Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 14: Họp Gia Đình
Tôn thị sợ tới mức không dám thở mạnh, gắt gao lôi kéo Dương Nhược Tình đi đến ghế băng trong góc tường ngồi xuống.
Ở trên giường, Đàm thị thấy không thể đuổi được Dương Nhược Tình ra khỏi phòng, có chút khó chịu, sau khi bị lão Dương trừng mắt một cái, liền khịt mũi, quay mặt vào tường.
Lão Dương thu hồi ánh mắt, nhìn ba nhi tử đang ngồi quanh bàn Bát Tiên, thở dài một hơi, nói:
“Ban đêm gọi tất cả huynh đệ các ngươi đến là vì chuyện của lão Tam. Việc của lão tam là bất hạnh của Dương gia chúng ta. Con cái tam phòng đều còn nhỏ, sau này năm miệng cơm, lại uống thuốc, nếu chỉ dựa vào một mình lão tam tức phụ, một người phụ nữ, chắc chắn là không chịu nổi! Các ngươi đều là huynh đệ, gọi các ngươi tới là muốn nghe xem các ngươi có chủ ý gì? Còn có vấn đề chân tam đệ, có nên tiếp tục điều trị hay không?”
Lão Dương nói xong trọng tâm của buổi họp mặt gia đình, liền đem sợi thuốc lá cuốn lại, nhét vào bên tai, xong lại bật lửa châm thuốc, rít vài cái. Làm xong tất cả nhưng trên bàn, ba cái nhi tử vẫn rũ thấp đầu, khép miệng, nhắm mắt, không ai nói nửa lời.
Thấy này thế, lão Dương không vui.
Ông gõ gõ điếu thuốc trên tay vào góc bàn, nhìn chằm chằm mấy người con trai trước mặt, nói: “Sao rồi? Một đám đều giống như hồ lô bị cưa mất miệng vậy? Gọi các ngươi lại đây, là cùng nhau thảo luận, Dương gia chúng ta làm sao cùng nhau vượt qua được cửa ải khó khăn này? Sao không ai lên tiếng?”
Trên bàn, ba huynh đệ Dương gia vẫn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai chịu há mồm trước.
Lão Dương tức giận đến mức da mặt vốn ngăm đen đều đỏ lên, nâng điều thuốc chỉ vào Dương Hoa An đang ngồi ở phía dưới bên trái ông:
“Ngươi là lão đại, huynh trưởng như cha, ngươi dẫn đầu, nói xem việc này nên làm thế nào!”
Ngồi trong một góc, Dương Nhược Tình vẫn luôn lưu ý mọi động tĩnh bên này, nghe lão Dương điểm tên hỏi, ánh mắt cũng chuyển lên trên người đại bá Dương Hoa An.
Nguyên chủ vốn bị thiểu năng trí tuệ, trí nhớ rất mơ hồ. Thành thật mà nói, những người trước mặt với nàng cực kỳ xa lạ.
Tuy nhiên, vị đại bá Dương Hoa An này, sinh ra trong một nông hộ khá tốt, nhưng lại cưới người vợ như Kim thị, nhát gan, lôi thôi lếch thếch. Trong khi Dương Hoa An so với nông dân bình thường lại có vài phần nho nhã hơn.
Thân thể ông có chút mập, mặc một thân xiêm y màu xám đậm, bẩy phần mới, nơi bả vai có một miếng vá, nhưng quần áo lại khá phẳng phiu, sạch sẽ. Ngũ quan, hình dáng cùng Dương Hoa Trung, Dương Hoa Châu có tám phần giống nhau. Chẳng qua, Dương Hoa An đôi mắt giống Đàm thị, hơi hơi híp, khi ngồi khoanh tay có phần giống một vị Bồ Tát sống. Nhưng thỉnh thoảng, trong đôi mắt đó lại thoáng vụt qua một tia khó dò.
Ánh mắt Dương Nhược Tình xưa nay nhìn người rất chuẩn. Vị đại bá trước mắt này, trông qua như người hiền lành, sợ rằng sâu bên trong cũng không thể lường được!
Bị lão Dương gọi tên, lại thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình, Dương Hoa An xê dịch mông, nâng mí mắt, ánh mắt nhàn nhàn liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người lão Dương, thở dài, nói: “Con cũng nghĩ giống cha, chuyện của lão tam, là bất hạnh của Dương gia. Con lúc trước trên đường đi lại đây đã cùng Vĩnh Tiên, Vĩnh Tiến dặn dò. Bọn họ là cháu trai, sau này phải biết giúp đỡ thêm cho tam phòng. Dù sao cũng là tam thúc ruột thịt, một bút không thể viết ra hai họ Dương khác nhau được……”
Sự tình liên quan đến lợi ích của chính mình, Dương Nhược Tình dựng hai lỗ tai lên nghe.
Chính là nghe xong một hồi lâu, đều chỉ nghe được Dương Hoa An nơi đó thở ngắn than dài, không phải nhớ lại ngày xưa huynh đệ tình thâm, thì cũng là bầy tỏ sự đau buồn nặng nề của mình lúc này, đối với câu hỏi lão Dương đưa ra, căn bản đều không trả lời thẳng.
Đây là đang đánh Thái Cực quyền sao? Nàng thầm nghĩ, tầm mắt trộm liếc bốn đường ca phía sau Dương Hoa An, một đám đều rũ đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hiển nhiên đối với những lời Dương Hoa An nói, không dám tỏ thái độ gì.
Bên kia, lão Dương nghe xong một hồi lâu, rốt cuộc không kiên nhẫn.
“Được được, bảy cong, tám quẹo lâu như vậy, đầu óc ta cũng bị ngươi xoay vòng vòng đến muốn hôn mê, còn không có nghe ra ý tưởng gì!”
Lão Dương dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngươi là trưởng huynh, ngươi liền biểu thị thái độ xem, chân của tam đệ ngươi có nên trị hay không?”
Khuôn mặt mập mạp chảy xệ của Dương Hoa An lộ ra một biểu tình khó xử, nhìn qua tứ đệ cùng nhị đệ trên bàn, nói: “Cha, cha hỏi con câu này, không phải làm con khó xử sao?”
“Sao lại khó xử? Ngươi nói xem!” Lão Dương là người thẳng tính, không thích nhất là người nói một nửa, dấu một nửa, thanh âm liền to lên vài phần.
Dương Hoa An nuốt nước miếng một cái, cũng không dám cười nữa, rũ mắt, lộ ra biểu tình suy nghĩ, một lát sau, hắn cân nhắc, thật cẩn thận nói: “Cha, con nói khó xử, là có nguyên do. Con nói không trị chân cho lão tam, thì cũng không đành lòng, phải không? Là huynh đệ ruột thịt của con, sao có thể trơ mắt nhìn lão tam tàn tật? Trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, gắng nặng trên vai lão tam không hề nhẹ! Nhưng nếu con nói điều trị đi, thì tiền đâu ra?”
“Cha mẹ khoẻ mạnh, là phúc khí của con cháu. Tiền trong nhà đều do nương nắm giữ, có bao nhiêu tiền, cha nương hẳn trong lòng so với chúng con đều rõ hơn. Còn nữa, con nếu tỏ thái độ đồng ý điều trị, nhưng trong nhà đâu chỉ có một mình con, còn ngũ đệ, lục muội cũng chưa thành thân. Nhị đệ và Tứ đệ đều đã lập gia đình, có con trai, con gái, từng này người đều phải ăn uống. Trong lòng họ nghĩ sao, con làm huynh trưởng cũng đoán không ra, tùy tiện đứng ra nói cho lão tam trị, chưa chừng lại bị người khác oán trách! Con mới thực sự là khó xử!”
Lão Dương nghe xong lời nói của Dương Hoa An, sắc mặt tức khắc càng đen.
Đại nhi tử này là khối thịt kho tàu, hỏi hắn đầu tiên cũng tương đương như không hỏi.
“Lão nhị, ngươi tối nay ăn gan bò à? Gọi ngươi tới là để uống trà sao? Buông bát trà xuống, nói đi, việc này ngươi thấy thế nào!” Lão Dương hướng lão nhị Dương Hoa Lâm đang uống trà quát.
Dương Hoa Lâm ngồi ở trên ghế, một chân rơi trên mặt đất, một chân khác gác trên ghế, bị lão Dương quát hỏi, thong thả ung dung buông bát trà trong tay, lau vệt nước nơi khóe miệng, không đồng ý nói: “Muốn con nói, được, tốt nhất là không trị! Nhà ta như vậy, lấy gì đi trị? Phúc bá đều nói, dù là đại phu trong huyện lớn, cũng chỉ đảm bảo được bốn phần!”
Ở trên giường, Đàm thị thấy không thể đuổi được Dương Nhược Tình ra khỏi phòng, có chút khó chịu, sau khi bị lão Dương trừng mắt một cái, liền khịt mũi, quay mặt vào tường.
Lão Dương thu hồi ánh mắt, nhìn ba nhi tử đang ngồi quanh bàn Bát Tiên, thở dài một hơi, nói:
“Ban đêm gọi tất cả huynh đệ các ngươi đến là vì chuyện của lão Tam. Việc của lão tam là bất hạnh của Dương gia chúng ta. Con cái tam phòng đều còn nhỏ, sau này năm miệng cơm, lại uống thuốc, nếu chỉ dựa vào một mình lão tam tức phụ, một người phụ nữ, chắc chắn là không chịu nổi! Các ngươi đều là huynh đệ, gọi các ngươi tới là muốn nghe xem các ngươi có chủ ý gì? Còn có vấn đề chân tam đệ, có nên tiếp tục điều trị hay không?”
Lão Dương nói xong trọng tâm của buổi họp mặt gia đình, liền đem sợi thuốc lá cuốn lại, nhét vào bên tai, xong lại bật lửa châm thuốc, rít vài cái. Làm xong tất cả nhưng trên bàn, ba cái nhi tử vẫn rũ thấp đầu, khép miệng, nhắm mắt, không ai nói nửa lời.
Thấy này thế, lão Dương không vui.
Ông gõ gõ điếu thuốc trên tay vào góc bàn, nhìn chằm chằm mấy người con trai trước mặt, nói: “Sao rồi? Một đám đều giống như hồ lô bị cưa mất miệng vậy? Gọi các ngươi lại đây, là cùng nhau thảo luận, Dương gia chúng ta làm sao cùng nhau vượt qua được cửa ải khó khăn này? Sao không ai lên tiếng?”
Trên bàn, ba huynh đệ Dương gia vẫn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai chịu há mồm trước.
Lão Dương tức giận đến mức da mặt vốn ngăm đen đều đỏ lên, nâng điều thuốc chỉ vào Dương Hoa An đang ngồi ở phía dưới bên trái ông:
“Ngươi là lão đại, huynh trưởng như cha, ngươi dẫn đầu, nói xem việc này nên làm thế nào!”
Ngồi trong một góc, Dương Nhược Tình vẫn luôn lưu ý mọi động tĩnh bên này, nghe lão Dương điểm tên hỏi, ánh mắt cũng chuyển lên trên người đại bá Dương Hoa An.
Nguyên chủ vốn bị thiểu năng trí tuệ, trí nhớ rất mơ hồ. Thành thật mà nói, những người trước mặt với nàng cực kỳ xa lạ.
Tuy nhiên, vị đại bá Dương Hoa An này, sinh ra trong một nông hộ khá tốt, nhưng lại cưới người vợ như Kim thị, nhát gan, lôi thôi lếch thếch. Trong khi Dương Hoa An so với nông dân bình thường lại có vài phần nho nhã hơn.
Thân thể ông có chút mập, mặc một thân xiêm y màu xám đậm, bẩy phần mới, nơi bả vai có một miếng vá, nhưng quần áo lại khá phẳng phiu, sạch sẽ. Ngũ quan, hình dáng cùng Dương Hoa Trung, Dương Hoa Châu có tám phần giống nhau. Chẳng qua, Dương Hoa An đôi mắt giống Đàm thị, hơi hơi híp, khi ngồi khoanh tay có phần giống một vị Bồ Tát sống. Nhưng thỉnh thoảng, trong đôi mắt đó lại thoáng vụt qua một tia khó dò.
Ánh mắt Dương Nhược Tình xưa nay nhìn người rất chuẩn. Vị đại bá trước mắt này, trông qua như người hiền lành, sợ rằng sâu bên trong cũng không thể lường được!
Bị lão Dương gọi tên, lại thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn mình, Dương Hoa An xê dịch mông, nâng mí mắt, ánh mắt nhàn nhàn liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người lão Dương, thở dài, nói: “Con cũng nghĩ giống cha, chuyện của lão tam, là bất hạnh của Dương gia. Con lúc trước trên đường đi lại đây đã cùng Vĩnh Tiên, Vĩnh Tiến dặn dò. Bọn họ là cháu trai, sau này phải biết giúp đỡ thêm cho tam phòng. Dù sao cũng là tam thúc ruột thịt, một bút không thể viết ra hai họ Dương khác nhau được……”
Sự tình liên quan đến lợi ích của chính mình, Dương Nhược Tình dựng hai lỗ tai lên nghe.
Chính là nghe xong một hồi lâu, đều chỉ nghe được Dương Hoa An nơi đó thở ngắn than dài, không phải nhớ lại ngày xưa huynh đệ tình thâm, thì cũng là bầy tỏ sự đau buồn nặng nề của mình lúc này, đối với câu hỏi lão Dương đưa ra, căn bản đều không trả lời thẳng.
Đây là đang đánh Thái Cực quyền sao? Nàng thầm nghĩ, tầm mắt trộm liếc bốn đường ca phía sau Dương Hoa An, một đám đều rũ đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hiển nhiên đối với những lời Dương Hoa An nói, không dám tỏ thái độ gì.
Bên kia, lão Dương nghe xong một hồi lâu, rốt cuộc không kiên nhẫn.
“Được được, bảy cong, tám quẹo lâu như vậy, đầu óc ta cũng bị ngươi xoay vòng vòng đến muốn hôn mê, còn không có nghe ra ý tưởng gì!”
Lão Dương dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngươi là trưởng huynh, ngươi liền biểu thị thái độ xem, chân của tam đệ ngươi có nên trị hay không?”
Khuôn mặt mập mạp chảy xệ của Dương Hoa An lộ ra một biểu tình khó xử, nhìn qua tứ đệ cùng nhị đệ trên bàn, nói: “Cha, cha hỏi con câu này, không phải làm con khó xử sao?”
“Sao lại khó xử? Ngươi nói xem!” Lão Dương là người thẳng tính, không thích nhất là người nói một nửa, dấu một nửa, thanh âm liền to lên vài phần.
Dương Hoa An nuốt nước miếng một cái, cũng không dám cười nữa, rũ mắt, lộ ra biểu tình suy nghĩ, một lát sau, hắn cân nhắc, thật cẩn thận nói: “Cha, con nói khó xử, là có nguyên do. Con nói không trị chân cho lão tam, thì cũng không đành lòng, phải không? Là huynh đệ ruột thịt của con, sao có thể trơ mắt nhìn lão tam tàn tật? Trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, gắng nặng trên vai lão tam không hề nhẹ! Nhưng nếu con nói điều trị đi, thì tiền đâu ra?”
“Cha mẹ khoẻ mạnh, là phúc khí của con cháu. Tiền trong nhà đều do nương nắm giữ, có bao nhiêu tiền, cha nương hẳn trong lòng so với chúng con đều rõ hơn. Còn nữa, con nếu tỏ thái độ đồng ý điều trị, nhưng trong nhà đâu chỉ có một mình con, còn ngũ đệ, lục muội cũng chưa thành thân. Nhị đệ và Tứ đệ đều đã lập gia đình, có con trai, con gái, từng này người đều phải ăn uống. Trong lòng họ nghĩ sao, con làm huynh trưởng cũng đoán không ra, tùy tiện đứng ra nói cho lão tam trị, chưa chừng lại bị người khác oán trách! Con mới thực sự là khó xử!”
Lão Dương nghe xong lời nói của Dương Hoa An, sắc mặt tức khắc càng đen.
Đại nhi tử này là khối thịt kho tàu, hỏi hắn đầu tiên cũng tương đương như không hỏi.
“Lão nhị, ngươi tối nay ăn gan bò à? Gọi ngươi tới là để uống trà sao? Buông bát trà xuống, nói đi, việc này ngươi thấy thế nào!” Lão Dương hướng lão nhị Dương Hoa Lâm đang uống trà quát.
Dương Hoa Lâm ngồi ở trên ghế, một chân rơi trên mặt đất, một chân khác gác trên ghế, bị lão Dương quát hỏi, thong thả ung dung buông bát trà trong tay, lau vệt nước nơi khóe miệng, không đồng ý nói: “Muốn con nói, được, tốt nhất là không trị! Nhà ta như vậy, lấy gì đi trị? Phúc bá đều nói, dù là đại phu trong huyện lớn, cũng chỉ đảm bảo được bốn phần!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook