Xà Yêu - Ngọc Giao
-
Chương 18-3: Ngoại truyện 2 phục bút: Mãi mãi là A Thanh của nàng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
A Thanh giật mình mở mắt ra, hoảng hốt nhìn khắp chung quanh, đến khi bắt gặp khuôn mặt thánh thiện đang say ngủ bên cạnh mình của Bạch Tố Trinh, hắn mới thở phào một cái. A Thanh khẽ đưa hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại dùng đuôi gắt gao quấn chặt chân nàng, cuối cùng rúc người vào lòng nàng.
Chỉ như vậy, hắn mới có thể chợp mắt được.
A Thanh sợ lắm cái cảm giác vừa mở mắt ra, cả đất trời rộng lớn chỉ còn mình hắn trơ trọi.
May mắn rằng đó chỉ là giấc mộng.
Dạo gần đây, hắn thường mơ về những chuyện kiếp trước, có lúc thấy những ngày tháng vui vẻ của hắn và Bạch tỷ tỷ, có khi lại thấy cảnh nàng hạnh phúc bên quan nhân của mình, bỏ quên hắn.
Kiếp trước, sau khi chết đi, linh hồn hắn quanh quẩn mãi bên tháp Lôi Phong, cố chấp bầu bạn bên nàng, không chịu nhập luân hồi. A Thanh biết, nếu cố tình trốn tránh luân hồi chuyển kiếp, hậu quả chờ hắn ở trước mắt sẽ là tan biến thành hoang hồn, mãi mãi không còn kiếp sau. Nhưng, hắn vẫn muốn ở bên nàng. Dù Bạch tỷ tỷ có bỏ rơi hắn, A Thanh cũng không thể bỏ mặc nàng.
Cứ thế, hắn âm thầm lặng lẽ bầu bạn với nàng trong vô hình. Cho đến một ngày, Lôi Phong tháp sụp đổ.
A Thanh mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng mà, Bạch tỷ tỷ của hắn không trông thấy hắn.
Bạch tỷ tỷ của hắn... không nhận ra di cốt của hắn.
A Thanh vừa chua xót lại vừa thấy may mắn.
Chua xót vì, nếu thật để ai đó vào trong lòng, dù người ấy hóa thành tro cũng nhận ra. Như vậy cho thấy, Bạch tỷ tỷ... Không hề yêu hắn.
Lại may mắn vì, dáng vẻ của bộ xương ấy xấu xí như vậy, A Thanh luôn muốn bản thân đẹp nhất trong mắt Bạch Tố Trinh, nếu để nàng biết đấy là hắn, hắn thà chết cho xong.
Không đúng, hắn vốn đã chết rồi.
A Thanh bất lực nhìn nàng mang di cốt của hắn đi chôn cất, sau đó rời đi. Nàng đi đâu? Hắn biết, đi tìm chuyển thế của Hứa Tiên.
A Thanh muốn cầu xin Bạch tỷ tỷ đừng đi, đừng bỏ lại một mình A Thanh ở đây.
Thế nhưng, hắn không thể nói cho nàng, cũng không thể chạm tới nàng.
Đây là quả báo sao?
Đây là quả báo cho việc hắn hành ác vô số sao?
A Thanh một mình lầm lũi quanh quẩn trên đỉnh Kim Sơn thật lâu, thật lâu. Người mà hắn hoài trông đợi, mãi vẫn biệt tăm.
Một ngày nữa trôi qua, hắn tự nhủ, có lẽ ngày mai nàng sẽ đến.
Một năm nữa trôi qua, hắn tự nhủ, có lẽ năm sau nàng sẽ đến.
Mười năm nữa trôi qua...
Một trăm năm nữa trôi qua...
Cho đến khi linh hồn hắn tan vào hư vô, A Thanh vẫn đang mải đếm thời gian chờ nàng tới.
Đó là ngày thứ năm vạn bốn ngàn bảy trăm tám mươi hai kể từ lúc nàng rời đi.
Hắn nhớ rất rõ.
Còn nàng thì đã quên.
___ ___
A Thanh cứ ngỡ mình đã tan biến rồi. Nhưng khi mở mắt ra, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân lại trở về quãng thời gian còn chưa hóa thành hình người.
Sau kinh ngạc, chính là vui sướng.
Nếu tất thảy chưa hề diễn ra, như vậy hắn còn chưa mất đi Bạch tỷ tỷ. Bạch tỷ tỷ chưa gặp Hứa Tiên, cũng chưa yêu gã, hắn còn cơ hội để xoay chuyển tất cả.
A Thanh bắt đầu vạch ra một kế hoạch. Hắn vốn không ngu ngốc, chỉ trước mặt Bạch Tố Trinh, hắn mới mê muội như vậy. A Thanh quyết tâm không bước lên con đường của kiếp trước nữa. Hắn sẽ không giết người để tăng đạo hạnh. Không phải hắn đột nhiên nổi lên thiện tâm, chẳng qua là, hắn sợ báo ứng. Kiếp trước, hắn đã nếm đủ mùi vị bị quả báo rồi. Hắn không phải loại người sẽ vấp ngã hai lần trên một hòn đá.
A Thanh quyết định tu luyện theo chính đạo. Có được ký ức kiếp trước, cộng thêm ngộ tính cực cao, hắn tu luyện nhanh vô cùng. Năm hắn được một trăm năm mươi tuổi, rốt cục Bồ Tát xuất hiện điểm hóa cho hắn, ban tên Thanh Tố Chân.
Người nói:
"Hi vọng con có thể giữ được thiên chân trong lòng."
A, hắn từng có được cái gọi là thiên chân ư?
A Thanh cười thầm tự giễu.
A Thanh sắp hóa thành hình người. Hắn quyết định không hóa ra dáng vẻ quyến rũ mị hoặc như kiếp trước. Tuy rằng hắn luôn tự hào về bề ngoài hơn người ấy, nhưng ai bảo khẩu vị của Bạch tỷ tỷ nhà hắn kém như vậy, lại chỉ thích kiểu nam nhi non nớt ngây ngô kia. Hắn chỉ đành chiều theo nàng.
Sau khi có được vẻ ngoài của một thiếu niên trong veo như thủy tinh, A Thanh đếm tay chờ ngày Bạch tỷ tỷ nhà hắn đến.
Lần này, hắn tất nhiên không dại dột đi giết người, lại càng không đời nào dâng nước muốn làm hại nàng, khiến ấn tượng đầu tiên của hắn trong lòng nàng xấu như vậy.
Nếu đã không thể hại người, vậy thì dứt khoát làm người bị hại đi. Tỷ tỷ nhà hắn có vẻ rất thiên vị kẻ yếu, ở trước mặt nàng nhất định phải tỏ ra yếu ớt đáng thương thì mới được yêu.
Ừm, nếu hắn đóng vai người bị hại, thì phải cần một kẻ diễn vai kẻ thủ ác chứ? A Thanh đảo tròng mắt một vòng, quyết định chọn Pháp Hải.
Vì thế, lần đầu Bạch Tố Trinh gặp Thanh Tố Chân chính là khi hắn đang bị Pháp Hải đuổi giết. Nàng vốn lương thiện, thương xót đồng loại, lập tức ra tay cứu giúp. A Thanh thừa cơ bám lấy nàng, vận dụng một ngàn không trăm lẻ một chiêu làm nũng nhõng nhẽo, kể khổ giả đáng thương, cuối cùng vẫn dụ được Bạch Tố Trinh nhận hắn làm đệ đệ.
Khoảnh khắc nàng rút cây trâm phỉ thúy trên đầu ra, cúi xuống dịu dàng cài lên tóc hắn, khẽ nói:
"Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây..."
A Thanh bỗng dưng thấy mũi cay xè, ôm chầm lấy nàng, khóc không ra nước mắt.
Hắn đợi giây phút này, đợi suốt mấy trăm năm rồi.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, cho dù là xà yêu hại người hay Thanh Tố Chân ngây thơ trong sáng, hắn vẫn mãi mãi là A Thanh của nàng.
Mãi mãi.
________
Trên đường trốn tránh Pháp Hải, A Thanh và Bạch Tố Trinh đi đến Bán Bộ Đa. A Thanh gặp lại Bạch Tố Trân, giật mình thầm thấy không đúng. Tại sao giờ này Bạch Tố Trân và Tiểu Thanh lại ở đây? Tại sao quan hệ của hai người họ... tựa hồ không chỉ là huynh muội bình thường?
Kiếp trước, A Thanh nhớ rõ Bạch Tố Trân đơn phương yêu thầm Tiểu Thanh, còn nàng ta lại một lòng yêu Pháp Hải cơ mà? A Thanh để ý kỹ Bạch Tố Trân, nhận ra chàng ta không còn là Bạch Tố Trân thần tiên lương thiện của trước đây. Đáng lí ra, vào lúc này chàng ta vẫn còn chưa sa vào tà đạo, tại sao...
Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu A Thanh. Phải chăng... Bạch Tố Trân cũng sống lại như hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại, kiếp trước, chàng ta xem như là người cùng cảnh ngộ với hắn. Yêu mà không được, cầu mà chẳng thấy, đau khổ hơn là chết, cuối cùng hóa thành kẻ thừa trong câu chuyện của người khác.
Hay là...
Một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí A Thanh.
Hắn nay tu vi không đủ cao, nếu muốn thay đổi vận mệnh, chia rẽ duyên phận của Hứa Tiên và Bạch tỷ tỷ, không thể chỉ dựa vào tâm cơ. Bạch Tố Trân lúc này đã tu luyện được gần ngàn năm, đạo hạnh không thể xem thường. Hơn nữa, kẻ có vẻ ngoài ôn hòa thanh khiết này lại không hề đơn giản chút nào. Nếu hắn cùng chàng ta hợp sức với nhau, Hứa Tiên là gì? Pháp Hải là gì? Hãy đứng sang một bên đi!
A Thanh thẳng thắn đề cập ý định hợp tác cùng nhau với Bạch Tố Trân. Chàng ta ngẫm nghĩ một lúc, liền đồng ý. A Thanh giúp chàng ta diễn một vở khổ nhục kế, chàng ta giúp hắn ngăn cản Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
Cứ như thế, hai con rắn nham hiểm bày mưu tính kế với nhau.
Bên này, hai con rắn ngốc là Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh vẫn chẳng hay chẳng biết, từ từ chui vào cái bẫy bề ngoài phủ đầy mật ngọt kia.
____________
@Giao lảm nhảm: Cho nên tiểu tam thực sự của truyện này là A Thanh đây! ^▽^ Hứa - Bạch đã là phu thê nhé, A Thanh thực sự là tiểu tam phá gia đình người ta chính hiệu luôn.:v
Thật ra Giao đã tự dưng bật khóc khi viết ngoại truyện về A Thanh, và mỗi lần đọc lại đều có chút buồn buồn, trong khi cái đêm viết ngoại truyện 1 cho Tiểu Bạch, tỷ chỉ xúc động tí thôi. =.=
Kỳ thực ban đầu vốn chẳng cho A Thanh trùng sinh đâu. Vâng, vốn dĩ cái ngoại truyện này chính là kết cục thật sự mà Giao chuẩn bị cho A Thanh trong chính văn. [Đừng ném đá Giao, Giao đã biết hối cải rồi mờ~] Quay đi quay lại thấy mình hơi mẹ ghẻ với em ý, nên thôi cho trùng sinh cả lũ vậy. Hi vọng sẽ không bị ai đó mắng Giao là tại sao lại cho hai bạn rắn tội ác đầy mình này trùng sinh, hai bạn ý vốn không đáng được trùng sinh blablala... Giao không trả lời được đâu.(! •_•) Thôi cứ xem như sự thiên vị của tạo hóa (aka Giao) đối với si tình mỹ nam đi. ^^ [Đặc quyền của mỹ nam là đây ~]
Tỷ thật không muốn tổn thương con tim độc giả đâu, tại vì tỷ không viết ngược thì tay ngứa ngáy không chịu được. Những đoạn ngược là những đoạn mà tỷ viết thuận tay nhất, trong đầu đã nghĩ sẵn 1001 cách ngược nhân vật.:v
Giao cũng không thích Hứa Tiên. Nhưng mà Hứa Tiên phải thế mới là con người. Giống như hồi xem phim "Tình người duyên ma", tỷ cũng ngưỡng mộ tình yêu của Mak với Nak lắm. Sau đó tìm về truyền thuyết gốc thì hỡi ôi, nó phũ quá. Mak sau khi biết Nak là ma thì sợ hãi, bỏ lên chùa nhờ cao tăng thu Nak, rồi còn cưới vợ mới. Có lẽ con người còn vô tình và bạc bẽo hơn yêu ma gấp trăm lần, nhỉ?
Giao thương A Thanh lắm cơ. Ngược bây nhiêu xem như trả giá cho tội ác của em ý gây ra rồi, chắc không nỡ ngược nữa.
[Tiểu Bạch: Còn bản tọa thì sao?
Giao: Nếu con biến thành tiểu shota thì có lẽ mama sẽ cân nhắc lại. Rất tiếc, thân ái à, con đã quá tuổi được ưu tiên rồi. ^▽^
Tiểu Bạch: Già không phải là tội.
Giao: Thân ái à, nếu già không phải là tội thì mama ta đây tại sao không còn được miễn vé khi vào khu vui chơi nữa?:"(]
A Thanh giật mình mở mắt ra, hoảng hốt nhìn khắp chung quanh, đến khi bắt gặp khuôn mặt thánh thiện đang say ngủ bên cạnh mình của Bạch Tố Trinh, hắn mới thở phào một cái. A Thanh khẽ đưa hai tay ôm lấy thắt lưng nàng, lại dùng đuôi gắt gao quấn chặt chân nàng, cuối cùng rúc người vào lòng nàng.
Chỉ như vậy, hắn mới có thể chợp mắt được.
A Thanh sợ lắm cái cảm giác vừa mở mắt ra, cả đất trời rộng lớn chỉ còn mình hắn trơ trọi.
May mắn rằng đó chỉ là giấc mộng.
Dạo gần đây, hắn thường mơ về những chuyện kiếp trước, có lúc thấy những ngày tháng vui vẻ của hắn và Bạch tỷ tỷ, có khi lại thấy cảnh nàng hạnh phúc bên quan nhân của mình, bỏ quên hắn.
Kiếp trước, sau khi chết đi, linh hồn hắn quanh quẩn mãi bên tháp Lôi Phong, cố chấp bầu bạn bên nàng, không chịu nhập luân hồi. A Thanh biết, nếu cố tình trốn tránh luân hồi chuyển kiếp, hậu quả chờ hắn ở trước mắt sẽ là tan biến thành hoang hồn, mãi mãi không còn kiếp sau. Nhưng, hắn vẫn muốn ở bên nàng. Dù Bạch tỷ tỷ có bỏ rơi hắn, A Thanh cũng không thể bỏ mặc nàng.
Cứ thế, hắn âm thầm lặng lẽ bầu bạn với nàng trong vô hình. Cho đến một ngày, Lôi Phong tháp sụp đổ.
A Thanh mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng mà, Bạch tỷ tỷ của hắn không trông thấy hắn.
Bạch tỷ tỷ của hắn... không nhận ra di cốt của hắn.
A Thanh vừa chua xót lại vừa thấy may mắn.
Chua xót vì, nếu thật để ai đó vào trong lòng, dù người ấy hóa thành tro cũng nhận ra. Như vậy cho thấy, Bạch tỷ tỷ... Không hề yêu hắn.
Lại may mắn vì, dáng vẻ của bộ xương ấy xấu xí như vậy, A Thanh luôn muốn bản thân đẹp nhất trong mắt Bạch Tố Trinh, nếu để nàng biết đấy là hắn, hắn thà chết cho xong.
Không đúng, hắn vốn đã chết rồi.
A Thanh bất lực nhìn nàng mang di cốt của hắn đi chôn cất, sau đó rời đi. Nàng đi đâu? Hắn biết, đi tìm chuyển thế của Hứa Tiên.
A Thanh muốn cầu xin Bạch tỷ tỷ đừng đi, đừng bỏ lại một mình A Thanh ở đây.
Thế nhưng, hắn không thể nói cho nàng, cũng không thể chạm tới nàng.
Đây là quả báo sao?
Đây là quả báo cho việc hắn hành ác vô số sao?
A Thanh một mình lầm lũi quanh quẩn trên đỉnh Kim Sơn thật lâu, thật lâu. Người mà hắn hoài trông đợi, mãi vẫn biệt tăm.
Một ngày nữa trôi qua, hắn tự nhủ, có lẽ ngày mai nàng sẽ đến.
Một năm nữa trôi qua, hắn tự nhủ, có lẽ năm sau nàng sẽ đến.
Mười năm nữa trôi qua...
Một trăm năm nữa trôi qua...
Cho đến khi linh hồn hắn tan vào hư vô, A Thanh vẫn đang mải đếm thời gian chờ nàng tới.
Đó là ngày thứ năm vạn bốn ngàn bảy trăm tám mươi hai kể từ lúc nàng rời đi.
Hắn nhớ rất rõ.
Còn nàng thì đã quên.
___ ___
A Thanh cứ ngỡ mình đã tan biến rồi. Nhưng khi mở mắt ra, hắn lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân lại trở về quãng thời gian còn chưa hóa thành hình người.
Sau kinh ngạc, chính là vui sướng.
Nếu tất thảy chưa hề diễn ra, như vậy hắn còn chưa mất đi Bạch tỷ tỷ. Bạch tỷ tỷ chưa gặp Hứa Tiên, cũng chưa yêu gã, hắn còn cơ hội để xoay chuyển tất cả.
A Thanh bắt đầu vạch ra một kế hoạch. Hắn vốn không ngu ngốc, chỉ trước mặt Bạch Tố Trinh, hắn mới mê muội như vậy. A Thanh quyết tâm không bước lên con đường của kiếp trước nữa. Hắn sẽ không giết người để tăng đạo hạnh. Không phải hắn đột nhiên nổi lên thiện tâm, chẳng qua là, hắn sợ báo ứng. Kiếp trước, hắn đã nếm đủ mùi vị bị quả báo rồi. Hắn không phải loại người sẽ vấp ngã hai lần trên một hòn đá.
A Thanh quyết định tu luyện theo chính đạo. Có được ký ức kiếp trước, cộng thêm ngộ tính cực cao, hắn tu luyện nhanh vô cùng. Năm hắn được một trăm năm mươi tuổi, rốt cục Bồ Tát xuất hiện điểm hóa cho hắn, ban tên Thanh Tố Chân.
Người nói:
"Hi vọng con có thể giữ được thiên chân trong lòng."
A, hắn từng có được cái gọi là thiên chân ư?
A Thanh cười thầm tự giễu.
A Thanh sắp hóa thành hình người. Hắn quyết định không hóa ra dáng vẻ quyến rũ mị hoặc như kiếp trước. Tuy rằng hắn luôn tự hào về bề ngoài hơn người ấy, nhưng ai bảo khẩu vị của Bạch tỷ tỷ nhà hắn kém như vậy, lại chỉ thích kiểu nam nhi non nớt ngây ngô kia. Hắn chỉ đành chiều theo nàng.
Sau khi có được vẻ ngoài của một thiếu niên trong veo như thủy tinh, A Thanh đếm tay chờ ngày Bạch tỷ tỷ nhà hắn đến.
Lần này, hắn tất nhiên không dại dột đi giết người, lại càng không đời nào dâng nước muốn làm hại nàng, khiến ấn tượng đầu tiên của hắn trong lòng nàng xấu như vậy.
Nếu đã không thể hại người, vậy thì dứt khoát làm người bị hại đi. Tỷ tỷ nhà hắn có vẻ rất thiên vị kẻ yếu, ở trước mặt nàng nhất định phải tỏ ra yếu ớt đáng thương thì mới được yêu.
Ừm, nếu hắn đóng vai người bị hại, thì phải cần một kẻ diễn vai kẻ thủ ác chứ? A Thanh đảo tròng mắt một vòng, quyết định chọn Pháp Hải.
Vì thế, lần đầu Bạch Tố Trinh gặp Thanh Tố Chân chính là khi hắn đang bị Pháp Hải đuổi giết. Nàng vốn lương thiện, thương xót đồng loại, lập tức ra tay cứu giúp. A Thanh thừa cơ bám lấy nàng, vận dụng một ngàn không trăm lẻ một chiêu làm nũng nhõng nhẽo, kể khổ giả đáng thương, cuối cùng vẫn dụ được Bạch Tố Trinh nhận hắn làm đệ đệ.
Khoảnh khắc nàng rút cây trâm phỉ thúy trên đầu ra, cúi xuống dịu dàng cài lên tóc hắn, khẽ nói:
"Đừng sợ, tỷ tỷ ở đây..."
A Thanh bỗng dưng thấy mũi cay xè, ôm chầm lấy nàng, khóc không ra nước mắt.
Hắn đợi giây phút này, đợi suốt mấy trăm năm rồi.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, cho dù là xà yêu hại người hay Thanh Tố Chân ngây thơ trong sáng, hắn vẫn mãi mãi là A Thanh của nàng.
Mãi mãi.
________
Trên đường trốn tránh Pháp Hải, A Thanh và Bạch Tố Trinh đi đến Bán Bộ Đa. A Thanh gặp lại Bạch Tố Trân, giật mình thầm thấy không đúng. Tại sao giờ này Bạch Tố Trân và Tiểu Thanh lại ở đây? Tại sao quan hệ của hai người họ... tựa hồ không chỉ là huynh muội bình thường?
Kiếp trước, A Thanh nhớ rõ Bạch Tố Trân đơn phương yêu thầm Tiểu Thanh, còn nàng ta lại một lòng yêu Pháp Hải cơ mà? A Thanh để ý kỹ Bạch Tố Trân, nhận ra chàng ta không còn là Bạch Tố Trân thần tiên lương thiện của trước đây. Đáng lí ra, vào lúc này chàng ta vẫn còn chưa sa vào tà đạo, tại sao...
Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu A Thanh. Phải chăng... Bạch Tố Trân cũng sống lại như hắn?
Nghĩ đi nghĩ lại, kiếp trước, chàng ta xem như là người cùng cảnh ngộ với hắn. Yêu mà không được, cầu mà chẳng thấy, đau khổ hơn là chết, cuối cùng hóa thành kẻ thừa trong câu chuyện của người khác.
Hay là...
Một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí A Thanh.
Hắn nay tu vi không đủ cao, nếu muốn thay đổi vận mệnh, chia rẽ duyên phận của Hứa Tiên và Bạch tỷ tỷ, không thể chỉ dựa vào tâm cơ. Bạch Tố Trân lúc này đã tu luyện được gần ngàn năm, đạo hạnh không thể xem thường. Hơn nữa, kẻ có vẻ ngoài ôn hòa thanh khiết này lại không hề đơn giản chút nào. Nếu hắn cùng chàng ta hợp sức với nhau, Hứa Tiên là gì? Pháp Hải là gì? Hãy đứng sang một bên đi!
A Thanh thẳng thắn đề cập ý định hợp tác cùng nhau với Bạch Tố Trân. Chàng ta ngẫm nghĩ một lúc, liền đồng ý. A Thanh giúp chàng ta diễn một vở khổ nhục kế, chàng ta giúp hắn ngăn cản Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
Cứ như thế, hai con rắn nham hiểm bày mưu tính kế với nhau.
Bên này, hai con rắn ngốc là Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh vẫn chẳng hay chẳng biết, từ từ chui vào cái bẫy bề ngoài phủ đầy mật ngọt kia.
____________
@Giao lảm nhảm: Cho nên tiểu tam thực sự của truyện này là A Thanh đây! ^▽^ Hứa - Bạch đã là phu thê nhé, A Thanh thực sự là tiểu tam phá gia đình người ta chính hiệu luôn.:v
Trích dẫn: Xé tem *khóc * *đấm đá* tỷ đừng tổn thương trái tim bé nhỏ của ta nữa mà, A Thanh đáng thương quá, tình yêu của A Thanh thật là tuyệt vời, và tự nhiên ta thật sự thật sự k ưa tên Hứa Tiên đó Mặc dù là ng xấu, nhưng cũng có tình yêu. Tuy A Thanh k có một chút hối hận thì cái giá hắn phải trả là quá đủ. Chờ đợi ngần ấy năm, cuối cùng ng hắn yêu thương chờ đợi k còn nhận ra hắn (dù đó chỉ là bộ hài cốt), luân hồi 1 lần nữa, k muốn gặp lại 1 hứa Tiên và đau khổ như vậy nữa đâu >.< | ||
Thật ra Giao đã tự dưng bật khóc khi viết ngoại truyện về A Thanh, và mỗi lần đọc lại đều có chút buồn buồn, trong khi cái đêm viết ngoại truyện 1 cho Tiểu Bạch, tỷ chỉ xúc động tí thôi. =.=
Kỳ thực ban đầu vốn chẳng cho A Thanh trùng sinh đâu. Vâng, vốn dĩ cái ngoại truyện này chính là kết cục thật sự mà Giao chuẩn bị cho A Thanh trong chính văn. [Đừng ném đá Giao, Giao đã biết hối cải rồi mờ~] Quay đi quay lại thấy mình hơi mẹ ghẻ với em ý, nên thôi cho trùng sinh cả lũ vậy. Hi vọng sẽ không bị ai đó mắng Giao là tại sao lại cho hai bạn rắn tội ác đầy mình này trùng sinh, hai bạn ý vốn không đáng được trùng sinh blablala... Giao không trả lời được đâu.(! •_•) Thôi cứ xem như sự thiên vị của tạo hóa (aka Giao) đối với si tình mỹ nam đi. ^^ [Đặc quyền của mỹ nam là đây ~]
Tỷ thật không muốn tổn thương con tim độc giả đâu, tại vì tỷ không viết ngược thì tay ngứa ngáy không chịu được. Những đoạn ngược là những đoạn mà tỷ viết thuận tay nhất, trong đầu đã nghĩ sẵn 1001 cách ngược nhân vật.:v
Giao cũng không thích Hứa Tiên. Nhưng mà Hứa Tiên phải thế mới là con người. Giống như hồi xem phim "Tình người duyên ma", tỷ cũng ngưỡng mộ tình yêu của Mak với Nak lắm. Sau đó tìm về truyền thuyết gốc thì hỡi ôi, nó phũ quá. Mak sau khi biết Nak là ma thì sợ hãi, bỏ lên chùa nhờ cao tăng thu Nak, rồi còn cưới vợ mới. Có lẽ con người còn vô tình và bạc bẽo hơn yêu ma gấp trăm lần, nhỉ?
Giao thương A Thanh lắm cơ. Ngược bây nhiêu xem như trả giá cho tội ác của em ý gây ra rồi, chắc không nỡ ngược nữa.
[Tiểu Bạch: Còn bản tọa thì sao?
Giao: Nếu con biến thành tiểu shota thì có lẽ mama sẽ cân nhắc lại. Rất tiếc, thân ái à, con đã quá tuổi được ưu tiên rồi. ^▽^
Tiểu Bạch: Già không phải là tội.
Giao: Thân ái à, nếu già không phải là tội thì mama ta đây tại sao không còn được miễn vé khi vào khu vui chơi nữa?:"(]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook