Dương Nhược Tình cười nhẹ: “Muộn chút thời gian ngươi lại mang lại đây, non nửa tháng là Không được, tửu lầu vừa mới khai trương, ta đỉnh đầu rất nhiều việc.”

Tai To gật đầu liên tục: “Ta đã hiểu, ta đã hiểu.”

“Vậy……Nếu có việc gì dùng đến ta, Dương cô nương cứ việc phân phó……” Hắn nói.

Nghe được lời này, khóe miệng Dương Nhược Tình nhẹ nhàng trừu xuống.

“Vẫn là miễn đi, sau này ngươi lại mang theo một đám người đến cửa tửu lâu, khách hàng của ta cũng không dám tới.” Nàng nói.

Tai To gãi gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Nghĩ đến điều gì, Dương Nhược Tình đem số tiền lúc trước Tai To bồi thường thả lại trong tay hắn.

“Tống tiên sinh chi ba lượng bạc, mướn các ngươi tới phá ta.”

“Lễ thượng vãng lai, đây là tiền ta mướn các ngươi, thỉnh các ngươi cũng thay ta hảo hảo tiếp đón hắn một chút.”

Tai To túm chặt số tiền kia, hiểu ý cười.

……

Vừa mới trở lại tửu lầu, mọi người liền đều xúm lại đây.

“Tình Nhi, việc này là sao?”

“ Tai To, sao theo con nói chuyện lâu như vậy? Các ngươi có nhận thức ư?” Dương Hoa Trung liên thanh truy vấn.

Dương Nhược Tình nhìn Lạc Phong Đường: “Ngươi không nói với cha mẹ ta sao?”

Lạc Phong Đường cười: “Chờ chính ngươi tới nói.”

Dương Nhược Tình gật gật đầu, nói với Dương Hoa Trung bọn họ: “Kỳ thật cũng Không có gì, năm trước bởi vì một chuyện nhỏ, con cùng Tai To có nhận thức.”

“Việc nhỏ gì?” vẻ mặt Dương Hoa Trung khẩn trương hỏi.

Cùng người như Tai To này nhận thức, có thể có việc nhỏ gì?

Dương Nhược Tình cười: “Một chút xung đột nhỏ, con lấy đức thu phục người, thuyết phục được hắn.”

Dương Hoa Trung bọn họ còn định hỏi tiếp, Dương Nhược Tình lại không hề nhiều lời.

Chu đầu bếp lại rất cao hứng,

“Chủ nhân cô nương kết giao rộng khắp, đây là chuyện tốt.”

“Đồ ăn đã làm tốt, chúng ta đều ngồi vào vị trí đi?”

“Được, ngồi vào vị trí!”

Mọi người thu thập cảm xúc, sôi nổi nhập tòa.

Theo từng đạo thức ăn đầy đủ sắc, hương, vị được bưng lên bàn, bóng ma lúc trước dần dần bị tách ra.

Ba ly hai ngụm rượu xuống bụng, cảm xúc liền càng cao trướng lên.

Dương Nhược Tình ngồi ở giữa Đại An, Tiểu An, vội vàng gắp đồ ăn cho hai đệ đệ.

Cẩu kỷ hầm gà mái già.

Hai cái đùi gà, một cái bẻ cho Đại An, một cái cho Tiểu An.

Sau đó lại ở kia lột vỏ tôm cho Tiểu An.

“Tỷ, con tôm thật lớn, so với trước kia đệ từng ăn lớn hơn rất nhiều!”

Đôi mắt Tiểu An sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm con tôm trong tay Dương Nhược Tình, liếm liếm miệng.

Dương Nhược Tình nói: “Trước kia chúng ta ăn , đều là tép riu bắt được ở lạch ngòi.”

“Con tôm to này là được bắt từ một cái hồ lớn ở huyện thành bên kia.”



Rất nhanh, tôm đã được lột vỏ sạch sẽ.

Nàng đem thịt tôm hồng nộn đặt ở trước mặt, thêm chút dấm gạo, nhẹ nhàng cắm vào cái dĩa.

“Há mồm.”

Sau đó, bỏ vào cái miệng nhỏ của Tiểu An.

Nhìn hai má đệ đệ căng phình phình, Dương Nhược Tình hỏi hắn: “Ăn ngon không?”

Tiểu An gật đầu như gà mổ thóc.

Dương Nhược Tình híp mắt cười.

“Thích ăn liền ăn nhiều một chút, ăn cái này có thể cao nhanh nha!”

“Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật, tỷ tỷ đã bao giờ lừa gạt đệ chưa?”

“Vậy đệ muốn ăn càng nhiều càng nhiều, để cao lớn như tỷ phu vậy, đánh đuổi người xấu!” Tiểu An nói.

Vừa nghe vậy, người trên bàn đều cười.

Lạc Phong Đường thậm chí ánh mắt ôn nhu liếc mắt nhìn Tiểu An một cái: “Vậy Tiểu An liền nghe lời tỷ tỷ, ăn nhiều tôm cho mau lớn.”

Mặt trời lặn xuống rặng núi phía tây, chiều hôm nổi lên bốn phía.

Con ngõ hương phấn sáng lên đèn lồng đỏ rực.

Đây là nơi các nam nhân tìm hoa, hái liễu, ôm mỹ nhân ở trấn Thanh Thủy.

Ở trong một gian phòng.

Tống tiên sinh ôm Tiểu Hồng cô nương đầu bảng của Câu Lan viện, đang chuẩn bị lăn giường.

Đột nhiên, cửa phòng bị đá văng, ba, năm nam nhân phần phật ùa vào tới.

Tống tiên sinh hoảng sợ, một bên kéo quần, một bên quay đầu nhìn về phía cửa.

Còn chưa có nhìn rõ ràng hình dáng của người xâm nhập, một cái khăn trùm đầu màu đen chụp xuống, che lại mặt hắn.

Cánh tay bị người từ phía sau bó trụ, chân cũng bị đạp quỳ rạp xuống đất.

Tay đấm, chân đá như bão tố thổi quét thân hình hắn……

……

Đêm ngày 25.

Dương Hoa Châu cùng Lạc Phong Đường bọn họ đều tới nhà Dương Nhược Tình.

Mọi người ngồi vây quanh dưới đèn, đàm luận chuyện ngày mai khai trương tửu lầu.

Ai ai cũng đều thực kích động, cũng thực hưng phấn.

Có cửa hàng khai trương sẽ thỉnh người có uy tín danh dự ở địa phương lại đây trợ trận.

Long trọng hơn thì thỉnh đội ngũ múa lân tới trợ hứng.

Dương Nhược Tình không tính toán thỉnh đội múa lân.

Mấy thứ này quá phí tiền.

Lúc đầu gây dựng sự nghiệp, hết thảy cần giản lược, mấu chốt của tửu lầu vẫn là ở đồ ăn.

Làm ra món ăn đặc sắc của chính mình, bắt lấy dạ dày của khách hàng, so với cái gì đều mạnh hơn.

Lí chính Vương Đại Sóng, còn có mấy lão giả đức cao vọng trọng trong thôn đều được mời đi tửu lầu.



Còn có Trường Canh, Đại Ngưu giao tình tốt, cũng muốn mời.

Đến lúc đó liền phóng một chuỗi pháo đốt để không khí thêm vui vẻ.

Bàn bạc đến không sai biệt lắm, mọi người tan ra, bởi vì ngày mai còn muốn khởi hành đi trấn trên.

Trước khi ngủ, Tôn thị nói với Dương Nhược Tình: “Không biết bà ngoại con bên kia có thể bớt thời giờ lại đây hay không? Ta mấy ngày trước đây đã nhờ người mang lời nhắn cho bọn họ.”

Dương Nhược Tình nói: “Bọn họ có thể lại đây đương nhiên là càng tốt!”

Tôn thị gật đầu.

Năm trước không đưa lễ ngày tết.

Tháng giêng cũng không mang bọn nhỏ về nhà mẹ đẻ.

Trong lòng phụ nhân vẫn luôn canh cánh chuyện này.

Lần này, nếu người nhà mẹ đẻ tới, thỉnh đến tửu lầu hảo hảo chiêu đãi, sẽ giải tỏa tiếc nuối.

Tiền viện.

Trong phòng Lão Dương.

“Sáng mai, nhà lão tam khai trương tửu lầu, ta đã nói với hắn, chúng ta tất cả đều qua, hảo hảo náo nhiệt một ngày.”

Khi rửa chân, lão Dương nói với Đàm thị.

Đàm thị nói trong khi vẫn cúi đầu: “Muốn đi các ngươi đi đi, tôi mới lười chạy mấy chục dặm kia.”

Lão Dương nói: “Nhìn bà nói cái gì này, đó là hỉ sự, chúng ta nên đi cổ động.”

“Hơn nữa, nhà lão tam đã đặt mua một chiếc xe ngựa, dù không có, thì không phải trong nhà chúng ta còn có xe bò sao? Lại không phải muốn bà đi bộ!”

Đàm thị bĩu môi.

“Trong nhà dù sao cũng phải lưu lại người trông nhà đi? Tất cả đều đi, gà, lợn trong nhà ai tới cho ăn?”

“Không may có ăn trộm đến, trộm mất đồ thì tính sao?” Đàm thị hỏi.

Lão Dương nói: “Vậy lưu vợ lão đại ở lại giữ nhà.”

Đàm thị lắc đầu: “Vừa câm vừa điếc, ngoại trừ nhồi củi phòng bếp thì cái gì cũng đều không làm được, trộm tới cũng kêu không ra nửa điểm âm thanh thì dùng được cái gì?”

Lão Dương tưởng tượng, cũng đúng vậy!

“Vậy lưu ai đây?” Hắn hỏi.

Đàm thị tưởng tượng: “vợ lão ngũ.”

Lão Dương gật đầu: “Được.”

Đàm thị giúp đỡ lão Dương lau chân, lão Dương ngồi xuống trên giường, vẫn còn kia vẻ mặt khát khao.

“Tôi đã tính qua, lão tam cùng Vĩnh Tiến đi tửu lầu làm việc, một năm xuống dưới chúng ta sẽ có ba mươi lượng bạc nhập trướng!”

“Nhà của chúng ta không cần sửa lại, đến lúc đó tiền liền dùng để mua ruộng, mua đất.”

“Một năm xuống dưới, là có thể mua lại được bốn mẫu ruộng mà chúng ta đã bán đi hồi năm ngoái, còn có thể tiết kiệm được tiền!”

Nghe tính toán của lão Dương, trên mặt Đàm thị cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.

“Một năm ba mươi lượng bạc, tôi phải lưu mười lượng cho con gái của chúng ta.” Bà nói.

“Mùng hai, tháng hai Mai nhi liền phải xuất giá, sau này là người Lão Vương gia, bà còn lưu bạc cho nó làm gì?” Lão Dương có hơi chút bất mãn hỏi.

“Nên cấp của hồi môn, chúng ta đều đã cấp đầy đủ, tiền áp đáy hòm cũng có, chúng ta cũng không cấp thua bất luận một nhà nào trong thôn.”

“Sau này, tiền của chúng ta lại không thể sử dụng trên người của nàng được.”

“Chi phí ăn mặc của cả gia đình này, đều phải cần đến tiền!” vẻ mặt lão Dương trịnh trọng nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương