“Bạn? Em với anh ấy có thể ư?” Mộc Mộc lắc đầu, đáp án không cần nói cũng biết.
Làm sao cô có thể dùng thứ tình cảm phóng khoáng này mà thản nhiên đối mặt với hắn. Hai năm trước, khi cô gặp được Trác Siêu Việt, cũng đã từng cố gắng, coi Trác Siêu Việt như bạn, thậm chí là người nhà, cô cho rằng mình có thể làm được, cuối cùng phạm phải lỗi lầm không cách nào tha thứ.
Bây giờ, cô vất vả mới có thể sửa chữa được lỗi lầm này, làm sao có thể xuất hiện ngay lúc hắn vừa phai nhạt.
Nhưng là, cô thật sự rất muốn gặp hắn, ý niệm muốn gặp hắn như rễ cây ngàn năm, cuốn chặt lấy suy nghĩ trong cô, cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Trác Siêu Nhiên thấy hồi lâu cô không nói, lại hỏi: “Anh luôn luôn thích những khúc đàn dương cầm của em, không biết anh có đủ thể diện mời em đàn một khúc vào lễ đính hôn của bọn anh không?”
“Cho em suy nghĩ lại một chút.”
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên gật gật đầu, không cưỡng cầu nữa, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, thuần thục băng lại vết thương trong bàn tay cô. Cách xa nhiều năm, anh thay đổi rất nhiều, nhưng sự dịu dàng khi mới quen một chút cũng chưa biến đổi, vẫn tự nhiên như thế dốc lòng quan tâm cô, giống như giữa hai người chưa từng có sự phản bội và thương hại.
“Siêu Nhiên, anh không hận em sao?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi, giọng nói mơ hồ dường như không có, “Anh đừng tốt với em như vậy, em không xứng.”
“Không có yêu, tại sao phải hận?”
Anh thoải mái cười, “Lúc trước quả thật anh rất tức giận, tức giận vì cả hai người đều không tin anh sẽ chúc phúc cho mình, thà chọn cách lừa gạt anh, phản bội anh, chứ không chịu nói rõ ràng mọi chuyện. Sau này dần dần anh cũng hiểu… Hai người không phải không tin, mà là không muốn để anh phải chúc phúc cho mình. Cả hai thà rằng tách ra, cũng không hi vọng anh lùi bước.”
Rốt cuộc anh cũng hiểu, hiểu sự day dứt, hiểu sự lựa chọn của họ.
Có những lỗi lầm, không phải vô tâm, mà bởi quá để tâm.
Anh vỗ vỗ bả vai càng gầy yếu hơn so với trước của cô, nhưng đã kiên cường hơn rất nhiều, đứng dậy. Đi ra cửa, anh nói với cô mấy câu cuối cùng: “Mộc Mộc, từ ngày đầu tiên anh biết em, anh thấy em ngồi dưới tàng cây khóc trong đêm khuya, anh đã nghĩ bảo vệ em, chăm sóc em… Cho dù em đối với anh thế nào, cũng không biết quan hệ giữa em và Siêu Việt ra sao, ý nghĩ này của anh vẫn không hề thay đổi. Sau này, anh vẫn có thể chăm sóc cho em. Cho dù em cần gì, hãy đến tìm anh, nếu có thể, anh nhất định cố hết sức làm cho em.”
“Em, em sẽ đi!” Mộc Mộc cố nén nước mắt “Lễ đính hôn của anh, em nhất định sẽ đi.” Cô quyết định đi không phải vì người khác, mà chỉ vì người đàn ông trước mắt, Trác Siêu Nhiên đối với cô như thế, bất luận đúng sai, cô phải vì anh mà đàn một khúc nhạc đẹp nhất, chúc anh cả đời hạnh phúc.
*********
Buổi chiều ngày hôm sau, Trác Siêu Nhiên lại đến, mang theo thịt dê và thịt trâu tươi. Mộc Mộc còn chưa kịp ra đón, mấy đứa nhỏ trong trường học lâu rồi không ngửi qua mùi thịt hưng phấn vây quanh anh, giống như những con khỉ láu lỉnh, còn liên tiếp hỏi hiệu trưởng khi nào có thể ăn.
“Bây giờ ăn, đi đốt lửa, chúng ta nướng thịt.”
Bọn nhỏ sung sướng reo mừng, lửa trại hừng hực dấy lên.
Đêm hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên ngồi trước lửa trại nướng thịt, uống rượu, nói chuyện phiếm, tán gẫu cuộc sống hai năm qua, nói chuyện phong thủy Tây Tạng. Tây Tạng thực sự là một vùng niết bàn, cho dù bọn họ có nhuốm chút phong sương, nhưng thứ che kín nơi đáy lòng dường như đã bị vùng đất này thanh lọc. Hai người như bạn bè cũ đã lâu, hoặc là trầm mặc, hoặc là tán gẫu đều thoải mái tự tại. Lúc nào chẳng hay, bọn họ nói đến Tiểu Thường, bạn gái Trác Siêu Nhiên.
“Cô ấy hoàn toàn khác với em, giống như ánh nắng mặt trời…” Nhắc tới Tiểu Thường, ánh mắt Trác Siêu Nhiên trở nên dịu dàng, Mộc Mộc bất giác ngẩn ngơ nhìn, bởi vì xuyên qua ánh mắt Trác Siêu Nhiên, cô dường như phảng phất thấy bóng dáng của một người khác, cũng khuôn mặt này, cũng sự dịu dàng này…
“Em đang nhìn… anh sao?” Trác Siêu Nhiên cười hỏi, giọng nói ra chiều hiểu biết.
Mộc Mộc vội vàng thu lại ánh nhìn, buồn rầu cúi xuống nhấp một ngụm rượu trắng nhỏ, lại bị chén rượu nóng làm bỏng đầu lưỡi.
Trác Siêu Nhiên không nhịn được bật cười, Mộc Mộc vừa rát đầu lưỡi, vừa cười với anh, hai người không chút xa cách, quan hệ này, giống như người yêu, càng giống hơn là tình bạn. Cười một hồi, cả hai không tự giác lặng đi. Trác Siêu Nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên có chút thương tiếc
“Cậu ta về rồi, trưa nay.”
Mộc Mộc hồi hộp nắm chặt tay, không để ý đến vết thương chưa kịp lành lại ứa máu. Thời gian có thể cầm máu vết thương, nhưng chẳng cách nào khiến nó hoàn toàn lành lại, bất kỳ khi nào chạm đến, máu vẫn chảy không thôi. Cô cắn môi, sợ chỉ cần buông lỏng ra sẽ hỏi: Anh ấy sống tốt không? Có khỏe không? Có bạn gái hay chưa? Cô biết bản thân mình không nên hỏi.
Trác Siêu Nhiên dường như có thuật đọc tâm, nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Mộc.
“Anh đến Tây Tạng không bao lâu, cậu ấy phải đi Siberia làm ăn… Đã lâu rồi anh không gặp.”
Mộc Mộc ngừng thở, sợ tiếng hít thở sẽ cản trở lời anh nói, cô thích lẳng lặng như vậy mà lắng nghe, không giải thoát khát vọng ráo riết trong lòng.
“Cậu ấy thay đổi rất nhiều, thành thục hơn, trầm ổn hơn, nói cũng ít đi…” Trác Siêu Nhiên dừng một chút, cười khổ, tiếp tục, “Bọn anh chỉ hơn một năm không gặp, lại giống như xa cách mười mấy năm, gặp nhau cũng không biết nên nói gì.”
“Anh ấy, về một mình sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, chuyện này không hề liên quan đến cô, nhưng cô lại vô cùng muốn biết đáp án.
“Không, cậu ta dẫn theo một cô gái Nga.”
Mộc Mộc hít sâu vài hơi, vẫn cảm thấy như thiếu dưỡng khí, cô uống một hớp rượu lớn, rượu trắng sặc trong cổ họng, làm cho cô ho khan kịch liệt. Trác Siêu Nhiên vỗ lưng cô, “Đây không phải kết quả em muốn ư?”
Cô gật mạnh đầu, nhưng lòng lại càng trĩu xuống. Thì ra, khi thực sự đối mặt lại đau khổ như vậy.
“Nhưng anh không nói cho cậu ta em ở đây.”
“Ừm, cám ơn!”
Trác Siêu Nhiên lấy ra một tấm thiệp mời đặt vào tay cô, trên mặt viết ngày giờ ngày mai. “Em có thể không đến, anh không miễn cưỡng.”
“Nhất định em sẽ đến đúng giờ!”
Cô ngẩng đầu lên, ly rượu trắng chảy vào yết hầu, lại hóa thành nước theo hốc mắt chảy ra… Đây không phải kết cục cô muốn, không phải!
*********
Đêm dài nhất trong cuộc đời cô trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mộc Mộc ngồi trên chiếc xe Trác Siêu Nhiên cử đến đón đi vào thành phố.
Lễ đính hôn của Trác Siêu Nhiên tổ chức ở một khách sạn nhỏ gần doanh trại, mặt tiền không lớn, nhưng trang hoàng rất khí thế. Mộc Mộc vừa xuống xe, thấy Trác phu nhân xa xa đứng tiếp đón, bà vẫn trang trọng cao quý như vậy, mỉm cười chào đồng nghiệp, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt, chiếc vòng ngọc lục bảo càng tôn thêm vẻ tao nhã, thanh cao.
Lúc liếc nhìn, bà cũng thấy Mộc Mộc, vẻ mặt hơi đanh lại, nhưng cũng không kinh ngạc, xem ra trước đó Trác Siêu Nhiên đã có nói qua rồi. Sau vài giây chần chờ, Trác phu nhân lặng lẽ kéo người đàn ông bên cạnh, ghé vào tai ông ta nói mấy câu. Lúc này Mộc Mộc mới nhận ra người đàn ông đó bề ngoài cùng Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt có đến năm phần tương tự, khí phách bừng bừng, chỉ là hơn bọn họ vài phần từng trải, cơ trí và trầm ổn.
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, khẽ gật đầu, ông ta không cười, nhưng lông mày lại toát lên vẻ hiền lành phúc hậu, Mộc Mộc do dự đến gần, “Cháu chào hai bác.” Thấy ông hơi tránh người, ý bảo cô đi vào, cô lập tức cúi người thật sâu, rồi đi vào khách sạn…
Mộc Mộc đã từng ngàn vạn lần ảo tưởng khung cảnh hai người gặp lại, nhưng bây giờ, khi sắp gặp lại rồi, cô không chút nào vui sướng, mà có cảm giác phải bước đến một vực sâu, mỗi bước mỗi bước đều có thể tan xương nát thịt.
“Cứ như vậy đi!”
Giọng nói trầm thấp truyền đến. Là giọng nói Trác Siêu Việt! Mộc Mộc lập tức ngây ra, không kịp suy nghĩ, đột nhiên quay đầu. Trác Siêu Việt vừa cúp điện thoại, hơi ghé mắt, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.
Giống như có một dòng điện lóe ra trong nháy mắt, mà như dài hơn cả đời người. Dáng hình hắn rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức không che giấu nổi sự ngạc nhiên, thảng thốt, còn có hình ảnh cô phản chiếu trong đôi mắt thâm màu rám nắng ấy… Tiến đến phía trước, cô cố gắng ngụy trang, hai má khẽ ửng hổng trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, lông mi thanh thoát, nhu nhược như rặng núi phía xa xăm, mái tóc dài mềm mại cố ý uốn xoăn, khoác trên người chiếc váy vàng nhạt Trác Siêu Nhiên cho người đưa đến.
Chiếc váy vàng nhạt, thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, lại cổ điển thanh tao. Đáng tiếc, cô còn chưa nhìn được bao nhiêu, đôi mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, ngoài hơi nước, cái gì cũng không thấy được.
“Đã lâu không gặp.”
Hắn mở miệng, chỉ đơn giản một câu, lại như cả biển trời đau đớn.
“Em…”
Cô muốn nói gì đó, vừa mở miệng lại không cách nào lên tiếng. Cô đang muốn thử lại một lần, bỗng nhiên có một cô gái Nga hơn hai mươi tuổi chạy đến, thân thiết ôm lấy cánh tay Trác Siêu Việt, nói thứ ngôn ngữ gì đó cô nghe không hiểu. Trác Siêu Việt tỉnh táo lại, bình tĩnh cười với Mộc Mộc, gật đầu chào hỏi, sau đó, lướt qua.
Khi Trác Siêu Việt đi qua người cô, trái đất giống như ngừng quay, một cơn gió lạnh quấn lấy tim cô… Cô liếm cánh môi khô rát, vội vàng tìm đề tài.
“Bạn gái anh rất đẹp!”
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn tìm chuyện gì đó nói với hắn trong chốc lát, để có thể ngắm hắn lâu hơn mà thôi.
Bước chân hắn hơi ngừng lại, “Không xinh đẹp bằng em…” Đó là một thứ thanh âm không chút cố kỵ, một lời khen không có thành ý, nhưng Mộc Mộc nghe qua lại thấy ý nhị vô thường. Khóe miệng Trác Siêu Việt cong lên giễu cợt, “Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ đi mà không từ giã…”
Những lời này, là lời đối thoại điển hình mang tên “Trác Siêu Việt”, chuẩn xác đâm vào nơi yếu ớt nhất trong Mộc Mộc. Đúng vậy, là cô không để ý đến hắn cương quyết buông tay, thậm chí ra đi không lời từ giã, cho đến tận bây giờ, cô còn hy vọng điều gì xa vời? Hy vọng hắn sẽ chờ cô? Hy vọng hắn sẽ nói, “Anh tìm em lâu rồi, anh yêu em, đừng rời xa anh được không?” Cô dựa vào cái gì mà mong chờ điều đó! Mộc Mộc cười chua chát, nhẹ nhàng xoay người. Nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, tan trong bụi bặm. Cô hơi ngẩng đầu lên, bước chân nhanh hơn. Cô không hối hận, yêu hắn không hối hận, rời đi cũng không hối hận, bởi những đợt pháo hoa đêm hôm đó chứng kiến tình yêu của hai người, mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ đẹp đẽ.
********
Nghi thức đính hôn lãng mạn cử hành trong tiếng ca kinh điển “Điều lãng mạn nhất” tiếng Trung, Trác Siêu Nhiên nắm tay Tiểu Thường hướng từng người nhận lời chúc phúc. Trên gương mặt mỗi người đều rạng rỡ nụ cười, không ai để ý đến, trong một góc nhỏ bé có người lặng lẽ lau khô nước mắt, đi lên khán đài, ngồi bên chiếc đàn dương cầm trắng thuần khiết. Cho đến khi thứ âm nhạc kinh diễm vang lên, tiếng dương cầm như những bong bóng xà phòng mộng ảo bay khắp căn phòng, sự chú ý của mọi người mới dời lên phía trên, nhìn vào bóng dáng tiêm gầy bên cạnh cây đàn. Bản nhạc mà Thân Dĩ Thiên tâm đắc nhất, rất xứng với ngón đàn biểu diễn đầy tình cảm của Mộc Mộc, những người không biết gì về âm nhạc cũng cảm thấy hạnh phúc đang phảng phất lan tỏa trong mình. Ngày tốt cảnh đẹp, khóe miệng mọi người không tự giác đượm ý hân hoan… duy chỉ có Trác Siêu Việt, khóe môi hắn mím càng chặt, mày nhíu càng sâu. Trác Siêu Nhiên ngồi bên cạnh khoác một tay lên vai hắn, cúi người chậm rãi, “Đây là bản nhạc đẹp nhất tôi từng được nghe.”
Trác Siêu Việt đáp trả lại bằng một ánh mắt lạnh lẽo thị uy.
“Anh giống như đòi mạng lôi em từ Siberia về, rốt cuộc là vì muốn em tham gia lễ đính hôn của anh, hay vì muốn em nghe bản nhạc này?”
“Lễ đính hôn bỏ lỡ vẫn còn lễ kết hôn, nhưng bản nhạc này một khi bỏ lỡ, chỉ sợ cậu không còn cơ hội nghe lại.”
“Từ khi nào anh trở nên nhiều chuyện như vậy?!”
Sắc mặt Trác Siêu Việt khó nén được giận dữ, đang muốn bỏ đi, lại bị Trác Siêu Nhiên đè xuống.
“Đi qua mời cô ấy một ly rượu,” Trác Siêu Nhiên rót đầy vào ly hắn, “Nói thế nào cũng đã từng yêu nhau, không làm bạn, cũng không nên làm kẻ thù.”
“Chuyện của em không cần anh xen vào, em không muốn có liên quan gì đến cô ta nữa!”
“Tôi biết cậu hận cô ấy, hận cô ấy nói đi là đi, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến tình cảm và kiêu hãnh của cậu. Nhưng cô ấy cũng đâu vui vẻ gì, đến nơi thâm sơn cùng cốc này chịu mọi khổ sở, ở một gian phòng gió lùa hai mùa đông giá rét…”
Bốn chữ “Mùa đông giá rét” làm cho sắc mặt Trác Siêu Việt càng thêm tối tăm, ngón tay không tự giác xiết chặt ly rượu. Có khách lại chào hỏi, Trác Siêu Nhiên không nói thêm gì nữa, cầm ly rượu đứng dậy tiếp đón. Cái gì rồi cũng đến hồi kết thúc, mọi người tản mát rời đi. Mộc Mộc nhìn thoáng qua người đàn ông gần trong gang tấc mà không có cách nào chạm đến, yên lặng không một tiếng động xuyên qua dòng người, hướng về phía hành lang dài. Không biết có phải bởi một đêm không ngủ, cơ thể cô nhẹ bẫng, càng chạy càng như chao đảo. Cô muốn vịn vào vách tường để chống đỡ cơ thể sắp khuỵu xuống, nhưng vách tường giống như lung lay, với thế nào cũng không đến. Bỗng nhiên, cô chạm vào một đôi bàn tay, hơi ấm quen thuộc làm cả người cô run lên.
“Em muốn đi đâu?”
Giọng nói trầm thấp đặc hữu vang bên tai, cùng với hơi thở ấm áp, nhất thời, bóng đen ập xuống, cô không còn nghe thấy gì, cũng không còn nhìn thấy gì, một chút cảm giác cũng không có, giống như đang chết đi. Cô cố gắng hít vào, lắc đầu lung tung mới chậm rãi khôi phục tri giác.
“Em phải đi.”
“Đi?”
Hơi thở hắn đột nhiên trầm xuống, “Em nói với tôi một câu ‘hẹn gặp lại’ khó như vậy sao?”
“Em…”
Lời cô còn chưa nói ra miệng, đôi tay ấy đã mạnh mẽ ôm lấy cô. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó cánh môi nóng rực bị cường hãn bao phủ…
Làm sao cô có thể dùng thứ tình cảm phóng khoáng này mà thản nhiên đối mặt với hắn. Hai năm trước, khi cô gặp được Trác Siêu Việt, cũng đã từng cố gắng, coi Trác Siêu Việt như bạn, thậm chí là người nhà, cô cho rằng mình có thể làm được, cuối cùng phạm phải lỗi lầm không cách nào tha thứ.
Bây giờ, cô vất vả mới có thể sửa chữa được lỗi lầm này, làm sao có thể xuất hiện ngay lúc hắn vừa phai nhạt.
Nhưng là, cô thật sự rất muốn gặp hắn, ý niệm muốn gặp hắn như rễ cây ngàn năm, cuốn chặt lấy suy nghĩ trong cô, cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Trác Siêu Nhiên thấy hồi lâu cô không nói, lại hỏi: “Anh luôn luôn thích những khúc đàn dương cầm của em, không biết anh có đủ thể diện mời em đàn một khúc vào lễ đính hôn của bọn anh không?”
“Cho em suy nghĩ lại một chút.”
“Ừm.” Trác Siêu Nhiên gật gật đầu, không cưỡng cầu nữa, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, thuần thục băng lại vết thương trong bàn tay cô. Cách xa nhiều năm, anh thay đổi rất nhiều, nhưng sự dịu dàng khi mới quen một chút cũng chưa biến đổi, vẫn tự nhiên như thế dốc lòng quan tâm cô, giống như giữa hai người chưa từng có sự phản bội và thương hại.
“Siêu Nhiên, anh không hận em sao?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi, giọng nói mơ hồ dường như không có, “Anh đừng tốt với em như vậy, em không xứng.”
“Không có yêu, tại sao phải hận?”
Anh thoải mái cười, “Lúc trước quả thật anh rất tức giận, tức giận vì cả hai người đều không tin anh sẽ chúc phúc cho mình, thà chọn cách lừa gạt anh, phản bội anh, chứ không chịu nói rõ ràng mọi chuyện. Sau này dần dần anh cũng hiểu… Hai người không phải không tin, mà là không muốn để anh phải chúc phúc cho mình. Cả hai thà rằng tách ra, cũng không hi vọng anh lùi bước.”
Rốt cuộc anh cũng hiểu, hiểu sự day dứt, hiểu sự lựa chọn của họ.
Có những lỗi lầm, không phải vô tâm, mà bởi quá để tâm.
Anh vỗ vỗ bả vai càng gầy yếu hơn so với trước của cô, nhưng đã kiên cường hơn rất nhiều, đứng dậy. Đi ra cửa, anh nói với cô mấy câu cuối cùng: “Mộc Mộc, từ ngày đầu tiên anh biết em, anh thấy em ngồi dưới tàng cây khóc trong đêm khuya, anh đã nghĩ bảo vệ em, chăm sóc em… Cho dù em đối với anh thế nào, cũng không biết quan hệ giữa em và Siêu Việt ra sao, ý nghĩ này của anh vẫn không hề thay đổi. Sau này, anh vẫn có thể chăm sóc cho em. Cho dù em cần gì, hãy đến tìm anh, nếu có thể, anh nhất định cố hết sức làm cho em.”
“Em, em sẽ đi!” Mộc Mộc cố nén nước mắt “Lễ đính hôn của anh, em nhất định sẽ đi.” Cô quyết định đi không phải vì người khác, mà chỉ vì người đàn ông trước mắt, Trác Siêu Nhiên đối với cô như thế, bất luận đúng sai, cô phải vì anh mà đàn một khúc nhạc đẹp nhất, chúc anh cả đời hạnh phúc.
*********
Buổi chiều ngày hôm sau, Trác Siêu Nhiên lại đến, mang theo thịt dê và thịt trâu tươi. Mộc Mộc còn chưa kịp ra đón, mấy đứa nhỏ trong trường học lâu rồi không ngửi qua mùi thịt hưng phấn vây quanh anh, giống như những con khỉ láu lỉnh, còn liên tiếp hỏi hiệu trưởng khi nào có thể ăn.
“Bây giờ ăn, đi đốt lửa, chúng ta nướng thịt.”
Bọn nhỏ sung sướng reo mừng, lửa trại hừng hực dấy lên.
Đêm hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên ngồi trước lửa trại nướng thịt, uống rượu, nói chuyện phiếm, tán gẫu cuộc sống hai năm qua, nói chuyện phong thủy Tây Tạng. Tây Tạng thực sự là một vùng niết bàn, cho dù bọn họ có nhuốm chút phong sương, nhưng thứ che kín nơi đáy lòng dường như đã bị vùng đất này thanh lọc. Hai người như bạn bè cũ đã lâu, hoặc là trầm mặc, hoặc là tán gẫu đều thoải mái tự tại. Lúc nào chẳng hay, bọn họ nói đến Tiểu Thường, bạn gái Trác Siêu Nhiên.
“Cô ấy hoàn toàn khác với em, giống như ánh nắng mặt trời…” Nhắc tới Tiểu Thường, ánh mắt Trác Siêu Nhiên trở nên dịu dàng, Mộc Mộc bất giác ngẩn ngơ nhìn, bởi vì xuyên qua ánh mắt Trác Siêu Nhiên, cô dường như phảng phất thấy bóng dáng của một người khác, cũng khuôn mặt này, cũng sự dịu dàng này…
“Em đang nhìn… anh sao?” Trác Siêu Nhiên cười hỏi, giọng nói ra chiều hiểu biết.
Mộc Mộc vội vàng thu lại ánh nhìn, buồn rầu cúi xuống nhấp một ngụm rượu trắng nhỏ, lại bị chén rượu nóng làm bỏng đầu lưỡi.
Trác Siêu Nhiên không nhịn được bật cười, Mộc Mộc vừa rát đầu lưỡi, vừa cười với anh, hai người không chút xa cách, quan hệ này, giống như người yêu, càng giống hơn là tình bạn. Cười một hồi, cả hai không tự giác lặng đi. Trác Siêu Nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đột nhiên có chút thương tiếc
“Cậu ta về rồi, trưa nay.”
Mộc Mộc hồi hộp nắm chặt tay, không để ý đến vết thương chưa kịp lành lại ứa máu. Thời gian có thể cầm máu vết thương, nhưng chẳng cách nào khiến nó hoàn toàn lành lại, bất kỳ khi nào chạm đến, máu vẫn chảy không thôi. Cô cắn môi, sợ chỉ cần buông lỏng ra sẽ hỏi: Anh ấy sống tốt không? Có khỏe không? Có bạn gái hay chưa? Cô biết bản thân mình không nên hỏi.
Trác Siêu Nhiên dường như có thuật đọc tâm, nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Mộc.
“Anh đến Tây Tạng không bao lâu, cậu ấy phải đi Siberia làm ăn… Đã lâu rồi anh không gặp.”
Mộc Mộc ngừng thở, sợ tiếng hít thở sẽ cản trở lời anh nói, cô thích lẳng lặng như vậy mà lắng nghe, không giải thoát khát vọng ráo riết trong lòng.
“Cậu ấy thay đổi rất nhiều, thành thục hơn, trầm ổn hơn, nói cũng ít đi…” Trác Siêu Nhiên dừng một chút, cười khổ, tiếp tục, “Bọn anh chỉ hơn một năm không gặp, lại giống như xa cách mười mấy năm, gặp nhau cũng không biết nên nói gì.”
“Anh ấy, về một mình sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, chuyện này không hề liên quan đến cô, nhưng cô lại vô cùng muốn biết đáp án.
“Không, cậu ta dẫn theo một cô gái Nga.”
Mộc Mộc hít sâu vài hơi, vẫn cảm thấy như thiếu dưỡng khí, cô uống một hớp rượu lớn, rượu trắng sặc trong cổ họng, làm cho cô ho khan kịch liệt. Trác Siêu Nhiên vỗ lưng cô, “Đây không phải kết quả em muốn ư?”
Cô gật mạnh đầu, nhưng lòng lại càng trĩu xuống. Thì ra, khi thực sự đối mặt lại đau khổ như vậy.
“Nhưng anh không nói cho cậu ta em ở đây.”
“Ừm, cám ơn!”
Trác Siêu Nhiên lấy ra một tấm thiệp mời đặt vào tay cô, trên mặt viết ngày giờ ngày mai. “Em có thể không đến, anh không miễn cưỡng.”
“Nhất định em sẽ đến đúng giờ!”
Cô ngẩng đầu lên, ly rượu trắng chảy vào yết hầu, lại hóa thành nước theo hốc mắt chảy ra… Đây không phải kết cục cô muốn, không phải!
*********
Đêm dài nhất trong cuộc đời cô trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Mộc Mộc ngồi trên chiếc xe Trác Siêu Nhiên cử đến đón đi vào thành phố.
Lễ đính hôn của Trác Siêu Nhiên tổ chức ở một khách sạn nhỏ gần doanh trại, mặt tiền không lớn, nhưng trang hoàng rất khí thế. Mộc Mộc vừa xuống xe, thấy Trác phu nhân xa xa đứng tiếp đón, bà vẫn trang trọng cao quý như vậy, mỉm cười chào đồng nghiệp, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt, chiếc vòng ngọc lục bảo càng tôn thêm vẻ tao nhã, thanh cao.
Lúc liếc nhìn, bà cũng thấy Mộc Mộc, vẻ mặt hơi đanh lại, nhưng cũng không kinh ngạc, xem ra trước đó Trác Siêu Nhiên đã có nói qua rồi. Sau vài giây chần chờ, Trác phu nhân lặng lẽ kéo người đàn ông bên cạnh, ghé vào tai ông ta nói mấy câu. Lúc này Mộc Mộc mới nhận ra người đàn ông đó bề ngoài cùng Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Việt có đến năm phần tương tự, khí phách bừng bừng, chỉ là hơn bọn họ vài phần từng trải, cơ trí và trầm ổn.
Người đàn ông giương mắt nhìn cô, khẽ gật đầu, ông ta không cười, nhưng lông mày lại toát lên vẻ hiền lành phúc hậu, Mộc Mộc do dự đến gần, “Cháu chào hai bác.” Thấy ông hơi tránh người, ý bảo cô đi vào, cô lập tức cúi người thật sâu, rồi đi vào khách sạn…
Mộc Mộc đã từng ngàn vạn lần ảo tưởng khung cảnh hai người gặp lại, nhưng bây giờ, khi sắp gặp lại rồi, cô không chút nào vui sướng, mà có cảm giác phải bước đến một vực sâu, mỗi bước mỗi bước đều có thể tan xương nát thịt.
“Cứ như vậy đi!”
Giọng nói trầm thấp truyền đến. Là giọng nói Trác Siêu Việt! Mộc Mộc lập tức ngây ra, không kịp suy nghĩ, đột nhiên quay đầu. Trác Siêu Việt vừa cúp điện thoại, hơi ghé mắt, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung.
Giống như có một dòng điện lóe ra trong nháy mắt, mà như dài hơn cả đời người. Dáng hình hắn rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức không che giấu nổi sự ngạc nhiên, thảng thốt, còn có hình ảnh cô phản chiếu trong đôi mắt thâm màu rám nắng ấy… Tiến đến phía trước, cô cố gắng ngụy trang, hai má khẽ ửng hổng trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng ngời, lông mi thanh thoát, nhu nhược như rặng núi phía xa xăm, mái tóc dài mềm mại cố ý uốn xoăn, khoác trên người chiếc váy vàng nhạt Trác Siêu Nhiên cho người đưa đến.
Chiếc váy vàng nhạt, thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, lại cổ điển thanh tao. Đáng tiếc, cô còn chưa nhìn được bao nhiêu, đôi mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, ngoài hơi nước, cái gì cũng không thấy được.
“Đã lâu không gặp.”
Hắn mở miệng, chỉ đơn giản một câu, lại như cả biển trời đau đớn.
“Em…”
Cô muốn nói gì đó, vừa mở miệng lại không cách nào lên tiếng. Cô đang muốn thử lại một lần, bỗng nhiên có một cô gái Nga hơn hai mươi tuổi chạy đến, thân thiết ôm lấy cánh tay Trác Siêu Việt, nói thứ ngôn ngữ gì đó cô nghe không hiểu. Trác Siêu Việt tỉnh táo lại, bình tĩnh cười với Mộc Mộc, gật đầu chào hỏi, sau đó, lướt qua.
Khi Trác Siêu Việt đi qua người cô, trái đất giống như ngừng quay, một cơn gió lạnh quấn lấy tim cô… Cô liếm cánh môi khô rát, vội vàng tìm đề tài.
“Bạn gái anh rất đẹp!”
Cô không có ý gì khác, chỉ muốn tìm chuyện gì đó nói với hắn trong chốc lát, để có thể ngắm hắn lâu hơn mà thôi.
Bước chân hắn hơi ngừng lại, “Không xinh đẹp bằng em…” Đó là một thứ thanh âm không chút cố kỵ, một lời khen không có thành ý, nhưng Mộc Mộc nghe qua lại thấy ý nhị vô thường. Khóe miệng Trác Siêu Việt cong lên giễu cợt, “Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ đi mà không từ giã…”
Những lời này, là lời đối thoại điển hình mang tên “Trác Siêu Việt”, chuẩn xác đâm vào nơi yếu ớt nhất trong Mộc Mộc. Đúng vậy, là cô không để ý đến hắn cương quyết buông tay, thậm chí ra đi không lời từ giã, cho đến tận bây giờ, cô còn hy vọng điều gì xa vời? Hy vọng hắn sẽ chờ cô? Hy vọng hắn sẽ nói, “Anh tìm em lâu rồi, anh yêu em, đừng rời xa anh được không?” Cô dựa vào cái gì mà mong chờ điều đó! Mộc Mộc cười chua chát, nhẹ nhàng xoay người. Nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, tan trong bụi bặm. Cô hơi ngẩng đầu lên, bước chân nhanh hơn. Cô không hối hận, yêu hắn không hối hận, rời đi cũng không hối hận, bởi những đợt pháo hoa đêm hôm đó chứng kiến tình yêu của hai người, mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại rực rỡ đẹp đẽ.
********
Nghi thức đính hôn lãng mạn cử hành trong tiếng ca kinh điển “Điều lãng mạn nhất” tiếng Trung, Trác Siêu Nhiên nắm tay Tiểu Thường hướng từng người nhận lời chúc phúc. Trên gương mặt mỗi người đều rạng rỡ nụ cười, không ai để ý đến, trong một góc nhỏ bé có người lặng lẽ lau khô nước mắt, đi lên khán đài, ngồi bên chiếc đàn dương cầm trắng thuần khiết. Cho đến khi thứ âm nhạc kinh diễm vang lên, tiếng dương cầm như những bong bóng xà phòng mộng ảo bay khắp căn phòng, sự chú ý của mọi người mới dời lên phía trên, nhìn vào bóng dáng tiêm gầy bên cạnh cây đàn. Bản nhạc mà Thân Dĩ Thiên tâm đắc nhất, rất xứng với ngón đàn biểu diễn đầy tình cảm của Mộc Mộc, những người không biết gì về âm nhạc cũng cảm thấy hạnh phúc đang phảng phất lan tỏa trong mình. Ngày tốt cảnh đẹp, khóe miệng mọi người không tự giác đượm ý hân hoan… duy chỉ có Trác Siêu Việt, khóe môi hắn mím càng chặt, mày nhíu càng sâu. Trác Siêu Nhiên ngồi bên cạnh khoác một tay lên vai hắn, cúi người chậm rãi, “Đây là bản nhạc đẹp nhất tôi từng được nghe.”
Trác Siêu Việt đáp trả lại bằng một ánh mắt lạnh lẽo thị uy.
“Anh giống như đòi mạng lôi em từ Siberia về, rốt cuộc là vì muốn em tham gia lễ đính hôn của anh, hay vì muốn em nghe bản nhạc này?”
“Lễ đính hôn bỏ lỡ vẫn còn lễ kết hôn, nhưng bản nhạc này một khi bỏ lỡ, chỉ sợ cậu không còn cơ hội nghe lại.”
“Từ khi nào anh trở nên nhiều chuyện như vậy?!”
Sắc mặt Trác Siêu Việt khó nén được giận dữ, đang muốn bỏ đi, lại bị Trác Siêu Nhiên đè xuống.
“Đi qua mời cô ấy một ly rượu,” Trác Siêu Nhiên rót đầy vào ly hắn, “Nói thế nào cũng đã từng yêu nhau, không làm bạn, cũng không nên làm kẻ thù.”
“Chuyện của em không cần anh xen vào, em không muốn có liên quan gì đến cô ta nữa!”
“Tôi biết cậu hận cô ấy, hận cô ấy nói đi là đi, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến tình cảm và kiêu hãnh của cậu. Nhưng cô ấy cũng đâu vui vẻ gì, đến nơi thâm sơn cùng cốc này chịu mọi khổ sở, ở một gian phòng gió lùa hai mùa đông giá rét…”
Bốn chữ “Mùa đông giá rét” làm cho sắc mặt Trác Siêu Việt càng thêm tối tăm, ngón tay không tự giác xiết chặt ly rượu. Có khách lại chào hỏi, Trác Siêu Nhiên không nói thêm gì nữa, cầm ly rượu đứng dậy tiếp đón. Cái gì rồi cũng đến hồi kết thúc, mọi người tản mát rời đi. Mộc Mộc nhìn thoáng qua người đàn ông gần trong gang tấc mà không có cách nào chạm đến, yên lặng không một tiếng động xuyên qua dòng người, hướng về phía hành lang dài. Không biết có phải bởi một đêm không ngủ, cơ thể cô nhẹ bẫng, càng chạy càng như chao đảo. Cô muốn vịn vào vách tường để chống đỡ cơ thể sắp khuỵu xuống, nhưng vách tường giống như lung lay, với thế nào cũng không đến. Bỗng nhiên, cô chạm vào một đôi bàn tay, hơi ấm quen thuộc làm cả người cô run lên.
“Em muốn đi đâu?”
Giọng nói trầm thấp đặc hữu vang bên tai, cùng với hơi thở ấm áp, nhất thời, bóng đen ập xuống, cô không còn nghe thấy gì, cũng không còn nhìn thấy gì, một chút cảm giác cũng không có, giống như đang chết đi. Cô cố gắng hít vào, lắc đầu lung tung mới chậm rãi khôi phục tri giác.
“Em phải đi.”
“Đi?”
Hơi thở hắn đột nhiên trầm xuống, “Em nói với tôi một câu ‘hẹn gặp lại’ khó như vậy sao?”
“Em…”
Lời cô còn chưa nói ra miệng, đôi tay ấy đã mạnh mẽ ôm lấy cô. Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó cánh môi nóng rực bị cường hãn bao phủ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook