Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại
-
Chương 19: Nữ nhân này, thật sự rất đẹp
Về sau, liền muốn nàng bị mình giam cầm, kế hoạch bắt đầu, mỗi ngày cho nàng ăn, nhốt nàng ở trong động, gọi mình một tiếng chủ nhân, chỉ cần mình cần, thì nàng phải bò đến, sau đó tiếp nhận sự cầu hoan của mình.
Nói như vậy, cho dù mình không xông pha nhân gian, cuộc sống cũng có ý rất nhiều ...
Nghĩ như vậy, hắn thật sự không thể giết nữ nhân này, cũng không để cho bất luận kẻ nào giết nàng.
Liễu Thanh Thanh đi ra cửa, cũng không phải là muốn tìm nội đan của xà vương, vì nội đan này nàng luôn mang theo, mới vừa rồi chỉ uy hiếp xà vương kia mà thôi, trong chốc lát nàng có chút đói, phải đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Mới vừa đi tới sân sau của khách điếm, nàng không có phát hiện, một đôi mắt tham lam núp trong bóng tối, nhìn thấy nàng, đôi mắt lóe ra một tia bỉ ổi.
Đẩy cửa phòng bếp ra, nàng cầm hai cái bánh bao, muốn đi trở về phòng, lại ngửi được một mùi thơm kỳ quái, nàng muốn ngừng thở đã không còn kịp rồi, sau ót đau xót, nàng ngất đi.
Một người lo sợ đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm mê hương cùng gậy gộc, trông thấy dáng người hoàn mỹ của Liễu Thanh Thanh ngã trên mặt đất, nuốt một ngụm nước bọt, thả ra thứ gì đó trong tay bay tới chỗ Liễu Thanh Thanh.
Nhưng hắn còn chưa kịp đụng đến thân thể của Liễu Thanh Thanh, cả người liền ngất đi, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Tiêu Mặc hiện thân, đá đá trên thân thể người nọ, người nọ không nhúc nhích, hắn quay qua thấy rõ mặt người nọ dưới ánh trăng, lập tức nhíu mày.
Vừa mới mang theo ba nhà sư giết yêu quái tới gặp tiểu nhị, hắn nhất định là thấy Liễu Thanh Thanh trời sinh tướng mạo đẹp, vóc người lại không thể bắt bẻ, cho nên động sắc tâm.
Đáng chết, nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động!
Tiêu Mặc giơ tay, tát người nọ một cái, sau lưng truyền đến một trận thanh âm ngáp, ống tay áo Tiêu Mặc giương lên, mang thân thể tiểu nhị trên mặt đất cùng Liễu Thanh Thanh đang hôn mê, trở về trong phòng.
Trong phòng, ánh sáng mông lung, chiếu rọi trên gương mặt của cô gái trong ngực, da thịt nàng trắng mịn, hiện ra màu đỏ khỏe mạnh.
Chỉ thấy Liễu Thanh Thanh hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại, mặc dù đã hôn mê, nàng vẫn như cũ làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôm thân thể mảnh mai của nàng, Tiêu Mặc cảm thấy, lòng của mình cũng muốn theo vẻ mặt của nàng cùng nhau mất đi hết.
Nữ nhân này đến tột cùng là thế nào? Hôn mê rồi, thế nhưng lại có sức quyến rũ như vậy hắn không hiểu, đến cùng hắn là yêu quái, hay nàng là yêu quái, đã bất tỉnh còn có thể mê hoặc người như vậy.
Tiêu Mặc cúi người xuống, ở trên cánh môi Liễu Thanh Thanh ấn xuống một nụ hôn, cảm giác ngọt ngào kia, khoảnh khắc lướt qua như vậy căn bản không đủ, hắn đặt nàng ở trên giường, đôi mắt xanh sẫm, liền nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng.
Trước kia không có cẩn thận quan sát, nhưng bây giờ tinh tế nhìn lại, nữ nhân này, thật sự rất đẹp, so với bất kỳ nữ nhân nào hắn gặp qua đều đẹp
Nói như vậy, cho dù mình không xông pha nhân gian, cuộc sống cũng có ý rất nhiều ...
Nghĩ như vậy, hắn thật sự không thể giết nữ nhân này, cũng không để cho bất luận kẻ nào giết nàng.
Liễu Thanh Thanh đi ra cửa, cũng không phải là muốn tìm nội đan của xà vương, vì nội đan này nàng luôn mang theo, mới vừa rồi chỉ uy hiếp xà vương kia mà thôi, trong chốc lát nàng có chút đói, phải đi ra ngoài tìm đồ ăn.
Mới vừa đi tới sân sau của khách điếm, nàng không có phát hiện, một đôi mắt tham lam núp trong bóng tối, nhìn thấy nàng, đôi mắt lóe ra một tia bỉ ổi.
Đẩy cửa phòng bếp ra, nàng cầm hai cái bánh bao, muốn đi trở về phòng, lại ngửi được một mùi thơm kỳ quái, nàng muốn ngừng thở đã không còn kịp rồi, sau ót đau xót, nàng ngất đi.
Một người lo sợ đi ra từ trong bóng tối, trong tay cầm mê hương cùng gậy gộc, trông thấy dáng người hoàn mỹ của Liễu Thanh Thanh ngã trên mặt đất, nuốt một ngụm nước bọt, thả ra thứ gì đó trong tay bay tới chỗ Liễu Thanh Thanh.
Nhưng hắn còn chưa kịp đụng đến thân thể của Liễu Thanh Thanh, cả người liền ngất đi, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Tiêu Mặc hiện thân, đá đá trên thân thể người nọ, người nọ không nhúc nhích, hắn quay qua thấy rõ mặt người nọ dưới ánh trăng, lập tức nhíu mày.
Vừa mới mang theo ba nhà sư giết yêu quái tới gặp tiểu nhị, hắn nhất định là thấy Liễu Thanh Thanh trời sinh tướng mạo đẹp, vóc người lại không thể bắt bẻ, cho nên động sắc tâm.
Đáng chết, nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động!
Tiêu Mặc giơ tay, tát người nọ một cái, sau lưng truyền đến một trận thanh âm ngáp, ống tay áo Tiêu Mặc giương lên, mang thân thể tiểu nhị trên mặt đất cùng Liễu Thanh Thanh đang hôn mê, trở về trong phòng.
Trong phòng, ánh sáng mông lung, chiếu rọi trên gương mặt của cô gái trong ngực, da thịt nàng trắng mịn, hiện ra màu đỏ khỏe mạnh.
Chỉ thấy Liễu Thanh Thanh hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhíu lại, mặc dù đã hôn mê, nàng vẫn như cũ làm cho người ta có một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, ôm thân thể mảnh mai của nàng, Tiêu Mặc cảm thấy, lòng của mình cũng muốn theo vẻ mặt của nàng cùng nhau mất đi hết.
Nữ nhân này đến tột cùng là thế nào? Hôn mê rồi, thế nhưng lại có sức quyến rũ như vậy hắn không hiểu, đến cùng hắn là yêu quái, hay nàng là yêu quái, đã bất tỉnh còn có thể mê hoặc người như vậy.
Tiêu Mặc cúi người xuống, ở trên cánh môi Liễu Thanh Thanh ấn xuống một nụ hôn, cảm giác ngọt ngào kia, khoảnh khắc lướt qua như vậy căn bản không đủ, hắn đặt nàng ở trên giường, đôi mắt xanh sẫm, liền nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của nàng.
Trước kia không có cẩn thận quan sát, nhưng bây giờ tinh tế nhìn lại, nữ nhân này, thật sự rất đẹp, so với bất kỳ nữ nhân nào hắn gặp qua đều đẹp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook