Xấu Nữ Thành Hotboy
-
Chương 11: Ký ức bị lãng quên
Tại phòng vệ sinh nữ, có 3,4 nữ sinh vây quanh một cô gái tóc dài hơi rối cho vừa trải qua một trận ""dạy dỗ "" của bọn họ.Cô không ngẩng mặt,tôikhông thể nhìn rõ khuôn mặt đó, rốt cuộc là ai vậy?
Người này cô quen sao??Hàng loạt hình ảnh tiếp theo cô không dám nhìn nữa, bởi lúc này,cô gái kia bị một trong số các nữ sinh túm chặt lấy tóc, lôi cô,nhấn đầu cô xuống bồn cầu.Tôi không muốn chứng kiến chuyện này nữa, nhưng bất lực,tại sao lại có những con người ác ôn như vậy, tôi tự hỏi, cô gái kia đã gây ra chuyện gì mà bị đối xử như vậy.
Đang lúc cả bọn đang hả hê vì bắt nạt được kẻ yếu, từ ngoài xộc vào một nữ sinh kính cận,đẩy mấy người kia sang một bên, vội vàng kéo cô gái kia ra,tiến hành hô hấp nhân tạo.Lúc này, tôi không chỉ nhìn rõ mặt cô gái xấu số kia, ngoài ý muốn, còn nhận ra nữ sinh đeo kính.Phải, không ai khác, chính là tôi cùng Hách Thông Minh, hoá ra cô ấy đã từng cứu tôi một mạng..
Ký ức cũ kĩ như thước phim tua ngược về khoảng thời gian cứ ngỡ mới xaỷ ra hôm qua,tôi chưa từng nghĩ, phần kí ức kia của tôi lại đau đớn đến vậy.Hoá ra,dù có quên đi quá khứ, tôi vẫn luôn là kẻ bị ức hiếp
""Chị,sao chị lại ngồi đây học vậy? Chị không sợ bị muỗi chích sao?"" Nữ sinh đeo kính với tóc bím hai bên tò mò cúi mặt xuống nhìn tôi.
""Lũ ""muỗi"" trên lớp tôi còn đáng sợ gấp ngàn lần, chúng nó không hút máu,chúng nó phá huỷ tự tôn,tự trọng của người khác""Tôi vẫn chăm chú làm toán, giọng đều đều trả lời cô bé lạ mặt này.
""Haizz, thỉnh thoảng em cũng gặp tình huống như vậy,em ghét nhất loại người ỷ mạnh hiếp yếu đó, hay chúng ta kết liên minh đi, sau này em sẽ bảo vệ chị..""
""Em sẽ bảo vệ chị..."" Lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu nói ấm áp đến vậy,có người nguyện ý bảo vệ tôi, hay chí ít làm bạn với tôi thôi, cũng đủ khiến tôi hạnh phúc lắm rồi.Một dòng suối ấm áp chảy qua lòng tôi, lần đầu tiên tôi ngẩng cao đầu đối diện với một người, nở một nụ cười tươi tắn.
""Vậy chúng ta là bạn""
Chúng tôi cứ như vậy trở thành bạn thân của nhau, tôi hơn em ấy hai tuổi,lại học giỏi nên thường dạy cho em.Thời gian rảnh chúng tôi cũng đi mua sắm cùng nhau như những nữ sinh khác.Từ khi gặp em ấy, cuộc sống tăm tối trước đây lùi đi, khiến tôi tưởng từ nay mình sẽ được sống trong hạnh phúc...Nhưng không, cái gì đến cũng đến,em ấy vì bảo vệ tôi mà bị người đánh tới bầm dập
""Nghe nói,con Kỳ An ấy, nó không có bố đâu,chắc hẳn mẹ nó chả ra gì nên mới bị chồng bỏ.Hừ, học giỏi thì hơn ai chứ, học giỏi vẫn mất chồng, học giỏi vẫn không có cha sao? Xì""Cả đám nữ sinh buôn chuyện cười ầm về chuyện của một người chưa từng đắc tội với chúng,bọn chúng có đủ cha mẹ mà vẫn ""vô giáo dục"" vậy sao? Thật đáng buồn.
Hách Thông Minh đi qua cầu thang, nghe vậy liền sững lại,đôi co với chúng
""Chúng mày vừa bảo ai không có bố, chúng mày chỉ ghen ăn tức ở với chị ấy thôi, một lũ có bố mà vô giáo dục, tao khinh""Nói xong, để thêm phần máu mặt và khinh thường, Thông Minh nhổ toẹt một bãi nước dãi xuống đất.
Mấy đứa kia tức sôi máu, chúng không hiểu từ đâu chui ra một con dời ơi đất hỡi bênh vực cho Kỳ An, đứa con gái học giỏi và bị ghét nhất trường này.Một đứa sực tỉnh, chơt lay lay áo bạn
""Mày ơi, nó là con bé bạn con An đấy""
""Vậy càng tốt, lao vào đánh nó, xem sau này ai dám làm bạn với con An nữa không?""
Tuy bản tính Thông Minh hung hăng phần nào trợ giúp cho cô nàng giải quyết 1, 2 đứa.Xong một đám gồm 5 đứa thế này, Thông Minh đành liều vào đánh,cuối cùng đuối sức để mặc bọn kia đấm đá vào bụng,vào mặt.
Khi tôi chạy đến, mặt em ấy đã bầm tím, mũi chảy máu ròng ròng khiến tôi sợ hết hồn, mặt tái xanh, nhanh chóng cõng em ấy xuống phòng y tế.Tôi hối hận rồi, hối hận vì chấp nhận làm bạn với em ấy.Ai làm bạn với tôi,người đó luôn nhận xui xẻo.Mà một người đối xử hết lòng với tôi như Thông Minh, một cô gái tốt như vậy, không đáng phải chịu thay tôi những chuyện này
Có những ký ức buồn và đau lòng xong có những khoảng thời gian chúng tôi thực sự rất vui vẻ và hạnh phúc.Những dịp nghỉ hè, tôi thường dẫn em về quê mình,dạy em câu cá,dạy em tập bơi,những thứ này trước đây anh họ tôi dạy, giờ tôi dạy lại cho em- người đang dần chiếm trọn tâm trí của tôi.Nhờ những chuyến đi như vậy, tôi mới biết, nữ sinh kính cận ""dũng cảm ""đó, hoá ra lại sợ giun,thấy chúng ngo ngoe, em không dám lại gần,tôi thấy thú vị càng lấy ra trêu em.Có lần tôi nhảy xuống nước, rồi nín thở chìm xuống,chỉ nghe thấy trên bờ kêu:
""Chị An..chị An ơi? Chị An"" Thấy gọi mãi không có tiếng trả lời, em vội đi xuống mặc dù lúc đó em chẳng biết bơi, xuống chỗ nước nông mà vùng vẫy loạn xạ khiến tôi không nhịn được cười, tôi trồi lên khiến em giật mình.
""Đồ ngốc vịt cạn này,không biết bơi còn dám lao xuống,mà nhìn coi, nước chỉ đến thắt lưng em mà, còn lo bị chìm sao cô nương?""
Đến tối, sau khi đã phân chia phòng ngủ, tôi tắt đèn vén chăn nằm xuống.Chợt có vật gì chui từ dưới chăn lên, tôi tin trên thế giới này không có ma nhưng đáy quần tôi lúc đó hơi ướt rồi thì phải.Tôi dùng sức 14 năm của cuộc đời để làm chuyện đúng đắn nhất,đó là mở đèn nhìn rõ vật thể lạ xâm nhập mà không có sự cho phép của chủ nhà.Chính là tên vịt cạn ban chiều, giờ đã loi nhoi nằm trong chăn cùng tôi.
""Ê, phòng em ở bên cạnh cơ mà?Sao chui sang đây?""
""Hic..em sợ ma""Nhìn mặt em xem, có giống là đang sợ ma không hả? Mắt cười tít không thấy mặt trời kia kìa.Có ma mới sợ em ấy chứ.Tôi đành bó tay mặc kệ em,nhưng cô nhóc này ngủ không yên, chân tay quờ quạng sờ mó người tôi,tuy mỗi lần bị tôi phát vào tay vẫn không chừa.
________________Dài ngăn cách chuyển cảnh___________________
Tại phòng vệ sinh nữ:
""Em lại đến trễ nữa rồi, em vô dụng quá, ngay cả khi chị bị ức hiếp đến vậy mà em cũng không hay biết gì.Vậy mà em từng hứa sẽ bảo vệ chị,em là đứa vô dụng""
Thông Minh tự lấy tay mình cầm lấy tay tôi tát mạnh vào má chính mình,tôi không hiểu, bạn bè quan tâm nhau là đúng, nhưng tới nỗi tự trách mình như vậy,có phải đã vượt quá xa tình bạn hay không?
Người nằm bệt kia như xác không hồn, đầu tóc ướt sũng bết lại bám quanh má, mắt dại ra không thấy tiêu cự, trông như chỉ là cái xác không hồn.""Tôi"" nhanh chóng được đưa về nhà,sau đó Thông Minh gọi một người đàn ông lạ đến,ông ta làm vài thủ thuật giống như thôi miên, sau đó... sau đó, tôi không còn chút ký ức gì về thời cấp hai nữa,kể cả ký ức về cái chết của em trai tôi,người mà tôi tưởng chết vì một tai nạn....
Người này cô quen sao??Hàng loạt hình ảnh tiếp theo cô không dám nhìn nữa, bởi lúc này,cô gái kia bị một trong số các nữ sinh túm chặt lấy tóc, lôi cô,nhấn đầu cô xuống bồn cầu.Tôi không muốn chứng kiến chuyện này nữa, nhưng bất lực,tại sao lại có những con người ác ôn như vậy, tôi tự hỏi, cô gái kia đã gây ra chuyện gì mà bị đối xử như vậy.
Đang lúc cả bọn đang hả hê vì bắt nạt được kẻ yếu, từ ngoài xộc vào một nữ sinh kính cận,đẩy mấy người kia sang một bên, vội vàng kéo cô gái kia ra,tiến hành hô hấp nhân tạo.Lúc này, tôi không chỉ nhìn rõ mặt cô gái xấu số kia, ngoài ý muốn, còn nhận ra nữ sinh đeo kính.Phải, không ai khác, chính là tôi cùng Hách Thông Minh, hoá ra cô ấy đã từng cứu tôi một mạng..
Ký ức cũ kĩ như thước phim tua ngược về khoảng thời gian cứ ngỡ mới xaỷ ra hôm qua,tôi chưa từng nghĩ, phần kí ức kia của tôi lại đau đớn đến vậy.Hoá ra,dù có quên đi quá khứ, tôi vẫn luôn là kẻ bị ức hiếp
""Chị,sao chị lại ngồi đây học vậy? Chị không sợ bị muỗi chích sao?"" Nữ sinh đeo kính với tóc bím hai bên tò mò cúi mặt xuống nhìn tôi.
""Lũ ""muỗi"" trên lớp tôi còn đáng sợ gấp ngàn lần, chúng nó không hút máu,chúng nó phá huỷ tự tôn,tự trọng của người khác""Tôi vẫn chăm chú làm toán, giọng đều đều trả lời cô bé lạ mặt này.
""Haizz, thỉnh thoảng em cũng gặp tình huống như vậy,em ghét nhất loại người ỷ mạnh hiếp yếu đó, hay chúng ta kết liên minh đi, sau này em sẽ bảo vệ chị..""
""Em sẽ bảo vệ chị..."" Lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu nói ấm áp đến vậy,có người nguyện ý bảo vệ tôi, hay chí ít làm bạn với tôi thôi, cũng đủ khiến tôi hạnh phúc lắm rồi.Một dòng suối ấm áp chảy qua lòng tôi, lần đầu tiên tôi ngẩng cao đầu đối diện với một người, nở một nụ cười tươi tắn.
""Vậy chúng ta là bạn""
Chúng tôi cứ như vậy trở thành bạn thân của nhau, tôi hơn em ấy hai tuổi,lại học giỏi nên thường dạy cho em.Thời gian rảnh chúng tôi cũng đi mua sắm cùng nhau như những nữ sinh khác.Từ khi gặp em ấy, cuộc sống tăm tối trước đây lùi đi, khiến tôi tưởng từ nay mình sẽ được sống trong hạnh phúc...Nhưng không, cái gì đến cũng đến,em ấy vì bảo vệ tôi mà bị người đánh tới bầm dập
""Nghe nói,con Kỳ An ấy, nó không có bố đâu,chắc hẳn mẹ nó chả ra gì nên mới bị chồng bỏ.Hừ, học giỏi thì hơn ai chứ, học giỏi vẫn mất chồng, học giỏi vẫn không có cha sao? Xì""Cả đám nữ sinh buôn chuyện cười ầm về chuyện của một người chưa từng đắc tội với chúng,bọn chúng có đủ cha mẹ mà vẫn ""vô giáo dục"" vậy sao? Thật đáng buồn.
Hách Thông Minh đi qua cầu thang, nghe vậy liền sững lại,đôi co với chúng
""Chúng mày vừa bảo ai không có bố, chúng mày chỉ ghen ăn tức ở với chị ấy thôi, một lũ có bố mà vô giáo dục, tao khinh""Nói xong, để thêm phần máu mặt và khinh thường, Thông Minh nhổ toẹt một bãi nước dãi xuống đất.
Mấy đứa kia tức sôi máu, chúng không hiểu từ đâu chui ra một con dời ơi đất hỡi bênh vực cho Kỳ An, đứa con gái học giỏi và bị ghét nhất trường này.Một đứa sực tỉnh, chơt lay lay áo bạn
""Mày ơi, nó là con bé bạn con An đấy""
""Vậy càng tốt, lao vào đánh nó, xem sau này ai dám làm bạn với con An nữa không?""
Tuy bản tính Thông Minh hung hăng phần nào trợ giúp cho cô nàng giải quyết 1, 2 đứa.Xong một đám gồm 5 đứa thế này, Thông Minh đành liều vào đánh,cuối cùng đuối sức để mặc bọn kia đấm đá vào bụng,vào mặt.
Khi tôi chạy đến, mặt em ấy đã bầm tím, mũi chảy máu ròng ròng khiến tôi sợ hết hồn, mặt tái xanh, nhanh chóng cõng em ấy xuống phòng y tế.Tôi hối hận rồi, hối hận vì chấp nhận làm bạn với em ấy.Ai làm bạn với tôi,người đó luôn nhận xui xẻo.Mà một người đối xử hết lòng với tôi như Thông Minh, một cô gái tốt như vậy, không đáng phải chịu thay tôi những chuyện này
Có những ký ức buồn và đau lòng xong có những khoảng thời gian chúng tôi thực sự rất vui vẻ và hạnh phúc.Những dịp nghỉ hè, tôi thường dẫn em về quê mình,dạy em câu cá,dạy em tập bơi,những thứ này trước đây anh họ tôi dạy, giờ tôi dạy lại cho em- người đang dần chiếm trọn tâm trí của tôi.Nhờ những chuyến đi như vậy, tôi mới biết, nữ sinh kính cận ""dũng cảm ""đó, hoá ra lại sợ giun,thấy chúng ngo ngoe, em không dám lại gần,tôi thấy thú vị càng lấy ra trêu em.Có lần tôi nhảy xuống nước, rồi nín thở chìm xuống,chỉ nghe thấy trên bờ kêu:
""Chị An..chị An ơi? Chị An"" Thấy gọi mãi không có tiếng trả lời, em vội đi xuống mặc dù lúc đó em chẳng biết bơi, xuống chỗ nước nông mà vùng vẫy loạn xạ khiến tôi không nhịn được cười, tôi trồi lên khiến em giật mình.
""Đồ ngốc vịt cạn này,không biết bơi còn dám lao xuống,mà nhìn coi, nước chỉ đến thắt lưng em mà, còn lo bị chìm sao cô nương?""
Đến tối, sau khi đã phân chia phòng ngủ, tôi tắt đèn vén chăn nằm xuống.Chợt có vật gì chui từ dưới chăn lên, tôi tin trên thế giới này không có ma nhưng đáy quần tôi lúc đó hơi ướt rồi thì phải.Tôi dùng sức 14 năm của cuộc đời để làm chuyện đúng đắn nhất,đó là mở đèn nhìn rõ vật thể lạ xâm nhập mà không có sự cho phép của chủ nhà.Chính là tên vịt cạn ban chiều, giờ đã loi nhoi nằm trong chăn cùng tôi.
""Ê, phòng em ở bên cạnh cơ mà?Sao chui sang đây?""
""Hic..em sợ ma""Nhìn mặt em xem, có giống là đang sợ ma không hả? Mắt cười tít không thấy mặt trời kia kìa.Có ma mới sợ em ấy chứ.Tôi đành bó tay mặc kệ em,nhưng cô nhóc này ngủ không yên, chân tay quờ quạng sờ mó người tôi,tuy mỗi lần bị tôi phát vào tay vẫn không chừa.
________________Dài ngăn cách chuyển cảnh___________________
Tại phòng vệ sinh nữ:
""Em lại đến trễ nữa rồi, em vô dụng quá, ngay cả khi chị bị ức hiếp đến vậy mà em cũng không hay biết gì.Vậy mà em từng hứa sẽ bảo vệ chị,em là đứa vô dụng""
Thông Minh tự lấy tay mình cầm lấy tay tôi tát mạnh vào má chính mình,tôi không hiểu, bạn bè quan tâm nhau là đúng, nhưng tới nỗi tự trách mình như vậy,có phải đã vượt quá xa tình bạn hay không?
Người nằm bệt kia như xác không hồn, đầu tóc ướt sũng bết lại bám quanh má, mắt dại ra không thấy tiêu cự, trông như chỉ là cái xác không hồn.""Tôi"" nhanh chóng được đưa về nhà,sau đó Thông Minh gọi một người đàn ông lạ đến,ông ta làm vài thủ thuật giống như thôi miên, sau đó... sau đó, tôi không còn chút ký ức gì về thời cấp hai nữa,kể cả ký ức về cái chết của em trai tôi,người mà tôi tưởng chết vì một tai nạn....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook