Xà Quân Như Mặc
-
Chương 23: Một cây tơ hồng
Tư Đồ Y không ngờ kết quả lại như thế, hắn còn muốn quan sát bọn họ thêm vài ngày, huống chi Như Mặc này tuấn mỹ không giống người thường, còn nữ tử tên Bắc Dao Quang thì ánh mắt nhìn Như Mặc giống như muốn ăn luôn hắn, thực sự là không có một chút đoan trang của nữ tử bình thường, hơn nữa nha hòan phía say lại luôn vụng trộm nhìn Bắc Dao Quang bằng ánh mắt ghen tỵ, còn gã sai vặt vẻ mặ trầm ổn, bình tĩnh thì lại không dấu vết giúp đỡ cho Bắc Dao Quang. Một nhà bốn người này thực là quái dị, làm cho Tư Đồ Y không khỏi thấy hứng thú.
Bắc Dao Quang lại cúi đầu cao hứng tiếp tục ăn cơm, trong lòng đánh giá Như Mặc thật có người nhà bị bịnh hay là lấy cớ để ra ngòai? mặc kệ là cái gì, kết quả như vậy cũng làm nàng cao hứng, nghĩ lại, suốt dọc đường đi chỉ có nàng cùng Như Mặc ở trên xe, cùng ăn cơm nói chuyện, cũng dần dần gần gũi, ít ra nàng với Như Mặc sẽ không tách ra như bây giờ, lại nghĩ tới hắn gọi tên của mình, Bắc Dao Quang nhịn không được mà mặt đỏ tim đập. Nàng nghĩ nàng thực sự xong rồi, chưa từng có người làm cho nàng thích mãnh liệt như vậy, nghe hắn gọi tên mình một tiếng cũng đã kích động không thể kiềm chế.
Nàng nghĩ nếu nàng cố gắng hết sức mà Như Mặc vẫn không thích nàng, nàng sẽ chết, không chết vì khổ sở thì nàng cũng muốn tìm chết, trước kia nàng khinh bỉ người tự tử vì tình nhưng lúc này thì nàng hiểu được, mất đi tình yêu thì có khác gì người đã chết, hay tình yêu không đủ sâu đậm, hoặc chính là tự ngược tới cực điểm, nàng nếu không chiếm đựợc cảm tình của Như Mặc, nàng khẳng định sẽ sống không nổi.
Tình cảm trong lòng nàng quá mức mãnh liệt, ngay cả Như Mặc cùng Tư Đồ Y ngồi bên cạnh cũng cảm giác được, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, Bắc Dao Quang nắm chặt chiếc đũa trong tay, dùng sức gắp đồ ăn như thể có cừu óan với chúng, ánh mắt lại kiên định nhìn chén của nàng.
” Dao Quang, ngươi làm sao vậy?” Như Mặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của nàng, làm cho tình cảm mãnh liệt trong đầu nàng lập tức xuyên qua tay nàng, truyền đến trong lòng Như Mặc, làm cho hắn có chút sửng sốt, không ngờ nàng lại chấp niệm đối với hắn sâu như vậy, tới mức không chiếm được hắn thì sẽ chết. Tuy rằng hắn vốn muốn bồi nàng đến khi nàng chết, nhưng chính là hắn bồi, hòan tòan khác với ý niệm muốn hắn bồi của nàng. Đây thật sự là chuyện phiền tóai lớn.
” Bắc Dao tiểu thư, ngươi là không phải không thoải mái chứ?” Tư Đồ Y cũng thân thiết hỏi, lúc trước nàng còn cao hứng đến thế nhưng chỉ trong chốc lát lại như gặp phải chuyện bất hạnh gì, khuôn mặt trầm trọng như vậy?
Bắc Dao Quang ngơ ngác nhìn tay Như Mặc đang đặt trên tay mình, hốc mắt nóng lê, nhẹ buông tay, chiếc đũa liền rơi xuống đất, không biết vì cái gì, Bắc Dao Quang đột nhiên nhảy vọt vào trong ngực Như Mặc ” đừng bỏ lại ta, không muốn, không muốn a, vĩnh viễn cùng ta”
Trong mắt Như Mặc liền lóe lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã biến mất, khẽ vỗ nhẹ lên bả vai của nàng, chợt có một chất lỏng ấm áp rơi xuống lòng bàn tay hắn, là nước mắt của nàng.
Đáy lòng nồi lên một cảm giác phức tạp, loại cảm giác này đối với hắn rất xa lạ, nhưng điều kỳ diệu là hắn cũng không có bài xích, lần đầu tiên đôi con ngươi thâm thúy của hắn nhìn nàng lộ ra một chút gì đó, có thể gọi là ôn nhi, hắn nhẹ vỗ về nàng “ sẽ không”
“Ta muốn nghe ngươi hứa”, Bắc Dao Quang càng dùng sức nắm lấy áo hắn, run rẩy yêu cầu.
” Ta sẽ không bỏ lại ngươi, sẽ không không cần ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi!” Như Mặc ôn nhu lặp lại nói, cũng không ngờ vốn chỉ định nói để trấn an cảm xúc của Bắc Dao Quang lại trở thành lời thề kết chặt vận mệnh của bọn họ.
Như Mặc nghĩ sự vĩnh viễn của Như Mặc bất quá cũng chỉ vài chục năm, dài lắm thì cũng không vượt quá trăm năm, mà hắn là muốn trả ơn cho nàng nên đương nhiên phải thuận theo yêu cầu của nàng, tuy rằng giải thích của hắn khác xa một trời một vực với ước muốn của Bắc Dao Quang nhưng lúc này hứa hẹn của hắn đối với nàng là chân thành, thiệt tình.
Lúc này Thái Bạch Tinh Quân ở trên trời dường như đã chờ sẵn, đợi khi bọn họ thốt lời hứa hẹn liền đem một sợi tơ hồng quấn quanh nguyên thần ngẫu thượng của Bắc Dao Quang và Như Mặc, làm cho hai người vĩnh viễn gắn chặt với nhau.
Chuyện này Như Mặc không hề nghĩ tới, cho nên về sau mới co chuyện Nguyệt Lão chuyên se nối tới duyên mới bị Như Mặc hung hăng đuổi theo suốt mấy trăm năm, chuyện này cũng thực là oan uổng cho Nguyệt Lão, bởi vì lúc đó hắn bị Ngọc Đế biếm xuống phàm trần, căn bản không có khả năng nối dây tơ hồng cho Như Mặc và Bắc Dao Quang. Đây hoàn toàn là do Thái Bạch Tinh Quân xấu xa làm ra a, nhưng đây là chuyện về sau này.
Bắc Dao Quang lại cúi đầu cao hứng tiếp tục ăn cơm, trong lòng đánh giá Như Mặc thật có người nhà bị bịnh hay là lấy cớ để ra ngòai? mặc kệ là cái gì, kết quả như vậy cũng làm nàng cao hứng, nghĩ lại, suốt dọc đường đi chỉ có nàng cùng Như Mặc ở trên xe, cùng ăn cơm nói chuyện, cũng dần dần gần gũi, ít ra nàng với Như Mặc sẽ không tách ra như bây giờ, lại nghĩ tới hắn gọi tên của mình, Bắc Dao Quang nhịn không được mà mặt đỏ tim đập. Nàng nghĩ nàng thực sự xong rồi, chưa từng có người làm cho nàng thích mãnh liệt như vậy, nghe hắn gọi tên mình một tiếng cũng đã kích động không thể kiềm chế.
Nàng nghĩ nếu nàng cố gắng hết sức mà Như Mặc vẫn không thích nàng, nàng sẽ chết, không chết vì khổ sở thì nàng cũng muốn tìm chết, trước kia nàng khinh bỉ người tự tử vì tình nhưng lúc này thì nàng hiểu được, mất đi tình yêu thì có khác gì người đã chết, hay tình yêu không đủ sâu đậm, hoặc chính là tự ngược tới cực điểm, nàng nếu không chiếm đựợc cảm tình của Như Mặc, nàng khẳng định sẽ sống không nổi.
Tình cảm trong lòng nàng quá mức mãnh liệt, ngay cả Như Mặc cùng Tư Đồ Y ngồi bên cạnh cũng cảm giác được, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, Bắc Dao Quang nắm chặt chiếc đũa trong tay, dùng sức gắp đồ ăn như thể có cừu óan với chúng, ánh mắt lại kiên định nhìn chén của nàng.
” Dao Quang, ngươi làm sao vậy?” Như Mặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của nàng, làm cho tình cảm mãnh liệt trong đầu nàng lập tức xuyên qua tay nàng, truyền đến trong lòng Như Mặc, làm cho hắn có chút sửng sốt, không ngờ nàng lại chấp niệm đối với hắn sâu như vậy, tới mức không chiếm được hắn thì sẽ chết. Tuy rằng hắn vốn muốn bồi nàng đến khi nàng chết, nhưng chính là hắn bồi, hòan tòan khác với ý niệm muốn hắn bồi của nàng. Đây thật sự là chuyện phiền tóai lớn.
” Bắc Dao tiểu thư, ngươi là không phải không thoải mái chứ?” Tư Đồ Y cũng thân thiết hỏi, lúc trước nàng còn cao hứng đến thế nhưng chỉ trong chốc lát lại như gặp phải chuyện bất hạnh gì, khuôn mặt trầm trọng như vậy?
Bắc Dao Quang ngơ ngác nhìn tay Như Mặc đang đặt trên tay mình, hốc mắt nóng lê, nhẹ buông tay, chiếc đũa liền rơi xuống đất, không biết vì cái gì, Bắc Dao Quang đột nhiên nhảy vọt vào trong ngực Như Mặc ” đừng bỏ lại ta, không muốn, không muốn a, vĩnh viễn cùng ta”
Trong mắt Như Mặc liền lóe lên sự kinh ngạc, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã biến mất, khẽ vỗ nhẹ lên bả vai của nàng, chợt có một chất lỏng ấm áp rơi xuống lòng bàn tay hắn, là nước mắt của nàng.
Đáy lòng nồi lên một cảm giác phức tạp, loại cảm giác này đối với hắn rất xa lạ, nhưng điều kỳ diệu là hắn cũng không có bài xích, lần đầu tiên đôi con ngươi thâm thúy của hắn nhìn nàng lộ ra một chút gì đó, có thể gọi là ôn nhi, hắn nhẹ vỗ về nàng “ sẽ không”
“Ta muốn nghe ngươi hứa”, Bắc Dao Quang càng dùng sức nắm lấy áo hắn, run rẩy yêu cầu.
” Ta sẽ không bỏ lại ngươi, sẽ không không cần ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi!” Như Mặc ôn nhu lặp lại nói, cũng không ngờ vốn chỉ định nói để trấn an cảm xúc của Bắc Dao Quang lại trở thành lời thề kết chặt vận mệnh của bọn họ.
Như Mặc nghĩ sự vĩnh viễn của Như Mặc bất quá cũng chỉ vài chục năm, dài lắm thì cũng không vượt quá trăm năm, mà hắn là muốn trả ơn cho nàng nên đương nhiên phải thuận theo yêu cầu của nàng, tuy rằng giải thích của hắn khác xa một trời một vực với ước muốn của Bắc Dao Quang nhưng lúc này hứa hẹn của hắn đối với nàng là chân thành, thiệt tình.
Lúc này Thái Bạch Tinh Quân ở trên trời dường như đã chờ sẵn, đợi khi bọn họ thốt lời hứa hẹn liền đem một sợi tơ hồng quấn quanh nguyên thần ngẫu thượng của Bắc Dao Quang và Như Mặc, làm cho hai người vĩnh viễn gắn chặt với nhau.
Chuyện này Như Mặc không hề nghĩ tới, cho nên về sau mới co chuyện Nguyệt Lão chuyên se nối tới duyên mới bị Như Mặc hung hăng đuổi theo suốt mấy trăm năm, chuyện này cũng thực là oan uổng cho Nguyệt Lão, bởi vì lúc đó hắn bị Ngọc Đế biếm xuống phàm trần, căn bản không có khả năng nối dây tơ hồng cho Như Mặc và Bắc Dao Quang. Đây hoàn toàn là do Thái Bạch Tinh Quân xấu xa làm ra a, nhưng đây là chuyện về sau này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook