Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)
-
Chương 6: Gặp gỡ nam chính
Sau khi báo cáo sự việc với ban giám hiệu và các thầy cô trong hội đồng kỷ lật nhà trường, Lăng Chính Thiên liền đi xuống phòng y tế. Không hiểu sao hắn lại để tâm tới tình trạng sức khỏe hiện giờ của Trịnh Thái Thu nữa. Hắn nghĩ, có lẽ là do hiện giờ cô khá thú vị. Hơn nữa, giờ hắn cũng không muốn lên lớp chút nào. Mỗi lần bước chân vào lớp là y như rằng, một loạt ánh mắt ghê tởm của lũ nữ sinh liền bám trên người hắn. Thật đúng là quá sức chịu đựng của hắn!
Tuy vẫn chìm trong dòng suy nghĩ nhưng đôi chân hắn vẫn đi đến cửa phòng y tế. Tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong đánh thức hắn khỏi dòng suy tư. Aizzzzzz… Dạo này phải suy nghĩ nhiều quá! Toàn những chuyện không đâu. Mình cũng rỗi hơi thật!
Lăng Chính Thiên lắc lắc đầu, trong lòng thầm chán nản. Từ hôm gặp cô ở công viên, não hắn lại phải chứa thêm mất cái suy nghĩ vớ vẩn, thật là đau đầu mà!
Vội nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó, hắn liền mở cửa phòng, hướng trong phòng mà đi tới. Vừa vào đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra. Thật đúng là không có kỷ luật mà! Trong phòng vẫn có người bệnh mà lại có người thản nhiên nói chuyện. Có phải hắn đã quá dung túng cho tên kia rồi không?
Tuy nhiên, ý nghĩ của hắn lập tức bị đập cho nát bét khi nhìn thấy được người đang nói.
Sao cô ta đã tỉnh lại rồi? Trần Cảnh Hạo nói là phải đến hết giờ cơ mà? Hắn mới rời đi có hơn một tiếng thôi. Điều đó đồng nghĩa với việc gần hai tiếng nữa mới kết thúc giờ học buổi sáng. Tuy hắn đã nhìn thấy tốc độ hồi phục của cô ta nhưng cũng không cần phải tỉnh nhanh như vậy chứ?
Lăng Chính Thiên ngạc nhiên nhìn nữ sinh đang ngồi trên giường bệnh thản nhiên nói chuyện cùng tên bác sĩ vô trách nhiệm nào đó.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, cô tò mò đưa mắt nhìn ra ngoài. Oa! Người này suất thật nha! Nhưng mà sao trông quen vậy? Thu sáng mắt lên khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa. Cô trực tiếp không thèm để ý tới bộ mặt than của tên kia mà thản nhiên ngắm nhìn người ta một cách trực tiếp.
Trần Cảnh Hạo thấy cô đang nói chuyện với mình lại nhìn về phía cửa thì cũng nhìn theo. Thấy người kia xuất hiện, hắn cũng không có bày ra vẻ ngạc nhiên, vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, nhã nhặn như khi nói chuyện với cô mà tiếp chuyện người đến:
“ Hội trưởng đại nhân, xử lý xong rồi à?”
Cô đang mải mê ngắm nhìn soái ca, nghe đến từ “ Hội trưởng” liền giật mình. Bác sĩ soái ca vừa nói cái gì cơ? Hội trưởng? Ý là người vừa vào phòng là hội trưởng sao? Chẳng lẽ, đây chính là nam chính đại thần- Lăng Chính Thiên, người ra lệnh bắt cóc và hành hạ nữ phụ nguyên tác? Cô hoảng hốt cầu trời khấn phật, hi vọng là bản thân đang hiểu lầm.
Lăng Chính Thiên đang tập trung nhìn vào cô nên tất niên đã dễ dàng nhận ra sự hoảng hốt của cô. Hắn lại nhíu mày. Trông hắn rất đáng sợ sao? ( Wind: Anh dám nói anh không đáng sợ -_- ?) Tuy nghĩ vậy nhưng hắn cũng nghe thấy câu hỏi của Trần Cảnh Hạo nên đáp lại.
“ Một chút trừng phạt nho nhỏ cho một đám không biết trời cao đất dày”
Giọng nói băng lãnh của hắn vang lên như một chiếc búa giáng xuống đầu cô. Người này vừa trả lời? Vậy có nghĩa là, hắn thực sự là nam chủ đại nhân? Hu hu… Tại sao? Tại sao số cô không thoát khỏi một từ “ đen” vậy hả? Mới ngày đầu đến trường đã bị đánh cho thảm thường, phải xuống phòng y tế, sau đó lại gặp tên nam chính ác ma này? Có nhầm không vậy!?
Trong lòng cô thầm kêu gào. Cô không cam tâm a~ Vì cái gì số mình luôn nhọ như vậy! Cô phải mang 18 đời của tên Thượng đế chết tiệt nào đó đi lăng trì mới được! Tên mất nết! Cái gì mà chỉ có tôi mới có thể giúp Thái Thu thay đổi số phận! Lừa gạt! Tôi đây thà làm nhân viên nghèo còn hơn về đây làm nữ phụ như cá nằm trên thớt chờ người chém! Tôi muốn về nhà!
Khi cô đang thầm kêu rên vô cùng thảm thiết, vẫn luôn có một đôi mắt dõi theo từng hành động cũng như nét mặt của cô. Lăng Chính Thiên nghi hoặc quan sát biểu cảm phong phú của cô. Cô gái này, nghe Cảnh Hạo gọi hắn là hội trưởng thì hoảng hốt sau đó lại bình tĩnh. Lúc hắn trả lời câu hỏi của tên kia thì lại bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, hoảng sợ, rầu rĩ sau đó là hung dữ. Này! Rốt cuộc trong đầu cô đang chứa cái gì vậy?
Trần Cảnh Hạo nhận thấy không khí có vẻ kỳ lạ nên hiếu kì nhìn hai người còn lại trong phòng và bắt gặp ngay biểu cảm muôn màu muôn vẻ của cô. Hắn ngơ ngác. Cô gái này, ngay từ lúc tỉnh dậy, cách nói chuyện của cô đã khiến hắn thấy bất ngờ. Nếu là trước kia, khi nhìn thấy hắn, cô sẽ lập tức giả vờ thẹn thùng gì gì đó để thu hút sự chú ý của hắn hoặc là dùng cái giọng nhão nhoét để quyến rũ hắn. Còn riêng lần này, khi thấy hắn ở trong phòng cô cũng không có để ý tới mà ngó tới ngó lui trong phòng sau đó lại thản nhiên hỏi hắn là ai, ánh mắt nhìn hắn vô cùng xa lạ. Ban đầu, hắn cho là cô giả vờ nhưng sau một lúc nói chuyện cũng không tìm thấy được điểm gì lạ, hắn cũng phải thừa nhận: Cô gái này không nhớ ra hắn là ai! Hơn nữa, cô tỉnh dậy so với dự liệu của hắn là nhanh hơn rất nhiều!
Ban nãy, khi kiểm tra cho cô, hắn chắc chắn rằng bản thân không có chẩn đoán nhầm! Và theo tình trạng của cô thì ít nhất cũng phải hôn mê 3 tiếng đồng hồ vậy mà không những tốc độ hồi phục vết thương của cô nhanh mà ngay cả tinh thần cũng rất tốt. Suốt hai mươi tám năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy có một người kỳ dị như vậy.
Cả ba người trong phòng đều chìm đắm trong trong suy nghĩ của bản thân nên căn phòng y tế rộng lớn cũng chìm vào yên tĩnh. Thu cũng đã dần bình tĩnh lại, cố nhớ xem thân phận của Lăng Chính Thiên để tiện đối phó. Nếu hắn có bối cảnh quá lớn, cô không đối phó nổi, vậy thì, chạy thôi! Ừm! Để cô nhớ lại xem nào!
Dù gì, truyện này cô cũng mới đọc qua. Bộ truyện này mới nhìn qua cô thấy toàn H nên cũng không có hứng thú cho lắm. Cô xin thề, cô tuyệt đối không phải sắc nữ. Cho nên, đối với bộ truyện NP sắc mà cô đang đọc dở, cô chưa có ý nghĩ nghiên cứu kĩ. Cũng chính bởi vậy mà giờ cô mới phải cố gắng đi nhớ thân phận của nhân vật đây. Cô hối hận đến xanh ruột rồi! Biết trước sẽ xảy ra chuyện hoang đường như kiểu xuyên không vào nhân vật nữ phụ của truyện này thì cô đã đọc nhanh một chút, nghiên cứu kĩ một chút để tiện cho việc tránh nam chính rồi! Thất sách quá!
Nhưng mà… logic H thần thánh của truyện làm cô không đỡ nổi! Được rồi! Tập trung nhớ lại bối cảnh của nam chính Lăng Chính Thiên nào!
Thứ đầu tiên cô nhớ là chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên của tên này. Vốn là nguyên tác cũng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần về chức vụ này của hắn vì đây cũng là điểm quan trọng để Lăng Chính Thiên và nữ chủ đến với nhau. Sau đó, suy nghĩ xa một chút. Lăng Chính Thiên là người thừa kế của tập đoàn tài chính quốc tế DL. Ngoài ra, hắn còn có một thân phận nữa mà ít ai biết, đó chính là thiếu chủ của tổ chức Huyết Long- nơi đào tạo sát thủ nổi tiếng trên thế giới. Với hai thân phận này, con người đứng trước mặt cô hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết cô như dí chết một con kiến. Vậy nên, cô vẫn là nên tránh xa hắn thì tốt hơn.
Sau khi tổng kết thân phận của Lăng Chính Thiên, cô liền đưa ra quyết định. Người này không thể động, cô nên tránh xa! Nếu có tới gần thì cũng nên làm quen với soái ca mặc áo blouse trắng kia. Thu gật gù hài lòng với suy nghĩ sáng suốt của bản thân. Nhưng, cô bỗng nhớ ra rằng, cô chưa hề hỏi tên của người ta :3. Được rồi! Là do cô quá thất sách! Nói chuyện với hắn đã được một lúc mà lại quên chưa hỏi tên.
“ Này!”
Cô bỗng mở miệng phá vỡ bầu không khí quá mức tĩnh lặng của căn phòng. Ban nãy cô cũng không để ý nhiều vì vẫn đang bận suy nghĩ nhưng lúc này, khi đã tỉnh táo trở lại, cô mới nhận ra được sự quỷ dị đang tồn tại trong phòng nên liền không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ nó.
“ Em gọi tôi à?”- Trần Cảnh Hạo tự chỉ vào mặt mình rồi đặt câu hỏi.
“ Ừ! Nói chuyện nãy giờ anh vẫn chưa nói tên của anh ra đâu”- Cô gật đầu thừa nhận rồi trực tiếp lên tiếng nhắc nhở việc giới thiệu tên của hắn. Tuy nhiên, cô lại quên rằng bản thân cũng chưa có nói tên mình cho hắn.
“ A!”- Trần Cảnh Hạo bày ra vẻ mặt bừng tỉnh rồi lại cười cười, nói: “ Tôi tên Trần Cảnh Hạo, là bác sĩ y tế của trường em”
Trần Cảnh Hạo thản nhiên giới thiệu về bản thân với cô mà không chút nào cảm thấy kì quái. Tuy nhiên, người bạn của hắn- Lăng Chính Thiên lại không nghĩ vậy. Hắn lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
Không phải chứ? Sao cô ta lại không biết Hạo? Chăng phải trước đây hay bám dính lấy anh ta sao? Cô ta lại giả vờ?
Lăng Chính Thiên nhíu mày một chút rồi bình thường trở lại.
“ Trần Cảnh Hạo?”- Mặt cô lại nhăn nhó. Đùa cô sao? Lại gặp nam chính nữa à?
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, không hiểu sao Trần Cảnh Hạo lại thấy cô rất… đáng yêu. Hắn cười tươi đáp lại:
“ Ừ”
Không xong rồi! Cô sắp bị dọa chết rồi! Sao số cô khổ vậy? Ngày thứ hai đến thế giới này đã gặp phải hai “ ông” nam chính. Hai ngày với hai người? Thật đúng là đủ tương xứng!
Mà nếu hắn không giới thiệu tên cô còn không liên tưởng hắn với tên đàn ông lóc da của nữ phụ trong nguyên tác đấy! Thật ghê rợn!
Trong truyện, tác giả miêu tả hắn như thế này đây: Một người đàn ông mang vẻ đạp dịu dàng, nho nhã. Bề ngoài mang vẻ thân sĩ, có tấm lòng từ bi, lương thiện nhưng thực chất lại vô cùng máu lạnh! Hắn chính là điển hình của câu: “ ngoài nóng trong lạnh”, “ sói đội lốt cừu”, “ hồ ly giả dạng nai con”! Còn nữa, thận phận của hắn cũng không đơn giản. Bề ngoài, hắn là một bác sĩ tốt nghiệp Havard với bằng thạc sĩ nhưng vô cùng hiếm người biết rằng, hắn là Chủ tịch của chuỗi bệnh viện quốc tế Kaindonesu! Hơn nữa, hắn còn là sát thủ đặc công của tổ chức sát thủ nhà Lăng Chính Thiên!
Trong truyện, trừ khi đối mặt với chị gái nữ chính của cô, cả đời hắn, chưa từng biết đến hai tiếng “ dịu dàng” thực sự!
Ặc… Đều tại bà tác giả nguyên tác kia! Dàn nam chính cường đại như vậy để làm gì chứ!? Định hù chết cô sao? May mắn đây mới là đầu câu chuyện chứ không… cô chết chắc! Ô ô… May là ông trời còn biết thương xót cho cô gái đáng thương này.
Từ giờ cô phải cách hai nam chính ôn thần này càng xa càng tốt. Nếu còn ở ở gần họ, cô sợ mình sẽ lên cơn đau tim mà giã từ trần thế quá!
Cô gái nhỏ nào đó lại không biết, từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô đã bị thu vào trong mắt của hai người đàn ông được cho là ôn thần trong mắt cô. Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo trao đổi ánh mắt với nhau. Trịnh Thái Thu bây giờ rất lạ.
Trần Cảnh Hạo thấy rất rõ ràng. Từ khi nghe đến tên của hắn, mặt cô gái này liền xanh mét, đôi mắt còn chứa đầy tia sợ hãi, thân thể còn cố lùi ra xa khỏi chỗ hắn đứng. Hắn rất thắc mắc, sao cô sợ hắn vậy? Hắn nhớ là mình vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, tốt bụng trước mắt mọi người trong trường mà? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với nữ sinh này.
Lăng Chính Thiên cũng khó hiểu nhìn biểu cảm của cô sau đó đưa mắt sang nhìn Trần Cảnh Hạo, ý nói: “ Anh rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cô ta sợ hãi đến như vậy?”. Tuy nhiên, hắn lại nhận được cái lắc đầu đầy vô tội của tên kia.
Không làm gì? Vậy sao Trịnh Thái Thu có vẻ sợ hãi anh ta vậy? Còn nữa, ban nãy, khi biết hắn là Chủ tịch Hội sinh viên, cô ta cũng có biểu cảm như vậy. Rốt cuộc là cô ta đang nghĩ cái gì vậy? Từ hôm gặp nhau ở sở thú cho tới giờ, cô ta vẫn rất khác. Không bám lấy hắn thì không nói nhưng lại nhìn hắn giống như không biết hắn là ai vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
“ Trịnh Thái Thu”- Lăng Chính Thiên lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào phòng. Vốn hắn định hỏi rốt cuộc là cô đang làm sao thì lại thấy không phù hợp nên đành chuyển sang việc khác: “ Hôm nay cô bị thương nên có thể về nhà nghỉ. Ngày mai lên phòng Hội trưởng gặp tôi”
Vốn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để tránh xa hai nam chính đại nhân lại bị tiếng nói của Lăng Chính Thiên làm cho tỉnh lại, cô ngơ ra mất vài phút. Một lúc sau, khi đã tiêu hóa được hết toàn bộ những từ hắn nói, cô mới ngây ngốc gật đầu.
“ Dạ. Vậy giờ tôi xin phép về trước”
Nói xong cô định ngồi dậy để ra về thì lại thấy đầu choáng váng, cả người cô lảo đảo suýt ngã. May mắn là Trần Cảnh Hạo kịp thời đỡ lấy, nếu không cô đã ôm ấp đất mẹ để tỏ lòng thành kính rồi.
“ Tuy em hồi phục rất nhanh nhưng giờ vẫn chưa đi được đâu. Ở lại đây đi, cuối giờ rồi về”- Trần Cảnh Hạo nho nhã nói, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“ A! Tôi… tôi biết rồi!”- Cô hơi xấu hổ cúi đầu một chút, cả người khẽ vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn. Trần Cảnh Hạo cũng thức thời mà buông cô ra. Hắn thoáng ngây người. Không ngờ, mới có chưa đầy một tuần, cô gái này đã không thèm để ý tới hắn nữa? Thay đổi cũng thật nhanh! Đúng là nữ nhân! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không hiểu sao hắn lại có chút trống trải cùng khó chịu. Không phải trước kia hắn rất mong cô nhanh chóng biến khỏi tầm mắt mình sao? Đáng ra bây giờ hắn phải rất vui chứ? Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên có người dám chơi đùa với hắn như vậy.
Lại nói về Lăng Chính Thiên, không hiểu sao, hắn cảm thấy rằng cảnh Trần Cảnh Hạo đỡ cô rất chói mắt, khiến hắn có chút khó chịu, cảm giác giống như bị người khác lừa gạt vậy. Ngày hôm qua, lúc ở sở thú, hắn nghe cô nói chuyện với một tên đàn ông khác, cười đùa vô cùng vui vẻ. Nụ cười tự nhiên, rạng rỡ như vậy, cô chưa từng thể hiện khi ở cạnh hắn. Còn bây giờ, cô lại đỏ mặt khi được Hạo đỡ lấy. Thật sự, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa!
Lăng Chính Thiên khó chịu rời khỏi phòng y tế. Trong khi đó, Trần Cảnh Hạo cũng quay lại bàn làm việc của mình mà xử lí công việc. Cô cũng chán nản vì không có gì làm nên liền lôi điện thoại ra, lên mạng đọc truyện. Vốn cô định gọi điện tán gẫu với Ruki nhưng lại quyết định không gọi nữa. Hiện giờ đang có người làm việc trong phòng, cô nói chuyện sẽ làm phiền tới người ta, có thể sẽ làm người ta khó chịu. Mà quan trọng là, “ người ta” đó chính là nam chính đại nhân tàn ác Trần Cảnh Hạo, cho nên, dù cho tiền hay đưa một loạt mĩ nam mĩ nữ cho cô ngắm thì cô cũng sẽ không dám làm phiền đến hắn. Hơn nữa, có thể Ruki cũng đang bận, cô không nên gọi thì hơn.
Nghĩ xong, cô liền không do dự mà lấy điện thoại ra đọc truyện. May mắn là gần đây có wifi không có mật khẩu, cô có thể thoải mái vào mạng rồi!
Cả căn phòng lại yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng mới có vài tiếng cười khe khẽ phát ra từ miệng cô. Thật ra cũng không thể trách cô, đọc truyện hài thì phải cười, cố gắng kìm nén sẽ bị nội thương a~
Trần Cảnh Hạo nghe tiếng cười của cô, ban đầu cũng không thèm để ý nhưng sau một vài lần, hắn lại như không chịu được nữa mà định quay ra nhắc cô giữ yên lặng. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của cô lại không kìm chế được mà hơi ngẩn ra. Giờ hắn mới nhận ra vì sao trong cô hôm nay khác mọi ngày. Hôm nay, cô không có trang điểm cũng chẳng làm tóc cầu kì, mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc cao lên, trông rất gọn gàng. Cô như vậy lại khiến người ta có cảm giác đây là một cô gái năng động, có vẻ phù hợp với một sinh viên hơn là kiểu trang điểm lòe loẹt thường ngày của cô. Hơn nữa, đôi mắt tím long lanh của cô giờ lại mang theo ý cười khiến người nhìn như chìm đắm trong thế giới của cô, làm họ muốn tìm hiểu chủ nhân của đôi con ngươi huyền diệu này. Đôi môi anh đào hơi hé ra, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cườit rong trẻo khiến người nhìn nhìn vào lại muốn nếm thử tư vị của nó, muốn biết đôi môi đó có ngọt như trong tưởng tượng hay không.
Trần Cảnh Hạo bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ. Hắn đây là, muốn hôn Trịnh Thái Thu? Hắn là đang làm sao vậy chứ? Rõ ràng là không ưa Trịnh Thái Thu mà giờ lại đi để ý đến cô ta, đúng là khó hiểu.
Hắn lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ của bản thân để tập trung giải quyết công việc. Hắn còn một đống tài liệu chưa xử lí nữa đó.
Tuy vẫn chìm trong dòng suy nghĩ nhưng đôi chân hắn vẫn đi đến cửa phòng y tế. Tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong đánh thức hắn khỏi dòng suy tư. Aizzzzzz… Dạo này phải suy nghĩ nhiều quá! Toàn những chuyện không đâu. Mình cũng rỗi hơi thật!
Lăng Chính Thiên lắc lắc đầu, trong lòng thầm chán nản. Từ hôm gặp cô ở công viên, não hắn lại phải chứa thêm mất cái suy nghĩ vớ vẩn, thật là đau đầu mà!
Vội nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó, hắn liền mở cửa phòng, hướng trong phòng mà đi tới. Vừa vào đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra. Thật đúng là không có kỷ luật mà! Trong phòng vẫn có người bệnh mà lại có người thản nhiên nói chuyện. Có phải hắn đã quá dung túng cho tên kia rồi không?
Tuy nhiên, ý nghĩ của hắn lập tức bị đập cho nát bét khi nhìn thấy được người đang nói.
Sao cô ta đã tỉnh lại rồi? Trần Cảnh Hạo nói là phải đến hết giờ cơ mà? Hắn mới rời đi có hơn một tiếng thôi. Điều đó đồng nghĩa với việc gần hai tiếng nữa mới kết thúc giờ học buổi sáng. Tuy hắn đã nhìn thấy tốc độ hồi phục của cô ta nhưng cũng không cần phải tỉnh nhanh như vậy chứ?
Lăng Chính Thiên ngạc nhiên nhìn nữ sinh đang ngồi trên giường bệnh thản nhiên nói chuyện cùng tên bác sĩ vô trách nhiệm nào đó.
Nghe thấy có tiếng mở cửa, cô tò mò đưa mắt nhìn ra ngoài. Oa! Người này suất thật nha! Nhưng mà sao trông quen vậy? Thu sáng mắt lên khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa. Cô trực tiếp không thèm để ý tới bộ mặt than của tên kia mà thản nhiên ngắm nhìn người ta một cách trực tiếp.
Trần Cảnh Hạo thấy cô đang nói chuyện với mình lại nhìn về phía cửa thì cũng nhìn theo. Thấy người kia xuất hiện, hắn cũng không có bày ra vẻ ngạc nhiên, vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu, nhã nhặn như khi nói chuyện với cô mà tiếp chuyện người đến:
“ Hội trưởng đại nhân, xử lý xong rồi à?”
Cô đang mải mê ngắm nhìn soái ca, nghe đến từ “ Hội trưởng” liền giật mình. Bác sĩ soái ca vừa nói cái gì cơ? Hội trưởng? Ý là người vừa vào phòng là hội trưởng sao? Chẳng lẽ, đây chính là nam chính đại thần- Lăng Chính Thiên, người ra lệnh bắt cóc và hành hạ nữ phụ nguyên tác? Cô hoảng hốt cầu trời khấn phật, hi vọng là bản thân đang hiểu lầm.
Lăng Chính Thiên đang tập trung nhìn vào cô nên tất niên đã dễ dàng nhận ra sự hoảng hốt của cô. Hắn lại nhíu mày. Trông hắn rất đáng sợ sao? ( Wind: Anh dám nói anh không đáng sợ -_- ?) Tuy nghĩ vậy nhưng hắn cũng nghe thấy câu hỏi của Trần Cảnh Hạo nên đáp lại.
“ Một chút trừng phạt nho nhỏ cho một đám không biết trời cao đất dày”
Giọng nói băng lãnh của hắn vang lên như một chiếc búa giáng xuống đầu cô. Người này vừa trả lời? Vậy có nghĩa là, hắn thực sự là nam chủ đại nhân? Hu hu… Tại sao? Tại sao số cô không thoát khỏi một từ “ đen” vậy hả? Mới ngày đầu đến trường đã bị đánh cho thảm thường, phải xuống phòng y tế, sau đó lại gặp tên nam chính ác ma này? Có nhầm không vậy!?
Trong lòng cô thầm kêu gào. Cô không cam tâm a~ Vì cái gì số mình luôn nhọ như vậy! Cô phải mang 18 đời của tên Thượng đế chết tiệt nào đó đi lăng trì mới được! Tên mất nết! Cái gì mà chỉ có tôi mới có thể giúp Thái Thu thay đổi số phận! Lừa gạt! Tôi đây thà làm nhân viên nghèo còn hơn về đây làm nữ phụ như cá nằm trên thớt chờ người chém! Tôi muốn về nhà!
Khi cô đang thầm kêu rên vô cùng thảm thiết, vẫn luôn có một đôi mắt dõi theo từng hành động cũng như nét mặt của cô. Lăng Chính Thiên nghi hoặc quan sát biểu cảm phong phú của cô. Cô gái này, nghe Cảnh Hạo gọi hắn là hội trưởng thì hoảng hốt sau đó lại bình tĩnh. Lúc hắn trả lời câu hỏi của tên kia thì lại bày ra vẻ mặt bừng tỉnh, hoảng sợ, rầu rĩ sau đó là hung dữ. Này! Rốt cuộc trong đầu cô đang chứa cái gì vậy?
Trần Cảnh Hạo nhận thấy không khí có vẻ kỳ lạ nên hiếu kì nhìn hai người còn lại trong phòng và bắt gặp ngay biểu cảm muôn màu muôn vẻ của cô. Hắn ngơ ngác. Cô gái này, ngay từ lúc tỉnh dậy, cách nói chuyện của cô đã khiến hắn thấy bất ngờ. Nếu là trước kia, khi nhìn thấy hắn, cô sẽ lập tức giả vờ thẹn thùng gì gì đó để thu hút sự chú ý của hắn hoặc là dùng cái giọng nhão nhoét để quyến rũ hắn. Còn riêng lần này, khi thấy hắn ở trong phòng cô cũng không có để ý tới mà ngó tới ngó lui trong phòng sau đó lại thản nhiên hỏi hắn là ai, ánh mắt nhìn hắn vô cùng xa lạ. Ban đầu, hắn cho là cô giả vờ nhưng sau một lúc nói chuyện cũng không tìm thấy được điểm gì lạ, hắn cũng phải thừa nhận: Cô gái này không nhớ ra hắn là ai! Hơn nữa, cô tỉnh dậy so với dự liệu của hắn là nhanh hơn rất nhiều!
Ban nãy, khi kiểm tra cho cô, hắn chắc chắn rằng bản thân không có chẩn đoán nhầm! Và theo tình trạng của cô thì ít nhất cũng phải hôn mê 3 tiếng đồng hồ vậy mà không những tốc độ hồi phục vết thương của cô nhanh mà ngay cả tinh thần cũng rất tốt. Suốt hai mươi tám năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy có một người kỳ dị như vậy.
Cả ba người trong phòng đều chìm đắm trong trong suy nghĩ của bản thân nên căn phòng y tế rộng lớn cũng chìm vào yên tĩnh. Thu cũng đã dần bình tĩnh lại, cố nhớ xem thân phận của Lăng Chính Thiên để tiện đối phó. Nếu hắn có bối cảnh quá lớn, cô không đối phó nổi, vậy thì, chạy thôi! Ừm! Để cô nhớ lại xem nào!
Dù gì, truyện này cô cũng mới đọc qua. Bộ truyện này mới nhìn qua cô thấy toàn H nên cũng không có hứng thú cho lắm. Cô xin thề, cô tuyệt đối không phải sắc nữ. Cho nên, đối với bộ truyện NP sắc mà cô đang đọc dở, cô chưa có ý nghĩ nghiên cứu kĩ. Cũng chính bởi vậy mà giờ cô mới phải cố gắng đi nhớ thân phận của nhân vật đây. Cô hối hận đến xanh ruột rồi! Biết trước sẽ xảy ra chuyện hoang đường như kiểu xuyên không vào nhân vật nữ phụ của truyện này thì cô đã đọc nhanh một chút, nghiên cứu kĩ một chút để tiện cho việc tránh nam chính rồi! Thất sách quá!
Nhưng mà… logic H thần thánh của truyện làm cô không đỡ nổi! Được rồi! Tập trung nhớ lại bối cảnh của nam chính Lăng Chính Thiên nào!
Thứ đầu tiên cô nhớ là chức vụ Chủ tịch Hội sinh viên của tên này. Vốn là nguyên tác cũng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần về chức vụ này của hắn vì đây cũng là điểm quan trọng để Lăng Chính Thiên và nữ chủ đến với nhau. Sau đó, suy nghĩ xa một chút. Lăng Chính Thiên là người thừa kế của tập đoàn tài chính quốc tế DL. Ngoài ra, hắn còn có một thân phận nữa mà ít ai biết, đó chính là thiếu chủ của tổ chức Huyết Long- nơi đào tạo sát thủ nổi tiếng trên thế giới. Với hai thân phận này, con người đứng trước mặt cô hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết cô như dí chết một con kiến. Vậy nên, cô vẫn là nên tránh xa hắn thì tốt hơn.
Sau khi tổng kết thân phận của Lăng Chính Thiên, cô liền đưa ra quyết định. Người này không thể động, cô nên tránh xa! Nếu có tới gần thì cũng nên làm quen với soái ca mặc áo blouse trắng kia. Thu gật gù hài lòng với suy nghĩ sáng suốt của bản thân. Nhưng, cô bỗng nhớ ra rằng, cô chưa hề hỏi tên của người ta :3. Được rồi! Là do cô quá thất sách! Nói chuyện với hắn đã được một lúc mà lại quên chưa hỏi tên.
“ Này!”
Cô bỗng mở miệng phá vỡ bầu không khí quá mức tĩnh lặng của căn phòng. Ban nãy cô cũng không để ý nhiều vì vẫn đang bận suy nghĩ nhưng lúc này, khi đã tỉnh táo trở lại, cô mới nhận ra được sự quỷ dị đang tồn tại trong phòng nên liền không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ nó.
“ Em gọi tôi à?”- Trần Cảnh Hạo tự chỉ vào mặt mình rồi đặt câu hỏi.
“ Ừ! Nói chuyện nãy giờ anh vẫn chưa nói tên của anh ra đâu”- Cô gật đầu thừa nhận rồi trực tiếp lên tiếng nhắc nhở việc giới thiệu tên của hắn. Tuy nhiên, cô lại quên rằng bản thân cũng chưa có nói tên mình cho hắn.
“ A!”- Trần Cảnh Hạo bày ra vẻ mặt bừng tỉnh rồi lại cười cười, nói: “ Tôi tên Trần Cảnh Hạo, là bác sĩ y tế của trường em”
Trần Cảnh Hạo thản nhiên giới thiệu về bản thân với cô mà không chút nào cảm thấy kì quái. Tuy nhiên, người bạn của hắn- Lăng Chính Thiên lại không nghĩ vậy. Hắn lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
Không phải chứ? Sao cô ta lại không biết Hạo? Chăng phải trước đây hay bám dính lấy anh ta sao? Cô ta lại giả vờ?
Lăng Chính Thiên nhíu mày một chút rồi bình thường trở lại.
“ Trần Cảnh Hạo?”- Mặt cô lại nhăn nhó. Đùa cô sao? Lại gặp nam chính nữa à?
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, không hiểu sao Trần Cảnh Hạo lại thấy cô rất… đáng yêu. Hắn cười tươi đáp lại:
“ Ừ”
Không xong rồi! Cô sắp bị dọa chết rồi! Sao số cô khổ vậy? Ngày thứ hai đến thế giới này đã gặp phải hai “ ông” nam chính. Hai ngày với hai người? Thật đúng là đủ tương xứng!
Mà nếu hắn không giới thiệu tên cô còn không liên tưởng hắn với tên đàn ông lóc da của nữ phụ trong nguyên tác đấy! Thật ghê rợn!
Trong truyện, tác giả miêu tả hắn như thế này đây: Một người đàn ông mang vẻ đạp dịu dàng, nho nhã. Bề ngoài mang vẻ thân sĩ, có tấm lòng từ bi, lương thiện nhưng thực chất lại vô cùng máu lạnh! Hắn chính là điển hình của câu: “ ngoài nóng trong lạnh”, “ sói đội lốt cừu”, “ hồ ly giả dạng nai con”! Còn nữa, thận phận của hắn cũng không đơn giản. Bề ngoài, hắn là một bác sĩ tốt nghiệp Havard với bằng thạc sĩ nhưng vô cùng hiếm người biết rằng, hắn là Chủ tịch của chuỗi bệnh viện quốc tế Kaindonesu! Hơn nữa, hắn còn là sát thủ đặc công của tổ chức sát thủ nhà Lăng Chính Thiên!
Trong truyện, trừ khi đối mặt với chị gái nữ chính của cô, cả đời hắn, chưa từng biết đến hai tiếng “ dịu dàng” thực sự!
Ặc… Đều tại bà tác giả nguyên tác kia! Dàn nam chính cường đại như vậy để làm gì chứ!? Định hù chết cô sao? May mắn đây mới là đầu câu chuyện chứ không… cô chết chắc! Ô ô… May là ông trời còn biết thương xót cho cô gái đáng thương này.
Từ giờ cô phải cách hai nam chính ôn thần này càng xa càng tốt. Nếu còn ở ở gần họ, cô sợ mình sẽ lên cơn đau tim mà giã từ trần thế quá!
Cô gái nhỏ nào đó lại không biết, từng biểu cảm trên khuôn mặt của cô đã bị thu vào trong mắt của hai người đàn ông được cho là ôn thần trong mắt cô. Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo trao đổi ánh mắt với nhau. Trịnh Thái Thu bây giờ rất lạ.
Trần Cảnh Hạo thấy rất rõ ràng. Từ khi nghe đến tên của hắn, mặt cô gái này liền xanh mét, đôi mắt còn chứa đầy tia sợ hãi, thân thể còn cố lùi ra xa khỏi chỗ hắn đứng. Hắn rất thắc mắc, sao cô sợ hắn vậy? Hắn nhớ là mình vẫn luôn duy trì hình tượng dịu dàng, tốt bụng trước mắt mọi người trong trường mà? Hơn nữa, hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với nữ sinh này.
Lăng Chính Thiên cũng khó hiểu nhìn biểu cảm của cô sau đó đưa mắt sang nhìn Trần Cảnh Hạo, ý nói: “ Anh rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cô ta sợ hãi đến như vậy?”. Tuy nhiên, hắn lại nhận được cái lắc đầu đầy vô tội của tên kia.
Không làm gì? Vậy sao Trịnh Thái Thu có vẻ sợ hãi anh ta vậy? Còn nữa, ban nãy, khi biết hắn là Chủ tịch Hội sinh viên, cô ta cũng có biểu cảm như vậy. Rốt cuộc là cô ta đang nghĩ cái gì vậy? Từ hôm gặp nhau ở sở thú cho tới giờ, cô ta vẫn rất khác. Không bám lấy hắn thì không nói nhưng lại nhìn hắn giống như không biết hắn là ai vậy. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
“ Trịnh Thái Thu”- Lăng Chính Thiên lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi bước vào phòng. Vốn hắn định hỏi rốt cuộc là cô đang làm sao thì lại thấy không phù hợp nên đành chuyển sang việc khác: “ Hôm nay cô bị thương nên có thể về nhà nghỉ. Ngày mai lên phòng Hội trưởng gặp tôi”
Vốn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào để tránh xa hai nam chính đại nhân lại bị tiếng nói của Lăng Chính Thiên làm cho tỉnh lại, cô ngơ ra mất vài phút. Một lúc sau, khi đã tiêu hóa được hết toàn bộ những từ hắn nói, cô mới ngây ngốc gật đầu.
“ Dạ. Vậy giờ tôi xin phép về trước”
Nói xong cô định ngồi dậy để ra về thì lại thấy đầu choáng váng, cả người cô lảo đảo suýt ngã. May mắn là Trần Cảnh Hạo kịp thời đỡ lấy, nếu không cô đã ôm ấp đất mẹ để tỏ lòng thành kính rồi.
“ Tuy em hồi phục rất nhanh nhưng giờ vẫn chưa đi được đâu. Ở lại đây đi, cuối giờ rồi về”- Trần Cảnh Hạo nho nhã nói, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
“ A! Tôi… tôi biết rồi!”- Cô hơi xấu hổ cúi đầu một chút, cả người khẽ vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn. Trần Cảnh Hạo cũng thức thời mà buông cô ra. Hắn thoáng ngây người. Không ngờ, mới có chưa đầy một tuần, cô gái này đã không thèm để ý tới hắn nữa? Thay đổi cũng thật nhanh! Đúng là nữ nhân! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không hiểu sao hắn lại có chút trống trải cùng khó chịu. Không phải trước kia hắn rất mong cô nhanh chóng biến khỏi tầm mắt mình sao? Đáng ra bây giờ hắn phải rất vui chứ? Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên có người dám chơi đùa với hắn như vậy.
Lại nói về Lăng Chính Thiên, không hiểu sao, hắn cảm thấy rằng cảnh Trần Cảnh Hạo đỡ cô rất chói mắt, khiến hắn có chút khó chịu, cảm giác giống như bị người khác lừa gạt vậy. Ngày hôm qua, lúc ở sở thú, hắn nghe cô nói chuyện với một tên đàn ông khác, cười đùa vô cùng vui vẻ. Nụ cười tự nhiên, rạng rỡ như vậy, cô chưa từng thể hiện khi ở cạnh hắn. Còn bây giờ, cô lại đỏ mặt khi được Hạo đỡ lấy. Thật sự, hắn không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa!
Lăng Chính Thiên khó chịu rời khỏi phòng y tế. Trong khi đó, Trần Cảnh Hạo cũng quay lại bàn làm việc của mình mà xử lí công việc. Cô cũng chán nản vì không có gì làm nên liền lôi điện thoại ra, lên mạng đọc truyện. Vốn cô định gọi điện tán gẫu với Ruki nhưng lại quyết định không gọi nữa. Hiện giờ đang có người làm việc trong phòng, cô nói chuyện sẽ làm phiền tới người ta, có thể sẽ làm người ta khó chịu. Mà quan trọng là, “ người ta” đó chính là nam chính đại nhân tàn ác Trần Cảnh Hạo, cho nên, dù cho tiền hay đưa một loạt mĩ nam mĩ nữ cho cô ngắm thì cô cũng sẽ không dám làm phiền đến hắn. Hơn nữa, có thể Ruki cũng đang bận, cô không nên gọi thì hơn.
Nghĩ xong, cô liền không do dự mà lấy điện thoại ra đọc truyện. May mắn là gần đây có wifi không có mật khẩu, cô có thể thoải mái vào mạng rồi!
Cả căn phòng lại yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng mới có vài tiếng cười khe khẽ phát ra từ miệng cô. Thật ra cũng không thể trách cô, đọc truyện hài thì phải cười, cố gắng kìm nén sẽ bị nội thương a~
Trần Cảnh Hạo nghe tiếng cười của cô, ban đầu cũng không thèm để ý nhưng sau một vài lần, hắn lại như không chịu được nữa mà định quay ra nhắc cô giữ yên lặng. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của cô lại không kìm chế được mà hơi ngẩn ra. Giờ hắn mới nhận ra vì sao trong cô hôm nay khác mọi ngày. Hôm nay, cô không có trang điểm cũng chẳng làm tóc cầu kì, mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc cao lên, trông rất gọn gàng. Cô như vậy lại khiến người ta có cảm giác đây là một cô gái năng động, có vẻ phù hợp với một sinh viên hơn là kiểu trang điểm lòe loẹt thường ngày của cô. Hơn nữa, đôi mắt tím long lanh của cô giờ lại mang theo ý cười khiến người nhìn như chìm đắm trong thế giới của cô, làm họ muốn tìm hiểu chủ nhân của đôi con ngươi huyền diệu này. Đôi môi anh đào hơi hé ra, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cườit rong trẻo khiến người nhìn nhìn vào lại muốn nếm thử tư vị của nó, muốn biết đôi môi đó có ngọt như trong tưởng tượng hay không.
Trần Cảnh Hạo bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ. Hắn đây là, muốn hôn Trịnh Thái Thu? Hắn là đang làm sao vậy chứ? Rõ ràng là không ưa Trịnh Thái Thu mà giờ lại đi để ý đến cô ta, đúng là khó hiểu.
Hắn lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ của bản thân để tập trung giải quyết công việc. Hắn còn một đống tài liệu chưa xử lí nữa đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook