Diệp Tri Du nhìn kỹ mặt mày đối phương thấy cũng có chút đẹp trai, cùng với quý khí sang trọng và khí đen quanh quẩn cả người.
Ồ, xem ra, tương lai tên giang hồ này sẽ là thủ lĩnh của một băng đảng nào đó.
Thể lực gắng gượng hết nổi, hơn nữa công lực không sâu, Diệp Tri Du chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, lười phí sức nhìn kỹ đối phương nữa.
Khi Diệp Tri Du thu mắt lại, trong lòng thay đổi suy nghĩ.
Đối phương có thể trở thành thủ lĩnh, chứng tỏ cũng có chút năng lực, nói không chừng, có thể giúp cô ra ngoài.
Chỉ cần đưa cô đi ra ngoài, co có lòng tin mình có thể trở lại phòng trọ nguyên chủ đã thuê.
Nghĩ vậy, Diệp Tri Du nhìn người đàn ông cao gần một mét chín, nhanh chóng đặt mảnh thủy tinh còn lại của đèn bàn lên yết hầu đối phương, thấp giọng uy hiếp: "Đưa tôi rời khỏi đây.
”
Người đàn ông nhướng mày, không ngờ tay chân của cô nhanh nhạy như thế.
“Nhanh lên!” Diệp Tri Du đẩy hung khí vào sâu một chút.
“Tôi sẽ được lợi ích gì?”
“Sẽ không chết.
" Người đàn ông bị chọc cười, dưới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tri Du, anh ta không thể không gật đầu, giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi đưa cô rời đi, xin cô đừng giết tôi.
"
Giọng điệu thoải mái của đối phương khiến trong lòng Diệp Tri Du trở nên nghiêm túc.
“Tôi khuyên anh bớt giở trò đi.
”
Đỉnh đầu và hai đầu vai đều là khí đen, không chết sớm thì cũng khắc chết cha mẹ vợ con, mệt cho anh ta còn cười được.
“Cô bỏ xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói.
”
Diệp Tri Du không nghe.
Ngay khi người đàn ông còn muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn chạy đôn chạy đáo, hiển nhiên là biết người đàn ông dầu mỡ đã gặp chuyện không may, đang xông xáo đi tìm cô.
“Anh Ba, anh Hai đã xảy ra chuyện rồi! Con đàn bà trong phòng kia đã đánh anh ấy rồi bỏ chạy!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Tri Du trở nên căng thẳng, nắm chặt bệ đèn bàn.
Thế mà anh ta lại là anh Ba Ngọc Chí Cần của băng Tứ Đao?
“Cút! Bớt cản trở ông đây làm việc quan trọng đi!" Người đàn ông khàn giọng mắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook