Khuôn mặt già nua của Lão Dương cố gắng dặn ra một nụ cười, nói: “Mập Mạp tối nay thật ra rất ngoan ngoãn, không khóc, không nháo, cũng không làm việc ngốc nghếch gì, cả đêm đều ngồi yên, thực là hiểu chuyện!”

Nghe lão Dương khen Dương Nhược Tình, Tôn thị cảm thấy vô cùng bất ngờ. Con gái của mình, từ lúc mới sinh ra, chưa từng được cha chồng khen một câu. Sau này bị ngốc ngếch, ông càng không thèm liếc mắt nhìn đến.

Tối nay, sao tự dưng lại khen con bé?

Nhưng mặc kệ nguyên do là gì, nghe cha chồng khen con gái của mình, trong lòng Tôn thị vẫn rất vui mừng, cũng có chút cảm giác “thụ sủng nhược kinh”, nhìn thoáng qua khuê nữ đứng bên cạnh, Tôn thị ngập ngừng nói: “Từ sau khi khỏi sốt cao do rơi xuống nước, tính tình đứa nhỏ liền ngoan hơn.”

Lão Dương cũng đi theo gật gật đầu, há miệng, thanh âm còn chưa có phát ra tới, Đàm thị đang ngồi bên giường liền hừ một tiếng, nghiêng con mắt liếc Dương Nhược Tình, nhíu mày nói: “Đứng ra xa chút, cả người toàn cái mùi gì, hôi muốn chết!”

Tôn thị mặt đỏ tai hồng, đứng ở nơi đó chân tay liền có điểm luống cuống. Lão Dương trừng mắt liếc Đàm thị một cái, vì Tôn thị giải vây: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, đều là có mùi này, ngươi là bà nội, sao lại chấp nhặt với cháu mình chứ?”

Đàm thị trợn trắng mắt liếc lão Dương một cái, liền quay mặt về phía bên kia giường, căn phòng chìm vào im lặng.

Bên này, lão Dương dừng mắt trên người Mập Mạp. Không biết có phải Dương Nhược Tình gặp ảo giác hay không, thế nhưng từ trong mắt của lão Dương, tự dưng thấy được một chút từ ái cùng nhu hòa.

Hắn giống như làm ảo thuật, từ trong túi tìm nửa ngày, móc ra được một nắm hạt đậu, đưa tới cho Dương Nhược Tình, dùng giọng dỗ giành hướng nàng nói: “Mập Mạp ngoan, ông bà nội có chuyện muốn cùng nương con nói, con cầm chỗ hạt đậu này đi ra ngoài ăn nhé, ngoan, nghe lời ông nội!”

Dương Nhược Tình nhìn mắt Tôn thị, thấy Tôn thị hướng nàng âm thầm gật đầu, liền nhận đám hạt đậu, xoay người đi đến ngồi xổm một góc bên cửa, nhai đậu rôm rốp.

Lão Dương thu hồi ánh mắt, thầm thở dài, nói với Tôn thị: “Vợ lão tam, chuyện tối nay, thái độ các phòng ngươi đều nhìn thấy. Việc của lão tam, có điểm khó thực hiện!”



Tôn thị cụp mi, cúi đầu đứng ở trước giường, ánh mắt rơi trên đôi giày rách nát đang đeo ở chân, nghe lão Dương tiếp tục cất giọng nói trầm thấp lên:

“Ta có năm người con trai, làm việc nhà nông, lão tam là người lành nghề nhất, lại rất chịu khó. Hiện giờ hắn bị thương, đối với Dương gia, giống như chiếc bàn tốt bị cưa mất một chân! Ta và nương ngươi, đều đã một bó tuổi, ngày tháng này sau đều dựa vào các ngươi đến nuôi dưỡng, các ngươi lại bị thế này……hzzz!”

“Là chúng con bất hiếu……” Tôn thị thấp thấp giọng nói, trong lòng thật sự áy náy.

Nàng không trách trời, không trách ai, chỉ trách chính mình cùng cha Tình Nhi mệnh không tốt, gặp phải chuyện bất hạnh này.

“Ai da, đừng nói như vậy, ngươi cùng lão tam, đều là những người con tốt, hiểu hiếu đạo, đều là hảo hài tử!” Lão Dương cảm khái nói, vừa chuyển đề tài, ánh mắt lão Dương liền hiện lên một tia kiên định: “Chân của lão tam, còn phải trị. Ta không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn bị tàn phế, ta và nương ngươi, tương lai còn dựa vào các ngươi tới dưỡng lão nữa!”

Tôn thị phảng phất như nghe được tiếng trời cao, đột nhiên ngẩng đầu lên, kích động đỏ cả hốc mắt, khóe môi nhịn không được nhẹ nhàng run rẩy.

“Nhưng đại ca, nhị ca bọn họ……” Tôn thị ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Chính là vì chuyện này, ta và nương ngươi mới giữ ngươi lại nói chuyện.” Lão Dương nói: “Con lớn đều không nghe lời cha mẹ. Nhà ta lớn, nhiều người, các phòng đều có chủ trương của riêng mình, ta tuy nói là chủ nhà, nhưng cũng không thể ngang ngược. Thêm nữa, tuy lời nói của nhị ca ngươi có đôi chút khắc nghiệt, nhưng nghĩ lại, cũng là có lý. Chân của lão tam, rủi ro quá lớn, không chừng đổ bao nhiêu tiền tài vào, kết quả lại là công dã tràng. Chúng ta là người nhà quê, hàng ngày đều từ trong đất làm lụng vất vả để kiếm miếng cơm, không dám đánh cuộc!”

Trong lòng Tôn thị vừa mới dâng lên chờ mong, tức khắc bị hắt một gáo nước lạnh, một đôi mắt mông lung mở to, nhìn cha chồng ngồi khoanh chân trên giường, không suy nghĩ ra ông rốt cuộc có ý gì.

Dương Nhược Tình như đứa ngốc, ngồi xổm một góc phía sau cửa ăn hạt đậu, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe, chặt chẽ lưu ý nhất cử nhất động của phía bên giường.

Lão Dương thở dài một hơi, hướng đến Tôn thị nói lời thấm thía: “Ta và nương của người cùng suy nghĩ, chờ mấy ngày sau khi thu hoạch lúa xong, sẽ mời bà Vương thôn bên sang, ngươi cho Mập Mạp tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới, chải đầu tóc, bảo nàng ngoan ngoãn giống như tối nay vậy ……”



“Cha, ngài muốn đem Mập Mạp bán cho kẻ buôn người?” Tôn thị đột nhiên kinh hô một tiếng, cả người đều luống cuống, thanh âm run rẩy.

Dương Nhược Tình đang ngồi sau cửa cũng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Lúc trước trong họp mặt gia đình, lão Dương há mồm ngậm miệng đều là nhắc nhở cả gia đình đoàn kết, phải đồng lòng, không được quên tình nghĩa huynh đệ. Mất công chính mình đối với lão Dương còn sinh ra một tia hảo cảm. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới! Lão già này kiên trì phải điều trị chân cho Dương Hoa Trung, thế nhưng chính là có ý định bán nàng!

Con mẹ nó! Tỷ tỷ ta chính là một kẻ ngốc, hai lão già này đến kẻ ngốc cũng không tha!

Lão Dương nặng nề thở dài, cắn thuốc lá sợi tre, không hé răng.

Trong lòng ông cũng buồn, gia đình nghèo khó, chỉ cần cả nhà đoàn kết ở bên nhau vượt qua mọi chông gai, khổ liền khổ! Mấy việc như bán con bán cháu, ông cũng chưa bao giờ nghĩ tới! Chỉ là trước mắt, tình thế khiến người không thể lựa chọn!

Lão Dương có lẽ cảm thấy không còn mặt mũi nào để nói tiếp những lời kia với tam tức phụ, liền hướng Đàm thị đưa mắt ra hiệu. Đàm thị xoay mặt qua, đầu tiên là quét ánh mắt âm u, lãnh lẽo đến góc cửa nơi Dương Nhược Tình đang ngồi, hừ một tiếng, hướng Tôn thị nói: “Không bán Mập Mạp, ta lấy cái gì đi trị chân cho lão tam? Ngươi muốn để cả gia đình cùng tam phòng các ngươi đi uống gió Tây Bắc sống à? Không phải chỉ là một đứa ngốc sao? Nuôi ở nhà cũng lãng phí đồ ăn! Bán lấy tiền cho cha nàng điều trị chân, cũng coi như các ngươi không phí công nuôi dưỡng nàng bao ngày qua!”

“Nhưng, Tình Nhi nàng……” Tôn thị thiếu chút nữa liền nói ra việc Tình Nhi đã không còn ngốc, nàng có thể giúp đỡ làm việc nhà. Đúng lúc đó, từ phía sau cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng tiếng cười ngây dại.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Dương Nhược Tình ngồi dưới đất, dùng chân moi bùn lên chơi đến vui vẻ. Miệng phồng lên, ngậm một đống hạt đậu mà không nhai, nước miếng cùng nước mũi trộn lẫn với nhau, trông vô cùng ghê tởm!

Đàm thị che miệng, lông mày dựng lên.

Tôn thị đang định đi qua, đỡ nàng dậy, đột nhiên thấy khuê nữ ầm thầm chớp chớp mắt với mình liền sửng sốt, mẹ con liền tâm, đột nhiên ngộ ra!

Vội vàng hướng Đàm thị cùng lão Dương nói: “Cha, nương, các ngài đều nhìn thấy, Tình Nhi là đứa ngốc, dung mạo cũng không xuất chúng, cái gì cũng không làm được, có nhà nào muốn mua một người chỉ biết ăn không ngồi rồi như chủ nhân đâu? Thêm nữa,bà Vương trước khi đến nhà ta, kiểu gì cũng đi trong thôn hỏi thăm, giấy không thể gói được lửa. Chúng ta tốt nhất không nên bán nàng……..”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương