Xa Anh Em Có Nhớ???
-
Chương 100: Em đau anh cũng đau!
Em ăn nhiều vào! Trông em xanh lắm!
Anh cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em!
Ừm!
Anh!
Sao vậy?
À không!
Sao có chuyện gì mà em lại ấp úng như vậy!
Không có gì đâu, anh ăn đi!
Băng có điều muốn nói nhưng lại không dám nói, không thể nói ra:
Trên sân thượng.
Trời sắp có mưa lớn nên gió rất mạnh, những con gió cứ thế thổi vào Băng, đứng một mình trước hiên, Băng với dáng người nhỏ bé, cô độc, đáng thương, đó là cảm giác mà cô mang lại cho anh. Không thể để cô ở đó một mình, Định nhanh chóng lại gần, choàng lên vai cô một chiếc khăn mỏng nhẹ, ôm choàng lấy cô:
Em sao vậy? sao lại đứng đây một mình! Đang nghĩ gì vậy nói cho anh nghe đi!
Không! Không nghĩ gì cả, chỉ là em muốn ở một mình, một mình với màn đêm này, anh có biết từ lâu em sống về đêm, và đêm như một người bạn của em vậy, đêm nó tĩnh lặng, không ồn ào như ban ngày, luôn trầm mặc, và nó có thể giúp em lắng nghe được những âm thanh, âm thanh của gió, âm thanh của sự cô đơn, lạc lõng…
Băng!
Định khẽ xoay người Băng lại:
Nghe này! từ giờ anh sẽ không em phải làm bạn với đêm nữa, em… phải sống và làm bạn với ánh nắng và bình minh tươi đẹp kia, em biết không, bình minh mới là người bạn mà con người nên làm làm bạn, không phải là đêm đâu. Hãy tin anh, anh sẽ giúp em đến được với bình minh, với ánh sáng của cuộc đời, em.. xứng đáng được như vậy hiểu không?
Anh!
Thực sự Băng rất cảm động trước những lời này của Định, cô bây giờ mới thấu hiểu là trước giờ là mình thật là ngu ngốc, mình thật là mê muội vì bấy lâu nay không nhận ra rằng là mình đã có một vật báu như vậy mà… nhưng liệu cô nhận ra điều này bây giờ phải chăng là quá muộn chăng, hơn ai hết cô hiểu rõ cái cơ thể mình, nó đã bị hư hại nặng, tàn rũa và có thể chết bất cứ lúc nào, mặc kệ, cô không muốn mình phải suy nghĩ nhiều nữa, cô muốn sống, sống những tháng ngày không cần lo lắng bất cứ điều gì. Ôm siết chặt lấy Định, lúc này anh là tất cả với cô, cô thực sự không còn biết bám lấy ai nữa chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi:
***
Nửa đêm!
Đang ngủ say, ấm áp trong vòng tay Định, chưa bao giờ Băng có giấc ngủ ngon, hàng đêm cô toàn gặp ác mộng, và mỗi lúc như vậy cô lại tự hủy hoại mình bằng cách dùng một thứ thuốc, nếu xét về thành phần hóa học thì ngang với một liều thuốc độc có sức mạnh hủy diệt, khi dùng với một lượng nhỏ thì nó chỉ có tác dụng như một thứ thuốc an thần, nhưng Băng đã sử dụng nó rất lâu, và điều mà cô không nghĩ tới hậu quả của nó, cô đã thoát chết bởi tai nạn kia nhưng chính cô lại tự đẩy mình vào bước đường này.
Băng bắt đầu cảm thấy những cơn đau đớn, dồn dập từ phía bụng, những cơn đau mỗi lúc một nhiều, một đau đớn, cố cắn chặt răng để chịu đựng, khẽ xoay người lại rời khỏi vòng tay Định, cắn chặt ga giường ôm, co người lại, Băng đau đớn lắm, nhưng vẫn cố chịu đựng, không thể để Định nhìn thấy cô như vậy. Định rất nhạy, khi thấy Băng rời ra khỏi mình, anh cũng xoay người ôm lấy cô:
Em sao vậy? ngủ đi!
Khẽ thì thầm vào tai cô, nhưng Định nhanh chóng cảm thấy, Băng đang chịu đau đớn, anh choàng dậy, cố dụi mắt:
Băng! Em sao vậy?
Băng vẫn cố lắc đầu, nhưng cả thân người đều toát mồ hôi, run rẩy:
Em nói gì đi! Đừng làm anh sợ mà! Băng!
Định cố vực cô dậy, Băng không còn sức nữa, nhưng cô vẫn cương quyết chịu đựng:
Em đau lắm sao? Em đau phải không?
Băng chỉ khẽ gật:
Để anh đi lấy thuốc cho em!
Không! Không anh đừng đi!
Em sao vậy? em đang đau mà!
Không! Vì chẳng thứ thuốc nào có thể giúp em đâu!
Em!
Định không còn lời nào để nói nữa, ánh mắt toát lên sự lo lắng:
Anh đừng lo! Em có thể… có thể chịu đươc..
Á!
Băng hét lên, nằm gục xuống giường co ro lại, cơn đau này thực sự rất lớn, rất khó vượt qua.
Em! Sao em lại tự làm bản thân mình ra như vậy chứ?
Anh… anh đang thương hại em sao? Em… đáng bị vậy mà… phải không?
Đừng nói gì nữa!
Định nằm xuống ôm chặt lấy cô vào lòng, anh muốn ôm cô, giữ chặt cô và truyền cho cô sức mạnh giúp cô vượt qua cơn đau này:
Anh không cần phải làm vậy đâu?
Không! Anh nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi em, hãy tin anh!
Anh!
Băng cố nắm chặt lấy ga giường cắn chặt tay, không để phát ra âm thanh mềm yếu này. Khẽ xoay người Băng lại vào phía lòng mình:
Hãy ôm chặt anh, anh sẽ giúp em vượt qua cơn đau này!
Em… không…
Em đau đớn lắm phải không… em đừng cắn răng như vậy nữa, hãy… cắn vào tay anh đi, đừng làm vậy nữa, tay em sắp chảy máu rồi:
Không! Em…
Định ôm chặt lấy Băng, cố gắng làm cho quên đi cơn đau.
Băng không biết vì quá đau hay là quá cảm động vì tình cảm của Định, nước mắt cô giàn giụa không ngưng được, nước mắt cô thấm ướt áo anh, Định có thể cảm nhận được là cô đang đau đớn, và yếu đuối như thế nào, vì cô không dễ khóc trước mặt người khác nhiều như vậy, tính cô luôn vậy rất mạnh mẽ.
Em có biết em đau đớn như vậy, anh… cũng đau đớn không… Em càng dày vò bản thân mình như vậy thì… anh lại càng cảm thấy trái tim anh như vỡ vụt ra vậy… em thật xấu, em cũng thật là ngốc nữa… anh vì em mà bấy lâu nay trái tim anh thông khổ, anh đã nhất cử nhất động của em mà phải chịu đựng, vậy mà em…
Em… Em xin lỗi!
Không! Anh không cần em xin lỗi… em phải ở bên cạnh anh cả đời này biết chưa? cả đời này mãi mãi không bao giờ rời xa anh, đó là hình phạt anh dành cho em biết chưa?
Anh!
Băng không muốn nói thêm gì cả, chỉ cô gắng vượt qua nỗi đau này. Trời bên ngoài mưa rất to, gió rít rất lớn nhưng trong phòng thì không gian rất ấm áp bởi tình yêu của họ!
Anh cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho em!
Ừm!
Anh!
Sao vậy?
À không!
Sao có chuyện gì mà em lại ấp úng như vậy!
Không có gì đâu, anh ăn đi!
Băng có điều muốn nói nhưng lại không dám nói, không thể nói ra:
Trên sân thượng.
Trời sắp có mưa lớn nên gió rất mạnh, những con gió cứ thế thổi vào Băng, đứng một mình trước hiên, Băng với dáng người nhỏ bé, cô độc, đáng thương, đó là cảm giác mà cô mang lại cho anh. Không thể để cô ở đó một mình, Định nhanh chóng lại gần, choàng lên vai cô một chiếc khăn mỏng nhẹ, ôm choàng lấy cô:
Em sao vậy? sao lại đứng đây một mình! Đang nghĩ gì vậy nói cho anh nghe đi!
Không! Không nghĩ gì cả, chỉ là em muốn ở một mình, một mình với màn đêm này, anh có biết từ lâu em sống về đêm, và đêm như một người bạn của em vậy, đêm nó tĩnh lặng, không ồn ào như ban ngày, luôn trầm mặc, và nó có thể giúp em lắng nghe được những âm thanh, âm thanh của gió, âm thanh của sự cô đơn, lạc lõng…
Băng!
Định khẽ xoay người Băng lại:
Nghe này! từ giờ anh sẽ không em phải làm bạn với đêm nữa, em… phải sống và làm bạn với ánh nắng và bình minh tươi đẹp kia, em biết không, bình minh mới là người bạn mà con người nên làm làm bạn, không phải là đêm đâu. Hãy tin anh, anh sẽ giúp em đến được với bình minh, với ánh sáng của cuộc đời, em.. xứng đáng được như vậy hiểu không?
Anh!
Thực sự Băng rất cảm động trước những lời này của Định, cô bây giờ mới thấu hiểu là trước giờ là mình thật là ngu ngốc, mình thật là mê muội vì bấy lâu nay không nhận ra rằng là mình đã có một vật báu như vậy mà… nhưng liệu cô nhận ra điều này bây giờ phải chăng là quá muộn chăng, hơn ai hết cô hiểu rõ cái cơ thể mình, nó đã bị hư hại nặng, tàn rũa và có thể chết bất cứ lúc nào, mặc kệ, cô không muốn mình phải suy nghĩ nhiều nữa, cô muốn sống, sống những tháng ngày không cần lo lắng bất cứ điều gì. Ôm siết chặt lấy Định, lúc này anh là tất cả với cô, cô thực sự không còn biết bám lấy ai nữa chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi:
***
Nửa đêm!
Đang ngủ say, ấm áp trong vòng tay Định, chưa bao giờ Băng có giấc ngủ ngon, hàng đêm cô toàn gặp ác mộng, và mỗi lúc như vậy cô lại tự hủy hoại mình bằng cách dùng một thứ thuốc, nếu xét về thành phần hóa học thì ngang với một liều thuốc độc có sức mạnh hủy diệt, khi dùng với một lượng nhỏ thì nó chỉ có tác dụng như một thứ thuốc an thần, nhưng Băng đã sử dụng nó rất lâu, và điều mà cô không nghĩ tới hậu quả của nó, cô đã thoát chết bởi tai nạn kia nhưng chính cô lại tự đẩy mình vào bước đường này.
Băng bắt đầu cảm thấy những cơn đau đớn, dồn dập từ phía bụng, những cơn đau mỗi lúc một nhiều, một đau đớn, cố cắn chặt răng để chịu đựng, khẽ xoay người lại rời khỏi vòng tay Định, cắn chặt ga giường ôm, co người lại, Băng đau đớn lắm, nhưng vẫn cố chịu đựng, không thể để Định nhìn thấy cô như vậy. Định rất nhạy, khi thấy Băng rời ra khỏi mình, anh cũng xoay người ôm lấy cô:
Em sao vậy? ngủ đi!
Khẽ thì thầm vào tai cô, nhưng Định nhanh chóng cảm thấy, Băng đang chịu đau đớn, anh choàng dậy, cố dụi mắt:
Băng! Em sao vậy?
Băng vẫn cố lắc đầu, nhưng cả thân người đều toát mồ hôi, run rẩy:
Em nói gì đi! Đừng làm anh sợ mà! Băng!
Định cố vực cô dậy, Băng không còn sức nữa, nhưng cô vẫn cương quyết chịu đựng:
Em đau lắm sao? Em đau phải không?
Băng chỉ khẽ gật:
Để anh đi lấy thuốc cho em!
Không! Không anh đừng đi!
Em sao vậy? em đang đau mà!
Không! Vì chẳng thứ thuốc nào có thể giúp em đâu!
Em!
Định không còn lời nào để nói nữa, ánh mắt toát lên sự lo lắng:
Anh đừng lo! Em có thể… có thể chịu đươc..
Á!
Băng hét lên, nằm gục xuống giường co ro lại, cơn đau này thực sự rất lớn, rất khó vượt qua.
Em! Sao em lại tự làm bản thân mình ra như vậy chứ?
Anh… anh đang thương hại em sao? Em… đáng bị vậy mà… phải không?
Đừng nói gì nữa!
Định nằm xuống ôm chặt lấy cô vào lòng, anh muốn ôm cô, giữ chặt cô và truyền cho cô sức mạnh giúp cô vượt qua cơn đau này:
Anh không cần phải làm vậy đâu?
Không! Anh nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi em, hãy tin anh!
Anh!
Băng cố nắm chặt lấy ga giường cắn chặt tay, không để phát ra âm thanh mềm yếu này. Khẽ xoay người Băng lại vào phía lòng mình:
Hãy ôm chặt anh, anh sẽ giúp em vượt qua cơn đau này!
Em… không…
Em đau đớn lắm phải không… em đừng cắn răng như vậy nữa, hãy… cắn vào tay anh đi, đừng làm vậy nữa, tay em sắp chảy máu rồi:
Không! Em…
Định ôm chặt lấy Băng, cố gắng làm cho quên đi cơn đau.
Băng không biết vì quá đau hay là quá cảm động vì tình cảm của Định, nước mắt cô giàn giụa không ngưng được, nước mắt cô thấm ướt áo anh, Định có thể cảm nhận được là cô đang đau đớn, và yếu đuối như thế nào, vì cô không dễ khóc trước mặt người khác nhiều như vậy, tính cô luôn vậy rất mạnh mẽ.
Em có biết em đau đớn như vậy, anh… cũng đau đớn không… Em càng dày vò bản thân mình như vậy thì… anh lại càng cảm thấy trái tim anh như vỡ vụt ra vậy… em thật xấu, em cũng thật là ngốc nữa… anh vì em mà bấy lâu nay trái tim anh thông khổ, anh đã nhất cử nhất động của em mà phải chịu đựng, vậy mà em…
Em… Em xin lỗi!
Không! Anh không cần em xin lỗi… em phải ở bên cạnh anh cả đời này biết chưa? cả đời này mãi mãi không bao giờ rời xa anh, đó là hình phạt anh dành cho em biết chưa?
Anh!
Băng không muốn nói thêm gì cả, chỉ cô gắng vượt qua nỗi đau này. Trời bên ngoài mưa rất to, gió rít rất lớn nhưng trong phòng thì không gian rất ấm áp bởi tình yêu của họ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook