Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương
-
Chương 50: Máu chảy không ngừng
Mạn Tâm nhìn thấy cổ tay của nam nhân bị trâm cài tóc sắc bén rạch
một đường thật sâu, máu tươi ở vết thương lập tức nhuộm đỏ cả cổ tay
hắn, tuy rằng máu chảy từ từ nhưng liên tục không dừng, trên người trên
mặt trên tay của nàng đều là máu tươi của hắn.
Nhưng hắn lại chỉ lặng lặng nhìn, trên mặt không thống khổ như lúc trước, ánh mắt khôi phục lại màu sắc nguyên thủy, nhưng mặt hắn đã trở nên già nua vô cùng, tựa như một lão ông tám mươi tuổi đầy nếp nhăn.
Mùi máu tươi lấp đầy cả khứu giác của nàng, làm nàng buồn nôn một trận, cũng khiến nàng hoảng sợ, giết người, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là nàng giết người, chẳng quan tâm y phục rách nát trên người mình, nàng bối rối đứng dậy. “Ngươi thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Nam nhân vô lực lắc đầu, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi, nói một câu không sao hiểu nổi: “Hóa ra là như vậy.”
Chứng kiến máu ở miệng vết thương trên cổ tay chảy liên tục không ngừng, thấy hắn bình tĩnh như thế, Mạn Tâm đích thực luống cuống, nàng không muốn giết người, cũng không muốn người khác vì nàng mà chết, dưới tình thế cấp bách hô lớn: “Người đâu, cứu mạng.”
Nhưng mặc cho nàng la lớn thế nào, cửa vẫn đóng chặt, không có người đẩy vào, tại sao không ai đến chứ? Nàng không tin không ai nghe được.
“Ngươi không cần hô, sẽ không ai đến đâu, bất kỳ nữ nhân nào mỗi lần đến nơi này cũng đều kêu như vậy.” Nam nhân thản nhiên nói, rồi lại mặc kệ cổ tay của mình chảy máu không ngừng.
Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được người khác ở đây nhất định cho là mình đang hô hoán cứu mạng, cầm lấy áo quần bên cạnh bị hắn xé rách, muốn bao lấy cổ tay chảy máu của hắn.
“Không cần, cứ để nó chảy.” Nam nhân tháo mảnh vải, ném ra ngoài.
“Ngươi điên rồi, ngươi không muốn sống hả?” Mạn Tâm giật mình nhìn hắn, nếu hắn muốn chết cũng sẽ không hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, dù rằng hắn thật sự đáng chết nhưng nàng không muốn để mình mang tội danh giết người trên lưng.
“Ngươi không hiểu.” Nam nhân chỉ nhìn nàng một cái lại phân phó: “Đi dặn người chuẩn bị cho ta thuốc bổ máu.”
Tuy rằng Mạn Tâm cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng vẫn vội vàng chạy ra mở cửa liền hô: “Môn chủ phân phó các ngươi đi chuẩn bị cho hắn thuốc bổ máu.”
Nhìn thấy y phục rách nát, mà nàng lại bình an đứng trước mặt mình, hắc y nhân bên ngoài lặng người một khắc, đột nhiên xông vào phòng, liền nhìn thấy môn chủ đã ngồi trên giường, tay bị thương rũ xuống, ở trong phòng còn có một mảng máu lớn, lo lắng hô: “Môn chủ, người làm sao vậy?”
Nhưng giờ phút này, nam nhân đã lâm vào hôn mê, hắn điểm huyệt đạo ở cổ tay môn chủ, không cho máu tiếp tục chảy.
“Ngươi còn dong dài cái gì? Còn không đi chuẩn bị thuốc bổ máu.” Mạn Tâm ở phía sau hét lớn, nhìn thấy nam nhân đã hôn mê, trong lòng cũng trở nên hoảng sợ, không phải hắn đã chết thật rồi chứ!
Hắc y nhân quay người lại, đưa tay điểm huyệt nàng, nói: “Chờ ta trở về bẩm với Thiếu chủ, sẽ quay lại xử trí ngươi.”
Nam nhân mang mặt nạ nghe được thuộc hạ bẩm báo, cấp tốc chạy tới nơi này, đưa tay liền đút một viên thuốc vào miệng môn chủ, sau đó xem xét miệng vết thương tên tay, rải thuốc lên băng nó lại.
“Thiếu chủ, môn chủ thế nào?” Một hắc y nhân bên cạnh rốt cuộc chờ không được đành hỏi.
“Môn chủ không sao, nhưng mất máu quá nhiều, đi xuống căn dặn mấy ngày nay nhất định phải làm nhiều đồ ăn bổ máu một chút, tin rằng môn chủ có thể khôi phục rất nhanh.” Nam nhân mang mặt nạ phân phó.
Mạn Tâm nghe được hắn không sao, cũng yên lòng, ít nhất mình không cần mang tội danh giết người trên lưng.
“Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói, quay người lại đem kiếm kề ngay cổ nàng, “Ngươi dám cố ý đả thương môn chủ, ta nhất định không thể bỏ qua, ngươi đi chết đi.” Nói xong, kiếm trong tay liền dùng lực tiến lên.
“Dừng tay.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên ra tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn.
Mạn Tâm thở phào, thiếu chút nữa đã mất mạng, nàng cũng đã chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay không có trải qua được một ngày tốt lành nào, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng, kề cận bên bờ sinh tử, ai nấy đều muốn giết nàng, chẳng lẽ tổ tiên của nàng thật sự không làm chuyện tốt?
Nhưng hắn lại chỉ lặng lặng nhìn, trên mặt không thống khổ như lúc trước, ánh mắt khôi phục lại màu sắc nguyên thủy, nhưng mặt hắn đã trở nên già nua vô cùng, tựa như một lão ông tám mươi tuổi đầy nếp nhăn.
Mùi máu tươi lấp đầy cả khứu giác của nàng, làm nàng buồn nôn một trận, cũng khiến nàng hoảng sợ, giết người, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là nàng giết người, chẳng quan tâm y phục rách nát trên người mình, nàng bối rối đứng dậy. “Ngươi thế nào rồi?”
“Ta không sao.” Nam nhân vô lực lắc đầu, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi, nói một câu không sao hiểu nổi: “Hóa ra là như vậy.”
Chứng kiến máu ở miệng vết thương trên cổ tay chảy liên tục không ngừng, thấy hắn bình tĩnh như thế, Mạn Tâm đích thực luống cuống, nàng không muốn giết người, cũng không muốn người khác vì nàng mà chết, dưới tình thế cấp bách hô lớn: “Người đâu, cứu mạng.”
Nhưng mặc cho nàng la lớn thế nào, cửa vẫn đóng chặt, không có người đẩy vào, tại sao không ai đến chứ? Nàng không tin không ai nghe được.
“Ngươi không cần hô, sẽ không ai đến đâu, bất kỳ nữ nhân nào mỗi lần đến nơi này cũng đều kêu như vậy.” Nam nhân thản nhiên nói, rồi lại mặc kệ cổ tay của mình chảy máu không ngừng.
Lúc này Mạn Tâm mới hiểu được người khác ở đây nhất định cho là mình đang hô hoán cứu mạng, cầm lấy áo quần bên cạnh bị hắn xé rách, muốn bao lấy cổ tay chảy máu của hắn.
“Không cần, cứ để nó chảy.” Nam nhân tháo mảnh vải, ném ra ngoài.
“Ngươi điên rồi, ngươi không muốn sống hả?” Mạn Tâm giật mình nhìn hắn, nếu hắn muốn chết cũng sẽ không hại nhiều nữ tử vô tội như vậy, dù rằng hắn thật sự đáng chết nhưng nàng không muốn để mình mang tội danh giết người trên lưng.
“Ngươi không hiểu.” Nam nhân chỉ nhìn nàng một cái lại phân phó: “Đi dặn người chuẩn bị cho ta thuốc bổ máu.”
Tuy rằng Mạn Tâm cũng không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng vẫn vội vàng chạy ra mở cửa liền hô: “Môn chủ phân phó các ngươi đi chuẩn bị cho hắn thuốc bổ máu.”
Nhìn thấy y phục rách nát, mà nàng lại bình an đứng trước mặt mình, hắc y nhân bên ngoài lặng người một khắc, đột nhiên xông vào phòng, liền nhìn thấy môn chủ đã ngồi trên giường, tay bị thương rũ xuống, ở trong phòng còn có một mảng máu lớn, lo lắng hô: “Môn chủ, người làm sao vậy?”
Nhưng giờ phút này, nam nhân đã lâm vào hôn mê, hắn điểm huyệt đạo ở cổ tay môn chủ, không cho máu tiếp tục chảy.
“Ngươi còn dong dài cái gì? Còn không đi chuẩn bị thuốc bổ máu.” Mạn Tâm ở phía sau hét lớn, nhìn thấy nam nhân đã hôn mê, trong lòng cũng trở nên hoảng sợ, không phải hắn đã chết thật rồi chứ!
Hắc y nhân quay người lại, đưa tay điểm huyệt nàng, nói: “Chờ ta trở về bẩm với Thiếu chủ, sẽ quay lại xử trí ngươi.”
Nam nhân mang mặt nạ nghe được thuộc hạ bẩm báo, cấp tốc chạy tới nơi này, đưa tay liền đút một viên thuốc vào miệng môn chủ, sau đó xem xét miệng vết thương tên tay, rải thuốc lên băng nó lại.
“Thiếu chủ, môn chủ thế nào?” Một hắc y nhân bên cạnh rốt cuộc chờ không được đành hỏi.
“Môn chủ không sao, nhưng mất máu quá nhiều, đi xuống căn dặn mấy ngày nay nhất định phải làm nhiều đồ ăn bổ máu một chút, tin rằng môn chủ có thể khôi phục rất nhanh.” Nam nhân mang mặt nạ phân phó.
Mạn Tâm nghe được hắn không sao, cũng yên lòng, ít nhất mình không cần mang tội danh giết người trên lưng.
“Dạ, thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói, quay người lại đem kiếm kề ngay cổ nàng, “Ngươi dám cố ý đả thương môn chủ, ta nhất định không thể bỏ qua, ngươi đi chết đi.” Nói xong, kiếm trong tay liền dùng lực tiến lên.
“Dừng tay.” Nam nhân mang mặt nạ đột nhiên ra tay, dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắn.
Mạn Tâm thở phào, thiếu chút nữa đã mất mạng, nàng cũng đã chịu đựng đủ rồi, mấy ngày nay không có trải qua được một ngày tốt lành nào, mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng, kề cận bên bờ sinh tử, ai nấy đều muốn giết nàng, chẳng lẽ tổ tiên của nàng thật sự không làm chuyện tốt?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook