Xà Quân Như Mặc
-
Chương 38: Có hỏi có đáp
Không bao lâu sau màn đêm đã chậm rãi buông xuống, Như Mặc chuẩn bị giường cho Bắc Dao Quang chính làm được làm từ các đóa hoa đào, làm cho Bắc Dao Quang ngây ngẩn cả người, không thể tin được, chỉ trong chốc lát, hắn làm sao có thể thu thập nhiều đóa hoa như vậy, lại còn xếp thành giường, điều làm cho nàng thấy tiếc hận là những đóa hoa này ăn ngon như vậy, giờ bị nàng nằm đè lên, thực có chút giận dữ “ Như Mặc, cái này không phải để ăn sao? Dùng làm giường ngủ cho ta thực đáng tiếc nha”
” Không có việc gì, năm sau chúng nó sẽ lại ra hoa, đóa hoa lại càng thêm xinh đẹp, nghỉ ngơi đi”, Như Mặc nói xong liền đi vào sâu trong rừng.
” Dạ, dạ, ngươi đi đâu? Ngươi không ngủ sao? Giường này cũng đủ lớn nha”. Bắc Dao Quang nói vậy nhưng không hề có mặt đỏ tim đập, nơi này tuy rằng cảnh đẹp như thiên đường nhưng dù sao cũng là màn trời chiếu đất, đây là lần đầu tiên nàng ngủ bên ngoài như vậy, cho nên có người bên cạnh vẫn tốt hơn.
Như Mặc quay đầu nhìn nàng, thực sự không thể lại rời đi, liền đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống “ ngủ đi, không cần sợ hãi, sẽ không có đồ vật này nọ bò đến bên giường của ngươi”
” Ta không phải sợ hãi! Ta là không thích một người cô đơn!” Bắc Dao Quang thấy hắn không đi, liền an tâm rất nhiều.
Lục thúy xà cũng an phận trên cổ tay nàng, chung quanh đều là đóa hoa nhưng nó không dám ăn vụng một mảnh.
“Ngủ đi, ngày mai trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này”. Như Mặc nói xong ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lúc vô ý lại nhìn thấy tin tượng có sự kỳ lạ, tập trung nhìn kỹ thì thấy Bắc Đẩu Thất Tinh đều tinh quan ảm đạm, rối loạn, giống như là không có bản mạng tinh quân trấn thủ ở đó, chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ toàn bộ Bắc Đẩu Tinh Quân đều đã hạ phàm? Tình huống này trăm ngàn năm chưa từng xảy ra một lần, Như Mặc không khỏi nhớ tới Phùng Tử Kiện và Tư Đồ Y, đã có hai vị tinh quân có duyên gặp mặt với Bắc Dao Quang, có phải tiếp theo sẽ còn có năm vị nữa có liên quan đến nàng?
Hắn mang nàng tới đây một đêm vốn là muốn sửa đổi nhân duyên của nàng, không ngờ nàng lại còn có duyên gặp mặt với năm vị tinh quân khác, xem ra quyết định của hắn là chính xác, nhưng mệnh cách của Bắc Dao Quang cũng thực sự rất kỳ lạ, nàng sao lại có liên quan với cả bảy vị tinh quân? Xem ra lần báo ơ này của hắn sẽ vô cùng vất vả.
” Như Mặc, ngươi không cần ngủ sao?” Bắc Dao Quang nhắm mắt rồi lại mở ra, nàng không muốn trong cảnh đẹp như vậy mà lại ngủ, nàng muốn tâm sự với hắn.
“Ta không cần, ngươi ngủ đi”, bây giờ đang là mùa xuân, trong thời điểm này xà loại cũng không cần ngủ nhiều, bở vì bọn chúng chỉ có thói quen ngủ đông, luôn trải qua mùa đông dài lạnh lẽo trong giấc ngủ, mùa xuân lại là mùa bọn chúng động dục và giao phối, sao mà ngủ được? Huống chi hắn lại có đạo hạnh cao thâm, ăn cơm hay ngủ đều không cần thiết.
“Như Mặc, ngươi đã không ngủ được, chi bằng chúng ta tâm sự đi nha?”, Bắc Dao Quang lôi kéo tay áo hắn, chỉ vào vị trí bên cạnh nàng, ý nói hắn nằm xuống.
Như Mặc chậm rãi nằm xuống, hai người đều ngửa mặt lên trờ, thân hình dường như ngập trong những cánh hoa, trong mũi toàn là hương hoa, thực thoải mái, an nhàn “ nói chuyện phiếm?”
” Đúng vậy! hai người nhàm chán lại không ngủ được, nói chuyện phiếm là phương thức tốt nhất để giải quyết phiền muộn. Còn có thể hiểu biết nhau hơn, ngươi cho tới giờ chưa từng nói chuyện phiếm với người khác sao?”, Bắc Dao Quang vừa ngắm bẩu trời đêm, vừa hỏi.
” Không có!” Như Mặc ăn ngay nói thật, hắn đích xác chưa từng tán gẫu, còn cùng một nhân loại nằm chung trên một cái giường cũng là chuyện hắn lần đầu tiên làm.
“Vậy chúng ta tán gẫu với nhau một chút đi”, Bắc Dao Quang cười khẽ một tiếng, cho tới giờ còn chưa từng tán gẫu với ai, cuộc sống của hắn quả thực đã mất rất nhiều lạc thú, bất quá không sao, sau này đã có Bắc Dao Quang nàng ở bên cạnh hắn, nàng sẽ cho hắn biết cuộc sống có rất nhiều niềm vui.
” Tán gẫu cái gì?” Như Mặc nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của nàng, biết là đang cười hắn, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ thản nhiên hỏi.
“Tỷ như ngươi có thể hỏi những chuyện liên quan đến ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngược lại, ta cũng có thể hỏi chuyện của ngươi và ngươi cũng có thể nói cho ta biết, cứ như vậy, chúng ta cùng trả lời câu hỏi của đối phương, như vậy chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn, về sau ở chung sẽ càng hòa hợp, ngươi cảm thấy được không?”. Bắc Dao Quang sẽ không thừa nhận nàng có tư tâm, bởi vì không biết sẽ còn cơ hội thoải mái ở chung với Như Mặc như thế này hay không, cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ nắm bắt để tiếp cận nội tâm của hắn.
“Ta sẽ trả lời”, trả lời của Như Mặc làm cho Bắc Dao Quang thêm hưng phấn, hắn không có cự tuyệt nói chuyện phiếm với nàng “ vậy ta sẽ bắt đầu trước, sau đó tới lượt ngươi hỏi ta, được không?”
” Có thể!” Như Mặc từ chối cho ý kiến nói.
” Như Mặc là tên đầy đủ của ngươi sao?”, Bắc Dao Quang đã sớm tò mò, thế gian này có người họ Như sao? Nghe giống như là một cái tên chứ không phải là họ và tên.
Như Mặc nghe nàng hỏi, giật mình nhưng vẫn im lặng không trả lời, chờ mãi Bắc Dao Quang cũng không nghe được đáp án, lúc này mới nhớ ra hắn là cô nhi, có lẽ hắn cũng không biết cha mẹ hắn là ai, hỏi đến chuyện này không phải là xát muối vào vết thương của hắn hay sao?
” Thực xin lỗi, Như Mặc, ta hỏi sai vấn đề, ngươi đừng để ý, ta nói ta tốt lắm, ta họ Bắc Dao, họ này rất ít thấy phải không? Nhiều người đều không biết tới họ này, cứ nghĩ ta họ Bắc nên nhiều người quen biết vẫn gọi ta là DaoQuang, ngươi cũng không biết đúng không? Ta thấy ngươi vẫn gọi ta là Dao Quang, tuy nhiên ta thích nghe ngươi gọi ta như vậy, có cảm giác ngươi không xem ta là người xa lạ, nếu ngươi gọi ta là Bắc Dao tiểu thư, ta sẽ rất buồn”. Bắc Dao Quang không đợi hắn hỏi nàng đã nói một hơi.
” Ta biết ngươi họ Bắc Dao! Bất quá ta vẫn gọi ngươi là Dao Quang!” Ngoài dự đoán, Như Mặc còn nói thêm “ ta cũng không có để ý đến chuyện ngươi hỏi, lúc nãy ta chỉ là đang suy nghĩ tên của ta là do ai đạt, có lẽ đã quá lâu rồi nên ta không nhớ rõ. Dù sao tên này cũng rất ít người gọi nên có phải họ tên đầy đủ hay không cũng không sao”
Chính xác là chín ngàn năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, hắn đã không nhớ rõ là ai đặt tên này cho hắn, dù sao hắn cũng không nhớ, có hay không đã từng được gọi là Như Mặc, chỉ còn hai từ Như Mặc còn lưu lại trong đầu hắn, cho đến khi Bắc Dao Quang hỏi tên của hắn, mới có phản ứng như vậy, hắn mới phát hiện thì ra trí nhớ của hắn đã mất đi một đoạn. Tuy nhiên hắn cũng không quá lo lắng, trải qua chín ngàn năm, tên gọi có quan trọng gì đâu? Huống chi từ khi hắn tu thành hình người, cơ hồ không có ai dám gọi tên hắn, đồng loại đều tôn kính gọi hắn là Xà quân đại nhân, làm sao còn có lúc được gọi tên?
” Như Mặc, nếu ngươi không giận, sau này có thể dùng họ của ta, Bắc Dao Như Mặc, ngươi cảm thấy được không? Ngươi thích gọi ta là Dao Quang thì bắt đầu từ lúc này sẽ đổi thành Bắc Dao Dao Quang”. Bắc Dao Quang nghe hắn trả lời xong, trong lòng nổi lên sự thương cảm sâu sắc, ngay cả ai đặt tên cho hắn cũng không nhớ, có phải khi hắn còn nhỏ thì đã mất đi người nha? Hắn bị vứt bỏ hay là cha mẹ qua đời mới thành cô nhi? Nhưng có người nào lại có thể vứt bỏ một người tuấn mỹ như Như Mặc được chứ? Hắn không có họ, không có người nhà, vậy thì nàng sẽ là người nhà của hắn, họ của nàng sẽ là của hắn, chỉ sợ hắn không cần.
“Ngươi cảm thấy được là được rồi, ta không có ý kiến”, Như Mặc không biết mấy câu của hắn đã làm hắn trở thành đối tượng đáng được đồng tình, hắn chỉ cảm thấy tên gọi đối với hắn không quá quan trọng, nếu Bắc Dao Quang thích gọi hắn là Bắc Dao Như Mặc thì hắn cũng không có ý kiến.
” Thật tốt quá, Như Mặc, chúng ta đây tiếp tục đi, ngươi bao nhiêu tuổi?”, Bắc Dao Quang mừng rỡ như điên, cao hứng không thôi, Như Mặc đã đồng ý lấy họ của nàng, vậy hắn là người của nàng “ta hai mươi hai tuổi”
Như Mặc lúc này thật sự không biết nên trả lời như thế nào, hắn đã đáp ứng không nói dối Bắc Dao Quang nhưng hắn có thể nói thật số tuổi của mình sao? Chẳng lẽ nói thẳng với nàng hắn là xà tinh, tu luyện đã hơn chín ngàn năm?
Bắc Dao Quang thấy hắn lại không trả lời, liền nghĩ chắc hắn cũng không nhớ rõ hắn bao nhiêu tuổi nên mới trầm mặc như thế, không khỏi muốn vả miệng mình một cái, nàng sao cứ hỏi những chuyện là cho hắn thương tâm chứ? Vội vàng chỉnh lại “ a chuyện này bỏ qua, Như Mặc ngươi thích màu gì? Thích ăn cái gì? Thích chơi trò gì? Hoặc là chán ghét cái gì?”
” Đây là bốn vấn đề!” Như Mặc nghiêm túc nói.
” Ách, đúng, là bốn vấn đề! Ta hỏi một lần, lát nữa ngươi cũng có thể hỏi ta như vậy hoặc nhiều hơn, ta cam đoan sẽ trả lời hết”, Bắc Dao Quang có chút xấu hổ cười nói, cũng may hai người đều chìm trong đống hoa, không ai thấy mặt ai.
” Thích màu xanh biếc, không có, không có, chán ghét loài chim bay!”
Như Mặc không chút suy nghĩ liền trả lời, hai cái không có liên tiếp làm nàng ngây ngốc một hồi mới hiểu ra, ý hắn chính là hắn không có thích ăn gì đó, cũng không có thích chơi trò gì, có điều hắn trả lời cũng quá đơn giản đi. Chán ghét đó thực sự cũng không giống người thường “ vì sao lại ghét chim?”
“Đây là bản năng”, ác điểu trên bầu trời chính là thiên địch của xà loại hắn, theo bản năng cho nên hắn không thích chúng, không cần có lý do.
Bắc Dao Quang cười gượng một chút, không thể không nói Như Mặc của nàng thực không giống người bình thường, nhiều người đều thích loài chim hắn thì lại nói vì bản năng mà chán ghét, xem ra sau này nàng có nhìn thấy mấy con chim nhỏ xinh đẹp cũng không nên bày tỏ sự yêu thích, miễn làm cho Như Mặc chán ghét nàng.
” Đến phiên ngươi hỏi ta!” Bắc Dao Quang đả khởi tinh thần, cổ vũ hắn hỏi nàng, hắn một vấn đề cũng chưa hỏi qua nàng đâu!
” Thích màu sắc gì? Thích ăn cái gì vậy? Thích cái gì vận động? Chán ghét cái gì? Vì cái gì chán ghét?” Như Mặc hỏi rất nhanh, lại làm cho Bắc Dao Quang cảm thấy hắn y như rập khuôn, không có một chút sáng tao, giống như hỏi cho có, bất quá nàng vẫn thành thực đáp “ ta thích màu xanh biếc (bởi vì Như Mặc ngươi thích, chứ thực ra ta thích màu đỏ”, thích ăn thịt bò, lô hao, thích đi bộ, còn về phần chán ghét thì bây giờ ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ được sẽ nói cho ngươi biết, sau đó sẽ nói vì sao ta chán ghét. Được, lại đến phiên ta hỏi ngươi, Như Mặc, ngươi thích dạng cô nương như thế nào?”
” Ta không thích nữ hài tử!” trả lời của Như Mặc làm cho tâm tình của Bắc Dao Quang vất vả lắm mới được phục hồi đã như bị tạt một gáo nước lạnh, nhưng vẫn cố đùa giỡn “ vậy ngươi thích nam hài tử thế nào?”
“ta cũng không thích nam hài tử”
” Vậy ngươi thích cái gì đâu?” Bắc Dao Quang có chút nóng nảy, không thích nữ nhân cũng không thích nam nhân, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ không thích người sao?
” Ta thích tu hành!”
Như Mặc thành thực trả lời, còn Bắc Dao Quang thì lập tức ngồi dậy “không được, ngươi đã đáp ứng với ta, ta còn sống một ngày, ngươi không nhắc tới hai chữ tu hành nữa”
Như Mặc không nhúc nhích, ngước đôi mắt mê hoặc nhìn Bắc Dao Quang, bình tĩnh nói “là ngươi hỏi ta, ta cũng đã đáp ứng không nói dối ngươi”
Bắc Dao Quang nhất thời không nói nên lời, lại nằm trở lại “ tóm lại, sau này ta sẽ không hỏi ngươi chuyện này nữa, ngươi cũng không được nhắc lại hai chữ tu hành. Quên đim, ta mệt rồi, không nói chuyện phiếm nữa”
Nói xong liên xoay người, đưa lưng về phía Như Mặc, Như Mặc đối với sự thay đổi tâm tình nhanh chóng như nàng có chút không thích ứng nhưng cũng không nói thêm gì, để mặc nàng tùy hứng, dù sao cũng là hứa hẹn của hắn, bao dung vô hạn với nàng. Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ cả đêm, nàng giận hắn vì cái gì? Vì hắn nói thích tu hành sao?
” Không có việc gì, năm sau chúng nó sẽ lại ra hoa, đóa hoa lại càng thêm xinh đẹp, nghỉ ngơi đi”, Như Mặc nói xong liền đi vào sâu trong rừng.
” Dạ, dạ, ngươi đi đâu? Ngươi không ngủ sao? Giường này cũng đủ lớn nha”. Bắc Dao Quang nói vậy nhưng không hề có mặt đỏ tim đập, nơi này tuy rằng cảnh đẹp như thiên đường nhưng dù sao cũng là màn trời chiếu đất, đây là lần đầu tiên nàng ngủ bên ngoài như vậy, cho nên có người bên cạnh vẫn tốt hơn.
Như Mặc quay đầu nhìn nàng, thực sự không thể lại rời đi, liền đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống “ ngủ đi, không cần sợ hãi, sẽ không có đồ vật này nọ bò đến bên giường của ngươi”
” Ta không phải sợ hãi! Ta là không thích một người cô đơn!” Bắc Dao Quang thấy hắn không đi, liền an tâm rất nhiều.
Lục thúy xà cũng an phận trên cổ tay nàng, chung quanh đều là đóa hoa nhưng nó không dám ăn vụng một mảnh.
“Ngủ đi, ngày mai trời sáng, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này”. Như Mặc nói xong ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong lúc vô ý lại nhìn thấy tin tượng có sự kỳ lạ, tập trung nhìn kỹ thì thấy Bắc Đẩu Thất Tinh đều tinh quan ảm đạm, rối loạn, giống như là không có bản mạng tinh quân trấn thủ ở đó, chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ toàn bộ Bắc Đẩu Tinh Quân đều đã hạ phàm? Tình huống này trăm ngàn năm chưa từng xảy ra một lần, Như Mặc không khỏi nhớ tới Phùng Tử Kiện và Tư Đồ Y, đã có hai vị tinh quân có duyên gặp mặt với Bắc Dao Quang, có phải tiếp theo sẽ còn có năm vị nữa có liên quan đến nàng?
Hắn mang nàng tới đây một đêm vốn là muốn sửa đổi nhân duyên của nàng, không ngờ nàng lại còn có duyên gặp mặt với năm vị tinh quân khác, xem ra quyết định của hắn là chính xác, nhưng mệnh cách của Bắc Dao Quang cũng thực sự rất kỳ lạ, nàng sao lại có liên quan với cả bảy vị tinh quân? Xem ra lần báo ơ này của hắn sẽ vô cùng vất vả.
” Như Mặc, ngươi không cần ngủ sao?” Bắc Dao Quang nhắm mắt rồi lại mở ra, nàng không muốn trong cảnh đẹp như vậy mà lại ngủ, nàng muốn tâm sự với hắn.
“Ta không cần, ngươi ngủ đi”, bây giờ đang là mùa xuân, trong thời điểm này xà loại cũng không cần ngủ nhiều, bở vì bọn chúng chỉ có thói quen ngủ đông, luôn trải qua mùa đông dài lạnh lẽo trong giấc ngủ, mùa xuân lại là mùa bọn chúng động dục và giao phối, sao mà ngủ được? Huống chi hắn lại có đạo hạnh cao thâm, ăn cơm hay ngủ đều không cần thiết.
“Như Mặc, ngươi đã không ngủ được, chi bằng chúng ta tâm sự đi nha?”, Bắc Dao Quang lôi kéo tay áo hắn, chỉ vào vị trí bên cạnh nàng, ý nói hắn nằm xuống.
Như Mặc chậm rãi nằm xuống, hai người đều ngửa mặt lên trờ, thân hình dường như ngập trong những cánh hoa, trong mũi toàn là hương hoa, thực thoải mái, an nhàn “ nói chuyện phiếm?”
” Đúng vậy! hai người nhàm chán lại không ngủ được, nói chuyện phiếm là phương thức tốt nhất để giải quyết phiền muộn. Còn có thể hiểu biết nhau hơn, ngươi cho tới giờ chưa từng nói chuyện phiếm với người khác sao?”, Bắc Dao Quang vừa ngắm bẩu trời đêm, vừa hỏi.
” Không có!” Như Mặc ăn ngay nói thật, hắn đích xác chưa từng tán gẫu, còn cùng một nhân loại nằm chung trên một cái giường cũng là chuyện hắn lần đầu tiên làm.
“Vậy chúng ta tán gẫu với nhau một chút đi”, Bắc Dao Quang cười khẽ một tiếng, cho tới giờ còn chưa từng tán gẫu với ai, cuộc sống của hắn quả thực đã mất rất nhiều lạc thú, bất quá không sao, sau này đã có Bắc Dao Quang nàng ở bên cạnh hắn, nàng sẽ cho hắn biết cuộc sống có rất nhiều niềm vui.
” Tán gẫu cái gì?” Như Mặc nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của nàng, biết là đang cười hắn, cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ thản nhiên hỏi.
“Tỷ như ngươi có thể hỏi những chuyện liên quan đến ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngược lại, ta cũng có thể hỏi chuyện của ngươi và ngươi cũng có thể nói cho ta biết, cứ như vậy, chúng ta cùng trả lời câu hỏi của đối phương, như vậy chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn, về sau ở chung sẽ càng hòa hợp, ngươi cảm thấy được không?”. Bắc Dao Quang sẽ không thừa nhận nàng có tư tâm, bởi vì không biết sẽ còn cơ hội thoải mái ở chung với Như Mặc như thế này hay không, cho nên chỉ cần có cơ hội, nàng sẽ nắm bắt để tiếp cận nội tâm của hắn.
“Ta sẽ trả lời”, trả lời của Như Mặc làm cho Bắc Dao Quang thêm hưng phấn, hắn không có cự tuyệt nói chuyện phiếm với nàng “ vậy ta sẽ bắt đầu trước, sau đó tới lượt ngươi hỏi ta, được không?”
” Có thể!” Như Mặc từ chối cho ý kiến nói.
” Như Mặc là tên đầy đủ của ngươi sao?”, Bắc Dao Quang đã sớm tò mò, thế gian này có người họ Như sao? Nghe giống như là một cái tên chứ không phải là họ và tên.
Như Mặc nghe nàng hỏi, giật mình nhưng vẫn im lặng không trả lời, chờ mãi Bắc Dao Quang cũng không nghe được đáp án, lúc này mới nhớ ra hắn là cô nhi, có lẽ hắn cũng không biết cha mẹ hắn là ai, hỏi đến chuyện này không phải là xát muối vào vết thương của hắn hay sao?
” Thực xin lỗi, Như Mặc, ta hỏi sai vấn đề, ngươi đừng để ý, ta nói ta tốt lắm, ta họ Bắc Dao, họ này rất ít thấy phải không? Nhiều người đều không biết tới họ này, cứ nghĩ ta họ Bắc nên nhiều người quen biết vẫn gọi ta là DaoQuang, ngươi cũng không biết đúng không? Ta thấy ngươi vẫn gọi ta là Dao Quang, tuy nhiên ta thích nghe ngươi gọi ta như vậy, có cảm giác ngươi không xem ta là người xa lạ, nếu ngươi gọi ta là Bắc Dao tiểu thư, ta sẽ rất buồn”. Bắc Dao Quang không đợi hắn hỏi nàng đã nói một hơi.
” Ta biết ngươi họ Bắc Dao! Bất quá ta vẫn gọi ngươi là Dao Quang!” Ngoài dự đoán, Như Mặc còn nói thêm “ ta cũng không có để ý đến chuyện ngươi hỏi, lúc nãy ta chỉ là đang suy nghĩ tên của ta là do ai đạt, có lẽ đã quá lâu rồi nên ta không nhớ rõ. Dù sao tên này cũng rất ít người gọi nên có phải họ tên đầy đủ hay không cũng không sao”
Chính xác là chín ngàn năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, hắn đã không nhớ rõ là ai đặt tên này cho hắn, dù sao hắn cũng không nhớ, có hay không đã từng được gọi là Như Mặc, chỉ còn hai từ Như Mặc còn lưu lại trong đầu hắn, cho đến khi Bắc Dao Quang hỏi tên của hắn, mới có phản ứng như vậy, hắn mới phát hiện thì ra trí nhớ của hắn đã mất đi một đoạn. Tuy nhiên hắn cũng không quá lo lắng, trải qua chín ngàn năm, tên gọi có quan trọng gì đâu? Huống chi từ khi hắn tu thành hình người, cơ hồ không có ai dám gọi tên hắn, đồng loại đều tôn kính gọi hắn là Xà quân đại nhân, làm sao còn có lúc được gọi tên?
” Như Mặc, nếu ngươi không giận, sau này có thể dùng họ của ta, Bắc Dao Như Mặc, ngươi cảm thấy được không? Ngươi thích gọi ta là Dao Quang thì bắt đầu từ lúc này sẽ đổi thành Bắc Dao Dao Quang”. Bắc Dao Quang nghe hắn trả lời xong, trong lòng nổi lên sự thương cảm sâu sắc, ngay cả ai đặt tên cho hắn cũng không nhớ, có phải khi hắn còn nhỏ thì đã mất đi người nha? Hắn bị vứt bỏ hay là cha mẹ qua đời mới thành cô nhi? Nhưng có người nào lại có thể vứt bỏ một người tuấn mỹ như Như Mặc được chứ? Hắn không có họ, không có người nhà, vậy thì nàng sẽ là người nhà của hắn, họ của nàng sẽ là của hắn, chỉ sợ hắn không cần.
“Ngươi cảm thấy được là được rồi, ta không có ý kiến”, Như Mặc không biết mấy câu của hắn đã làm hắn trở thành đối tượng đáng được đồng tình, hắn chỉ cảm thấy tên gọi đối với hắn không quá quan trọng, nếu Bắc Dao Quang thích gọi hắn là Bắc Dao Như Mặc thì hắn cũng không có ý kiến.
” Thật tốt quá, Như Mặc, chúng ta đây tiếp tục đi, ngươi bao nhiêu tuổi?”, Bắc Dao Quang mừng rỡ như điên, cao hứng không thôi, Như Mặc đã đồng ý lấy họ của nàng, vậy hắn là người của nàng “ta hai mươi hai tuổi”
Như Mặc lúc này thật sự không biết nên trả lời như thế nào, hắn đã đáp ứng không nói dối Bắc Dao Quang nhưng hắn có thể nói thật số tuổi của mình sao? Chẳng lẽ nói thẳng với nàng hắn là xà tinh, tu luyện đã hơn chín ngàn năm?
Bắc Dao Quang thấy hắn lại không trả lời, liền nghĩ chắc hắn cũng không nhớ rõ hắn bao nhiêu tuổi nên mới trầm mặc như thế, không khỏi muốn vả miệng mình một cái, nàng sao cứ hỏi những chuyện là cho hắn thương tâm chứ? Vội vàng chỉnh lại “ a chuyện này bỏ qua, Như Mặc ngươi thích màu gì? Thích ăn cái gì? Thích chơi trò gì? Hoặc là chán ghét cái gì?”
” Đây là bốn vấn đề!” Như Mặc nghiêm túc nói.
” Ách, đúng, là bốn vấn đề! Ta hỏi một lần, lát nữa ngươi cũng có thể hỏi ta như vậy hoặc nhiều hơn, ta cam đoan sẽ trả lời hết”, Bắc Dao Quang có chút xấu hổ cười nói, cũng may hai người đều chìm trong đống hoa, không ai thấy mặt ai.
” Thích màu xanh biếc, không có, không có, chán ghét loài chim bay!”
Như Mặc không chút suy nghĩ liền trả lời, hai cái không có liên tiếp làm nàng ngây ngốc một hồi mới hiểu ra, ý hắn chính là hắn không có thích ăn gì đó, cũng không có thích chơi trò gì, có điều hắn trả lời cũng quá đơn giản đi. Chán ghét đó thực sự cũng không giống người thường “ vì sao lại ghét chim?”
“Đây là bản năng”, ác điểu trên bầu trời chính là thiên địch của xà loại hắn, theo bản năng cho nên hắn không thích chúng, không cần có lý do.
Bắc Dao Quang cười gượng một chút, không thể không nói Như Mặc của nàng thực không giống người bình thường, nhiều người đều thích loài chim hắn thì lại nói vì bản năng mà chán ghét, xem ra sau này nàng có nhìn thấy mấy con chim nhỏ xinh đẹp cũng không nên bày tỏ sự yêu thích, miễn làm cho Như Mặc chán ghét nàng.
” Đến phiên ngươi hỏi ta!” Bắc Dao Quang đả khởi tinh thần, cổ vũ hắn hỏi nàng, hắn một vấn đề cũng chưa hỏi qua nàng đâu!
” Thích màu sắc gì? Thích ăn cái gì vậy? Thích cái gì vận động? Chán ghét cái gì? Vì cái gì chán ghét?” Như Mặc hỏi rất nhanh, lại làm cho Bắc Dao Quang cảm thấy hắn y như rập khuôn, không có một chút sáng tao, giống như hỏi cho có, bất quá nàng vẫn thành thực đáp “ ta thích màu xanh biếc (bởi vì Như Mặc ngươi thích, chứ thực ra ta thích màu đỏ”, thích ăn thịt bò, lô hao, thích đi bộ, còn về phần chán ghét thì bây giờ ta chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ được sẽ nói cho ngươi biết, sau đó sẽ nói vì sao ta chán ghét. Được, lại đến phiên ta hỏi ngươi, Như Mặc, ngươi thích dạng cô nương như thế nào?”
” Ta không thích nữ hài tử!” trả lời của Như Mặc làm cho tâm tình của Bắc Dao Quang vất vả lắm mới được phục hồi đã như bị tạt một gáo nước lạnh, nhưng vẫn cố đùa giỡn “ vậy ngươi thích nam hài tử thế nào?”
“ta cũng không thích nam hài tử”
” Vậy ngươi thích cái gì đâu?” Bắc Dao Quang có chút nóng nảy, không thích nữ nhân cũng không thích nam nhân, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ không thích người sao?
” Ta thích tu hành!”
Như Mặc thành thực trả lời, còn Bắc Dao Quang thì lập tức ngồi dậy “không được, ngươi đã đáp ứng với ta, ta còn sống một ngày, ngươi không nhắc tới hai chữ tu hành nữa”
Như Mặc không nhúc nhích, ngước đôi mắt mê hoặc nhìn Bắc Dao Quang, bình tĩnh nói “là ngươi hỏi ta, ta cũng đã đáp ứng không nói dối ngươi”
Bắc Dao Quang nhất thời không nói nên lời, lại nằm trở lại “ tóm lại, sau này ta sẽ không hỏi ngươi chuyện này nữa, ngươi cũng không được nhắc lại hai chữ tu hành. Quên đim, ta mệt rồi, không nói chuyện phiếm nữa”
Nói xong liên xoay người, đưa lưng về phía Như Mặc, Như Mặc đối với sự thay đổi tâm tình nhanh chóng như nàng có chút không thích ứng nhưng cũng không nói thêm gì, để mặc nàng tùy hứng, dù sao cũng là hứa hẹn của hắn, bao dung vô hạn với nàng. Nhưng hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ cả đêm, nàng giận hắn vì cái gì? Vì hắn nói thích tu hành sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook