Who Are You: Anh Là Thằng Khốn Nào Trong Kí Ức Của Tôi
-
Chương 16: Anh… anh đồ Lưu manh
Trong hội trường, thầy hiệu trưởng đang giới thiệu “ Hôm nay có một giảng viên đặt biệt trường mời đến. Đây là chủ tịch Tập đoàn quốc tế Đằng Phong, ngài Đằng Phong Vũ.” Tay thầy hiệu trưởng đưa lên hướng về người đứng bên cạnh mình.
Tất cả mọi người điều nhìn Đằng Phong Vũ, cả hội trường nhốn nháo hẳn lên, xung quanh điều nghe được những câu nói như “ Má ơi trai đẹp.” “ Đệch có cần phải đẹp đến thế không, chết người mất thôi” “ Màu mắt anh ấy kìa, lần đầu tao thấy đó, cuốn hút dễ sợ.” “ Con lai à, nhìn có vẻ tây tây” “ đẹp hết phần thiên hạ rồi. làm sao giờ”. Nếu bạn là người yêu cái đẹp thì khi thấy Đằng Phong Vũ thì phải trầm trồ khen ngợi thôi. Đối với Đằng Phong Vũ có lẽ anh đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, ai biểu ba mẹ sinh ra anh đẹp hết phần người khác chi.
Cả hội trường đang xôn xao bỗng một tiếng “ Rầm” cánh cửa hội trường mở ra, Dương Tiểu Lam đứng khom người thở hỗn hễn bước vào “ Xin lỗi em đến trễ.”
Cả hội trường im bặc, hàng trăm con mắt nhìn vào Tiểu Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô đi trễ, nhưng bị mọi người nhìn chằm làm cô hơi run run.
Thấy tình huống này, Đằng Phong Vũ cong cong môi, ánh mắt liếc nhìn Dương Tiểu Lam, nói “ Được rồi, về chỗ chúng ta bắt đầu buổi học.”
Dương Tiểu Lam nghe giọng nói này, cô quay ngoắt qua, môi giật giật mấy cái, ngạc nhiên nhìn Đằng Phong Vũ, định nói cái gì đó nhưng không nói, quay lưng đi về phía ghế ngồi.
Một lúc sao, điện thoại Đằng Phong Vũ reo lên một tiếng “ ting”, nhưng vì phía dưới là các sinh viên đang nghiêm túc lắng nghe anh nói nên không thuận tiện mở ra xem được.
Dương Tiểu Lam ngồi dưới nhìn lên bĩu môi, trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ rồi nhìn vào điện thoại gõ gõ một hồi “ Dám xem thường bà hả, tui cho anh nghĩ dạy luôn cho biết. ><”
Trên giảng đường điện thoại Đằng Phong Vũ cứ reo liên tục không ngừng nghĩ, mọi người xong quanh thấy vậy thì bàn tán ồn ào hẳn lên, buộc lòng anh phải mở ra xem.
Cầm điện thoại trên tay, khóe môi Đằng Phong Vũ giật giật, nhíu mày lại ánh mắt ngạc nhiên nhưng trở lại bình thường rất nhanh nên không ai nhận ra. Đằng Phong Vũ quay nhìn về phía Dương Tiểu Lam, ánh mắt lạnh lùng làm cho cô nổi cả da gà bất giác ngoảnh đầu về hướng khác.
Nhìn vào 25 tin nhắn trong điện thoại, môi Đằng Phong Vũ cong lên bất giác mở một nụ cười, những nội dung tin nhắn da phần là chửi anh nhưng anh lại thấy vui hẳn, ánh mắt trở nên dịu dàng đi, cái cảm giác hoang mang trống rỗng lúc nãy cũng biến mất. hóa ra cô còn biết anh đi công tác cơ đấy.
Đằng Phong Vũ quay người qua kè sát vào tai hiệu trưởng nói điều gì đó, khoảng 5 phút sao mọi người lần lượt ra về, trong hội trường chỉ còn lại Đằng Phong Vũ và Dương Tiểu Lam, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Dương Tiểu Lam bước lên giảng đường, từng bước chân cô vang lên khắp hội trường, đứng đối diện nhình Đằng Phong Vũ, ánh mắt chán ghét, bĩu môi kinh bỉ nói “ lặng mất một tuần, tại sao bây giờ anh lại làm giảng viên của tôi hả?”
Đằng Phong Vũ chóng hai tay lên bàn, từ từ quay đầu lại, ánh sáng chiếu vào tóc anh lại ngược sáng với khuôn mặt tạo nên chút mờ mờ ảo ảo, giọng khàn khàn “ Sao nhớ tôi à?”
Dương Tiểu Lam trừng mắt “ Ha… mắc mớ gì tôi nhớ anh. Nói chuyện có lí chút đi.”
Đằng Phong Vũ đưa tay vuốt một nhúm tóc Dương Tiểu Lam “ Nhưng mà tôi nhớ em.”
“ Khụ, khụ… nói chuyện nghiêm túc đi... Tại sao anh lại ở đây hả?” gương mặt cô đỏ lên, ho khan hai tiếng
Đằng Phong Vũ nhìn cô với ánh mắt địu dàng đến lạ, giọng nói trầm ấm “ tại vì muốn gặp em.”
Dương Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đằng Phong Vũ, có chút gì đó không đúng, ánh mắt này sao lại ấm áp đến vậy, mặt cô đỏ ửng hai bên má, đôi mắt chớp chớp, môi mím lại, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính rất đáng yêu, “ Tôi… Tôi không nói chuyện với anh nữa, về trước đây…”
Cô xoay người bước thật nhanh ra khỏi hội trường để thoái khỏi bầu không khí khó xử này nhưng đi chưa được hai bước đã bị Đằng Phong Vũ nắm lấy cổ tay, dùng sức kéo cô về phía anh. Khi kịp nhận ra mọi chuyện thì môi cô đã bị chặn bởi đôi môi của anh. Có chút ấm ấm, chút ngọt ngọt xen lẫn với bất ngờ, Dương Tiểu Lam cứng đứng đơ người ra đó mặc kệ cho Đằng Phong Vũ hôn vào môi mình, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao… tại sao tên này lại hôn mình, tại sao lại nói mấy câu như thế, tại sao mình không ghét bỏ nụ hôn này và tại sao mình không thể tát cho tên lưu manh này một tát, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô mà không thể nào tìm được câu trả lời, tim cô đập nhanh đến nổi có thể nghe thấy tiếng “ thình thịch” dồn dập.
Đằng Phong Vũ buông cô ra, kề môi sát vào tai cô “ Cưng à, tôi nhớ em lắm đó”
Tiếng thì thầm kéo Dương Tiểu Lam về hiện tại, ánh mắt kinh hãi sợ sệt nhìn Đằng Phong Vũ, bất giác lui về sau 2 bước, chỉ tay vào anh, giọng run run nói “ Anh … Anh đồ lưu manh.”
Tất cả mọi người điều nhìn Đằng Phong Vũ, cả hội trường nhốn nháo hẳn lên, xung quanh điều nghe được những câu nói như “ Má ơi trai đẹp.” “ Đệch có cần phải đẹp đến thế không, chết người mất thôi” “ Màu mắt anh ấy kìa, lần đầu tao thấy đó, cuốn hút dễ sợ.” “ Con lai à, nhìn có vẻ tây tây” “ đẹp hết phần thiên hạ rồi. làm sao giờ”. Nếu bạn là người yêu cái đẹp thì khi thấy Đằng Phong Vũ thì phải trầm trồ khen ngợi thôi. Đối với Đằng Phong Vũ có lẽ anh đã quá quen với những chuyện như thế này rồi, ai biểu ba mẹ sinh ra anh đẹp hết phần người khác chi.
Cả hội trường đang xôn xao bỗng một tiếng “ Rầm” cánh cửa hội trường mở ra, Dương Tiểu Lam đứng khom người thở hỗn hễn bước vào “ Xin lỗi em đến trễ.”
Cả hội trường im bặc, hàng trăm con mắt nhìn vào Tiểu Lam, đây không phải là lần đầu tiên cô đi trễ, nhưng bị mọi người nhìn chằm làm cô hơi run run.
Thấy tình huống này, Đằng Phong Vũ cong cong môi, ánh mắt liếc nhìn Dương Tiểu Lam, nói “ Được rồi, về chỗ chúng ta bắt đầu buổi học.”
Dương Tiểu Lam nghe giọng nói này, cô quay ngoắt qua, môi giật giật mấy cái, ngạc nhiên nhìn Đằng Phong Vũ, định nói cái gì đó nhưng không nói, quay lưng đi về phía ghế ngồi.
Một lúc sao, điện thoại Đằng Phong Vũ reo lên một tiếng “ ting”, nhưng vì phía dưới là các sinh viên đang nghiêm túc lắng nghe anh nói nên không thuận tiện mở ra xem được.
Dương Tiểu Lam ngồi dưới nhìn lên bĩu môi, trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ rồi nhìn vào điện thoại gõ gõ một hồi “ Dám xem thường bà hả, tui cho anh nghĩ dạy luôn cho biết. ><”
Trên giảng đường điện thoại Đằng Phong Vũ cứ reo liên tục không ngừng nghĩ, mọi người xong quanh thấy vậy thì bàn tán ồn ào hẳn lên, buộc lòng anh phải mở ra xem.
Cầm điện thoại trên tay, khóe môi Đằng Phong Vũ giật giật, nhíu mày lại ánh mắt ngạc nhiên nhưng trở lại bình thường rất nhanh nên không ai nhận ra. Đằng Phong Vũ quay nhìn về phía Dương Tiểu Lam, ánh mắt lạnh lùng làm cho cô nổi cả da gà bất giác ngoảnh đầu về hướng khác.
Nhìn vào 25 tin nhắn trong điện thoại, môi Đằng Phong Vũ cong lên bất giác mở một nụ cười, những nội dung tin nhắn da phần là chửi anh nhưng anh lại thấy vui hẳn, ánh mắt trở nên dịu dàng đi, cái cảm giác hoang mang trống rỗng lúc nãy cũng biến mất. hóa ra cô còn biết anh đi công tác cơ đấy.
Đằng Phong Vũ quay người qua kè sát vào tai hiệu trưởng nói điều gì đó, khoảng 5 phút sao mọi người lần lượt ra về, trong hội trường chỉ còn lại Đằng Phong Vũ và Dương Tiểu Lam, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Dương Tiểu Lam bước lên giảng đường, từng bước chân cô vang lên khắp hội trường, đứng đối diện nhình Đằng Phong Vũ, ánh mắt chán ghét, bĩu môi kinh bỉ nói “ lặng mất một tuần, tại sao bây giờ anh lại làm giảng viên của tôi hả?”
Đằng Phong Vũ chóng hai tay lên bàn, từ từ quay đầu lại, ánh sáng chiếu vào tóc anh lại ngược sáng với khuôn mặt tạo nên chút mờ mờ ảo ảo, giọng khàn khàn “ Sao nhớ tôi à?”
Dương Tiểu Lam trừng mắt “ Ha… mắc mớ gì tôi nhớ anh. Nói chuyện có lí chút đi.”
Đằng Phong Vũ đưa tay vuốt một nhúm tóc Dương Tiểu Lam “ Nhưng mà tôi nhớ em.”
“ Khụ, khụ… nói chuyện nghiêm túc đi... Tại sao anh lại ở đây hả?” gương mặt cô đỏ lên, ho khan hai tiếng
Đằng Phong Vũ nhìn cô với ánh mắt địu dàng đến lạ, giọng nói trầm ấm “ tại vì muốn gặp em.”
Dương Tiểu Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đằng Phong Vũ, có chút gì đó không đúng, ánh mắt này sao lại ấm áp đến vậy, mặt cô đỏ ửng hai bên má, đôi mắt chớp chớp, môi mím lại, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính rất đáng yêu, “ Tôi… Tôi không nói chuyện với anh nữa, về trước đây…”
Cô xoay người bước thật nhanh ra khỏi hội trường để thoái khỏi bầu không khí khó xử này nhưng đi chưa được hai bước đã bị Đằng Phong Vũ nắm lấy cổ tay, dùng sức kéo cô về phía anh. Khi kịp nhận ra mọi chuyện thì môi cô đã bị chặn bởi đôi môi của anh. Có chút ấm ấm, chút ngọt ngọt xen lẫn với bất ngờ, Dương Tiểu Lam cứng đứng đơ người ra đó mặc kệ cho Đằng Phong Vũ hôn vào môi mình, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, tại sao… tại sao tên này lại hôn mình, tại sao lại nói mấy câu như thế, tại sao mình không ghét bỏ nụ hôn này và tại sao mình không thể tát cho tên lưu manh này một tát, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu cô mà không thể nào tìm được câu trả lời, tim cô đập nhanh đến nổi có thể nghe thấy tiếng “ thình thịch” dồn dập.
Đằng Phong Vũ buông cô ra, kề môi sát vào tai cô “ Cưng à, tôi nhớ em lắm đó”
Tiếng thì thầm kéo Dương Tiểu Lam về hiện tại, ánh mắt kinh hãi sợ sệt nhìn Đằng Phong Vũ, bất giác lui về sau 2 bước, chỉ tay vào anh, giọng run run nói “ Anh … Anh đồ lưu manh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook