Xà Yêu
-
Chương 13
“ Gia gia”
Tiếng nói trong trẻo vang lên, êm dịu tựa như dòng suối tươi mát, nghe âm thanh này liền có thể tưởng tượng ra đó là một nữ nhân xinh đẹp.
Trên thực tế đích thực là có một mỹ nữ, hai tay nắm chặt cùng cặp mắt to thẹn thùng, ngón tay xinh đẹp lại khẩn trương túm lấy một bên váy của chính mình, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ cùng với hai gò mò đỏ rực giống như đang phát sốt.
Sắc mặt Dương Hạo dịu đi một chút, “Linh nhi, ngồi đi.”
Dương Linh có điểm không được tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên nhíu mày, nàng vừa rồi kêu Dương Hạo là gia gia sao, vậy sao có thể ngồi bên cạnh mình, dù sao cũng có bối phận khác nhau mà.
Dương Phái thừa dịp Thu Trường Thiên đang mải suy nghĩ, nhân lúc hắn không chú ý liền gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Huỳnh.
Huỳnh nhìn chằm chằm miếng thịt trên chiếc đũa gần nửa ngày, kết quả lại đem mặt xoay qua một bên.
Dương Phái cũng không tức giận, bỏ vào miệng mình, vừa ăn vừa nói, “Thật ngon a…”
Thu Trường Thiên cũng không che dấu cảm xúc liền liếc mắt lườm hắn một cái.
Hai người thực giống tiểu hài tử đang tranh chấp một món đồ chơi, làm cho những người gần đó dở khóc dở cười, mà Huỳnh ngồi ở bên trong lại chỉ chú ý đến đĩa thịt thơm phức trên bàn.
Dương Hạo Thiên buộc lòng phải lên tiếng, “Đây là trưởng nữ của Tích nhi, Linh Nhi, ra bái kiến Thu thúc thúc của ngươi đi.”
Dương Tích là con lớn nhất của Dương Hạo, bất quá vài năm trước đã sớm qua đời.
Dương Linh đứng dậy hướng về Thu Trường Thiên cúi đầu hành lễ, “Thu…Thu thúc thúc vạn phúc.”
Thu Trường Thiên gật đầu, không nói thêm điều gì nữa, Dương Linh cũng khẩn trương không dám nhìn hắn.
Dương Phái nói chen vào, “Linh nhi xinh đẹp như vậy, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười, mười sáu.”
“Có thể lập gia đình a.” Âm cuối cố ý kéo thật dài, nở ra một nụ cười gian xảo hướng Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên cũng giả vờ không thấy.
Dương Linh không nghĩ tới Thu Trường Thiên lại lãnh đạm như thế, sau khi ngồi xuống lại có chút thất vọng.
“Trường Thiên, ngươi còn chưa có chính thê sao?”
“Tới đây!”
“Vâng.”
“Ngươi thích chơi đùa ta cũng không nói, nhưng ngươi cũng phải lưu lại con nối dòng cho Thu gia mới được.”
“Vâng.”
Dương Phái không chịu ngồi yên một chỗ lại nói xen vào, “Nghe nói trong nhà Thu huynh có một phòng thiếp.
Dương Hạo mất hứng ngắt lời hắn, “Ngươi cùng Trường Thiên đâu phải huynh đệ kết nghĩa, cái gì mà kêu Thu huynh.”
Dương Phái bị giáo huấn liền câm miệng.
Dương Hạo tiếp tục nói, “Chỉ có thiếp cũng không được, sản nghiệp Thu gia lớn như vậy, ngươi tuổi cũng không nhỏ, cần phải có chính thê, cũng là để Thu gia có người nối dõi.”
Thu Trường Thiên không nói gì, Dương Linh đứng một bên mặt đã đỏ ửng giống như đang bị thiêu cháy, nàng tuổi còn nhỏ, lại được ngồi bên cạnh phu quân tương lai, quá đột ngột, nàng vừa thẹn lại vừa sợ, lén nhìn Thu Trường Thiên vài lần, hắn thực anh tuấn còn mang theo mị lực người trưởng thành lại càng làm cho tim nàng đập mạnh không ngừng, nào biết việc này đều là người nhà mình tùy tiện quyết định.
“Vâng, Trường Thiên sau khi trở về sẽ hảo hảo xem xét chọn người.”
“Còn chọn cái gì.” Biết hắn giả ngu, Dương Hạo cũng không vòng vo cùng hắn nữa, “Ta xem Linh nhi rất thích hợp, nàng cũng đã đến tuổi lấy chồng, ta đây làm gia gia nhìn nàng lớn lên, rất xứng đáng làm vợ của ngươi.”
Thu Trường Thiên đã không còn kiên nhẫn, hậu quả khuôn mặt cứng ngắc, “Không thích hợp, ta là thúc thúc của nàng.”
“Đây không phải rất tốt sao, thân càng thêm thân.”
Thu Trường Thiên chưa kịp phản đối, Dương Phái lại luôn nhìn Huỳnh say đắm, hắn đối tình huống hiện tại còn không biết sao, nâng chén nhỏ uống một ngụm trà .
“Ai, hắn muốn thành hôn…”
Huỳnh ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái gì?”
Thu Trường Thiên bực bội mà đem Huỳnh ôm chặt vào lòng, “Ngươi đừng gây rối.”
Dương Phái thấy vậy bộ dáng liền vui vẻ, “Hắn,” Chỉ trước Thu Trường Thiên, “Muốn thành hôn.”
“Ngươi…”
Huỳnh biết Thu Trường Thiên sinh khí, lại tựa vào trong lòng ngực của hắn hỏi, “Thành thân là cái gì?”
Thu Trường Thiên nào biết cùng hắn giải thích ra sao.
Dương Phái lại xuyện qua khoảng không quấy rối, “Chính là hai người buổi tối làm chuyện thoải mái.”
Dương Linh mắc cỡ muốn chết, Dương Hạo cũng bởi vì đứa con dùng từ ngữ thô thiển cũng liền nhíu mày.
Huỳnh hỏi Dương Phái, “Cùng ai thành thân?”
Dương Phái trông thấy ánh mắt giết người của Thu Trường Thiên đang trừng mắt nhìn hắn, Dương Linh thì ngượng ngùng đến sắp phát khóc.
Huỳnh thấy Dương Phái không phải chỉ chính mình, rất nhanh khuôn mặt nhăn nhó thành một mẩu.
Huỳnh muốn nhìn Dương Linh, lại bị Thu Trường Thiên ngăn cản, đột nhiên bị hắn dùng sức giãy dụa làm đổ nước trả ướt cả một bên áo.
Thu Trường Thiên nghĩ muốn giải thích, nhưng là ở trước mặt người ngoài nhiều đến vậy nên nhất thời hắn thật không biết giải thích với Huỳnh ra sao.
Huỳnh nhìn Dương Linh một hồi, lại càng nhăn mặt lợi hại hơn. “So với nàng thì Thi Thi còn đẹp hơn nhìu.”
Mọi người sửng sốt…
“Ha ha ha ha ha…” Người đang cười điên loạn kia chính là Dương Phái.
“Ha ha…Là thiếp của Thu trường Thiên…Ha ha ha…Rất thú vị…Hắn sao cái gì cũng đều nói ra…Ha ha ha…”
Thu Trường Thiên cũng có cười một chút, bất quá có điểm cười bất đắc dĩ.
Dương Linh nói sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại bị một nam sủng lấy một phòng thiếp đem ra so sánh, còn bảo nàng xấu hơn nữa chứ, uất ức quá nàng liền hung tợn túm chặt vạt váy, lập tức nước mắt rơi rơi.
Huỳnh còn nói, “Thiên, không được cùng nàng thành thân.”
“Ân, ta sẽ không cùng người khác thành thân.” Thu Trường Thiên nói rõ từng chữ một, rất ôn nhu, đây là lời hứa hẹn của hắn, tất cả mọi người ngồi gần đó đều có thể nghe ra hàm ý trong lời nói kia, ngoại trừ Huỳnh.
Vuốt lên khuôn mặt còn đang nhăn nhó của Huỳnh, Thu Trường Thiên mỉm cười dịu dàng, có điểm bất đắc dĩ.
Dương Hạo Thiên còn chưa kịp đập bàn phát hỏa, bất quá nghĩ đến Dương phái cuối cùng cũng cười được vui vẻ như vậy, hắn liền cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Hương khói của Thu gia ngươi tính lo liệu sao đây?”
Thu Trường Thiên yên lặng.
Huỳnh xoay đầu qua hỏi, “Hương khói là cái gì?”
“Hương khói a, hương khói chính là đứa nhỏ,” Dương Phái một bộ cà lơ phất phơ liền cười, “Ngươi là nam nhân, không thể sinh đứa nhỏ, thế nhưng hắn muốn có đứa nhỏ.”
“Ngươi đủ rồi.” Thu Trường Thiên đứng dậy, đem Huỳnh ôm vào trong ngực, cũng không quay đầu lại liền tiêu sái bước đi.
Dọc đường đi Huỳnh lại dị thường im lặng, chính là túm chặt vạt áo của Thu Trường Thiên, dường như không có ý định buông ra.
Hắn như vậy làm Thu Trường Thiên trong tâm đau nhói đến khó hiểu, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta tìm người thừa kế là được, không nhất thiết phải là thân sinh (con ruột).”
Huỳnh tựa đầu vào trong lòng ngực của hắn, thế nhưng một câu cũng chưa nói.
– Tác giả : Lão gia khỏa ta không biết nên đặt tên như thế nào OJZ, từ giờ trở đi “Dương Hạo Thiên” đổi thành “Dương Hạo” OJZ. . .
__________________________________________________
Tiêu : Oi hôm nay ta bị một đống củ hành :(( Nhưng vẫn post cháp đều đều nha :))
Tiếng nói trong trẻo vang lên, êm dịu tựa như dòng suối tươi mát, nghe âm thanh này liền có thể tưởng tượng ra đó là một nữ nhân xinh đẹp.
Trên thực tế đích thực là có một mỹ nữ, hai tay nắm chặt cùng cặp mắt to thẹn thùng, ngón tay xinh đẹp lại khẩn trương túm lấy một bên váy của chính mình, khuôn mặt vẫn còn vẻ ngây thơ cùng với hai gò mò đỏ rực giống như đang phát sốt.
Sắc mặt Dương Hạo dịu đi một chút, “Linh nhi, ngồi đi.”
Dương Linh có điểm không được tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên nhíu mày, nàng vừa rồi kêu Dương Hạo là gia gia sao, vậy sao có thể ngồi bên cạnh mình, dù sao cũng có bối phận khác nhau mà.
Dương Phái thừa dịp Thu Trường Thiên đang mải suy nghĩ, nhân lúc hắn không chú ý liền gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Huỳnh.
Huỳnh nhìn chằm chằm miếng thịt trên chiếc đũa gần nửa ngày, kết quả lại đem mặt xoay qua một bên.
Dương Phái cũng không tức giận, bỏ vào miệng mình, vừa ăn vừa nói, “Thật ngon a…”
Thu Trường Thiên cũng không che dấu cảm xúc liền liếc mắt lườm hắn một cái.
Hai người thực giống tiểu hài tử đang tranh chấp một món đồ chơi, làm cho những người gần đó dở khóc dở cười, mà Huỳnh ngồi ở bên trong lại chỉ chú ý đến đĩa thịt thơm phức trên bàn.
Dương Hạo Thiên buộc lòng phải lên tiếng, “Đây là trưởng nữ của Tích nhi, Linh Nhi, ra bái kiến Thu thúc thúc của ngươi đi.”
Dương Tích là con lớn nhất của Dương Hạo, bất quá vài năm trước đã sớm qua đời.
Dương Linh đứng dậy hướng về Thu Trường Thiên cúi đầu hành lễ, “Thu…Thu thúc thúc vạn phúc.”
Thu Trường Thiên gật đầu, không nói thêm điều gì nữa, Dương Linh cũng khẩn trương không dám nhìn hắn.
Dương Phái nói chen vào, “Linh nhi xinh đẹp như vậy, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười, mười sáu.”
“Có thể lập gia đình a.” Âm cuối cố ý kéo thật dài, nở ra một nụ cười gian xảo hướng Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên cũng giả vờ không thấy.
Dương Linh không nghĩ tới Thu Trường Thiên lại lãnh đạm như thế, sau khi ngồi xuống lại có chút thất vọng.
“Trường Thiên, ngươi còn chưa có chính thê sao?”
“Tới đây!”
“Vâng.”
“Ngươi thích chơi đùa ta cũng không nói, nhưng ngươi cũng phải lưu lại con nối dòng cho Thu gia mới được.”
“Vâng.”
Dương Phái không chịu ngồi yên một chỗ lại nói xen vào, “Nghe nói trong nhà Thu huynh có một phòng thiếp.
Dương Hạo mất hứng ngắt lời hắn, “Ngươi cùng Trường Thiên đâu phải huynh đệ kết nghĩa, cái gì mà kêu Thu huynh.”
Dương Phái bị giáo huấn liền câm miệng.
Dương Hạo tiếp tục nói, “Chỉ có thiếp cũng không được, sản nghiệp Thu gia lớn như vậy, ngươi tuổi cũng không nhỏ, cần phải có chính thê, cũng là để Thu gia có người nối dõi.”
Thu Trường Thiên không nói gì, Dương Linh đứng một bên mặt đã đỏ ửng giống như đang bị thiêu cháy, nàng tuổi còn nhỏ, lại được ngồi bên cạnh phu quân tương lai, quá đột ngột, nàng vừa thẹn lại vừa sợ, lén nhìn Thu Trường Thiên vài lần, hắn thực anh tuấn còn mang theo mị lực người trưởng thành lại càng làm cho tim nàng đập mạnh không ngừng, nào biết việc này đều là người nhà mình tùy tiện quyết định.
“Vâng, Trường Thiên sau khi trở về sẽ hảo hảo xem xét chọn người.”
“Còn chọn cái gì.” Biết hắn giả ngu, Dương Hạo cũng không vòng vo cùng hắn nữa, “Ta xem Linh nhi rất thích hợp, nàng cũng đã đến tuổi lấy chồng, ta đây làm gia gia nhìn nàng lớn lên, rất xứng đáng làm vợ của ngươi.”
Thu Trường Thiên đã không còn kiên nhẫn, hậu quả khuôn mặt cứng ngắc, “Không thích hợp, ta là thúc thúc của nàng.”
“Đây không phải rất tốt sao, thân càng thêm thân.”
Thu Trường Thiên chưa kịp phản đối, Dương Phái lại luôn nhìn Huỳnh say đắm, hắn đối tình huống hiện tại còn không biết sao, nâng chén nhỏ uống một ngụm trà .
“Ai, hắn muốn thành hôn…”
Huỳnh ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái gì?”
Thu Trường Thiên bực bội mà đem Huỳnh ôm chặt vào lòng, “Ngươi đừng gây rối.”
Dương Phái thấy vậy bộ dáng liền vui vẻ, “Hắn,” Chỉ trước Thu Trường Thiên, “Muốn thành hôn.”
“Ngươi…”
Huỳnh biết Thu Trường Thiên sinh khí, lại tựa vào trong lòng ngực của hắn hỏi, “Thành thân là cái gì?”
Thu Trường Thiên nào biết cùng hắn giải thích ra sao.
Dương Phái lại xuyện qua khoảng không quấy rối, “Chính là hai người buổi tối làm chuyện thoải mái.”
Dương Linh mắc cỡ muốn chết, Dương Hạo cũng bởi vì đứa con dùng từ ngữ thô thiển cũng liền nhíu mày.
Huỳnh hỏi Dương Phái, “Cùng ai thành thân?”
Dương Phái trông thấy ánh mắt giết người của Thu Trường Thiên đang trừng mắt nhìn hắn, Dương Linh thì ngượng ngùng đến sắp phát khóc.
Huỳnh thấy Dương Phái không phải chỉ chính mình, rất nhanh khuôn mặt nhăn nhó thành một mẩu.
Huỳnh muốn nhìn Dương Linh, lại bị Thu Trường Thiên ngăn cản, đột nhiên bị hắn dùng sức giãy dụa làm đổ nước trả ướt cả một bên áo.
Thu Trường Thiên nghĩ muốn giải thích, nhưng là ở trước mặt người ngoài nhiều đến vậy nên nhất thời hắn thật không biết giải thích với Huỳnh ra sao.
Huỳnh nhìn Dương Linh một hồi, lại càng nhăn mặt lợi hại hơn. “So với nàng thì Thi Thi còn đẹp hơn nhìu.”
Mọi người sửng sốt…
“Ha ha ha ha ha…” Người đang cười điên loạn kia chính là Dương Phái.
“Ha ha…Là thiếp của Thu trường Thiên…Ha ha ha…Rất thú vị…Hắn sao cái gì cũng đều nói ra…Ha ha ha…”
Thu Trường Thiên cũng có cười một chút, bất quá có điểm cười bất đắc dĩ.
Dương Linh nói sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại bị một nam sủng lấy một phòng thiếp đem ra so sánh, còn bảo nàng xấu hơn nữa chứ, uất ức quá nàng liền hung tợn túm chặt vạt váy, lập tức nước mắt rơi rơi.
Huỳnh còn nói, “Thiên, không được cùng nàng thành thân.”
“Ân, ta sẽ không cùng người khác thành thân.” Thu Trường Thiên nói rõ từng chữ một, rất ôn nhu, đây là lời hứa hẹn của hắn, tất cả mọi người ngồi gần đó đều có thể nghe ra hàm ý trong lời nói kia, ngoại trừ Huỳnh.
Vuốt lên khuôn mặt còn đang nhăn nhó của Huỳnh, Thu Trường Thiên mỉm cười dịu dàng, có điểm bất đắc dĩ.
Dương Hạo Thiên còn chưa kịp đập bàn phát hỏa, bất quá nghĩ đến Dương phái cuối cùng cũng cười được vui vẻ như vậy, hắn liền cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Hương khói của Thu gia ngươi tính lo liệu sao đây?”
Thu Trường Thiên yên lặng.
Huỳnh xoay đầu qua hỏi, “Hương khói là cái gì?”
“Hương khói a, hương khói chính là đứa nhỏ,” Dương Phái một bộ cà lơ phất phơ liền cười, “Ngươi là nam nhân, không thể sinh đứa nhỏ, thế nhưng hắn muốn có đứa nhỏ.”
“Ngươi đủ rồi.” Thu Trường Thiên đứng dậy, đem Huỳnh ôm vào trong ngực, cũng không quay đầu lại liền tiêu sái bước đi.
Dọc đường đi Huỳnh lại dị thường im lặng, chính là túm chặt vạt áo của Thu Trường Thiên, dường như không có ý định buông ra.
Hắn như vậy làm Thu Trường Thiên trong tâm đau nhói đến khó hiểu, “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta tìm người thừa kế là được, không nhất thiết phải là thân sinh (con ruột).”
Huỳnh tựa đầu vào trong lòng ngực của hắn, thế nhưng một câu cũng chưa nói.
– Tác giả : Lão gia khỏa ta không biết nên đặt tên như thế nào OJZ, từ giờ trở đi “Dương Hạo Thiên” đổi thành “Dương Hạo” OJZ. . .
__________________________________________________
Tiêu : Oi hôm nay ta bị một đống củ hành :(( Nhưng vẫn post cháp đều đều nha :))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook