Edit: Tiểu Mun
"A! Là Tạ thẩm!"
Hứa Thanh bị tiếng gọi của Tạ thẩm kéo về hiện thực, vội vàng y phục ngoài, dùng tay vuốt vuốt lại đầu tóc rối, liền chạy ra ngoài.
Mở cổng liền thấy Tạ thẩm mặc y phục màu xanh, trên tay cầm cái rổ tối qua chính mình đưa đứng trước cổng.
Cậu chú ý thấy vạt áo phía dưới của Tạ thẩm có chút ẩm ướt, chắc là trên đường bị sương sớm đọng trên cỏ dại quệt vào làm ướt.
"Tạ thẩm mau vào trong, có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Hứa Thanh ngượng ngùng lấy tay cào cào cái đầu như ổ quạ, vươn tay kéo Tạ thẩm đi vào, nhìn sắc trời thì bây giờ khoảng 6 giờ sáng, mới sáng sớm đã tới tìm cậu, đừng nói là trong nhà xảy ra chuyện gì nghiêm trọng!
"Ai nha! Trong nhà không có việc gì, lại đây, ngồi cạnh ta." Tạ thẩm nhìn Hứa Thanh trang phục chưa chỉnh tề, đầu tóc vẫn rối tung liền biết mình đây chính là đem cậu từ trong ổ chăn gọi dậy, bằng không cũng không dậy sớm thế này.
"Là thế này, Thanh ca nhi, ta muốn hỏi thịt thỏ rừng ở đâu có? Cũng đừng giấu ta, thành thật cho ta biết!"
Vốn dĩ thấy Tạ thẩm đem cái rổ tới cậu còn tưởng Tạ thẩm đến trả rổ, nhưng khi nhìn bên trong vẫn còn nguyên nửa con thỏ hôm qua cậu đưa mới biết Tạ thẩm lại đem trả luôn cả thịt thỏ.
Hứa Thanh ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Trời! người đem thịt đưa lại cho ta làm chi?"
"Làm chi??? Không biết rõ thịt này từ đâu mà có, dù có là sơn hào hải vị ta cũng ăn không vô." Nói đến chính sự Tạ thẩm bắt đầu nói một tràng "Ngươi có biết hay không, lúc Tạ thúc của ngươi mở ra nói đây là thịt thỏ khiến chúng ta giật mình, từ khi cha ngươi qua đời nhiều năm trước, chúng ta cũng không còn ăn qua được thịt thỏ rừng, huống chi con thỏ này còn không hề nhỏ.
Nói mau!"
Tuy rằng hiện nay dân chúng an cư lạc nghiệp nhưng cuộc sống hằng ngày vẫn rất khó khăn, nghèo túng.
Thịt thỏ rừng này ở trấn trên cũng bán 30 văn một cân, nông dân cũng không phải nhà nào cũng có điều kiện để ăn, giá cao như thế nên nếu có người may mắn săn được cũng không ăn như Hứa Thanh, mà sẽ để dành đem lên trấn bán lấy chút tiền, đem dành dụm lỡ sau này xảy ra chuyện gì thì còn có mà xoay sở.
"Nha! Thịt này là ngày hôm qua ta lên núi may mắn săn được, một mình ăn không hết nên tặng cho người và Tạ thúc nếm thử."
Hứa Thanh kể rõ sự tình, nói sơ về lai lịch con thỏ, cậu cũng không có nói dối mà chỉ lược bỏ một vài chuyện không nói ra.
"Ngươi đi vào núi? Thỏ cũng là ngươi săn được?" Mặt Tạ thẩm chỉ kém viết lên mấy chữ 'Ngươi đùa ta chắc?', lần nữa gặng hỏi Hứa Thanh.
Điều này làm Hứa Thanh có chút không hiểu, "Phải! Là ta, làm sao vậy?"
Tạ thẩm chăm chú đánh giá Hứa Thanh đầu bù tóc rối, y phục chưa mặc chỉnh tề, lại cẩn thận nhìn mặt đầy mụn đỏ nhỏ, ừm, vẫn là bộ dáng này.
"Ơ này, Thanh ca nhi, mụn trên mặt ngươi hình như không còn sưng đỏ như trước?", phát hiện ra điều này, Tạ thẩm kích động kêu lên.
Hứa Thanh nghe Tạ thẩm nói thế bèn vươn tay sờ lên khuôn mặt nổi đầy mụn nhỏ, có chút cộm, "Ân! Đã đỡ sưng hơn so với trước đây."
Nước linh tuyền đã đem độc tố tích luỹ nhiều năm tiêu trừ gần hết, sau này cũng không cần dùng linh tuyền rửa mặt nữa, chỉ cần không ăn cay thì chẳng bao lâu nữa sẽ tốt lên, cho nên khi phát hiện mụn của cậu đỡ hơn thì cậu bình tĩnh hơn nhiều so với thái độ kích động của Tạ thẩm.
Tạ thẩm cao hứng cũng không nhìn ra có gì khác lạ, ở trong mắt hắn, Thanh ca nhi chỉ cần không có mụn thì có thể nói là đẹp hơn rất nhiều ca nhi trong thôn, phải biết mẹ của Thanh ca nhi khi còn trẻ chính là ca nhi xuất chúng nhất trong thôn, Thanh ca nhi cũng đâu thể nào mà kém người khác được.
"Đúng rồi! Suýt chút nữa bị ngươi làm quên mất! Thanh ca nhi, ta hỏi ngươi, nói thật cho ta biết." Ổn định tâm trạng xong Tạ thẩm vẫn không quên chính sự.
"Ân ân."
"Ngươi...Con thỏ này, là có người đưa cho ngươi có phải không? Hả?", Tạ thẩm mang giọng điệu có chút thần bí và bát quái để hỏi Hứa Thanh.
Hứa Thanh kinh ngạc, nhưng không bị tư duy của của Tạ thẩm ảnh hưởng, vẫn thoải mái đáp lời "Không phải, là ta hôm qua lên núi săn được, không có ai đưa cho.
Lại nói, thôn này ngoài người và Tạ thúc ra thì làm gì còn ai yêu thích mà đưa đồ cho ta nữa."
Nhìn Hứa Thanh vẫn chưa hiểu ý tứ của mình, Tạ thẩm cảm thấy có chút một lời khó nói hết, haiz, chính là mình đã một đống tuổi cùng với một ca nhi còn chưa xuất giá nói chuyện này nọ khó tránh khỏi trường hợp không còn gì để nói, thẳng thắn nói rõ ra có phải nhanh hơn không!
"Khụ, ý ta là...
ngươi có phải hay không...
có...có đối tượng để ý?"
Nghe xong Hứa Thanh bị sặc nước miếng.
"Khụ khụ khụ! Nói gì thế! Ta nào có!", Hứa Thanh bị nghi ngờ đã có đối tượng trong nháy mắt biến đỏ thành con tôm luộc.
"Thỏ kia thật sự là ta chạy đến sau núi bắt, dùng bộ cung tên của cha ta, thẩm xem, nó còn đang treo trên tường kìa! Không tin thẩm đến nhìn đi, hôm qua ta lấy dùng nên đã lau chùi sạch sẽ."
Để chứng minh mình thật sự là một cẩu độc thân đáng thương, cậu vội vàng đi tới với tay lấy cung tên treo trên tường xuống đưa cho Tạ thẩm nhìn rõ.
Tạ thẩm mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn cung tên.
"Chiều hôm qua ngươi thật sự đi lên núi?"
"Đúng vậy đúng vậy, chỉ có mình ta!"
Hứa Thanh đang không ngừng chứng minh sự trong sạch của mình thì bị Tạ thẩm vươn tay nhéo lỗ tai, lớn tiếng quát.
"Được lắm, ngươi thật có bản lĩnh, một ca nhi cũng dám đơn độc đi lên núi!!"
Trời ạ! Thật sự là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Hứa Thanh đau đến cả khuôn mặt nhăn lại như một đoá hoa cúc, "A...
ta sai rồi, ta sai rồii..."
"Còn đi nữa hay không? Hả?!"
"Không đi, không đi!" Mới là lạ.
"Hừ!"
Tạ thẩm vừa buông tay, Hứa Thanh liền dùng sức xoa xoa lỗ tai đáng thương của mình, mà phải nói, sức cũng thật lớn.
"Không phải Tạ thẩm lắm miệng, ngươi là một ca nhi, như thế nào lại cả gan chạy vào trong núi, cũng không nghĩ..." Tạ thẩm dừng một chút, "Ngươi phải biết mình là hương hoả cuối cùng của Hứa gia."
Hứa Thanh dừng lại động tác xoa lỗ tai, đi đến bên cạnh Tạ thẩm, kéo hắn ngồi xuống, "Ta biết, Tạ thẩm, cảm ơn thẩm."
Có thể ở một thế giới xa lạ cảm nhận được sự quan tâm như vậy, cậu cảm thấy rất xúc động, cũng thật lòng cảm tạ.
"Được rồi, không nói đến chuyện này nữa, ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, còn 2 tháng nữa là ngươi 21 rồi, nói xem ngươi tính toán như thế nào?"
Tạ thẩm nhìn Hứa Thanh đột nhiên nhớ đến việc quan phủ định hôn, cũng là nên nhắc nhở một chút, có thể Hứa Thanh hoàn toàn không biết đến việc này.
"21 tuổi thì sao, ta không muốn gả chồng." Có gả cũng phải xem có vừa mắt hay không, hừ! Hứa Thanh có chút ngạo kiều nghĩ.
"Há, vậy là ngươi sẽ kén rể hả! Nếu là vậy ngược lại không tệ, sẽ không lo Hứa gia tuyệt hậu rồi.
Vẫn là ngươi suy nghĩ thấu đáo." Tạ thẩm trước giờ không nghĩ đến chuyện kén rể mà chỉ lo lắng Thanh ca nhi gả ra ngoài thì ruộng đất cùng nhà ở của Hứa gia nên tính toán thế nào cho phải, nếu không gả thì việc này không cần lo nữa rồi.
Hứa Thanh miệng há to đến nỗi nhét vừa quả trứng gà "Cái gì cơ? Kén rể á???"
Tạ thẩm nhìn thấy biểu tình của Hứa Thanh liền biết bản thân hiểu nhầm ý của cậu, mặt hơi đen lại, "Ngươi đây là nghĩ không muốn gả cũng không muốn kén rể?"
Không đợi Hứa Thanh đáp lại đã bắt đầu nói tới việc càng khiến cậu khiếp sợ hơn, "Ngươi có biết hay không! Nếu 21 tuổi mà còn chưa có hôn phối thì ngay ngày sinh nhật tròn 21 ngươi sẽ bị quan phủ định hôn.
Đám hán tử bị quan phủ định hôn không phải bị chột mắt thì cũng là loại đầu đường xó chợ không ra gì.
Ngươi mà gả cho loại người đó thì cả đời này coi như bị phá hủy!!"
"Quan! Quan phủ định hôn???"
Mẹ ta ơi, ai cmn đưa ra cái quy định biến thái như vậy! Hứa Thanh chỉ cảm thấy trong đầu có hàng vạn câu Fuck your Mother chạy nhanh qua.
Nhìn bộ dạng bi thương của Hứa Thanh, Tạ thẩm liền thấy đau lòng.
Đến cùng vẫn là còn con nít, coi như là 21 tuổi đi nhưng cái thân thể này nhìn cũng chỉ mới 15 - 16 tuổi thôi.
"Đừng sợ, đừng sợ, ta ngày hôm qua nhờ người đi nghe ngóng, những hán tử tòng quân trở về lần này đều rất không tồi, ngươi nói Tạ thẩm nghe ngươi thích dạng người như thế nào để ta tìm rồi xem xét cho."
Hứa Thanh cúi đầu im lặng, cậu thiên tính vạn tính nhưng không tính tới việc thế giới này có hố to như thế, haiz...
thôi, đành chịu vậy, kỳ thực một thân một mình cũng rất cô đơn.
"Ta muốn kén rể."
Hứa Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ thẩm kiên định nói:
"Nhất định phải lớn hơn so với ta vài tuổi!" Cậu là một đứa thúc khống.
(Thích những ông chú lớn hơn mình nhiều tuổi)
"Nhất định chưa từng cưới người khác!" Cậu có tính khiết phích.
(Hội chứng ám ảnh sạch sẽ)
"Tính tình phải tốt!" Sau này mới dễ sai bảo.
"Phải có một nghề tinh thông!" Sau này không phải ăn cơm trắng.
"Lớn lên phải là bộ dáng mà ta thích!!"
"Muốn..."
"Ngưng! Ngưng!!"
Tạ thẩm có chút choáng váng, "Những điều trước ngươi nói ta hiểu, nhưng lớn lên là bộ dáng ngươi thích? Ngươi thích bộ dáng như thế nào?"
Hứa Thanh ngây ngẩn cả người, thích bộ dáng như thế nào? Kiếp trước cậu cũng độc thân, liền đến đối tượng để ý cũng không có thì sao mà biết được.
"À thì...
thì...
Ta nhìn vừa mắt là được." Hứa Thanh đỏ mặt lắp bắp nói ra điều kiện kén rể.
Tạ thẩm cả gương mặt đều là ý cười, lúc trước hắn chỉ sợ Thanh ca nhi nghĩ quẩn rồi tự chờ đến quan phủ định hôn, lần này hắn có thể hảo hảo thu xếp rồi.
"Được, ta đi đây, trong rổ còn có bánh bao bắp sáng nay mới làm, ngươi hâm nóng lại rồi ăn tạm đi.
Ta đảm bảo sẽ tuyển chọn người phù hợp nhất cho ngươi."
Vừa nghe Tạ thẩm phải đi Hứa Thanh cũng không thẹn thùng nữa, cậu cầm rổ đưa cho Tạ thẩm, "Người nếu không nhận thịt thỏ này ta sẽ không kén rể!."
"Nói gì vậy! Phi phi phi! Thịt này ta lâu rồi còn chưa ăn, nếu không phải chưa biết rõ lai lịch của nó thì Tạ thúc ngươi đã sớm đem đi nhắm rượu rồi.
Đi rửa mặt đi, không cần tiễn ta đâu, chuẩn bị làm tân nương tử là được rồi."
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook