Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
-
Chương 1
Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không?
Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội.
Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì.
Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung.
Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm.
Tôi đỗ một cách suýt soát.
M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…”
Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ.
Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ.
Tôi ấy mà…
Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn.
Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi.
Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường.
Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ.
Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi:
“Nghe nói cậu cũng đỗ, bọn mình có thể học chung trường cấp 3 rồi, tốt quá.”
Không giống tôi, Gia Di vừa xinh đẹp vừa học giỏi, là cô gái tỏa sáng lấp lánh.
Nếu chúng tôi không sống cùng một tòa nhà và lớn lên cùng nhau, có lẽ tôi đã không làm bạn với cô ấy.
Tôi nắm tay cậu ấy, dường như tiếp thêm sức mạnh từ trên người cậu ấy, nói từng chữ:
“Bố, m-ẹ, con muốn học tiếp.”
Suốt cả kỳ nghỉ hè, tôi cố gắng giúp bố m-ẹ nhồi bột, nặn bánh làm bánh bao.
Chị gái đang điên cuồng học thêm để chuẩn bị lên 12, em trai ngày nào cũng đi chới với bạn, lấy tiền tiêu vặt đi quán net.
Đêm trước hôm khai giảng, m-ẹ tôi đếm số tiền trong tay 3 lần, than thở:
“Bố m-ẹ đều công bằng với cả 3 đứa, con muốn đi học thì đi đi.”
M-ẹ ơi, nếu trong lòng m-ẹ không thiên vị, hà cớ gì phải nhấn mạnh.
Tôi và Gia Di học cùng một lớp.
Ngoài ra còn có Thẩm Đông Dã, người đứng đầu lớp.
Gia Di nhanh chóng kết thêm nhiều bạn mới, cậu ấy cũng dẫn tôi đi tham gia buổi tụ họp của các bạn nữ.
Bọn họ ôm vai bá cổ tôi. Gọi tôi Lý Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm… Thỉnh thoảng tôi sửa lại: Tên tớ là Lê Lâm Lâm.
Bọn họ xin lỗi nhưng lần sau vẫn gọi sai.
Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đã quen rồi.
Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội.
Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì.
Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung.
Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm.
Tôi đỗ một cách suýt soát.
M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…”
Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ.
Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ.
Tôi ấy mà…
Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn.
Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi.
Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường.
Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ.
Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi:
“Nghe nói cậu cũng đỗ, bọn mình có thể học chung trường cấp 3 rồi, tốt quá.”
Không giống tôi, Gia Di vừa xinh đẹp vừa học giỏi, là cô gái tỏa sáng lấp lánh.
Nếu chúng tôi không sống cùng một tòa nhà và lớn lên cùng nhau, có lẽ tôi đã không làm bạn với cô ấy.
Tôi nắm tay cậu ấy, dường như tiếp thêm sức mạnh từ trên người cậu ấy, nói từng chữ:
“Bố, m-ẹ, con muốn học tiếp.”
Suốt cả kỳ nghỉ hè, tôi cố gắng giúp bố m-ẹ nhồi bột, nặn bánh làm bánh bao.
Chị gái đang điên cuồng học thêm để chuẩn bị lên 12, em trai ngày nào cũng đi chới với bạn, lấy tiền tiêu vặt đi quán net.
Đêm trước hôm khai giảng, m-ẹ tôi đếm số tiền trong tay 3 lần, than thở:
“Bố m-ẹ đều công bằng với cả 3 đứa, con muốn đi học thì đi đi.”
M-ẹ ơi, nếu trong lòng m-ẹ không thiên vị, hà cớ gì phải nhấn mạnh.
Tôi và Gia Di học cùng một lớp.
Ngoài ra còn có Thẩm Đông Dã, người đứng đầu lớp.
Gia Di nhanh chóng kết thêm nhiều bạn mới, cậu ấy cũng dẫn tôi đi tham gia buổi tụ họp của các bạn nữ.
Bọn họ ôm vai bá cổ tôi. Gọi tôi Lý Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm… Thỉnh thoảng tôi sửa lại: Tên tớ là Lê Lâm Lâm.
Bọn họ xin lỗi nhưng lần sau vẫn gọi sai.
Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đã quen rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook