Vứt Đi Nương Nương
Chương 146: Hạ Huân vương gia

- Tiểu thư, còn muốn tiếp tục tặng sao? – Dực nhi hỏi. Bắt đầu từ hôm qua Mục Tiểu Văn đã tặng những món quà nho nhỏ tới Phương phủ, thí dụ như một chậu hoa đẹp trong khu vườn nhỏ của Phủ tể tướng hoặc là cái cây xanh lá mạ xum xuê, nếu không thì là một chiếc khăn tay trên đó có thuê hình mặt cười do chính nàng làm. Mấy thứ này tặng đi rốt cuộc là để làm gì thì chính bản thân Mục Tiểu Văn cũng không biết.

Hôm qua nàng có đuổi theo muốn giải thích nhưng đáng tiếc là Phương Mặc đi quá nhanh, không thể nào đuổi kịp được. Sau đó nghĩ lại thì thấy rốt cuộc mình muốn giải thích cái gì? Dù sao cũng kết thúc rồi, hắn có hiểu lầm hay không hiểu lầm thì có quan hệ gì đây.

Nhưng nàng không muốn nhìn thấy hắn khổ sở, đau đớn, nàng cũng không biết làm sao để khiến hắn vui vẻ nên mới nghĩ ra cách tặng vài món đồ. Không có lý do nào để tặng những món đồ có giá trị lớn, huống chi phủ tể tướng cũng tặng không nổi mấy món quà quý báu ấy, nên chỉ có thể tặng vài thứ kỳ quái này. Mục Tiểu Văn phát hiện năng lực xử lý tình huống và khả năng giải quyết hậu quả của mình cực kỳ yếu kém.

Dưới chân xuất hiện một viên đá nhỏ trắng noãn bóng loáng, hình thù đáng yêu, Mục Tiểu Văn liền nhặt lên, nói:

- Đưa cái này tới Phương phủ đi.

Dực nhi đi lên nhận viên đá đặt vào trong một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn:

- Nếu là người bên ngoài chỉ e không thể nào hiểu nổi nhưng Phương công tử không giống với họ. Cho dù tiểu thư có tặng cái gì đó kỳ quái thì Phương công tử cũng sẽ hiểu được dụng tâm của tiểu thư, dù có giận dỗi gì thì nhất định sẽ tiêu tan hết. – ngừng một chút, Dực nhi lại nói. – Nên đi gặp Hạ Huân vương gia rồi!

Mục Tiểu Văn tâm phiền ý loạn, gật đầu “Ừ” một tiếng, bỗng nhớ tới cái gì liền hỏi:

- Hoàng thượng đang làm cái gì vậy?

- Người nói là muốn nhìn qua khuê phòng của tiểu thư…

- Ờ! – chỉ có giường với bàn thôi, nơi nào mà chẳng có. Không biết rốt cuộc hắn muốn nhìn cái gì nữa. – Ta đi gặp vương gia, có hoàng thượng đi cùng sẽ không tiện lắm đúng không?

Dực nhi suy nghĩ một chút, nhãn tình sáng lên có giảo hoạt:

- Tiểu thư, nếu không hãy đem hòn đá nhỏ này cho hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ nghi hoặc, nói không chừng sẽ quên luôn chuyện muốn đi tới phủ vương gia ấy chứ.

- Thật không? – Mục Tiểu Văn nghi hoặc. Gần đầy lòng nàng lúc nào cũng phiền loạn, đối với một số chuyện hơi khó nghĩ, chậm chạp, chẳng hạn đối với đề nghị này của Dực nhi , bản thân nàng hoàn toàn không phát hiện được rốt cuộc có đúng hay không. Nhưng mà, cảm giác vẫn thấy rất ngây thơ. Hoàng thượng sẽ vì một viên đá nhỏ này mà khiến cho đầu óc bị đóng băng sao? Bất an vẫn cứ bất an, cho dù Dực nhi có đem viên đá kia ném ra ngoài thì nàng vẫn gật đầu.

Bên ngoài phòng Mục Tiểu Văn, Lý Vân Thượng nắm chặt viên đá nhỏ trong lòng bàn tay, hơn nửa ngày nói không ra lời. Chỉ là một viên đá nhỏ mịn láng mà thôi nhưng là do nàng tặng nên bất giác sinh ra một thứ cảm giác ấm áp lạ thường.

Bên trong phòng, chiếc bàn đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, nếu không biết trước mọi chuyện thì tuyệt đối sẽ không ai biết đây chính là khuê phòng của một nữ tử mà tưởng là phòng khách ở tửu lâu. Nhưng mà nghĩ tới nơi này đã có sự hiện diện của nàng, Lý Vân Thượng lại cảm thấy từng đợt tê dại. Có người đưa tới hòn đá này, cảm giác hạnh phúc ngây ngất mãnh liệt dâng lên khó mà kiềm chế.

- … Ngươi muốn đứng chỗ này bao lâu chứ? – Thôi Minh Vũ chớp mi, hỏi.

- Ngươi đi xuống trước đi. Bây giờ trẫm muốn một mình.

Hắn dùng “trẫm” cho nên hiểu là đang ra lệnh cho Thôi Minh Vũ lui xuống. Lúc trước không đồng ý cho hắn đi theo vào phòng, bây giờ lại đuổi hắn đi. Trước sau như một, đôi mắt hoa đào của Thôi Minh Vũ miễn cưỡng xuống, lúc này nơi đáy mắt sinh ta một tia tức giận, cười lạnh rồi xoay người rời đi.

Ngoài cửa phủ, Mục Tiểu Văn thấy quả nhiên Lý Vân Thượng không tới nên không khỏi tán dương nhìn về phía Dực nhi, đồng thời càng phát hiện bản thân không có năng lực phán đoán và giải quyết vấn đề. Dực nhi nói ý vương gia là muốn một mình nàng tới, Mục Tiểu Văn suy nghĩ miên man một hồi rồi cũng quyết định đi. Không lâu sau thì tới phủ vương gia, nàng mới xuống kiệu thì đã có hạ nhân chạy tới nghênh đón nàng vào hậu hoa viên. Xuyên qua một đoạn hành lang dài treo đủ loại đèn lồng rũ xuống, trong không khí chợt thoang thoảng mùi hương tươi mát. Xa xa, trong đình có một thân ảnh bạch y đã đứng đó tự bao giờ.

Cách khá xa nên Mục Tiểu Văn không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của y. Đi thêm vài bước thì nàng mới nhìn ra y đang mỉm cười, một nụ cười ấm áp, trong trẻo, ánh mắt nhìn theo nàng chầm chầm đi tới. Cuối cùng cũng tới bên cạnh bàn đá, nhìn nàng khẽ cười:

- Nàng đã đến rồi!

Mục Tiểu Văn mỉm cười, gật đầu:

- Vương gia!

Nàng ngồi đối diện với hắn, đánh giá xung quanh. Phong cảnh y hệt như người ngay trước mặt đây, ôn nhuận, thanh thản, bất tri bất giác tâm trạng bình tĩnh lại rất nhiều, những u ám kia trôi dạt đi.

Lý Vân Hạ rót một ly trà đặt trước mặt Mục Tiểu Văn . Mục Tiểu Văn có điểm nghi hoặc mà nâng lên nhấm nháp, miệng khen ngợi:

- Uống rất ngon! – khi uống cảm giác rất thoải mái, hương vị thanh lương, ngay cả một người dốt đặc về trà như nàng cũng có suy nghĩ trà này rất hợp với phong cảnh.

- Nàng còn nhớ đây là trà gì không?

- Trà gì? – Mục Tiểu Văn hỏi ngược lại.

- Không còn nhớ sao? – Lý Vân Hạ buông mắt, mỉm cười. – Hảo trà!

- Hảo trà? Ồ. Mục Tiểu Văn sực nhớ, tên trà này do chính nàng đặt cho. Một thứ trà không tầm thường bị nàng tùy tiện đặt tên, hơn nữa lúc ấy lúc ấy người này thân là Đại hoàng tử Lý Vân Hạ ra lệnh cho nên nó mới được lan truyền ra ngoài, ngẫm lại có chút xấu hổ. Nhưng mà mùi vị của nó không tệ, Mục Tiểu Văn uống thêm vài ngụm mới hỏi:

- Vương gia hẹn ta tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?

Lý Vân Hạ cười đáp:

- Không có chuyện gì quan trọng thì không được hẹn gặp sao? Đúng lúc hoa nở mà.

- Đương nhiên không phải vậy. Xem ra vương gia muốnTiểu Văn được ngắm cảnh, nếu vậyTiểu Văn cung kính không bằng tuân mệnh rồi!

Lý Vân Hạ cười mà không nói. Bao bọc quanh thân y là một thứ ánh sáng ôn hòa khiến cho người ta có cảm giác không thể bỏ rơi. Mọi thứ xung quanh đã biến hóa nhưng y thì hình như chưa có bất cứ thay đổi nào. Cho dù là bị cướp đi ngôi vị hoàng đế hay là bị người ta hãm hại thì y vẫn như lúc này, chỉ mĩm cười nhẹ nhàng, thanh thản tựa gió mát. Trong cảnh thương hải tang điền thì có quá nhiều thứ phải biến mất, duy mình y là vẫn ôn hòa trước sau như một.

Mục Tiểu Văn nhìn mặt hồ xa xa, trong tầm mắt thoáng qua hai con vật khiến nàng bật thốt lên:

- Uyên ương!

Lý Vân Hạ cười nói:

- Lần đầu gặp nàng, nàng gọi uyên ương là vịt. Khi đó ta đang nghĩ sao lại có một nữ tử như vậy.

- Vậy sao? – chuyện rất xưa, Mục Tiểu Văn đã không còn nhớ nổi.

- …Tiểu Văn.

- Dạ? – Mục Tiểu Văn quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lý Vân Hạ. Ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa đã không còn như trước, lúc này dẫn theo vài tia nghiêm túc, trịnh trọng làm Mục Tiểu Văn không hiểu được ý gì. Giống như… chờ mong!?

- Vương gia?

- Tiểu Văn, nếu như… – Lý Vân Hạ mở miệng, sắc mặt lo lắng mơ hồ. – Ta nói là nếu như nhé. Không phải nàng thích hướng tới tự do sao? Nếu như có người nguyện ý cùng nàng chu du thiên hạ, cả đời tiêu diêu tự tại, nàng có bằng lòng không? Hoặc là, nếu như nàng thích nhà tranh đơn sơ thì hắn cũng sẽ nguyện ý cùng nàng sống một cuộc sống đạm bạc, đơn giản thì nàng có đồng ý không?

Mục Tiểu Văn buồn bã nói:

- Hắn có thể bỏ lại nhà, bỏ lại tất cả những gì ở nơi này sao?

- Nếu hắn đồng ý thì sao? Hắn không theo đuổi danh lợi, không tam thê bốn thiếp, chỉ nguyện có một mình nàng, cả đời vì nàng mà lo lắng, đau lòng; cả đời bảo vệ nàng, cùng nàng ngắm mặt trời lên rồi mặt trời lặn, cùng nàng du ngoạn khắp nơi, cùng nàng sống tới già.. Nếu vậy nàng có vui vẻ đón nhận không?

Hắn nói có chút dồn dập, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thường nhưng so với hằng ngày thì có điểm bất đồng, sốt sắng. Mục Tiểu Văn kinh ngạc:

- Vương gia cũng muốn thay Phương Mặc làm một thuyết khách sao?

Lý Vân Hạ thoáng cứng ngắc:

- … Nàng vẫn nghĩ tới Phương Mặc sao? Không phải hắn mà là một người khác.

- Hoàng thượng? Không phải chứ, hắn đã sớm không còn nhớ ta là ai rồi.

- …Nếu như còn người khác thì sao?

Mục Tiểu Văn cười khổ:

- Vương gia nói đùa, sao còn có người như thế chứ?

- … Nếu như có thì sao?

Sự kiên trì này càng làm cho Mục Tiểu Văn thêm kinh ngạc. Nhưng mà nàng vẫn nghiêm túc suy nghĩ:

- Vương gia, không gạt người, cho dù có người như vậy nhưng nếu mình không yêu thương hắn thì cũng không có cách nào chấp nhận>

Không biết có phải ảo giác không, Mục Tiểu Văn cảm thấy Lý Vân Hạ hình như bị ai đó đánh trúng một đòn đau điếng, trong mắt hiện lên mất mát. Nhưng khi nhìn kĩ thì y vẫn giữ một bộ dáng ôn hòa như cũ.

- …Tiểu Văn, nói không chừng nàng sẽ từ từ yêu thương hắn.

- từ từ là bao lâu đây?

- Lâu ngày thì sinh tình. Nếu như thử một chút, nói không chừng nàng sẽ rất nhanh yêu hắn.

Mục Tiểu Văn không khỏi cười:

- Vương gia, nếu như chỉ là nếu như mà thôi, cũng chỉ có một người đặt giả thuyết. Vương gia đang muốn làm chuyên gia sao?

Lý Vân Hạ không cười đáp:

- Nếu như có một người mà nàng không thương nhưng người đó lại hy vọng được ở bên cạnh chăm sóc nàng cả đời thì nàng có bằng lòng không? Cho dù nàng không thương hắn, có thể cho hắn một cơ hội không?

Y hỏi chăm chú như vậy, tưởng so với người lúc trước là hai, Mục Tiểu Văn nhất thời cấm khẩu không biết phải trả lời như thế nào.

- Ta biết hôm nay nàng có tâm sự nên ngươi không nhất thiết phải trả lời ngay, sau này từ từ trả lời cũng được.

Nói xong những lời này Lý Vân Hạ như trút được gánh nặng, khuôn mặt ôn hòa giãn ra:

- Được rồi, ta dẫn nàng đi nhìn những cây hoa mới nở trong phủ.

Lúc rời khỏi phủ, Mục Tiểu Văn còn có chút thẫn thờ khó tin. Thì ra mỗi người đều có một bí mật, một tâm sự. Bí mật của y vốn là vấn đề kia nhưng rốt cuộc vấn đề đó là có ý nghĩa gì. Nhìn bây giờ y tâm phiền ý loạn như vậy đừng nói là trả lời, cho dù nàng có muốn suy nghĩ một chút cũng khó lòng hiểu được. Nếu không bắt buộc phải trả lời ngay lập tức vậy thì từ từ đã, quay về hỏi thử Dực nhi xem sao, có lẽ sẽ có đáp án đúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương