Xà Vương Kỳ Truyện
-
Chương 7
*****
“Phu nhân, đây là bánh ngọt ô mai xanh cùng với hoa quả mà ngài thích.” Sờ Na nhẹ nhàng để cái khay trong tay xuống, đối với Diệp Vũ Khuynh đang ở trong thư phòng đọc sách mà nói.
Cũng không biết phu nhân có để y hay không, gần đây y ăn cái gì so với thường ngày đều nhiều hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tròn hơn, Sờ Na cảm thấy vui mừng mà nở nụ cười, nàng còn ước Diệp Vũ Khuynh ăn nhiều hơn nữa để béo hơn một chút.
“Ừ, cám ơn Sờ Na.” Ôn nhu nhìn Sờ Na sau đó tươi cười, Diệp Vũ Khuynh lại tiếp tục đọc sách.
“Phu nhân không cần khách khí, đây là việc ta phải làm, hơn nữa ta cũng thích phục vụ phu nhân.” Đối với lời nói cảm tạ thiệt tình của Diệp Vũ Khuynh, Sờ Na luôn cảm thấy vui mừng. So với hầu hạ nhựng đại nhân ở xà giới nàng tình nguyện hầu hạ tiểu nam hài trước mắt.
Ngay khi Sờ Na đứng lại cáo lui, một thanh âm ôn nhu gọi nàng.
“Sờ Na.”
“Phu nhân, ngài có chuyện gì sao?” Nghe thấy Diệp Vũ Khuynh gọi mình, Sờ Na ôn nhu đáp lại.
“Ngô . . ., Sờ Na gần đây ta có cảm giác. . .” Thấy Sờ Na thủy chung nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu, Diệp Vũ Khuynh tiếp tục nói “Ta so với
lúc trước ăn nhiều hơn một chút.”
Đó là chỉ mới mất ngày trước y mới phát hiện, trước kia sức ăn của y chưa bao giờ nhiều như hiện tại. Vừa mới phát hiện y cho mình là ăn uống hảo, chính là mấy ngày nay sức ăn của y rõ ràng chỉ tăng không hề giảm, y ẩn ẩn có điểm bất an.
Đương nhiên, hắn cũng cùng Khải Dực đã nói qua chuyện này, chính là lúc ấy nghe xong chỉ cười cười, còn nói hy vọng y ăn nhiều một chút, như vậy thì có thể mập hơn một chút. Cho dù Khải Dực nói như thế nhưng y vẫn không thể nào an tâm, cho nên Diệp Vũ Khuynh muốn hỏi Sờ Na một chút.
“Đúng vậy, phu nhân. Ha hả, ta còn tưởng ngài không ý thức được, bất quá ta cũng kỳ vọng sức ăn của phu nhân nhiều hơn nữa, như vậy ngài mới có da có thịt.” Nguyên lai phu nhân đã sớm ý thức được, bất quá Sờ Na vẫn hy vọng sức ăn phu nhân nhiều một chút, nàng ăn so với y còn nhiều hơn.
“Chính là, ta còn cảm thấy. . .”
Ngay khi Diệp Vũ Khuynh muốn nói cái gì, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
“Phu nhân, dười lầu có hai người tự xưng là cha mẹ ngài, ngài có muốn gặp bọn họ không?”
Quản gia Quỳnh Sâm cung kính ở cửa phòng chờ chỉ thị. Đối với hai người trung niên dưới lầu tự xưng là cha mẹ phu nhân, Quỳnh Sâm nhíu hạ mi. Hắn có điểu không tin tưởng Diệp Vũ Khuynh như thế nào lại có cha mẹ trên người tràn ngập rượu thối? Trong lòng mặc dù nghi hoặc, Quỳnh Sâm vẫn đi hỏi.
Cha mẹ! Nghe thấy Quỳnh Sâm bá bá nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ Khunh lập tức tái nhợt, trong đầu nhanh chóng chạy qua những hình ảnh ngày xưa, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Phu nhân, ngài làm sao vậy?” Thấy khuôn mặt Diệp Vũ Khuynh tái nhợt mất đi huyết sắc, Sờ Na không khỏi nghi hoặc, người bình thường nghe thấy cha mẹ mình đến không phải đầu cao hứng sao? Vì cái gì phu nhân ngài. . .
“Quỳnh Sâm bá bá . . . Ngươi có thể. . .có thể. . .Gọi điện thoại . . .Gọi Dực . . . Trở về? Ta. . .Ta. . .” Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của quản gia Quỳnh Sâm, Diệp Vũ Khuynh bắt buộc mình nói một câu đầy đủ, chính là . . . Y vẫn cảm thấy rất sợ.
“Ngài yên tâm, ta lập tức gọi điện thỉnh chủ nhân trờ về, ta sẽ đi làm liền.” Tuy rằng hắn không rõ vì cái gì Diệp Vũ Khuynh lại xuất hiện biểu tình sợ hãi như vậy, nhưng đã sớm đem y như hài tử của mình mà đối đãi nên Quỳnh Sâm cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức đi gọi điện thoại cho Khải Dực.
“Phu nhân, ngài làm sao vậy? Ngài nói cho Sờ Na biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy cặp mắt trong suốt rõ ràng đang thể hiện nỗi sợ hãi , Sờ Na không khỏi nhíu mày. Bình thường phu nhân cho dù có việc gì cũng không gọi cho chủ nhân trở về, trực giác của Sờ Na cho biết phản ứng của Diệp Vũ Khuynh có lien quan tới vợ chồng dưới lầu.
“Không. . . không có việc gì, Sờ Na, ngươi giúp ta. . .đi xuống, được không?”
Y không dám một mình đối mặt với họ, y muốn cùng người nào đó để đối diện với họ. Cho dù. . . cho dù bọn họ muốn động thủ đánh y, thấy người bên cạnh y hẳn là . . . sẽ không ra tay. Hơn nữa, Quỳnh Sâm bá bá đã gọi điện cho Khải Dực, Khải Dực hội sẽ mau về tới. Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Vũ Khuynh thoáng thả lỏng.
“Tốt, phu nhân.”Thấy Diệp Vũ Khuynh như vậy, Sờ Na cũng cho lắng cho y một mình đối mặt với cha mẹ y.
“Phu nhân, đây là bánh ngọt ô mai xanh cùng với hoa quả mà ngài thích.” Sờ Na nhẹ nhàng để cái khay trong tay xuống, đối với Diệp Vũ Khuynh đang ở trong thư phòng đọc sách mà nói.
Cũng không biết phu nhân có để y hay không, gần đây y ăn cái gì so với thường ngày đều nhiều hơn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tròn hơn, Sờ Na cảm thấy vui mừng mà nở nụ cười, nàng còn ước Diệp Vũ Khuynh ăn nhiều hơn nữa để béo hơn một chút.
“Ừ, cám ơn Sờ Na.” Ôn nhu nhìn Sờ Na sau đó tươi cười, Diệp Vũ Khuynh lại tiếp tục đọc sách.
“Phu nhân không cần khách khí, đây là việc ta phải làm, hơn nữa ta cũng thích phục vụ phu nhân.” Đối với lời nói cảm tạ thiệt tình của Diệp Vũ Khuynh, Sờ Na luôn cảm thấy vui mừng. So với hầu hạ nhựng đại nhân ở xà giới nàng tình nguyện hầu hạ tiểu nam hài trước mắt.
Ngay khi Sờ Na đứng lại cáo lui, một thanh âm ôn nhu gọi nàng.
“Sờ Na.”
“Phu nhân, ngài có chuyện gì sao?” Nghe thấy Diệp Vũ Khuynh gọi mình, Sờ Na ôn nhu đáp lại.
“Ngô . . ., Sờ Na gần đây ta có cảm giác. . .” Thấy Sờ Na thủy chung nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu, Diệp Vũ Khuynh tiếp tục nói “Ta so với
lúc trước ăn nhiều hơn một chút.”
Đó là chỉ mới mất ngày trước y mới phát hiện, trước kia sức ăn của y chưa bao giờ nhiều như hiện tại. Vừa mới phát hiện y cho mình là ăn uống hảo, chính là mấy ngày nay sức ăn của y rõ ràng chỉ tăng không hề giảm, y ẩn ẩn có điểm bất an.
Đương nhiên, hắn cũng cùng Khải Dực đã nói qua chuyện này, chính là lúc ấy nghe xong chỉ cười cười, còn nói hy vọng y ăn nhiều một chút, như vậy thì có thể mập hơn một chút. Cho dù Khải Dực nói như thế nhưng y vẫn không thể nào an tâm, cho nên Diệp Vũ Khuynh muốn hỏi Sờ Na một chút.
“Đúng vậy, phu nhân. Ha hả, ta còn tưởng ngài không ý thức được, bất quá ta cũng kỳ vọng sức ăn của phu nhân nhiều hơn nữa, như vậy ngài mới có da có thịt.” Nguyên lai phu nhân đã sớm ý thức được, bất quá Sờ Na vẫn hy vọng sức ăn phu nhân nhiều một chút, nàng ăn so với y còn nhiều hơn.
“Chính là, ta còn cảm thấy. . .”
Ngay khi Diệp Vũ Khuynh muốn nói cái gì, cửa thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
“Phu nhân, dười lầu có hai người tự xưng là cha mẹ ngài, ngài có muốn gặp bọn họ không?”
Quản gia Quỳnh Sâm cung kính ở cửa phòng chờ chỉ thị. Đối với hai người trung niên dưới lầu tự xưng là cha mẹ phu nhân, Quỳnh Sâm nhíu hạ mi. Hắn có điểu không tin tưởng Diệp Vũ Khuynh như thế nào lại có cha mẹ trên người tràn ngập rượu thối? Trong lòng mặc dù nghi hoặc, Quỳnh Sâm vẫn đi hỏi.
Cha mẹ! Nghe thấy Quỳnh Sâm bá bá nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vũ Khunh lập tức tái nhợt, trong đầu nhanh chóng chạy qua những hình ảnh ngày xưa, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Phu nhân, ngài làm sao vậy?” Thấy khuôn mặt Diệp Vũ Khuynh tái nhợt mất đi huyết sắc, Sờ Na không khỏi nghi hoặc, người bình thường nghe thấy cha mẹ mình đến không phải đầu cao hứng sao? Vì cái gì phu nhân ngài. . .
“Quỳnh Sâm bá bá . . . Ngươi có thể. . .có thể. . .Gọi điện thoại . . .Gọi Dực . . . Trở về? Ta. . .Ta. . .” Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của quản gia Quỳnh Sâm, Diệp Vũ Khuynh bắt buộc mình nói một câu đầy đủ, chính là . . . Y vẫn cảm thấy rất sợ.
“Ngài yên tâm, ta lập tức gọi điện thỉnh chủ nhân trờ về, ta sẽ đi làm liền.” Tuy rằng hắn không rõ vì cái gì Diệp Vũ Khuynh lại xuất hiện biểu tình sợ hãi như vậy, nhưng đã sớm đem y như hài tử của mình mà đối đãi nên Quỳnh Sâm cảm thấy đau lòng không thôi, lập tức đi gọi điện thoại cho Khải Dực.
“Phu nhân, ngài làm sao vậy? Ngài nói cho Sờ Na biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy cặp mắt trong suốt rõ ràng đang thể hiện nỗi sợ hãi , Sờ Na không khỏi nhíu mày. Bình thường phu nhân cho dù có việc gì cũng không gọi cho chủ nhân trở về, trực giác của Sờ Na cho biết phản ứng của Diệp Vũ Khuynh có lien quan tới vợ chồng dưới lầu.
“Không. . . không có việc gì, Sờ Na, ngươi giúp ta. . .đi xuống, được không?”
Y không dám một mình đối mặt với họ, y muốn cùng người nào đó để đối diện với họ. Cho dù. . . cho dù bọn họ muốn động thủ đánh y, thấy người bên cạnh y hẳn là . . . sẽ không ra tay. Hơn nữa, Quỳnh Sâm bá bá đã gọi điện cho Khải Dực, Khải Dực hội sẽ mau về tới. Nghĩ tới đây, thân thể Diệp Vũ Khuynh thoáng thả lỏng.
“Tốt, phu nhân.”Thấy Diệp Vũ Khuynh như vậy, Sờ Na cũng cho lắng cho y một mình đối mặt với cha mẹ y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook