Xà Yêu - Ngọc Giao
-
Chương 17: Tiểu Bạch đau lòng
Ta nặng nề nhấc lên mi mắt, đập vào mắt đầu tiên là đôi mắt đong đầy ý cười của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dịu dàng cọ cọ vào trán ta, hỏi:
"Thanh nhi đã đói chưa? Vi huynh gọi người mang thức ăn vào cho nàng nhé?"
Ta gối đầu lên đuôi của hắn, dụi dụi đầu mấy cái, làm nũng:
"Không cho đi! Muốn đi để đuôi lại!"
Tiểu Bạch bật cười, nói:
"Muốn vi huynh vì Thanh nhi cắt bỏ đuôi để lại thì cũng được, có điều không có đuôi thì sau này ta làm sao "hầu hạ" Thanh nhi đây?"
Ta tức giận cắn nhẹ lên đuôi hắn một cái, hừ hừ không nói.
Tiểu Bạch thở dài, xoa đầu ta bảo:
"Thanh nhi, ngoan, buông đuôi của ca ca ra nào, nếu không ca ca sợ rằng thật sự không kiềm chế được nữa, lại khiến Thanh nhi chịu khổ..."
Ta vội vàng đẩy cái đuôi của hắn ra, có chút luyến tiếc trong lòng, không cái gối nào êm bằng đuôi của Tiểu Bạch cả. Nhưng mà dù sao thì, so với việc bị hắn đè xuống hành hạ mấy canh giờ liền, thà rằng ôm gối cứng một chút vẫn hơn. ( =_=)
Tiểu Bạch nhẹ nhàng thu đuôi lại, hôn lên trán ta, hỏi:
"Thanh nhi muốn ăn gì?"
Ta vòng tay quấn lấy thắt lưng hắn, đáp bằng giọng mũi:
"Muốn ăn gà nướng do Tiểu Bạch làm."
"Thật là yêu tinh hành hạ người!" Tiểu Bạch nhéo nhéo mũi ta, mắng yêu.
Ta ngạc nhiên:
"Ta vốn là yêu tinh mà!"
"Phải, phải, là yêu tinh ngốc của vi huynh." Tiểu Bạch véo má ta một cái, mới lưu luyến đứng dậy, lại lải nhải dặn dò, "Ca ca đi xuống bếp một chút sẽ về, Thanh nhi ngoan ngoãn ở yên trong phòng, ta đã giăng kết giới quanh phòng, dù đại la thần tiên cũng không thể tự tiện xông vào đây, chỉ cần Thanh nhi không ra ngoài, ắt sẽ bình yên vô sự. Bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, tuyệt đối không được mở cửa ra, nhớ chưa?"
Ta thè lưỡi trêu:
"Biết rồi, biết rồi, Tiểu Bạch cứ lải nhải mãi như cụ rắn tám vạn tuổi ấy!"
Tiểu Bạch chợt ôm lấy ta, thở dài thì thầm:
"Thanh nhi đã hạ ma chú gì với vi huynh, khiến ta xa nàng một khắc cũng không chịu được thế này?"
Vu oan! Tuyệt đối là vu oan! Ta nào có hạ ma chú gì với hắn chứ!
Đang lúc ta nhe răng tính phản bác, Tiểu Bạch lại buông ta ra, quay lưng bước đi.
Ta nhàm chán nằm rúc trên giường, xương sống cực kỳ mỏi. Đêm qua bị Tiểu Bạch giày vò suốt một đêm, bắt ta làm đủ tư thế, chuyển từ đuôi rắn sang chân người, lại từ chân người sang đuôi rắn, ăn bao nhiêu cơm cũng bị tiêu hao hết.
Đang khi ta ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị rúc vào chăn ngủ bù, lại nghe tiếng leng keng đinh đang của pháp trượng vọng từ ngoài vào.
Hòa thượng?
Nhớ tới hòa thượng trong giấc mơ của mình, ta liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, tim quặn thắt khó hiểu.
"Pháp Hải..."
"Pháp Hải..."
"Ngươi có từng... yêu ta không?"
A! Không được gọi nữa! Không được lải nhải bên tai ta nữa!!!
Ta ôm đầu bịt tai, nhưng giọng nói ấy cứ vang vọng bên tai, không sao ngăn cản được.
"Ca ca, Thanh nhi cầu xin huynh, xin huynh đưa muội đi cứu Pháp Hải! Nếu muội đến chậm, hắn sẽ chết mất! Hắn sẽ chết mất!"
Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong ta. Bỗng nhiên ta muốn gặp hòa thượng đó. Rất rất muốn gặp.
Ta đứng dậy, tông cửa ra ngoài.
Bên ngoài là một màn đêm thăm thẳm. Bán Bộ Đa không phân rõ ngày đêm, khắp nơi đều ngập tràn bóng tối, kể cả ban ngày. Ta men theo ánh sáng ma trơi lập lòe, đi dọc hành lang hoang vắng, nghe tiếng lá khô lạo xạo vang lên dưới chân. Ta cứ đi, đi mãi như thế, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nhất định phải tìm được Pháp Hải.
Chợt, phía trước vang lên tiếng đánh nhau. Ta như sực tỉnh khỏi cơn mê, giật mình phát hiện bản thân đã bất giác bước ra khỏi phòng tự lúc nào. Ta thầm mắng trong lòng, dợm bước quay về, nào ngờ lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Đại sư, xin thủ hạ lưu tình!"
Là Bạch Bạch tỷ tỷ!
Ta nghe giọng nói có vẻ hoảng hốt, nghĩ rằng tỷ tỷ gặp nguy hiểm, liền bước thật nhanh tới trước.
Cảnh tượng trước mắt ta lúc bấy giờ là một hòa thượng áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, tay cầm pháp trượng tấn công không ngừng về phía một thiếu niên mặc áo màu xanh lục. Thiếu niên chật vật lăn trên đất né tránh. Thiếu nữ áo trắng xinh đẹp tuyệt trần đang đánh nhau với hòa thượng để cứu thiếu niên. Nhưng hòa thượng pháp lực rất cao cường, một tay đối phó thiếu nữ, tay kia vẫn dồn thiếu niên áo xanh vào đường cùng.
"Tỷ tỷ!" Ta hét lên một tiếng, liền rút Thanh Ngọc lăng ra tấn công hòa thượng giúp Bạch Bạch.
Có ta gia nhập, hòa thượng chỉ nhíu mày một chút, vẫn ở thế thượng phong như cũ. Ta điều khiển Thanh Ngọc lăng túm lấy pháp trượng của y, nào ngờ pháp trượng thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã giằng đứt vải lụa. Ta bị hất bay ra phía sau, hòa thượng vội đưa tay định bắt lấy ta, nhưng đã không kịp, tay y chỉ sượt qua đầu ngón tay của ta. Ta hoảng hốt vì biết phía sau mình là một cái bếp lò lớn dùng để sưởi ấm không khí.
"Tiểu Thanh!" Tỷ tỷ sợ hãi hét lớn, muốn vung dải lụa trắng quấn lấy ta, nhưng vừa bị trúng một trượng của hòa thượng, không còn sức lực.
Ta nhắm nghiền mắt lại, tuyệt vọng gọi:
"Ca ca!"
"Biết gọi ca ca rồi sao?" Một cái đuôi trắng kịp thời quấn lấy ta. Ta rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, bên tai vang lên giọng nói của Tiểu Bạch.
Ta không nghĩ được gì nữa, chỉ biết rúc vào lòng hắn, không ngừng gọi:
"Ca ca... Ca ca... Ca ca..."
Tiểu Bạch khẽ thở dài, ôm lấy ta dỗ:
"Ngoan, ca ca ở đây, không sao rồi..."
Lúc này, hòa thượng chống pháp trượng xuống đất, mặt lạnh lẽo nói:
"A Di Đà Phật, lần trước bần tăng niệm tình các ngươi không có ý xấu, nên mới tha cho một mạng, không ngờ các ngươi chẳng những không biết chuyên tâm tu hành chính đạo, còn ra tay hại người. Quả nhiên, yêu vẫn là yêu!"
Ta tức giận ló đầu từ trong lòng Tiểu Bạch ra, mắng:
"Hòa thượng thối, ngươi đang nói bậy cái gì vậy? Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta hại người hả?"
Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu ta, lại quay sang mỉm cười ôn hòa với hòa thượng:
"Đại sư, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
"Xà yêu, đừng phí lời vô ích! Chịu chết đi!" Hòa thượng lạnh lùng vung lên pháp trượng xông tới.
Tiểu Bạch một tay ôm ta, một tay đối phó với hòa thượng, vẫn thong thả ung dung. Ban đầu, ta rất lo lắng cho Tiểu Bạch, nhưng dần dần lại kinh ngạc nhận ra, pháp lực của Tiểu Bạch đột nhiên trở nên cao cường hơn trước gấp mấy lần, hòa thượng vốn không phải đối thủ của hắn.
Tiểu Bạch nheo mắt phượng, khóe môi vẫn treo nụ cười hiền hòa, nhưng lại khiến ta cảm thấy có chút xa lạ. Đuôi hắn đánh rớt pháp trượng của hòa thượng, đoạn đánh mạnh vào bụng y. Hòa thượng phun ra một ngụm máu, máu ướt đỏ tăng bào màu trắng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, chẳng hề mở miệng kêu đau một tiếng. Rất nhanh sau đó, y lại bị đánh trúng một cái nữa, ngã xuống đất.
Ta tuy giận hòa thượng không biết phân rõ phải trái trắng đen, nhưng cũng không đến mức muốn y chết, liền hét lên:
"Hòa thượng, ngươi bị ngốc sao! Đừng đánh nữa, còn không mau đi đi!"
Tiểu Bạch liếc ta một cái, ta vội vàng im lặng cúi đầu. Bình thường Tiểu Bạch rất dễ bắt nạt, nhưng trực giác cho ta thấy Tiểu Bạch hiện tại cực kỳ đáng sợ, tốt nhất không nên chọc hắn giận.
Hòa thượng lại phun ra một ngụm máu, đầu vẫn ngẩng cao, thần sắc vẫn thanh lãnh, lạnh lùng, nói:
"Xà yêu đừng nhiều lời, muốn giết thì giết đi!"
Tiểu Bạch nhìn hòa thượng mỉm cười như gió xuân, khẽ cất giọng nói:
"Bản tọa từng thề rằng, tất cả những kẻ dám tổn thương Thanh nhi, ta sẽ không bỏ qua một ai. Đại sư, đừng trách bản tọa vô tình, hãy trách mình đã chạm đến người không nên chạm!"
Ta nhìn thấy Tiểu Bạch chầm chậm đưa tay lên, một luồng khí đen dày đặc hướng về phía hòa thượng.
Tỷ tỷ hốt hoảng thét lớn:
"Bạch công tỷ, ở Bán Bộ Đa không thể giết người!"
Tiểu Bạch tựa hồ không nghe thấy lời của tỷ tỷ nói, không hề dừng tay.
Tay chân ta dường như không còn nghe theo sự điều khiển của mình, đến khi định thần lại thì bản thân đã đứng che trước người hòa thượng. Luồng khí đen hung mãnh đã tới rất gần, song, ta không chút hoảng sợ.
Tiểu Bạch không bao giờ hại ta. Ta tin chắc điều đó.
Quả nhiên, khi luồng khí đen vừa chuẩn bị va vào ta, Tiểu Bạch liền thu tay lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đỡ hòa thượng đứng dậy. Hòa thượng quả là đáng ghét vô cùng, vong ân bội nghĩa, ta đã cứu y, y lại còn gạt tay ta ra, không thèm cảm ơn, cứ vậy mà bỏ đi.
Vừa quay đầu lại, ta chợt bắt gặp ánh mắt bi thương của Tiểu Bạch. Hắn lẳng lặng nhìn ta, khóe môi nặn ra một nụ cười, có điều ta lại cảm thấy nụ cười ấy thê lương hơn cả khóc.
Tiểu Bạch nói:
"Quả nhiên, Thanh nhi vẫn một lòng với hắn sao? Nàng biết rõ rằng ca ca tuyệt sẽ không tổn thương đến nàng, cho nên lợi dụng điều đó để uy hiếp ta bảo vệ hắn?"
Ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Tiểu Bạch xoa xoa đầu ta, thở dài bảo:
" Thanh nhi nghĩ rằng ta muốn giết Pháp Hải thật sao? Hắn vốn có kim thân hộ thể, với pháp lực hiện tại của ta, chỉ có thể đả thương, không thể giết chết. Vi huynh... Chỉ muốn thử xem, trong tim Thanh nhi, rốt cục... Ai quan trọng hơn... Kết quả, vẫn là ta tự làm tự chịu... Thật là đáng đời mà..."
Nói đoạn, Tiểu Bạch bỗng nhiên phun ra một búng máu.
Máu hắn văng lên mặt ta.
Người ta thường bảo, rắn là loài máu lạnh.
Nhưng ta đưa tay lên chạm vào chất lỏng ấy, chỉ thấy nóng như thiêu như đốt tâm can.
Hết chương 17.
Tiểu Bạch dịu dàng cọ cọ vào trán ta, hỏi:
"Thanh nhi đã đói chưa? Vi huynh gọi người mang thức ăn vào cho nàng nhé?"
Ta gối đầu lên đuôi của hắn, dụi dụi đầu mấy cái, làm nũng:
"Không cho đi! Muốn đi để đuôi lại!"
Tiểu Bạch bật cười, nói:
"Muốn vi huynh vì Thanh nhi cắt bỏ đuôi để lại thì cũng được, có điều không có đuôi thì sau này ta làm sao "hầu hạ" Thanh nhi đây?"
Ta tức giận cắn nhẹ lên đuôi hắn một cái, hừ hừ không nói.
Tiểu Bạch thở dài, xoa đầu ta bảo:
"Thanh nhi, ngoan, buông đuôi của ca ca ra nào, nếu không ca ca sợ rằng thật sự không kiềm chế được nữa, lại khiến Thanh nhi chịu khổ..."
Ta vội vàng đẩy cái đuôi của hắn ra, có chút luyến tiếc trong lòng, không cái gối nào êm bằng đuôi của Tiểu Bạch cả. Nhưng mà dù sao thì, so với việc bị hắn đè xuống hành hạ mấy canh giờ liền, thà rằng ôm gối cứng một chút vẫn hơn. ( =_=)
Tiểu Bạch nhẹ nhàng thu đuôi lại, hôn lên trán ta, hỏi:
"Thanh nhi muốn ăn gì?"
Ta vòng tay quấn lấy thắt lưng hắn, đáp bằng giọng mũi:
"Muốn ăn gà nướng do Tiểu Bạch làm."
"Thật là yêu tinh hành hạ người!" Tiểu Bạch nhéo nhéo mũi ta, mắng yêu.
Ta ngạc nhiên:
"Ta vốn là yêu tinh mà!"
"Phải, phải, là yêu tinh ngốc của vi huynh." Tiểu Bạch véo má ta một cái, mới lưu luyến đứng dậy, lại lải nhải dặn dò, "Ca ca đi xuống bếp một chút sẽ về, Thanh nhi ngoan ngoãn ở yên trong phòng, ta đã giăng kết giới quanh phòng, dù đại la thần tiên cũng không thể tự tiện xông vào đây, chỉ cần Thanh nhi không ra ngoài, ắt sẽ bình yên vô sự. Bất kể bên ngoài có động tĩnh gì, tuyệt đối không được mở cửa ra, nhớ chưa?"
Ta thè lưỡi trêu:
"Biết rồi, biết rồi, Tiểu Bạch cứ lải nhải mãi như cụ rắn tám vạn tuổi ấy!"
Tiểu Bạch chợt ôm lấy ta, thở dài thì thầm:
"Thanh nhi đã hạ ma chú gì với vi huynh, khiến ta xa nàng một khắc cũng không chịu được thế này?"
Vu oan! Tuyệt đối là vu oan! Ta nào có hạ ma chú gì với hắn chứ!
Đang lúc ta nhe răng tính phản bác, Tiểu Bạch lại buông ta ra, quay lưng bước đi.
Ta nhàm chán nằm rúc trên giường, xương sống cực kỳ mỏi. Đêm qua bị Tiểu Bạch giày vò suốt một đêm, bắt ta làm đủ tư thế, chuyển từ đuôi rắn sang chân người, lại từ chân người sang đuôi rắn, ăn bao nhiêu cơm cũng bị tiêu hao hết.
Đang khi ta ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị rúc vào chăn ngủ bù, lại nghe tiếng leng keng đinh đang của pháp trượng vọng từ ngoài vào.
Hòa thượng?
Nhớ tới hòa thượng trong giấc mơ của mình, ta liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, tim quặn thắt khó hiểu.
"Pháp Hải..."
"Pháp Hải..."
"Ngươi có từng... yêu ta không?"
A! Không được gọi nữa! Không được lải nhải bên tai ta nữa!!!
Ta ôm đầu bịt tai, nhưng giọng nói ấy cứ vang vọng bên tai, không sao ngăn cản được.
"Ca ca, Thanh nhi cầu xin huynh, xin huynh đưa muội đi cứu Pháp Hải! Nếu muội đến chậm, hắn sẽ chết mất! Hắn sẽ chết mất!"
Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện trong ta. Bỗng nhiên ta muốn gặp hòa thượng đó. Rất rất muốn gặp.
Ta đứng dậy, tông cửa ra ngoài.
Bên ngoài là một màn đêm thăm thẳm. Bán Bộ Đa không phân rõ ngày đêm, khắp nơi đều ngập tràn bóng tối, kể cả ban ngày. Ta men theo ánh sáng ma trơi lập lòe, đi dọc hành lang hoang vắng, nghe tiếng lá khô lạo xạo vang lên dưới chân. Ta cứ đi, đi mãi như thế, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Nhất định phải tìm được Pháp Hải.
Chợt, phía trước vang lên tiếng đánh nhau. Ta như sực tỉnh khỏi cơn mê, giật mình phát hiện bản thân đã bất giác bước ra khỏi phòng tự lúc nào. Ta thầm mắng trong lòng, dợm bước quay về, nào ngờ lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Đại sư, xin thủ hạ lưu tình!"
Là Bạch Bạch tỷ tỷ!
Ta nghe giọng nói có vẻ hoảng hốt, nghĩ rằng tỷ tỷ gặp nguy hiểm, liền bước thật nhanh tới trước.
Cảnh tượng trước mắt ta lúc bấy giờ là một hòa thượng áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, tay cầm pháp trượng tấn công không ngừng về phía một thiếu niên mặc áo màu xanh lục. Thiếu niên chật vật lăn trên đất né tránh. Thiếu nữ áo trắng xinh đẹp tuyệt trần đang đánh nhau với hòa thượng để cứu thiếu niên. Nhưng hòa thượng pháp lực rất cao cường, một tay đối phó thiếu nữ, tay kia vẫn dồn thiếu niên áo xanh vào đường cùng.
"Tỷ tỷ!" Ta hét lên một tiếng, liền rút Thanh Ngọc lăng ra tấn công hòa thượng giúp Bạch Bạch.
Có ta gia nhập, hòa thượng chỉ nhíu mày một chút, vẫn ở thế thượng phong như cũ. Ta điều khiển Thanh Ngọc lăng túm lấy pháp trượng của y, nào ngờ pháp trượng thế như chẻ tre, chẳng mấy chốc đã giằng đứt vải lụa. Ta bị hất bay ra phía sau, hòa thượng vội đưa tay định bắt lấy ta, nhưng đã không kịp, tay y chỉ sượt qua đầu ngón tay của ta. Ta hoảng hốt vì biết phía sau mình là một cái bếp lò lớn dùng để sưởi ấm không khí.
"Tiểu Thanh!" Tỷ tỷ sợ hãi hét lớn, muốn vung dải lụa trắng quấn lấy ta, nhưng vừa bị trúng một trượng của hòa thượng, không còn sức lực.
Ta nhắm nghiền mắt lại, tuyệt vọng gọi:
"Ca ca!"
"Biết gọi ca ca rồi sao?" Một cái đuôi trắng kịp thời quấn lấy ta. Ta rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, bên tai vang lên giọng nói của Tiểu Bạch.
Ta không nghĩ được gì nữa, chỉ biết rúc vào lòng hắn, không ngừng gọi:
"Ca ca... Ca ca... Ca ca..."
Tiểu Bạch khẽ thở dài, ôm lấy ta dỗ:
"Ngoan, ca ca ở đây, không sao rồi..."
Lúc này, hòa thượng chống pháp trượng xuống đất, mặt lạnh lẽo nói:
"A Di Đà Phật, lần trước bần tăng niệm tình các ngươi không có ý xấu, nên mới tha cho một mạng, không ngờ các ngươi chẳng những không biết chuyên tâm tu hành chính đạo, còn ra tay hại người. Quả nhiên, yêu vẫn là yêu!"
Ta tức giận ló đầu từ trong lòng Tiểu Bạch ra, mắng:
"Hòa thượng thối, ngươi đang nói bậy cái gì vậy? Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta hại người hả?"
Tiểu Bạch vỗ vỗ đầu ta, lại quay sang mỉm cười ôn hòa với hòa thượng:
"Đại sư, đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ?"
"Xà yêu, đừng phí lời vô ích! Chịu chết đi!" Hòa thượng lạnh lùng vung lên pháp trượng xông tới.
Tiểu Bạch một tay ôm ta, một tay đối phó với hòa thượng, vẫn thong thả ung dung. Ban đầu, ta rất lo lắng cho Tiểu Bạch, nhưng dần dần lại kinh ngạc nhận ra, pháp lực của Tiểu Bạch đột nhiên trở nên cao cường hơn trước gấp mấy lần, hòa thượng vốn không phải đối thủ của hắn.
Tiểu Bạch nheo mắt phượng, khóe môi vẫn treo nụ cười hiền hòa, nhưng lại khiến ta cảm thấy có chút xa lạ. Đuôi hắn đánh rớt pháp trượng của hòa thượng, đoạn đánh mạnh vào bụng y. Hòa thượng phun ra một ngụm máu, máu ướt đỏ tăng bào màu trắng, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, chẳng hề mở miệng kêu đau một tiếng. Rất nhanh sau đó, y lại bị đánh trúng một cái nữa, ngã xuống đất.
Ta tuy giận hòa thượng không biết phân rõ phải trái trắng đen, nhưng cũng không đến mức muốn y chết, liền hét lên:
"Hòa thượng, ngươi bị ngốc sao! Đừng đánh nữa, còn không mau đi đi!"
Tiểu Bạch liếc ta một cái, ta vội vàng im lặng cúi đầu. Bình thường Tiểu Bạch rất dễ bắt nạt, nhưng trực giác cho ta thấy Tiểu Bạch hiện tại cực kỳ đáng sợ, tốt nhất không nên chọc hắn giận.
Hòa thượng lại phun ra một ngụm máu, đầu vẫn ngẩng cao, thần sắc vẫn thanh lãnh, lạnh lùng, nói:
"Xà yêu đừng nhiều lời, muốn giết thì giết đi!"
Tiểu Bạch nhìn hòa thượng mỉm cười như gió xuân, khẽ cất giọng nói:
"Bản tọa từng thề rằng, tất cả những kẻ dám tổn thương Thanh nhi, ta sẽ không bỏ qua một ai. Đại sư, đừng trách bản tọa vô tình, hãy trách mình đã chạm đến người không nên chạm!"
Ta nhìn thấy Tiểu Bạch chầm chậm đưa tay lên, một luồng khí đen dày đặc hướng về phía hòa thượng.
Tỷ tỷ hốt hoảng thét lớn:
"Bạch công tỷ, ở Bán Bộ Đa không thể giết người!"
Tiểu Bạch tựa hồ không nghe thấy lời của tỷ tỷ nói, không hề dừng tay.
Tay chân ta dường như không còn nghe theo sự điều khiển của mình, đến khi định thần lại thì bản thân đã đứng che trước người hòa thượng. Luồng khí đen hung mãnh đã tới rất gần, song, ta không chút hoảng sợ.
Tiểu Bạch không bao giờ hại ta. Ta tin chắc điều đó.
Quả nhiên, khi luồng khí đen vừa chuẩn bị va vào ta, Tiểu Bạch liền thu tay lại.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đỡ hòa thượng đứng dậy. Hòa thượng quả là đáng ghét vô cùng, vong ân bội nghĩa, ta đã cứu y, y lại còn gạt tay ta ra, không thèm cảm ơn, cứ vậy mà bỏ đi.
Vừa quay đầu lại, ta chợt bắt gặp ánh mắt bi thương của Tiểu Bạch. Hắn lẳng lặng nhìn ta, khóe môi nặn ra một nụ cười, có điều ta lại cảm thấy nụ cười ấy thê lương hơn cả khóc.
Tiểu Bạch nói:
"Quả nhiên, Thanh nhi vẫn một lòng với hắn sao? Nàng biết rõ rằng ca ca tuyệt sẽ không tổn thương đến nàng, cho nên lợi dụng điều đó để uy hiếp ta bảo vệ hắn?"
Ta mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.
Tiểu Bạch xoa xoa đầu ta, thở dài bảo:
" Thanh nhi nghĩ rằng ta muốn giết Pháp Hải thật sao? Hắn vốn có kim thân hộ thể, với pháp lực hiện tại của ta, chỉ có thể đả thương, không thể giết chết. Vi huynh... Chỉ muốn thử xem, trong tim Thanh nhi, rốt cục... Ai quan trọng hơn... Kết quả, vẫn là ta tự làm tự chịu... Thật là đáng đời mà..."
Nói đoạn, Tiểu Bạch bỗng nhiên phun ra một búng máu.
Máu hắn văng lên mặt ta.
Người ta thường bảo, rắn là loài máu lạnh.
Nhưng ta đưa tay lên chạm vào chất lỏng ấy, chỉ thấy nóng như thiêu như đốt tâm can.
Hết chương 17.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook