Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ
-
Chương 55
Bí đạo âm u…
Ta và Đông Phương Bất Bại đi xuống dưới địa đạo hoàng lăng.
Trước mặt chúng ta xuất hiện một cái động lớn.
Trên cái động đó có ba chữ: Ải cầm súc?
“Ải cầm súc? Đây là cái cửa gì vậy?” Ha ha…đúng là thú vị, lại có cửa tên là cầm súc nữa, không biết là do vị cao nhân nào nghĩ ra nữa.
“Ha ha, ai mà biết được, vào xem rồi sẽ rõ.” Đông Phương Bất Bại thoải mái đi vào.
Bên trong tối om, ta túm chặt lấy tay Đông Phương Bất Bại.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối “Ha ha, các ngươi thật to gan, dám xông vào động này ư?”
“Đúng vậy!” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng trả lời.
“Được, nơi này mỗi lần vào chỉ được một người, trong hai ngươi ai lên trước?”
“Đương nhiên là…cô ta!” Hắn đẩy ta về phía trước.
“Này…..tại sao lại là tôi, võ công của anh giỏi như thế, anh vào trước có phải tốt hơn không?”
“Ta không muốn so chiêu với gia cầm đâu.”
“Gia cầm?”
“Lửa…” Cây đuốc bốn phía đều được thắp lửa.
Rốt cuộc ta cũng đã nhìn rõ đối thủ sắp sửa khiêu chiến với ta là ai, lại là….một con gà!!! Gà? Một con gà rất to……thân cao một mét tám lăm, thể trọng thì ta không rõ lắm, là con trống, lúc này nó đang nhìn ta từ trên cao, mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn ta.
“Nhất định phải đánh nhau với cái người nhỏ bé này à?”
Con gà này lại dám khinh thường ta. Thật sự quá đáng ghét!!!
“Ục…ục…rột rột…”
“Tiếng gì thế?” Con gà tò mò hỏi.
“Là bụng ta đang…sôi lên ý mà!” Ta chảy nước miếng nói. Lúc này mới nhớ ra đã lâu rồi ta chưa ăn cái gì, bụng không thể chịu nổi nữa, giờ lại có con gà to đùng thế trước mặt ta, vậy mà không được hưởng, giá như…ha ha…
“Cái gì?” Con gà dựa sát vào phía sau.
“Ha ha, ngươi không chạy thoát được đâu nhé, có biết sở trường của ta là gì không? Xem chiêu bắt ‘gà’ của ta đây!!!” Ta sử dụng chiêu Long trảo thủ liên tục.
“Khục khục…khục khục….” Con gà to bị đánh ngã qua một bên, chạm vào tường, tránh né đòn công kích của ta.
Lúc này ta muốn ăn một bữa no căng nên tấn công càng lúc càng mạnh…
Con gà xem chừng có muốn tránh cũng không được nên dứt khoát chống lại ta, dùng bàn chân to đá về phía đằng trước.
Trời giúp…..ta lập tức túm lấy chân nó, dùng sức đánh ngã rồi quăng nó ra ngoài một cú thật đẹp.
“Bịch…”
Con gà choáng váng. “Sao lại xoay vòng nhiều như thế, ha ha, lâu rồi ta không nhìn thấy sao nha, đẹp quá.. Ha ha…”
Nhìn nó bây giờ không còn sức để phản kháng, ta lập tức đánh thẳng tới, dùng Long trảo thủ giúp nó ‘Cởi quần áo’.
“Cục tác…Đồ sắc nữ kia, cô muốn làm gì tôi a a a a~ Đừng ….” Con gà hét lên chói tai.
“Ngươi nghe đây, ngươi có kêu khản cả tiếng thì cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.” Nước miếng của ta lại tiết ra nhiều hơn, đợi mãi mới được một bữa tiệc lớn, tội gì bỏ phí.
Xong! Đã vặt hết lông con gà.
Giờ nên làm gì đây? Ăn gà nướng có được không nhỉ? Ê gà, nói xem ta nên ăn ngươi thế nào, ha ha …
“Cô thả tôi ra đi mà, cô đã đánh bại tôi, thành công qua ải, cần gì phải đuổi tận giết cùng như thế chứ?”
“Vô ích, nếu ta không ăn ngươi, ta sẽ chết đói mất!” Bụng kêu to vài tiếng, có vẻ như đang kháng nghị ta sao còn chưa làm thịt nó.
“Tôi có thể cho cô trứng gà, ăn trứng gà thế nào, rất có giá trị dinh dưỡng đó.”
“Ngươi cho ta là kẻ ngốc à, gà trống thì sao mà đẻ trứng được?”
“Ai nói thế!” Nói xong quả thực nó lấy từ phía sau ra một quả trứng.
Ta ngẩn người ra nhìn quả ‘trứng khổng lồ’ còn to hơn cả đầu của ta…..
“Đó, quả trứng này cho cô, muốn ăn thế nào thì ăn, tôi đi đây!”
“Ê, chờ đã…”
Ta hét to, hay tay cầm quả ‘trứng khổng lồ’, mắt mở trừng trừng nhìn con gà ôm đám lông chạy đi mất…..Ta muốn ăn gà cơ…..
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….buồn cười quá đi mất…” Một trận cười lớn vang lên.
Ta nhìn tên Đông Phương Bất Bại đang cười đến cúi gập người ở phía sau lưng, đây là lần thứ hai anh cười tôi như thế, cứ chờ xem, sau này nhất định tôi sẽ khiến anh muốn cười cũng không cười nổi!
Ta và Đông Phương Bất Bại đi xuống dưới địa đạo hoàng lăng.
Trước mặt chúng ta xuất hiện một cái động lớn.
Trên cái động đó có ba chữ: Ải cầm súc?
“Ải cầm súc? Đây là cái cửa gì vậy?” Ha ha…đúng là thú vị, lại có cửa tên là cầm súc nữa, không biết là do vị cao nhân nào nghĩ ra nữa.
“Ha ha, ai mà biết được, vào xem rồi sẽ rõ.” Đông Phương Bất Bại thoải mái đi vào.
Bên trong tối om, ta túm chặt lấy tay Đông Phương Bất Bại.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối “Ha ha, các ngươi thật to gan, dám xông vào động này ư?”
“Đúng vậy!” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng trả lời.
“Được, nơi này mỗi lần vào chỉ được một người, trong hai ngươi ai lên trước?”
“Đương nhiên là…cô ta!” Hắn đẩy ta về phía trước.
“Này…..tại sao lại là tôi, võ công của anh giỏi như thế, anh vào trước có phải tốt hơn không?”
“Ta không muốn so chiêu với gia cầm đâu.”
“Gia cầm?”
“Lửa…” Cây đuốc bốn phía đều được thắp lửa.
Rốt cuộc ta cũng đã nhìn rõ đối thủ sắp sửa khiêu chiến với ta là ai, lại là….một con gà!!! Gà? Một con gà rất to……thân cao một mét tám lăm, thể trọng thì ta không rõ lắm, là con trống, lúc này nó đang nhìn ta từ trên cao, mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn ta.
“Nhất định phải đánh nhau với cái người nhỏ bé này à?”
Con gà này lại dám khinh thường ta. Thật sự quá đáng ghét!!!
“Ục…ục…rột rột…”
“Tiếng gì thế?” Con gà tò mò hỏi.
“Là bụng ta đang…sôi lên ý mà!” Ta chảy nước miếng nói. Lúc này mới nhớ ra đã lâu rồi ta chưa ăn cái gì, bụng không thể chịu nổi nữa, giờ lại có con gà to đùng thế trước mặt ta, vậy mà không được hưởng, giá như…ha ha…
“Cái gì?” Con gà dựa sát vào phía sau.
“Ha ha, ngươi không chạy thoát được đâu nhé, có biết sở trường của ta là gì không? Xem chiêu bắt ‘gà’ của ta đây!!!” Ta sử dụng chiêu Long trảo thủ liên tục.
“Khục khục…khục khục….” Con gà to bị đánh ngã qua một bên, chạm vào tường, tránh né đòn công kích của ta.
Lúc này ta muốn ăn một bữa no căng nên tấn công càng lúc càng mạnh…
Con gà xem chừng có muốn tránh cũng không được nên dứt khoát chống lại ta, dùng bàn chân to đá về phía đằng trước.
Trời giúp…..ta lập tức túm lấy chân nó, dùng sức đánh ngã rồi quăng nó ra ngoài một cú thật đẹp.
“Bịch…”
Con gà choáng váng. “Sao lại xoay vòng nhiều như thế, ha ha, lâu rồi ta không nhìn thấy sao nha, đẹp quá.. Ha ha…”
Nhìn nó bây giờ không còn sức để phản kháng, ta lập tức đánh thẳng tới, dùng Long trảo thủ giúp nó ‘Cởi quần áo’.
“Cục tác…Đồ sắc nữ kia, cô muốn làm gì tôi a a a a~ Đừng ….” Con gà hét lên chói tai.
“Ngươi nghe đây, ngươi có kêu khản cả tiếng thì cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.” Nước miếng của ta lại tiết ra nhiều hơn, đợi mãi mới được một bữa tiệc lớn, tội gì bỏ phí.
Xong! Đã vặt hết lông con gà.
Giờ nên làm gì đây? Ăn gà nướng có được không nhỉ? Ê gà, nói xem ta nên ăn ngươi thế nào, ha ha …
“Cô thả tôi ra đi mà, cô đã đánh bại tôi, thành công qua ải, cần gì phải đuổi tận giết cùng như thế chứ?”
“Vô ích, nếu ta không ăn ngươi, ta sẽ chết đói mất!” Bụng kêu to vài tiếng, có vẻ như đang kháng nghị ta sao còn chưa làm thịt nó.
“Tôi có thể cho cô trứng gà, ăn trứng gà thế nào, rất có giá trị dinh dưỡng đó.”
“Ngươi cho ta là kẻ ngốc à, gà trống thì sao mà đẻ trứng được?”
“Ai nói thế!” Nói xong quả thực nó lấy từ phía sau ra một quả trứng.
Ta ngẩn người ra nhìn quả ‘trứng khổng lồ’ còn to hơn cả đầu của ta…..
“Đó, quả trứng này cho cô, muốn ăn thế nào thì ăn, tôi đi đây!”
“Ê, chờ đã…”
Ta hét to, hay tay cầm quả ‘trứng khổng lồ’, mắt mở trừng trừng nhìn con gà ôm đám lông chạy đi mất…..Ta muốn ăn gà cơ…..
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….buồn cười quá đi mất…” Một trận cười lớn vang lên.
Ta nhìn tên Đông Phương Bất Bại đang cười đến cúi gập người ở phía sau lưng, đây là lần thứ hai anh cười tôi như thế, cứ chờ xem, sau này nhất định tôi sẽ khiến anh muốn cười cũng không cười nổi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook