Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương
Chương 90: Xa nhau đủ rồi! về thôi! anh thương! (9)

Hắn nhìn lại chi nhánh của mình một lượt, bàn tiếp tân và bộ bàn ghế dành cho khách ngồi chờ đã bị nó đập tan tành, cửa kính gần như sứt mẻ, hắn có nhớ lại cuộc gọi cách vài phút trước của Mon.

“Đấu với tôi”

Giọng nói nó chắc nịch, bộ váy ôm sát màu đen, mái tóc cột cao, đôi bốt cao đen, bao tay da và chiếc áo khoác rốc cơ cũng màu đen.

“Được”

Hắn thẳng thắn đáp trả, từ lúc nó đi học võ, là hắn chưa bao giờ thử sức với nó, hôm nay hắn sẽ làm thế, sau đó hắn kéo nó lên sân thượng của chi nhánh, nó hoàn toàn vô hồn, không đẩy hắn ra cũng không nói lại.

Vừa mới tới cửa, là nó liền dùng sức đánh phía sau gáy hắn, nhưng hắn cúi người và xoay người lại giữ chắc bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của nó, nhìn sâu vào ánh mắt nó, hắn như nhận ra điều gì đó, ánh mắt nó không giống như thường ngày, còn nó nhận được điều quen thuộc nào đó, có phải trước đây nó cũng từng như vậy với người này không.

Vì nhìn khá lâu, nên nó hất tay hắn ra rồi sau đó tiếp tục đánh hắn, nhưng sức con trai mạnh hơn con gái, hơn nữa hắn còn là một người có võ nghệ xuất chúng, không dễ gì đấu lại.

Hai người lao vào nhau, nó đánh cú nào là mạnh cú đó, còn hắn chỉ đỡ và đôi lúc bị thương cũng do nó, nhưng vui mừng vì võ nó đã tốt hơn rất nhiều.

Nó cảm thấy mệt và dừng lại thở dốc, nhưng vẫn không phục.

“Tại sao cậu không đánh”

“Vì… không muốn em bị thương”

Hắn đến gần, phả hơi nóng vào má nó, chẳng hiểu sao mà má nó đỏ ửng lên, cảm giác trái tim lỗi một nhịp.

Trong đôi mắt nó lại trở nên vô cảm hơn, hất mạnh hắn ra và tiếp tục đánh, lần này hắn cảm thấy mất kiên nhẫn vậy nên đánh thật với nó, cũng chẳng làm tốn thời gian, chỉ một loáng hắn đã khiến nó phải tâm phục, khẩu phục.

“Không ngờ, cậu mạnh như vậy, hẹn lần tái chiến.”

Nó bị thua, mà điều đặc biệt là sau đó nó chẳng biết vì sao phải đấu với hắn, và đấu mà chẳng có lý do hay mục đích gì.

Thấy nó bước chân đi, đôi mắt hắn trùng xuống, có vẻ buồn rất nhiều.

“Song Đào, dù cho em làm gì đi nữa, thì trái tim tôi cũng chỉ có hình bóng em thôi.”

Nói xong, bàn chân nó khựng lại, tim nó lại lỗi nhịp, trong đầu nó nghĩ tại sao mình phải chiến đấu với người này, trong khi người này hoàn toàn không phải là kẻ thù của nó.

Ngay sau đó, hắn bước chân nhanh dần và chạy tới phía sau ôm nó, khoảnh khắc hạnh phúc này, nó muốn mãi là vậy.

Phùng Lập và Liên Kỳ đang vui vẻ ở căn hộ, nên cả hai không thấy được cảnh này.

……

Ngày hôm sau, nó đã khỏe lại và muốn chở hai em đi học, nhưng vừa hay anh Huỳnh Hải xuất hiện ngay trước cổng.

“Để anh đưa hai em đi học cho?”

Anh mỉm cười, vừa du lịch xong là anh muốn quay về thăm hai chị em nó trước, sau đó mới qua thăm hắn sau.

“D-Dạ thôi vậy phiền anh nhiều quá, anh cứ nghỉ ngơi trong nhà em, đợi một lát em về.”

Nó mỉm cười, rồi chở hai em đi học.

Anh Huỳnh Hải vào trong nhà của nó, rồi ngồi mở ti vi xem, gọi điện cho hắn nói hắn qua nhà nó chơi, mà chẳng nhận được sự đồng ý của hắn nữa.

Lúc sau thì nó cũng về, nó định đi tới nơi mà trong giấc mơ nó từng mơ thấy, nhưng phải đợi anh Huỳnh Hải về rồi nó đi.

Vào trong nhà thấy anh ngồi xem phim, nó mang nước và trái cây ra bàn mời anh dùng, sau đó nó hỏi.

“Chị Lạc Vi không về cùng anh sao?”

“Cảm ơn em, chị ấy vẫn còn muốn đi nhiều nơi hơn, nhưng mà anh mệt rồi, nên trốn về đây, à anh mới gọi Thành Khang qua, mà em ấy lại nói bận rồi!”

Anh Huỳnh Hải chưa biết việc này.

“Vậy sao? Mà cậu ấy chưa đưa thiệp cưới cho anh à!”

Nhắc lại càng làm nó buồn hơn, còn anh Huỳnh Hải thì ngạc nhiên, anh cứ ngỡ hắn và nó cưới nhau, nhưng cũng mừng cho hai đứa.

“Ồ, nhanh vậy sao, khi nào hai đứa tổ chức thế, anh em trong nhà chắc không cần thiệp mời đâu, anh biết tính Thành Khang mà!”

Anh cười nhẹ.

Sau đó nó lên phòng mình lấy thiệp cưới màu đỏ cho anh xem, đọc được cái tên hắn và Liên Kỳ mà anh xem làm rớt cốc nước, vẻ mặt và giọng nói ngạc nhiên.

“K-Không phải em và Thành Khang sao?”

“Ủa, cậu ta chưa nói anh sao? Mà giờ em có chút việc phải đi một lát, nếu anh không phiền thì cứ nghỉ ngơi ở nhà em.”

Nói xong nó đứng dậy, còn anh Huỳnh Hải thì nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời có tên cô ta, làm anh nhớ tới chuyện trước đây, cô ta đã làm gì hai người rồi.

Sau khi nó dừng xe tại công viên hoang vu lần trước nó đi lạc, trong giấc mơ nó nằm mơ khá tối nên không thể nhớ rõ con đường đó nằm ở đâu, nó xuống xe và đi bộ, mở định vị điện thoại nó nhớ ra con đường tối, mà nó từng muốn đi nhưng lại không dám vì con đường đó quá đáng sợ.

Vì giờ là ban ngày nên chẳng có vật cản nào, nó nhìn ra chỗ đó, chỉ duy nhất một khu rừng xanh bạt ngàn, định vị của nó đưa nó đi vào bên trong, mặc dù có rất nhiều sợ hãi, nhưng nó vẫn phải tự tin lên, vì nó đã có võ có thể cảnh giác cao và không sợ chuyện gì.

“Sắp tới rồi!”

Chấm đỏ trên điện thoại càng rõ nét hơn, sau đó nó dừng lại, bỏ điện thoại và nhìn xuống dưới đất, nhưng gần như nó phải hoảng hồn, vì có một con trăn màu nâu đen rất lớn đang nằm cuộn tròn người lại.

Chẳng biết nó có duyên với chúng không, mà lần nào cũng gặp mấy con đáng sợ này, may sao con trăn kia không động đậy gì, nó định luồn đường khác, nhưng chấm đỏ rõ nét nhất là ở chính con trăn kia.

“Mình phải làm gì đó, chắc chắn con trăn kia đang nằm lên cánh cửa dẫn tới nơi đó.”

Suy nghĩ, suy nghĩ cách, một lúc sau, nó đã nghĩ ra, bèn lấy cây và chọc thật mạnh về con trăn đó, để cho nó tỉnh và lừa nó rời khỏi đó, tất nhiên gan của Song Đào cũng to lắm thì mới dám “chêu trăn”.

Ngay lúc con trăn há miệng khổng lồ, Song Đào tởn hết gai ốc, dùng sức bật nhảy lên cây gần nhất, nhưng con trăn này lại rất nhanh quấn lên cây và bò tới gần nó, dường như hết đường chạy, nhưng may sao có một cái dây thừng.

Và nó lừa con trăn tới đó, sau đó quấn chặt dây thừng lên người con trăn với vận tốc của ánh sáng, con trăn bị gập làm ba và treo lơ lửng cứ như cục giò chả, bao nhiêu da gà, da trâu của nó dựng ngược lên, lần đầu tiên nó đánh nhau với trăn.

Dưới chỗ nằm đó, nó thấy rất nhiều lá cây đắp lên, lấy chân gạt gạt ra thì xuất hiện một cái nắp, giống như ống cống, nó mở ra và nhìn bên dưới chẳng thấy gì, chỉ một màu đen thui, nó cũng hơi sợ sợ, nhưng chỉ vì tín hiệu điện thoại mạnh nhất, nên nó đành nhắm mắt nhảy xuống.

Giống như một cái giếng khô, sau khi bị rớt từ độ cao mười mét xuống, bản thân nó không hề biết ống cống này cao bao nhiêu, vừa rớt từ trên xuống, cả cơ thể dồn vào hai chân, hoàn cảnh bây giờ của nó giống như đứng tấn, rất khó chịu, chiếc điện thoại nó cầm trên tay cũng vỡ màn hình và cục pin bị văng ra.

“C-Chân mình chắc gãy mất!”

Mãi lát sau hai chân nó mới đỡ hơn, nó nhẹ nhàng sờ vào đùi và nắn nắn, bóp bóp cho mọi cơ quan hoạt động bình thường, rồi từ từ nhấc chân lên và đi vào trong.

Trong giấc mơ đó, nó chỉ bay và cũng không cần chiến đấu với quái vật kia, nên rất êm xuôi, nhưng giờ là hiện thực, nó phải tự mình chống trọi, lần mò theo con đường quen thuộc, cuối cùng thì nó cũng nhìn thấy tận mắt những hình nộm kia.

……

Huỳnh Hải lập tức đến phòng làm việc của chi nhánh hắn, cánh cửa phòng tự ý mở không không được phép, người ngồi bên trong rất khó chịu, nhưng người bên ngoài, cả vẻ mặt còn khó chịu hơn.

“Thành Khang, em giải thích cho anh chuyện em và Song Đào chia tay, tại sao em lại lấy Liên Kỳ mà không phải người em thích chứ?”

Bị Huỳnh Hải hỏi dồn dập, hắn cũng rất bất ngờ.

“Anh nói gì lạ vậy, mà chị Lạc Vi đâu?”

Hắn sực nhớ ra là chưa nói cho anh biết, nhưng cũng thoáng nghĩ chắc nó cũng nói chị Lạc Vi biết rồi chứ? Vẫn chưa nói gì à.

“Chị Lạc Vi vẫn còn ở biển rồi, anh không muốn đi nên về đây, mà em giải thích cho anh xem, Liên Kỳ là người cố tình muốn chia rẽ em và Song Đào, còn nói anh hợp tác với cô ta chỉ vì cô ta nắm điểm yếu của anh, nhưng anh từ chối rồi đấy? Vậy mà em lại còn dính tới cô ta.”

Huỳnh Hải vô tư sổ một tràng, sợ dừng lại thì sẽ có ai đó cướp mất lời nói.

“Anh nói sao? Cô ta từng bảo anh hợp tác chung chia rẽ em và Song Đào?”

Hắn dừng việc làm lại, nhanh chóng bước tới, nắm chắc bả vai của anh, Huỳnh Hải cảm thấy đau, nhíu mày lại.

“C-Chắc là anh vội đi nên quên nói với em, thực ra thì anh cũng thích Song Đào, một chút sơ hở để cô ta biết và muốn chia rẽ hai em, NHƯNG ANH NÓI CÔ TA KHÔNG CÓ KÍ LÔ GAM NÀO TRONG DÒNG HỌ TƯ MÃ, VẬY NÊN ANH KHÔNG BAO GIỜ ĐỒNG Ý.”

Hắn buông anh ra khẽ thở dài.

“Quả đúng như em nghĩ rồi, cô ta đang gỉ vờ che mắt bố em để được làm phu nhân của dòng họ đây mà, vô liêm sỉ.”

Hắn không ngừng nói ra những điều độc địa, chỉ dành cho Liên Kỳ thôi, cô đang vui vẻ với Phùng Lập thì khẽ hắt hơi một cái.

“Ể… ý em nói là sao? Nghĩa là em đã biết trước rồi?”

Anh Huỳnh Hải đăm chiêu suy nghĩ, sau đó hắn hỏi nó còn ở biệt thự không, anh đáp rằng nó vừa nói là có chuyện nên đi ra ngoài rồi.

Hắn tạm thời để cho cô ta thư thả một vài hôm, đợi khi tìm được chứng cứ, hắn nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết, bởi dám cố tình chia rẽ hắn và nó, hắn lập tức gọi cho nó, thế nhưng lại không có dấu hiệu nào, chợt nghĩ chắc nó không muốn nghe máy hắn, chiều hắn sẽ qua xem sao.

“Anh Huỳnh Hải, tạm thời chuyện này anh đừng nói ai, em sẽ xử lý sau, anh về biệt thự của em nghỉ ngơi đi.”

“Ừm, anh biết rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương