Edit: Lynn
Sống trong một xã hội pháp trị suốt hai kiếp, lần đầu tiên Bạch Thu Nhiên cảm nhận mạng sống của mình đang bị đe dọa.

Trong thoáng chốc cô bủn rủn tay chân, đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không có nổi chút tâm lý chống cự nào.
Làm sao chống cự nổi đây? Cho dù bà ta không phải phu nhân quyền cao chức trọng mà chỉ là người bình thường thì nếu bà ta hận cô, chỉ muốn giết chết cô, vậy có lẽ bà cũng không ngại chết cùng cô nếu cần thiết.
Nhưng cô đang sống rất tốt, cuộc sống vô cùng tươi đẹp, thế giới tràn ngập tình yêu, mắc gì phải chết chung với bà ta?
Ông cha ta có câu điếc không sợ súng, một khi bà Diệp phát điên, bà ấy có thể làm bất cứ điều gì.

Bạch Thu Nhiên tin rằng dù là đánh giáp lá cà hay đánh vu hồi thì cũng chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Trong tình huống này cứ bỏ chạy là xong, trên đời này đâu phải chỉ có mỗi bạn trai tổng tài là đàn ông độc thân, không đáng để liều mạng vì mối tình này.
Thời gian qua Bạch Thu Nhiên luôn do dự và liên tục trấn an bản thân, còn bây giờ thì cô đã hạ quyết tâm.

Cuộc trò chuyện với bà Diệp còn chưa kết thúc, cô đã đưa ra quyết định: Tạm biệt bạn trai tổng tài thân yêu, mẹ anh không đồng ý cho chúng mình bên nhau QAQ.
Người trưởng thành đều biết kiên trì là rất khó nhưng từ bỏ lại rất dễ dàng.

Bạch Thu Nhiên đã quyết tâm không cố gắng nữa nên khi nhìn ánh mắt hung ác của bà Diệp dường như có thể cắt mình ra thành từng mảnh, cô không còn thấy đáng sợ nữa, tương lai cũng không tăm tối như mình tưởng.
Bạch Thu Nhiên đã có kế hoạch tự cứu lấy bản thân, tóm gọn trong: không đấu lại được thì bỏ chạy.

Muốn hành hạ nhân vật phụ thì cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản, chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì vả mặt sẽ không đuổi theo kịp.
Nếu đã như vậy, cô không cần ngồi đây đọ sức với bà Diệp nữa.

Bạch Thu Nhiên xem đồng hồ, ngại ngùng nói: “Xin lỗi bà Diệp, tôi còn phải làm việc…”
Tống Bảo Như tạm gác lại suy nghĩ, kiêu ngạo nhìn thoáng qua cô: “Định khi nào nghỉ việc?”
Bà hoàn toàn không nghĩ đến khả năng bị Bạch Thu Nhiên từ chối.


Hiện tại không có Chi Châu và những người khác nói đỡ cho ả ta, bà lại còn đang cầm củ cà rốt “gả vào nhà họ Diệp” để nhử ả, người đầy dã tâm như Bạch Thu Nhiên chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của bà.

Vì thế bà mới hỏi ả khi nào nghỉ việc chứ không hỏi có muốn nghỉ việc hay không.
Đúng là Bạch Thu Nhiên đã quyết định nghỉ việc, không chỉ nghỉ việc mà cô còn định bỏ xứ ra đi.

Bởi vì dựa theo việc bà Diệp hận cô thấu xương, kể cả khi cô đã thức thời chia tay với bạn trai tổng tài, không dây dưa gì nữa thì có lẽ bà Diệp vẫn muốn tiếp tục cho cô “ăn hành”.

Có điều dù bà Diệp có quyền có thế đến đâu thì bà cũng không thể vênh váo đến mức khiến cô không thể sống không yên ổn trong nước.
Đất nước rộng lớn, chỉ cần cô trốn đủ xa, bà Diệp sẽ không tốn công để chơi trò trốn tìm với cô.
Tuy nhiên, nếu bà Diệp biết trước kế hoạch của cô, liệu bà ấy có điều chỉnh chiến không? Bạch Thu Nhiên không dám đánh giá thấp quyết tâm hại chết cô của bà Diệp, bèn cố ý ra vẻ ngập ngừng nói: “Chuyện này… tôi còn phải suy nghĩ, mà theo quy định của công ty, muốn nghỉ việc phải nộp đơn trước một tháng và bàn giao công việc.”
Tống Bảo Như sốt ruột nói: “Vậy tôi cho cô thời gian một tháng, tháng sau đích thân tôi sẽ tới tìm cô.”
Bạch Thu Nhiên ra vẻ bối rối nhưng không dám cãi lại: “Nhưng mà…”
Tống Bảo Như đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cầm túi xách lên, đứng dậy nghênh ngang bỏ đi.
Bạch Thu Nhiên tỏ vẻ đành phải chịu uất ức mà chấp nhận kết quả này, nhưng thực chất trong lòng đang âm thầm tính toán.
Đã chạy trốn thì không thể làm theo quy trình thông thường, đối với trường hợp đặc biệt, cô có thể xin nghỉ việc và rời khỏi công ty trong cùng một ngày mà không cần tiền lương tháng này.

Hiện giờ cô cần phải sắp xếp công việc, xin nghỉ thành công là sẽ lập tức rời đi.

Có vẻ như trong công ty có người do bà Diệp cài vào, cô buộc phải làm vậy để không bị lộ tin tức, tránh trường hợp bị bà Diệp dẫn người tới chặn đường.
Còn nếu bà Diệp không bố trí người theo dõi cô thì càng tốt.

Mấy công việc lặt vặt chỉ cần dăm ba ngày là bàn giao xong.

Theo như “lịch hẹn” của bà Diệp, ngày này tháng sau cô đã đi mấy dạng, bà Diệp đừng hòng tìm cô báo thù rửa hận nữa.
Càng nghĩ càng thấy kế hoạch kín kẽ, có điều Bạch Thu Nhiên vẫn rời khỏi nhà hàng quay trở về công ty với vẻ mặt mất hồn mất vía, đồng thời ra vẻ kiên cường hoàn thành công việc buổi chiều.

Trước khi tan sở cô còn từ chối lời đề nghị đón mình của bạn trai tổng tài bằng lý do hợp lý hợp tình khiến người ta không thể phản bác: “Em đã hẹn Tư Tư đi ăn tối và mua sắm với cậu ấy rồi, hôm nay em ngủ lại bên Hoa Đô luôn.”

Hoa Đô là khu chung cư mà cô và đứa bạn thuê trọ.
Tuy rằng trước đó đứa bạn thân khiến cô thất vọng khi không đưa ra được lời khuyên thấu đáo nào trước vấn đề mẹ chồng nàng dâu hào môn, nhưng bây giờ muốn bỏ trốn, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến là nhờ Lục Vũ Tư phối hợp với mình, giúp mình bày mưu tính kế.
Diệp Chi Châu cũng khá bất ngờ với cuộc hẹn đột ngột của cô, sau khi trầm ngâm một hồi, anh quan tâm hỏi: “Lúc đi mua sắm không cần anh giúp em xách đồ sao?”
Bạch Thu Nhiên ỏn ẻn nói: “Người ta muốn tâm sự với Tư Tư mấy chuyện con gái mà.”
“Được rồi.” Cô đã nói như vậy thì Diệp Chi Châu cũng đành chịu, anh dặn dò cô bằng giọng điệu vừa thất vọng vừa mất mát: “Vậy hai em chơi vui nhé, chú ý an toàn… Ngày mai nhớ về sớm.”
Nghe giọng nói cô đơn của chàng giám đốc tài giỏi trẻ tuổi, Bạch Thu Nhiên cảm thấy rất đau lòng và tội lỗi.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tính mạng quan trọng nhất.

Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này sẽ còn những trò nguy hiểm hơn.

Bạch Thu Nhiên đè nén sự không đành lòng của mình xuống, trả lời lại bằng ý chí sắt đá: “Tới giờ tan tầm rồi, em phải đi thu dọn đồ đây, bye anh.”
Bạch Thu Nhiên không nói dối Diệp Chi Châu, cô thực sự đã hẹn với Lục Vũ Tư, nhưng chỉ vài phút trước khi anh gọi điện thoại đến.
Công ty của hai cô cách nhau không xa, theo quy tắc cũ vẫn gặp nhau ở ga trung chuyển tàu điện ngầm.

Trên đường đi, Lục Vũ Tư lo lắng hỏi: “Dạo này sao rồi, mẹ của sếp Diệp còn tìm cậu gây chuyện không?”
Đứa bạn thân chủ động hỏi thăm đúng lúc giúp Bạch Thu Nhiên đỡ phải dài dòng khi vào đề.

Cô im lặng gật đầu, bĩnh tĩnh kể lại chuyện hai lần bị vướng vào rắc rối ở công ty: “… Hôm nay tớ mới biết hóa ra họ đều do bà Diệp giật dây.”
Lục Vũ Tư cũng cảm thấy những hành vi này quá phô trương, phản ứng đầu tiên không phải tràn ngập căm phẫn mà là hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu chắc chắn không có hiểu lầm gì chứ, bà Diệp làm vậy để chi?”
Bạch Thu Nhiên thuật lại những gì bà Diệp nói với mình trong phòng bao.

Lục Vũ Tư có sóng não giống cô nên vô cùng phẫn nộ: “Bà ta nghĩ mình là ai mà có quyền sai khiến người khác.

Đừng nói cậu còn chưa lấy sếp Diệp, cho dù hai người có kết hôn thì cậu cũng là một cá thể có tư duy độc lập, không phải con rối để mặc bà ta bài bố.”
Càng nói Lục Vũ Tư càng phẫn nộ: “Bà ta tưởng có tiền muốn làm gì thì làm à!”
Bạch Thu Nhiên rất muốn gật đầu nói đúng vậy thật.


Cô bạn thân của cô không biết bà Diệp giàu vô nhân tính đến mức xách một căn nhà trong tay, quả thật là giàu đến mức muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên, cô không thể nâng thế mạnh người khác mà diệt mất uy phong của mình được, vì vậy đành đau khổ kìm lại những lời muốn nói.
Lục Vũ Tư lại cho rằng cô im lặng là vì tâm trạng không tốt.

Cô nàng không những không để bụng mà còn thấy thương bạn mình.

Nghĩ tới những câu chuyện mẹ chồng nàng dâu mà mình từng được nghe kể, Lục Vũ Tư lập tức hỏi đến một vấn đề quan trọng: “Vậy sếp Diệp có thái độ thế nào?”
Bạch Thu Nhiên định nói tất nhiên bạn trai tổng tài hứa sẽ bảo vệ mình nhưng cô bỗng nhớ ra mình sắp chia tay với bạn trai rồi bỏ trốn, cô đâu thể nói lý do chia tay là vì cô nghi ngờ mẹ chồng tái sinh, sau đó một lòng muốn hại chết mình?
Nếu cô tiết lộ chuyện đó, vậy thì dù có phải truy sát đến chân trời góc biển, bà Diệp cũng sẽ giết chết cô.
Muốn chia tay bạn trai tổng tài mà không khiến bà Diệp nghi ngờ thì phải tìm một lý do chính đáng hơn.
Ngay lúc Bạch Thu Nhiên đang rơi vào trầm tư, trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng, cô phát hiện mình đã có sẵn một lý do để mượn đề tài này nói chuyện của mình.
Vừa nói cô vừa ôm ngực ra vẻ đau lòng: “Anh ấy nói sẽ giúp tớ điều tra rõ ràng, nhưng tới giờ vẫn chưa có kết quả, chắc là anh ấy đang giúp bà Diệp che đậy chân tướng.”
Lục Vũ Tư vốn đã đứng về phía cô, giờ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô lại càng thấy bất bình: “Sếp Diệp bị gì không biết, người thân thiết và đáng tin cậy nhất của cậu chính là anh ấy, sao anh ấy dám làm chuyện có lỗi với cậu được chứ!”
“Anh ấy đã phản bội tình cảm của chúng tớ, cũng phụ lòng tin của tớ dành cho anh ấy.” Bạch Thu Nhiên nói mà đôi mắt đỏ hoe: “Tớ quyết định chia tay anh ấy.”
“Ớ…” Diễn biến này khiến Lục Vũ Tư trở tay không kịp.

Đứng từ góc độ của một người chị em tốt sẽ cảm thấy bạn trai của bạn thân đang giúp mẹ anh ta che đậy sự thật rằng bà đã ức hiếp bạn thân mình.

Anh chàng này chả tinh ý chút nào, cần phải được dạy cho một bài học, nhưng cũng không đến mức phải chia tay.

Lục Vũ Tư bèn khuyên: “Không đến mức đó đâu, có lẽ sếp Diệp cũng không biết phải làm sao.

Suy cho cùng, một bên là mẹ, một bên là cậu, anh ấy hẳn cũng khó xử nên mới chọn cách để mọi chuyện lắng xuống.

Nhưng không thể phủ nhận tấm lòng của anh ấy dành cho cậu được.”
Đây là lần đầu tiên Bạch Thu Nhiên thấy đứa bạn thân khẩn thiết nói đỡ cho bạn trai của mình nên cảm thấy rất mới mẻ.
Tất nhiên cô biết là bạn thân sợ cô bốc đồng, lại càng sợ những lời lên án bạn trai tổng tài vừa rồi như lửa cháy đổ thêm dầu nên mới cố gắng bù đắp.
Nhưng Bạch Thu Nhiên biết rất rõ rằng mình không hề bốc đồng, càng không phải đột ngột quyết định chia tay chỉ vì nghe những lời đầy căm phẫn của đứa bạn thân.
Thật ra trước đó cô quá hấp tấp.


Chủ yếu là bị chuyện được gả vào hào môn làm cho đầu óc choáng váng nên bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày, hôm nay nhờ bị bà Diệp tạt gáo nước lạnh mà tỉnh lại.

Bây giờ cô tỉnh táo hơn bao giờ hết, hiểu rằng chuyện may mắn ngàn năm có một như làm dâu nhà giàu này sẽ không dễ gì mà rơi xuống đầu cô.

Cái giá phải trả có lẽ chính là sống trong một môi trường tranh đấu lục đục không dứt giống như bà Diệp ở kiếp trước.

À không, bây giờ cái giá phải trả khi được gả vào hào môn của cô có lẽ còn lớn hơn nữa, bởi vì giờ đây bà Diệp đã tái sinh, ôm hận thù ngút trời đối với cô, giống như một con rắn độc tàn ác nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu cô muốn chính thức bước vào thế giới thượng lưu cành vàng lá ngọc đầy khắc nghiệt, có lẽ vẫn còn phải trải qua một đợt tranh đấu gay gắt.
Nói tóm lại, người bình thường căn bản không hold nổi thể loại hào môn cao vời vợi này.

Thay vì đến lúc đó ngày ngày phải sống một cách thận trọng người không ra người, ma không ra ma, Bạch Thu nhiên cho rằng nên buông tha cho bản thân, cũng như nên từ bỏ bạn trai tổng tài.
Bạn trai tổng tài rất ưu tú, nếu anh tìm một cô gái xinh đẹp giàu có, môn đăng hộ đối, sau này cũng có thể sống hòa thuận cả đời.

Chân trời nào mà không có cỏ thơm, cô tự thấy điều kiện của mình không tệ, cũng được coi như là kẻ nổi bật giữa những người bình thường, luôn có thể tìm được người phù hợp với cô trên mọi phương diện, lại không cần cô phải trình diễn màn cung tâm kế.
Bạch Thu Nhiên sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nói ra những điều có thể chia sẻ cho cô bạn: “Thực ra đây chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

Dạo này tớ đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của tớ và anh ấy.

Không phải tự nhiên mà có câu môn đăng hộ đối.

Nếu môi trường sống, giáo dục, tư tưởng, quan điểm từ nhỏ đều tương tự nhau thì tính cách và thế giới quan mới phù hợp nhau, như vậy hôn nhân mới có thể bền lâu.

Nhưng hoàn cảnh sống của tớ và anh ấy cách nhau cả một dải ngân hà, bà Diệp chỉ là một trong những vấn đề mà thôi.

Hiện giờ tình cảm của hai đứa tớ còn mặn nồng nên mới chưa nảy sinh mâu thuẫn do sự khác nhau về thân phận mang lại, nhưng nếu sau này anh ấy không còn yêu tớ nhiều như bây giờ nữa thì liệu anh ấy có còn bao dung tớ, thông cảm cho tớ mọi lúc mọi nơi không? Có còn kiên định bảo vệ tớ khi có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nữa không?”
Lục Vũ Tư cũng trở nên nghiêm túc, ngập ngừng nói: “Thật ra tớ cũng lo lắng về vấn đề này.”
Chỉ là cô ấy nghĩ thật đáng tiếc nếu họ chia tay: “Nhưng bây giờ cậu và sếp Diệp đang rất yêu nhau mà…”
Hết chương 27.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương