Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương
-
Chương 27: Kinh thành kỳ án
Dương Tử Vân thấy nàng nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nên
cắn răng nói: “Vô sỉ, không biết xấu hổ, những lời này mà nữ nhân như
ngươi cũng nói ra được sao?”
“Nữ nhân thì làm sao, nam nhân các ngươi làm được, tại sao ta không nói được.” Mạn Tậm tức giận quay lại trừng mắt nhìn hắn, lời đáp lại trở nên kịch liệt, “Các ngươi chẳng những tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, gặp người nào yêu người đó, có mới nới cũ, lại còn đến thanh lâu, trắng trợn tán tỉnh yêu đương, nói vậy là chưa đủ, nói không chừng vẫn còn dang díu với ít nhiều nha hoàn tiểu thư đấy chứ, ngươi nói ngươi cao quý ở chỗ nào?”
“Ngươi…Ta…” Dương Tử Vân bị nàng làm nghẹn một phen, không biết phải trả lời câu hỏi thế nào.
Mộ Dung Ưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đến đỏ bừng, ngực thì phập phồng, không hiểu vì sao nàng đột nhiên kích động như vậy?
“Ta cái gì? Nói không nên lời phải không? Vậy ngươi tốt nhất câm miệng đi.” Mạn Tâm thấy hắn thốt không nên lời, trên mặt có hơi khoái chí, nàng vẫn chưa quên ngón tay của mình là bị hắn bẻ gãy, bị tra tấn nhiều như vậy cũng là do hắn sai khiến.
“Ai nói ta…” Dương Tử Vân vừa muốn nói chuyện, đã bị hắn ngăn lại.
“Được rồi, Tử Vân, đệ đến đây tìm ta có phải là có chuyện gì hay không?” Mộ Dung Ưng ngắt lời hỏi hắn, không muốn để bọn họ cứ tranh chấp vô nghĩa nữa.
Dương Tử Vân không cam lòng, liếc nhìn nàng một cái, “Đại ca, chúng ta trở về thư phòng rồi nói.”
“Không có gì là không thể nói được, thần thần bí bí nhất định không phải là chuyện tốt?” Mạn Tâm thuận miệng nói.
“Nữ nhân này, có phải ngươi muốn chết không?” Dương Tử Vân tức giận quay đầu, vừa định phát hỏa, hai mắt lại đột nhiên phát sáng, trong mắt chứa đựng vẻ suy tính sâu xa, “Được, ta ở đây nói, bởi vì ngươi tất nhiên cũng cần biết.”
“Tử Vân, rốt cuộc là chuyện gì?” Sắc mặt của Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, chuyện gì mà lại liên quan tới nàng?
“Đại ca, là như vầy, gần đây Hình bộ nhận được rất nhiều báo án nói trong thời gian gần một tháng, có rất nhiều nữ tử đột nhiên bị mất tích, điều tra đã lâu đều không có tung tích, người sống cũng không gặp, người chết lại không thấy xác, mà mấy ngày nay vẫn như trước, mỗi ngày đều có người đến báo án.” Sắc mặt của Dương Tử Vân tỏ ra nghiêm trọng, nói.
Mất tích? Mạn Tâm chớp mắt, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là lừa gạt buôn bán?
“Có chuyện như vậy sao? Những nữ tử mất tích ấy là những người nào? Có điểm tương đồng nào không?” Mộ Dung Ưng nhíu mày, hỏi lại.
“Đệ đã xem kỹ qua những đương án (hồ sơ) của mấy nữ tử mất tích này, trong số họ, nữ tử thanh lâu cũng có, dân nữ đàng hoàng cũng có, còn có tiểu thư của phú gia, nha hoàn, thân phận không giống nhau nhưng đệ điều tra phát hiện điểm giống nhau ở các nàng chính là xinh đẹp như hoa, còn nữa, nữ tử thanh lâu đều bán nghệ chứ không bán thân, cho nên đệ nghĩ các nàng còn có một điểm chung, đều là xử nữ.” Dương Tử Vân khẳng định.
“Bị người bắt đi sao?” Mộ Dung Ưng cũng nghĩ đến điểm này.
“Không phải, bọn lừa gạt buôn bán người, nhiều lắm là xuống tay ở trên đường cái, nhưng các nàng đều ở trong phòng ngủ, sau khi phát hiện bị mất tích cửa phòng đều hoàn hảo vô khuyết, lại nói, từ sau khi có người báo án, thị vệ đã tăng cường điều tra kiểm soát, thế nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử như vậy tựa như biến mất như không khí, không có tung tích.” Dương Tử Vân lắc đầu phủ nhận, sau đó đưa ra nghi vấn.
“Có thể không để lại một chút dấu vết như vậy, xem ra đối phương không phải là người bình thường, không có khả năng là việc cướp người đơn thuần.” Mộ Dung Ưng gật đầu.
“Đúng, cho nên đệ nghĩ ra một cách, đến đây thương lượng với đại ca một chút.” Dương Tử Vân nói.
“Dẫn xà xuất động (Dụ rắn ra khỏi hang).” Mộ Dung Ưng lập tức đoán được.
“Đại ca, để cho người ta có cơ hội biểu hiện một chút chuyên môn không được sao? Người ta suy nghĩ mấy ngày mới ra cách, còn huynh rõ ràng nghĩ một chút là biết liền.” Dương Tử Vân giả bộ bất mãn, nói.
“Được rồi, đừng làu bàu nữa, nói kết hoạch của đệ xem.” Mộ Dung Ưng theo bản năng liếc nhìn Mạn Tâm một cái, chẳng lẽ Tử Vân muốn…
Nàng lập tức có loại dự cảm xấu, biện pháp của hắn sẽ không phải là nhằm vào nàng chứ? Hay là muốn nàng làm chuyện gì?
“Nữ nhân thì làm sao, nam nhân các ngươi làm được, tại sao ta không nói được.” Mạn Tậm tức giận quay lại trừng mắt nhìn hắn, lời đáp lại trở nên kịch liệt, “Các ngươi chẳng những tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, gặp người nào yêu người đó, có mới nới cũ, lại còn đến thanh lâu, trắng trợn tán tỉnh yêu đương, nói vậy là chưa đủ, nói không chừng vẫn còn dang díu với ít nhiều nha hoàn tiểu thư đấy chứ, ngươi nói ngươi cao quý ở chỗ nào?”
“Ngươi…Ta…” Dương Tử Vân bị nàng làm nghẹn một phen, không biết phải trả lời câu hỏi thế nào.
Mộ Dung Ưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tức giận đến đỏ bừng, ngực thì phập phồng, không hiểu vì sao nàng đột nhiên kích động như vậy?
“Ta cái gì? Nói không nên lời phải không? Vậy ngươi tốt nhất câm miệng đi.” Mạn Tâm thấy hắn thốt không nên lời, trên mặt có hơi khoái chí, nàng vẫn chưa quên ngón tay của mình là bị hắn bẻ gãy, bị tra tấn nhiều như vậy cũng là do hắn sai khiến.
“Ai nói ta…” Dương Tử Vân vừa muốn nói chuyện, đã bị hắn ngăn lại.
“Được rồi, Tử Vân, đệ đến đây tìm ta có phải là có chuyện gì hay không?” Mộ Dung Ưng ngắt lời hỏi hắn, không muốn để bọn họ cứ tranh chấp vô nghĩa nữa.
Dương Tử Vân không cam lòng, liếc nhìn nàng một cái, “Đại ca, chúng ta trở về thư phòng rồi nói.”
“Không có gì là không thể nói được, thần thần bí bí nhất định không phải là chuyện tốt?” Mạn Tâm thuận miệng nói.
“Nữ nhân này, có phải ngươi muốn chết không?” Dương Tử Vân tức giận quay đầu, vừa định phát hỏa, hai mắt lại đột nhiên phát sáng, trong mắt chứa đựng vẻ suy tính sâu xa, “Được, ta ở đây nói, bởi vì ngươi tất nhiên cũng cần biết.”
“Tử Vân, rốt cuộc là chuyện gì?” Sắc mặt của Mộ Dung Ưng nghiêm trọng, chuyện gì mà lại liên quan tới nàng?
“Đại ca, là như vầy, gần đây Hình bộ nhận được rất nhiều báo án nói trong thời gian gần một tháng, có rất nhiều nữ tử đột nhiên bị mất tích, điều tra đã lâu đều không có tung tích, người sống cũng không gặp, người chết lại không thấy xác, mà mấy ngày nay vẫn như trước, mỗi ngày đều có người đến báo án.” Sắc mặt của Dương Tử Vân tỏ ra nghiêm trọng, nói.
Mất tích? Mạn Tâm chớp mắt, suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là lừa gạt buôn bán?
“Có chuyện như vậy sao? Những nữ tử mất tích ấy là những người nào? Có điểm tương đồng nào không?” Mộ Dung Ưng nhíu mày, hỏi lại.
“Đệ đã xem kỹ qua những đương án (hồ sơ) của mấy nữ tử mất tích này, trong số họ, nữ tử thanh lâu cũng có, dân nữ đàng hoàng cũng có, còn có tiểu thư của phú gia, nha hoàn, thân phận không giống nhau nhưng đệ điều tra phát hiện điểm giống nhau ở các nàng chính là xinh đẹp như hoa, còn nữa, nữ tử thanh lâu đều bán nghệ chứ không bán thân, cho nên đệ nghĩ các nàng còn có một điểm chung, đều là xử nữ.” Dương Tử Vân khẳng định.
“Bị người bắt đi sao?” Mộ Dung Ưng cũng nghĩ đến điểm này.
“Không phải, bọn lừa gạt buôn bán người, nhiều lắm là xuống tay ở trên đường cái, nhưng các nàng đều ở trong phòng ngủ, sau khi phát hiện bị mất tích cửa phòng đều hoàn hảo vô khuyết, lại nói, từ sau khi có người báo án, thị vệ đã tăng cường điều tra kiểm soát, thế nhưng vẫn có rất nhiều nữ tử như vậy tựa như biến mất như không khí, không có tung tích.” Dương Tử Vân lắc đầu phủ nhận, sau đó đưa ra nghi vấn.
“Có thể không để lại một chút dấu vết như vậy, xem ra đối phương không phải là người bình thường, không có khả năng là việc cướp người đơn thuần.” Mộ Dung Ưng gật đầu.
“Đúng, cho nên đệ nghĩ ra một cách, đến đây thương lượng với đại ca một chút.” Dương Tử Vân nói.
“Dẫn xà xuất động (Dụ rắn ra khỏi hang).” Mộ Dung Ưng lập tức đoán được.
“Đại ca, để cho người ta có cơ hội biểu hiện một chút chuyên môn không được sao? Người ta suy nghĩ mấy ngày mới ra cách, còn huynh rõ ràng nghĩ một chút là biết liền.” Dương Tử Vân giả bộ bất mãn, nói.
“Được rồi, đừng làu bàu nữa, nói kết hoạch của đệ xem.” Mộ Dung Ưng theo bản năng liếc nhìn Mạn Tâm một cái, chẳng lẽ Tử Vân muốn…
Nàng lập tức có loại dự cảm xấu, biện pháp của hắn sẽ không phải là nhằm vào nàng chứ? Hay là muốn nàng làm chuyện gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook