When A Texan Gambles
-
Chương 15
Sarah đóng cánh cửa giữa 2 phòng và dựa lưng vào đó. Cô chưa từng làm điều gì táo bạo như thế trong đời, và cô không chắc tại sao bây giờ cô lại làm vậy. Từ khi Sam hôn cô và quay đi 2 đêm trước đây, anh đã cư xử như thể anh không hề coi cô là một người phụ nữ. Thậm chí cả khi anh ngã lên cô trong đống lá, anh cũng không làm gì cả. Cô thấy tức giận đối với những điều anh không dám làm hơn là những điều mà anh không làm. Cô không muốn trở thành vợ thật sự của anh. Cô không muốn thành vợ của ai cả. Nhưng một phần trong cô cần anh nhìn nhận mình như một người phụ nữ.
Từ cái đêm mà anh hôn cô, anh đã hành động như thể anh không thấy cô hấp dẫn nữa. Anh ôm cô. Nằm ngủ cạnh cô. Nhưng anh không hôn cô nữa. Người đàn ông đầu tiên trong đời nhìn cô bằng ánh mắt đói khát đã không còn hứng thú với cô nữa. Sự kiêu hãnh của Sarah không thể bị tổn thương như vậy, cô cần phải làm gì đó. Cơ thể Sam xô vào cánh cửa mạnh đến nỗi cô nhảy lên vì sợ hãi. Anh đứng trong cánh cửa mở nhìn cô.
“Anh cứ tưởng cửa khóa”, anh giải thích.
Giữ chặt cái khăn tắm quanh người, Sarah quay lưng đi. Cô nghĩ mình đã đi quá xa. Cô không có ý khiêu khích anh đến mức anh nổi điên như vậy.
“Đáng lẽ em không nên đóng nó lại”, cô lắp bắp, “nếu em biết anh muốn để cửa mở. Dù sao thì đây cũng là phòng anh”.
“Và em là vợ anh”. Giọng anh vang lên trầm trầm khi anh đi vào phòng.
Cô tự nhắc với bản thân mình rằng cô không sợ anh, nhưng một người đàn ông khỏa thân và giận dữ đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cạn kiệt hết dũng cảm. Anh bước một bước về phía cô, nước nhỏ giọt trên người anh khi anh di chuyển. Anh khiến cô liên tưởng đến một con thú hoang. Quyền lực, mạnh mẽ, vững chắc trong từng chuyển động. Sarah nhắm mắt lại, mong rằng anh sẽ biến mất. Khi cô mở mắt ra lần nữa, anh vẫn đang tiến lại gần. Cô lùi lại một bước và quay đi.
“Sarah, nhìn anh đi”.
Cô lắc đầu. Cô không muốn nhìn anh, dù một phần trong cô thấy cơ thể mạnh mẽ của anh thật hấp dẫn. Không có nét nào mềm mại nơi anh. Anh dường như chỉ có xương và cơ bắp. Như một con thú kiêu hãnh, cao lớn trước cô.
“Sarah”. Anh hạ thấp giọng xuống hơn nữa. “Nhìn anh đi”.
“Không”. Cô thút thít. “Anh không mặc gì cả”.
“Em đã nhìn thấy anh cởi quần áo trước đây rồi mà. Anh thấy không có gì lạ lẫm với em cả. Dù sao thì ngoài những lúc em chăm sóc vết thương cho anh, em đã kết hôn 2 lần rồi và không còn là trẻ con nữa”.
Cô cố gắng nhìn anh. “Em chưa bao giờ nhìn thấy Mitchell không mặc gì cả, chưa bao giờ trong suốt những năm bọn em lấy nhau”.
Cô muốn hét lên rằng người chồng trước của mình không khiến cô có cảm giác như khi cô nhìn Sam, nhưng cô không chắc mình biết giải thích thế nào cho anh hiểu điều này.
Sam thở dài. “Anh không hiểu tại sao em lại thấy việc không mặc quần áo là ghê tởm. Dù sao thì em cũng không mặc quần áo mà”.
Anh với tay lấy bộ quần áo ngủ bằng len dày trong cái tủ đang mở và mặc vào. Sau đó anh lấy một cái áo choàng trắng thêu màu hồng dọc cổ áo cho cô. Anh choàng lên vai cô, bước lùi lại một chút và khoanh tay vào.
“Được rồi đấy, chúng ta đã mặc quần áo. Em có thể trả lời một câu hỏi của anh không?”
Sarah xắn tay áo lên và để cho khăn tắm rơi xuống sàn.
“Được thôi”.
Cô muốn nói với anh trông anh rất lạ trong cái áo bé hơn nhiều so với anh, nhưng cô sợ anh lại cởi nó ra.
“Anh muốn nói chuyện gì nào?”
Cô đối mặt với anh. Anh cười.
“Em định chọc tức anh đấy à?”
Cô ngẩng đầu lên, không ngần ngại nói dối. “Có thể. Một chút. Có lúc anh hành động như thể quên em là một phụ nữ”.
Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ.
“Tôi có thể quên rất nhiều điều thưa bà Garrett, nhưng tôi không bao giờ quên bà là một phụ nữ đâu”.
Anh không chạm vào cô, cũng không cúi xuống hôn cô. Anh chỉ đơn giản đứng gần cô, rất gần.
“Tôi nghĩ tên tôi là bà Gatlin chứ?”, cô thì thầm, hít mùi thương thơm mát từ anh. Những giọt nước nhỏ xíu đọng trên phần ngực anh, nơi không bị che phủ bởi cái áo.
“Em muốn gì ở anh?”, anh hỏi nhỏ đến mức nếu có ai khác trong phòng thì họ cũng không thể nghe thấy.
“Nếu anh đến quá gần, em lại đuổi anh đi. Nếu anh tránh xa em, em lại chọc tức để anh đến gần hơn”.
Sarah nhìn lên anh, cảm nhận được sự ấm áp trong cái nhìn của anh trên mặt mình.
“Em không muốn gì cả”.
“Trả lời anh đi, Sarah. Anh không muốn đùa với em đâu”.
Cô hất cằm lên. Anh nói đúng. Nhưng thú nhận với anh về điều cô muốn còn nguy hiểm hơn là đùa với anh.
“Em muốn anh ôm em, chỉ thế thôi”, cô sửa lại.
Cô ghét phải thừa nhận sự yếu đuối của mình với anh. Mọi thứ ở anh đều mạnh mẽ. Sarah không thể tưởng tượng anh đã từng thừa nhận cần ai đó chưa.
“Em cảm thấy như em đã mong đợi được ai đó ôm suốt cả đời mình”.
Cô không muốn giữa họ có bất kỳ sự dối trá hay khoảng cách nào.
“Chưa ai từng ôm em cả. Em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh muốn ôm em nếu anh thấy em hấp dẫn”.
Anh nhẹ nhàng đưa một tay ra ôm lấy eo cô và tay còn lại để sau đầu gối cô. Anh nhấc cô vào vòng tay anh và ôm cô như thể đang ôm một vật vô giá.
“Anh sẽ ôm em, Sarah, nếu đó là điều em muốn. Nhưng anh chỉ có thể ôm em như một người đàn ông ôm một người phụ nữ. Đừng bắt anh ôm em như ôm một người bạn”.
Tim Sarah đập nhanh trong lồng ngực. Cô gật đầu. Anh có quyền đặt ra vài quy định. Anh đã tôn trọng những quy định của cô.
“Và khi nào anh thực hiện xong điều đó”- từ ngữ của anh cọ vào tai cô - “em sẽ không còn nghi ngờ việc anh không bị em hấp dẫn nữa”.
Anh đi qua giường đến một cái ghế đặt gần lò sưởi. Anh đặt cô vào chỗ gập lên của chiếc ghế mềm mại khi anh ngồi xuống. Trong một lúc lâu, không ai nói một lời. Cô ngả đầu lên vai anh, cánh tay mạnh mẽ của anh choàng quanh người cô. Cuối cùng anh hôn lên đỉnh đầu cô và hỏi.
“Đây có phải điều em muốn không, Sarah?”
“Vâng. Cảm ơn anh”. Cô trả lời.
Cô nhẹ nhàng duỗi người ra và cọ miệng mình vào môi anh.
“Em xin lỗi về đêm đó”, cô thì thầm. “Em biết là anh không tấn công em”.
Anh không di chuyển khi cô tiếp tục đặt những cái hôn nhẹ nhàng lên môi anh trong khi nói tiếp.
“Em đã sợ hãi, tức giận và đau đớn một chút nữa”.
Sự ngập ngừng của anh khiến cô bị kích động hơn nhiều so với bất kỳ hành động nào. Cô luồn những ngón tay lên mái tóc anh trong khi môi dưới của cô cọ vào má anh. Cô yêu việc chạm vào người đàn ông này, yêu cả hương vị và mùi hương của anh.
“Em không sợ anh đâu”.Cô thì thầm bên tai anh.
“Hãy để em trở thành người phụ nữ của anh, Sam”.
Anh nhắm mắt và ngả đầu ra sau. Sarah coi sự im lặng của anh là đồng ý. Cô vòng tay quanh cổ anh và mở cái áo khoác ra.
“Em không thấy anh ghê tởm đâu. Có thể là hơi sốc, nhưng không phải là ghê tởm. Bởi vì em đã chăm sóc vết thương cho anh nên em cảm giác là theo một cách nào đó, anh thuộc về em”.
Anh không trả lời, cô luồn những ngón tay của mình vào đám lông trên ngực anh. Cô đã nhìn thấy Mitchell mặc quần đùi vài lần, không mặc áo một lần, nhưng anh ta thường mặc quần áo tối màu trước khi trời tối và muốn có sự riêng tư trong khi tắm. Anh ta coi việc không mặc quần áo đầy đủ không những là không đúng đắn mà còn không lành mạnh. Cô chưa bao giờ có hứng thú nhìn anh ta khi anh ta không mặc quần áo, và anh ta cũng vậy.
Sam thì khác. Cô đã nhìn cơ thể anh và tự hỏi không biết cảm giác khi chạm vào anh thế nào. Và với mỗi cái động chạm, sự tò mò của cô lại gia tăng. Cô thích cái cách những cơ bắp của Sam cứng lại khi lòng bàn tay cô vuốt ve trên ngực anh.
Mitchell chỉ là người đã đến khi cô cần một chỗ ở. Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến việc nói chuyện với cô khi không cần thiết, cũng chẳng bao giờ tranh luận với cô. Đối với anh ta, cô chẳng mấy quan trọng. Sarah sẽ đánh cược với mạng sống của mình nếu Mitchell đứng dưới cơn mưa tầm tã vào đêm đó và viên cảnh sát lôi cô đi, cô sẽ chẳng buồn van xin.
Anh ta đã không mất gì để có được cô khi Granny qua đời, và đó cũng là tất cả những gì cô đáng giá với anh ta. Nhưng Sam không bao giờ đối xử tệ với cô. Anh đã trả tiền để cứu cô ta, nhưng theo một nghĩa nào đó anh thuộc về cô. Cô đã chăm sóc vết thương cho anh, giúp anh trốn thoát hơn một lần và tranh luận với anh nhiều lần. Anh có thể là người đàn ông hẹp hòi nhất Texas nhưng anh đã bảo vệ cô. Cô biết chắc chắn rằng người đàn ông mạnh mẽ và đáng sợ này sẵn sàng chết vì cô.
Sam cầm lấy tay cô, chấm dứt sự khám phá. Cô nhìn vào đôi mắt sẫm màu của anh trong khi anh đưa tay cô lên và hôn vào lòng bàn tay. Những ngón tay của cô run rẩy khi môi anh di chuyển lên cổ tay. Cô cảm nhận được nụ hôn của anh trong mỗi mạch đập trên da. Cử chỉ nhẹ nhàng của một người đàn ông mạnh mẽ như anh làm cô ngạc nhiên.
Anh há miệng ra và rà lưỡi dọc theo cổ tay cô. Đầu anh cúi xuống. Tóc anh che phủ khuôn mặt nhưng cô biết anh cảm thấy hứng thú. Khi cô rùng mình, anh kéo cô lại gần ngực anh và tiếp tục. “Sam”, cô nói hổn hển.
Anh nhìn cô, vẫn không thả tay cô ra. “Em có muốn anh dừng lại không?”
“Không, đừng anh”.
“Em nhắm mắt lại đi”, anh thì thầm. “Đừng sợ, Sarah. Anh không làm em đau đâu, anh thề đấy. Anh chỉ muốn chạm vào em thôi”.
Sự ấm áp từ lúc tắm cùng với hơi nóng từ người anh khiến cô thả lỏng người thư giãn vào chiếc ghế. Cô trôi bồng bềnh khi tay anh lướt dọc xuống đùi cô, tạo ra khao khát với mỗi cái vuốt ve. Mái tóc ẩm ướt của anh cọ vào cổ họng cô khi anh hôn phần dưới tai cô. Một cảm giác ấm áp tuyệt vời dâng lên trong cô khi tay anh lướt qua cái áo choàng mềm của cô.
Cô cảm thấy như thể anh đang trân trọng những cảm xúc của cô, trân trọng việc cô đang ở trong vòng tay anh, gần gũi và mềm mại. Sarah luồn những ngón tay vào trong tóc anh trong khi tay anh di chuyển lên vai cô. Anh kéo cô lại gần hơn, ép ngực cô lên ngực anh trong khi những ngón tay anh lướt dọc theo lưng cô. Cô muốn gừ gừ như một con mèo con và duỗi người ra dưới cái động chạm của anh. Mỗi khi cô cử động, dù nhẹ nhàng, Sam lại vuốt ve cô. Thời gian dần trôi cùng với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ đặt trên mặt lò sưởi.
Với từng phút trôi qua và từng cái vuốt ve nhẹ nhàng, cô dần trở nên quen thuộc với anh cho đến khi cô làm theo lời anh bảo và trôi bồng bềnh trên một cõi thiên đường bình yên. Tin tưởng anh thật là nguy hiểm nhưng nó vẫn còn tốt hơn sự đói khát và cô đơn. Bỗng dưng anh kéo cô lại gần hơn như muốn ôm cô thật chặt. Cô dựa người vào nhịp đập trái tim anh trong khi anh anh nhẹ nhàng di chuyển xuống lưng cô.
Cô cười và vùi mặt mình vào cổ anh để anh có thể cảm nhận cũng như nghe thấy được những tiếng thút thít thỏa mãn của cô. Cô không cử động khi nụ hôn của anh trượt dần xuống cổ. Mùi thơm sạch sẽ từ tóc anh lấp đầy phổi cô trong khi anh tiếp tục hôn phía dưới cằm. Bây giờ thì những cử động nhẹ nhất của tay anh hay đầu anh đều khiến cô bị khuấy động. Cô muốn tan chảy trong vòng tay anh, trôi theo những con sóng của nhịp đập trái tim anh. Tay anh đỡ đầu cô và kéo miệng cô đến nụ hôn của anh. Anh khiêu khích đôi môi cô cho đến khi cô mỉm cười. Đây là điều mà cô đã khao khát mà không biết miêu tả thế nào. Sarah cảm thấy mình được yêu và khao khát. Nụ hôn của anh trở nên sâu hơn. Những cái vuốt ve của anh cũng bạo dạn hơn trên làn vải mỏng của chiếc áo choàng cô đang mặc. Ý thức về việc phải dừng những cái vuốt ve thân mật thoáng qua cô. Cô di chuyển, khiến tay anh trượt khỏi eo xuống đến mông cô. Hơi thở anh bỗng trở nên rời rạc khi những ngón tay của anh khum lấy phần da thịt dưới mông cô.
“Đây có phải điều em muốn không?”, anh hỏi.
Miệng anh cù vào da cô và hơi thể ấm áp của anh trượt xuống cổ họng cô.
“Em đã cảm thấy mình giống một người phụ nữ chưa?”
“Vâng”, cô trả lời, nghĩ rằng cả đời cô đã khao khát sự gần gũi thế này. “Cảm ơn anh”.
Cô cảm thấy tiếng cười của anh. “Không có gì”, anh lẩm bẩm.
Anh ôm chặt cô để hơi thở họ hòa vào nhau. Cô trôi bồng bềnh trong giấc ngủ êm ái ngọt ngào. Sam ngắm cô trong ánh lửa. Vạt áo choàng của cô mở ra và ánh sáng soi rõ ngực cô. Anh nhìn những đốm lửa nhảy nhót trên làn da cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đúng là tạo vật đẹp nhất mà Chúa đã tạo ra. Anh chậm rãi di chuyển tay lên eo cô rồi dừng lại ngay phía dưới ngực cô. Bầu ngực mềm mại của cô khẽ cọ vào ngón tay anh, thách thức anh khám phá hơn nữa.
Cô là của anh, anh tự nhắc mình. Cô là của anh trong mắt của mọi người và trong mắt Chúa. Anh có thể chạm vào cô bất cứ chỗ nào anh muốn. Anh có quyền làm điều đó, và ngay lúc này, anh khao khát cô hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong đời. Nhưng anh muốn cô tự nguyện hiến dâng. Không buồn ngủ. Không ép buộc hay lừa gạt, cũng không thực hiện nghĩa vụ. Anh muốn cô cũng muốn anh. Anh muốn cô gọi tên anh vì khao khát. Anh không muốn chỉ là một người chồng hoặc một người đàn ông cho Sarah. Anh muốn mình là người đàn ông duy nhất mà Sarah khao khát.
Anh hạ tay xuống và kéo chiếc áo choàng khỏi ngực cô. Anh cúi xuống và hôn cô nhẹ nhàng. Miệng cô mở ra cho anh ngay cả trong giấc ngủ. Môi cô đầy đặn và chín mọng từ những nụ hôn trước. Cô thở dài khi anh nếm cô lần cuối trước khi anh đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô.
Đứng ở cửa ra vào giữa hai căn phòng, anh quay lại nhìn cô đang ngủ trong một lúc. Cô đã mang sự bình yên đến với cuộc sống của anh. Một sự bình yên mà anh chưa bao giờ biết đến.
Vài tiếng sau đó, Sarah mở một mắt ra. Anh đã đi. Bồn tắm vẫn ở trong phòng, ngọn lửa đã tắt trong lò sưởi. Cô cười và rúc mình vào chăn, nghĩ rằng cô có thể ngủ hết ngày. Nhưng ngay lúc đó, khi cô chuẩn bị ngủ lại, cô ngửi thấy mùi gì đó.
Cà phê.
Sarah quay người lại và thấy chiếc bàn cạnh cửa sổ đã được phủ một tấm khăn trải mùa trắng. Những cái đĩa to với những cái vung sáng bóng đậy bên trên.
Thịt hun khói à?
Cô nhảy ra khỏi đống chăn và rón rén lại gần. Cô cẩn thận mở một chiếc vung ra. Bánh quy. Cô lại mở những cái vung khác. Thịt hun khói và trứng. Mứt.
“Sam”, cô hét lên khi mở vung những đĩa hoa quả và những loại kẹo nhỏ xíu mà cô chưa từng nhìn thấy.
“Gì thế?”, anh hỏi khi bước sang từ phòng bên kia. “Có chuyện gì sao?”
Sarah nhìn anh nhét đuôi chiếc áo sơ mi trắng vào trong chiếc quần tối màu.
“Sam, anh không tin nổi chuyện này đâu. Có ai đó đã để tất cả những thức ăn này trong phòng của chúng ta”.
“Anh biết rồi. Anh đã gọi bữa sáng mấy tiếng rồi nhưng anh muốn đợi đến khi em ngủ dậy”.
Cô kéo một cái ghế đến cạnh bàn. “Em đang chết đói đây”
“Anh cũng thế”, anh trả lời, nhưng khi cô nhìn lên thì anh đang nhìn cô chứ không phải nhìn vào thức ăn.
Từ cái đêm mà anh hôn cô, anh đã hành động như thể anh không thấy cô hấp dẫn nữa. Anh ôm cô. Nằm ngủ cạnh cô. Nhưng anh không hôn cô nữa. Người đàn ông đầu tiên trong đời nhìn cô bằng ánh mắt đói khát đã không còn hứng thú với cô nữa. Sự kiêu hãnh của Sarah không thể bị tổn thương như vậy, cô cần phải làm gì đó. Cơ thể Sam xô vào cánh cửa mạnh đến nỗi cô nhảy lên vì sợ hãi. Anh đứng trong cánh cửa mở nhìn cô.
“Anh cứ tưởng cửa khóa”, anh giải thích.
Giữ chặt cái khăn tắm quanh người, Sarah quay lưng đi. Cô nghĩ mình đã đi quá xa. Cô không có ý khiêu khích anh đến mức anh nổi điên như vậy.
“Đáng lẽ em không nên đóng nó lại”, cô lắp bắp, “nếu em biết anh muốn để cửa mở. Dù sao thì đây cũng là phòng anh”.
“Và em là vợ anh”. Giọng anh vang lên trầm trầm khi anh đi vào phòng.
Cô tự nhắc với bản thân mình rằng cô không sợ anh, nhưng một người đàn ông khỏa thân và giận dữ đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cạn kiệt hết dũng cảm. Anh bước một bước về phía cô, nước nhỏ giọt trên người anh khi anh di chuyển. Anh khiến cô liên tưởng đến một con thú hoang. Quyền lực, mạnh mẽ, vững chắc trong từng chuyển động. Sarah nhắm mắt lại, mong rằng anh sẽ biến mất. Khi cô mở mắt ra lần nữa, anh vẫn đang tiến lại gần. Cô lùi lại một bước và quay đi.
“Sarah, nhìn anh đi”.
Cô lắc đầu. Cô không muốn nhìn anh, dù một phần trong cô thấy cơ thể mạnh mẽ của anh thật hấp dẫn. Không có nét nào mềm mại nơi anh. Anh dường như chỉ có xương và cơ bắp. Như một con thú kiêu hãnh, cao lớn trước cô.
“Sarah”. Anh hạ thấp giọng xuống hơn nữa. “Nhìn anh đi”.
“Không”. Cô thút thít. “Anh không mặc gì cả”.
“Em đã nhìn thấy anh cởi quần áo trước đây rồi mà. Anh thấy không có gì lạ lẫm với em cả. Dù sao thì ngoài những lúc em chăm sóc vết thương cho anh, em đã kết hôn 2 lần rồi và không còn là trẻ con nữa”.
Cô cố gắng nhìn anh. “Em chưa bao giờ nhìn thấy Mitchell không mặc gì cả, chưa bao giờ trong suốt những năm bọn em lấy nhau”.
Cô muốn hét lên rằng người chồng trước của mình không khiến cô có cảm giác như khi cô nhìn Sam, nhưng cô không chắc mình biết giải thích thế nào cho anh hiểu điều này.
Sam thở dài. “Anh không hiểu tại sao em lại thấy việc không mặc quần áo là ghê tởm. Dù sao thì em cũng không mặc quần áo mà”.
Anh với tay lấy bộ quần áo ngủ bằng len dày trong cái tủ đang mở và mặc vào. Sau đó anh lấy một cái áo choàng trắng thêu màu hồng dọc cổ áo cho cô. Anh choàng lên vai cô, bước lùi lại một chút và khoanh tay vào.
“Được rồi đấy, chúng ta đã mặc quần áo. Em có thể trả lời một câu hỏi của anh không?”
Sarah xắn tay áo lên và để cho khăn tắm rơi xuống sàn.
“Được thôi”.
Cô muốn nói với anh trông anh rất lạ trong cái áo bé hơn nhiều so với anh, nhưng cô sợ anh lại cởi nó ra.
“Anh muốn nói chuyện gì nào?”
Cô đối mặt với anh. Anh cười.
“Em định chọc tức anh đấy à?”
Cô ngẩng đầu lên, không ngần ngại nói dối. “Có thể. Một chút. Có lúc anh hành động như thể quên em là một phụ nữ”.
Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ.
“Tôi có thể quên rất nhiều điều thưa bà Garrett, nhưng tôi không bao giờ quên bà là một phụ nữ đâu”.
Anh không chạm vào cô, cũng không cúi xuống hôn cô. Anh chỉ đơn giản đứng gần cô, rất gần.
“Tôi nghĩ tên tôi là bà Gatlin chứ?”, cô thì thầm, hít mùi thương thơm mát từ anh. Những giọt nước nhỏ xíu đọng trên phần ngực anh, nơi không bị che phủ bởi cái áo.
“Em muốn gì ở anh?”, anh hỏi nhỏ đến mức nếu có ai khác trong phòng thì họ cũng không thể nghe thấy.
“Nếu anh đến quá gần, em lại đuổi anh đi. Nếu anh tránh xa em, em lại chọc tức để anh đến gần hơn”.
Sarah nhìn lên anh, cảm nhận được sự ấm áp trong cái nhìn của anh trên mặt mình.
“Em không muốn gì cả”.
“Trả lời anh đi, Sarah. Anh không muốn đùa với em đâu”.
Cô hất cằm lên. Anh nói đúng. Nhưng thú nhận với anh về điều cô muốn còn nguy hiểm hơn là đùa với anh.
“Em muốn anh ôm em, chỉ thế thôi”, cô sửa lại.
Cô ghét phải thừa nhận sự yếu đuối của mình với anh. Mọi thứ ở anh đều mạnh mẽ. Sarah không thể tưởng tượng anh đã từng thừa nhận cần ai đó chưa.
“Em cảm thấy như em đã mong đợi được ai đó ôm suốt cả đời mình”.
Cô không muốn giữa họ có bất kỳ sự dối trá hay khoảng cách nào.
“Chưa ai từng ôm em cả. Em chỉ nghĩ rằng có lẽ anh muốn ôm em nếu anh thấy em hấp dẫn”.
Anh nhẹ nhàng đưa một tay ra ôm lấy eo cô và tay còn lại để sau đầu gối cô. Anh nhấc cô vào vòng tay anh và ôm cô như thể đang ôm một vật vô giá.
“Anh sẽ ôm em, Sarah, nếu đó là điều em muốn. Nhưng anh chỉ có thể ôm em như một người đàn ông ôm một người phụ nữ. Đừng bắt anh ôm em như ôm một người bạn”.
Tim Sarah đập nhanh trong lồng ngực. Cô gật đầu. Anh có quyền đặt ra vài quy định. Anh đã tôn trọng những quy định của cô.
“Và khi nào anh thực hiện xong điều đó”- từ ngữ của anh cọ vào tai cô - “em sẽ không còn nghi ngờ việc anh không bị em hấp dẫn nữa”.
Anh đi qua giường đến một cái ghế đặt gần lò sưởi. Anh đặt cô vào chỗ gập lên của chiếc ghế mềm mại khi anh ngồi xuống. Trong một lúc lâu, không ai nói một lời. Cô ngả đầu lên vai anh, cánh tay mạnh mẽ của anh choàng quanh người cô. Cuối cùng anh hôn lên đỉnh đầu cô và hỏi.
“Đây có phải điều em muốn không, Sarah?”
“Vâng. Cảm ơn anh”. Cô trả lời.
Cô nhẹ nhàng duỗi người ra và cọ miệng mình vào môi anh.
“Em xin lỗi về đêm đó”, cô thì thầm. “Em biết là anh không tấn công em”.
Anh không di chuyển khi cô tiếp tục đặt những cái hôn nhẹ nhàng lên môi anh trong khi nói tiếp.
“Em đã sợ hãi, tức giận và đau đớn một chút nữa”.
Sự ngập ngừng của anh khiến cô bị kích động hơn nhiều so với bất kỳ hành động nào. Cô luồn những ngón tay lên mái tóc anh trong khi môi dưới của cô cọ vào má anh. Cô yêu việc chạm vào người đàn ông này, yêu cả hương vị và mùi hương của anh.
“Em không sợ anh đâu”.Cô thì thầm bên tai anh.
“Hãy để em trở thành người phụ nữ của anh, Sam”.
Anh nhắm mắt và ngả đầu ra sau. Sarah coi sự im lặng của anh là đồng ý. Cô vòng tay quanh cổ anh và mở cái áo khoác ra.
“Em không thấy anh ghê tởm đâu. Có thể là hơi sốc, nhưng không phải là ghê tởm. Bởi vì em đã chăm sóc vết thương cho anh nên em cảm giác là theo một cách nào đó, anh thuộc về em”.
Anh không trả lời, cô luồn những ngón tay của mình vào đám lông trên ngực anh. Cô đã nhìn thấy Mitchell mặc quần đùi vài lần, không mặc áo một lần, nhưng anh ta thường mặc quần áo tối màu trước khi trời tối và muốn có sự riêng tư trong khi tắm. Anh ta coi việc không mặc quần áo đầy đủ không những là không đúng đắn mà còn không lành mạnh. Cô chưa bao giờ có hứng thú nhìn anh ta khi anh ta không mặc quần áo, và anh ta cũng vậy.
Sam thì khác. Cô đã nhìn cơ thể anh và tự hỏi không biết cảm giác khi chạm vào anh thế nào. Và với mỗi cái động chạm, sự tò mò của cô lại gia tăng. Cô thích cái cách những cơ bắp của Sam cứng lại khi lòng bàn tay cô vuốt ve trên ngực anh.
Mitchell chỉ là người đã đến khi cô cần một chỗ ở. Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến việc nói chuyện với cô khi không cần thiết, cũng chẳng bao giờ tranh luận với cô. Đối với anh ta, cô chẳng mấy quan trọng. Sarah sẽ đánh cược với mạng sống của mình nếu Mitchell đứng dưới cơn mưa tầm tã vào đêm đó và viên cảnh sát lôi cô đi, cô sẽ chẳng buồn van xin.
Anh ta đã không mất gì để có được cô khi Granny qua đời, và đó cũng là tất cả những gì cô đáng giá với anh ta. Nhưng Sam không bao giờ đối xử tệ với cô. Anh đã trả tiền để cứu cô ta, nhưng theo một nghĩa nào đó anh thuộc về cô. Cô đã chăm sóc vết thương cho anh, giúp anh trốn thoát hơn một lần và tranh luận với anh nhiều lần. Anh có thể là người đàn ông hẹp hòi nhất Texas nhưng anh đã bảo vệ cô. Cô biết chắc chắn rằng người đàn ông mạnh mẽ và đáng sợ này sẵn sàng chết vì cô.
Sam cầm lấy tay cô, chấm dứt sự khám phá. Cô nhìn vào đôi mắt sẫm màu của anh trong khi anh đưa tay cô lên và hôn vào lòng bàn tay. Những ngón tay của cô run rẩy khi môi anh di chuyển lên cổ tay. Cô cảm nhận được nụ hôn của anh trong mỗi mạch đập trên da. Cử chỉ nhẹ nhàng của một người đàn ông mạnh mẽ như anh làm cô ngạc nhiên.
Anh há miệng ra và rà lưỡi dọc theo cổ tay cô. Đầu anh cúi xuống. Tóc anh che phủ khuôn mặt nhưng cô biết anh cảm thấy hứng thú. Khi cô rùng mình, anh kéo cô lại gần ngực anh và tiếp tục. “Sam”, cô nói hổn hển.
Anh nhìn cô, vẫn không thả tay cô ra. “Em có muốn anh dừng lại không?”
“Không, đừng anh”.
“Em nhắm mắt lại đi”, anh thì thầm. “Đừng sợ, Sarah. Anh không làm em đau đâu, anh thề đấy. Anh chỉ muốn chạm vào em thôi”.
Sự ấm áp từ lúc tắm cùng với hơi nóng từ người anh khiến cô thả lỏng người thư giãn vào chiếc ghế. Cô trôi bồng bềnh khi tay anh lướt dọc xuống đùi cô, tạo ra khao khát với mỗi cái vuốt ve. Mái tóc ẩm ướt của anh cọ vào cổ họng cô khi anh hôn phần dưới tai cô. Một cảm giác ấm áp tuyệt vời dâng lên trong cô khi tay anh lướt qua cái áo choàng mềm của cô.
Cô cảm thấy như thể anh đang trân trọng những cảm xúc của cô, trân trọng việc cô đang ở trong vòng tay anh, gần gũi và mềm mại. Sarah luồn những ngón tay vào trong tóc anh trong khi tay anh di chuyển lên vai cô. Anh kéo cô lại gần hơn, ép ngực cô lên ngực anh trong khi những ngón tay anh lướt dọc theo lưng cô. Cô muốn gừ gừ như một con mèo con và duỗi người ra dưới cái động chạm của anh. Mỗi khi cô cử động, dù nhẹ nhàng, Sam lại vuốt ve cô. Thời gian dần trôi cùng với tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ đặt trên mặt lò sưởi.
Với từng phút trôi qua và từng cái vuốt ve nhẹ nhàng, cô dần trở nên quen thuộc với anh cho đến khi cô làm theo lời anh bảo và trôi bồng bềnh trên một cõi thiên đường bình yên. Tin tưởng anh thật là nguy hiểm nhưng nó vẫn còn tốt hơn sự đói khát và cô đơn. Bỗng dưng anh kéo cô lại gần hơn như muốn ôm cô thật chặt. Cô dựa người vào nhịp đập trái tim anh trong khi anh anh nhẹ nhàng di chuyển xuống lưng cô.
Cô cười và vùi mặt mình vào cổ anh để anh có thể cảm nhận cũng như nghe thấy được những tiếng thút thít thỏa mãn của cô. Cô không cử động khi nụ hôn của anh trượt dần xuống cổ. Mùi thơm sạch sẽ từ tóc anh lấp đầy phổi cô trong khi anh tiếp tục hôn phía dưới cằm. Bây giờ thì những cử động nhẹ nhất của tay anh hay đầu anh đều khiến cô bị khuấy động. Cô muốn tan chảy trong vòng tay anh, trôi theo những con sóng của nhịp đập trái tim anh. Tay anh đỡ đầu cô và kéo miệng cô đến nụ hôn của anh. Anh khiêu khích đôi môi cô cho đến khi cô mỉm cười. Đây là điều mà cô đã khao khát mà không biết miêu tả thế nào. Sarah cảm thấy mình được yêu và khao khát. Nụ hôn của anh trở nên sâu hơn. Những cái vuốt ve của anh cũng bạo dạn hơn trên làn vải mỏng của chiếc áo choàng cô đang mặc. Ý thức về việc phải dừng những cái vuốt ve thân mật thoáng qua cô. Cô di chuyển, khiến tay anh trượt khỏi eo xuống đến mông cô. Hơi thở anh bỗng trở nên rời rạc khi những ngón tay của anh khum lấy phần da thịt dưới mông cô.
“Đây có phải điều em muốn không?”, anh hỏi.
Miệng anh cù vào da cô và hơi thể ấm áp của anh trượt xuống cổ họng cô.
“Em đã cảm thấy mình giống một người phụ nữ chưa?”
“Vâng”, cô trả lời, nghĩ rằng cả đời cô đã khao khát sự gần gũi thế này. “Cảm ơn anh”.
Cô cảm thấy tiếng cười của anh. “Không có gì”, anh lẩm bẩm.
Anh ôm chặt cô để hơi thở họ hòa vào nhau. Cô trôi bồng bềnh trong giấc ngủ êm ái ngọt ngào. Sam ngắm cô trong ánh lửa. Vạt áo choàng của cô mở ra và ánh sáng soi rõ ngực cô. Anh nhìn những đốm lửa nhảy nhót trên làn da cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đúng là tạo vật đẹp nhất mà Chúa đã tạo ra. Anh chậm rãi di chuyển tay lên eo cô rồi dừng lại ngay phía dưới ngực cô. Bầu ngực mềm mại của cô khẽ cọ vào ngón tay anh, thách thức anh khám phá hơn nữa.
Cô là của anh, anh tự nhắc mình. Cô là của anh trong mắt của mọi người và trong mắt Chúa. Anh có thể chạm vào cô bất cứ chỗ nào anh muốn. Anh có quyền làm điều đó, và ngay lúc này, anh khao khát cô hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong đời. Nhưng anh muốn cô tự nguyện hiến dâng. Không buồn ngủ. Không ép buộc hay lừa gạt, cũng không thực hiện nghĩa vụ. Anh muốn cô cũng muốn anh. Anh muốn cô gọi tên anh vì khao khát. Anh không muốn chỉ là một người chồng hoặc một người đàn ông cho Sarah. Anh muốn mình là người đàn ông duy nhất mà Sarah khao khát.
Anh hạ tay xuống và kéo chiếc áo choàng khỏi ngực cô. Anh cúi xuống và hôn cô nhẹ nhàng. Miệng cô mở ra cho anh ngay cả trong giấc ngủ. Môi cô đầy đặn và chín mọng từ những nụ hôn trước. Cô thở dài khi anh nếm cô lần cuối trước khi anh đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô.
Đứng ở cửa ra vào giữa hai căn phòng, anh quay lại nhìn cô đang ngủ trong một lúc. Cô đã mang sự bình yên đến với cuộc sống của anh. Một sự bình yên mà anh chưa bao giờ biết đến.
Vài tiếng sau đó, Sarah mở một mắt ra. Anh đã đi. Bồn tắm vẫn ở trong phòng, ngọn lửa đã tắt trong lò sưởi. Cô cười và rúc mình vào chăn, nghĩ rằng cô có thể ngủ hết ngày. Nhưng ngay lúc đó, khi cô chuẩn bị ngủ lại, cô ngửi thấy mùi gì đó.
Cà phê.
Sarah quay người lại và thấy chiếc bàn cạnh cửa sổ đã được phủ một tấm khăn trải mùa trắng. Những cái đĩa to với những cái vung sáng bóng đậy bên trên.
Thịt hun khói à?
Cô nhảy ra khỏi đống chăn và rón rén lại gần. Cô cẩn thận mở một chiếc vung ra. Bánh quy. Cô lại mở những cái vung khác. Thịt hun khói và trứng. Mứt.
“Sam”, cô hét lên khi mở vung những đĩa hoa quả và những loại kẹo nhỏ xíu mà cô chưa từng nhìn thấy.
“Gì thế?”, anh hỏi khi bước sang từ phòng bên kia. “Có chuyện gì sao?”
Sarah nhìn anh nhét đuôi chiếc áo sơ mi trắng vào trong chiếc quần tối màu.
“Sam, anh không tin nổi chuyện này đâu. Có ai đó đã để tất cả những thức ăn này trong phòng của chúng ta”.
“Anh biết rồi. Anh đã gọi bữa sáng mấy tiếng rồi nhưng anh muốn đợi đến khi em ngủ dậy”.
Cô kéo một cái ghế đến cạnh bàn. “Em đang chết đói đây”
“Anh cũng thế”, anh trả lời, nhưng khi cô nhìn lên thì anh đang nhìn cô chứ không phải nhìn vào thức ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook