Xạ Phi
-
Chương 20: Động phòng hoa chúc??
Lý Công Uẩn trầm tư một lát, phất tay.
" Được, được, Vua không nói đùa. Các con mau đi chuẩn bị cho đại hôn."
" Nhi thần tạ chủ long ân"
" Dân..nữ tạ chủ long ânnnn"
Nếu nói hôn nhân là nấm mồ, vậy thì Diêm Vương chắc đang vẫy chào nàng ở dưới địa ngục kia.
Vào ngày đại hôn, Đàm Hương chính thức được sắc phong thành Khai Quốc vương phi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lý Long Bồ liền cùng đoàn rước dâu về vương phủ.
Đàm Hương mệt mỏi nằm chềnh ềnh lên trên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lý Long Bồ ngồi đối diện nàng, tay cầm chén trà nhấp một hụm, ân cần hỏi han nàng.
" Ngươi rất mệt?"
" Ngươi đang quan tâm hay là nói đểu ta vậy? Cả ngày cứ phải đi qua đi lại không mệt mới lạ", Đàm Hương trầm giọng trả treo, cho dù đã lấy nhau, nàng vẫn coi hắn là oan gia của đời mình, " À, về chuyện ngươi trọng thương ở núi Ngọc Mỹ Nhân, ai làm?", nàng đột nhiên thắc mắc về vấn đề này.
Lý Long Bồ đặt chén trà xuống, " Chuyện này nữ nhân như ngươi không nên quan tâm nhiều, chỉ cần an phận, thủ thường làm Khai Quốc vương phi là được."
" Một tiếng nữ nhân, hai tiếng nữ nhân, các ngươi cũng quá trọng nam khinh nữ rồi. Nữ nhân cũng là con người, cũng cần bình đẳng, việc nam nhân có thể sao nữ nhân lại không. Huống hồ, ta hỏi chuyện đó chỉ vì lo ngươi kết thù chuốc oán với kẻ ác, rồi liên lụy tới ta mà thôi. Biết trước thì còn có thể đề phòng. Lần sau nói chuyện với ta đừng dùng thái độ đó của nam nhân các ngươi." Cái quan niệm phong kiến chết tiệt đến hàng nghìn năm vẫn chưa biến mất hoàn toàn khiến nàng căm ghét. Đừng quên Trưng Trắc, Trưng Nhị, Bà Triệu còn sinh trước các ngươi hàng thế kỉ.
Lý Long Bồ im bặt, lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận như vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng, nữ nhân chân yếu tay mềm cần nam nhân bảo vệ, chưa từng nghĩ rằng nữ nhân cũng muốn được giống như nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
" Tam hoàng đệ của ta, Lý Mục! " lời nàng nói không phải không có lý. Lý Mục không thể tự mình diệt Lý Long Bồ, vậy thì chuyển hướng sang thê tử, nhi tử là hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Long Bồ nhìn nữ nhân đang ngủ say kia, suy nghĩ của nàng luôn khác biệt, không biết con người thật của nàng như thế nào.
Đường về Trường Yên vương phủ rất thuận lợi, chỉ hơn hai ngày đã tới nơi. Ngoài cửa đám gia nô đã long trọng tiến lên chào đón.
Lý Long Bồ giao phó cho nàng một nha hoàn, " Đưa Vương phi đi tắm rửa thay y phục. Vương phi đường sá mệt nhọc, cần phải nghỉ sớm, nhớ hầu hạ chu đáo. " khi nha hoàn đưa nàng đi, hắn cũng đi mất.
.....
" Không cần hầu ta tắm rửa, ngươi ngồi sau trướng nói chuyện cùng ta!" Đàm Hương thoát áo choàng.
" Nhưng Vương phi, hầu hạ người là nghĩa vụ của nô tì." Nha hoàn này không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
" Ta không thích khi tắm có người bên cạnh." Đàm Hương lười nói nhiều.
" Vâng" nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.
" Tiểu nha đầu, ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?", Đàm Hương cởi nốt chiếc yếm đi vào bồn tắm đầy hoa hồng. Tay nghịch nghịch mấy cánh hoa.
" Thưa Vương phi, nô tì tên là Tuyết Lan, năm nay 14 tuổi."
" Còn nhỏ như vậy?! Làm nha hoàn của ta, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Ta nhất định không bạc đãi ngươi. "
------
Khuya.
Khi Lý Long Bồ trở về phòng tân hôn, Đàm Hương sớm đã say giấc trên giường. Có thê tử nào đêm động phòng lại lăn ra ngủ trước khi phu quân về phòng? Hắn quên, nàng đâu giống những nữ tử khác. Hắn cười nhẹ một tiếng, rồi cũng tháo giày lên giường.
Lý Long Bồ chống tay lên đầu, ngắm nhìn mỹ nhân bên cạnh. Lúc Đàm Hương ngủ có lẽ là thời khắc nàng dịu dàng nhất. Một thân yếm đào, làn da trắng mịn, đôi gò bồng đẫy đà quyến rũ đến bức người. Đôi môi đỏ mị hoặc. Khiến một người vốn không ham mê sắc dục, nhưng nhìn nàng lại muốn ôm nàng vào lòng, dành cho nàng tất cả chân ái của thế gian này.
Hắn vuốt nhẹ suối tóc đen của nàng, hôn lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ xâm nhập, uyển chuyển cọ xát, tham lam đoạt lấy hơi thở của nàng. Hương vị của môi nàng còn hơn những gì hắn đã tưởng tượng, mềm mại, nồng nàn, ngọt ngào, phảng phất hương của hồng liên hoa. Khiến hắn ngây ngất.
Đàm Hương khó thở, cảm thấy môi mình có vật gì chương chướng khoa chịu liền mơ màng mở mắt.
___________
😈😈😈
" Được, được, Vua không nói đùa. Các con mau đi chuẩn bị cho đại hôn."
" Nhi thần tạ chủ long ân"
" Dân..nữ tạ chủ long ânnnn"
Nếu nói hôn nhân là nấm mồ, vậy thì Diêm Vương chắc đang vẫy chào nàng ở dưới địa ngục kia.
Vào ngày đại hôn, Đàm Hương chính thức được sắc phong thành Khai Quốc vương phi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lý Long Bồ liền cùng đoàn rước dâu về vương phủ.
Đàm Hương mệt mỏi nằm chềnh ềnh lên trên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lý Long Bồ ngồi đối diện nàng, tay cầm chén trà nhấp một hụm, ân cần hỏi han nàng.
" Ngươi rất mệt?"
" Ngươi đang quan tâm hay là nói đểu ta vậy? Cả ngày cứ phải đi qua đi lại không mệt mới lạ", Đàm Hương trầm giọng trả treo, cho dù đã lấy nhau, nàng vẫn coi hắn là oan gia của đời mình, " À, về chuyện ngươi trọng thương ở núi Ngọc Mỹ Nhân, ai làm?", nàng đột nhiên thắc mắc về vấn đề này.
Lý Long Bồ đặt chén trà xuống, " Chuyện này nữ nhân như ngươi không nên quan tâm nhiều, chỉ cần an phận, thủ thường làm Khai Quốc vương phi là được."
" Một tiếng nữ nhân, hai tiếng nữ nhân, các ngươi cũng quá trọng nam khinh nữ rồi. Nữ nhân cũng là con người, cũng cần bình đẳng, việc nam nhân có thể sao nữ nhân lại không. Huống hồ, ta hỏi chuyện đó chỉ vì lo ngươi kết thù chuốc oán với kẻ ác, rồi liên lụy tới ta mà thôi. Biết trước thì còn có thể đề phòng. Lần sau nói chuyện với ta đừng dùng thái độ đó của nam nhân các ngươi." Cái quan niệm phong kiến chết tiệt đến hàng nghìn năm vẫn chưa biến mất hoàn toàn khiến nàng căm ghét. Đừng quên Trưng Trắc, Trưng Nhị, Bà Triệu còn sinh trước các ngươi hàng thế kỉ.
Lý Long Bồ im bặt, lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận như vậy. Hắn chỉ nghĩ rằng, nữ nhân chân yếu tay mềm cần nam nhân bảo vệ, chưa từng nghĩ rằng nữ nhân cũng muốn được giống như nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
" Tam hoàng đệ của ta, Lý Mục! " lời nàng nói không phải không có lý. Lý Mục không thể tự mình diệt Lý Long Bồ, vậy thì chuyển hướng sang thê tử, nhi tử là hoàn toàn có thể xảy ra.
Lý Long Bồ nhìn nữ nhân đang ngủ say kia, suy nghĩ của nàng luôn khác biệt, không biết con người thật của nàng như thế nào.
Đường về Trường Yên vương phủ rất thuận lợi, chỉ hơn hai ngày đã tới nơi. Ngoài cửa đám gia nô đã long trọng tiến lên chào đón.
Lý Long Bồ giao phó cho nàng một nha hoàn, " Đưa Vương phi đi tắm rửa thay y phục. Vương phi đường sá mệt nhọc, cần phải nghỉ sớm, nhớ hầu hạ chu đáo. " khi nha hoàn đưa nàng đi, hắn cũng đi mất.
.....
" Không cần hầu ta tắm rửa, ngươi ngồi sau trướng nói chuyện cùng ta!" Đàm Hương thoát áo choàng.
" Nhưng Vương phi, hầu hạ người là nghĩa vụ của nô tì." Nha hoàn này không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
" Ta không thích khi tắm có người bên cạnh." Đàm Hương lười nói nhiều.
" Vâng" nha hoàn thở phào nhẹ nhõm.
" Tiểu nha đầu, ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?", Đàm Hương cởi nốt chiếc yếm đi vào bồn tắm đầy hoa hồng. Tay nghịch nghịch mấy cánh hoa.
" Thưa Vương phi, nô tì tên là Tuyết Lan, năm nay 14 tuổi."
" Còn nhỏ như vậy?! Làm nha hoàn của ta, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Ta nhất định không bạc đãi ngươi. "
------
Khuya.
Khi Lý Long Bồ trở về phòng tân hôn, Đàm Hương sớm đã say giấc trên giường. Có thê tử nào đêm động phòng lại lăn ra ngủ trước khi phu quân về phòng? Hắn quên, nàng đâu giống những nữ tử khác. Hắn cười nhẹ một tiếng, rồi cũng tháo giày lên giường.
Lý Long Bồ chống tay lên đầu, ngắm nhìn mỹ nhân bên cạnh. Lúc Đàm Hương ngủ có lẽ là thời khắc nàng dịu dàng nhất. Một thân yếm đào, làn da trắng mịn, đôi gò bồng đẫy đà quyến rũ đến bức người. Đôi môi đỏ mị hoặc. Khiến một người vốn không ham mê sắc dục, nhưng nhìn nàng lại muốn ôm nàng vào lòng, dành cho nàng tất cả chân ái của thế gian này.
Hắn vuốt nhẹ suối tóc đen của nàng, hôn lên đôi môi của nàng, mạnh mẽ xâm nhập, uyển chuyển cọ xát, tham lam đoạt lấy hơi thở của nàng. Hương vị của môi nàng còn hơn những gì hắn đã tưởng tượng, mềm mại, nồng nàn, ngọt ngào, phảng phất hương của hồng liên hoa. Khiến hắn ngây ngất.
Đàm Hương khó thở, cảm thấy môi mình có vật gì chương chướng khoa chịu liền mơ màng mở mắt.
___________
😈😈😈
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook