Đàm thị cũng sửng sốt, đúng là chính mình cùng Dương Nhược Tình còn cách nhau một khoảng cách bằng cây đòn gánh. Nói Tình Nhi đẩy mình, đừng bảo là người khác, chính bản thân mình cũng không tin!

Tuy nhiên, bị trở thành trò cười té ngã trước mặt mọi người, cơn tức giận này bà nuốt không trôi!

“Tôn thị ngươi thực tốt nhỉ? Mẹ chồng ngay bên cạnh ngươi bị té đến chết đi sống lại, ngươi lại bỏ mặc không đỡ, ngươi nói ngươi đây là thể loại gì?” Đàm thị chuyển hướng tới Tôn thị trút giận. Tôn thị chỉ dám run run bả vai khóc lóc, không dám giải thích, trong lòng cũng cảm thấy mình đuối lý.

Máu tươi từ miệng vết thương trên tay Đàm thị bắt đầu rơi xuống tí tách. Đàm thị đang một bộ dáng quyết không tha, chợt nhìn đến tay của mình, liền sợ tới mức mặt mày tái mét, khóe môi run run.

“Ai da ai da, không được không được, này không sống nổi mất……” Đàm thị đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt già nua nhăn nhó thành một đống. Lão Dương hung hăng dậm chân, kéo Đàm thị rời đi, tìm Phúc bá băng bó và bôi thuốc.

Đàm thị một bên bị lão Dương kéo đi, còn không quên quay đầu lại rít gào với Tôn thị: “Ngươi cái đồ độc phụ, cứ chờ đấy cho ta, chờ xem ta bảo lão tam hưu ngươi. Đồ tâm địa rắn rết ……”

Tôn thị vẻ mặt kinh hoàng cùng lo lắng, ban đầu còn định đi theo chăm sóc Đàm thị, nghe lời này của Đàm thị, cả người đều cứng lên, giống như bị sét đánh, trên mặt không còn huyết sắc, thân mình có chút lung lay muốn đổ. Nếu không phải Dương Nhược Tình tay mắt lanh lẹ đi qua đỡ lấy, chỉ sợ bà thật ngã quỵ trên mặt đất.

“Nương……”

Dương Nhược Tình khẽ cau mày, nàng hiểu rõ đả kích trong câu nói kia của Đàm thị đối với Tôn thị. Ở thời đại này, một nữ nhân nếu bị nhà chồng bỏ, nửa đời sau coi như chấm hết.

Làng trên xóm dưới đều sẽ biết nữ nhân này đức hạnh không tốt, gia đình bình thường sẽ không ai muốn nàng. Nhà mẹ đẻ cũng sẽ bị nàng liên luỵ, trước mặt người khác không dám ngẩng đầu. Đến cuối cùng, chờ đợi nàng chỉ có con đường chết.

Tất cả mọi chuyện phát sinh ở đây, Dương Hoa Trung đang nằm trên giường đều thấy được rõ ràng, trong lòng càng lo lắng vô cùng.

Hắn giãy giụa muốn bò dậy, nhưng toàn thân đều đau như dao cắt, hai chân càng không có nửa điểm tri giác.



Khi nghe mẹ ruột buông ra lời nói tàn nhẫn đó, trái tim Dương Hoa Trung run rẩy, trong cổ họng một cổ tanh ngọt dâng lên, hự một tiếng liền phun ra một búng máu.

“Nương, không tốt, cha hộc máu!” Dương Nhược Tình đột nhiên kêu một tiếng, buông tay Tôn thị ra, xoay người chạy vội tới mép giường.

Tôn thị phục hồi tinh thần lại, cũng lảo đảo chạy vội qua, nhìn thấy Dương Hoa Trung nằm ở nơi đó, thân thể giật giật, mí mắt hướng lên trên, lộ ra bên ngoài toàn là tròng trắng, đôi môi run run, cắn chặt răng.

Tôn thị sợ tới mức tay chân lóng ngóng, không biết nên làm gì, cả người đều hoảng sợ, nói năng lộn xộn, khóc lóc: “Trời ạ, trời ạ, tự dưng anh bị sao vậy? Cha Tình Nhi anh đừng làm em sợ ……”

So với Tôn thị, Dương Nhược Tình bình tĩnh hơn rất nhiều. Nàng chạy vội tới mép giường, chuyện thứ nhất chính là đem chiếc khăn mà lúc trước Tôn thị dùng để chà lau nước thuốc gấp gọn lại, nhét vào miệng Dương Hoa Trung, để cho hắn sẽ không cắn phải đầu lưỡi của chính mình.

Tiếp theo nàng lại lật đôi mắt Dương Hoa Trung lên xem, bắt mạch tượng nơi cổ tay của hắn, xác định Dương Hoa Trung chỉ là tạm thời bị tức hỏa công tâm, nàng yên lặng thở dài nhẹ nhõm, cúi người dùng sức bóp chặt phía dưới mũi Dương Hoa Trung, ấn vào huyệt nhân trung giữa môi!

Không đầy một lát sau, Dương Hoa Trung liền tỉnh dậy, mở mắt nhìn hai mẹ con đang ngồi bên mép giường, một hồi lâu, đôi mắt tan rã dần dần đã lấy lại được tiêu cự.

Thấy tròng mắt hắn chuyển động, quai hàm nhô ra, Dương Nhược Tình vội vàng rút chiếc khăn đang nhét ở trong miệng hắn ra đặt sang bên, nói với Dương Hoa Trung: “Cha, có gì chậm rãi nói, đừng vội vàng mà hại thân!”

Sau đó, lại quay đầu nói với Tôn thị đang trợn mắt quan sát hết thảy: “Nương, đi rót cho cha chén trà nóng tới để nhuận khí.”

Tôn thị hồi phục lại tinh thần, “A” Một tiếng, vội vàng đi rót trà.

Bên này, sau khi ho khan kịch liệt vài tiếng xong, Dương Hoa Trung cả người hoàn toàn khôi phục ý thức. Hắn mở lớn hai mắt nhìn Dương Nhược Tình đang đứng ở bên giường, vẻ mặt không dám tin tưởng, cơ bắp trên mặt đều run rẩy lên: “Tình Nhi…… Cha không phải là đang nằm mơ chứ? Con, sao con có thể nói chuyện nhanh nhẹn được?”

Nghe vậy, Dương Nhược Tình cong môi cười, nói với Dương Hoa Trung: “Con cũng không rõ ràng lắm, sau một hồi sốt cao, liền đột nhiên thanh tỉnh.”

Dương Hoa Trung há to miệng, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Nhược Tình, tựa hồ lời giải thích ngắn ngọn mà nhiều ý của nàng, căn bản không thể làm cho hắn hoàn toàn tin tưởng. Đột nhiên, chỉ thấy Dương Hoa Trung nâng bên tay không bị thương lên, tát mạnh vào mặt mình một cái, Dương Nhược Tình muốn đi ngăn lại, cũng không kịp!



“Đau……” Dương Hoa Trung đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, trên mặt bị chính hắn đánh ra một vết máu, nhưng lại nhếch môi kích động nở nụ cười.

“Tốt, tốt, thật tốt!”

Dương Nhược Tình nghe rõ, cha một hơi liền nói ba chữ “Tốt”, rõ ràng giờ phút này nửa người không thể cử động, mới từ quỷ môn quan đi một chuyến trở về, nhưng bây giờ ông lại cười vui vẻ đến như vậy, khiến cho căn nhà nhỏ cũ nát, trống trải, trong nháy mắt cũng trở lên sáng sủa. Chính nàng cũng bị cảm xúc của cha lây nhiễm, khóe môi cong lên vui vẻ. Chỉ là không rõ vì sao nơi khóe mắt lại có chút ướt át?

“Trà đây, cha Tình Nhi, anh một đêm không uống nước rồi, để em đỡ anh lên uống.”

Khi hai cha con đang nói chuyện, Tôn thị đã bưng trà nóng lại đây, Dương Nhược Tình nhận chén trà từ trong tay Tôn thị, đặt ở bên cạnh trường ghế dài, cùng Tôn thị hợp lực, thật cẩn thận đem Dương Hoa Trung đỡ nửa ngồi dậy.

Dương Hoa Trung ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Dương Nhược Tình, từ ái, sủng nịch, vui mừng. Khiến cho một người kiếp trước là cô nhi, chưa từng được trải nghiệm tình thân như nàng, trong lòng thực phức tạp.

Dương Hoa Trung uống xong chén trà, ngực vừa rồi còn không nhừng nhấp nhô khó thở, cuối cùng đã bình phục một phần. Tôn thị cùng Dương Nhược Tình lại hợp lực đặt Dương Hoa Trung nằm xuống.

“Việc Tình Nhi thanh tỉnh , sao em không sớm nói với anh!” Dương Hoa Trung nhìn Tôn thị, trong giọng nói có vài phần hương vị oán trách.

Tôn thị cười khổ: “Là nha đầu kia không đồng ý cho em nói.”

Dương Hoa Trung nhìn thoáng qua Dương Nhược Tình, trong ánh mắt đều tràn đầy yêu thương, quay đầu lại nói với Tôn thị: “Khuê nữ chúng ta đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời!”

Dương Hoa Trung không nói lời này còn tốt, vừa nói xong, nước mắt Tôn thị mới ngừng được một lúc, lại từng giọt rơi xuống. Nàng một bên lau nước mắt, một bên thấp giọng nói: “Hạnh phúc cuối đời cái gì? Ông bà nàng đều nói, chờ thu hoạch xong lúa vụ Thu, sẽ gọi bà Vương đến cho một cái giá! Em thà rằng nàng ngốc, tốt xấu gì cũng không biết, không hiểu được đau khổ!”

Nụ cười trên mặt Dương Hoa Trung tức khắc cũng biến mất không còn một mảnh. Không nói một tiếng nằm ở nơi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đôi chân mày rậm rạp xít lại gần nhau, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương