Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của Tôi
-
Chương 32: Dương Tiểu Lam, tao sẽ không để mày yên ổn dễ như vậy đâu
Tại bệnh viện MT, trong phòng bệnh VIP, bước tới phòng bệnh đã nghe thấy tiếng la chửi rủi um sùm của Đoàn Khả Hân.
Cô ta nằm trên giường bệnh, gương mặt bị sưng đỏ hết cả lên, lòng bàn tay, cánh tay và hai chân điều bị thương trong rất thảm. Cô ta chửi bới y tá bác sĩ, ném gối la mắng ầm cả lên.
Bác sĩ và y tá không một người nào dám đến gần, chỉ đứng im cho cô ta chửi.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra “mọi người ra ngoài làm việc của mình đi”. Đoàn Nhất Nam bước vào, lạnh giọng ra lệnh.
Mọi người đồng loạt cúi đầu bước ra ngoài.
Đoàn Khả Hân trừng mắt, gương mặt méo mó đầy phẫn nộ căm tức nhìn Đoàn Nhất Nam, tay cô tay nắm chặt chăn, giọng đầy giễu cợt nói “Mày đến đây làm gì? Xem xem người chị cùng cha khác mẹ này chết chưa à?”
Đoàn Nhất Nam nhếch môi, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy tức giận, nói “ Cô coi thường lời cảnh cáo của tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu còn dám đụng tới cô ấy một lần nào nữa, tôi bảo đảm sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục thật sự!!!” một lời cảnh cáo không mang chút hơi ấm nào vang lên trong căn phòng, làm cho không khí trong phòng lúc này càng thêm lạnh hơn.
Cả người Đoàn Khả Hân bất giác run lên, cô ta cố sức nắm chặt chăn, gương mặt tỏa ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhưng những giọt mồ hôi trên trán đã bán đứng mình. Cô ta cố kiềm nén giọng run rẩy xuống, làm cho bản thân bình tĩnh, nói “ Sao, địa ngục thật sự? muốn giết tao sao?”
Đoàn Nhất Nam cong môi tạo nên một đường cong quỷ dị đến rợn người “Giết cô? Không phải như vậy là dễ dàng quá sao?” nói rồi anh ta quay người bỏ đi.
Đoàn Khả Hân một mình trong phòng bệnh, ánh mắt cô ta hiện lên tia hận thù ác độc, bàn tay nắm lại những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay tạo nên cảm giác đau đớn nhưng càng giúp cho cô ta cảm thấy tỉnh táo hơn, nghiến răng gằng từng chữ, nói “ Dương Tiểu Lam, tao không để mày được yên ổn như vậy đâu.”
Một người kiêu ngạo, đầy tự tin như Đoàn Khả Hân làm sao có thể nhận thua, nhẫn nhịn người khác được chứ. Cô ta là ai? Chẳng phải là đại tiểu thư của Đoàn gia sao? Sao có thể cúi đầu trước một người bình thường như Dương Tiểu lam được chứ. Trong suy nghĩ của cô ta thì Dương Tiểu Lam luôn bại dưới tay cô ta dù là ba năm trước hay bây giờ vẫn vậy. Mọi thứ mà Đoàn Khả Hân muốn thì phải có cho bằng được, mà nếu thứ đó là cướp từ tay Dương Tiểu Lam thì càng mang lại cảm giác thành tựu cho cô ta hơn.
Đoàn Khả Hân liếc nhìn tấm hình trên điện thoại, trong đôi mắt hiện lên tia đắc ý, cô ta cất tiếng cười, một tiếng cười trần đầy sự độc ác và ganh ghét.
Buổi Chiều, tại nhà Dương Tiểu Lam, Đoàn Nhất Nam ngồi trên sofa trong phòng khách chơi cờ cùng với Dương Minh
Dương Minh mở nụ cười ôn hòa, đánh con cờ trong tay xuống, nói “ Dạo này con sống tốt chứ?”
Đoàn Nhất Nam mỉm cười nhìn ông đáp “ Cũng bình thường thôi ạ.”
“Thằng bé này, vẫn khiêm tốn như thế. Chắc là Tiểu Lam làm phiền cháu lắm hả?” Dương Minh cười ha ha, trong giọng nói đầy vui vẻ.
“ Ba đừng có hố con gái mình nữa có được không?” Trên lầu vọng xuống giọng nói, Dương Tiểu Lam từ từ bước xuống, cô nhướng mày ngồi xuống cạnh Đoàn Nhất Nam, xem hai người đánh cờ.
Dương Tiểu Lam liếc nhìn bàn cờ, cô chớp chớp mắt, ngao ngán nhìn sang Đoàn Nhất Nam thở dài, bất lực nói “ Anh đánh cờ với ba em không thấy chán hả?”
Đoàn Nhất Nam mỉm cười dịu dàng, anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, dịu giọng nói “ Dậy rồi à!”
Dương Tiểu Lam nhíu mày gật đầu, nháy mắt với anh một cái, giọng tinh ranh nói “hây, anh có ở lại ăn cơm tối không?”
Đoàn Nhất Nam khẽ cười,nói “lát nữa anh có việc, không ăn tối cùng mọi người được.”
Cô nhướn mày, gương mặt lộ ra vẻ không hài lòng, cô hỏi “ Chuyện gì có gấp không? Ba em mới về nước mà anh không ở lại ăn một bữa cơm được à? Hôm nay có cả Lông vàng đến nữa đấy.”
“Cậu ấy về khi nào?” Đoàn Nhất Nam hơi nhíu mày, ánh mắt hơi kinh ngạc hỏi.
Dương Tiểu Lam chớp mắt “ Được mấy tuần rồi, anh đánh cờ với ba em tiếp đi, em xuống bếp đây. Nhớ ở lại ăn cơm đấy.” Cô nói với giọng uy hiếp, đưa tay chỉ vào anh rồi đứng dậy đi vào nhà bếp.
Đoàn Nhất Nam nhìn theo bóng lừng của Dương Tiểu Lam, mày nhíu lại, trong đôi mắt có chút đượm buồn.
“Cháu đừng chấp nhặt nó, cái tật cứng đầu của con bé không bé khi nào mới sửa được.” giọng Dương Minh vang lên kéo Đoàn Nhất Nam trở về bàn cờ.
Anh ta thu lại ánh mắt, môi nở nụ cười gượng “ Tiểu Lam như vậy cũng tốt.”
Dương Minh không nói gì, cười cười nhìn Đoàn Nhất Nam. Ông biết thằng nhóc này thích con gái ông, nhưng tiếc là hai đứa không hợp nhau, nếu như có một ngày Tiểu Lam đến bên Đoàn Nhất Nam thì con bé sẽ gặp nguy hiểm mất, ông không muốn đẩy con gái mình vào chỗ chết. Về việc tại sao ông không bày xích Đoàn Nhất Nam cũng bởi vì mẹ thằng bé, Doãn Yên Thư là em họ của ông, mà Đoàn Nhất Nam lại là con trai duy nhất của Tiểu Doãn nên ông cũng coi Đoàn Nhất Nam như Dương Đình Huy, đều là con cháu trong nhà cả.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ông, Dương Tiểu Lam vội vàng chạy ra, trên tay vẫn cầm muỗng canh, môi mấp mái la lên “ Tới liền, tới liền.”
Cạch, cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là năm người đang đứng chật cả lối đi, trong đó có 4 người cô đã biết rồi, đó là Đằng Phong Vũ, Lê Nguyên, Dương Đình Huy và Hạ Chi, còn cái người dáng cao gầy, đôi mắt một mí nhưng mi lại rất dài trông đôi mắt rất cuốn hút, gương mặt đẹp đến không thể tả nói, còn toát lên vẻ lạnh lùng khó gần này là ai cô chưa từng gặp qua.
Đằng Phong Vũ dùng tay đẩy đầu Dương Tiểu Lam đứng qua một bên rồi bước vào nhà, anh nhướn mày, giọng có chút bực bội “ Em đứng ngơ ngẩn đó làm gì, bộ chưa thấy người đẹp trai hả?”
What? Anh đẹp trai? Cho xin đi có được không?
Dương Tiểu Lam mặt đầy khinh bỉ đứng sang một bên chờ mọi người vào nhà hết cô mới đóng cửa lại rồi đi vào nhà. Nhưng đi chưa được mấy bước thì Dương Tiểu Lam đã trong thấy năm người họ đứng khự lại ngay bên cửa phòng khách mà không vào trong ngồi.
Cô bước tời nhìn không gian phòng khách có chút khác lạ, không khí tràng ngập mùi thuốc súng. Gương mặt Đằng Phong Vũ lạnh như băng, mày anh nhíu lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo chíu thẳng đến sofa.
Dương Minh là người phá vỡ không khí yên lặng này đầu tiên, ông cười cười, vẫy tay về phía năm người họ, vui vẻ nói “ Đến cả rồi à, lại đây ngồi đi làm gì mà đứng nghệch mặt ra hết cả thế.”
Dương Đình Huy chui ra từ đám người họ, anh vẫy vẫy ta, đôi mắt tinh ranh cong lên, gương mặt hớn ha hớn nhở bước đến, miệng cười không ngớt “ Chú ba, cháu đến thăm chú đây.”
Dương minh nhìn Dương Đình Huy bằng ánh mắt khinh bỉ, ông bĩu môi, có chút tủi hờn nói “ con còn biết đến đấy à?”
Dương Đình Huy ngồi xuống sofa cười cười không nói gì, cánh tay anh huýt tay của Đoàn Nhất Nam, hất càm hỏi “Đến Khi nào thế?”
Đoàn Nhất Nam mặt không chút biểu cảm nào, nhàn nhạt trả lời “ Được một lúc.”
Bọn người Đằng Phong Vũ lúc này mới từ từ đi đến Sofa ngồi xuống, nhưng duy chỉ có Đằng Phong Vũ là theo sao đuôi Dương Tiểu Lam đi vào nhà bếp mà theo.
Tất cả người ngồi trên Sofa đều đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người đi vào nhà bếp, Dương Minh cau mày, ánh mắt chuyển sang Nguyên, hỏi “ Thằng nhóc này lại bị sao thế?”
“ Lên cơn động đực đấy.” Nguyên bất đắc dĩ trả lời. Nhưng chưa nói dứt câu thì anh đã bị một ánh mắt sắc lạnh từ nhà bếp chíu thẳng vào người, lập tức im lặng.
Haiz cái tên Đằng Phong Vũ này không phải là ghen rồi đấy chứ, vừa nãy còn bình thường mà khi thấy Đoàn Nhất Nam thì mặt cứ như cáo hầm băng, muốn đông chết người hay sao hả?
Cô ta nằm trên giường bệnh, gương mặt bị sưng đỏ hết cả lên, lòng bàn tay, cánh tay và hai chân điều bị thương trong rất thảm. Cô ta chửi bới y tá bác sĩ, ném gối la mắng ầm cả lên.
Bác sĩ và y tá không một người nào dám đến gần, chỉ đứng im cho cô ta chửi.
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra “mọi người ra ngoài làm việc của mình đi”. Đoàn Nhất Nam bước vào, lạnh giọng ra lệnh.
Mọi người đồng loạt cúi đầu bước ra ngoài.
Đoàn Khả Hân trừng mắt, gương mặt méo mó đầy phẫn nộ căm tức nhìn Đoàn Nhất Nam, tay cô tay nắm chặt chăn, giọng đầy giễu cợt nói “Mày đến đây làm gì? Xem xem người chị cùng cha khác mẹ này chết chưa à?”
Đoàn Nhất Nam nhếch môi, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy tức giận, nói “ Cô coi thường lời cảnh cáo của tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu còn dám đụng tới cô ấy một lần nào nữa, tôi bảo đảm sẽ cho cô biết thế nào là địa ngục thật sự!!!” một lời cảnh cáo không mang chút hơi ấm nào vang lên trong căn phòng, làm cho không khí trong phòng lúc này càng thêm lạnh hơn.
Cả người Đoàn Khả Hân bất giác run lên, cô ta cố sức nắm chặt chăn, gương mặt tỏa ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhưng những giọt mồ hôi trên trán đã bán đứng mình. Cô ta cố kiềm nén giọng run rẩy xuống, làm cho bản thân bình tĩnh, nói “ Sao, địa ngục thật sự? muốn giết tao sao?”
Đoàn Nhất Nam cong môi tạo nên một đường cong quỷ dị đến rợn người “Giết cô? Không phải như vậy là dễ dàng quá sao?” nói rồi anh ta quay người bỏ đi.
Đoàn Khả Hân một mình trong phòng bệnh, ánh mắt cô ta hiện lên tia hận thù ác độc, bàn tay nắm lại những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay tạo nên cảm giác đau đớn nhưng càng giúp cho cô ta cảm thấy tỉnh táo hơn, nghiến răng gằng từng chữ, nói “ Dương Tiểu Lam, tao không để mày được yên ổn như vậy đâu.”
Một người kiêu ngạo, đầy tự tin như Đoàn Khả Hân làm sao có thể nhận thua, nhẫn nhịn người khác được chứ. Cô ta là ai? Chẳng phải là đại tiểu thư của Đoàn gia sao? Sao có thể cúi đầu trước một người bình thường như Dương Tiểu lam được chứ. Trong suy nghĩ của cô ta thì Dương Tiểu Lam luôn bại dưới tay cô ta dù là ba năm trước hay bây giờ vẫn vậy. Mọi thứ mà Đoàn Khả Hân muốn thì phải có cho bằng được, mà nếu thứ đó là cướp từ tay Dương Tiểu Lam thì càng mang lại cảm giác thành tựu cho cô ta hơn.
Đoàn Khả Hân liếc nhìn tấm hình trên điện thoại, trong đôi mắt hiện lên tia đắc ý, cô ta cất tiếng cười, một tiếng cười trần đầy sự độc ác và ganh ghét.
Buổi Chiều, tại nhà Dương Tiểu Lam, Đoàn Nhất Nam ngồi trên sofa trong phòng khách chơi cờ cùng với Dương Minh
Dương Minh mở nụ cười ôn hòa, đánh con cờ trong tay xuống, nói “ Dạo này con sống tốt chứ?”
Đoàn Nhất Nam mỉm cười nhìn ông đáp “ Cũng bình thường thôi ạ.”
“Thằng bé này, vẫn khiêm tốn như thế. Chắc là Tiểu Lam làm phiền cháu lắm hả?” Dương Minh cười ha ha, trong giọng nói đầy vui vẻ.
“ Ba đừng có hố con gái mình nữa có được không?” Trên lầu vọng xuống giọng nói, Dương Tiểu Lam từ từ bước xuống, cô nhướng mày ngồi xuống cạnh Đoàn Nhất Nam, xem hai người đánh cờ.
Dương Tiểu Lam liếc nhìn bàn cờ, cô chớp chớp mắt, ngao ngán nhìn sang Đoàn Nhất Nam thở dài, bất lực nói “ Anh đánh cờ với ba em không thấy chán hả?”
Đoàn Nhất Nam mỉm cười dịu dàng, anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô, dịu giọng nói “ Dậy rồi à!”
Dương Tiểu Lam nhíu mày gật đầu, nháy mắt với anh một cái, giọng tinh ranh nói “hây, anh có ở lại ăn cơm tối không?”
Đoàn Nhất Nam khẽ cười,nói “lát nữa anh có việc, không ăn tối cùng mọi người được.”
Cô nhướn mày, gương mặt lộ ra vẻ không hài lòng, cô hỏi “ Chuyện gì có gấp không? Ba em mới về nước mà anh không ở lại ăn một bữa cơm được à? Hôm nay có cả Lông vàng đến nữa đấy.”
“Cậu ấy về khi nào?” Đoàn Nhất Nam hơi nhíu mày, ánh mắt hơi kinh ngạc hỏi.
Dương Tiểu Lam chớp mắt “ Được mấy tuần rồi, anh đánh cờ với ba em tiếp đi, em xuống bếp đây. Nhớ ở lại ăn cơm đấy.” Cô nói với giọng uy hiếp, đưa tay chỉ vào anh rồi đứng dậy đi vào nhà bếp.
Đoàn Nhất Nam nhìn theo bóng lừng của Dương Tiểu Lam, mày nhíu lại, trong đôi mắt có chút đượm buồn.
“Cháu đừng chấp nhặt nó, cái tật cứng đầu của con bé không bé khi nào mới sửa được.” giọng Dương Minh vang lên kéo Đoàn Nhất Nam trở về bàn cờ.
Anh ta thu lại ánh mắt, môi nở nụ cười gượng “ Tiểu Lam như vậy cũng tốt.”
Dương Minh không nói gì, cười cười nhìn Đoàn Nhất Nam. Ông biết thằng nhóc này thích con gái ông, nhưng tiếc là hai đứa không hợp nhau, nếu như có một ngày Tiểu Lam đến bên Đoàn Nhất Nam thì con bé sẽ gặp nguy hiểm mất, ông không muốn đẩy con gái mình vào chỗ chết. Về việc tại sao ông không bày xích Đoàn Nhất Nam cũng bởi vì mẹ thằng bé, Doãn Yên Thư là em họ của ông, mà Đoàn Nhất Nam lại là con trai duy nhất của Tiểu Doãn nên ông cũng coi Đoàn Nhất Nam như Dương Đình Huy, đều là con cháu trong nhà cả.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ông, Dương Tiểu Lam vội vàng chạy ra, trên tay vẫn cầm muỗng canh, môi mấp mái la lên “ Tới liền, tới liền.”
Cạch, cánh cửa mở ra, đập vào mắt cô là năm người đang đứng chật cả lối đi, trong đó có 4 người cô đã biết rồi, đó là Đằng Phong Vũ, Lê Nguyên, Dương Đình Huy và Hạ Chi, còn cái người dáng cao gầy, đôi mắt một mí nhưng mi lại rất dài trông đôi mắt rất cuốn hút, gương mặt đẹp đến không thể tả nói, còn toát lên vẻ lạnh lùng khó gần này là ai cô chưa từng gặp qua.
Đằng Phong Vũ dùng tay đẩy đầu Dương Tiểu Lam đứng qua một bên rồi bước vào nhà, anh nhướn mày, giọng có chút bực bội “ Em đứng ngơ ngẩn đó làm gì, bộ chưa thấy người đẹp trai hả?”
What? Anh đẹp trai? Cho xin đi có được không?
Dương Tiểu Lam mặt đầy khinh bỉ đứng sang một bên chờ mọi người vào nhà hết cô mới đóng cửa lại rồi đi vào nhà. Nhưng đi chưa được mấy bước thì Dương Tiểu Lam đã trong thấy năm người họ đứng khự lại ngay bên cửa phòng khách mà không vào trong ngồi.
Cô bước tời nhìn không gian phòng khách có chút khác lạ, không khí tràng ngập mùi thuốc súng. Gương mặt Đằng Phong Vũ lạnh như băng, mày anh nhíu lại, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo chíu thẳng đến sofa.
Dương Minh là người phá vỡ không khí yên lặng này đầu tiên, ông cười cười, vẫy tay về phía năm người họ, vui vẻ nói “ Đến cả rồi à, lại đây ngồi đi làm gì mà đứng nghệch mặt ra hết cả thế.”
Dương Đình Huy chui ra từ đám người họ, anh vẫy vẫy ta, đôi mắt tinh ranh cong lên, gương mặt hớn ha hớn nhở bước đến, miệng cười không ngớt “ Chú ba, cháu đến thăm chú đây.”
Dương minh nhìn Dương Đình Huy bằng ánh mắt khinh bỉ, ông bĩu môi, có chút tủi hờn nói “ con còn biết đến đấy à?”
Dương Đình Huy ngồi xuống sofa cười cười không nói gì, cánh tay anh huýt tay của Đoàn Nhất Nam, hất càm hỏi “Đến Khi nào thế?”
Đoàn Nhất Nam mặt không chút biểu cảm nào, nhàn nhạt trả lời “ Được một lúc.”
Bọn người Đằng Phong Vũ lúc này mới từ từ đi đến Sofa ngồi xuống, nhưng duy chỉ có Đằng Phong Vũ là theo sao đuôi Dương Tiểu Lam đi vào nhà bếp mà theo.
Tất cả người ngồi trên Sofa đều đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người đi vào nhà bếp, Dương Minh cau mày, ánh mắt chuyển sang Nguyên, hỏi “ Thằng nhóc này lại bị sao thế?”
“ Lên cơn động đực đấy.” Nguyên bất đắc dĩ trả lời. Nhưng chưa nói dứt câu thì anh đã bị một ánh mắt sắc lạnh từ nhà bếp chíu thẳng vào người, lập tức im lặng.
Haiz cái tên Đằng Phong Vũ này không phải là ghen rồi đấy chứ, vừa nãy còn bình thường mà khi thấy Đoàn Nhất Nam thì mặt cứ như cáo hầm băng, muốn đông chết người hay sao hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook