trong việc thiết kế vũ khí thì mọi người phải gọi anh là lão sư (bậc thầy) nhưng Lâu Minh quả thật là còn quá trẻ, anh cũng không muốn mọi người gọi anh là lão sư nên tất cả mọi người trong viện nghiên cứu chỉ có thể gọi anh là viện sĩ, giáo sư viện hàn lâm của viện khoa học quốc gia.
Lâu Minh nhẹ gật đầu, đi theo người đàn ông trung niên, ánh mắt lóe lên vẻ mong đợi.
“Vật này đến chiều tối nay mới được chuyển đến Đế Đô.” Người đàn ông trung niên này là chuyên gia vũ khí của Bộ Quốc phòng, tên Liễu Mộc, ông ta vừa đi vừa nói với Lâu Minh “Vũ khí này là do đội khảo cổ khai quật ở Nam Lĩnh vào tháng trước.”
“Nam Lĩnh? Ở thời Chiến Quốc, hình như đó là biên giới giữa nước Tề Dương và nước Phong Vũ?”
“Đúng thế.” Liễu Mộc nói “Giáo sư Phương ở đội khảo cổ nói, ngôi mộ đó chắc là của một tướng quân nước Tề Dương thời Chiến Quốc, trong mộ còn có một số lượng lớn vũ khí thời đó nữa. hiện giờ, trong viện nghiên cứu là một thanh kiếm bằng đồng, được tìm thấy trong quan tài của ngôi mộ.”
“trên báo cáo kiểm tra chuyển cho tôi đã đề cập, trên thân thanh kiếm này đã đo được một nguồn năng lượng kỳ lạ.” Chiều tối hôm nay, Lâu Minh đã nhận được báo cáo kiểm tra của Bộ Quốc phòng fax đến, trong đó đã nói, trên thanh vũ khí lạnh thời Chiến Quốc này đã đo được nguồn năng lượng nóng kỳ lạ.
Nếu thực sự trên thanh vũ khí này có nguồn năng lượng kỳ lạ, như vậy lịch sử chế tạo vũ khí sẽ có mộtbước đột phá rất lớn. Lâu Minh cảm thấy rất có hứng thú đối với đề tài này nên trời vừa tối là anh hào hứng chạy đến đây.
“Đúng thế.” Liễu Mộc tiếp tục nói “Qua kiểm tra đo lường cũng đã xác định nguồn năng lượng này không có phóng xạ nhưng chúng tôi chỉ có thể theo dõi được sự dao động của năng lượng, đồng thời phát hiện nơi phát ra năng lượng là ở tô-tem kỳ lạ chạm trên chuôi kiếm nhưng không cách nào tìm hiểu được nguồn năng lượng này kết hợp với vũ khí như thế nào, được sử dụng ra sao.”
Tô-tem (vật tổ): Động vật hay thực vậtngườinguyên thủysùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc.
Hai người đang nói chuyện thì tới căn phòng nghiên cứu dành riêng cho Lâu Minh, xung quanh được lắp đặt kính chống đạn trong suốt. Vì thể chất đặc biệt của Lâu Minh, lúc anh đang nghiên cứu thì khôngthể có người ở bên cạnh nên Bộ Quốc phòng mới thiết kế như vậy, để phòng ngừa việc Lâu Minh mộtngười có chuyện gì xảy ra thì từ bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được.
Còn chưa đi tới cửa, xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, Lâu Minh có thể nhìn thấy thanh kiếm bằng đồng đen nhánh.
“Chủ nhiệm Liễu, nếu hai tiếng đồng hồ sau tôi vẫn chưa ra ngoài, ông cũng không được cho người khác đến gần nơi này.” Lâu Minh nhắc nhở.
“Tôi rõ rồi.” Liễu Mộc gật đầu cười, từ trước đến giờ, khi Lâu Minh đến viện nghiên cứu khoa học quốc gia đều như thế, nếu như anh ở trong này nhiều hơn hai giờ thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện, cần phải có thời gian dài hơn mới giải quyết được, lúc này trong phạm vi năm mét cách phòng nghiên cứu của Lâu Minh không được có người nào lại gần.
Liễu Mộc đợi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu thanh kiếm đồng kia, mới quay người rời đi, hoàn toàn giao nơi này lại cho Lâu Minh và đội bảo vệ của anh.
Trong nháy mắt khi Lâu Minh bước vào phòng nghiên cứu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cho đến khi anh sờ lên thanh kiếm đồng kia, cảm giác kỳ lạ này mới trở nên rõ ràng, biến thành một cảm giác … vô cùng quen thuộc.
“Xoạt!”
Lâu Minh đột nhiên giật mình, anh rút tay về, nhìn thanh kiếm đồng trên bàn, rõ ràng lúc nãy còn dài bằng hai gang tay, chợt co lại chỉ bằng nửa gang tay.
“Vù vù, vù vù!”
Thanh kiếm đồng dài bằng nửa gang tay nằm trên bàn đang không ngừng run rẩy, dường như đang gọi Lâu Minh.
Lâu Minh do dự một chút, đưa tay cầm phiên bản thu nhỏ của thanh kiếm đồng, nâng trên lòng bàn tay quan sát cẩn thận.
===
Ngày hôm sau.
Ánh nắng buổi chiều tươi sáng, buổi chiều không có lớp, Trần Ngư đeo balo mới mua trên vai, thay giày thể thao rồi đi ra ngoài.
“Thi Thi, cuối tuần này cậu không đi dạo phố cùng chúng tớ thật hả?” Phương Phỉ Phỉ gọi Trần Ngư lại.
“Ngại quá, cuối tuần này tớ có việc thật đó, lần sau tớ sẽ đi với các cậu, à, đúng rồi …” Trần Ngư chạy về bàn sách của mình, lấy một chiếc thẻ màu bạc trong ngăn kéo đưa cho Phương Phỉ Phỉ, nói “Thẻ VIP của VK, các cậu muốn mua quần áo thì dùng nha.”
Thẻ VIP này là Đồng Triều nhất định đưa cho cô, lúc đó, sau khi giải quyết xong xác sống quay về trường học, các bạn cùng phòng hỏi cô sao đi ra ngoài hai ngày mà phong cách chẳng thay đổi chút nào. Trần Ngư đành lấy tấm thẻ này ra, nói dối Đồng Triều có việc phải ra nước ngoài nên đưa thẻ VIP này cho cô để đền bù. Đúng lúc ở một nước ngoài nào đó đang diễn ra tuần lễ thời trang quốc tế nên Trần Ngư cũng miễn cưỡng được thông qua.
“Thẻ VIP này cậu chưa dùng lần nào mà.” Hàn Du nói.
“không sao, dù sao thẻ này là thẻ không có kỳ hạn, tớ dùng lúc nào cũng được mà.” Trần Ngư mở cửa phòng lần nữa “Tớ đi đây, thứ hai gặp nha.”
Trần Ngư ra khỏi cổng kí túc xá, chân mang giày thể thao mới mua, tự nhiên, nhanh chóng chạy về phía khu rừng bên cạnh trường học.
Thời gian này, cô đang bận thăng cấp cho tài khoản của mình trên trang web huyền học.
Khi Trần Ngư trên trang web huyền học bắt đầu nhận nhiệm vụ, chọn một nhiệm vụ có giá trị năm trăm vạn, kết quả khi cô vô cùng cao hứng đem nội dung nhiệm vụ sao chép lại cho chủ nhóm là ‘Lập trình viên giới huyền học’ thì lại bị từ chối một cách vô tình.
Tôi muốn xây đường: Tại sao? không phải nói là chỉ cần tôi đem nội dung nhiệm vụ chép cho anh, anhsẽ đưa cho tôi phương thức liên lạc của người ra nhiệm vụ sao?
Lập trình viên giới huyền học: Đúng thế, nhưng tôi chỉ phục vụ những nhiệm vụ dưới một trăm vạn, nhiệm vụ trên một trăm vạn, xin mời tự động lên trang web huyền học nhận nhiệm vụ.
Tôi muốn xây đường: Có gì khác nhau sao?
Lập trình viên giới huyền học: Mục đích của nhóm do tôi lập ra, ngoài việc tránh phải trả thuế còn có mục đích lớn hơn là giúp đỡ những người mới, năng lực còn hạn chế. Còn Thiên Sư đã có năng lực nhận nhiệm vụ năm trăm vạn, hoàn toàn có thể thông qua nhiệm vụ của mạng huyền học để khấu trừ phí thủ tục, không cần tới chỗ của tôi.
Mạng huyền học thanh toán phí thủ tục có hai hình thức, một là trực tiếp khấu trừ ba mươi phần trăm giá trị của nhiệm vụ, một loại khác là trong tháng hoàn thành một nhiệm vụ cấp độ A do trang web huyền học công bố là có thể được khấu trừ lại tất cả phí thủ tục trong tháng đó.
Trần Ngư đau lòng nói: Nhưng một nhiệm vụ cấp độ A có giá trị mấy trăm vạn luôn đó.
Lập trình viên giới huyền học: Đại sư à, nhóm của chúng ta vốn là trộm lấy nhiệm vụ của người ta mà làm, không thể quá kiêu ngạo a.
Tôi muốn xây đường: …
Trần Ngư không có cách nào khác đành phải thành thành thật thật từ trên trang web huyền học nhận nhiệm vụ để làm, kết quả phát hiện muốn nhận nhiệm vụ trên trang web huyền học còn phải dựa vào cấp bậc nữa, tài khoản ở cấp nào thì sẽ nhận nhiệm vụ ở cấp đó. Mà để sử dụng phương pháp thứ hai để được miễn phí thủ tục, Thiên Sư đó nhất định phải có tài khoản ở cấp độ A.
Cho nên, Trần Ngư phải bắt đầu từ cấp độ thấp nhất từng chút, từng chút một đi lên, ban đầu là nhận nhiệm vụ mấy chục vạn, mới có thể từ từ thăng cấp. Trong thời gian này làm Trần Ngư vô cùng bận rộn, tuy nói những nhiệm vụ này không được bao nhiêu tiền, nhưng người muốn đoạt cũng rất nhiều a.
Dù sao thì nhiệm vụ giống như kiểu trừ xác sống là nhiệm vụ đặc biệt không cần đến đẳng cấp thìchẳng có là mấy. Nếu có, Trần Ngư nhất định sẽ nhận, dù sao thì chỉ cần nhận ba nhiệm vụ đặc biệt là có thể thăng lên cấp độ A.
Hôm nay Trần Ngư nhận một nhiệm vụ nhỏ có giá trị ba vạn, trừ đi phí thủ tục thì vào tay còn có hơn hai vạn, nhưng Trần Ngư chưa bao giờ chê tiền ít, có doanh thu dù sao cũng còn hơn là không có, huống hồ còn có thể nhanh chóng thăng cấp nữa.
“cô là Thiên Sư?” Người ra nhiệm vụ là một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, khi nhìn thấy Trần Ngư thì rất kinh ngạc, hiển nhiên là không tin Trần Ngư là Thiên Sư thực sự.
Trần Ngư nhìn lướt qua bả vai của nam thanh niên, thấy một con ma nữ đang nằm sấp không thấy rõmặt, ra sức dùng lưỡi liếm vành tai của người thanh niên, dáng vẻ vô cùng buồn nôn.
“Tôi chính là Thiên Sư.” Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trần Ngư bị người khác hỏi như vậy, cũng không muốn giải thích gì nhiều, dù sao thì giải quyết xong việc, trả tiền, sau đó không còn gặp nhau nữa.
“Chắc là cô nói đùa hả, nhìn cô hình như vẫn còn là học sinh phải không, nào có Thiên Sư nào giống như cô vậy …” Người thanh niên vẫn không tin, lấy điện thoại di động ra định khiếu nại, chợt thấy Trần Ngư đi đến cạnh cậu ta vỗ vỗ vai của cậu.
Người thanh niên lui về sau một bước, lập tức, cậu ta cảm thấy cảm giác dính dính vô hình ở cổ cậu ta bỗng nhiên không còn nữa, cậu ta không tự chủ được đưa tay sờ sờ mặt và tai của mình.
“Nhiệm vụ đã nói, cậu cảm thấy thân thể lạnh lẽo, gương mặt và tai có cảm giác dính dính như là có người đang liếm cậu, lúc ngủ vào ban đêm luôn có cảm giác có người bên cạnh ….” Trần Ngư nói“Những biểu hiện đó từ giờ trở đi sẽ biến mất, cậu cũng đã cảm nhận được sự thay đổi. Khi ngủ vào tối nay, nếu như mọi việc đều bình thường, phiền cậu xác nhận lại đơn đặt hàng để tôi còn được thanh toán tiền.”
“Chờ một chút …” Người thanh niên thấy Trần Ngư đập bả vai mình rồi muốn đi thì kêu lên “cô … Dù sao thì cô cũng phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra.”
“…” Trần Ngư nhìn thoáng qua ma nữ đang ngoan ngoãn đi theo mình, liếc mắt nhìn người thanh niên hỏi “Cậu nhất định muốn biết?”
“Tôi muốn!” Người thanh niên gật đầu
“Được, tôi hỏi giúp cậu.” Dưới ánh mắt hoảng sợ của người thanh niên, Trần Ngư chuyển qua nhìn ma nữ.
“anh ấy nhìn rất đẹp trai!” Ma nữ cười hắc hắc nói.
Trần Ngư bình tĩnh nói lại với người thanh niên “Cậu bị một con sắc ma nữ quấn lấy, nó cảm thấy cậu đẹp trai nên cố ý sàm sỡ cậu.”
“…” Mặt người thanh niên lập tức xám ngắt, hận không thể về nhà tắm rửa kì cọ mười bảy mười tám lần.
Trần Ngư không để ý đến người thanh niên, mang ma nữ qua mấy con phố, tìm một chỗ không có người, dạy dỗ “Sau này không được phép đi sàm sỡ người khác, biết chưa?”
“Vâng vâng vâng.” Ma nữ liên tục gật đầu.
“Còn để tôi phát hiện, tôi thu cô đó.” Trần Ngư uy hiếp.
Ma nữ không thể tin hỏi “Thiên Sư, giờ ngài không … thu tôi sao?”
“cô muốn tôi thu cô?” Trần Ngư hỏi.
“không muốn.” Ma nữ cuống quít lắc đầu.
“Vậy cô ít làm bậy lại cho tôi, tôi đã bắt nhiều ma quỷ rồi nhưng là lần đầu tiên gặp phải sắc ma, coi như là vật quý vì hiếm mà tha cho cô lần này.” Đưa hồn ma về âm phủ tốn rất nhiều linh lực đó, nhiệm vụ ba vạn không có loại hình phục vụ này.
“Hắc hắc … Khi còn sống tôi quá nhút nhát, nhưng lại là người thích nhìn vẻ ngoài của người khác (nhan khống), trông thấy soái ca đẹp trai chỉ dám nhìn từ xa mà YY. Sau đó … hắc hắc … tôi phát hiện là ma thì muốn sàm sỡ người ta làm sao cũng được, nên …” Ma nữ hơi ngượng ngùng nói.
“cô …” Trần Ngư lại định dạy dỗ ma nữ mấy câu thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Trần Ngư lấy điện thoại ra xem, phát hiện là số máy lạ, suy nghĩ một chút rồi bấm nhận.
“Tiểu thư Trần Ngư, bây giờ cô ở đâu?”
“Trợ lý Hà?” Trần Ngư kinh ngạc nói.
“Tam thiếu xảy ra chuyện rồi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tây Thi: Em đến cứu anh liền đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook