Vương Xà
Chương 33: Ngoại truyện: yêu là theo đuổi

_ Rin chúng ta đi chơi đi.

_ A! Rin… đừng lạnh lùng với anh thế chứ. Anh sẽ buồn đó.

_ Rin, em cười lên trông xinh hơn đó.

_ Hihi, anh sinh ra chính là để làm cô gái như em hạnh phúc mà.



Những lời nói ngọt ngào của những tên con trai là thứ mà cô căm ghét nhất. Bởi, những gì họ nói nhưng họ sẽ chẳng bao giờ làm được cả. Tiếng nói đó chỉ là vô giá trị nhưng nó khiến cho không biết bao nhiêu cô gái vô tình ngã vào đó. Rin – cô không giống như vậy nhưng rốt cục lòng cũng không kìm được mà xiêu lòng trước người con trai đó. Có lẽ, chẳng bao giờ cô có thể ngờ rằng mình lại yêu người con trai hào hoa này được cả. Phải, chính là lòng cô không biết từ bao giờ đã dần tiếp nhận lời nói của anh mất rồi… không dứt ra được.

Nhắm mắt lại, ký ức bị bỏ rơi bị coi là đứa trẻ đáng nhẽ không được sinh ra vẫn hằn rõ trong ký ức cô. Đứng giữa bố và mẹ mình, đứa con gái như cô năm tuổi đã bị bố mẹ ruồng rẫy tới mức không ai chịu nuôi cô. Lớn nhanh hơn các bạn cùng lứa đồng thời biến cô trở nên lạnh lùng với mọi thứ mang tên “tình cảm” xung quanh mình. Khi được vào Vương Xà đi theo Bạch Xà cô mới cảm nhận được một chút tình cảm. Và khi Lin mất cô mới nhận ra hóa ra mình vẫn còn cảm xúc trên khóe mắt. Nỗi đau, tức giận, hận thù lúc đó cô mới cảm nhận rõ ràng nhất, mạnh mẽ nhất rằng mình sống chưa bao giờ vô ích. Bạch Xà đã từng nói với cô khi đưa cô về rằng: “Chẳng ai sinh ra là vô nghĩa cả; nó có ích hay không là do bản thân mình chọn con đường bước đi như thế nào.” Lúc đó, cô chưa nghiệm ra được những điều đó; với cô những thứ tình cảm sâu xa thực sự rất khó hiểu. Cho tới một ngày, người con trai kia xuất hiện mà nói với cô rằng:

_ Đức mẹ cho em một sự sống vậy hãy sống có ích. Em hoàn toàn có thể ích kỷ sống vì bản thân mình chỉ cần bản thân em thoải mái.

Rồi, cô chợt nhận ra rằng cho dù có bị gia đình ruồng bỏ thì ký ức đó từ lâu đã nhạt dần khi cô sống ở Vương Xà. Sự quan tâm của Bạch Xà và Hắc Xà đã cho cô như hai người anh chị lớn trong nhà, tình cảm thắm thiết của chị em Ngũ Tướng Không Ngai dành cho cô như người em thân thiết. Vậy, cô còn cần gì hơn nữa. Nơi đó – miền ký ức xa xôi cô không được chấp nhận nhưng ở nơi này với những người này với người con trai đó cô quan trọng và mạng sống của cô có giá trị. Cho dù mạng sống đó không to lớn bằng cả thế giới nhưng nó lớn bằng tầm lòng mọi người dành cho cô mà không phải ai cũng làm được.



Tuy nhiên, khi lòng cô đang chấp nhận thứ tình cảm đó, dần hiểu ra thì hình ảnh trước mắt cô đây đã đập nát tất cả những gì cô đang cô kỳ vòng cố nắm giữ lấy. Có phải lúc nào cô hy vọng là cô sẽ phải thất vọng hay không? Năm tuổi, cô ước ao gia đình mình hạnh phúc thì nó tan thành từng mành. Giờ đây, hai mươi hai tuổi cô ước mơ về một tình yêu cô chưa bao giờ muốn thử thì cũng bị chặt thành từng mành…

Giờ đây, đứng trước màn hình lớn hay rằng đứng trước mặt cô và báo chí cô nhìn thấy người con trai đó – Bạch Hổ đang tay trong tay, vai sánh vai cùng một cô gái khác. Người con gái đó hạnh phúc hơn cô, sang trọng hơn cô, vui vẻ hơn cô và quyền quý hơn cô. Cô quên mất một điều rằng khi Tứ Thần không còn và khi Bạch Hổ chấp nhận về với gia đình mình thì anh không còn phải là một sát thủ tài năng nữa. Anh là một người con trai trong gia đình giàu có. Còn cô, khi không ở trong Ngũ Tướng Không Ngai nữa thì cô là ai?

Cô là một đứa con gái không có gia đình.

Cô là một người cô đơn vô cảm.

Cô là một người chẳng có gì cả.



Mỉm cười, quay người bước đi cô chấp nhận sự thật trước mặt mình đây. Ừ, hạnh phúc đến đâu có dễ dàng thế. Nếu như cô không bị ruồng bỏ mà nhận được cho dù một chút thương hại của người làm bố làm mẹ ngày trước thôi có lẽ cô vẫn còn chút tự tin lên tiếng tình cảm của mình. Nhưng, giờ đây có có gì à? Một cô gái không cảm xúc như cô đúng là không nên có hạnh phúc. Và, đáng nhẽ cô không nên tin lời vào một chàng trai hào hoa như vậy. Thế giới quý tộc và thế giới dân thường khác nhau nhiều lắm…

_ Rin…

Tiếng gọi từ phía sau nhưng chỉ thôi thúc những bước chân cô đi nhanh hơn. Tiếng gọi càng gần thì từ lúc nào cô đã thấy bước chân mình đang chạy trốn. mọi thứ trước mắt mờ ảo, nhạt nhòa cô cũng không nhận ra mình đang chạy đi đâu. Cảm giác cô nhận thấy rõ ràng nhất chính là cảm xúc chạy trốn của mười mấy năm về trước khi cô bỏ nhà đi biến mình thành đứa trẻ vô gia cư. Cô chấp nhận mình lang thang, không gia đình chứ không chấp nhận mình bị đưa vào trại trẻ mồ côi rồi chết lãng trong đó. Chấp nhận chết đói chứ không chấp nhận những yêu thương, bố thí phù phiếm…

_ RINNNNNNNNNNN…..

Một tiếng hét lớn, một bóng sáng vụt qua, cô ngã ngồi trên mặt đất. Không, chính xác là cô ngã vào vòng tay một người nào đó; một vòng tay vô cùng quen thuộc. Ký ức cô muốn vứt bỏ trong đêm nay lại dần dần hiện hữu …

_ Rin, anh sẽ về nhà. Có lẽ đã đến lúc nghĩ đến tương lại…

_ Anh sẽ chỉ yêu em thôi đấy Rin.

_ Hihi, ôm một tý nạp năng lượng mà em cũng không cho. Thiếu em là anh chết đấy.

_ Aizzz, ôm còn khó vầy sau này quyết hôn trộm em.

_ Há há, anh là sát thủ cũng có giấy phép làm trộm nhé nên trộm nụ hôn của em… không khó.

_ Ế! Phản đối bạo lực bằng mắt…



Nhưng ký ức đó, lời nói ngọt ngào mà cô vô tình lún vào chỉ như ảo giác mà thôi. Tin vào những lời nói đó là cô sai không phải anh. Là cô ngu ngốc anh chẳng có lỗi gì cả… Đẩy vòng tay đó ra, cô đứng dậy, quyết đi nước mắt đã tràn mi từ lúc nào cô mỉm cười nhìn anh nói:

_ Bạch Hổ, tôi không cần anh thương hại.

Bước đi nhưng bị người đó níu giữ. Ánh mắt anh nhìn cô khổ sở nhưng giờ đây không chạm vào được cảm xúc của cô nữa rồi.

Anh nhìn cô đôi mắt đỏ hoe tự giận mình. Anh đã hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để cô khóc nữa dù một giọt cũng không để rơi ra nhưng dường như khó hơn anh tưởng. Vì cô anh chấp nhận về với gia đình mà anh chưa bao giờ thừa nhận để gây dựng tương lai cho chính cả hai nhưng hình như anh đang chọn sai đường sao? Cô hiểu lầm anh, anh khiến cô khóc nhưng không biết giải thích như thế nào để cô tin. Khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, khi chạm vào đôi mắt lạnh lùng đó anh đã bị thu hút một cách kỳ lạ. Anh chấp nhận sự lạnh lùng của cô, bất chấp khó khăn để đến bên cô để khiến ánh mắt đó có thể mìm cười hạnh phúc. Một người đã nói với anh rằng: “Hạnh phúc không ở đâu xa mà chính ở trong tay ta, chỉ là ta có biết nắm giữ hay không mà thôi.”

Chính vì vậy, anh chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc và ngay cả lúc này anh cũng sẽ không buông tay cô. Anh đã nhìn thấy nỗi đau khi hai người yêu nhau mà không thể đến được với nhau đã để hiểu lầm chen vào giữa tình yêu rồi khổ sở như thế nào. Anh đã chứng kiến từng chút từng chút một nên anh không muốn từ bỏ. Người đó từng nói rằng: “Tôi chấp nhận để cô ấy hận tôi mà nhớ tôi chứ không chấp nhận cô ấy yêu tôi rồi chết.” Câu nói đó mãi mãi vang bên tai anh chưa bao giờ biến mất. Người đó đã phải trả cái giá quá đắt cho hạnh phúc của mình và cũng chính người đó khiến anh chấp nhận về nhà để tìm kiếm hạnh phúc mang lại cho Rin bù lại những tháng ngày qua trước kia và vun đắp cho sau này. Anh đã từng hứa với lòng mình rằng: “Anh chấp nhận cô ấy lạnh lùng với mình, giận giữ mình để mãi nhớ đến anh chứ không chấp nhận bỏ cuộc để rồi cô ấy mãi mãi ôm vết thương”. Nhìn cô, anh nói:

_ Anh biết em không tin anh giải thích nhưng anh vẫn muốn nói. Cô gái đó không là gì của anh cả ngoài đối tác. Anh muốn gây dựng sự nghiệp riêng và cô ấy là đối tác. Ngày hôm nay, anh cùng cô ấy chính là ra mắt với báo giới để tuyên bố hai công ty cùng nhau hợp tác. Sự thực, chỉ có thế…

Cô nhìn anh, ánh mắt mông lung nhưng rồi bàn tay vẫn tuột khỏi tay anh bước đi. Anh nhìn cô bóng lưng nhỏ mà gầy khẽ cụp mắt. Hai bàn tay buông thõng tuyệt vọng. Biết rằng kiểu gì cô cũng không tin nhưng không có cách nào khác để giải thích. Ngửa mặt lên trời, anh khẽ thở dài có lẽ để ngày tháng sau này những gì anh làm cô sẽ hiểu chăng? Nhìn về phía nơi bóng tối cô đi anh khẽ nói:

_ Anh sẽ đợi em; đợi ngày em quay về bên anh !!!

HAI NĂM SAU:

_ Giám đốc, bữa tiệc đêm nay ngài sẽ đi chứ ạ?

_ Ừ, cũng không có cách nào khác. _ Người con trai quay lại nhúmnvai cười.

Anh – giám đốc trẻ của công ty nổi tiếng hàng đầu về thời trang vẫn cứ như vậy. Vẫn đào hoa, lãng tử luôn được các cô gái vây quanh và đặc biệt làm nghề này thì không biết có bao nhiêu siêu mẫu bên anh nhưng tất cả cũng chỉ có thể ở mức nhân viên mà thôi. Chưa ai và chưa người nào có thể chạm vào được trái tim người con trai này cả dù anh hay cười vui vẻ nhưng hai năm qua bao nhiêu thăng trầm đã biến đổi anh không ít. Đôi mắt lãng tử đã nhuốm màu của thăng trầm trở nên sâu sắc hơn; đào hoa cứ đào hoa nhưng anh chưa bao giờ lên tiếng công nhận. Anh khác của ngày xưa đó chính là trước khi gặp cô luôn vui vẻ bên vô số người con gái khác còn bây giờ sau khi gặp cô đánh mất cô vẫn cứ giữ một khoảng cách với tất cả…

…..

Đêm vũ hội, ai cũng đẹp, ai cũng sang trọng mà quý phái nhưng chẳng ai biết ai khi họ đeo trên mặt chiếc mặt nạ khác nhau. Anh đứng dựa lưng vào tường nhìn làn người đi quan rồi đi lại cười nói. Những quý cô xúng xính trong vộ váy đầm lộng lẫy cũng không chạm được vào cảm xúc nơi anh. Anh nhớ bóng dáng ai đó trong chiếc váy màu xanh nhạt dịu dàng khẽ mỉm cười với anh lần đầu tiên. Cảm xúc lúc đó anh vẫn còn nhớ rõ; nhớ đã vui mừng như thế nào mà ôm cô để rồi bị ai đó lạnh lùng đánh nhưng cả ngày hôm đó anh cười rất nhiều. Đã bao lâu rồi anh cũng không nhớ được nữa có thể cười thoải mái và chân thật…

_ Ngài dùng rượu chứ?

Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ, một người trong bộ đồ phục vụ đeo mặt nạ nhìn anh đưa khay rượu lên mời anh. Cúi xuống, chạm vào chiếc mặt nạ màu bạc lạnh lẽo anh bất giác nhói lên thứ gì đó nhưng không nói được thành lời. Nhận lấy một ly rượu, khẽ nhấp môi; trước khi phục vụ đi anh nói:

_ Rin! Gia đình em đã từ bỏ em nhưng anh chưa bao giờ ngừng theo đuổi em. Anh cũng như em, anh đã từng từ bỏ gia đình mình nhưng ngày hôm nay mọi thứ anh làm chỉ muốn gây dựng cho cả hai một gia đình mang lý tưởng của chính chúng ta. Một gia đình có hai từ “hạnh phúc”.

Người phục vụ đứng sững lại, từ chiếc mặt nạ bạc hé ra đôi mắt to tròn với bao cảm xúc. Là anh đã nhận ra cô sao? Ngay từ cái nhìn đã nhận ra cô sao?

Nhận ra cô với anh không khó bởi có ngày nào mà anh không nhớ đến cô đâu. Ánh mắt, nụ cười, gương mặt, cử chỉ, phong thái anh đều nhớ rõ từng chút một. Chỉ cần một giây phút nghỉ ngơi anh cũng đều nhớ đến cô để tiếp thêm động lực cho mình trên còn đường này. Anh hy vọng cô ở đâu đó: trước màn hình, phía sau anh, ngay cạnh anh, trên đường đều nhận ra những nỗ lực bản thân anh đang hướng về cô. Trên tivi đã từng có một lần anh nói rằng: “Những gì tôi làm hôm nay, cô gắng ngày mai sau này chỉ dành cho duy nhất một người con gái mà thôi. Không phải tôi không yêu ai chỉ tôi đang theo đuổi cô ấy theo một cách nào đó mà thôi…”. Bước đến bên cô, anh khẽ vòng tay ôm cô nhẹ nói:

_ Quay về bên anh nhé?

Chiếc mặt nạ của cả hai tuột ra. Lộ ra gương mặt người con trai anh tuấn, đẹp trai với ánh mắt ấm áp mà khẩn cầu; gương mặt người con trái xinh đẹp với đôi mắt ẩn chứa bao nhiêu tầng cảm xúc. Hai năm nay từ ngay vô tình nghe câu nói anh nói trên tivi cô nhận ra rằng mình hiểu lầm anh. Vòng tay ấm áp này xóa đi những ngày u buồn của cô hai năm qua. Khi ở một mình cô mới nhận ra rằng cô yêu anh nhiều hơn cô tưởng…

_ Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ là mãi mãi.

_ Anh biết nhưng anh hứa sẽ khiến em hạnh phúc tới lúc em rời bỏ anh, không cần anh nữa.

_ Tôi ghét con trai miệng lưỡi ngọt xớt.

_ Hì, xin lỗi nhưng có lẽ sau này em còn phải nghe nhiều lắm. Nghe anh nói: “Anh yêu em”.

Ôm cô thật chặt, nhẹ hôn lên cổ cô chờ mong câu trả lời của cô. Bàn tay run rẩy chạm vào vòng tay anh ôm lây eo cô, đôi mắt khẽ nhắm hờ ngả người vào anh đã đủ để trả lời cho tất cả. Nắm chặt lấy tay cô, anh nói:

_ Mắc kệ như thế nào anh cũng sẽ theo đuổi em…!!!

_THE END_

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương