Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
-
Chương 33: Sự kiện hiệu buôn bị cháy kỳ dị
Trong phòng trở nên
yên tĩnh, có người ấp úng há miệng, có người cứng ngắc như hòn đá, còn
có người rớt cằm xuống, chỉ có Lộ Nhi tựa đầu cọ cọ vào ngực nàng, đôi
môi đỏ mọng nghịch ngợm nhếch lên.
“Đại, đại ca, ham mê của huynh đúng là đặc biệt.” Mặt Kim Chuyên giật giật một lúc, cố gắng sắp xếp những lời này.
Nhưng đôi mắt hắn không khỏi đánh giá trên dưới, không ngờ đại ca mặc y phục nữ nhân lại có da có thịt, còn nhã nhặn hơn nương tử của mình.
“Ta chỉ thấy Lộ Nhi muốn nương, cho nên mặc cho đệ ấy nhìn, các ngươi nghĩ đi đâu rồi”, Kim Bảo Nhi suy nghĩ một chút, trấn tĩnh nói, “Vừa rồi các ngươi nói cái gì, hiệu buôn bốc cháy? Hiệu buôn nào?” Chắc không phải mình nghe lầm chứ?
“Buôn gạo, đại ca, hiệu buôn gạo của chúng ta đột nhiên bốc cháy, mọi người đang nhanh chóng dập lửa rồi, nhanh, chúng ta mau đi xem đi.” Lúc này Kim Khoáng mới như tỉnh mộng, tạm thời bỏ cách ăn mặc quái dị của đại ca qua một bên, sốt ruột muốn kéo đại ca tới đó.
Hiệu buôn gạo? Đó không phải do Đinh chủ quản quản lý tiệm gạo sao, nhiều năm như vậy chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, sao có thể đột nhiên bốc cháy, không được, mình phải chạy qua xem thế nào.
“Được, các ngươi hãy đi trước, ta thay y phục xong sẽ lập tức tới.” Nàng ôm lấy Lộ Nhi, đứng lên đẩy tất cả bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại, không khỏi ngầm thở dài một hơi.
“Lộ Nhi cũng muốn đi.” Người đang ở trong lòng giơ tay ý kiến.
“Chỗ đó có vẻ nguy hiểm, Lộ Nhi ngoan ngoãn ở nhà, tỷ tỷ đi rồi về ngay, đệ đi ngủ trước, sáng mai còn phải tới trường học. Lộ Nhi ngoan.” Ấn lên trán hắn một nụ hôn, nàng đặt hắn lên giường, rồi quay lưng bắt đầu thay y phục.
Lộ Nhi nhìn thấy lụa mỏng trắng như tuyết rơi xuống từ trên người nàng, nhanh chóng thay trang phục nam tử, không khỏi ảo nảo cúi đầu cắn ngón cái. Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào xấu tính đêm hôm khuya khoắt lại phóng hỏa phá hoại chuyện tốt của mình!
Quay đầu nhìn Lộ Nhi đang nhắm mắt nằm trên giường, nàng cũng không nói gì, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Bên ngoài đã rối thành một nùi, tiếng chậu nước va chạm nhau loảng xoảng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra.
“Tiểu Y, sao lại thế này?” Giọng nói của Phượng nha hoàn truyền vào.
“Nghe Nhị công tử và Tam công tử nói hiệu buôn bốc cháy, Phượng tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi cứu hỏa đi.”
“Cái gì? Ngươi, ngươi đi trước đi, ta đi lấy chậu.” Phượng nha hoàn sốt ruốt đi vào trong phòng, tiếng bước chân vang lên bình bịch.
Đôi mắt to tròn đảo vài cái, Lộ Nhi trượt xuống giường, nhìn sắc trời, còn chưa tới giờ Tý, vẫn kịp chạy qua nhìn một chút.
Hắn đi giày, chạy tới cửa vừa lúc gặp Phượng nha đầu đang cầm một cái chậu lớn lao tới.
“Ôi, tiểu công tử, sao người lại chạy ra, mau trở về đi ngủ.” Nàng lấy tay kéo bả vai hắn.
“Không sao, ta cũng muốn đến xem, ngươi không dẫn ta đi, ta sẽ tự đi xem, đến lúc đó ta bỏ đi đều là tại ngươi.” Hắn dẩu môi, khí phách vô cùng, hai tay chống ở eo, giống bộ dáng tiểu đại nhân.
Do dự chà chà chân, Phượng nha đầu nhìn thấy mọi người gấp gáp chạy đi, không khỏi nóng nảy, đành phải gật đầu đồng ý dẫn hắn đi.
“Có điều, người phải ngoan ngoãn, không được đi dập lửa, nếu tiểu công tử xảy ra chuyện, Phượng nhi cũng không gánh nổi!” Nàng nghĩ thêm điều kiện kèm theo.
Vốn dĩ mình cũng không muốn đi cứu hỏa, hắn cực kì không quan tâm gật đầu dồng ý.
Phượng nhi dùng dằng đã lâu, tiến lên cầm chậu nước, dặn dò hắn đi cùng nàng, nhanh chóng chạy gấp tới phía hiệu buôn.
Chạy tới trên đường phố, đã thấy hiệu buôn đang cháy cách đó không xa. Hắn nheo mắt lại, chỉ thấy đám người làm đang cùng nhau bưng thùng cứu hỏa, còn đệ đệ và em dâu của nàng, chỉ đứng một bên khoa chân múa tay.
Hắn vừa định tiến lên, lại thấy Kim Chuyên đột nhiên thừa dịp mọi người không chú ý, bộ dạng khả nghi lẻn chạy vào trong một hẻm nhỏ.
“Rất thú vị…” Đôi mắt màu tím hiện lên màu xanh lam, hắn cười nhẹ một tiếng, đuổi theo, cẳng chân ngắn ngủn giẫm xuống mặt đất, giống như có thần linh hỗ trợ nhảy lên trời đêm đuổi theo.
“Đại, đại ca, ham mê của huynh đúng là đặc biệt.” Mặt Kim Chuyên giật giật một lúc, cố gắng sắp xếp những lời này.
Nhưng đôi mắt hắn không khỏi đánh giá trên dưới, không ngờ đại ca mặc y phục nữ nhân lại có da có thịt, còn nhã nhặn hơn nương tử của mình.
“Ta chỉ thấy Lộ Nhi muốn nương, cho nên mặc cho đệ ấy nhìn, các ngươi nghĩ đi đâu rồi”, Kim Bảo Nhi suy nghĩ một chút, trấn tĩnh nói, “Vừa rồi các ngươi nói cái gì, hiệu buôn bốc cháy? Hiệu buôn nào?” Chắc không phải mình nghe lầm chứ?
“Buôn gạo, đại ca, hiệu buôn gạo của chúng ta đột nhiên bốc cháy, mọi người đang nhanh chóng dập lửa rồi, nhanh, chúng ta mau đi xem đi.” Lúc này Kim Khoáng mới như tỉnh mộng, tạm thời bỏ cách ăn mặc quái dị của đại ca qua một bên, sốt ruột muốn kéo đại ca tới đó.
Hiệu buôn gạo? Đó không phải do Đinh chủ quản quản lý tiệm gạo sao, nhiều năm như vậy chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, sao có thể đột nhiên bốc cháy, không được, mình phải chạy qua xem thế nào.
“Được, các ngươi hãy đi trước, ta thay y phục xong sẽ lập tức tới.” Nàng ôm lấy Lộ Nhi, đứng lên đẩy tất cả bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại, không khỏi ngầm thở dài một hơi.
“Lộ Nhi cũng muốn đi.” Người đang ở trong lòng giơ tay ý kiến.
“Chỗ đó có vẻ nguy hiểm, Lộ Nhi ngoan ngoãn ở nhà, tỷ tỷ đi rồi về ngay, đệ đi ngủ trước, sáng mai còn phải tới trường học. Lộ Nhi ngoan.” Ấn lên trán hắn một nụ hôn, nàng đặt hắn lên giường, rồi quay lưng bắt đầu thay y phục.
Lộ Nhi nhìn thấy lụa mỏng trắng như tuyết rơi xuống từ trên người nàng, nhanh chóng thay trang phục nam tử, không khỏi ảo nảo cúi đầu cắn ngón cái. Chết tiệt, rốt cuộc là kẻ nào xấu tính đêm hôm khuya khoắt lại phóng hỏa phá hoại chuyện tốt của mình!
Quay đầu nhìn Lộ Nhi đang nhắm mắt nằm trên giường, nàng cũng không nói gì, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Bên ngoài đã rối thành một nùi, tiếng chậu nước va chạm nhau loảng xoảng, cửa phòng bên cạnh cũng bị mở ra.
“Tiểu Y, sao lại thế này?” Giọng nói của Phượng nha hoàn truyền vào.
“Nghe Nhị công tử và Tam công tử nói hiệu buôn bốc cháy, Phượng tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi cứu hỏa đi.”
“Cái gì? Ngươi, ngươi đi trước đi, ta đi lấy chậu.” Phượng nha hoàn sốt ruốt đi vào trong phòng, tiếng bước chân vang lên bình bịch.
Đôi mắt to tròn đảo vài cái, Lộ Nhi trượt xuống giường, nhìn sắc trời, còn chưa tới giờ Tý, vẫn kịp chạy qua nhìn một chút.
Hắn đi giày, chạy tới cửa vừa lúc gặp Phượng nha đầu đang cầm một cái chậu lớn lao tới.
“Ôi, tiểu công tử, sao người lại chạy ra, mau trở về đi ngủ.” Nàng lấy tay kéo bả vai hắn.
“Không sao, ta cũng muốn đến xem, ngươi không dẫn ta đi, ta sẽ tự đi xem, đến lúc đó ta bỏ đi đều là tại ngươi.” Hắn dẩu môi, khí phách vô cùng, hai tay chống ở eo, giống bộ dáng tiểu đại nhân.
Do dự chà chà chân, Phượng nha đầu nhìn thấy mọi người gấp gáp chạy đi, không khỏi nóng nảy, đành phải gật đầu đồng ý dẫn hắn đi.
“Có điều, người phải ngoan ngoãn, không được đi dập lửa, nếu tiểu công tử xảy ra chuyện, Phượng nhi cũng không gánh nổi!” Nàng nghĩ thêm điều kiện kèm theo.
Vốn dĩ mình cũng không muốn đi cứu hỏa, hắn cực kì không quan tâm gật đầu dồng ý.
Phượng nhi dùng dằng đã lâu, tiến lên cầm chậu nước, dặn dò hắn đi cùng nàng, nhanh chóng chạy gấp tới phía hiệu buôn.
Chạy tới trên đường phố, đã thấy hiệu buôn đang cháy cách đó không xa. Hắn nheo mắt lại, chỉ thấy đám người làm đang cùng nhau bưng thùng cứu hỏa, còn đệ đệ và em dâu của nàng, chỉ đứng một bên khoa chân múa tay.
Hắn vừa định tiến lên, lại thấy Kim Chuyên đột nhiên thừa dịp mọi người không chú ý, bộ dạng khả nghi lẻn chạy vào trong một hẻm nhỏ.
“Rất thú vị…” Đôi mắt màu tím hiện lên màu xanh lam, hắn cười nhẹ một tiếng, đuổi theo, cẳng chân ngắn ngủn giẫm xuống mặt đất, giống như có thần linh hỗ trợ nhảy lên trời đêm đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook