Ngay khi y chưa kịp lên tiếng, Thiện Nhã đã mỉm cười, đè y nằm lên giường khẽ nói:

- Phu quân, hôm nay về trễ như vậy chắc là rất mệt. Nhã Nhã hầu hạ chàng có được không?

Quân Nam cảm giác có một sự bất thường, một cảm giác lo lắng dậy sóng trong lòng:

- Nhã Nhã, nàng biết điểm huyệt khi nào? Sao...sao ta lại không biết nàng cũng có nội công thượng thừa đến vậy nhỉ?

Thiện Nhã đặt môi lên môi Quân Nam nói nhỏ:

- Là thiếp mới luyện thành thôi. Sư phụ nói công phu điểm huyệt chỉ cần nắm vững vị trí huyệt vị, cộng thêm nội lực tu luyện hơn một tháng là có thể dùng. Hôm nay đúng là ngày đầu tiên thiếp luyện được. Vừa may có sư huynh chàng thử chiêu. Thật là hay! Thiếp cũng không nghĩ sẽ điểm huyệt được chàng!

Quân Nam muốn xì khói lỗ mũi. Y tưởng mình đã là một cao thủ, vậy mà Thiện Nhã theo sư phụ học võ không bao lâu, cũng suýt đuổi kịp y rồi. Y cười cười, nịnh nọt nàng nói:

- Nhã Nhã đúng là thông minh, nhanh như vậy đã học được cách vận dụng nội công. Xem ra phu quân ta sắp không thể là đối thủ của nàng rồi. Bây giờ thử được rồi, giải huyệt cho ta đi!

Thiện Nhã hồn nhiên đáp:

- Thiếp chỉ mới học điểm huyệt, còn chưa học cách giải. Sư phụ nói đợi lần sau thầy đến sẽ dạy cho thiếp!

Quân Nam méo mặt:

- Trời ạ! Nàng không biết giải mà lại điểm huyệt ta? Vậy ta phải nằm đây bao lâu?

Thiện Nhã mỉm cười, âu yếm khuôn mặt Quân Nam nói:

- Với công lực ngắn hạn của thiếp, cùng lắm chỉ được vài canh giờ. Chàng yên tâm, sẽ không sao đâu.

Thiện Nhã nói xong, thản nhiên nằm xuống, áp mặt lên ngực Quân Nam, bàn tay khẽ mò vào thắt lưng y cởi xuống. Quân Nam muốn nhảy dựng. Nàng đang muốn làm gì? Mình bây giờ không thể cử động, nếu nàng cứ như vậy mà cởi hết y phục của mình....Vậy thì chuyện gì cũng sẽ lộ ra hết! Y đổ mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Thiện Nhã vừa cởi y phục của Quân Nam vừa trêu chọc, mơn trớn trên cổ y dài xuống ngực. Quân Nam hoảng loạn vội kêu lên:

- Nhã Nhã, đừng....hôm nay ta rất mệt. Nàng về phòng nghỉ đi có được không? Ta....ta muốn ở một mình.

Thiện Nhã dừng tay, trong bóng tối nhìn Quân Nam thật lâu. Y cũng không biết phải nên nói gì tiếp theo cho nên cứ im lặng. Thiện Nhã bất ngờ ra tay nhanh hơn, muốn cởi phăng sạch sẽ y phục của Quân Nam ra. Quân Nam phát hoảng vội ngăn nàng:

- Nhã Nhã, không được...Muội dừng tay cho ta! Ôi!

Áo của Quân Nam đã bị cởi ra. Nhưng trong bóng tối, Thiện Nhã có lẽ không nhìn thấy gì. Nàng thấy Quân Nam phản ứng gay gắt, khẽ vuốt ve y yêu thương nói:

- Phu quân yêu thương Nhã Nhã nhiều vậy, chuyện gì cũng nghĩ cho Nhã Nhã. Cũng nên đến lúc Nhã Nhã phải làm chút gì đó cho chàng. Nhã Nhã không muốn giữa chàng và thiếp còn có bất cứ khoảnh cách nào nữa. Cho nên....

Nàng nói xong, liền tự mình cởi y phục của mình xuống, chỉ chừa lại chiếc yếm. Mái tóc dài của nàng được xõa ra. Nàng trườn lên thân mình của Quân Nam, thỏ thẻ vào tai y:

- Phu quân, dù thân thể chàng có như thế nào, Nhã Nhã cũng muốn....được đối ứng với chàng.

Quân Nam vội la lên. Y bây giờ toàn thân bất động, chỉ có cách dùng lời nói. Nhưng mà Nhã Nhã....:

- Đừng! Nhã Nhã, ta xin nàng, không được cởi y phục ta ra. Nếu không, chúng ta.....nàng sẽ hối hận.

Lời y vừa xong, Thiện Nhã cũng cởi xuống chiếc quần dài của y. Quân Nam bất động. Phen này là xong rồi. Xong thật rồi! "Thiện Nhã, ta....ta..."

Thiện Nhã bóc sạch y phục trên người Quân Nam, mới bắt đầu từ từ nhìn lại. Đêm không trăng, không đèn. Trong phòng thật tối. Nàng chỉ có thể dùng tay để chạm vào y, cảm nhận y. Khi bàn tay nàng lướt qua hông y, gần xuống đến phía dưới. Quân Nam liền hít một hơi, khẽ lên tiếng:

- Nhã Nhã, ta ta...

Y vẫn không thể nói ra lời. Nhưng cũng không cần phải nói nữa vì Thiện Nhã đã biết được điều gì bất thường. Nàng giật bắn tay khi chạm vào một nơi....Nàng như không tin vào tay mình, không tin vào những gì đang xảy ra. Nàng lại đưa tay, muốn một lần nữa cảm nhận, nhưng lại không....hạ xuống được.

Quân Nam cũng cảm nhận được bất thường của nàng. Y khẽ khàng nói:

- Nàng đã biết rồi. Ta...ta thật không có ý giấu nàng...

Thiện Nhã khẽ lắc đầu, run run ôm bàn tay mình:

- Không thể nào đâu. Không thể nào như vậy được?

Quân Nam muốn mở miệng giải thích, nhưng không hiểu sao, lời đến cửa miệng lại không thể bật ra. Thiện Nhã cũng không hỏi y, chỉ bước xuống giường, thắp đèn đưa đến gần để nhìn y. Quân Nam có cảm giác dường như mình đang bị....cưỡng bức trưng bày. Tuy người nhìn chính là nữ nhân mình yêu thương. Nhưng như thế này thật sự là....trái ý nguyện.

Chỉ thấy ánh mắt Thiện Nhã nhìn Quân Nam thật lâu, thật sâu. Trong tia mắt vừa là yêu thương, vừa là oán hận, vừa là thất vọng cũng có chút mãnh liệt.

- Đây là lí do chàng không thể nào....gần gũi với thiếp? Là căn bệnh chàng nói đó sao? - Thiện Nhã cuối cùng đã rơi nước mắt.

Quân Nam không nói gì. Y cũng ngậm ngùi nghẹn ngào. Đau lắm, uất nghẹn cả hồn rồi! Y trăm giấu ngàn giấu, làm sao nghĩ được sẽ có một ngày bị chính nàng đột ngột vạch trần ra như vậy? Y không nghĩ mình sẽ khóc, nhưng cổ thân thể nữ nhân này yếu đuối quá, cuối cùng đã không nén được lệ chảy thành hai dòng bên khóe mắt.

Mãi một lúc lâu, Quân Nam không nói. Thiện Nhã cũng không nói. Quân Nam cũng không dám nhìn thẳng Thiện Nhã. Thân thể vẫn nằm trên giường, nhưng y có cảm giác mình như đang rơi từ một nơi thật cao rơi xuống. Sau cùng, Thiện Nhã cũng quay mặt, bỏ chạy ra ngoài. Quân Nam muốn đuổi theo giữ nàng lại. Nhưng y có thể làm gì? Y dồn hết chân khí, di chuyển nội lực đến huyệt vị đã bị Thiện Nhã điểm trúng. Nhưng thật sự không có tác dụng. Đây thật sự là công phu điểm huyệt mà Thiện Nhã mới học được thôi sao? Kẻ được thụ hưởng công lực năm mươi năm còn không giải được. Thật sự là nóng ruột nóng gan. "Nếu Nhã Nhã vì chuyện này mà nghĩ không thông, nàng có xảy ra chuyện gì, ta có chết cũng không thể hết tội!" Quân Nam không ngừng tự trách mình. Nước mắt y cũng như mưa tuôn dài thành dòng lên tóc.

Cửa phòng y một lần nữa mở ra. Quân Nam mừng rỡ. Thiện Nhã đã quay lại, nàng chịu quay lại thì tốt rồi. Bây giờ y không dám cầu mong nàng sẽ tiếp nhận y nhưng nàng không bỏ đi, nàng không nghĩ quẫn thì y đã vui mừng lắm rồi.

Tiếng bước chân đến càng lúc càng gần. Nương vào ánh đèn bên bàn cạnh giường, Quân Nam nhìn ra người đứng trước mình...không ngờ lại không phải là Thiện Nhã.

- Ngọc Yên, tại sao nàng đến đây?

Quân Nam sững sờ. Vương Ngọc Yên thật biết lựa lúc đến. Bộ dạng y bây giờ, xem ra còn chật vật, thảm hại hơn cả khi lần đầu tiên trốn khỏi phòng tân hôn, đi nhờ xe ngựa của nàng nữa.

Chỉ thấy Vương Ngọc Yên bước đến gần, nàng nhìn Quân Nam nằm trên giường, đắp mền, nàng cười như không cười nói:

- Ta thấy Thiện Nhã tức giận chạy ra khỏi phòng. Ta lo lắng cho chàng, cho nên đến đây xem thử.

Quân Nam nhăn nhó, miễn cưỡng nói:

- Ta không sao rồi. Nàng có thể về phòng trước. Ta...

Quân Nam còn chưa kịp nói xong, tấm chăn của y bị Ngọc Yên giở lên. Y há hốc miệng. Nàng Vương Ngọc Yên này là nữ nhân thế nào nhỉ? Đêm khuya xông vào phòng người ta, giở chăn của người ta. Cho dù thật sự nàng biết người ta không phải thân nam nhân nhưng hành động của nàng đúng là quá vô phép vô hạnh!

- Nàng làm cái gì vậy?...Trả chăn lại cho ta!

Quân Nam cau có gắt, bộ mặt giận đến sắp khóc được rồi. Vương Ngọc Yên vậy mà lại mỉm cười, khẽ tiến đến gần hơn một chút, nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Quân Nam nói:

- Để ta đoán. Nàng ta vẫn chưa biết sự thật về thân thể này của chàng, cho nên vừa rồi không thể tiếp nhận được mới giận dữ mà bỏ đi?

Lời lẽ của Ngọc Yên nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nhưng Quân Nam lại nghe như châm biếm. Y nhắm mắt, thở dài, hít sâu một hơi nói:

- Làm ơn giúp ta đắp chăn lại, rồi ra ngoài đi có được không?

Y không ngờ giây phút y nhắm mắt, Vương Ngọc Yên chẳng những không chịu đi ra mà còn tự mình cởi y phục của chính mình, sau đó bước lên giường của Quân Nam. Quân Nam mở mắt ra, cả kinh, thật sự là muốn nhảy lên đến mái nhà cho gấp. Nàng ta muốn làm gì? Thật sự là nữ nhân điên đây rồi!

- Thiện Nhã cô nương đã không chấp nhận ngươi, vậy thì để ta thay nàng. Những gì nàng chưa làm được, ta sẽ cùng ngươi trải qua hết!

Vương Ngọc Yên nhìn sâu trong đôi mắt Quân Nam. Quân Nam, chàng tại sao vô tình như vậy, yêu ta, một ít thôi cũng không thể hay sao?.

Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống trúng môi của Quân Nam. Y còn muốn ngăn cản nàng, lại không kịp trước sự công kích của đôi môi nàng. Bàn tay nàng lướt nhẹ trên thân thể Quân Nam. Từng thớ thịt của y đều như bị đốt cháy. Ngay khi một ngón tay nhỏ chạm phải một nơi hiểm yếu nhất, Quân Nam cả kinh, vội hét to:

- Không...

Ngón tay của Ngọc Yên đã xuyên qua thân thể của y. Quân Nam chết lặng. Ông trời ơi, Trịnh Quân Nam ta mang thân nữ nhân, lại còn bị một nữ nhân cưỡng bức!

Nước mắt nóng hổi của Ngọc Yên vẫn đều đều rơi xuống trên cơ thể của Quân Nam, nàng khẽ thì thầm vào tai y:

- Ta khẳng định với chàng, Trịnh Quân Nam, người ta yêu chính là chàng. Không cần biết chàng mang thân là nam hay nữ. Thậm chí ngay cả chàng chỉ là một hồn ma bóng quế. Ta vẫn muốn chàng, yêu chàng!...Quân Nam, xin đừng cự tuyệt như thế với ta!

Quân Nam cũng chảy nước mắt, y nhìn Vương Ngọc Yên, vừa yêu vừa hận. Làm sao đây? Chuyện tại sao lại thành ra như thế này?

- Nàng điên rồi Ngọc Yên à...

Vương Ngọc Yên âu yếm tựa đầu lên ngực Quân Nam, thâm tình nói:

- Ta có thể có được chàng như vậy, dù cho có chết cũng không hối tiếc. Chàng có thể gϊếŧ ta. Ta không oán trách!

Quân Nam còn có thể nói gì đây? Nữ nhân này yêu điên cuồng, yêu bất chấp như thế. Y là bị nàng ta cưỡng bức thật. Nhưng mà y có thể gϊếŧ nàng sao?

Cửa phòng lại lần nữa mở ra. Quân Nam cũng không còn tâm tình nào để lo nghĩ đến người bước vào phòng sẽ là ai? Y từ lúc này sẽ mặc kệ hết. Sống cũng được chết cũng được, ai muốn đến, ai muốn đi, ai muốn xử sao với y thì cứ làm đi. Y....hết rồi!

Thiện Nhã chạy trở vào giường, lại nhìn thấy Ngọc Yên đang nằm ôm Quân Nam. Nàng cả kinh, chỉ tay mắng Ngọc Yên:

- Ngươi....tại sao ngươi ở đây?

Nàng nhìn sang Quân Nam, rõ ràng Quân Nam vẫn đang bị điểm huyệt. Nói như vậy là nữ nhân họ Vương không biết xấu hổ tự mình dâng đến hiến thân. Thiện Nhã tức giận, liền xuất chiêu muốn gϊếŧ chết Vương Ngọc Yên. Chỉ thấy Vương Ngọc Yên đưa một ngón tay còn dính máu lên trước mặt Thiện Nhã, đắc ý nói:

- Bây giờ Quân Nam đã là người của ta. Trong trắng của y thuộc về ta. Nếu ngươi gϊếŧ chết ta, y sẽ đau lòng vì ta, mãi mãi không thể nào quên ta được!

Thiện Nhã giận run người. Quân Nam như thế kia, vậy mà lại bị nữ nhân này thừa cơ hội chiếm đoạt! Tất cả còn không phải tại nàng sao? Nếu nàng không điểm huyệt Quân Nam? Nếu nàng không cởi hết y phục của y rồi bỏ đi? Nếu nàng không nghĩ đến cảm nhận của Quân Nam một chút mà bình tĩnh lại đối diện với y thì làm sao có chuyện Vương Ngọc Yên thừa được cơ hội mà nhảy vào? Quân Nam ơi Quân Nam, thiếp có tội với chàng! Nàng nói xong, liền giơ song trảo, muốn bóp cổ chết Vương Ngọc Yên. Ngay khi bàn tay nàng xiết lấy cổ Ngọc Yên. Quân Nam liền hô to:

- Dừng tay cho ta! Đi ra! Tất cả đi hết cho ta! Đi mau!

Quân Nam đại nộ. Giờ phút này, y không nghĩ đến yêu, cũng không nghĩ đến hận. Y chỉ có một mảng trống rỗng. Một đêm thật là kinh hoàng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương