When A Texan Gambles
-
Chương 8
Tiếng súng nổ vang lên nơi hành lang. Giật mình Sarah tỉnh dậy. Cô nghe tiếng mọi người đang bỏ chạy. Một người phụ nữ la lên. Những tiếng uỳnh uỵch dội vào tường như thể ai đó bị ném vào. Sự hỗn độn kéo nhanh về phía cửa phòng cô.
“Nhanh lên!” Sam ra lệnh khi anh mặc cái áo sơ mi mới vào. “Mặc đồ vào!”
Bởi vì cô để nguyên đồ vậy mà ngủ nên cô không làm gì khác ngoài việc đứng lên. “Có chuyện gì thế?”
Những giọng nói tức giận kéo lại gần hơn. Sam không buồn cài nút áo khi anh buộc cái bao đựng súng.
“Theo suy đoán của tôi, Levi Reed đang tìm tôi để hoàn thành công việc mà hắn đã bắt đầu bằng con dao cắm sau lưng tôi”.
“Anh đã làm gì để khiến hắn muốn giết anh vậy?” cô cố xỏ giày vào.
“Tôi ném em trai hắn vào tù”.
“Nhưng _”
Sam tóm lấy tay cô và kéo cô về phía cửa sổ. “Tôi không có thời gian thảo luận, Sarah”. Anh mở cửa sổ ra. “Tôi sẽ hạ cô xuống thấp đến mức tôi có thể. Cô sẽ phải nhảy xuống từ đó”
Cô kéo lấy cái túi của mình. “Thế còn anh? Người hắn ta tìm là anh, không phải là tôi. Nếu như anh trốn đi, tôi sẽ nói với hắn là tôi không biết anh đang ở đâu”.
Anh lấy cái gói của cô và ném nó ra không thèm để mắt xem những đồ dùng mà cô đã tích góp rơi xuống chỗ nào.
“Đồ của tôi!” Cô khóc khi anh với tới cô.
“Chúng sẽ chờ cô”, anh cằn nhằn khi anh nhấc cô ra phía ngoài cửa sổ. “Và đừng lo lắng về tôi” anh nói, như thể anh nghĩ cô vẫn còn nghĩ về anh. “Reed và đám bạn của hắn phải tốn công hơn nữa để giết được tôi”.
Cô liếc xuống dưới. “Tôi không thể ...”
Anh không chờ cô nói xong. Anh khóa bàn tay anh quanh cánh tay cô, đẩy cô ra khỏi gờ cửa.
Bám lấy anh, cô thì thầm khi cô treo lơ lửng. “Đừng thả tôi xuống...Tôi là kẻ yếu đuối. Tôi sẽ chết mất”
“Không, cô sẽ không chết. Tôi hứa đó. Cô yếu đuối cũng giống như tôi là một tên may mắn”.
Tay cô trượt dọc theo tay áo sơ mi của anh.
“Hãy đến cửa hàng và mua những gì cô cần. Tôi có tài khoản ở đó. Tôi sẽ đi lấy ngựa và đến đón cô sớm đến mức có thể”.
Giày của Sarah rớt ra và rơi xuống. “Tôi không thể là điều này!” Cô bám vào cánh tay anh. Anh không hiểu. Cô không hề can đảm.
“Cô có thể”, anh ra lệnh hơn là động viên, đưa cô ra khỏi tòa nhà và buông tay.
Sarah nín thở, quá sợ hãi để la lên khi cô rơi xuống. Cô rơi xuống đống cỏ dại mọc giữa khách sạn và lối đi bộ.
Cô đứng bật nhảy, phủi thẳng váy và nhấc cái gói của cô lên, hành động như thể không phải cô vừa mới rơi ra từ cửa sổ khách sạn. May mắn đường phố vắng người. Không ai nhìn thấy cô rơi xuống.
Chậm rãi cô di chuyển trên con đường gồ ghề. Thận trọng kiểm tra xem có bị gãy cái xương nào không. Liếc về phía sau, cô cau mày nhìn về phía cửa sổ nơi Sam vừa đứng đó cách đây ít lâu. Loại chồng gì mà lại thả vợ mình ra khỏi gờ cửa chứ? Loại đàn ông gì mà mọi rắc rối đều nhắm vào anh ta chứ?
Sự huyên náo phát ra từ cửa sổ khách sạn. Tiếng huyên náo bắt đầu di chuyển ra phía đường.
Sarah chạy về phía cửa hàng. Cô nghe thấy những tiếng la hét. Một giọng tức giận đáp trả lại. Sau đó là tiếng súng.
“Anh ta đã chết”, cô tự thì thầm khi cô dậm đôi giày mà cô không có thời gian buộc lại dây. “Người chồng xấu xa, say xỉn và bị đâm sau lưng của mình đã chết. Để lại mình với ba đứa nhỏ và không có mái nhà để che mưa gió”. Cô cười không chút hài hước. “Khi mình nghĩ chúng đủ tồi tệ thì chúng lại chuyển sang tồi tệ hơn”.
Mười phút sau đó cô không ngạc nhiên khi nhận ra mình không thể đụng tới bất cứ đồng xu nào mà Sam đã để lại nơi cửa hàng. Chủ tiệm, một người đàn ông mập lùn tự giới thiệu ông ta là Mr.Moon, khẳng định ông ta cần giấy quyết toán để chi trả phí tổn chôn cất cho Sam.
Ông ta chào đón những người phụ nữ khác đến mua hàng, nhưng ông ta lại phất lờ Sarah. Sarah đoán ông ta cũng nghĩ giống như cô, rằng Sam đã bị bắn chết, như điều mà toàn bộ thị trấn đã nghe.
Sarah xoay vòng phía trong cửa hàng cố gắng không nghe những lời thì thầm của những người khách khác. “Hắn ta cuối cùng cũng bị giết”, một người nói. “Tôi chẳng ngạc nhiên gì. Những gã đàn ông như hắn không nên sống quanh đây”, người khác thì thầm. “Bà có nghe người ta nói hắn ta đã làm gì ở Fort Worth...?”
Sarah tập trung vào những cái đồng hồ được bày bán phía sau quầy hàng. Bà Vee có một cái đồng hồ cũ treo trên tường. Nó không còn chạy nữa, nhưng Bà Vee vẫn phủi bụi cho nó hai lần một tuần, bà nói với Sarah rằng con người sẽ có được cái gì đó tốt đẹp nếu họ có một cái đồng hồ.
Tiếng bàn tán xen vào suy nghĩ của cô. Sarah tập trung vào tiếng tích tắc. Cô không muốn nghe. Họ nói Sam không hơn gì một kẻ bắn thuê. “Một vài người đàn ông săn gấu hay hươu nai”, một người nói. “Loại đàn ông gì mà lại đi săn người, cho dù đó có là kẻ sống ngoài vòng pháp luật?”
“Đó là vợ của anh ta, tôi nghe nói thế”, người khác thầm thì lại. “Cô ta đã bỏ hắn khi cô ta tìm ra con người thật của hắn”.
“Không có người phụ nữ nào ở tiểu bang này”, một người đáp trả. “muốn kết hôn với Sam Gatlin”.
Nhai cái bánh quy giòn rụm lấy từ cái thùng bên cạnh cô, cô cố gắng chọn cái đồng hồ cô thích mặc dù cô đang cân nhắc trong việc mua sắm, nhưng tiếng tích tắc đã ăn mòn những ý nghĩ lo lắng của cô.
Với những đồng xu còn lại từ số tiền 20 đô-la Sam đã đưa cô để trả tiền phòng, Sarah sẽ phải cân nhắc xem phải mua những gì. Cô xem xét từng món hàng cô lấy trên quầy hàng. Đậu, bột mì, cà phê, muối, diêm. Tất cả đều cần. Bánh quy dòn, xà bông, một ít đường, 12 quả trứng và bánh mì. Tất cả đều cần. Với từng món đồ Mr.Moon tính tổng số tiền hiện có, để chắc chắn rằng cô không tiêu hơn một penni số tiền cô lôi ra từ ví.
Sarah nhìn cái hộp thiếc đựng đồ thêu và súc vải len cứng màu xám dành cho mùa đông khi cô tính toán xem mình có đủ tiền để mùa cả hai thứ không. Cái hộp đựng thì có kèm theo đồ, giá gần 2 đô-la. Cuộn len thì hơn 3 đô.
Bộ váy màu xanh dương treo kế bên những tấm chăn bắt lấy cái nhìn của cô. Mặc dù nó lớn hơn cỡ của cô vài số nhưng nó là loại mà cô đã ao ước có được. Không đẹp theo bất kỳ nghĩa nào, nhưng hợp thời trang với đăng ten viền nơi cổ áo và hàng nút đổ dọc xuống phía trước, trông nó thật ổn. Cô chạm tay vào lớp vải bông mềm mại.
“Nó vừa mới có mặt ngày hôm qua”, chủ hiệu nói kèm theo cái nhướng mày. “Cô không thể chạm tay vào nếu như cô không định mua nó”.
Sarah hạ tay xuống.
“Cô ấy sẽ mua nó”, giọng nói đến từ phía sau cửa hiệu.
Sarah không thể che dấu nụ cười của cô khi khung người to lớn của Sam bước ra khỏi bóng tối. Một tay vẫn còn đặt trên báng súng, anh vắt cái áo khoác trên một bên vai giống như một cái áo khoác không tay.
“Vâng, thưa ngài Gatlin” Chủ tiệm vội vã kéo bộ váy xuống. “Nó dường như quá lớn so với người phụ nữ của ngài, nhưng cô ấy có thể sửa lại nó, tôi đoán thế”. Đột nhiên Mr.Moon trở nên xun xoe săn đón.
Sam đứng bên kia cái bàn khổng lồ đựng đồ dùng. “Gói những thứ gì cô ấy cần. Tôi nghĩ rằng tài khoản của mình hoàn toàn chi trả được”.
Anh hoàn toàn đứng yên khi Sarah lấy thêm thịt lợn xông khói, đồ đóng hộp, và những cuộn len mà cô đã chọn. Cô chạm vào một súc vải. “Cho bọn trẻ được chứ?”
Sam cười toe toét. “Những đứa trẻ vô hình thì không cần nhiều quần áo đâu”, nhưng anh gật đầu với chủ tiệm khi Sarah đặt đồ may vá lên trên đó.
“Xe ngựa của tôi đậu ở phía sau”. Sam nói không hề đề nghị giúp vận chuyển lên. “Thêm hai chai rượu whiskey và một giỏ táo”. Anh liếc dọc dãy kệ trên cùng nằm phía sau Mr.Moon. “Thêm vài bánh xà phòng hương kim ngân nếu ông có và một cái túi ngủ lớn nhất mà ông có.
Khi người đàn ông biến mất với cái thùng đựng thức ăn đầu tiên, Sarah di chuyển quanh bàn, chú ý đến tất cả những người phụ nữ lan truyền tin đồn đang hối hả chuồn ra cửa trước yên lặng hơn khi họ bước vào. “Tôi nghĩ là anh nên bỏ lại mấy chai rượu”. Cô đứng gần bên Sam, mong đợi anh sẽ tranh luận với cô. “Anh đã nói với tôi rằng anh chỉ uống rượu khi anh bị đau, lần đầu tiên chúng ta ở nơi này _”
Không quay lại đối mặt với cô, Sam cầm lấy tay cô. “Cô sẽ cần một cái túi để đựng những vật dụng cá nhân của cô”. Anh hành động như thể anh không hề nghe thấy cô nói khi anh siết chặt những ngón tay của cô.
Cố gắng kéo tay ra, Sarah nhìn xuống bàn tay khổng lồ đang nắm lấy tay cô. Một dòng máu nóng nhỏ xuống những ngón tay cô, và cô nhận ra anh dùng cái áo khoác để che vết thương trên vai anh.
“Anh bị thương!”
“Bị bắn” Sam sửa lại. “Và tôi rất cảm kích nếu như cô không thông báo về nó cho mọi người biết. Tôi bị bắn một phát ở cánh tay, hai phát ở chân. Nhưng tôi nghĩ những viên đạn đã xuyên qua da thịt tôi”.
Đôi mắt đen của anh nhìn xuống cô và cô nhìn thấy tất cả những cơn đau đớn quen thuộc. “Sarah...” Trán đầm đìa mồ hôi khi anh gắng gượng đứng đó.
“Tôi hiểu”, cô trả lời, sự hoang mang hiện diện trong giọng nói của cô. “Tốt hơn là anh nên rời khỏi thị trấn trước khi anh ngã xuống”.
Anh gật đầu nhẹ và trượt tay quanh eo cô.
Họ di chuyển từ từ đến căn phòng phía sau cửa tiệm. Sarah hành động như thể cô đang chỉ cho anh xem cái gì đó khi chủ tiệm hối hả chuyển thùng hàng khác.
“À!” Sarah la lên gọi người đàn ông nhỏ con tròn trịa khi cô cố gắng giữ cho ông ta quá bận rộn để không chú ý đến họ. “Ông có thể thêm 6 lon đào và 3 cái chăn được chứ?” Họ băng qua kho hàng, Sam tựa một cách khó nhọc vào vai cô khi họ bước từng bước. “Và...” Cô cố giữ giọng mình bình tĩnh. “...cả khoai tây nữa”. Họ đến cửa khi cô nói thêm. “Và, Mr.Moon, Sam vừa nhắc tôi rằng, anh ấy muốn hai cặp găng tay tốt nhất của ông. Mùa đông sắp đến rồi”.
Họ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của ông chủ tiệm. Ông ta rõ ràng thích khoác lác với Sam Gatlin hơn là thực sự phải làm những chuyện này.
Di chuyển nhanh đến mức Sam có thể, họ đi đến xe ngựa. Sarah chú ý nó chính là cỗ xe bốn bánh cùng hai con ngựa cũ, nhưng Sam đã buộc một cái yên trên lưng ngựa. Con ngựa giống màu đen này không giống như bất kì con ngựa nào cô nhìn thấy, nhưng không có thời gian để cô đặt câu hỏi.
Năm phút sau, khi mà Mr.Moon đã gom mọi thứ Sarah yêu cầu, cô và Sam đã ở trên xe ngựa, vạt áo của họ được bao phủ bởi tấm chăn mới.
Khi chủ tiệm chuyển cái thùng cuối cùng lên xe kèm theo tiếng chửi rủa, Sam cố gắng để giọng anh thật điềm tĩnh. “Tôi đã bắn một tên đồng bọn của Reed khi chúng ùa vào khách sạn. Cái đầu của hắn được treo giải đó”. Sam hít thở và tiếp tục. “Nói cảnh sát trưởng đưa số tiền thương của hắn và gửi toàn bộ số tiền đó lại chỗ ông. Tôi sẽ đến lấy nó trong một tháng hay hơn nữa”.
Mr.Moon vui vẻ. “Vâng thưa ngài. Tôi sẽ giữ chúng thật an toàn và chờ ngài đến lấy. Với cùng thỏa thuận như mọi khi, 5 phần trăm số tiền thưởng”.
“Một điều nữa”, Sam giữ lấy thành xe và vươn thẳng người để tên chủ tiệm không biết anh đang bị thương. “Lần tới nếu như vợ tôi đến đây, ông nên chắn chắc rằng tôi đã chết trước khi phất lờ cô ấy. Hiểu chưa?”
Mr.Moon trông quá sợ hãi đến mức không thể trả lời.
“Và đừng gọi cô ấy là người phụ nữ của tôi. Cô ấy vợ của tôi. Bất kỳ thứ gì thuộc về tôi cũng đều thuộc về cô ấy. Cô ấy có thể lấy toàn bộ tài sản của tôi nếu như cô ấy cần”.
Sarah liếc về phía chủ tiệm. Ông ta gật đầu và cô biết rằng lần tới khi cô bước vào tiệm, ông ta sẽ đối xử với cô hoàn toàn khác.
Nhấc dây cương lên, Sarah điều khiển ngựa rời khỏi tiệm ra khỏi thị trấn. Sau một vài phút, Sam chỉ tay về một con đường tách khỏi đường chính, không phải theo hướng bắc mà họ đã bước vào thị trấn.
“Đi vào con đường mòn đó xa đến mức cô có thể”, anh thầm thì trong hơi thở. “Tôi muốn chắc chắn rằng không có ai bám theo chúng ta”.
Cô không hỏi, đoán rằng anh có lý do của mình và cô sẽ sớm tìm ra thôi. Có thể anh bị chảy máu nhưng anh vẫn là một người đàn ông đầy sức mạnh. Một con sư tử bị thương thì vẫn mãi là một con sư tử”.
Họ đi hơn 1 dặm trước khi cô quay lại và hỏi anh. “Vậy anh đã làm gì trước khi tôi đến, chết mỗi khi anh bước vào thị trấn à?”
Sam không cười.
Sarah biết vết thương phải rất tồi tệ. “Chúng ta nên dừng lại và tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh”.
“Chưa cần”, Sam nói hai hàm răng nghiến lại. “Không dừng lại cho đến khi chúng ta rời khỏi tầm nhìn của thị trấn. Tôi sẽ chỉ cho cô một nơi. Cố gắng nhớ ít nhất một trong những cái hố bùn”.
“Tôi đã lái một cỗ xe trước khi tôi cuốc bộ”, Sarah nói dối. Thực sự cô chỉ học lái xe khi họ bắt đầu rời khỏi đoàn xe ngựa. Ở đây những người vợ điều khiển xe, tất cả mọi người đi từ lần này đến lần khác.
Sam lầm bầm lời khẳng định của cô khi cô rơi vào một hố bùn khác.
Mười phút sau Sarah kéo cỗ xe đến một vùng đầy cỏ gần dòng sông. Cô trải một tấm chăn mới lên mặt cỏ mềm và giúp Sam bước xuống. Máu phủ đầy chân anh như một mảng màu dày.
“Tôi ghét máu”, cô thầm thì cho chính mình nghe hơn là cho anh nghe.
“Tôi cũng chẳng thích thú gì với nó”. Anh mỉm cười. “Tôi không quan tâm nếu nó là máu của kẻ khác. Nhưng nhìn thấy máu của chính mình thì chẳng hay ho gì”.
“Cởi đồ của anh ra và để tôi xem xét vết thương lần này”.
Sam chần chừ.
Sarah gom những vật dụng cần thiết. “Cởi chúng ra, Sam Gatlin, tôi sẽ không nhìn bất kỳ thứ gì mà tôi chưa nhìn thấy trước đây”.
Anh từ kéo cái áo sơ mi ra, cố gắng không nhấc cánh tay lên thêm vài inch. Anh trượt chân khi thoát khỏi cái quần trong khi cố gắng giữ lấy một cái chăn che đi phần riêng tư. Sarah vội vã giữ vững cho anh nhưng cuối cùng cô ngã xuống cùng với anh. Anh xoay vòng khi họ ngã xuống, chạm vào nền đất trong khi cô nằm phía trên anh.
“Anh ổn cả chứ?” cô thì thầm khi cố gắng đứng dậy.
Anh không di chuyển. Đôi mắt nhắm lại. Một góc trán sưng tím lên.
Cô đứng dậy và đi vòng quanh anh. Tấm chăn anh vẫn còn giữ ở một góc nằm ngang eo, chỉ vừa đủ che đi phần riêng tư của anh. “Sam?” Thậm chí khi không có đai đeo súng và quần áo trông anh vẫn như một chiến binh hùng dũng. “Sam!”
Anh không trả lời. Lúc này anh chỉ là một tạo vật đẹp đẽ, đẫm máu, cô nghĩ, thậm chí không hề lạnh lùng. Không chỉ là vẻ ngoài điển trai mà còn cả sức mạnh và cơ bắp rắn chắc nặng 200 pound (khoảng 91kg)
Vấp phải cái hộp thiếc đựng đồ may vá, cô đã tìm ra đầu của anh va phải vật gì khi ngã xuống. “Anh làm móp cái hộp may vá của tôi rồi”, cô than phiền như thể anh có thể nghe thấy cô...như thể nó có ý nghĩa lắm.
Sarah kéo cái bi-đông đựng nước khỏi phía sau ghế, mừng vì cô đã đổ đầy nó trước khi họ rời khỏi dòng sông ngày hôm qua. Quay đầu lại nhìn anh, cô lắc đầu, không biết là nên bắt đầu từ đâu.
“Lại lần nữa anh thực hiện cái điều tốt nhất anh có thể làm là khiến tôi trở thành góa phụ, Sam Gatlin, nhưng báo với anh tin này, tôi sẽ không để anh dễ dàng ra đi vậy đâu. Nếu như tôi học được bất kỳ thứ gì từ Bà Vee thì đó chính là làm sao kéo mạng sống con người trở lại. Bà ấy luôn bảo với tôi rằng chữa bệnh cho ai đó còn dễ hơn là hái bông vải, vì thế mà bà ấy đã học nó. Nhưng bà ấy lại không tình cờ gặp được anh”.
Cô kéo mạnh bộ váy làm bằng vải bông pha len ra khỏi cái gói của cô. Anh đã mua cho cô bộ váy này sau ngày cưới của họ, và cô đã chạy đến nơi này cắt phần váy ra thành những mảnh để băng vết thương cho anh. “Tôi đã quyết định mình không có nơi nào để đi, vì thế có thể tốt nhất là tôi nên ở đây và làm vợ anh”. Cô lau sạch máu đến mức có thể nhìn thấy bao nhiêu nguy hiểm khi anh tự dấn thân vào cuộc đọ súng. “Dành cả đời mình để chăm sóc cho cái cơ thể đầy thương tích của anh”.
Cô mỉm cười, nhớ về những điều mà những người phụ nữ trong cửa hàng đã nói. “Tôi đoán tôi là người phụ nữ duy nhất kết hôn với anh. Nhưng tôi cảnh báo với anh, anh cần phải thay đổi thói quen của mình đi”.
Sarah đặt những ngón tay trên phần cơ bắp không bị thương nơi đùi của anh. Chạm vào anh có cảm giác giống như chạm vào cây gụ tốt. Cô có thể cảm thấy sự rắn chắc nơi những ngón tay của mình. Những vết sẹo chỉ thêm vào đặc điểm của anh thôi.
“Cả cuộc đời, tôi đã từng mong có ai đó yêu tôi, và có vẻ anh là người duy nhất làm điều đó”. Cô tiếp tục chạm vào anh, hy vọng anh biết là có người quan tâm đến anh. “Vì vậy tôi dự định sẽ yêu toàn bộ con người với chiều cao sáu feet của anh, một con người xấu tính, say xỉn và vô dụng. Tôi đã từng nghe mọi người nói rằng đừng bao giờ làm phiền một người đàn ông khi bạn kết hôn với họ, nhưng đó là họ chưa gặp anh”.
Cô túm lấy ít thảo dược và quấn vào chân anh, nơi một viên đạn trượt dọc đùi anh. Anh đã đúng, viên đạn bắn xuyên ra ngoài.
“Anh xem_” Cô chỉ con dao về phía anh khi cô di chuyển đến vết thương tiếp theo. “Những gì tôi làm chỉ chứng minh anh là một người đàn ông vô dụng, kém cỏi và đáng ghét nhất mà tôi có thể dính líu. Anh là một người cha vô trách nhiệm của bọn trẻ, anh làm cho mọi người muốn truy giết anh. Thậm chí là những quý bà đáng kính trọng cũng bàn tán về những chuyện xấu xa mà anh đã làm. Như những gì tôi biết thì chẳng có một ai thèm quan tâm xem anh sống hay chết”.
Sarah mỉm cười. “Ngoài trừ tôi, Sam Gatlin à. Anh có thể bỏ rơi tôi hay anh có thể không phải mua cho tôi một cái váy, hay anh không cần phải nói với chủ tiệm rằng tôi là vợ của anh, nhưng anh đã không làm thế. Vì vậy tôi đã quyết định anh không thể làm gì để thay đổi chuyện đó. Tôi yêu anh”. Cô biết rằng cô không hiểu điều này nhưng cô phải bắt đầu ở đâu đó. Nếu như cô sợ anh, hay căm ghét anh, thì lúc này cô đang đứng trong đám đông đối nghịch lại với anh. Vì vài lý do anh đã kết hôn với cô và anh cũng bị ép buộc lấy cô. Nó chính xác không phải một danh sách dài những đặc điểm tốt, nhưng nó là một sự khởi đầu.
Cô lau vết thương tiếp theo trong khi để ý thấy vết thương sau lưng đã lành lại. Không có lỗ đạn nào tồi tệ như cô đã e sợ. Chỉ có viên đạn chì sượt dọc cánh tay đủ sâu để khiến nó chảy máu. Vết thương ở chân cũng sẽ sớm lành lại thôi.
Cuối cùng tất cả máu đều được lau sạch và vết thương được sát trùng bằng rượu, rắc thêm dược thảo của Bà Vee và quấn băng lại. Cô đặt tay lên trái tim anh và cảm nhận làn da ấm áp cùng với nhịp tim đập đều đặn. Cô đã làm những gì tốt nhất cô có thể. Có thể khi họ trở lại thị trấn lần nữa, cô sẽ mua một hộp cứu thương.
Ngước lên, cô nhìn thấy đôi mắt sẫm màu đang nhìn chằm chằm vào cô. Cơn đau thì vẫn còn nhưng cái nhìn của anh thì hoàn toàn tỉnh táo.
Mắt anh có màu nâu, cô nghĩ, một màu nâu sô-cô-la đậm.
Không ai di chuyển. Họ chỉ nhìn lẫn nhau như thể họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Cô để yên một tay trên ngực của anh khi cô nhấc cằm lên, nhẹ nhàng chạm vào anh.
“Tôi chưa chết, Sarah”. Anh xoa xoa chỗ sưng trên trán. “Không có gì ngoài những vết phồng rộp”.
Tự cố gắng, anh từ từ ngồi dậy, coi qua cánh tay đã được băng lại.
“Anh không thể hứa hẹn về điều đó”. Cô hạ tay xuống, chạm lướt qua những vết sẹo khi cô di chuyển. “Chúng ta kết hôn chưa được một tuần và anh thì đã bị tấn công hai lần. Tôi có thể nói việc anh bị ngã là tai nạn, nhưng những vết thương đó không phải là tai nạn”.
Sam nhìn chằm chằm vào chỗ cua rẽ nơi họ đã rời khỏi con đường, sau đó kiểm tra để chắc chắn rằng khẩu súng lục của anh vẫn trong tầm với. “Tôi không muốn đề cập đến bất kì thứ gì mới ở đây, Sarah”. Anh nhắm mắt lại như thể anh sợ những điều anh đang định nói. “Tôi lên mười khi cha tôi bị giết trong Cuộc nội chiến. Ở độ tuổi đó tôi đã là người có vóc dáng to lớn, vì thế tôi đã đi theo bác và ông nội tôi mang xác cha về nhà. Mẹ tôi đã chết vài năm trước vì sinh non. Tôi đoán là những tên trinh sát Yankee (binh sĩ liên bang thời nội chiến Mỹ) nghĩ rằng chúng tôi chuyên chở hàng hóa khi bọn chúng tập kích chúng tôi. Trong vài phút cuộc đấu đã kết thúc. Toàn bộ gia đình tôi, ngoài trừ em gái nhỏ của tôi, tất cả đều chết vào ngày hôm đó”.
Giọng anh tẻ nhạt như thể những kí ức đó đã qua lâu để có thể khuấy động những cảm xúc nơi anh. “Một trinh sát Liên minh đã tìm thấy tôi nằm trên đường vài ngày sau đó, một vết thương bị đạn bắn ở ngay ngực. Tôi đã bảo với anh ta tôi đang đi về nhà”.
Những ngón tay của Sarah chạm vào vết sẹo nơi ngực của anh. Nó chỉ cách nơi cô cảm nhận nhịp đập của trái tim anh có một inch.
“Reb đã đưa tôi đến bác sĩ làm việc phía sau khu phòng tuyến. Ông bác sĩ đó chỉ liếc sơ qua tôi và yêu cầu tôi nằm nghỉ bên ngoài lều cứu thương. Tôi nghe ông ta nói rằng vết thương không có gì nguy hiểm lắm, chỉ chảy ít máu. Không cần lãng phí thời gian để chữa trị cho tôi”.
Sarah cảm giác một cơn rét buốt nơi sống lưng. “Anh đang nói cái gì vậy?”
Anh tiếp tục như thể anh không nghe thấy cô nói gì. “Tôi đã chiến đấu ở vùng biên giới gần Fort Griffin từ khi tôi đủ tuổi đăng ký giai nhập quân ngũ. Hai lần suýt bỏ mạng vì quân thù, là người sống sót duy nhất trong đại đội trinh sát. Lần đầu tiên, những người đàn ông chào đón khi tôi trở về pháo đài, tôi nghĩ mình đã thoát chết. Nhưng lần thứ hai họ tránh xa tôi như thể tôi đã lừa đảo để được sống. Điều hạnh phúc đã trở thành sự nguyền rủa”.
“Có thể chỉ là anh gặp may thôi”.
“Không, nếu như tôi là một kẻ may mắn, thì tôi sẽ không bị bắn vào lần đầu tiên. Vài năm sau khi vào quân đội, một ông bác sĩ già tại San Antonio đã chữa trị cho tôi. Ông ta bảo với tôi rằng tôi đang hồi phục nhanh hơn mức tưởng tượng. Ông ta nói có vài người đàn ông chỉ bị có một vết trầy xước da mà đã chết vì nhiễm độc trong máu, nhưng với tôi đó phải là một phát bắn thẳng đến tim trước khi tôi ngã xuống”.
“Vậy, điều anh đang cố nói với tôi là gì?”
Sam cau mày. Anh nhìn xuống bàn tay cô đang để trên những tấm chăn chỉ cách anh có vài inch. “Dường như tôi đã cố gắng để chết đi trong nhiều năm qua, Sarah. Một thời gian lâu sau khi nhìn thấy gia đình mình đều chết, tôi đã muốn đi theo họ. Sau đó khi trưởng thành, tôi nhìn thấy những người bạn của mình bị bắn trong khi tôi đang đứng ngay bên cạnh họ. Tôi không thể hiểu bất kì thứ gì đang xảy ra”.
“Vì thế anh đã trở thành thợ săn tiền thưởng?”
Anh đặt những ngón tay của mình trên tay cô. “Cuộc sống đã mất hết ý nghĩa. Tôi đã thực sự không quan tâm đến việc mình sống hay chết”.
“Và bây giờ?”
Đôi mắt sẫm màu của anh bắt gặp ánh mắt của cô. “Cô cho tôi một lý do để quan tâm đến nó”.
“Nhanh lên!” Sam ra lệnh khi anh mặc cái áo sơ mi mới vào. “Mặc đồ vào!”
Bởi vì cô để nguyên đồ vậy mà ngủ nên cô không làm gì khác ngoài việc đứng lên. “Có chuyện gì thế?”
Những giọng nói tức giận kéo lại gần hơn. Sam không buồn cài nút áo khi anh buộc cái bao đựng súng.
“Theo suy đoán của tôi, Levi Reed đang tìm tôi để hoàn thành công việc mà hắn đã bắt đầu bằng con dao cắm sau lưng tôi”.
“Anh đã làm gì để khiến hắn muốn giết anh vậy?” cô cố xỏ giày vào.
“Tôi ném em trai hắn vào tù”.
“Nhưng _”
Sam tóm lấy tay cô và kéo cô về phía cửa sổ. “Tôi không có thời gian thảo luận, Sarah”. Anh mở cửa sổ ra. “Tôi sẽ hạ cô xuống thấp đến mức tôi có thể. Cô sẽ phải nhảy xuống từ đó”
Cô kéo lấy cái túi của mình. “Thế còn anh? Người hắn ta tìm là anh, không phải là tôi. Nếu như anh trốn đi, tôi sẽ nói với hắn là tôi không biết anh đang ở đâu”.
Anh lấy cái gói của cô và ném nó ra không thèm để mắt xem những đồ dùng mà cô đã tích góp rơi xuống chỗ nào.
“Đồ của tôi!” Cô khóc khi anh với tới cô.
“Chúng sẽ chờ cô”, anh cằn nhằn khi anh nhấc cô ra phía ngoài cửa sổ. “Và đừng lo lắng về tôi” anh nói, như thể anh nghĩ cô vẫn còn nghĩ về anh. “Reed và đám bạn của hắn phải tốn công hơn nữa để giết được tôi”.
Cô liếc xuống dưới. “Tôi không thể ...”
Anh không chờ cô nói xong. Anh khóa bàn tay anh quanh cánh tay cô, đẩy cô ra khỏi gờ cửa.
Bám lấy anh, cô thì thầm khi cô treo lơ lửng. “Đừng thả tôi xuống...Tôi là kẻ yếu đuối. Tôi sẽ chết mất”
“Không, cô sẽ không chết. Tôi hứa đó. Cô yếu đuối cũng giống như tôi là một tên may mắn”.
Tay cô trượt dọc theo tay áo sơ mi của anh.
“Hãy đến cửa hàng và mua những gì cô cần. Tôi có tài khoản ở đó. Tôi sẽ đi lấy ngựa và đến đón cô sớm đến mức có thể”.
Giày của Sarah rớt ra và rơi xuống. “Tôi không thể là điều này!” Cô bám vào cánh tay anh. Anh không hiểu. Cô không hề can đảm.
“Cô có thể”, anh ra lệnh hơn là động viên, đưa cô ra khỏi tòa nhà và buông tay.
Sarah nín thở, quá sợ hãi để la lên khi cô rơi xuống. Cô rơi xuống đống cỏ dại mọc giữa khách sạn và lối đi bộ.
Cô đứng bật nhảy, phủi thẳng váy và nhấc cái gói của cô lên, hành động như thể không phải cô vừa mới rơi ra từ cửa sổ khách sạn. May mắn đường phố vắng người. Không ai nhìn thấy cô rơi xuống.
Chậm rãi cô di chuyển trên con đường gồ ghề. Thận trọng kiểm tra xem có bị gãy cái xương nào không. Liếc về phía sau, cô cau mày nhìn về phía cửa sổ nơi Sam vừa đứng đó cách đây ít lâu. Loại chồng gì mà lại thả vợ mình ra khỏi gờ cửa chứ? Loại đàn ông gì mà mọi rắc rối đều nhắm vào anh ta chứ?
Sự huyên náo phát ra từ cửa sổ khách sạn. Tiếng huyên náo bắt đầu di chuyển ra phía đường.
Sarah chạy về phía cửa hàng. Cô nghe thấy những tiếng la hét. Một giọng tức giận đáp trả lại. Sau đó là tiếng súng.
“Anh ta đã chết”, cô tự thì thầm khi cô dậm đôi giày mà cô không có thời gian buộc lại dây. “Người chồng xấu xa, say xỉn và bị đâm sau lưng của mình đã chết. Để lại mình với ba đứa nhỏ và không có mái nhà để che mưa gió”. Cô cười không chút hài hước. “Khi mình nghĩ chúng đủ tồi tệ thì chúng lại chuyển sang tồi tệ hơn”.
Mười phút sau đó cô không ngạc nhiên khi nhận ra mình không thể đụng tới bất cứ đồng xu nào mà Sam đã để lại nơi cửa hàng. Chủ tiệm, một người đàn ông mập lùn tự giới thiệu ông ta là Mr.Moon, khẳng định ông ta cần giấy quyết toán để chi trả phí tổn chôn cất cho Sam.
Ông ta chào đón những người phụ nữ khác đến mua hàng, nhưng ông ta lại phất lờ Sarah. Sarah đoán ông ta cũng nghĩ giống như cô, rằng Sam đã bị bắn chết, như điều mà toàn bộ thị trấn đã nghe.
Sarah xoay vòng phía trong cửa hàng cố gắng không nghe những lời thì thầm của những người khách khác. “Hắn ta cuối cùng cũng bị giết”, một người nói. “Tôi chẳng ngạc nhiên gì. Những gã đàn ông như hắn không nên sống quanh đây”, người khác thì thầm. “Bà có nghe người ta nói hắn ta đã làm gì ở Fort Worth...?”
Sarah tập trung vào những cái đồng hồ được bày bán phía sau quầy hàng. Bà Vee có một cái đồng hồ cũ treo trên tường. Nó không còn chạy nữa, nhưng Bà Vee vẫn phủi bụi cho nó hai lần một tuần, bà nói với Sarah rằng con người sẽ có được cái gì đó tốt đẹp nếu họ có một cái đồng hồ.
Tiếng bàn tán xen vào suy nghĩ của cô. Sarah tập trung vào tiếng tích tắc. Cô không muốn nghe. Họ nói Sam không hơn gì một kẻ bắn thuê. “Một vài người đàn ông săn gấu hay hươu nai”, một người nói. “Loại đàn ông gì mà lại đi săn người, cho dù đó có là kẻ sống ngoài vòng pháp luật?”
“Đó là vợ của anh ta, tôi nghe nói thế”, người khác thầm thì lại. “Cô ta đã bỏ hắn khi cô ta tìm ra con người thật của hắn”.
“Không có người phụ nữ nào ở tiểu bang này”, một người đáp trả. “muốn kết hôn với Sam Gatlin”.
Nhai cái bánh quy giòn rụm lấy từ cái thùng bên cạnh cô, cô cố gắng chọn cái đồng hồ cô thích mặc dù cô đang cân nhắc trong việc mua sắm, nhưng tiếng tích tắc đã ăn mòn những ý nghĩ lo lắng của cô.
Với những đồng xu còn lại từ số tiền 20 đô-la Sam đã đưa cô để trả tiền phòng, Sarah sẽ phải cân nhắc xem phải mua những gì. Cô xem xét từng món hàng cô lấy trên quầy hàng. Đậu, bột mì, cà phê, muối, diêm. Tất cả đều cần. Bánh quy dòn, xà bông, một ít đường, 12 quả trứng và bánh mì. Tất cả đều cần. Với từng món đồ Mr.Moon tính tổng số tiền hiện có, để chắc chắn rằng cô không tiêu hơn một penni số tiền cô lôi ra từ ví.
Sarah nhìn cái hộp thiếc đựng đồ thêu và súc vải len cứng màu xám dành cho mùa đông khi cô tính toán xem mình có đủ tiền để mùa cả hai thứ không. Cái hộp đựng thì có kèm theo đồ, giá gần 2 đô-la. Cuộn len thì hơn 3 đô.
Bộ váy màu xanh dương treo kế bên những tấm chăn bắt lấy cái nhìn của cô. Mặc dù nó lớn hơn cỡ của cô vài số nhưng nó là loại mà cô đã ao ước có được. Không đẹp theo bất kỳ nghĩa nào, nhưng hợp thời trang với đăng ten viền nơi cổ áo và hàng nút đổ dọc xuống phía trước, trông nó thật ổn. Cô chạm tay vào lớp vải bông mềm mại.
“Nó vừa mới có mặt ngày hôm qua”, chủ hiệu nói kèm theo cái nhướng mày. “Cô không thể chạm tay vào nếu như cô không định mua nó”.
Sarah hạ tay xuống.
“Cô ấy sẽ mua nó”, giọng nói đến từ phía sau cửa hiệu.
Sarah không thể che dấu nụ cười của cô khi khung người to lớn của Sam bước ra khỏi bóng tối. Một tay vẫn còn đặt trên báng súng, anh vắt cái áo khoác trên một bên vai giống như một cái áo khoác không tay.
“Vâng, thưa ngài Gatlin” Chủ tiệm vội vã kéo bộ váy xuống. “Nó dường như quá lớn so với người phụ nữ của ngài, nhưng cô ấy có thể sửa lại nó, tôi đoán thế”. Đột nhiên Mr.Moon trở nên xun xoe săn đón.
Sam đứng bên kia cái bàn khổng lồ đựng đồ dùng. “Gói những thứ gì cô ấy cần. Tôi nghĩ rằng tài khoản của mình hoàn toàn chi trả được”.
Anh hoàn toàn đứng yên khi Sarah lấy thêm thịt lợn xông khói, đồ đóng hộp, và những cuộn len mà cô đã chọn. Cô chạm vào một súc vải. “Cho bọn trẻ được chứ?”
Sam cười toe toét. “Những đứa trẻ vô hình thì không cần nhiều quần áo đâu”, nhưng anh gật đầu với chủ tiệm khi Sarah đặt đồ may vá lên trên đó.
“Xe ngựa của tôi đậu ở phía sau”. Sam nói không hề đề nghị giúp vận chuyển lên. “Thêm hai chai rượu whiskey và một giỏ táo”. Anh liếc dọc dãy kệ trên cùng nằm phía sau Mr.Moon. “Thêm vài bánh xà phòng hương kim ngân nếu ông có và một cái túi ngủ lớn nhất mà ông có.
Khi người đàn ông biến mất với cái thùng đựng thức ăn đầu tiên, Sarah di chuyển quanh bàn, chú ý đến tất cả những người phụ nữ lan truyền tin đồn đang hối hả chuồn ra cửa trước yên lặng hơn khi họ bước vào. “Tôi nghĩ là anh nên bỏ lại mấy chai rượu”. Cô đứng gần bên Sam, mong đợi anh sẽ tranh luận với cô. “Anh đã nói với tôi rằng anh chỉ uống rượu khi anh bị đau, lần đầu tiên chúng ta ở nơi này _”
Không quay lại đối mặt với cô, Sam cầm lấy tay cô. “Cô sẽ cần một cái túi để đựng những vật dụng cá nhân của cô”. Anh hành động như thể anh không hề nghe thấy cô nói khi anh siết chặt những ngón tay của cô.
Cố gắng kéo tay ra, Sarah nhìn xuống bàn tay khổng lồ đang nắm lấy tay cô. Một dòng máu nóng nhỏ xuống những ngón tay cô, và cô nhận ra anh dùng cái áo khoác để che vết thương trên vai anh.
“Anh bị thương!”
“Bị bắn” Sam sửa lại. “Và tôi rất cảm kích nếu như cô không thông báo về nó cho mọi người biết. Tôi bị bắn một phát ở cánh tay, hai phát ở chân. Nhưng tôi nghĩ những viên đạn đã xuyên qua da thịt tôi”.
Đôi mắt đen của anh nhìn xuống cô và cô nhìn thấy tất cả những cơn đau đớn quen thuộc. “Sarah...” Trán đầm đìa mồ hôi khi anh gắng gượng đứng đó.
“Tôi hiểu”, cô trả lời, sự hoang mang hiện diện trong giọng nói của cô. “Tốt hơn là anh nên rời khỏi thị trấn trước khi anh ngã xuống”.
Anh gật đầu nhẹ và trượt tay quanh eo cô.
Họ di chuyển từ từ đến căn phòng phía sau cửa tiệm. Sarah hành động như thể cô đang chỉ cho anh xem cái gì đó khi chủ tiệm hối hả chuyển thùng hàng khác.
“À!” Sarah la lên gọi người đàn ông nhỏ con tròn trịa khi cô cố gắng giữ cho ông ta quá bận rộn để không chú ý đến họ. “Ông có thể thêm 6 lon đào và 3 cái chăn được chứ?” Họ băng qua kho hàng, Sam tựa một cách khó nhọc vào vai cô khi họ bước từng bước. “Và...” Cô cố giữ giọng mình bình tĩnh. “...cả khoai tây nữa”. Họ đến cửa khi cô nói thêm. “Và, Mr.Moon, Sam vừa nhắc tôi rằng, anh ấy muốn hai cặp găng tay tốt nhất của ông. Mùa đông sắp đến rồi”.
Họ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của ông chủ tiệm. Ông ta rõ ràng thích khoác lác với Sam Gatlin hơn là thực sự phải làm những chuyện này.
Di chuyển nhanh đến mức Sam có thể, họ đi đến xe ngựa. Sarah chú ý nó chính là cỗ xe bốn bánh cùng hai con ngựa cũ, nhưng Sam đã buộc một cái yên trên lưng ngựa. Con ngựa giống màu đen này không giống như bất kì con ngựa nào cô nhìn thấy, nhưng không có thời gian để cô đặt câu hỏi.
Năm phút sau, khi mà Mr.Moon đã gom mọi thứ Sarah yêu cầu, cô và Sam đã ở trên xe ngựa, vạt áo của họ được bao phủ bởi tấm chăn mới.
Khi chủ tiệm chuyển cái thùng cuối cùng lên xe kèm theo tiếng chửi rủa, Sam cố gắng để giọng anh thật điềm tĩnh. “Tôi đã bắn một tên đồng bọn của Reed khi chúng ùa vào khách sạn. Cái đầu của hắn được treo giải đó”. Sam hít thở và tiếp tục. “Nói cảnh sát trưởng đưa số tiền thương của hắn và gửi toàn bộ số tiền đó lại chỗ ông. Tôi sẽ đến lấy nó trong một tháng hay hơn nữa”.
Mr.Moon vui vẻ. “Vâng thưa ngài. Tôi sẽ giữ chúng thật an toàn và chờ ngài đến lấy. Với cùng thỏa thuận như mọi khi, 5 phần trăm số tiền thưởng”.
“Một điều nữa”, Sam giữ lấy thành xe và vươn thẳng người để tên chủ tiệm không biết anh đang bị thương. “Lần tới nếu như vợ tôi đến đây, ông nên chắn chắc rằng tôi đã chết trước khi phất lờ cô ấy. Hiểu chưa?”
Mr.Moon trông quá sợ hãi đến mức không thể trả lời.
“Và đừng gọi cô ấy là người phụ nữ của tôi. Cô ấy vợ của tôi. Bất kỳ thứ gì thuộc về tôi cũng đều thuộc về cô ấy. Cô ấy có thể lấy toàn bộ tài sản của tôi nếu như cô ấy cần”.
Sarah liếc về phía chủ tiệm. Ông ta gật đầu và cô biết rằng lần tới khi cô bước vào tiệm, ông ta sẽ đối xử với cô hoàn toàn khác.
Nhấc dây cương lên, Sarah điều khiển ngựa rời khỏi tiệm ra khỏi thị trấn. Sau một vài phút, Sam chỉ tay về một con đường tách khỏi đường chính, không phải theo hướng bắc mà họ đã bước vào thị trấn.
“Đi vào con đường mòn đó xa đến mức cô có thể”, anh thầm thì trong hơi thở. “Tôi muốn chắc chắn rằng không có ai bám theo chúng ta”.
Cô không hỏi, đoán rằng anh có lý do của mình và cô sẽ sớm tìm ra thôi. Có thể anh bị chảy máu nhưng anh vẫn là một người đàn ông đầy sức mạnh. Một con sư tử bị thương thì vẫn mãi là một con sư tử”.
Họ đi hơn 1 dặm trước khi cô quay lại và hỏi anh. “Vậy anh đã làm gì trước khi tôi đến, chết mỗi khi anh bước vào thị trấn à?”
Sam không cười.
Sarah biết vết thương phải rất tồi tệ. “Chúng ta nên dừng lại và tôi sẽ kiểm tra vết thương cho anh”.
“Chưa cần”, Sam nói hai hàm răng nghiến lại. “Không dừng lại cho đến khi chúng ta rời khỏi tầm nhìn của thị trấn. Tôi sẽ chỉ cho cô một nơi. Cố gắng nhớ ít nhất một trong những cái hố bùn”.
“Tôi đã lái một cỗ xe trước khi tôi cuốc bộ”, Sarah nói dối. Thực sự cô chỉ học lái xe khi họ bắt đầu rời khỏi đoàn xe ngựa. Ở đây những người vợ điều khiển xe, tất cả mọi người đi từ lần này đến lần khác.
Sam lầm bầm lời khẳng định của cô khi cô rơi vào một hố bùn khác.
Mười phút sau Sarah kéo cỗ xe đến một vùng đầy cỏ gần dòng sông. Cô trải một tấm chăn mới lên mặt cỏ mềm và giúp Sam bước xuống. Máu phủ đầy chân anh như một mảng màu dày.
“Tôi ghét máu”, cô thầm thì cho chính mình nghe hơn là cho anh nghe.
“Tôi cũng chẳng thích thú gì với nó”. Anh mỉm cười. “Tôi không quan tâm nếu nó là máu của kẻ khác. Nhưng nhìn thấy máu của chính mình thì chẳng hay ho gì”.
“Cởi đồ của anh ra và để tôi xem xét vết thương lần này”.
Sam chần chừ.
Sarah gom những vật dụng cần thiết. “Cởi chúng ra, Sam Gatlin, tôi sẽ không nhìn bất kỳ thứ gì mà tôi chưa nhìn thấy trước đây”.
Anh từ kéo cái áo sơ mi ra, cố gắng không nhấc cánh tay lên thêm vài inch. Anh trượt chân khi thoát khỏi cái quần trong khi cố gắng giữ lấy một cái chăn che đi phần riêng tư. Sarah vội vã giữ vững cho anh nhưng cuối cùng cô ngã xuống cùng với anh. Anh xoay vòng khi họ ngã xuống, chạm vào nền đất trong khi cô nằm phía trên anh.
“Anh ổn cả chứ?” cô thì thầm khi cố gắng đứng dậy.
Anh không di chuyển. Đôi mắt nhắm lại. Một góc trán sưng tím lên.
Cô đứng dậy và đi vòng quanh anh. Tấm chăn anh vẫn còn giữ ở một góc nằm ngang eo, chỉ vừa đủ che đi phần riêng tư của anh. “Sam?” Thậm chí khi không có đai đeo súng và quần áo trông anh vẫn như một chiến binh hùng dũng. “Sam!”
Anh không trả lời. Lúc này anh chỉ là một tạo vật đẹp đẽ, đẫm máu, cô nghĩ, thậm chí không hề lạnh lùng. Không chỉ là vẻ ngoài điển trai mà còn cả sức mạnh và cơ bắp rắn chắc nặng 200 pound (khoảng 91kg)
Vấp phải cái hộp thiếc đựng đồ may vá, cô đã tìm ra đầu của anh va phải vật gì khi ngã xuống. “Anh làm móp cái hộp may vá của tôi rồi”, cô than phiền như thể anh có thể nghe thấy cô...như thể nó có ý nghĩa lắm.
Sarah kéo cái bi-đông đựng nước khỏi phía sau ghế, mừng vì cô đã đổ đầy nó trước khi họ rời khỏi dòng sông ngày hôm qua. Quay đầu lại nhìn anh, cô lắc đầu, không biết là nên bắt đầu từ đâu.
“Lại lần nữa anh thực hiện cái điều tốt nhất anh có thể làm là khiến tôi trở thành góa phụ, Sam Gatlin, nhưng báo với anh tin này, tôi sẽ không để anh dễ dàng ra đi vậy đâu. Nếu như tôi học được bất kỳ thứ gì từ Bà Vee thì đó chính là làm sao kéo mạng sống con người trở lại. Bà ấy luôn bảo với tôi rằng chữa bệnh cho ai đó còn dễ hơn là hái bông vải, vì thế mà bà ấy đã học nó. Nhưng bà ấy lại không tình cờ gặp được anh”.
Cô kéo mạnh bộ váy làm bằng vải bông pha len ra khỏi cái gói của cô. Anh đã mua cho cô bộ váy này sau ngày cưới của họ, và cô đã chạy đến nơi này cắt phần váy ra thành những mảnh để băng vết thương cho anh. “Tôi đã quyết định mình không có nơi nào để đi, vì thế có thể tốt nhất là tôi nên ở đây và làm vợ anh”. Cô lau sạch máu đến mức có thể nhìn thấy bao nhiêu nguy hiểm khi anh tự dấn thân vào cuộc đọ súng. “Dành cả đời mình để chăm sóc cho cái cơ thể đầy thương tích của anh”.
Cô mỉm cười, nhớ về những điều mà những người phụ nữ trong cửa hàng đã nói. “Tôi đoán tôi là người phụ nữ duy nhất kết hôn với anh. Nhưng tôi cảnh báo với anh, anh cần phải thay đổi thói quen của mình đi”.
Sarah đặt những ngón tay trên phần cơ bắp không bị thương nơi đùi của anh. Chạm vào anh có cảm giác giống như chạm vào cây gụ tốt. Cô có thể cảm thấy sự rắn chắc nơi những ngón tay của mình. Những vết sẹo chỉ thêm vào đặc điểm của anh thôi.
“Cả cuộc đời, tôi đã từng mong có ai đó yêu tôi, và có vẻ anh là người duy nhất làm điều đó”. Cô tiếp tục chạm vào anh, hy vọng anh biết là có người quan tâm đến anh. “Vì vậy tôi dự định sẽ yêu toàn bộ con người với chiều cao sáu feet của anh, một con người xấu tính, say xỉn và vô dụng. Tôi đã từng nghe mọi người nói rằng đừng bao giờ làm phiền một người đàn ông khi bạn kết hôn với họ, nhưng đó là họ chưa gặp anh”.
Cô túm lấy ít thảo dược và quấn vào chân anh, nơi một viên đạn trượt dọc đùi anh. Anh đã đúng, viên đạn bắn xuyên ra ngoài.
“Anh xem_” Cô chỉ con dao về phía anh khi cô di chuyển đến vết thương tiếp theo. “Những gì tôi làm chỉ chứng minh anh là một người đàn ông vô dụng, kém cỏi và đáng ghét nhất mà tôi có thể dính líu. Anh là một người cha vô trách nhiệm của bọn trẻ, anh làm cho mọi người muốn truy giết anh. Thậm chí là những quý bà đáng kính trọng cũng bàn tán về những chuyện xấu xa mà anh đã làm. Như những gì tôi biết thì chẳng có một ai thèm quan tâm xem anh sống hay chết”.
Sarah mỉm cười. “Ngoài trừ tôi, Sam Gatlin à. Anh có thể bỏ rơi tôi hay anh có thể không phải mua cho tôi một cái váy, hay anh không cần phải nói với chủ tiệm rằng tôi là vợ của anh, nhưng anh đã không làm thế. Vì vậy tôi đã quyết định anh không thể làm gì để thay đổi chuyện đó. Tôi yêu anh”. Cô biết rằng cô không hiểu điều này nhưng cô phải bắt đầu ở đâu đó. Nếu như cô sợ anh, hay căm ghét anh, thì lúc này cô đang đứng trong đám đông đối nghịch lại với anh. Vì vài lý do anh đã kết hôn với cô và anh cũng bị ép buộc lấy cô. Nó chính xác không phải một danh sách dài những đặc điểm tốt, nhưng nó là một sự khởi đầu.
Cô lau vết thương tiếp theo trong khi để ý thấy vết thương sau lưng đã lành lại. Không có lỗ đạn nào tồi tệ như cô đã e sợ. Chỉ có viên đạn chì sượt dọc cánh tay đủ sâu để khiến nó chảy máu. Vết thương ở chân cũng sẽ sớm lành lại thôi.
Cuối cùng tất cả máu đều được lau sạch và vết thương được sát trùng bằng rượu, rắc thêm dược thảo của Bà Vee và quấn băng lại. Cô đặt tay lên trái tim anh và cảm nhận làn da ấm áp cùng với nhịp tim đập đều đặn. Cô đã làm những gì tốt nhất cô có thể. Có thể khi họ trở lại thị trấn lần nữa, cô sẽ mua một hộp cứu thương.
Ngước lên, cô nhìn thấy đôi mắt sẫm màu đang nhìn chằm chằm vào cô. Cơn đau thì vẫn còn nhưng cái nhìn của anh thì hoàn toàn tỉnh táo.
Mắt anh có màu nâu, cô nghĩ, một màu nâu sô-cô-la đậm.
Không ai di chuyển. Họ chỉ nhìn lẫn nhau như thể họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Cô để yên một tay trên ngực của anh khi cô nhấc cằm lên, nhẹ nhàng chạm vào anh.
“Tôi chưa chết, Sarah”. Anh xoa xoa chỗ sưng trên trán. “Không có gì ngoài những vết phồng rộp”.
Tự cố gắng, anh từ từ ngồi dậy, coi qua cánh tay đã được băng lại.
“Anh không thể hứa hẹn về điều đó”. Cô hạ tay xuống, chạm lướt qua những vết sẹo khi cô di chuyển. “Chúng ta kết hôn chưa được một tuần và anh thì đã bị tấn công hai lần. Tôi có thể nói việc anh bị ngã là tai nạn, nhưng những vết thương đó không phải là tai nạn”.
Sam nhìn chằm chằm vào chỗ cua rẽ nơi họ đã rời khỏi con đường, sau đó kiểm tra để chắc chắn rằng khẩu súng lục của anh vẫn trong tầm với. “Tôi không muốn đề cập đến bất kì thứ gì mới ở đây, Sarah”. Anh nhắm mắt lại như thể anh sợ những điều anh đang định nói. “Tôi lên mười khi cha tôi bị giết trong Cuộc nội chiến. Ở độ tuổi đó tôi đã là người có vóc dáng to lớn, vì thế tôi đã đi theo bác và ông nội tôi mang xác cha về nhà. Mẹ tôi đã chết vài năm trước vì sinh non. Tôi đoán là những tên trinh sát Yankee (binh sĩ liên bang thời nội chiến Mỹ) nghĩ rằng chúng tôi chuyên chở hàng hóa khi bọn chúng tập kích chúng tôi. Trong vài phút cuộc đấu đã kết thúc. Toàn bộ gia đình tôi, ngoài trừ em gái nhỏ của tôi, tất cả đều chết vào ngày hôm đó”.
Giọng anh tẻ nhạt như thể những kí ức đó đã qua lâu để có thể khuấy động những cảm xúc nơi anh. “Một trinh sát Liên minh đã tìm thấy tôi nằm trên đường vài ngày sau đó, một vết thương bị đạn bắn ở ngay ngực. Tôi đã bảo với anh ta tôi đang đi về nhà”.
Những ngón tay của Sarah chạm vào vết sẹo nơi ngực của anh. Nó chỉ cách nơi cô cảm nhận nhịp đập của trái tim anh có một inch.
“Reb đã đưa tôi đến bác sĩ làm việc phía sau khu phòng tuyến. Ông bác sĩ đó chỉ liếc sơ qua tôi và yêu cầu tôi nằm nghỉ bên ngoài lều cứu thương. Tôi nghe ông ta nói rằng vết thương không có gì nguy hiểm lắm, chỉ chảy ít máu. Không cần lãng phí thời gian để chữa trị cho tôi”.
Sarah cảm giác một cơn rét buốt nơi sống lưng. “Anh đang nói cái gì vậy?”
Anh tiếp tục như thể anh không nghe thấy cô nói gì. “Tôi đã chiến đấu ở vùng biên giới gần Fort Griffin từ khi tôi đủ tuổi đăng ký giai nhập quân ngũ. Hai lần suýt bỏ mạng vì quân thù, là người sống sót duy nhất trong đại đội trinh sát. Lần đầu tiên, những người đàn ông chào đón khi tôi trở về pháo đài, tôi nghĩ mình đã thoát chết. Nhưng lần thứ hai họ tránh xa tôi như thể tôi đã lừa đảo để được sống. Điều hạnh phúc đã trở thành sự nguyền rủa”.
“Có thể chỉ là anh gặp may thôi”.
“Không, nếu như tôi là một kẻ may mắn, thì tôi sẽ không bị bắn vào lần đầu tiên. Vài năm sau khi vào quân đội, một ông bác sĩ già tại San Antonio đã chữa trị cho tôi. Ông ta bảo với tôi rằng tôi đang hồi phục nhanh hơn mức tưởng tượng. Ông ta nói có vài người đàn ông chỉ bị có một vết trầy xước da mà đã chết vì nhiễm độc trong máu, nhưng với tôi đó phải là một phát bắn thẳng đến tim trước khi tôi ngã xuống”.
“Vậy, điều anh đang cố nói với tôi là gì?”
Sam cau mày. Anh nhìn xuống bàn tay cô đang để trên những tấm chăn chỉ cách anh có vài inch. “Dường như tôi đã cố gắng để chết đi trong nhiều năm qua, Sarah. Một thời gian lâu sau khi nhìn thấy gia đình mình đều chết, tôi đã muốn đi theo họ. Sau đó khi trưởng thành, tôi nhìn thấy những người bạn của mình bị bắn trong khi tôi đang đứng ngay bên cạnh họ. Tôi không thể hiểu bất kì thứ gì đang xảy ra”.
“Vì thế anh đã trở thành thợ săn tiền thưởng?”
Anh đặt những ngón tay của mình trên tay cô. “Cuộc sống đã mất hết ý nghĩa. Tôi đã thực sự không quan tâm đến việc mình sống hay chết”.
“Và bây giờ?”
Đôi mắt sẫm màu của anh bắt gặp ánh mắt của cô. “Cô cho tôi một lý do để quan tâm đến nó”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook