Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại
-
Chương 23: Ngươi không được phép sợ hãi
Bên ngoài ngoại trừ tiếng bước chân nha hoàn rời đi cũng không có âm thanh nào khác. Tiêu Mặc nhíu mày, không nghe nữa nhưng sau đó cách vách có âm thanh đóng cửa.
Hắn thở dài tiếp tục lắng nghe.
Không biết trong lòng Liễu Thanh Thanh nghĩ thế nào? Bình thường dùng chiêu (dục cự hoàn nghênh) với hắn. Hắn đều giả hoan hảo (XXOO) với nữ nhân khác để đối chiêu. Nhưng lúc này lại không hiệu quả.
Trong phòng, thiếu nữ áo vàng với sắc mặt đỏ bừng, từ từ tiến đến trong khi tay đang đặt trên thắt lưng và nói “Công tử, ta vì đào hôn nên chạy trốn được người cứu giúp. Nay ta trao thân cho người là ý nguyện của ta nhưng ngươi phải nhớ đến phủ nhà ta cầu hôn, nhà ta là…”
“Chờ chút.” Tiêu Mặc cắt lời thiếu nữ đang nói. Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá thiếu nữ “Ngươi xấu như vậy, có người thèm cưới sao? Có người chịu cưới ngươi còn không mau gả mà còn chơi trò đào hôn?”
Thiếu nữ khó hiểu, dùng đôi mắt rưng rưng nhìn Tiêu Mặc. Tiêu Mặc vừa nói vừa đẩy cô ta ra cửa “đến từ đâu thì về đó đi, đừng làm bẩn mắt bổn công tử.”
“Công tử…” mắt thiếu nữ áo vàng đỏ lên sắp khóc. Tiêu Mặc không quan tâm “Bùm” một tiếng đóng cửa.
Thiếu nữ có bao giờ chịu sự nhục nhã này nên đứng ngoài cửa khóc lên. Tiêu Mặc lại thêm phiền lòng, đến cùng là muốn như thế nào, như thế nào mới có thể sung sướng một lần với Liễu Thanh Thanh đây?
Cùng lúc này, Liễu Thanh Thanh kéo theo Tiêu Mặc muốn thoát ba nhà sư giết yê truy sát. Nhìn thấy màn đêm dần buông xuống, Liễu Thanh Thanh cưỡi ngựa, Tiêu Mặc giúp nàng dắt, hai người đi vào một khu rừng.
Buộc ngựa chắc chắn, Tiêu Mặc nằm xuống chuẩn bị ngủ, Liễu Thanh Thanh lại đá hắn “Không cần canh đêm sao? Canh chừng ba tên thây ma kia.”
“Không cần đâu, nơi này là chỗ giao nhau giữa yêu giới và nhân giới, bọn chúng không dám tới đây.” Tiêu Mặc lơ đãng nói.
Liễu Thanh Thanh cúi đầu xem cây cỏ xung quanh xem có khác gì với những cây cỏ lúc trước. Hắn cuống quýt nhìn Liễu Thanh Thanh, thấy nàng nhổ một cọng cỏ lên xem. Hắn lại làm bộ không đếm xỉa tới, mắt nhìn lên bầu trời ngắm trăng.
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng xem như không thấy ánh mắt của hắn. Sau đó đến một gốc cây nhặt củi nhóm lửa.
Nàng ngồi một chỗ không nói gì ngược lại Tiêu Mặc ho khan vài tiếng nói “Liễu Thanh Thanh, ngươi không muốn biết chuyện của yêu giới sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết, có điều ngươi đừng sợ nhé.”
Liễu Thanh Thanh không nói gì, không còn chuyện gì có thể làm cho nàng lo sợ.
“Yêu quái ghét nhất là con người. Cho nên mỗi con đều muốn ăn thịt người. Bọn họ thích nhất là moi tim người ra khi nó còn đập. Màu máu tươi xinh đẹp làm cho bọn chúng nhìn thấy thì chảy nước miếng…” Tiêu Mặc tạm dừng, đứng lên “Thật là quên mất, ở đây trời vừa tối sẽ là yêu giới. Mà yêu giới thì không được có con người…”
Hắn thở dài tiếp tục lắng nghe.
Không biết trong lòng Liễu Thanh Thanh nghĩ thế nào? Bình thường dùng chiêu (dục cự hoàn nghênh) với hắn. Hắn đều giả hoan hảo (XXOO) với nữ nhân khác để đối chiêu. Nhưng lúc này lại không hiệu quả.
Trong phòng, thiếu nữ áo vàng với sắc mặt đỏ bừng, từ từ tiến đến trong khi tay đang đặt trên thắt lưng và nói “Công tử, ta vì đào hôn nên chạy trốn được người cứu giúp. Nay ta trao thân cho người là ý nguyện của ta nhưng ngươi phải nhớ đến phủ nhà ta cầu hôn, nhà ta là…”
“Chờ chút.” Tiêu Mặc cắt lời thiếu nữ đang nói. Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá thiếu nữ “Ngươi xấu như vậy, có người thèm cưới sao? Có người chịu cưới ngươi còn không mau gả mà còn chơi trò đào hôn?”
Thiếu nữ khó hiểu, dùng đôi mắt rưng rưng nhìn Tiêu Mặc. Tiêu Mặc vừa nói vừa đẩy cô ta ra cửa “đến từ đâu thì về đó đi, đừng làm bẩn mắt bổn công tử.”
“Công tử…” mắt thiếu nữ áo vàng đỏ lên sắp khóc. Tiêu Mặc không quan tâm “Bùm” một tiếng đóng cửa.
Thiếu nữ có bao giờ chịu sự nhục nhã này nên đứng ngoài cửa khóc lên. Tiêu Mặc lại thêm phiền lòng, đến cùng là muốn như thế nào, như thế nào mới có thể sung sướng một lần với Liễu Thanh Thanh đây?
Cùng lúc này, Liễu Thanh Thanh kéo theo Tiêu Mặc muốn thoát ba nhà sư giết yê truy sát. Nhìn thấy màn đêm dần buông xuống, Liễu Thanh Thanh cưỡi ngựa, Tiêu Mặc giúp nàng dắt, hai người đi vào một khu rừng.
Buộc ngựa chắc chắn, Tiêu Mặc nằm xuống chuẩn bị ngủ, Liễu Thanh Thanh lại đá hắn “Không cần canh đêm sao? Canh chừng ba tên thây ma kia.”
“Không cần đâu, nơi này là chỗ giao nhau giữa yêu giới và nhân giới, bọn chúng không dám tới đây.” Tiêu Mặc lơ đãng nói.
Liễu Thanh Thanh cúi đầu xem cây cỏ xung quanh xem có khác gì với những cây cỏ lúc trước. Hắn cuống quýt nhìn Liễu Thanh Thanh, thấy nàng nhổ một cọng cỏ lên xem. Hắn lại làm bộ không đếm xỉa tới, mắt nhìn lên bầu trời ngắm trăng.
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng xem như không thấy ánh mắt của hắn. Sau đó đến một gốc cây nhặt củi nhóm lửa.
Nàng ngồi một chỗ không nói gì ngược lại Tiêu Mặc ho khan vài tiếng nói “Liễu Thanh Thanh, ngươi không muốn biết chuyện của yêu giới sao? Ta sẽ nói cho ngươi biết, có điều ngươi đừng sợ nhé.”
Liễu Thanh Thanh không nói gì, không còn chuyện gì có thể làm cho nàng lo sợ.
“Yêu quái ghét nhất là con người. Cho nên mỗi con đều muốn ăn thịt người. Bọn họ thích nhất là moi tim người ra khi nó còn đập. Màu máu tươi xinh đẹp làm cho bọn chúng nhìn thấy thì chảy nước miếng…” Tiêu Mặc tạm dừng, đứng lên “Thật là quên mất, ở đây trời vừa tối sẽ là yêu giới. Mà yêu giới thì không được có con người…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook