Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
-
Chương 104-2: Phê duyệt bị bác bỏ 2
“Đúng vậy đó.” Mao đại sư cũng phụ họa “Tuy chính phủ không tuyên bố lý do chọn núi Thanh Mang là khu vực cấm, nhưng có mấy nơi mà lý do bị đưa vào khu vực cấm đều được các Thiên Sư trong giới huyền học ngầm hiểu, đó chính là … vùng đất long mạch của nước ta.”
Nghe thấy mấy chữ ‘long mạch của nước ta’, vẻ mặt Trần Ngư và Lâu Minh đều biến đổi.
“Đương nhiên, núi Thanh Mang không có long mạch, nếu không tôi cũng không dễ dàng gửi đơn xin như thế.” Mao đại sư nói thêm.
“Cái này không được, cái kia cũng không được. Nhưng mà Linh Khí đang ở đó, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào đây?” không phải là đi tìm một đồ vật thôi sao, sao lại phức tạp như vậy chứ!
“Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu lý do núi Thanh Mang bị xếp vào khu vực cấm, như vậy chúng ta mới biết được bước tiếp theo nên làm cái gì.” Mao đại sư nói.
“Tôi đồng ý với ông.” Lâu Minh gật đầu, sau đó quay lại dặn dò Trần Ngư một lần nữa “Thi Thi, em hứa với anh là không được lén chạy đến đó, không được làm bừa nghekhông.”
Trần Ngư bĩu môi, không trả lời Lâu Minh, dáng vẻ đó rõ ràng là có ý định lén lút chạy đến đó. Lâu Minh nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười. không biết là nên vui mừng vì dù cô nhóc này cho dù không để ý đến anh nhưng cũng không muốn lừa dối anh hay là nên phiền não vì tính cách bướng bỉnh của cô đây.
“Trần tiểu hữu, núi Thanh Mang không phải là không thể tùy tiện đi đến đó.” Mao đại sư nói “Mỗi khu vực cấm của giới huyền học đều có một người chịu trách nhiệm quản lý bảo vệ. Người bảo vệ núi Thanh Mang là cao thủ về trận pháp trong giới huyền học – Thẩm Thanh Trúc, có người nói ông ta còn biết thiết kế kết giới, tu vi sâu khônglường được.”
Tu vi sâu không lường được? Cùng lắm thì kêu ông lão nhà cô đi cùng là được chứ gì, dù sao ông lão đã nói trong giới huyền học ông mà nhận đứng thứ hai thì không có người nào dám nhận đứng thứ nhất.
==
Núi Thanh Mang.
Bốn nhà huyền học mà chỉ cần giậm chân là có thể làm rung chuyển cả giới huyền học, đang ngồi xổm trên sườn núi hoang vu, trơ trọi, nghiên cứu cẩn thận luồng di chuyển dị thường của linh khí dưới lòng đất.
Thẩm Thanh Trúc “Các ông cảm thấy cái dưới đất là cái gì?”
Từ Hải đại sư “Chắc chắn là pháp khí rồi.”
Nghiêm Sùng Minh “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao pháp khí này bỗng nhiên lại cósự di chuyển bất thường như thế này?”
Ba người im lặng trong khoảng khắc, sau đó cực kỳ ăn ý, đồng thời nghiêng đầu nhìn ông Ngô.
“Nhìn tôi làm gì?” Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, làm ông Ngô chợt nảy sinh cảm giác chê bai.
Mấy lão già này bao nhiêu tuổi rồi mà không biết đắp mặt nạ hả, cả đám mặt mũi nhăn nheo, vẫn là mình ‘soái’ nhất.
“Hỏi ông chứ gì nữa.” Nghiêm Sùng Minh trợn mắt.
“Cái gì?”
“Tại sao pháp khí lại có sự di chuyển bất thường như vậy?” Nghiêm Sùng Minh nhẫn nại hỏi lại.
“Ông hỏi tôi?” Ông Ngô cực kỳ đáng đánh đòn, nhún vai “Làm sao mà tôi biết được.”
“Ông …” Hai mươi năm, thật là lâu rồi chưa có người làm ông đây tức giận, lão già này, tôi giết ông.
Thẩm Thanh Trúc thấy hai người lại muốn cãi nhau, đưa tay cản lại Nghiêm Sùng Minhđang xắn tay áo, khuyên “Vấn đề bây giờ không phải là pháp khí, mà là pháp khí tại sao lại di chuyển xuống dưới, Hạn Bạt bị phong ấn bên trong có thể tỉnh lại haykhông?”
“Đúng thế.” Từ Hải đại sư phụ họa “Hạn Bạt này đã được tổ tiên chúng ta phong ấn tại đây, cũng không biết là được bao nhiêu năm rồi, chúng ta cũng không biết nó thức tỉnh được mấy lần. Hạn Bạt là vật lạ trong Trời Đất, tránh được sét đánh ba lần, nóicách khác, chỉ khi nào nó thức tỉnh lần thứ tư, đạo trời mới cử Thiên Lôi xuống đánh chết Hạn Bạt. Mà trước đó, chúng ta chỉ có thể phong ấn nó.”
“Coi như là nó thức tỉnh lần thứ tư thì chúng ta cũng không thể để nó tỉnh lại.” Thẩm Thanh Trúc cau mày nói “Hạn Bạt xuất hiện, thiên hạ sẽ hạn lớn.”
“Bây giờ khoa học đã tiến bộ như thế, hạn hán một hai năm cũng không có vấn đề gìđi.” Ông Ngô chợt ngẩng đầu nói.
“…” Nghiêm Sùng Minh.
“A di nhờ phúc …” Câu cửa miệng của Từ Hải đại sư.
“Ngô Lễ, đại hạn chỉ là một tai họa nổi bật nhất khi Hạn Bạt thức tỉnh, sau khi nó thức tỉnh thì còn gây nguy hiểm gì nữa không thì làm sao ông biết được.” Thẩm Thanh Trúc nhịn không được mà lớn tiếng trách cứ ”Đây là chuyện liên quan đến rất nhiều người.”
“Đương nhiên là tôi biết chứ.” Ông Ngô dừng một chút rồi nói “Chẳng qua là tôi cảm thấy, coi như là lần này chúng ta lại phong ấn được cho Hạn Bạt một lần nữa, nhưng Hạn Bạt vẫn chỉ là đang ngủ say mà thôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tỉnh lại.”
Ba người rơi vào im lặng một lần nữa, tất nhiên là bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng giới huyền học cho đến nay vẫn chưa tìm được ra phương pháp giết Hạn Bạt.
“Chúng ta cứ phong ấn trước đã! Có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài, nhỡ đâu thế hệ sau của chúng ta sẽ có biện pháp thì sao!” Thẩm Thanh Trúc nói.
“Thế hệ sau? Người kế tục đã bị đứt đoạn như thế này mà ông cảm thấy là thế hệ sausẽ có biện pháp sao?” Ông Ngô giễu cợt nói.
“Ông có năng lực quá ha, vậy ông tìm phương pháp tiêu diệt Hạn Bạt thử coi.” Nghiêm Sùng Minh thấy dáng vẻ huênh hoang của ông Ngô thì không chịu được “Nếu như ông tìm được phương pháp, mạng của Nghiêm Sùng Minh này sẽ là của ông.”
Ông Ngô ghét bỏ nhìn Nghiêm Sùng Minh “Phương pháp tôi sẽ nghĩ nhưng tôi cần mạng ông để làm gì.”
“A di nhờ phúc, hai vị thí chủ đừng tranh cãi nữa, vẫn nên tìm cách nào để phong ấn lại Hạn Bạt đi.” Từ Hải đại sư nhắc nhở “Bây giờ Lục thí chủ, Tần thí chủ, Minh thí chủ, Diêm thí chủ đều đã không còn.”
một câu của Từ Hải đại sư làm sườn núi rơi vào yên lặng một lần nữa.
Cũng phải! Dùng để phong ấn Hạn Bạt chính là trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn, cần chín vị có tu vi cao thâm trong giới huyền học cùng nhau thi triển, mà chín người hai mươi năm trước phong ấn Hạn Bạt, chỉ còn bốn người họ và một vị chưa đến là Hoa Diệp chân nhân.
“Mao Kim Xuyên của chùa Tam Thanh cũng có thể được.” Nghiêm Sùng Minh nghĩ đến Mao đại sư.
“Sư đệ của tôi khổ luyện mấy năm nay, tu vi tiến rất nhanh, chắc là cũng có thể.” Từ Hải đại sư nói.
“Đứng đầu dòng họ Lương – Lương Tu Viễn cũng miễn cưỡng đảm nhiệm được.” Thẩm Thanh Trúc cũng đề cử một người.
Ba người đề cử xong thì quay đầu nhìn ông Ngô.
Ông Ngô cân nhắc trong chốc lát, rồi nói “Tôi đề cử Trần Ngư.”
“Ai vậy?”
“Đệ tử của tôi.” Ông Ngô đắc ý.
Mẹ nó …
Lão già này lại thu được đồ đệ lợi hại như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Sau hai mươi năm gặp lại các bạn già, cảm xúc của ông Ngô là như vầy:
Mấy lão già này, lúc còn trẻ thì không đẹp trai bằng ta, tu vi không cao như ta. Đến lúc già rồi vẫn không đẹp trai qua ta, tu vi vẫn xách dép cho ta mà ngay cả đồ đệ của mấy lão ấy cũng không thể sánh bằng của ta, ha ha …
Nghe thấy mấy chữ ‘long mạch của nước ta’, vẻ mặt Trần Ngư và Lâu Minh đều biến đổi.
“Đương nhiên, núi Thanh Mang không có long mạch, nếu không tôi cũng không dễ dàng gửi đơn xin như thế.” Mao đại sư nói thêm.
“Cái này không được, cái kia cũng không được. Nhưng mà Linh Khí đang ở đó, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào đây?” không phải là đi tìm một đồ vật thôi sao, sao lại phức tạp như vậy chứ!
“Ít nhất chúng ta phải tìm hiểu lý do núi Thanh Mang bị xếp vào khu vực cấm, như vậy chúng ta mới biết được bước tiếp theo nên làm cái gì.” Mao đại sư nói.
“Tôi đồng ý với ông.” Lâu Minh gật đầu, sau đó quay lại dặn dò Trần Ngư một lần nữa “Thi Thi, em hứa với anh là không được lén chạy đến đó, không được làm bừa nghekhông.”
Trần Ngư bĩu môi, không trả lời Lâu Minh, dáng vẻ đó rõ ràng là có ý định lén lút chạy đến đó. Lâu Minh nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười. không biết là nên vui mừng vì dù cô nhóc này cho dù không để ý đến anh nhưng cũng không muốn lừa dối anh hay là nên phiền não vì tính cách bướng bỉnh của cô đây.
“Trần tiểu hữu, núi Thanh Mang không phải là không thể tùy tiện đi đến đó.” Mao đại sư nói “Mỗi khu vực cấm của giới huyền học đều có một người chịu trách nhiệm quản lý bảo vệ. Người bảo vệ núi Thanh Mang là cao thủ về trận pháp trong giới huyền học – Thẩm Thanh Trúc, có người nói ông ta còn biết thiết kế kết giới, tu vi sâu khônglường được.”
Tu vi sâu không lường được? Cùng lắm thì kêu ông lão nhà cô đi cùng là được chứ gì, dù sao ông lão đã nói trong giới huyền học ông mà nhận đứng thứ hai thì không có người nào dám nhận đứng thứ nhất.
==
Núi Thanh Mang.
Bốn nhà huyền học mà chỉ cần giậm chân là có thể làm rung chuyển cả giới huyền học, đang ngồi xổm trên sườn núi hoang vu, trơ trọi, nghiên cứu cẩn thận luồng di chuyển dị thường của linh khí dưới lòng đất.
Thẩm Thanh Trúc “Các ông cảm thấy cái dưới đất là cái gì?”
Từ Hải đại sư “Chắc chắn là pháp khí rồi.”
Nghiêm Sùng Minh “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà sao pháp khí này bỗng nhiên lại cósự di chuyển bất thường như thế này?”
Ba người im lặng trong khoảng khắc, sau đó cực kỳ ăn ý, đồng thời nghiêng đầu nhìn ông Ngô.
“Nhìn tôi làm gì?” Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ba khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn, làm ông Ngô chợt nảy sinh cảm giác chê bai.
Mấy lão già này bao nhiêu tuổi rồi mà không biết đắp mặt nạ hả, cả đám mặt mũi nhăn nheo, vẫn là mình ‘soái’ nhất.
“Hỏi ông chứ gì nữa.” Nghiêm Sùng Minh trợn mắt.
“Cái gì?”
“Tại sao pháp khí lại có sự di chuyển bất thường như vậy?” Nghiêm Sùng Minh nhẫn nại hỏi lại.
“Ông hỏi tôi?” Ông Ngô cực kỳ đáng đánh đòn, nhún vai “Làm sao mà tôi biết được.”
“Ông …” Hai mươi năm, thật là lâu rồi chưa có người làm ông đây tức giận, lão già này, tôi giết ông.
Thẩm Thanh Trúc thấy hai người lại muốn cãi nhau, đưa tay cản lại Nghiêm Sùng Minhđang xắn tay áo, khuyên “Vấn đề bây giờ không phải là pháp khí, mà là pháp khí tại sao lại di chuyển xuống dưới, Hạn Bạt bị phong ấn bên trong có thể tỉnh lại haykhông?”
“Đúng thế.” Từ Hải đại sư phụ họa “Hạn Bạt này đã được tổ tiên chúng ta phong ấn tại đây, cũng không biết là được bao nhiêu năm rồi, chúng ta cũng không biết nó thức tỉnh được mấy lần. Hạn Bạt là vật lạ trong Trời Đất, tránh được sét đánh ba lần, nóicách khác, chỉ khi nào nó thức tỉnh lần thứ tư, đạo trời mới cử Thiên Lôi xuống đánh chết Hạn Bạt. Mà trước đó, chúng ta chỉ có thể phong ấn nó.”
“Coi như là nó thức tỉnh lần thứ tư thì chúng ta cũng không thể để nó tỉnh lại.” Thẩm Thanh Trúc cau mày nói “Hạn Bạt xuất hiện, thiên hạ sẽ hạn lớn.”
“Bây giờ khoa học đã tiến bộ như thế, hạn hán một hai năm cũng không có vấn đề gìđi.” Ông Ngô chợt ngẩng đầu nói.
“…” Nghiêm Sùng Minh.
“A di nhờ phúc …” Câu cửa miệng của Từ Hải đại sư.
“Ngô Lễ, đại hạn chỉ là một tai họa nổi bật nhất khi Hạn Bạt thức tỉnh, sau khi nó thức tỉnh thì còn gây nguy hiểm gì nữa không thì làm sao ông biết được.” Thẩm Thanh Trúc nhịn không được mà lớn tiếng trách cứ ”Đây là chuyện liên quan đến rất nhiều người.”
“Đương nhiên là tôi biết chứ.” Ông Ngô dừng một chút rồi nói “Chẳng qua là tôi cảm thấy, coi như là lần này chúng ta lại phong ấn được cho Hạn Bạt một lần nữa, nhưng Hạn Bạt vẫn chỉ là đang ngủ say mà thôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tỉnh lại.”
Ba người rơi vào im lặng một lần nữa, tất nhiên là bọn họ cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng giới huyền học cho đến nay vẫn chưa tìm được ra phương pháp giết Hạn Bạt.
“Chúng ta cứ phong ấn trước đã! Có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài, nhỡ đâu thế hệ sau của chúng ta sẽ có biện pháp thì sao!” Thẩm Thanh Trúc nói.
“Thế hệ sau? Người kế tục đã bị đứt đoạn như thế này mà ông cảm thấy là thế hệ sausẽ có biện pháp sao?” Ông Ngô giễu cợt nói.
“Ông có năng lực quá ha, vậy ông tìm phương pháp tiêu diệt Hạn Bạt thử coi.” Nghiêm Sùng Minh thấy dáng vẻ huênh hoang của ông Ngô thì không chịu được “Nếu như ông tìm được phương pháp, mạng của Nghiêm Sùng Minh này sẽ là của ông.”
Ông Ngô ghét bỏ nhìn Nghiêm Sùng Minh “Phương pháp tôi sẽ nghĩ nhưng tôi cần mạng ông để làm gì.”
“A di nhờ phúc, hai vị thí chủ đừng tranh cãi nữa, vẫn nên tìm cách nào để phong ấn lại Hạn Bạt đi.” Từ Hải đại sư nhắc nhở “Bây giờ Lục thí chủ, Tần thí chủ, Minh thí chủ, Diêm thí chủ đều đã không còn.”
một câu của Từ Hải đại sư làm sườn núi rơi vào yên lặng một lần nữa.
Cũng phải! Dùng để phong ấn Hạn Bạt chính là trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn, cần chín vị có tu vi cao thâm trong giới huyền học cùng nhau thi triển, mà chín người hai mươi năm trước phong ấn Hạn Bạt, chỉ còn bốn người họ và một vị chưa đến là Hoa Diệp chân nhân.
“Mao Kim Xuyên của chùa Tam Thanh cũng có thể được.” Nghiêm Sùng Minh nghĩ đến Mao đại sư.
“Sư đệ của tôi khổ luyện mấy năm nay, tu vi tiến rất nhanh, chắc là cũng có thể.” Từ Hải đại sư nói.
“Đứng đầu dòng họ Lương – Lương Tu Viễn cũng miễn cưỡng đảm nhiệm được.” Thẩm Thanh Trúc cũng đề cử một người.
Ba người đề cử xong thì quay đầu nhìn ông Ngô.
Ông Ngô cân nhắc trong chốc lát, rồi nói “Tôi đề cử Trần Ngư.”
“Ai vậy?”
“Đệ tử của tôi.” Ông Ngô đắc ý.
Mẹ nó …
Lão già này lại thu được đồ đệ lợi hại như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Sau hai mươi năm gặp lại các bạn già, cảm xúc của ông Ngô là như vầy:
Mấy lão già này, lúc còn trẻ thì không đẹp trai bằng ta, tu vi không cao như ta. Đến lúc già rồi vẫn không đẹp trai qua ta, tu vi vẫn xách dép cho ta mà ngay cả đồ đệ của mấy lão ấy cũng không thể sánh bằng của ta, ha ha …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook