Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương
-
Chương 22: Tình cảm đâu dễ cho đi (2)
- Cậu đoán thử xem – chưa khi nào mà hắn trả lời lại thành ra là hỏi người khác.
- Chắc là hạnh phúc hơn tôi rồi, hai người cũng giữ được lâu đấy chứ, đâu như tôi đâu, mới tỏ tình mà đã bị ra rìa rồi!
- Ha ha ha… chưa khi nào tôi thấy một người thành đạt tỏ tình bị nhỏ cho ra rìa, chắc người đó phải có sức chịu đựng cao lắm – hắn cười thành tiếng như kiểu “chưa bao giờ được cười ấy”.
- T-Thành Khang – anh Thanh Minh muốn sái quai hàm, lần đầu tiên hắn cười to như vậy, nụ cười của hắn thực sự rất đẹp và cuốn hút, hắn cười còn đẹp hơn rất nhiều lần so với khuôn mặt khi nào cũng “đông cứng”.
- À… tôi cũng không biết nói thế nào nhưng chỉ một câu thôi, cảm giác của tôi với Lâm An… không phải là yêu – hắn dừng việc cười lại, nụ cười đầu tiên của mình mà bị “sỉ nhục” như thế, hắn trở lại khuôn mặt “tảng băng” kia.
- C-Cậu chưa từng yêu cô ấy ư? - Thanh Minh khá hỗn loạn, chuyện của nhỏ làm anh khổ tâm giờ lại là chuyện của hắn, thật thà mà nói xung quanh anh có nhiều chuyện lạ quá đi.
- Cậu nghĩ tình yêu là thế nào? – hắn.
- Thì yêu thương, quan tâm, và luôn nghĩ về người ấy – Thanh Minh thẳng thắn.
- Nhưng tôi lại không có những cảm giác đó khi ở bên Lâm An, mặc dù hai chúng tôi đã là người yêu được năm tháng, nếu nói về việc nghĩ tới cô ấy… thì tôi chưa một lần nghĩ cả - hắn nhớ lại những khoảng thời gian với cô Lâm An.
Trong trí nhớ của hắn, cô giống như một vị thiên thần luôn ở bên an ủi và chăm lo cho hắn, còn hắn chỉ giống như một người bình thường tùy ý làm theo ý của cô và dường như là hắn không hề muốn tổn thương đến cô, nên hắn nghe lời của cô việc tiếp tục làm người yêu và chỉ dừng lại ở đó thôi, hắn không thể nhớ thêm gì về cô nữa.
- Lâm An có biết không? – Thanh Minh không ngờ, nhìn bề ngoài người khác nghĩ họ thực hạnh phúc, nhưng ai ngờ bên trong lại xảy ra nhiều chuyện đau lòng đến vậy đâu.
- … - hắn nhẹ lắc đầu.
- Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm, cảm giác của người không yêu mình… thì tôi là người hiểu rõ nhất – Thanh Minh.
- Tôi biết cô ấy là người rất yếu đuối… nên chuyện này tôi không hề nói cho Lâm An biết.
Cuộc nói chuyện đầu tiên của hai người con trai “thất tình”, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau về cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn hướng mắt nhìn ra cửa kính bên ngoài, thật tình cờ và thật bất ngờ “trời đổ cơn mưa”, và hắn thấy một bóng dáng quen thuộc nào đó vừa mới lướt qua, là một người con gái, trong trí nhớ hắn thì chẳng nghĩ được ai cả, còn anh Thanh Minh nhìn trời mưa, cảm giác của anh là nghĩ về Lâm An và nghĩ về nhỏ, hai người con gái, hai hoàn cảnh khác nhau và hai tính cách trái ngược nhau, cô Lâm An yếu đuối bao nhiêu thì nhỏ lại là người mạnh mẽ bấy nhiêu.
Nhỏ thì đang ở shop quần áo, shop của nhỏ cũng đông khách lắm, khách vào ra cũng nườm nượp hơn hết các vị khách đều rất thích thú với cách bán hàng của nhỏ, rất dễ thương và chiều lòng khách, bà chủ shop cũng quý nhỏ vì nhỏ nói chuyện vui vẻ, tính cách thì dễ thương nữa.
Nhìn trời đang mưa, nhỏ chợt nhớ tới… hắn trong đầu, làm nhỏ đỏ mặt, cũng không biết sao nhỏ lại như thế, nhận được cuộc gọi của… Lâm An, nhỏ cũng khá bất ngờ, Lâm An hình như… đang khóc, nhỏ lo lắng vội xin bà chủ cho nghỉ chiều nay, bà cũng hiền nên đồng ý, nhỏ hỏi địa chỉ rồi tới nơi đó.
Dừng lại trước mặt nhỏ là một quán “Been” mở cửa vào thấy phía ít người thấy chính là Lâm An, trên mặt cô đang khóc.
- Lâm An, cậu bị làm sao vậy? – nhỏ lo lắng bước tới hỏi.
- Song Đào… tớ… hu hu hu – cô Lâm An chỉ biết khóc thôi.
- Bình tĩnh nói tớ nghe.
- Thực ra thì… tớ và anh Thành Khang ấy… anh ấy không yêu tớ, tất cả tình cảm và thời gian anh ấy ở bên tớ trước nay chỉ là giả dối, vì tớ là người yếu đuối nên anh ấy không muốn làm tớ buồn, nghe theo ý của tớ, nên… nên giờ anh ấy nói không hề yêu tớ - Lâm An nức nở kể lại mọi chuyện cho nhỏ nghe, cô vừa kể vừa khóc nức nở.
- Là sao, tớ không hiểu lắm, Thành Khang… không yêu cậu – nhỏ chưa được biết diễn biến từ năm tháng trước, nên nhỏ chả hiểu cô nói gì cả, chỉ hiểu được một ý là… hắn không yêu cô.
- À… thì mấy tháng trước bọn tớ… chỉ giả vờ yêu để lừa báo chí và cũng giúp cho anh Thành Khang không bị mấy cô chân dài theo đuổi, nên tớ đồng ý làm người yêu, sau đó báo chí không săn đuổi anh Khang nữa, thì khi đó tớ… đã yêu anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy đồng ý, tớ thì không biết là lời nói dối… nên giờ… hu hu – cô khóc nức nở.
- Tội nghiệp cho cậu… mà sao cậu biết được cậu ta không thích cậu?
- Nãy tớ đi tìm anh ấy, gặp anh ấy trong nhà hàng mới mở của anh Thanh Minh và hai người đó ngồi nói chuyện, nên tớ vô tình nghe được – cô Lâm An thật thà kể lại.
- Anh Thanh Minh và Thành Khang nói chuyện với nhau ư? – nhỏ giật mình, chắc vậy nên trời mới mưa chứ làm gì có chuyện giữa trưa nắng thế này, đào đâu ra mưa chứ.
- Đúng thế… hai người đó còn nhắc tới cậu, nói cái gì mà anh Thanh Minh tỏ tình cậu… h-ả-t-ỏ-t-ì-n-h-á… - Lâm An không ngờ chuyện của mình mà có cả chuyện của nhỏ.
- Ừ… hi… hi… lúc trưa tan học anh ấy có chở tớ tới nơi đó rồi, tỏ tình với tớ, cũng khá bất ngờ nhưng tớ… hì hì… từ chối anh Thanh Minh rồi… vì tớ nghĩ không hợp thôi - nhỏ ái ngại.
- Haizzzz… tớ và anh Thanh Minh thật giống nhau, đều bị từ chối tình cảm, hu… hu… mà nhắc tới tớ lại buồn.
- Thôi nào, cậu tính sao, giờ đối mặt với Thành Khang ấy – nhỏ rất kém trong việc yêu đương này.
- Chắc tớ nghỉ học vài ngày để cho thoải mái, suy nghĩ lại mọi chuyện… nhưng tớ vẫn buồn lắm… hu hu.
- Cũng may là anh Thanh Minh học khác trường và khác lớp đấy, nếu như cậu và Thành Khang chắc tớ chẳng dám đi học quá.
- À mà cậu kể chuyện anh Thanh Minh tỏ tình đi, tớ thấy anh ấy tốt thế cơ mà, làm sao cậu lại không chấp nhận tình cảm của anh ấy, thời buổi này có người thương yêu mình, và còn là người thành đạt như anh Thanh Minh khó tìm lắm ấy.
- Tớ biết mà, nhưng tớ không có chút cảm giác nào với anh ấy cả, yêu anh ấy sợ lại giống hai người thì có phải làm tổn thương anh ấy nhiều hơn à – nhỏ vô tình nhắc chuyện đau lòng.
- Hu hu… cậu nhắc lại làm gì, tớ lại buồn thêm…
- Ấy, xin lỗi, xin lỗi tớ không cố ý… nhưng mà ý tớ là như vậy đấy… hì… hì.
Hai người con gái cũng mang theo hai cảm xúc khác nhau cùng cơn mưa kia, nhỏ thì nghĩ thật tội cho Lâm An, cô ấy đúng là người con gái tốt mà ai cũng muốn lấy cô, nếu là con trai chắc nhỏ lấy Lâm An đấy nhỉ, tiếc quá, mà hận hắn ghê, sao lại để tuột mất người con gái tốt như Lâm An chứ, nhưng mà nhỏ chẳng làm thay đổi được gì, hắn đâu có xem nhỏ ra gì đâu, hơn nữa nhỏ còn rất sợ vụ đuổi khỏi trường, hắn bây giờ không sai vặt nhỏ, nhưng nghe câu “bất cứ lúc nào tôi gọi cô phải có mặt” nhỏ lại rùng mình.
Lâm An thì thấy, trời hôm nay “mưa” hoàn toàn đúng với tâm trạng “không tốt đẹp” của mình, cô còn buồn chuyện của hắn nhiều, nhưng len lỏi trong tâm trí của cô là nhỏ, người con gái làm cô được an ủi và cảm thấy vui vẻ hơn, cô sẽ trân trọng tình bạn tốt đẹp này.
- Chắc là hạnh phúc hơn tôi rồi, hai người cũng giữ được lâu đấy chứ, đâu như tôi đâu, mới tỏ tình mà đã bị ra rìa rồi!
- Ha ha ha… chưa khi nào tôi thấy một người thành đạt tỏ tình bị nhỏ cho ra rìa, chắc người đó phải có sức chịu đựng cao lắm – hắn cười thành tiếng như kiểu “chưa bao giờ được cười ấy”.
- T-Thành Khang – anh Thanh Minh muốn sái quai hàm, lần đầu tiên hắn cười to như vậy, nụ cười của hắn thực sự rất đẹp và cuốn hút, hắn cười còn đẹp hơn rất nhiều lần so với khuôn mặt khi nào cũng “đông cứng”.
- À… tôi cũng không biết nói thế nào nhưng chỉ một câu thôi, cảm giác của tôi với Lâm An… không phải là yêu – hắn dừng việc cười lại, nụ cười đầu tiên của mình mà bị “sỉ nhục” như thế, hắn trở lại khuôn mặt “tảng băng” kia.
- C-Cậu chưa từng yêu cô ấy ư? - Thanh Minh khá hỗn loạn, chuyện của nhỏ làm anh khổ tâm giờ lại là chuyện của hắn, thật thà mà nói xung quanh anh có nhiều chuyện lạ quá đi.
- Cậu nghĩ tình yêu là thế nào? – hắn.
- Thì yêu thương, quan tâm, và luôn nghĩ về người ấy – Thanh Minh thẳng thắn.
- Nhưng tôi lại không có những cảm giác đó khi ở bên Lâm An, mặc dù hai chúng tôi đã là người yêu được năm tháng, nếu nói về việc nghĩ tới cô ấy… thì tôi chưa một lần nghĩ cả - hắn nhớ lại những khoảng thời gian với cô Lâm An.
Trong trí nhớ của hắn, cô giống như một vị thiên thần luôn ở bên an ủi và chăm lo cho hắn, còn hắn chỉ giống như một người bình thường tùy ý làm theo ý của cô và dường như là hắn không hề muốn tổn thương đến cô, nên hắn nghe lời của cô việc tiếp tục làm người yêu và chỉ dừng lại ở đó thôi, hắn không thể nhớ thêm gì về cô nữa.
- Lâm An có biết không? – Thanh Minh không ngờ, nhìn bề ngoài người khác nghĩ họ thực hạnh phúc, nhưng ai ngờ bên trong lại xảy ra nhiều chuyện đau lòng đến vậy đâu.
- … - hắn nhẹ lắc đầu.
- Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ đau lòng lắm, cảm giác của người không yêu mình… thì tôi là người hiểu rõ nhất – Thanh Minh.
- Tôi biết cô ấy là người rất yếu đuối… nên chuyện này tôi không hề nói cho Lâm An biết.
Cuộc nói chuyện đầu tiên của hai người con trai “thất tình”, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau về cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn hướng mắt nhìn ra cửa kính bên ngoài, thật tình cờ và thật bất ngờ “trời đổ cơn mưa”, và hắn thấy một bóng dáng quen thuộc nào đó vừa mới lướt qua, là một người con gái, trong trí nhớ hắn thì chẳng nghĩ được ai cả, còn anh Thanh Minh nhìn trời mưa, cảm giác của anh là nghĩ về Lâm An và nghĩ về nhỏ, hai người con gái, hai hoàn cảnh khác nhau và hai tính cách trái ngược nhau, cô Lâm An yếu đuối bao nhiêu thì nhỏ lại là người mạnh mẽ bấy nhiêu.
Nhỏ thì đang ở shop quần áo, shop của nhỏ cũng đông khách lắm, khách vào ra cũng nườm nượp hơn hết các vị khách đều rất thích thú với cách bán hàng của nhỏ, rất dễ thương và chiều lòng khách, bà chủ shop cũng quý nhỏ vì nhỏ nói chuyện vui vẻ, tính cách thì dễ thương nữa.
Nhìn trời đang mưa, nhỏ chợt nhớ tới… hắn trong đầu, làm nhỏ đỏ mặt, cũng không biết sao nhỏ lại như thế, nhận được cuộc gọi của… Lâm An, nhỏ cũng khá bất ngờ, Lâm An hình như… đang khóc, nhỏ lo lắng vội xin bà chủ cho nghỉ chiều nay, bà cũng hiền nên đồng ý, nhỏ hỏi địa chỉ rồi tới nơi đó.
Dừng lại trước mặt nhỏ là một quán “Been” mở cửa vào thấy phía ít người thấy chính là Lâm An, trên mặt cô đang khóc.
- Lâm An, cậu bị làm sao vậy? – nhỏ lo lắng bước tới hỏi.
- Song Đào… tớ… hu hu hu – cô Lâm An chỉ biết khóc thôi.
- Bình tĩnh nói tớ nghe.
- Thực ra thì… tớ và anh Thành Khang ấy… anh ấy không yêu tớ, tất cả tình cảm và thời gian anh ấy ở bên tớ trước nay chỉ là giả dối, vì tớ là người yếu đuối nên anh ấy không muốn làm tớ buồn, nghe theo ý của tớ, nên… nên giờ anh ấy nói không hề yêu tớ - Lâm An nức nở kể lại mọi chuyện cho nhỏ nghe, cô vừa kể vừa khóc nức nở.
- Là sao, tớ không hiểu lắm, Thành Khang… không yêu cậu – nhỏ chưa được biết diễn biến từ năm tháng trước, nên nhỏ chả hiểu cô nói gì cả, chỉ hiểu được một ý là… hắn không yêu cô.
- À… thì mấy tháng trước bọn tớ… chỉ giả vờ yêu để lừa báo chí và cũng giúp cho anh Thành Khang không bị mấy cô chân dài theo đuổi, nên tớ đồng ý làm người yêu, sau đó báo chí không săn đuổi anh Khang nữa, thì khi đó tớ… đã yêu anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy đồng ý, tớ thì không biết là lời nói dối… nên giờ… hu hu – cô khóc nức nở.
- Tội nghiệp cho cậu… mà sao cậu biết được cậu ta không thích cậu?
- Nãy tớ đi tìm anh ấy, gặp anh ấy trong nhà hàng mới mở của anh Thanh Minh và hai người đó ngồi nói chuyện, nên tớ vô tình nghe được – cô Lâm An thật thà kể lại.
- Anh Thanh Minh và Thành Khang nói chuyện với nhau ư? – nhỏ giật mình, chắc vậy nên trời mới mưa chứ làm gì có chuyện giữa trưa nắng thế này, đào đâu ra mưa chứ.
- Đúng thế… hai người đó còn nhắc tới cậu, nói cái gì mà anh Thanh Minh tỏ tình cậu… h-ả-t-ỏ-t-ì-n-h-á… - Lâm An không ngờ chuyện của mình mà có cả chuyện của nhỏ.
- Ừ… hi… hi… lúc trưa tan học anh ấy có chở tớ tới nơi đó rồi, tỏ tình với tớ, cũng khá bất ngờ nhưng tớ… hì hì… từ chối anh Thanh Minh rồi… vì tớ nghĩ không hợp thôi - nhỏ ái ngại.
- Haizzzz… tớ và anh Thanh Minh thật giống nhau, đều bị từ chối tình cảm, hu… hu… mà nhắc tới tớ lại buồn.
- Thôi nào, cậu tính sao, giờ đối mặt với Thành Khang ấy – nhỏ rất kém trong việc yêu đương này.
- Chắc tớ nghỉ học vài ngày để cho thoải mái, suy nghĩ lại mọi chuyện… nhưng tớ vẫn buồn lắm… hu hu.
- Cũng may là anh Thanh Minh học khác trường và khác lớp đấy, nếu như cậu và Thành Khang chắc tớ chẳng dám đi học quá.
- À mà cậu kể chuyện anh Thanh Minh tỏ tình đi, tớ thấy anh ấy tốt thế cơ mà, làm sao cậu lại không chấp nhận tình cảm của anh ấy, thời buổi này có người thương yêu mình, và còn là người thành đạt như anh Thanh Minh khó tìm lắm ấy.
- Tớ biết mà, nhưng tớ không có chút cảm giác nào với anh ấy cả, yêu anh ấy sợ lại giống hai người thì có phải làm tổn thương anh ấy nhiều hơn à – nhỏ vô tình nhắc chuyện đau lòng.
- Hu hu… cậu nhắc lại làm gì, tớ lại buồn thêm…
- Ấy, xin lỗi, xin lỗi tớ không cố ý… nhưng mà ý tớ là như vậy đấy… hì… hì.
Hai người con gái cũng mang theo hai cảm xúc khác nhau cùng cơn mưa kia, nhỏ thì nghĩ thật tội cho Lâm An, cô ấy đúng là người con gái tốt mà ai cũng muốn lấy cô, nếu là con trai chắc nhỏ lấy Lâm An đấy nhỉ, tiếc quá, mà hận hắn ghê, sao lại để tuột mất người con gái tốt như Lâm An chứ, nhưng mà nhỏ chẳng làm thay đổi được gì, hắn đâu có xem nhỏ ra gì đâu, hơn nữa nhỏ còn rất sợ vụ đuổi khỏi trường, hắn bây giờ không sai vặt nhỏ, nhưng nghe câu “bất cứ lúc nào tôi gọi cô phải có mặt” nhỏ lại rùng mình.
Lâm An thì thấy, trời hôm nay “mưa” hoàn toàn đúng với tâm trạng “không tốt đẹp” của mình, cô còn buồn chuyện của hắn nhiều, nhưng len lỏi trong tâm trí của cô là nhỏ, người con gái làm cô được an ủi và cảm thấy vui vẻ hơn, cô sẽ trân trọng tình bạn tốt đẹp này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook