Xám và Trắng - Kháo Kháo
-
Chương 4
Phục vụ dọn thực đơn lên bàn, Đặng Thành Ninh nhẹ nhàng nói với Hạ Duệ Phong: “Món ăn dọn nhanh thật, trông hấp dẫn ghê.”
Khi người phục vụ mang đến ly nước có bọt khí, anh quay sang Hạ Duệ Phong, cười lịch sự: “Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi.”
Hạ Duệ Phong chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Đặng Thành Ninh bắt đầu giải thích: “Chuyện hôm trước mẹ tôi gạt tôi ấy mà. Bà bảo con của một người bạn muốn hỏi ý kiến chuyên gia tài chính nên kêu tôi qua gặp.”
Ra là chuyện như vậy.
Hạ Duệ Phong nhấp một ngụm nước, lúng túng chuyển động cơ thể.
“Đến nơi, tôi mới biết đó là… tiệc xem mắt. Tôi vốn luôn là người theo chủ nghĩa độc thân, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện tìm bạn đời. Tôi đã nói rõ với mẹ nhiều lần, bà cũng đồng ý. Nhưng không hiểu sao gần đây, bà lại nghĩ tôi cần tìm người yêu.”
Chủ nghĩa độc thân sao?!
Hạ Duệ Phong liếc nhìn khuôn mặt Đặng Thành Ninh đang đắm chìm trong ánh sáng lay động. Hắn thầm nghĩ, nếu bạn bè hồi trung học biết chuyện này, chắc sẽ than trời khóc đất.
Đặng Thành Ninh nhíu mày, trông vừa áy náy vừa khổ tâm. Hạ Duệ Phong liền an ủi: “Ba mẹ tôi cũng vậy thôi. Mặc dù rõ ràng là trong nước, người đồng tính không thể kết hôn, cũng chẳng thể có con, nhưng họ vẫn nghĩ tôi cần phải tìm một ai đó.”
“Cậu…”
Đặng Thành Ninh như muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn vào mắt Hạ Duệ Phong, anh lại nuốt lời xuống.
Hạ Duệ Phong nghiêng đầu: “Gì vậy?”
Đặng Thành Ninh vô thức nghịch dao nĩa trên bàn. Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc dao ra xa, rồi lại kéo lại gần, cúi đầu nói: “Hôm đó, sau bữa tiệc, tôi… tôi đã cãi nhau với mẹ. Thực ra cũng không hẳn là cãi nhau, mà là tôi một mình bất mãn. Nhưng tôi không ngờ, khi đưa bà về nhà, vừa bước xuống xe thì bà ngất xỉu.”
“Gì cơ? Bác gái không sao chứ?!” Hạ Duệ Phong kinh ngạc, hắn không ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến vậy.
“Giờ thì không sao rồi.” Đặng Thành Ninh vội nói: “Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. Bác sĩ bảo do cảm xúc dao động quá mạnh, huyết áp tăng cao, cộng thêm cơ thể suy yếu sau phẫu thuật, nên mới ngất. Sau một ngày theo dõi ở bệnh viện, mọi chỉ số đều bình thường, nên được xuất viện. Chỉ lúc đó tôi mới biết, hóa ra mẹ tôi gần đây đã làm một cuộc phẫu thuật nhỏ. Bà tự mình nhờ bạn bè đi cùng, không hề nói gì với tôi. Bác sĩ dặn, giờ bà không thể kích động, không thể chịu bất kỳ cú sốc nào. Tôi…”
Đặng Thành Ninh ngừng lại, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt, nét mặt trông vừa đau khổ vừa mâu thuẫn.
Hạ Duệ Phong cảm thấy căng thẳng.
Dù là chuyện mẹ Đặng Thành Ninh ngất xỉu hay việc bà giấu anh chuyện phẫu thuật, đối với hắn, đều khó mà lý giải.
Hắn vốn tưởng rằng những lời Đặng Thành Ninh nhắn trên WeChat như “Thật sự không thoải mái” hay “Cảm xúc kích động” chỉ là chuyện hai mẹ con cãi nhau về việc xem mắt, khiến mẹ anh không vui và cần được an ủi. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Nhạy cảm nghề nghiệp khiến hắn nhận ra rằng có lẽ cách giao tiếp giữa hai mẹ con họ đang gặp vấn đề.
Cuộc sống đôi khi không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, điều đó hắn có thể hiểu.
Hắn dịu dàng an ủi: “Cậu đừng lo quá. Chỉ cần nghe theo lời bác sĩ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu cần tôi giúp gì, cứ nói.”
Đặng Thành Ninh cảm kích nhìn hắn, sau đó vội dời ánh mắt đi, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, lễ phép giới thiệu từng món.
Lúc này không tiện nói thêm, cả hai im lặng, tập trung dùng bữa.
Trong bữa ăn, họ không trò chuyện nhiều. Đặng Thành Ninh dường như không muốn nói, đa phần chỉ có Hạ Duệ Phong lên tiếng, sợ không khí quá tẻ nhạt, đôi khi hỏi thêm vài câu dựa vào lời giới thiệu của người phục vụ.
Những lúc đó, Đặng Thành Ninh trông khá hứng thú, hơi nghiêng đầu, lắng nghe rất nghiêm túc. Ánh mắt anh như đang đặt lên người phục vụ, nhưng cũng giống như chỉ lơ lửng đâu đó trong không trung.
Hạ Duệ Phong chợt muốn biết ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm thủy tinh ấy, khi chiếu lên làn da trắng mịn của một người, có thể tạo ra thứ ánh sáng đẹp đẽ thế nào.
Cơm Tây không nhiều không ít, Hạ Duệ Phong cảm thấy vô cùng ngon miệng, ăn sạch sẽ. Ngay cả bánh mì và món tráng miệng của Đặng Thành Ninh, hắn cũng giải quyết nốt.
Đặng Thành Ninh chỉ ăn vài miếng món chính, bỏ lại gần như nguyên phần bánh mì và tráng miệng. Anh giải thích: “Dạo gần đây tăng ca mệt quá, không có khẩu vị.”
Hạ Duệ Phong hỏi: “Ngày thường công việc của cậu có phải rất bận không?”
Đặng Thành Ninh lau tay, lắc đầu: “Tổng thể thì cũng tạm, tư vấn tài chính không mệt như dân đầu cơ. Chỉ là giai đoạn này có dự án nên hơi bận.”
Hạ Duệ Phong không chơi cổ phiếu, cũng không mua quỹ, đối với tài chính hoàn toàn mù tịt, nên không biết tiếp lời thế nào. Hắn chỉ cười cười, phụ họa một câu: “Thế thì cũng tốt.”
Sau vài giây im lặng, Đặng Thành Ninh lại mở lời, tiếp tục chủ đề còn dang dở trước đó.
“Mẹ tôi trên giường bệnh đã khẩn cầu tôi, nhất định phải giữ liên lạc với cậu. Bà nói, nếu tôi có đối tượng khác cũng được, chỉ cần tôi chịu tìm hiểu và làm quen thêm với người ta…”
“Thật xin lỗi, tôi không có ý làm phiền cậu, nhưng người khác có thể sẽ thấy chuyện này thật nực cười.”
“Bác sĩ nói bà không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa…”
“Đại khái là giống như kiểu ‘giả làm người yêu’ thôi.”
“Chỉ cần cách một khoảng thời gian, chúng ta gặp nhau, chụp vài tấm ảnh gửi cho bà là được. Nếu trong thời gian này, cậu gặp ai đó mà cậu thích, hoặc vì bất kỳ lý do gì cậu không muốn tiếp tục, chúng ta có thể chấm dứt ngay lập tức.”
“Tôi biết chuyện này sẽ làm phiền cậu không ít. Nếu cậu không muốn thì cũng không sao. Chỉ cần giúp tôi một điều: đừng nói với ba mẹ cậu rằng chúng ta đã không liên lạc nữa, ít nhất là trong tháng này.”
Hạ Duệ Phong nhẹ gõ lên bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Đặng Thành Ninh.
“Không phiền đâu, bạn bè, bạn học rủ nhau ăn bữa cơm, xem bộ phim, chẳng phải rất bình thường sao? Tôi lại không tăng ca, mỗi ngày đều rất rảnh. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, không có phiền phức gì hết, tôi cũng rất sẵn lòng giúp.”
Đặng Thành Ninh bình tĩnh hơn, khẽ đáp: “Cảm ơn.” Anh lấy điện thoại, thao tác vài giây rồi nói: “Tôi đã soạn một danh sách những điều cần biết cho các lần gặp sau, cậu xem có cần bổ sung gì không.”
Hạ Duệ Phong cầm điện thoại lên xem, rồi ngơ ngác há hốc miệng.
Đặng Thành Ninh nghiêm túc viết một danh sách chú ý cho các buổi gặp mặt, chia rõ thành từng mục:
Danh sách kéo dài đến vài mục nữa.
Hạ Duệ Phong vừa đọc vừa muốn ôm trán cười khổ. Hắn đóng điện thoại lại, lặng lẽ nhìn Đặng Thành Ninh.
Cố ý nghiêm túc viết ra thứ này, Đặng Thành Ninh lúc này nhìn vào không còn chút nào phong thái thông minh, lịch sự của một thạc sĩ.
Ngây ngô.
Hạ Duệ Phong thật sự không biết phải nói gì với anh ta. Chẳng qua chỉ là bạn học cũ gặp nhau ăn bữa cơm, chụp vài tấm ảnh để qua mặt phụ huynh, cần gì phải nghiêm túc đến mức này, lại còn làm người khác thấy ngượng.
Đặng Thành Ninh dường như không nhận ra: “Cậu xem thử có chỗ nào thiếu sót hoặc cần sửa không.”
Hạ Duệ Phong đành phải nói: “Tôi sẽ về xem sau.”
Bữa cơm kết thúc, Đặng Thành Ninh thanh toán. Hạ Duệ Phong không tranh giành với anh, bởi vì nghĩ lần sau còn có dịp ăn chung.
Những “điều cần chú ý” mà Đặng Thành Ninh viết, Hạ Duệ Phong không để trong lòng, khóa màn hình điện thoại rồi cũng không nhìn lại.
Hai người cùng xuống thang máy. Hạ Duệ Phong nhấn tầng phụ, còn Đặng Thành Ninh nhấn tầng một.
Hạ Duệ Phong hỏi: “Cậu không lái xe đến sao?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu: “Sợ trời đổ mưa, xe để ở công ty. Tôi còn phải về tăng ca.”
Hạ Duệ Phong nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, không khỏi ngạc nhiên: “Giờ này mà còn tăng ca? Biết thế hôm nay đã đổi thời gian hẹn rồi.”
Đặng Thành Ninh mỉm cười: “Khoảng thời gian này hơi bận, nhưng vẫn ổn. Trước 11 giờ tôi có thể về nhà.”
Hạ Duệ Phong liền đề nghị đưa anh về công ty. Ban đầu Đặng Thành Ninh từ chối, nhưng Hà Duệ Phong nói coi như cảm ơn anh đã mời bữa cơm, không chờ anh kịp phản đối đã hủy nút tầng một.
Đặng Thành Ninh chỉ đành thuận theo.
Khi lên xe của Hạ Duệ Phong, Đặng Thành Ninh rõ ràng có chút ngượng, liên tục nói: “Phiền cậu quá.”
Công ty của Đặng Thành Ninh cách nhà hàng khoảng 20 phút lái xe. Xe vừa rời khỏi bãi đỗ, Hạ Duệ Phong đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng.
Lúc ở nhà hàng không rõ ràng lắm, nhưng trong không gian kín của xe, hương nước hoa trên người Đặng Thành Ninh nhanh chóng lan tỏa khắp khoang xe.
Hương thơm rất nhẹ, rất dịu, không phải kiểu ngọt ngào mà hơi chua chua, thanh mát, thoảng mùi thảo dược.
Không hiểu sao lại thấy rất hợp với Đặng Thành Ninh.
Hạ Duệ Phong không rành về nước hoa, nhưng hắn rất thích mùi này.
Khi dừng xe chờ đèn đỏ, hắn lén liếc nhìn Đặng Thành Ninh đang ngồi bên ghế phụ.
Đặng Thành Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy được chiếc cằm trắng ngần, hơi nhọn, cùng đôi tai có chút ửng hồng.
Đèn chuyển xanh, Hạ Duệ Phong nhấn chân ga.
Đột nhiên, Đặng Thành Ninh lên tiếng: “Thật xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình chưa từng hỏi cậu lý do tham gia buổi xem mắt. Nếu cậu đang có kế hoạch tìm đối tượng, liệu thỏa thuận này của tôi có làm ảnh hưởng đến cậu không ——”
“Không có!” Hạ Duệ Phong vội vàng nói, “Tôi không phải kiểu chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện đi xem mắt để tìm người yêu, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được. Chủ yếu là ba mẹ tôi sốt ruột, cứ nhất quyết kéo tôi đến công viên Nhân Dân để xem mắt.”
“Công viên Nhân Dân thật sự có chỗ xem mắt đồng tính sao?” Đặng Thành Ninh tò mò.
“Thật sự.” Hạ Duệ Phong gật đầu, “Tôi đã xem mắt ba lần rồi, ba mẹ tôi tìm được mấy người đó ở công viên Nhân Dân.”
Khoang xe rơi vào im lặng. Hạ Duệ Phong cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải gượng cười nói thêm: “Cả ba lần đều thất bại, lần này là lần thứ tư, ha ha ha…”
Nhưng câu đó vừa nói ra, không khí trong xe càng thêm ngượng ngập.
Tối nay không hiểu vì sao, mọi ngã tư đường đều gặp đèn đỏ. Mỗi lần dừng lại chờ đợi, Hạ Duệ Phong đều thấy bồn chồn.
Khi sắp đến công ty của Đặng Thành Ninh, Hạ Duệ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng vang lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt.”
Xe rẽ vào lối nhỏ, dừng lại trước tòa nhà công ty.
Đặng Thành Ninh tháo dây an toàn, nói: “Trước đây suốt mười năm, mẹ tôi đã chấp nhận việc tôi theo chủ nghĩa độc thân. Bà chưa bao giờ nói sẽ tìm người yêu cho tôi, nhưng không hiểu sao lần này lại thay đổi. Đột nhiên bà vô cùng tha thiết muốn tôi đi xem mắt, nhất định phải liên lạc với cậu, nhất định phải tìm một người.”
Hạ Duệ Phong nhìn anh.
Đặng Thành Ninh cười khổ: “Tối thứ bảy tuần trước tôi mới biết, dạo này mẹ tôi thường xuyên đến công viên Nhân Dân để tìm người xem mắt giúp tôi. Khi đó tôi có hơi kích động, trước khi gặp cậu còn cãi nhau với bà một trận…”
Có lẽ vì làn da quá trắng, sau khi nói xong những lời này, sống mũi Đặng Thành Ninh hơi ửng đỏ, khóe mắt cũng như được phủ một lớp phấn nhạt, đỏ đến đáng thương.
Trông anh như sắp khóc.
Đặng Thành Ninh rõ ràng cảm thấy rất áy náy.
Hạ Duệ Phong luống cuống chân tay, không biết nên lấy khăn giấy lau mặt trước hay nói lời an ủi trước.
“Mẹ cậu chắc vì lo lắng nên mới hành động như vậy. Có lẽ cũng liên quan đến ca phẫu thuật vừa rồi, sợ cậu sống một mình, sau này cô đơn.” Hạ Duệ Phong lúng túng an ủi, “Ba mẹ tôi cũng nói như thế. Họ bảo cuộc đời quá dài, rồi sẽ đến lúc họ không còn ở đây nữa. Họ hy vọng tôi tìm được một người đáng tin cậy, để hai bên có thể nương tựa lẫn nhau.”
“Không phải.” Đặng Thành Ninh lắc đầu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Duệ Phong, cười khổ: “Bà ấy nghĩ tôi có vấn đề về nhân cách. Có lẽ bà cảm thấy nếu tôi tìm được người yêu, tôi sẽ trở nên bình thường hơn.”
Hạ Duệ Phong sững sờ.
“Tôi hiểu rõ bản thân mình. Tôi không muốn làm lỡ cuộc đời người khác, cũng không muốn hại ai.”
Nói xong, Đặng Thành Ninh nói lời tạm biệt rồi mở cửa xe bước xuống.
Vấn đề về nhân cách?
Ai cơ?
Một Đặng Thành Ninh hoàn hảo sao?
Hạ Duệ Phong ngồi bất động hồi lâu, trong đầu chỉ còn vang vọng những lời cuối cùng của Đặng Thành Ninh cùng nụ cười khổ đau lòng đó.
Khi người phục vụ mang đến ly nước có bọt khí, anh quay sang Hạ Duệ Phong, cười lịch sự: “Xin lỗi, lại làm phiền cậu rồi.”
Hạ Duệ Phong chưa kịp phản ứng: “Hả?”
Đặng Thành Ninh bắt đầu giải thích: “Chuyện hôm trước mẹ tôi gạt tôi ấy mà. Bà bảo con của một người bạn muốn hỏi ý kiến chuyên gia tài chính nên kêu tôi qua gặp.”
Ra là chuyện như vậy.
Hạ Duệ Phong nhấp một ngụm nước, lúng túng chuyển động cơ thể.
“Đến nơi, tôi mới biết đó là… tiệc xem mắt. Tôi vốn luôn là người theo chủ nghĩa độc thân, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện tìm bạn đời. Tôi đã nói rõ với mẹ nhiều lần, bà cũng đồng ý. Nhưng không hiểu sao gần đây, bà lại nghĩ tôi cần tìm người yêu.”
Chủ nghĩa độc thân sao?!
Hạ Duệ Phong liếc nhìn khuôn mặt Đặng Thành Ninh đang đắm chìm trong ánh sáng lay động. Hắn thầm nghĩ, nếu bạn bè hồi trung học biết chuyện này, chắc sẽ than trời khóc đất.
Đặng Thành Ninh nhíu mày, trông vừa áy náy vừa khổ tâm. Hạ Duệ Phong liền an ủi: “Ba mẹ tôi cũng vậy thôi. Mặc dù rõ ràng là trong nước, người đồng tính không thể kết hôn, cũng chẳng thể có con, nhưng họ vẫn nghĩ tôi cần phải tìm một ai đó.”
“Cậu…”
Đặng Thành Ninh như muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn vào mắt Hạ Duệ Phong, anh lại nuốt lời xuống.
Hạ Duệ Phong nghiêng đầu: “Gì vậy?”
Đặng Thành Ninh vô thức nghịch dao nĩa trên bàn. Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc dao ra xa, rồi lại kéo lại gần, cúi đầu nói: “Hôm đó, sau bữa tiệc, tôi… tôi đã cãi nhau với mẹ. Thực ra cũng không hẳn là cãi nhau, mà là tôi một mình bất mãn. Nhưng tôi không ngờ, khi đưa bà về nhà, vừa bước xuống xe thì bà ngất xỉu.”
“Gì cơ? Bác gái không sao chứ?!” Hạ Duệ Phong kinh ngạc, hắn không ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến vậy.
“Giờ thì không sao rồi.” Đặng Thành Ninh vội nói: “Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. Bác sĩ bảo do cảm xúc dao động quá mạnh, huyết áp tăng cao, cộng thêm cơ thể suy yếu sau phẫu thuật, nên mới ngất. Sau một ngày theo dõi ở bệnh viện, mọi chỉ số đều bình thường, nên được xuất viện. Chỉ lúc đó tôi mới biết, hóa ra mẹ tôi gần đây đã làm một cuộc phẫu thuật nhỏ. Bà tự mình nhờ bạn bè đi cùng, không hề nói gì với tôi. Bác sĩ dặn, giờ bà không thể kích động, không thể chịu bất kỳ cú sốc nào. Tôi…”
Đặng Thành Ninh ngừng lại, dường như đang suy nghĩ cách diễn đạt, nét mặt trông vừa đau khổ vừa mâu thuẫn.
Hạ Duệ Phong cảm thấy căng thẳng.
Dù là chuyện mẹ Đặng Thành Ninh ngất xỉu hay việc bà giấu anh chuyện phẫu thuật, đối với hắn, đều khó mà lý giải.
Hắn vốn tưởng rằng những lời Đặng Thành Ninh nhắn trên WeChat như “Thật sự không thoải mái” hay “Cảm xúc kích động” chỉ là chuyện hai mẹ con cãi nhau về việc xem mắt, khiến mẹ anh không vui và cần được an ủi. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy.
Nhạy cảm nghề nghiệp khiến hắn nhận ra rằng có lẽ cách giao tiếp giữa hai mẹ con họ đang gặp vấn đề.
Cuộc sống đôi khi không hoàn hảo như vẻ bề ngoài, điều đó hắn có thể hiểu.
Hắn dịu dàng an ủi: “Cậu đừng lo quá. Chỉ cần nghe theo lời bác sĩ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu cần tôi giúp gì, cứ nói.”
Đặng Thành Ninh cảm kích nhìn hắn, sau đó vội dời ánh mắt đi, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, lễ phép giới thiệu từng món.
Lúc này không tiện nói thêm, cả hai im lặng, tập trung dùng bữa.
Trong bữa ăn, họ không trò chuyện nhiều. Đặng Thành Ninh dường như không muốn nói, đa phần chỉ có Hạ Duệ Phong lên tiếng, sợ không khí quá tẻ nhạt, đôi khi hỏi thêm vài câu dựa vào lời giới thiệu của người phục vụ.
Những lúc đó, Đặng Thành Ninh trông khá hứng thú, hơi nghiêng đầu, lắng nghe rất nghiêm túc. Ánh mắt anh như đang đặt lên người phục vụ, nhưng cũng giống như chỉ lơ lửng đâu đó trong không trung.
Hạ Duệ Phong chợt muốn biết ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn chùm thủy tinh ấy, khi chiếu lên làn da trắng mịn của một người, có thể tạo ra thứ ánh sáng đẹp đẽ thế nào.
Cơm Tây không nhiều không ít, Hạ Duệ Phong cảm thấy vô cùng ngon miệng, ăn sạch sẽ. Ngay cả bánh mì và món tráng miệng của Đặng Thành Ninh, hắn cũng giải quyết nốt.
Đặng Thành Ninh chỉ ăn vài miếng món chính, bỏ lại gần như nguyên phần bánh mì và tráng miệng. Anh giải thích: “Dạo gần đây tăng ca mệt quá, không có khẩu vị.”
Hạ Duệ Phong hỏi: “Ngày thường công việc của cậu có phải rất bận không?”
Đặng Thành Ninh lau tay, lắc đầu: “Tổng thể thì cũng tạm, tư vấn tài chính không mệt như dân đầu cơ. Chỉ là giai đoạn này có dự án nên hơi bận.”
Hạ Duệ Phong không chơi cổ phiếu, cũng không mua quỹ, đối với tài chính hoàn toàn mù tịt, nên không biết tiếp lời thế nào. Hắn chỉ cười cười, phụ họa một câu: “Thế thì cũng tốt.”
Sau vài giây im lặng, Đặng Thành Ninh lại mở lời, tiếp tục chủ đề còn dang dở trước đó.
“Mẹ tôi trên giường bệnh đã khẩn cầu tôi, nhất định phải giữ liên lạc với cậu. Bà nói, nếu tôi có đối tượng khác cũng được, chỉ cần tôi chịu tìm hiểu và làm quen thêm với người ta…”
“Thật xin lỗi, tôi không có ý làm phiền cậu, nhưng người khác có thể sẽ thấy chuyện này thật nực cười.”
“Bác sĩ nói bà không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa…”
“Đại khái là giống như kiểu ‘giả làm người yêu’ thôi.”
“Chỉ cần cách một khoảng thời gian, chúng ta gặp nhau, chụp vài tấm ảnh gửi cho bà là được. Nếu trong thời gian này, cậu gặp ai đó mà cậu thích, hoặc vì bất kỳ lý do gì cậu không muốn tiếp tục, chúng ta có thể chấm dứt ngay lập tức.”
“Tôi biết chuyện này sẽ làm phiền cậu không ít. Nếu cậu không muốn thì cũng không sao. Chỉ cần giúp tôi một điều: đừng nói với ba mẹ cậu rằng chúng ta đã không liên lạc nữa, ít nhất là trong tháng này.”
Hạ Duệ Phong nhẹ gõ lên bàn, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Đặng Thành Ninh.
“Không phiền đâu, bạn bè, bạn học rủ nhau ăn bữa cơm, xem bộ phim, chẳng phải rất bình thường sao? Tôi lại không tăng ca, mỗi ngày đều rất rảnh. Cậu đừng nghĩ nhiều quá, không có phiền phức gì hết, tôi cũng rất sẵn lòng giúp.”
Đặng Thành Ninh bình tĩnh hơn, khẽ đáp: “Cảm ơn.” Anh lấy điện thoại, thao tác vài giây rồi nói: “Tôi đã soạn một danh sách những điều cần biết cho các lần gặp sau, cậu xem có cần bổ sung gì không.”
Hạ Duệ Phong cầm điện thoại lên xem, rồi ngơ ngác há hốc miệng.
Đặng Thành Ninh nghiêm túc viết một danh sách chú ý cho các buổi gặp mặt, chia rõ thành từng mục:
- Tất cả chi phí phát sinh trong các buổi gặp mặt sẽ do tôi chi trả;
- Trước mỗi lần gặp, tôi sẽ báo trước thời gian và địa điểm. Nếu có vấn đề, sẽ báo lại để thay đổi;
- Thời gian và địa điểm sắp xếp sẽ ưu tiên thuận tiện cho cậu;
- Xin đừng tiết lộ với ba mẹ sự thật về việc đây chỉ là một mối quan hệ giả;
- Nếu cậu cần đi xem mắt, yêu đương thật sự, chúng ta có thể chấm dứt hiệp nghị bất cứ lúc nào;
Danh sách kéo dài đến vài mục nữa.
Hạ Duệ Phong vừa đọc vừa muốn ôm trán cười khổ. Hắn đóng điện thoại lại, lặng lẽ nhìn Đặng Thành Ninh.
Cố ý nghiêm túc viết ra thứ này, Đặng Thành Ninh lúc này nhìn vào không còn chút nào phong thái thông minh, lịch sự của một thạc sĩ.
Ngây ngô.
Hạ Duệ Phong thật sự không biết phải nói gì với anh ta. Chẳng qua chỉ là bạn học cũ gặp nhau ăn bữa cơm, chụp vài tấm ảnh để qua mặt phụ huynh, cần gì phải nghiêm túc đến mức này, lại còn làm người khác thấy ngượng.
Đặng Thành Ninh dường như không nhận ra: “Cậu xem thử có chỗ nào thiếu sót hoặc cần sửa không.”
Hạ Duệ Phong đành phải nói: “Tôi sẽ về xem sau.”
Bữa cơm kết thúc, Đặng Thành Ninh thanh toán. Hạ Duệ Phong không tranh giành với anh, bởi vì nghĩ lần sau còn có dịp ăn chung.
Những “điều cần chú ý” mà Đặng Thành Ninh viết, Hạ Duệ Phong không để trong lòng, khóa màn hình điện thoại rồi cũng không nhìn lại.
Hai người cùng xuống thang máy. Hạ Duệ Phong nhấn tầng phụ, còn Đặng Thành Ninh nhấn tầng một.
Hạ Duệ Phong hỏi: “Cậu không lái xe đến sao?”
Đặng Thành Ninh lắc đầu: “Sợ trời đổ mưa, xe để ở công ty. Tôi còn phải về tăng ca.”
Hạ Duệ Phong nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ, không khỏi ngạc nhiên: “Giờ này mà còn tăng ca? Biết thế hôm nay đã đổi thời gian hẹn rồi.”
Đặng Thành Ninh mỉm cười: “Khoảng thời gian này hơi bận, nhưng vẫn ổn. Trước 11 giờ tôi có thể về nhà.”
Hạ Duệ Phong liền đề nghị đưa anh về công ty. Ban đầu Đặng Thành Ninh từ chối, nhưng Hà Duệ Phong nói coi như cảm ơn anh đã mời bữa cơm, không chờ anh kịp phản đối đã hủy nút tầng một.
Đặng Thành Ninh chỉ đành thuận theo.
Khi lên xe của Hạ Duệ Phong, Đặng Thành Ninh rõ ràng có chút ngượng, liên tục nói: “Phiền cậu quá.”
Công ty của Đặng Thành Ninh cách nhà hàng khoảng 20 phút lái xe. Xe vừa rời khỏi bãi đỗ, Hạ Duệ Phong đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng.
Lúc ở nhà hàng không rõ ràng lắm, nhưng trong không gian kín của xe, hương nước hoa trên người Đặng Thành Ninh nhanh chóng lan tỏa khắp khoang xe.
Hương thơm rất nhẹ, rất dịu, không phải kiểu ngọt ngào mà hơi chua chua, thanh mát, thoảng mùi thảo dược.
Không hiểu sao lại thấy rất hợp với Đặng Thành Ninh.
Hạ Duệ Phong không rành về nước hoa, nhưng hắn rất thích mùi này.
Khi dừng xe chờ đèn đỏ, hắn lén liếc nhìn Đặng Thành Ninh đang ngồi bên ghế phụ.
Đặng Thành Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy được chiếc cằm trắng ngần, hơi nhọn, cùng đôi tai có chút ửng hồng.
Đèn chuyển xanh, Hạ Duệ Phong nhấn chân ga.
Đột nhiên, Đặng Thành Ninh lên tiếng: “Thật xin lỗi, tôi chợt nhớ ra mình chưa từng hỏi cậu lý do tham gia buổi xem mắt. Nếu cậu đang có kế hoạch tìm đối tượng, liệu thỏa thuận này của tôi có làm ảnh hưởng đến cậu không ——”
“Không có!” Hạ Duệ Phong vội vàng nói, “Tôi không phải kiểu chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện đi xem mắt để tìm người yêu, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được. Chủ yếu là ba mẹ tôi sốt ruột, cứ nhất quyết kéo tôi đến công viên Nhân Dân để xem mắt.”
“Công viên Nhân Dân thật sự có chỗ xem mắt đồng tính sao?” Đặng Thành Ninh tò mò.
“Thật sự.” Hạ Duệ Phong gật đầu, “Tôi đã xem mắt ba lần rồi, ba mẹ tôi tìm được mấy người đó ở công viên Nhân Dân.”
Khoang xe rơi vào im lặng. Hạ Duệ Phong cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải gượng cười nói thêm: “Cả ba lần đều thất bại, lần này là lần thứ tư, ha ha ha…”
Nhưng câu đó vừa nói ra, không khí trong xe càng thêm ngượng ngập.
Tối nay không hiểu vì sao, mọi ngã tư đường đều gặp đèn đỏ. Mỗi lần dừng lại chờ đợi, Hạ Duệ Phong đều thấy bồn chồn.
Khi sắp đến công ty của Đặng Thành Ninh, Hạ Duệ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng vang lên: “Đây là lần đầu tiên tôi đi xem mắt.”
Xe rẽ vào lối nhỏ, dừng lại trước tòa nhà công ty.
Đặng Thành Ninh tháo dây an toàn, nói: “Trước đây suốt mười năm, mẹ tôi đã chấp nhận việc tôi theo chủ nghĩa độc thân. Bà chưa bao giờ nói sẽ tìm người yêu cho tôi, nhưng không hiểu sao lần này lại thay đổi. Đột nhiên bà vô cùng tha thiết muốn tôi đi xem mắt, nhất định phải liên lạc với cậu, nhất định phải tìm một người.”
Hạ Duệ Phong nhìn anh.
Đặng Thành Ninh cười khổ: “Tối thứ bảy tuần trước tôi mới biết, dạo này mẹ tôi thường xuyên đến công viên Nhân Dân để tìm người xem mắt giúp tôi. Khi đó tôi có hơi kích động, trước khi gặp cậu còn cãi nhau với bà một trận…”
Có lẽ vì làn da quá trắng, sau khi nói xong những lời này, sống mũi Đặng Thành Ninh hơi ửng đỏ, khóe mắt cũng như được phủ một lớp phấn nhạt, đỏ đến đáng thương.
Trông anh như sắp khóc.
Đặng Thành Ninh rõ ràng cảm thấy rất áy náy.
Hạ Duệ Phong luống cuống chân tay, không biết nên lấy khăn giấy lau mặt trước hay nói lời an ủi trước.
“Mẹ cậu chắc vì lo lắng nên mới hành động như vậy. Có lẽ cũng liên quan đến ca phẫu thuật vừa rồi, sợ cậu sống một mình, sau này cô đơn.” Hạ Duệ Phong lúng túng an ủi, “Ba mẹ tôi cũng nói như thế. Họ bảo cuộc đời quá dài, rồi sẽ đến lúc họ không còn ở đây nữa. Họ hy vọng tôi tìm được một người đáng tin cậy, để hai bên có thể nương tựa lẫn nhau.”
“Không phải.” Đặng Thành Ninh lắc đầu, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn Hạ Duệ Phong, cười khổ: “Bà ấy nghĩ tôi có vấn đề về nhân cách. Có lẽ bà cảm thấy nếu tôi tìm được người yêu, tôi sẽ trở nên bình thường hơn.”
Hạ Duệ Phong sững sờ.
“Tôi hiểu rõ bản thân mình. Tôi không muốn làm lỡ cuộc đời người khác, cũng không muốn hại ai.”
Nói xong, Đặng Thành Ninh nói lời tạm biệt rồi mở cửa xe bước xuống.
Vấn đề về nhân cách?
Ai cơ?
Một Đặng Thành Ninh hoàn hảo sao?
Hạ Duệ Phong ngồi bất động hồi lâu, trong đầu chỉ còn vang vọng những lời cuối cùng của Đặng Thành Ninh cùng nụ cười khổ đau lòng đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook