Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của Tôi
-
Chương 28: Cút, Tôi sắp không thở nổi rồi đây này
Buổi sáng mùa hè rất dễ chịu, không lạnh cũng không nóng, những ánh nắng ấm áp chiếu rọi từ cửa sổ vào phòng. Dương tiểu Lam nằm trên chiếc giường lớn hơi xoay người tránh đi ánh nắng, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền lại, hai tay lần tìm chăn bị đá ra lúc đang ngủ, mày hơi nhướn lên.
Cánh tay mò lung tung trên giường của cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, không cử động được nửa cứ như là bị trói lại vậy, không những vậy Dương Tiểu Lam còn cảm nhận được người mình rất nặng, như có cái gì đó đè lên vậy, Mắt cô hơi nhướn lên, mày nhíu chặn lại, lòng ngực cô cảm gác khó thờ, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Cô bặm môi, bực tức mở mắt ra thì… thấy tên nào đó đang ung dung gác cả người lên người cô, hai tay thì bị người ta nắm chặn, anh ôm cô chặt đến nổi cô không nhúc nhích được chút nào.
Ánh mắt căm phẫn của cô liếc anh một cái, cô xoay người cựa ngoạy trong lòng anh. Cái chân cô cố gắng thoát ra khỏi anh, cô giơ chân lên đá vào chân anh một cái, tức giận nói “ Tên khốn nhà ngươi, có buông ta ra không hả?”
Trong khi đó Đằng Phong Vũ vẫn không có phản ứng gì, đôi tay ôm cô càng siết chặt hơn, cái chân của anh bị cô đá văng ra lần tìm đôi chân của cô rồi tự nhiên gác lên. Người anh ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, có cảm giác mềm mại như thú nhồi bông anh rất thích, hơi thở anh nóng rực phả vào tai cô làm cho tai Dương Tiểu Lam bất giác đỏ lên, anh hít hít ngửi mùi thơm trên tóc cô, giọng đầy lười miếng nói “ Đừng động, yên nào.”
Dương Tiểu Lam hừ mũi một cái, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, giọng hằn họng nói “ Cút, tôi sắp thở không nổi rồi đây này.”
Đằng Phong Vũ nhắm nghiền mắt, cánh tay ôm cô càng siết chặt lại hơn.
Cô khẽ động khóe môi, đôi mắt bất giác cong lên mờ ám, sao đó chỉ thấy cô nhẹ nhàng rút chân mình ra rồi… nghe bộp một tiếng.
Cô ngồi dậy bước xuống giường, ánh mắt đắc ý hất cằm nhìn anh đang nắm ôm lấy chân mình gương mặt nhăn nhó, nói “ Đáng đời, ai kêu sáng sớm giở trò lưu manh với tôi làm gì chứ. Hứ” Nói rồi cô bĩu môi một cái, xoay người đi vào nhà tắm.
Đằng Phong Vũ nhíu mày, mặt đen như đít nồi trơ mắt nhìn cô đóng sầm cửa lại, cô gái này cũng ác thật đá anh một cú rõ đau, nếu không phải chân cô ngắn chắc đã đá trúng “anh bạn nhỏ” của anh rồi. Suy nghĩ đó làm anh bất giác run lên, ánh mắt nhìn xuống “anh bạn nhỏ” của mình không khỏi cảm thấy may mắn, may mà cô còn nương tay nếu không chắc anh… Đằng Phong Vũ vội lắc đầu xóa đi cái suy nghĩ vừa rồi của mình, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
Dương Tiểu Lam từ nhà tắm ra, ánh mắt đảo quanh trong phòng rồi dừng lại trên chiếc giường, cô nhíu mày không thấy anh đâu, trong mắt cô xẹt qua tia lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất, cô nhún nhún vai, tay cầm áo khoác lên bước ra ngoài.
Chân vừa đặt xuống phòng khách, cô đã ngửi được một mùi thơm hấp dẫn sộc vào mũi từ nhà bếp lan tỏa ra. Bụng cô kêu “ rột” một tiếng, cô liếm mép miệng mình, tay xoa xoa cái bụng nhỏ đang kêu lên vì đói của mình.
Đang đắng đo là có nên bỏ đi luôn hay là ăn sáng xong rồi hẳn đi thì tay cô đã vứt hẳn áo khoác lên sofa rồi chạy thẳng vào nhà bếp.
Bước gần đến cửa phòng bếp mùi thơm càng rõ hơn, hai mắt Dương Tiểu Lam sáng rực lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Cánh cửa nhà bếp mở ra, cô vừa bước vào đã bị cảnh tưởng trước mắt làm cho cô há hốc mồm, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn người trước mặt mình đang đứng ngay bếp nấu ăn. Anh mặc chiếc áo phong màu trắng cùng với chiếc quần baggy đen nhìn rất bình thường, nhưng khi mặt lên người anh thì lại rất chói mắt trông rất đẹp. Dáng vẻ khi tập trung của anh nhìn rất dịu dàng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Cảnh tượng trước mặt làm cho tim cô đập càng lúc càng nhanh, gương mặt có chút ửng hồng.
Nghe thấy tiếng động từ phía cửa, Đằng Phong Vũ quay đầu lại nhìn, gương mặt lạnh lùng, giọng nói anh trầm ấm, dịu àng nói “ đói rồi đúng không, ngồi xuống ăn sáng đi.”
Cô Không nói gì, vẫn ngây người đứng đó nhìn anh.
Đằng Phong Vũ bưng đĩa thức ăn cuối cùng làm xong đặt xuống bàn ăn, thấy cô không trả lời anh ngồi xuống bàn, nhìn cô nói “ Ăn sáng xong tôi đưa em về nhà… tôi không có độc em đâu. Đừng làm mặt như vậy chứ.”
Lúc này Dương Tiểu Lam mới hoàn hồn, cô nhướng mày nhìn anh, không biết lúc nãy anh ta nói cái gì nhỉ.
Đằng Phong Vũ nhíu mày, ánh mắt có chút tức giần nhìn cô, gằn giọng nói “ Ăn sáng!”
Cô phản xạ tự nhiên, đầu gật giật như một cô ngốc, miệng thì “ À à…” rồi chạy đến ngồi xuống đối diện anh.
Cánh tay mò lung tung trên giường của cô đột nhiên cảm thấy khó chịu, không cử động được nửa cứ như là bị trói lại vậy, không những vậy Dương Tiểu Lam còn cảm nhận được người mình rất nặng, như có cái gì đó đè lên vậy, Mắt cô hơi nhướn lên, mày nhíu chặn lại, lòng ngực cô cảm gác khó thờ, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Cô bặm môi, bực tức mở mắt ra thì… thấy tên nào đó đang ung dung gác cả người lên người cô, hai tay thì bị người ta nắm chặn, anh ôm cô chặt đến nổi cô không nhúc nhích được chút nào.
Ánh mắt căm phẫn của cô liếc anh một cái, cô xoay người cựa ngoạy trong lòng anh. Cái chân cô cố gắng thoát ra khỏi anh, cô giơ chân lên đá vào chân anh một cái, tức giận nói “ Tên khốn nhà ngươi, có buông ta ra không hả?”
Trong khi đó Đằng Phong Vũ vẫn không có phản ứng gì, đôi tay ôm cô càng siết chặt hơn, cái chân của anh bị cô đá văng ra lần tìm đôi chân của cô rồi tự nhiên gác lên. Người anh ôm trọn cô gái nhỏ vào lòng, có cảm giác mềm mại như thú nhồi bông anh rất thích, hơi thở anh nóng rực phả vào tai cô làm cho tai Dương Tiểu Lam bất giác đỏ lên, anh hít hít ngửi mùi thơm trên tóc cô, giọng đầy lười miếng nói “ Đừng động, yên nào.”
Dương Tiểu Lam hừ mũi một cái, gương mặt tức giận đến đỏ bừng, giọng hằn họng nói “ Cút, tôi sắp thở không nổi rồi đây này.”
Đằng Phong Vũ nhắm nghiền mắt, cánh tay ôm cô càng siết chặt lại hơn.
Cô khẽ động khóe môi, đôi mắt bất giác cong lên mờ ám, sao đó chỉ thấy cô nhẹ nhàng rút chân mình ra rồi… nghe bộp một tiếng.
Cô ngồi dậy bước xuống giường, ánh mắt đắc ý hất cằm nhìn anh đang nắm ôm lấy chân mình gương mặt nhăn nhó, nói “ Đáng đời, ai kêu sáng sớm giở trò lưu manh với tôi làm gì chứ. Hứ” Nói rồi cô bĩu môi một cái, xoay người đi vào nhà tắm.
Đằng Phong Vũ nhíu mày, mặt đen như đít nồi trơ mắt nhìn cô đóng sầm cửa lại, cô gái này cũng ác thật đá anh một cú rõ đau, nếu không phải chân cô ngắn chắc đã đá trúng “anh bạn nhỏ” của anh rồi. Suy nghĩ đó làm anh bất giác run lên, ánh mắt nhìn xuống “anh bạn nhỏ” của mình không khỏi cảm thấy may mắn, may mà cô còn nương tay nếu không chắc anh… Đằng Phong Vũ vội lắc đầu xóa đi cái suy nghĩ vừa rồi của mình, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
Dương Tiểu Lam từ nhà tắm ra, ánh mắt đảo quanh trong phòng rồi dừng lại trên chiếc giường, cô nhíu mày không thấy anh đâu, trong mắt cô xẹt qua tia lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất, cô nhún nhún vai, tay cầm áo khoác lên bước ra ngoài.
Chân vừa đặt xuống phòng khách, cô đã ngửi được một mùi thơm hấp dẫn sộc vào mũi từ nhà bếp lan tỏa ra. Bụng cô kêu “ rột” một tiếng, cô liếm mép miệng mình, tay xoa xoa cái bụng nhỏ đang kêu lên vì đói của mình.
Đang đắng đo là có nên bỏ đi luôn hay là ăn sáng xong rồi hẳn đi thì tay cô đã vứt hẳn áo khoác lên sofa rồi chạy thẳng vào nhà bếp.
Bước gần đến cửa phòng bếp mùi thơm càng rõ hơn, hai mắt Dương Tiểu Lam sáng rực lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Cánh cửa nhà bếp mở ra, cô vừa bước vào đã bị cảnh tưởng trước mắt làm cho cô há hốc mồm, đôi mắt mở to chớp chớp nhìn người trước mặt mình đang đứng ngay bếp nấu ăn. Anh mặc chiếc áo phong màu trắng cùng với chiếc quần baggy đen nhìn rất bình thường, nhưng khi mặt lên người anh thì lại rất chói mắt trông rất đẹp. Dáng vẻ khi tập trung của anh nhìn rất dịu dàng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Cảnh tượng trước mặt làm cho tim cô đập càng lúc càng nhanh, gương mặt có chút ửng hồng.
Nghe thấy tiếng động từ phía cửa, Đằng Phong Vũ quay đầu lại nhìn, gương mặt lạnh lùng, giọng nói anh trầm ấm, dịu àng nói “ đói rồi đúng không, ngồi xuống ăn sáng đi.”
Cô Không nói gì, vẫn ngây người đứng đó nhìn anh.
Đằng Phong Vũ bưng đĩa thức ăn cuối cùng làm xong đặt xuống bàn ăn, thấy cô không trả lời anh ngồi xuống bàn, nhìn cô nói “ Ăn sáng xong tôi đưa em về nhà… tôi không có độc em đâu. Đừng làm mặt như vậy chứ.”
Lúc này Dương Tiểu Lam mới hoàn hồn, cô nhướng mày nhìn anh, không biết lúc nãy anh ta nói cái gì nhỉ.
Đằng Phong Vũ nhíu mày, ánh mắt có chút tức giần nhìn cô, gằn giọng nói “ Ăn sáng!”
Cô phản xạ tự nhiên, đầu gật giật như một cô ngốc, miệng thì “ À à…” rồi chạy đến ngồi xuống đối diện anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook