Xà Quân Như Mặc
-
Chương 91: Hai bên liên hợp
Như Mặc cùng Thanh nhi ôm đứa nhỏ, Bắc Dao Quang đi bên cạnh Như Mặc, ba người bước ra khỏi Bắc Dao phủ cũng không hề quay đầu lại, không ai nói chuyện, lúc này trờ cũng đã về chiều, gió mùa đông thổi lạnh cả người nhưng bọn họ cũng không ai bước đi nhanh.
Khi đi ngang qua Phong gia y quán, nhìn thấy cánh cửa đã đóng, trên tấm biển rủ xuống tấm vải tang màu trắng, Bắc Dao Quang cố kìm nén tiếng khóc, bước đi qua rồi mà vẫn quay đầu lại lưu luyến nhìn, cho nên đến khi không nhìn thấy Phong gia y quán nữa mới thôi, trong lòng nói thầm: hẹn gặp lại, Vô Ảnh.
Những người qua đường cũng không ai thèm liếc nhìn họ một cái, mỗi người dường như đều rất lạnh lùng, làm như bọn họ không có tồn tại, trong lòng Bắc Dao Quang không khỏi thấy chua sót, cảm giác Hiệp Khách thành bây giờ với Hiệp Khách thành náo nhiệt khi nàng mới đến thật khác nhau. Hiệp Khách thành lúc trước náo nhiệt, tràn đầy sinh khí mà bây giờ lại lạnh lùng, tiêu điều. Đúng là lúc nàng phải rời đi rồi.
“Một khắc nữa cửa thành sẽ đóng cửa” Như Mặc hiểu được Bắc Dao Quang có luyến tiếc, cũng không muốn nhìn thấy nàng sầu bi, mất mác nữa, thế giới của nhân loại thật phức tạp quá mức, mâu thuẫn, rối rắm nhưng chỉ cần là Bắc Dao Quang thích, hắn có thể mang nàng đến tòa thành khác sinh sống, bắt đầu lại từ đầu, nhưng không thể ở lại nơi này được nữa.
” Như Mặc, ta không phải luyến tiếc, ta chỉ cảm thấy mơ hồ, lúc này có một cảm giác tựa hồ như là ta không phải là một con người nữa, nhìn những người kia đi tới đi lui vội vã,ta thế nhưng lại có cảm giác thoát ly khỏi bọ họ, tựa hồ như những hoạt động đó đối với ta rất xa lạ, mỗi ngày phải sống trong phiền não, tính toán, lạnh lùng, không tin tưởng nhau..mà thực ra trước khi quen biết ngươi, ta cũng từng trải qua những ngày như vậy, mỗi ngày cũng lặp lại những chuyện như bọn họ đang làm, nhưng chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, ta lại giống như người ngoài cuộc đứng nhìn bọn họ. Như Mặc, ngươi nói xem, đây là do ta giác ngộ cao hay ta vô tình, lạnh nhạt với bọn họ nên mới như thế?”
Bắc Dao Quang tựa hồ như không hiểu chuyện này, cai mày rất là phiền não, Như Mặc kiên định nắm lấy tay nàng “Dao Quang, nhìn vào mắt ta”
Bắc Dao Quang nghe lời ngước nhìn vào mắt hắn.
“ngươi nhìn thấy gì trong mắt của ta?” Như Mặc nhẹ nhàng hỏi” Ngươi có thấy ánh mắt của ta vì có sự tồn tại của ngươi mà trở nên sáng hơn?”
Bắc Dao Quang nhìn đôi đồng tử đen láy của Như Mặc, lại như nhìn thấy ánh mắt màu xanh biếc vốn có của hắn ẩn chứa ở bên trong, ánh mắt xanh biếc làm say lòng người, tràn đầy nhu tình mật ý, đó là ánh mắt Bắc Dao Quang vĩnh viễn đều nhìn không biết chán, mê muội gật đầu.
“Vậy ngươi có biết ta từ mắt mình cũng nhìn thấy ánh mắt của ngươi không? Ngươi có biết trong mắt ngươi ẩn chứa điều gì không? nó nói ta chính là tất cả của ngươi, ta chính là hạnh phúc của ngươi. Ngươi không tin tưởng vào khát vọng của mình sao? Không tin tưởng vào tâm của mình sao? Ngươi không phải không có tình, ngươi không lạnh mạc, ngược lại, ngươi rất thiện lương, nhạy cảm, cho nên trong cảm tình, ngươi đều yếu đuối và mẫn cảm hơn bất kỳ ai, đứa ngốc, không phải chính ngươi đã ở cùng một chỗ với ta, ngươi vĩnh viễn không biết đến cô đơn và tịch mịch sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi đã hối hận?”
Nhìn ánh mắt ưu thương của Như Mắc, Bắc Dao Quang vội lắc đầu, nắm chặt tay hắn “ Như Mặc, không có, ta yêu ngươi, ngươi là tất cả của ta, ta làm sao lại hố hận, lại không kiên định? Ta chưa từng nghĩ như vậy, ngay cả một chút lung lay ý chí cũng không có, Như Mặc, ngươi phải tin tưởng ta, ta chỉ nghĩ không ngờ có một ngày ta lại khác bọn họ như vậy, ta chỉ muốn vui vẻ ở cùng một chỗ với ngươi và đứa nhỏ, ngươi có thể sẽ chê cười ta dài dòng, nhưng ngươi biết không, ở bên cạnh nhau mới chính là ý nghĩa đích thực của tình yêu, cho nên vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, có ta ở đây thì dù một ngày cũng đừng rời khỏi nhà, nếu có thì cũng hãy mang ta theo, đừng rời khỏi tầm mắt của ta dù chỉ là một giờ, một khắc, Như Mặc, ngươi có thể đáp ứng ta không?”
” Ngốc Dao Quang, ta đáp ứng ngươi, còn nữa, ta cũng muốn có một vài yêu cầu, ngươi có thể đáp ứng ta không?” Như Mặc nắm chặt tay nàng hỏi.
” Như Mặc, ngươi nói đi, bất kỳ là yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi” biết Như Mặc yêu chiều nàng vô hạn nhưng nàng cũng hi vọng hắn có yêu cầu với nàng, như vậy cho thấy hắn càng yêu nàng, sủng nịch nàng.
“Về sau mỗi ngày ngươi ở bên cạnh ta không được khóc nữa, mặc kệ là khóc vì vui mừng hay đau thương, lại càng không cho phép khóc vì nam nhân khác, cho dù nam tử đó là đứa nhỏ của chúng ta, bởi vì ta sẽ ghen tỵ, ta sẽ khổ sở, ngươi là thê tử duy nhất của ta, là Bắc Dao Quang của ta, bất kỳ ai cũng có thể là bằng hữu của ngươi nhưng không ai được quyền làm cho ngươi vì bọn họ mà đau khổ, ta muốn chỉ có một mình ta độc chiếm ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta sao?”
Bắc Dao Quang vì những lời này của Như Mặc mà trong mắt thoáng hiện niềm vui lại trào dâng nước mắt, dùng âm thanh mềm nhẹ gần như rên rỉ đáp “ hôm nay có thể được xem là ngoại lệ không?”
“Được, nhưng chỉ không tính ngày hôm nay, qua hôm nay, phải hứa là không được khóc nữa, phải tuân thủ hứa hẹn của chúng ta” Như Mặc đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt nàng, sửa lại sợi tóc bị gió thổi bay của nàng “ chúng ta đi thôi”
Thanh nhi cảm động nhìn bọn họ, thế giới còn có những tình cảm như của chủ nhân và phu nhân sao?
Khi thân ảnh ba người họ đã khuất xa Hiệp Khách thành, trên tường thành lại thấy thân ảnh của Trần Ngọc Bạch, gió lạnh thổi qua cũng không làm hắn nhúc nhích, hai mắt chăm chú về khoảng không phía trước, trong ánh mắt toát ra sự an tâm.
“Thiếu thành chủ, người rõ ràng vì muốn tốt cho bọ họ, sao lại làm cho bọn họ hiểu lầm?” Hàn Tùy luôn mang vẻ mặt tươi cười, lúc này lại rất nghiêm túc, đứn sau Trần Ngọc Bạch, cùng hắn nhìn đám người Như Mặc rời đi.
” Hiệp Khách thành sắp xảy ra một trận ác chiến, tâm nguyện của Vô Ảnh trước khi chết là muốn ta bảo vệ Bắc Dao Quang, ta với hắn cùng nhau lớn lên, ngươi biết không, hắn chưa từng mở miệng cầu xin ta chuyện gì, đây là chuyện đầu tiên hắn cầu xin ta, cũng là chuyện cuối cùng, Hàn Tùy, Thất Vọng Đau Khổ, các ngươi nói xem, ta không thể đáp ứng sao?” Trần Ngọc Bạch ngẩn đầu nhìn bầu trời mùa đông u ám “ đều chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Thiếu thành chủ yên tâm đi, đã bắt đầu từ bảy tháng trước, mọi người đều âm thầm chuẩn bị chờ đợi, nếu lúc này không thể tránh được thì chúng ta trực tiếp đối diện với triều đình thôi” Hàn Tùy vẻ mặt không cười nữa, thậm chí còn nghiêm túc, lạnh lùng hơn cả Thất Vọng Đau Khổ.
“Thiếu chủ, ngươi khẳng định lúc này triều đình sẽ động thủ đối phó với Hiệp Khách thành sao?” Thất Vọng Đau Khổ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Triều đình mấy năm gần đây liên tục phái người xâm nhập vào Hiệp Khách thành, đối với khu vực tự trị của chúng ta đã có ý dòm ngó, nhất là khi biết thể lực của cha ta ngày càng sa sút, cho nên càng có nhiều động tác, hoặc là công khai hoặc là ném đá giấu tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, chuyện của Tư Đồ Huyền lần này chính là cái cớ tốt nhất để động binh, đương kim hoàng thượng là lão hồ ly, không có chuyện sẽ buông tha cho cơ hội lần này, nếu ta đoán đúng, độc của Tư Đồ Huyền sợ là sẽ không ai giải cho hắn, vì mục đích thâu tóm Hiệp Khách thành, e rằng hắn sẽ trở thành vật hi sinh, trừ khi hắn thông minh hơn, mà cho dù hắn chết thì đối với chúng ta cũng không vấn đề gì, đó là do hắn tự gieo gió gặt bão”
Bởi vì Tư Đồ huyền mà mình mất đi huynh đệ tốt nhất, Trần Ngọc Bạch đối với kết cục của Tư Đồ Huyền không hề có chút đồng tình, từ lúc hắn xuất hiện lần đầu tiên ở Hiệp Khách thành, hắn đã có một dự cảm không tốt, Tư Đồ Huyền sẽ là vật hi sinh để triều đình thâu tóm Hiệp Khách thành, chuyện hôm nay xảy ra càng chứng mình dự cảm trong lòng hắn là đúng.
“Người ở không lâu quá đều muốn làm chuyện gì đó. Hiệp Khách thành chúng ta sẽ cho bọn họ biết, cho dù có hi sinh một hoàng tử cũng chưa chắc đã đạt được mục đích” trong mắt Hàn Tùy lộ ra vẻ lạnh lùng, từ khi đi ra khỏi Bắc Dao phủ, nhìn thấy biểu tình sát khí của Trần Ngọc Bạch, hắn biết ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Trần Ngọc Bạch nhìn bình nguyên rộng lớn, đất đai phì nhiêu ngoài Hiệp Khách thành, cùng với gần một vạn hộ trong thành, lòng không khỏi cảm thán, nếu hắn không thắng được lần này thì sau này cuộc sống bình an ở đây sẽ không còn nữa, nhưng mà thắng một lần này chưa chắc bảo vệ được cả đời. Hiệp Khách thành thực lực cường thịnh, nhân thủ võ lâm lại nhiều, cuối cùng không thể cùng tồn tại với hoàn triều, bị triều đình thâu tóm cũng chỉ là chuyện sớm muộn, điều này hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng mọi chuyện xảy ra nhanh quá, có nhiều người, nhiều chuyện còn chưa thu xếp ổn thỏa, hắn không thể giao Hiệp Khách thành ra trong lúc này được.
Vô Ảnh, huynh đệ tốt nhất của hắn đã chết, Bắc Dao Quang cùng Như Mặc cũng đã bị hắn đuổi đi, lúc này có lẽ đã đi rất xa, hắn không còn gì lo lắng nữa, bây giờ hắn chỉ còn một sứ mệnh duy nhất: bảo vệ Hiệp Khách thành, cùng sống chết với thành.
Đột nhiên có tiếng động vang lên, Trần Ngọc Bạch lập tức phục hồi tinh thần, nhìn về phía tiếng động, trầm giọng nói “ người nào ở đây giả thần giả quỷ, mau đi ra”
“Trần tam thiếu quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng tại hạ cũng không cố ý giả thần giả quỷ ở nơi này, mà ta đến trước, các ngươi đến sau, nghe được các ngươi đang nói chuyện, sợ là quấy rầy nên không xuất hiện thôi”
Trên tường thành vốn không có ai, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc vân bào màu đen, thân hình cao lớn, mái tóc dài tung bay trong gió, dung mạo tuấn mỹ tà mị, ngươi này không phải ai xa lạ, chính là Đạm Thai Vân Phong giàu có nhất thiên hạ.
“Vậy sao lúc này các hạ lại đi ra?” Trần Ngọc Bạch liếc mắt liền biết nam tử này không đơn giản, tiếng động lúc nãy nếu không phải do hắn cố ý thì mình không thể phát hiện có người vẫn đang ẩn nấp ở đây.
” Ta là gười làm ăn, chỗ nào có thể kiếm tiền, ta liền tới, bây giờ có mặt ở đây đương nhiên là cảm thấy cơ hội làm ăn rất lớn trước mắt ta, cho nên ta nhất thời tâm ý dâng trào, muốn cùng ngươi bàn chuyện làm ăn a. Không biết ngươi có hứng thú nghe không?”
” Các hạ xưng hô như thế nào?” Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ muốn tiến lên nhưng bị Trần Ngọc Bạch đưa tay ngăn lại, ngay lúc đó cũng điểm nhẹ mũi chân một cái, thân ảnh tuyết trắng đã tiêu sái ngồi xuống bên cạnh Đạm Thai Vân Phong.
” Đạm Thai Vân Phong!” chỉ đơn giản nói ra bốn chữ.
Nhưng vừa nghe đến bốn chữ này, ngay cả Trần Ngọc Bạch cũng nhịn không được mà kinh ngạc, càng không nói tới hai người Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ, đây chính là truyền thuyết trong thiên hạ, là phú hào đệ nhất, đại công tử Đạm Thai gia, Đạm Thai Vân Phong?
Không ngờ hắn lại trẻ tuổi như vậy, còn có võ công không tầm thường, nhưng hắn vẫn luôn phiêu du trên biển, hành tung bất định, sao lại xuất hiện ở Hiệp Khách thành? Đêm hôm khuya khoắt còn ngồi một mình trên lâu thành?
Nhưng không ai hoài nghi thân phận của họ, bởi vì không có một kẻ giả mạo nào lại có khí thế và dũng khí như vậy.
“Thì ra là Đạm Thai công tử, xem ra là Ngọc Bạch sơ suất, lại không nhận ra” Trần Ngọc Bạch sau một lúc ngẩn người liền hồi phục tinh thần.
“Không trách được Trần tam thiếu, tại hạ vẫn luôn hành tầu trên biển, hiếm khi xuất hiện trên đất liền, người biết được ta lại càng ít, mà ta cũng ngưỡng mộ tam thiếu từ lâu, vẫn muốn có dịp gặp mặt một lần, hôm nay lại gặp mặt ở nơi cũng xem như là có duyên phận, Tam Thiếu không thấy vậy sao?” mỗi lời nói của Đạm Thai Vân Phong đều thể hiện rõ bản chất của người làm ăn, khéo đưa đẩy lại lõi đời, làm cho người nghe thấy vui vẻ mà không để ý mình bị xem thường, Trần Ngọc Bạch âm thầm nhíu mày, nói rõ “ Đạm Thai công tử, đêm đã khuya, chúng ta cũng không cần phải đi vòng vèo, nói rõ đi, về chuyện làm ăn mà công tử nói, rốt cuộc là thế nào?”
“Tam thiếu nếu thẳng thắng như vậy, tại hạ cũng không phải là người thích vòng vo, đơn giản như thế này, ta giúp các ngươi đối phó với triều đình, giải trừ nguy cơ Hiệp Khách thành bị triều đình thâu tóm và vẫn duy trì chế độ tự trị như cũ, đổi lại toàn bộ hoạt động kinh doanh của Hiệp Khách thành sẽ thuộc quyền khai thác của Đạm gia ta. Nói cách khác, ta giúp các ngươi bảo trì cuộc sống an bình so với trước kia không khác biệt gì, mà sau này toàn bộ nhu cầu ăn ở sinh hoạt của Hiệp Khách thành đều phải giao cho Đạm Thai gia chúng ta, chuyện khác ta sẽ không can thiệp vào, không biết Tam Thiếu nghĩ thế nào?”
Trần Ngọc không tin lại có chuyện tốt như vậy, không khỏi hoài nghi, triều đình chính là đại biểu cho toàn bộ quốc gia, sao có thể chỉ một mình Đạm Thai Vân Phong có thể đối phó? Hơn nữa cho dù hắn thực sự đối phó được với triều đình thì cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, hắn trả giá lớn như vậy chỉ để đạt được quyền kinh doanh độc quyền ở Hiệp Khách thành, có phải là thu lại quá ít so với cái bỏ ra, mất nhiều hơn được?
” Không biết Đạm Thai công tử chuẩn bị dùng cái gì để đối phó với triều đình? Phải biết rằng dù nhân lực của chúng ta đông thì cũng không thể so sánh với quân đội của triều đình”
” Tam ít chỉ cần nói cho tại hạ biết ngươi có nguyện ý cùng tại hạ hợp tác cuộc giao dịch này không? nếu ngươi nguyện ý, tại hạ sẽ nói biện pháp cho ngươi biết, hơn nữa còn cảm đoan không làm tổn hại tới một người ở Hiệp Khách thành, nếu ngươi không đồng ý, tức là cuộc giao dịch không thành công, vậy thì tại hạ chỉ có thể nói lời từ biệt” đối với sự nghi ngờ của Trần Ngọc Bạch, Đạm Thai Vân Phong cũng không trả lời thẳng.
” Nếu Đạm Thai công tử thật sự nắm chắc, đối với cuộc giao dịch này, Hiệp Khách thành được nhiều hơn thì có lý đâu lại cự tuyệt?” Trần Ngọc Bạch nhìn hắn đáp.
“Nói như thế là Tam Thiếu quyết định cùng tại hạ thực hiện cuộc giao dịch này?” Đạm Thai Vân Phong vẫn hỏi lại, với một kẻ làm ăn như hắn thì phải có sự xác định chắc chắn mới được, còn nói vòng vo, đáp án không rõ ràng thì hắn không chịu.
“Phi thường vui vẻ cùng Đạm Thai công tử thực hiện cuộc giao dịch này” Trần Ngọc Bạch chân thành đáp.
Khi đi ngang qua Phong gia y quán, nhìn thấy cánh cửa đã đóng, trên tấm biển rủ xuống tấm vải tang màu trắng, Bắc Dao Quang cố kìm nén tiếng khóc, bước đi qua rồi mà vẫn quay đầu lại lưu luyến nhìn, cho nên đến khi không nhìn thấy Phong gia y quán nữa mới thôi, trong lòng nói thầm: hẹn gặp lại, Vô Ảnh.
Những người qua đường cũng không ai thèm liếc nhìn họ một cái, mỗi người dường như đều rất lạnh lùng, làm như bọn họ không có tồn tại, trong lòng Bắc Dao Quang không khỏi thấy chua sót, cảm giác Hiệp Khách thành bây giờ với Hiệp Khách thành náo nhiệt khi nàng mới đến thật khác nhau. Hiệp Khách thành lúc trước náo nhiệt, tràn đầy sinh khí mà bây giờ lại lạnh lùng, tiêu điều. Đúng là lúc nàng phải rời đi rồi.
“Một khắc nữa cửa thành sẽ đóng cửa” Như Mặc hiểu được Bắc Dao Quang có luyến tiếc, cũng không muốn nhìn thấy nàng sầu bi, mất mác nữa, thế giới của nhân loại thật phức tạp quá mức, mâu thuẫn, rối rắm nhưng chỉ cần là Bắc Dao Quang thích, hắn có thể mang nàng đến tòa thành khác sinh sống, bắt đầu lại từ đầu, nhưng không thể ở lại nơi này được nữa.
” Như Mặc, ta không phải luyến tiếc, ta chỉ cảm thấy mơ hồ, lúc này có một cảm giác tựa hồ như là ta không phải là một con người nữa, nhìn những người kia đi tới đi lui vội vã,ta thế nhưng lại có cảm giác thoát ly khỏi bọ họ, tựa hồ như những hoạt động đó đối với ta rất xa lạ, mỗi ngày phải sống trong phiền não, tính toán, lạnh lùng, không tin tưởng nhau..mà thực ra trước khi quen biết ngươi, ta cũng từng trải qua những ngày như vậy, mỗi ngày cũng lặp lại những chuyện như bọn họ đang làm, nhưng chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, ta lại giống như người ngoài cuộc đứng nhìn bọn họ. Như Mặc, ngươi nói xem, đây là do ta giác ngộ cao hay ta vô tình, lạnh nhạt với bọn họ nên mới như thế?”
Bắc Dao Quang tựa hồ như không hiểu chuyện này, cai mày rất là phiền não, Như Mặc kiên định nắm lấy tay nàng “Dao Quang, nhìn vào mắt ta”
Bắc Dao Quang nghe lời ngước nhìn vào mắt hắn.
“ngươi nhìn thấy gì trong mắt của ta?” Như Mặc nhẹ nhàng hỏi” Ngươi có thấy ánh mắt của ta vì có sự tồn tại của ngươi mà trở nên sáng hơn?”
Bắc Dao Quang nhìn đôi đồng tử đen láy của Như Mặc, lại như nhìn thấy ánh mắt màu xanh biếc vốn có của hắn ẩn chứa ở bên trong, ánh mắt xanh biếc làm say lòng người, tràn đầy nhu tình mật ý, đó là ánh mắt Bắc Dao Quang vĩnh viễn đều nhìn không biết chán, mê muội gật đầu.
“Vậy ngươi có biết ta từ mắt mình cũng nhìn thấy ánh mắt của ngươi không? Ngươi có biết trong mắt ngươi ẩn chứa điều gì không? nó nói ta chính là tất cả của ngươi, ta chính là hạnh phúc của ngươi. Ngươi không tin tưởng vào khát vọng của mình sao? Không tin tưởng vào tâm của mình sao? Ngươi không phải không có tình, ngươi không lạnh mạc, ngược lại, ngươi rất thiện lương, nhạy cảm, cho nên trong cảm tình, ngươi đều yếu đuối và mẫn cảm hơn bất kỳ ai, đứa ngốc, không phải chính ngươi đã ở cùng một chỗ với ta, ngươi vĩnh viễn không biết đến cô đơn và tịch mịch sao? Chẳng lẽ bây giờ ngươi đã hối hận?”
Nhìn ánh mắt ưu thương của Như Mắc, Bắc Dao Quang vội lắc đầu, nắm chặt tay hắn “ Như Mặc, không có, ta yêu ngươi, ngươi là tất cả của ta, ta làm sao lại hố hận, lại không kiên định? Ta chưa từng nghĩ như vậy, ngay cả một chút lung lay ý chí cũng không có, Như Mặc, ngươi phải tin tưởng ta, ta chỉ nghĩ không ngờ có một ngày ta lại khác bọn họ như vậy, ta chỉ muốn vui vẻ ở cùng một chỗ với ngươi và đứa nhỏ, ngươi có thể sẽ chê cười ta dài dòng, nhưng ngươi biết không, ở bên cạnh nhau mới chính là ý nghĩa đích thực của tình yêu, cho nên vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, có ta ở đây thì dù một ngày cũng đừng rời khỏi nhà, nếu có thì cũng hãy mang ta theo, đừng rời khỏi tầm mắt của ta dù chỉ là một giờ, một khắc, Như Mặc, ngươi có thể đáp ứng ta không?”
” Ngốc Dao Quang, ta đáp ứng ngươi, còn nữa, ta cũng muốn có một vài yêu cầu, ngươi có thể đáp ứng ta không?” Như Mặc nắm chặt tay nàng hỏi.
” Như Mặc, ngươi nói đi, bất kỳ là yêu cầu gì, ta đều đáp ứng ngươi” biết Như Mặc yêu chiều nàng vô hạn nhưng nàng cũng hi vọng hắn có yêu cầu với nàng, như vậy cho thấy hắn càng yêu nàng, sủng nịch nàng.
“Về sau mỗi ngày ngươi ở bên cạnh ta không được khóc nữa, mặc kệ là khóc vì vui mừng hay đau thương, lại càng không cho phép khóc vì nam nhân khác, cho dù nam tử đó là đứa nhỏ của chúng ta, bởi vì ta sẽ ghen tỵ, ta sẽ khổ sở, ngươi là thê tử duy nhất của ta, là Bắc Dao Quang của ta, bất kỳ ai cũng có thể là bằng hữu của ngươi nhưng không ai được quyền làm cho ngươi vì bọn họ mà đau khổ, ta muốn chỉ có một mình ta độc chiếm ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta sao?”
Bắc Dao Quang vì những lời này của Như Mặc mà trong mắt thoáng hiện niềm vui lại trào dâng nước mắt, dùng âm thanh mềm nhẹ gần như rên rỉ đáp “ hôm nay có thể được xem là ngoại lệ không?”
“Được, nhưng chỉ không tính ngày hôm nay, qua hôm nay, phải hứa là không được khóc nữa, phải tuân thủ hứa hẹn của chúng ta” Như Mặc đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt nàng, sửa lại sợi tóc bị gió thổi bay của nàng “ chúng ta đi thôi”
Thanh nhi cảm động nhìn bọn họ, thế giới còn có những tình cảm như của chủ nhân và phu nhân sao?
Khi thân ảnh ba người họ đã khuất xa Hiệp Khách thành, trên tường thành lại thấy thân ảnh của Trần Ngọc Bạch, gió lạnh thổi qua cũng không làm hắn nhúc nhích, hai mắt chăm chú về khoảng không phía trước, trong ánh mắt toát ra sự an tâm.
“Thiếu thành chủ, người rõ ràng vì muốn tốt cho bọ họ, sao lại làm cho bọn họ hiểu lầm?” Hàn Tùy luôn mang vẻ mặt tươi cười, lúc này lại rất nghiêm túc, đứn sau Trần Ngọc Bạch, cùng hắn nhìn đám người Như Mặc rời đi.
” Hiệp Khách thành sắp xảy ra một trận ác chiến, tâm nguyện của Vô Ảnh trước khi chết là muốn ta bảo vệ Bắc Dao Quang, ta với hắn cùng nhau lớn lên, ngươi biết không, hắn chưa từng mở miệng cầu xin ta chuyện gì, đây là chuyện đầu tiên hắn cầu xin ta, cũng là chuyện cuối cùng, Hàn Tùy, Thất Vọng Đau Khổ, các ngươi nói xem, ta không thể đáp ứng sao?” Trần Ngọc Bạch ngẩn đầu nhìn bầu trời mùa đông u ám “ đều chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Thiếu thành chủ yên tâm đi, đã bắt đầu từ bảy tháng trước, mọi người đều âm thầm chuẩn bị chờ đợi, nếu lúc này không thể tránh được thì chúng ta trực tiếp đối diện với triều đình thôi” Hàn Tùy vẻ mặt không cười nữa, thậm chí còn nghiêm túc, lạnh lùng hơn cả Thất Vọng Đau Khổ.
“Thiếu chủ, ngươi khẳng định lúc này triều đình sẽ động thủ đối phó với Hiệp Khách thành sao?” Thất Vọng Đau Khổ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Triều đình mấy năm gần đây liên tục phái người xâm nhập vào Hiệp Khách thành, đối với khu vực tự trị của chúng ta đã có ý dòm ngó, nhất là khi biết thể lực của cha ta ngày càng sa sút, cho nên càng có nhiều động tác, hoặc là công khai hoặc là ném đá giấu tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, chuyện của Tư Đồ Huyền lần này chính là cái cớ tốt nhất để động binh, đương kim hoàng thượng là lão hồ ly, không có chuyện sẽ buông tha cho cơ hội lần này, nếu ta đoán đúng, độc của Tư Đồ Huyền sợ là sẽ không ai giải cho hắn, vì mục đích thâu tóm Hiệp Khách thành, e rằng hắn sẽ trở thành vật hi sinh, trừ khi hắn thông minh hơn, mà cho dù hắn chết thì đối với chúng ta cũng không vấn đề gì, đó là do hắn tự gieo gió gặt bão”
Bởi vì Tư Đồ huyền mà mình mất đi huynh đệ tốt nhất, Trần Ngọc Bạch đối với kết cục của Tư Đồ Huyền không hề có chút đồng tình, từ lúc hắn xuất hiện lần đầu tiên ở Hiệp Khách thành, hắn đã có một dự cảm không tốt, Tư Đồ Huyền sẽ là vật hi sinh để triều đình thâu tóm Hiệp Khách thành, chuyện hôm nay xảy ra càng chứng mình dự cảm trong lòng hắn là đúng.
“Người ở không lâu quá đều muốn làm chuyện gì đó. Hiệp Khách thành chúng ta sẽ cho bọn họ biết, cho dù có hi sinh một hoàng tử cũng chưa chắc đã đạt được mục đích” trong mắt Hàn Tùy lộ ra vẻ lạnh lùng, từ khi đi ra khỏi Bắc Dao phủ, nhìn thấy biểu tình sát khí của Trần Ngọc Bạch, hắn biết ngày này cuối cùng cũng đã tới.
Trần Ngọc Bạch nhìn bình nguyên rộng lớn, đất đai phì nhiêu ngoài Hiệp Khách thành, cùng với gần một vạn hộ trong thành, lòng không khỏi cảm thán, nếu hắn không thắng được lần này thì sau này cuộc sống bình an ở đây sẽ không còn nữa, nhưng mà thắng một lần này chưa chắc bảo vệ được cả đời. Hiệp Khách thành thực lực cường thịnh, nhân thủ võ lâm lại nhiều, cuối cùng không thể cùng tồn tại với hoàn triều, bị triều đình thâu tóm cũng chỉ là chuyện sớm muộn, điều này hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng mọi chuyện xảy ra nhanh quá, có nhiều người, nhiều chuyện còn chưa thu xếp ổn thỏa, hắn không thể giao Hiệp Khách thành ra trong lúc này được.
Vô Ảnh, huynh đệ tốt nhất của hắn đã chết, Bắc Dao Quang cùng Như Mặc cũng đã bị hắn đuổi đi, lúc này có lẽ đã đi rất xa, hắn không còn gì lo lắng nữa, bây giờ hắn chỉ còn một sứ mệnh duy nhất: bảo vệ Hiệp Khách thành, cùng sống chết với thành.
Đột nhiên có tiếng động vang lên, Trần Ngọc Bạch lập tức phục hồi tinh thần, nhìn về phía tiếng động, trầm giọng nói “ người nào ở đây giả thần giả quỷ, mau đi ra”
“Trần tam thiếu quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng tại hạ cũng không cố ý giả thần giả quỷ ở nơi này, mà ta đến trước, các ngươi đến sau, nghe được các ngươi đang nói chuyện, sợ là quấy rầy nên không xuất hiện thôi”
Trên tường thành vốn không có ai, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc vân bào màu đen, thân hình cao lớn, mái tóc dài tung bay trong gió, dung mạo tuấn mỹ tà mị, ngươi này không phải ai xa lạ, chính là Đạm Thai Vân Phong giàu có nhất thiên hạ.
“Vậy sao lúc này các hạ lại đi ra?” Trần Ngọc Bạch liếc mắt liền biết nam tử này không đơn giản, tiếng động lúc nãy nếu không phải do hắn cố ý thì mình không thể phát hiện có người vẫn đang ẩn nấp ở đây.
” Ta là gười làm ăn, chỗ nào có thể kiếm tiền, ta liền tới, bây giờ có mặt ở đây đương nhiên là cảm thấy cơ hội làm ăn rất lớn trước mắt ta, cho nên ta nhất thời tâm ý dâng trào, muốn cùng ngươi bàn chuyện làm ăn a. Không biết ngươi có hứng thú nghe không?”
” Các hạ xưng hô như thế nào?” Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ muốn tiến lên nhưng bị Trần Ngọc Bạch đưa tay ngăn lại, ngay lúc đó cũng điểm nhẹ mũi chân một cái, thân ảnh tuyết trắng đã tiêu sái ngồi xuống bên cạnh Đạm Thai Vân Phong.
” Đạm Thai Vân Phong!” chỉ đơn giản nói ra bốn chữ.
Nhưng vừa nghe đến bốn chữ này, ngay cả Trần Ngọc Bạch cũng nhịn không được mà kinh ngạc, càng không nói tới hai người Hàn Tùy và Thất Vọng Đau Khổ, đây chính là truyền thuyết trong thiên hạ, là phú hào đệ nhất, đại công tử Đạm Thai gia, Đạm Thai Vân Phong?
Không ngờ hắn lại trẻ tuổi như vậy, còn có võ công không tầm thường, nhưng hắn vẫn luôn phiêu du trên biển, hành tung bất định, sao lại xuất hiện ở Hiệp Khách thành? Đêm hôm khuya khoắt còn ngồi một mình trên lâu thành?
Nhưng không ai hoài nghi thân phận của họ, bởi vì không có một kẻ giả mạo nào lại có khí thế và dũng khí như vậy.
“Thì ra là Đạm Thai công tử, xem ra là Ngọc Bạch sơ suất, lại không nhận ra” Trần Ngọc Bạch sau một lúc ngẩn người liền hồi phục tinh thần.
“Không trách được Trần tam thiếu, tại hạ vẫn luôn hành tầu trên biển, hiếm khi xuất hiện trên đất liền, người biết được ta lại càng ít, mà ta cũng ngưỡng mộ tam thiếu từ lâu, vẫn muốn có dịp gặp mặt một lần, hôm nay lại gặp mặt ở nơi cũng xem như là có duyên phận, Tam Thiếu không thấy vậy sao?” mỗi lời nói của Đạm Thai Vân Phong đều thể hiện rõ bản chất của người làm ăn, khéo đưa đẩy lại lõi đời, làm cho người nghe thấy vui vẻ mà không để ý mình bị xem thường, Trần Ngọc Bạch âm thầm nhíu mày, nói rõ “ Đạm Thai công tử, đêm đã khuya, chúng ta cũng không cần phải đi vòng vèo, nói rõ đi, về chuyện làm ăn mà công tử nói, rốt cuộc là thế nào?”
“Tam thiếu nếu thẳng thắng như vậy, tại hạ cũng không phải là người thích vòng vo, đơn giản như thế này, ta giúp các ngươi đối phó với triều đình, giải trừ nguy cơ Hiệp Khách thành bị triều đình thâu tóm và vẫn duy trì chế độ tự trị như cũ, đổi lại toàn bộ hoạt động kinh doanh của Hiệp Khách thành sẽ thuộc quyền khai thác của Đạm gia ta. Nói cách khác, ta giúp các ngươi bảo trì cuộc sống an bình so với trước kia không khác biệt gì, mà sau này toàn bộ nhu cầu ăn ở sinh hoạt của Hiệp Khách thành đều phải giao cho Đạm Thai gia chúng ta, chuyện khác ta sẽ không can thiệp vào, không biết Tam Thiếu nghĩ thế nào?”
Trần Ngọc không tin lại có chuyện tốt như vậy, không khỏi hoài nghi, triều đình chính là đại biểu cho toàn bộ quốc gia, sao có thể chỉ một mình Đạm Thai Vân Phong có thể đối phó? Hơn nữa cho dù hắn thực sự đối phó được với triều đình thì cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, hắn trả giá lớn như vậy chỉ để đạt được quyền kinh doanh độc quyền ở Hiệp Khách thành, có phải là thu lại quá ít so với cái bỏ ra, mất nhiều hơn được?
” Không biết Đạm Thai công tử chuẩn bị dùng cái gì để đối phó với triều đình? Phải biết rằng dù nhân lực của chúng ta đông thì cũng không thể so sánh với quân đội của triều đình”
” Tam ít chỉ cần nói cho tại hạ biết ngươi có nguyện ý cùng tại hạ hợp tác cuộc giao dịch này không? nếu ngươi nguyện ý, tại hạ sẽ nói biện pháp cho ngươi biết, hơn nữa còn cảm đoan không làm tổn hại tới một người ở Hiệp Khách thành, nếu ngươi không đồng ý, tức là cuộc giao dịch không thành công, vậy thì tại hạ chỉ có thể nói lời từ biệt” đối với sự nghi ngờ của Trần Ngọc Bạch, Đạm Thai Vân Phong cũng không trả lời thẳng.
” Nếu Đạm Thai công tử thật sự nắm chắc, đối với cuộc giao dịch này, Hiệp Khách thành được nhiều hơn thì có lý đâu lại cự tuyệt?” Trần Ngọc Bạch nhìn hắn đáp.
“Nói như thế là Tam Thiếu quyết định cùng tại hạ thực hiện cuộc giao dịch này?” Đạm Thai Vân Phong vẫn hỏi lại, với một kẻ làm ăn như hắn thì phải có sự xác định chắc chắn mới được, còn nói vòng vo, đáp án không rõ ràng thì hắn không chịu.
“Phi thường vui vẻ cùng Đạm Thai công tử thực hiện cuộc giao dịch này” Trần Ngọc Bạch chân thành đáp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook