Ngay lúc Sờ Na muốn động thủ đem Tạp Tây vào kết giới, một đạo thanh âm nhu vang lên.

“Dực”

“Ừ?” Đối với tiếng gọi của Diệp Vũ Khuynh, khải Dực ôn nhu trả lời

“Ngươi muốn đem nàng vào nhân giới sao? Chính là không phải nhà nàng ở đây sao?”

Khi Tạp Tây đem y tới đây, y đã hỏi qua, mà chính là Tạp Tây nói cho y biết đó chính là con đường thông tới nhân loại. Nên mới muốn y đi qua để trở về nhân giới, chính là theo y biết, Tâp tây chính là xà nhân a.

Thấy người trong lòng khó hiểu, Khải Dực không khó để hiểu vì sao Diệp Vũ Khuynh sao lại nghĩ như vậy, bất quá hắn cũng không tính nói cho y biết chân tướng sự thật.

“Ừ, ta đem nàng qua kết giới là muốn trừng phát để nàng tới nhân giới để rèn luyện.”

Đối với lí do khoái thác của Khải Dực mọi người không ai dám sửa cho đúng, huống chi Diệp Vũ Khuynh bị Tạp Tây đẩy vào kết giới tất nhiên không ai hội giúp Tạp Tây cầu tình.

“Nga, như vạy a.” Nguyên lai là như vậy, khó trách Khải Dực hội làm thế.

“Đi thôi, ngươi vừa hạ sinh tiểu bảo bối, ta mang ngươi về nghỉ ngơi.” Khải Dực vô tình đề lại tiếng hét thảm thiết của Tạp Tây mà ôm Diệp Vũ Khuynh biến mất trước mặt mọi người.

“Ai, đại ca, thật đúng là nhanh a.” Nhìn Khải Dực biến mất, Lôi Mông hữu cảm nhị phát “Hại ta không thể thấy tiểu gia hỏa kia, phi, pháp lực của tiểu tử ấy thật là cường a không phải là bình thường.” Nhóc so với đại ca hiện giờ có điểm nhược hơn, bất quá về sau không thể biết được.

“Muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa kia về sau còn nhiều thời gian, trước hết giải quyết phiền toán trước mắt rồi hẳn nói.” Tây Mông cũng rất tò mò, tới bây giờ anh chưa bao giờ thấy một tiểu hài tử mạnh như vậy.

Nhìn thấy mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, sắc trời cũng đã rất tối, Hi Nhĩ xoay người chuẩn bị rời đi, hảo trở về mà ngủ.

“Uy, Hi Nhĩ, ngươi chuẩn bị đi đâu?” Phát hiện Hi Nhĩ xoay người đi, Lôi Mông khó hiểu hỏi.

“Ngủ.” Cũng không quay đầu lại mà để lại câu như vậy, thân ảnh của Hi Nhĩ liền biến mất, gã hiện tại đã mệt muốn chết.

“Nga, ta đây cũng đi về.” Nói xong thân ảnh cũng biến mất.

Mọi người nhìn thấy trước mặt chỉ còn Tây Mông, tất cả mọi người không khỏi đều nhìn anh, Tây Mông đành phải mở miệng mà nói.

“Hảo hảo, ta biết, ta sẽ ở lại xử lý.”

Ai, trên đời này làm người tốt thật khó a!

※※※※※※※※※※

Trở lại tẩm cung sau, Khải Dực mềm nhẹ ôm Diệp Vũ Khuynh nằm ở trên giường, nhìn thấy Diệp Vũ Khuynh không sao mà chân thành cảm tạ trời đất..

“Dực, ngươi. . . , ngô.” Vừa mới ngẩng đầu muốn hỏi sao lại như vậy thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị người cưỡng chế.

Qua một khoảng thời gian, Khải Dực mới buông ra Diệp Vũ Khuynh ra. Bất quá đôi môi vẫn bị hôn một lần nữa tới sưng đỏ, ôn nhu hôn.

“Dực. . .”

“Ừ?”

“Ngươi làm sao vậy?” Hắn như thế nào lại cảm giác được Dực có điểm là lạ, đương nhiên Diệp Vũ Khunh vĩnh viễn vẫn không thể nào biết được mình thiếu chút nữa đã mất mạng, mà Dực cũng vĩnh viện mất đi y.

“Không có việc gì, chính là chỉ muốn hôn ngươi.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng một mảnh, Khải Dực thấp giọng cười.

“Dực, bảo bối đang nhìn!” Nhìn thấy bảo bối trong lòng ngực mở đôi mắt thật to nhìn Khải Dực ánh mắt như dò xét, khuôn mặt nhỏ nhắn của y lại đỏ hồng như muốn xuất huyết.

“Ha hả, đừng lo. Bảo bối còn nhỏ, không hiểu được.” Bây giờ hắn cũng chú ý tới tiểu tử kia đang nhìn mình nhưng vẫn hôn Diệp Vũ Khuynh.

“Dực.”

“Làm sao vậy?” Cảm giác được Diệp Vũ Khuynh trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắt, Khải Dực ngừng hôn Diệp Vũ Khuynh, khó hiểu hỏi.

“Ta còn muốn nói, chúng ta có phải nên đặt tên cho bảo bối!” Y cũng là vừa mới nghĩ đến.

Thấy hài tử của mình cùng Diệp Vũ Khuynh đồng dạng đều nhìn mình thì không khỏi tươi cười, nghĩ đến những hành động ban nãy của tiểu hài tử, trong lòng đã có chủ ý, mở miệng nói.

“Địch Long, gọi là Địch Long đi được không?”

“Long? Chính là bảo bối rõ ràng là xà a!” Vuốt ve đuôi rắn nhỏ nhắn của bảo bối, Diệp Vũ Khuynh khó hiểu, đến lúc bảo bối cảm thấy khó chịu mà kêu lên.

“Nhất định, hắn sẽ biến thành rồng. Ngươi xem, bảo bối thật cao hứng!” Khải Dực vẫn không giải thích chỉ thản nhiên mà nói. Tiểu tử kia có pháp lực cường đại như vậy hội là không tầm thường, mà sau này Diệp Vũ Khuynh sẽ biết

“Ừ , vậy gọi là Địch Long đi. Ha hả, ta đây về sau sẽ gọi bảo bối là Long Long. Long Long . . .Ha hả!”

Như là cảm nhận được sung sướng của phụ mẫu, tiểu hài tử —— Địch Long, cũng liền mở cái miệng nhỏ nhắn ha hả cười.

Thấy lúm đồng tiền một lớn một nhỏ sung sướng mà cười, trong lòng Khải Dực tràn đầy hạnh phúc. Đúng vậy, không có gì hạnh phục bằng có thể cùng một chỗ với người mình yêu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương