Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
-
Chương 4: Ta là tiểu tướng công của nàng
Xuống ngựa, nàng nghĩ muốn để hắn tự đi trên đường, nhưng tiểu oa nhi giống như ngũ
trảo, dùng hai tay hai chân cuốn lấy nàng, bộ dáng không hề muốn đi
xuống chút nào.
“A, đại ca, chẳng lẽ đây là con của huynh sao? Nhiều năm như vậy không thấy huynh thành thân, không tưởng tượng được hóa ra là kim ốc tàng kiều.” Kim Khoáng nhàn rỗi vô sự nhìn thấy, bèn đưa chim họa mi giao cho hạ nhân xử lý, tiến lên trêu đùa.
“Chủ tử, thuộc hạ còn có việc phải xử lý, cáo lui trước.” Đinh tổng quản đưa sổ sách trong tay ra, thấy Kim Bảo Nhi gật đầu, nhanh chóng bước đi.
“Đệ muốn ta nói cho Y Đình ngươi có bao nhiêu phu nhân ở bên ngoài sao?”, Kim Bảo Nhi lạnh nhạt nói, “Tâm tư bất chính, chớ để người khác cũng hiểu sai.”
Không nghĩ tới đại ca lại rõ ràng cả việc bí mật của mình như vậy, Kim Khoáng nhất thời cúi thấp người, cười nịnh nọt lấy lòng.
“Đừng, coi như nhị đệ chưa từng nói cái gì, cái gì cũng không nói.”
Hắn vốn định như vậy trốn đi, lại bị Kim Bảo Nhi kéo tay áo lại, hắn lau mồ hôi trên mặt, không phải đại ca thật sự muốn cáo trạng với Y Đình chứ? Vậy tối nay chỉ sợ mình sẽ phải quỳ ở bàn giặt quần áo rồi.
Vụng trộm xoa nhẹ hai đầu gối, trong lòng hắn đã thầm chuẩn bị.
“Đi gọi phu nhân của đệ, gọi cả Tam đệ và vợ của Tam đệ đến đại sảnh, ta có lời muốn nói với các ngươi.” Nàng buông tay, ôm tiểu oa nhi rảo bước tới đại sảnh.
Sắc mặt Kim Khoáng trắng bệch, nhưng cũng chỉ có thể theo lời đại ca phân phó đi làm.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mới đi được vài bước, Kim Bảo Nhi liền dừng lại, như thế nào cảm thấy đũng quần của mình có chút lành lạnh? Nàng muốn cúi đầu xem một chút, nhưng bởi vì phía trước có bốn chi của tiểu oa nhi đang ôm lấy mình che khuất tầm mắt, nên nàng chỉ có thể để sang một bên.
“Đại ca, huynh tìm chúng ta có việc gì, có phải tướng công có thế trở thành tổng quản hay không?” Y Đình vừa vào cửa đã tươi cười mở miệng, đi đằng sau chính là Kim Khoáng mặt mày trắng bệch.
“Nhị tẩu, không phải Vân Tinh khoe khoang, nhưng năng lực của tướng công ta thật sự mạnh mẽ hơn nhị cao, mà ngay cả đại ca cũng nói như vậy, nói như thế nào cũng nên đến phiên tướng công của ta mới đúng.” Vân Tinh ôm cánh tay Kim Chuyên, nhẹ nhàng cười cười theo sau.
“Ngươi!” Y Định tức đỏ cả mặt.
“Ngừng!” Ngồi ở ghế chủ vị, Kim Bảo Nhi hét lớn một tiếng, “Ta tìm các ngươi không phải vì chuyện này!”
Hóa ra không phải vì chuyện này sao… Hưng phấn của ba người nhất thời giảm sút, mỗi người đi đến vị trí ở hai bên ngồi xuống, chỉ có Kim Khoáng vẫn như cũ thỉnh thoảng liếc trộm đại ca một cái, nuốt nước miếng.
“Đây là tiểu oa nhi ta vừa nhặt về, bắt đầu từ hôm nay coi như là một phần của Kim gia, gọi các ngươi tới chính là để nói cho các ngươi chuyện này.” Nàng hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhặt về sao?” Y Đình tò mò vươn cổ ra, khuôn mặt tiểu oa nhi này đã vùi ở trong lòng đại ca, không khỏi có chút tò mò, “Chẳng lẽ, đại ca muốn nhận nó làm Tứ đệ?”
Nghe nàng nói như vậy, ba người kia đều khẩn trương, nếu vậy không phải lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh sao?
“Không, ta muốn làm tiểu tướng công của nàng”, tiểu oa nhi đang vùi đầu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt kinh ngạc, hắn chu môi lên, ôm eo của nàng cọ cọ, “Có được hay không, có được hay không?”
Được… Mới là lạ!
Kim Bảo Nhi dở khóc dở cười nhìn bốn người trong đại sảnh cằm đã rơi xuống đất hết, xem ra, lần này lại có lời đồn nhảm bay loạn xung quanh rồi.
“A, đại ca, chẳng lẽ đây là con của huynh sao? Nhiều năm như vậy không thấy huynh thành thân, không tưởng tượng được hóa ra là kim ốc tàng kiều.” Kim Khoáng nhàn rỗi vô sự nhìn thấy, bèn đưa chim họa mi giao cho hạ nhân xử lý, tiến lên trêu đùa.
“Chủ tử, thuộc hạ còn có việc phải xử lý, cáo lui trước.” Đinh tổng quản đưa sổ sách trong tay ra, thấy Kim Bảo Nhi gật đầu, nhanh chóng bước đi.
“Đệ muốn ta nói cho Y Đình ngươi có bao nhiêu phu nhân ở bên ngoài sao?”, Kim Bảo Nhi lạnh nhạt nói, “Tâm tư bất chính, chớ để người khác cũng hiểu sai.”
Không nghĩ tới đại ca lại rõ ràng cả việc bí mật của mình như vậy, Kim Khoáng nhất thời cúi thấp người, cười nịnh nọt lấy lòng.
“Đừng, coi như nhị đệ chưa từng nói cái gì, cái gì cũng không nói.”
Hắn vốn định như vậy trốn đi, lại bị Kim Bảo Nhi kéo tay áo lại, hắn lau mồ hôi trên mặt, không phải đại ca thật sự muốn cáo trạng với Y Đình chứ? Vậy tối nay chỉ sợ mình sẽ phải quỳ ở bàn giặt quần áo rồi.
Vụng trộm xoa nhẹ hai đầu gối, trong lòng hắn đã thầm chuẩn bị.
“Đi gọi phu nhân của đệ, gọi cả Tam đệ và vợ của Tam đệ đến đại sảnh, ta có lời muốn nói với các ngươi.” Nàng buông tay, ôm tiểu oa nhi rảo bước tới đại sảnh.
Sắc mặt Kim Khoáng trắng bệch, nhưng cũng chỉ có thể theo lời đại ca phân phó đi làm.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mới đi được vài bước, Kim Bảo Nhi liền dừng lại, như thế nào cảm thấy đũng quần của mình có chút lành lạnh? Nàng muốn cúi đầu xem một chút, nhưng bởi vì phía trước có bốn chi của tiểu oa nhi đang ôm lấy mình che khuất tầm mắt, nên nàng chỉ có thể để sang một bên.
“Đại ca, huynh tìm chúng ta có việc gì, có phải tướng công có thế trở thành tổng quản hay không?” Y Đình vừa vào cửa đã tươi cười mở miệng, đi đằng sau chính là Kim Khoáng mặt mày trắng bệch.
“Nhị tẩu, không phải Vân Tinh khoe khoang, nhưng năng lực của tướng công ta thật sự mạnh mẽ hơn nhị cao, mà ngay cả đại ca cũng nói như vậy, nói như thế nào cũng nên đến phiên tướng công của ta mới đúng.” Vân Tinh ôm cánh tay Kim Chuyên, nhẹ nhàng cười cười theo sau.
“Ngươi!” Y Định tức đỏ cả mặt.
“Ngừng!” Ngồi ở ghế chủ vị, Kim Bảo Nhi hét lớn một tiếng, “Ta tìm các ngươi không phải vì chuyện này!”
Hóa ra không phải vì chuyện này sao… Hưng phấn của ba người nhất thời giảm sút, mỗi người đi đến vị trí ở hai bên ngồi xuống, chỉ có Kim Khoáng vẫn như cũ thỉnh thoảng liếc trộm đại ca một cái, nuốt nước miếng.
“Đây là tiểu oa nhi ta vừa nhặt về, bắt đầu từ hôm nay coi như là một phần của Kim gia, gọi các ngươi tới chính là để nói cho các ngươi chuyện này.” Nàng hơi có chút bất đắc dĩ nói.
“Nhặt về sao?” Y Đình tò mò vươn cổ ra, khuôn mặt tiểu oa nhi này đã vùi ở trong lòng đại ca, không khỏi có chút tò mò, “Chẳng lẽ, đại ca muốn nhận nó làm Tứ đệ?”
Nghe nàng nói như vậy, ba người kia đều khẩn trương, nếu vậy không phải lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh sao?
“Không, ta muốn làm tiểu tướng công của nàng”, tiểu oa nhi đang vùi đầu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt kinh ngạc, hắn chu môi lên, ôm eo của nàng cọ cọ, “Có được hay không, có được hay không?”
Được… Mới là lạ!
Kim Bảo Nhi dở khóc dở cười nhìn bốn người trong đại sảnh cằm đã rơi xuống đất hết, xem ra, lần này lại có lời đồn nhảm bay loạn xung quanh rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook