Vương Xà
-
Chương 24: Hội tụ
Màn đêm buông xuống, Bạch Xà nhẹ bước trong đêm tối. Một chiếc áo mỏng manh, mặc cho gió lạnh quất vào mặt vào người, Bạch Xà cứ bước như thế. Những bước chân nhẹ không phát ra tiếng động gì như mèo hoàng đi đi lại lại quanh khu rừng gần bang. Tấm áo trắng mỏng manh khiến cho người ta cảm tưởng cô như một cô hồn phiêu dạt từ nơi nào đó đến mảnh đất dữ này trong đêm tối. Nếu ai đó mà vô tình bước qua khu rừng này, chạm phải cô sẽ ngỡ cô là một hồn ma vì một lý do nào đó mà còn vương vấn trần gian, chưa chịu siêu thoát. Và có lẽ, kẻ đó sẽ nghĩ rằng: Người nào lại đi phụ tình một cô gái xinh đẹp nhường này vậy?
Phía xa, một ánh mắt dõi theo cô. Ánh mắt lạnh ngắt không độ ấm nhưng sáng quắc như ánh mắt của một chú báo đen trong đêm. Tuy nhiên, đôi mắt đó lại chưa một lần rời khỏi hình bóng trắng nhỏ bé, đơn côi phía xa đang hòa mình với màn đêm kia. Cô ở nơi đó, hòa mình vào với bóng đêm cũng như người đó cứ như vậy tĩnh lặng, không một tiếng động theo dõi bước đi của cô. Vô thanh, vô thức cứ như vậy mà nhìn theo cô, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không phát ra tiếng. Hình ảnh này làm cho người ta cảm tưởng cô như đang bị một con quỷ dữ nhắm lấy và chỉ còn chực chờ thời cơ mà nuốt trọn cô mà thôi…
Bỗng dưng, cô ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía nơi tận cùng của bóng đêm – nơi che giấu bóng hình người kia. Tuy nhiên, nơi đấy chỉ còn khoảng không mà thôi, chẳng còn thứ gì khác nữa cả. Không biết, người nam nhân lạ mặt kia đã biến mất từ lúc nào. Và cũng phải nói rằng, cảm giác – giác quan thứ sáu cô vô cùng nhạy bén nên mới có thể đủ khả năng nhận ra có người đang theo dõi mình, kể cả cho dù người kia không phát ra âm thanh, cũng không gây cử động gì cả.
Không thấy ai, Bạch Xà xoay người bước đi về bang. Đã đến lúc cô quay trở về rồi, trước khi để lũ quỷ đói đánh hơi thấy mùi của mình thì nên về thôi.
Khi bóng cô biến mất, bóng đen kia lại xuất hiện ngay tại trỗ cô đứng ban nãy. Người đó ngẩng đầu, thả người vào trong không gian, nơi đây vẫn còn vương lại một mùi hương thân quen của cô dịu nhẹ thoang thoảng đâu đó. Là gió đưa hương thơm này vây lấy anh để cho trái tim trong lồng ngực anh kia còn đập…
_Chủ nhân _ Tiếng nói khẽ phía sau làm anh mở mắt. Dòng cảm xúc cũng vô tình bị cắt đứt, hương thơm thoáng kia cũng tan theo không khí. Quay lại, nhìn họ như muốn nói rằng anh đang nghe.
_ Những tên bám theo đã bị giết sạch rồi ạ.
Anh khẽ gật đầu, ngẩng măt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời cao cao, xa xa. Anh nói:
_ Hãy đi và gọi họ tới.
Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực của anh vang lên khiến cho không khí cũng phải chuyển màu. Một làn gió lạnh thoáng qua, anh biến mất chỉ còn lại nơi đó – một không gian u ám của cánh rừng ban đêm bị anh nhấn chìm trong màu đen của màn đêm khi trăng cũng biến mất tự lúc nào.
***
Đêm hôm sau, khi trên đường làm nhiệm vụ trở về, Bạch Xà bị chặn bởi hơn hai mươi người. Bị vây khốn, đối với cô việc giết từng tên một thì chẳng có chút áp lực nào nhưng để giết hai mười người cùng lúc lại chẳng hề dễ dàng chút nào. Nhìn phía lồng ngực chúng thâm đen một mảng ghê rợn phong ấn được khắc lên đó bằng những mũi dao gia huy mà người đã đẩy cô vào bức đường cùng này; là người mà cô đã từng gọi là cha. Hơn nữa, hai mươi tên này không phải là loại tầm thường. Chúng bị ông ta biến thành những “hình nhân” có sức mạnh tuyệt đối, bị thương không biết đau, bị đâm không biết sợ là gì. Nên, cách đánh bại chúng chỉ có cách giết chết chúng hoàn toàn mà thôi không thì cho dù có cụt tay, cụt chân chúng vẫn dùng hết mức khả năng của mình mà đánh giết.
Bạch Xà nhếch môi, vỗn gì cô chưa bao giờ muốn phải chạy trốn cả. Chỉ vì Hắc Xà không muốn cô đánh động mà để không ta biết được mà thôi. Nên cô luôn biến mình thành con nai ngơ ngác mà cố gắng chạy khỏi nanh vuốt của chúng trong sợ hãi. Nhưng, giờ đây nếu đẩy cô đến đường cùng, nếu cô không có đường nào thoát thì cô sẽ đối mặt với chúng bất chấp tất cả. Ngày hôm nay, nếu phải chết ở đây thì cô cũng phải bò bằng được đến nơi đó để giết một người để kết thúc tất cả chuyện này. Lúc đấy, dù phải chết cô cũng không bao giờ hối hận. Bởi lẽ, cô sống vỗn chỉ đợi đến ngày cuối cùng đó mà thôi và khi xong cuộc đời cô sống chính là chẳng còn nghĩa lý gì…
Từ ngày bước ra cánh cửa kia, trên người Bạch Xà đã không phải đi đeo một thanh kiếm bạc nữa mà là hai thanh kiếm một bạc của cô và một thanh kiếm đen đính một viên ngọc đỏ ở chuôi kiếm. Thanh kiếm bạc lấp lánh, lung linh; thanh kiếm đen u ám, chứa đầy uất hận. Cả hai là hai thái thực trái nhau như âm với dương. Tuy nhiên, lúc giết người Bạch Xà vẫn chỉ dùng duy nhất một kiếm bạc của cô mà thôi chứ thanh kiếm kia chưa một lần được cô chạm vào và rút ra khỏi vỏ bao.
Hôm nay, người con gái với mái tóc ngắn màu bạc ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt ánh xám vô hồn. Chiếc váy đỏ mỏng manh bay trong gió lộ ra đôi chân thon, dài với hình xăm rắm uốn lượn quanh chân lên eo. Chiếc nhẫn che đi hình xăm đặc biệt ánh lên màu bạc trong đêm. Hai thanh kiếm đồng thời được rút ra khỏi vỏ bao đen. Nụ cười nhếch lên trên môi, gương mặt vô sắc khiến cho Bạch Xà hiện lên có gì đó tàn nhẫn và cảm tưởng phía sau cô có cả một biển máu kia đang đánh đến. Hai thanh kiếm như hai mảnh trăng khuyết soi bóng những tên “hình nhân” trong đó...
Gió bỗng dưng thổi mạnh, ánh trắng biến mất sau đám mây đen vần vũ bay bới, cây lao xao lay động như cảnh báo thứ gì đó ghê rợn lắm đang tiến đến. Bạch Xà nhún nhân, nhảy tới rồi vụt biến mất trong không trung. Phía trên không, người con gái xinh đẹp này đang uốn mình theo độ cong của vầng trăng kia, lưỡi kiếm bạc bổ thẳng xuống đầu một tên, lưỡi kiếm thứ hai đâm xuyên tim một lên khác. Giữa màn đêm, Bạch Xà gây cho người ta có cảm giác chúng đang phải đối diện không phải với một người mà là một quái vật mãng xà hai đầu vô cùng ghê rợn. Nó từng chút, từng chút một nuốt con mồi của mình mặc cho máu vấy lên thân, lên gương mặt nó càng tôn lên vẻ đẹp tàn nhẫn kia.
Gió ngừng, mọi thứ chìm vào trong tĩnh lặng tới đáng sợ. Cả người Bạch Xà vấy đen - màu độc của chúng đầy bẩn thỉu. Dù độc này không thể làm lại cô nhưng mùi của nó dính trên da làm cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Máu từ hai mũi kiếm nhỏ giọt xuống nền đất lạnh. Gương mặt Bạch Xà dính máu trông không ghê mà nó có gì đó tàn nhẫn cũng bi thương.
Trước mặt cô còn mười tên nữa. Chúng ngoài chịu vài vết thương nhẹ chẳng ảnh hưởng gì thì chúng vẫn còn hoàn toàn một trăm phần trăm sức mạnh. Trong khi đó, Bạch Xà bắt đầu thấm mệt và thở gấp. Vầng trán của cô đã rịn mồ hôi nhìn mười tên kia khẽ nhẩm tính. Bầu trời kia ánh trăng đang đi xuống ngường chỗ cho ánh mặt trời ban ngày. Nếu không nhanh sẽ chắc chắn mọi việc sẽ rất rắc rối nếu có ai đó đi qua đây.
Đúng lúc đó, từ trong rừng lao ra những những mũi tên, Bạch Xả nhảy người lên né, những mũi tên đó vẫn đâm qua bức tường không khí lao về phía lũ “hình nhân” mà đâm xuyên qua người chúng, ghim vào thân câi phía sau. Thanh kiếm bạc lạnh lùng, mạnh mẽ chém xuống. Thanh đao uy lực, quyết đoán bổ đôi, tàn phá mọi thứ nó lia qua.
Thứ khiến Bạch Xà chú ý nhất chính là thứ vũ khí mà người có mái tóc bạch kim kia mang bởi người đó sở hữu không phải một thanh kiếm, một thanh đao hay gì mà là lưỡi hái của tử thần, dài, sắc, nhọn mà vô tình. Mỗi lần lưỡi gươm vung tới là y như rằng sẽ đoạt đi sinh mạng của một tên “hình nhân” không mấy khó khăn. Bình thường để điều khiển lưỡi hái cồng kềnh vậy rất khó khăn nhưng người này điều khiển nó trông nhất nhẹ nhàng, uyển chuyển chẳng cảm thấy môt chút lực nào đè lên bàn thay thon dài kia. Hơn nữa, phía sau người đó luôn hiện hữu một bóng đen lớn che chở cho người kia khiến cho ta có cảm tưởng như người kia đang đeo trên mình bộ đồ bảo hộ vậy. Người này thường chỉ đứng im, không ra tay nhưng một khi anh ta động tay thì lại rất đáng sợ. Bàn tay to lớn kia có thể bóp nát cổ bất cứ tên nào và tay không cũng có thể dứt đứt cổ nếu anh muốn. Tuy nhiên, hầu hết anh thường dùng khả năng để bảo vệ người bên cạnh mình hơn đến mức mà một giọt máu bẩn cũng không thể nào chạm được gấu áo. Đặc biệt, người đó cũng sở hữu một nắm đấm rất lợi hại, một lần ra đòn nhất định sẽ đánh bật tên “hình nhân” ra xa đến mức xương cốt đều vỡ vụn, các mạch máu cùng gân vì áp lực mạnh mà đứt hết ra. Chính xác, nó phá hủy toàn bộ nội tạng của chúng mà ta cảm tưởng như thứ gì đó nghiền nát vậy.
_ Bạch Xà _ Từ phía sau, giọng một người con gái nhẹ nhàng vang lên khiến Bạch Xà giật mình.
Bạch Xà quay lại, trước mặt cô là một cô gái mặc kimono màu trắng hoa đỏ rực, trên tay cô gái đó vẫn còn cầm cây cung màu đen. Gương mặt xinh đẹp đậm chất một cô gái đến từ Nhật Bản – đất nước mặt trời mọc. Khẽ mỉm cười với cô, đi tới:
_Không sao chứ? _ Cô gái đó đi đên, rất tự nhiên cầm khăn tay trắng của mình lau đi vết máu đen ô uế trên mặt Bạch Xà trong khi Bạch Xà vẫn không khỏi ngạc nhiên.
_ Mi… Minami…. _ Bạch Xà ngạc nhiên nói.
Minami gật đầu, hai cô nhìn nhau rồi bất giác ôm chầm lấy nhau. Gương mặt Bạch Xà vùi sâu trên vai Minami nên không biết được cảm xúc nơi gương mặt cô như thế nào. Chỉ là thân hình cô khẽ run lên nhè nhẹ mà thôi… Có lẽ, sau những tuyệt vọng khi nhìn thấy Minami người từng là kẻ thù rồi hóa thành người bạn thân của mình Bạch Xà chợt nhận ra mình còn rất nhiều người vẫ luôn cận kề bên, ủng hộ mình, chở che cho mình. Một lúc sau, những người kia bước đến bỏ lại phía sau một đám thây “hình nhân” bốc mùi khó chịu:
_ Hừ, đám hình nhân này thật dai dẳng mà _ Người con trai cao to bước tới. Anh phủi bụi vương trên quần áo của mình khó chịu nói.
_ Anh vất vả rồi _ Minami ngẩng lên, mỉm cười nhìn người đó bằng ánh mắt chứa đựng đầy yêu thương.
_ Thật bẩn _ Người con trai mang mái tóc bạch kim, khoác trên người bộ xường xám màu trắng được cắt may tinh tế bước tới tỏ ra đầy khó chịu. Máu đen ngòm của mấy tên hình nhân kia vấy lên lưỡi gươm của anh lau mãi cũng không thể nào sạch được.
Người đàn ông bên cạnh đi theo anh nhưng chẳng nói gì. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh như cảnh giác lại như tìm thứ gì đó đang ẩn giấu nơi nào đấy trong màn đêm đen này. Và bước tới cuối cùng là người đàn ông xem chừng lớn tuổi nhất ở nơi đây. Từng nét mặt trầm ổn trên gương mặt cho thấy tuổi đời bươn chải với thời gian khác nghiệt của ông không hề nhỏ chút nào.
_ Anh…. Bang chủ Hoắc Kim Long, bang chủ Cognac _ Bạch Xà không giấu nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt mình khi nhìn thấy những người mà cô không bao giờ ngờ tới này. Đặc biệt, khi nhìn thấy bang chủ Cognac cô liền lập tức quỳ xuống cung kính cúi chào ông.
_ Thật là… đứa nhỏ này làm gì vậy, mau đứng lên cho ta. Mau lên! _ Bang chủ Cognac đỡ Bạch Xà dứng dậy. Nhiều khi đứa trẻ này cư xử thái quá làm cho ông rất khó nghĩ.
_ Mọi người… _ Bạch Xà nhìn tất cả không hiểu được tại sao họ lại cùng lúc xuất hiện tại đây.
_ Chúng tôi tới đây là để giúp em _ Kim Long bước tới, khẽ cười. Bàn tay anh chạm lên gương mặt của Bạch Xà; đôi lông mày hơi nhíu lại rồi rất nhanh giãn ra. Thời gian một năm không gặp quá dài hay sao mà có thể thay đổi cô tới nhường này?
Họ biết được tin và tới đây có lẽ cũng là một câu chuyện dài khác. Đó là những người vận chuyển mật thư bằng lời bằng tấm lòng chứ không phải là nhiệm vụ…
***
Ngày hai mươi hai tháng ba, tiết trời bắt đầu hửng nắng cũng là ngày bang chủ Yakuza vùng Quan Đông tuyên bố truyền ngôi cho con trai mình. Người con trai cưỡi trên con sư tử mang trên người họa tiết kỳ lạ tới nhận ngôi như một lời tuyên bố chính thức về người bang chủ kế nhiệm này. Đó là người ông chọn cũng là người mà chú Sư tử Thần – hộ vệ của gia tộc ông đã chọn lựa.
Trở thành bang chủ, mang trên mình nhiều gánh nặng trọng trách hơn nhưng đồng thời người con gái anh yêu đã có thể có một danh phận chính xác là phu nhân của gia đình này. Thật sự không biết được rằng cô làm sao có thể khiến chú sư tử kia yêu quý nữa. Việc được sư tử yêu quý, trở thành vị phu nhân đầu tiên trong gia tộc được sư tử công nhận ngôi vị của cô trở nên vững chắc hơn bao giờ hết mà không thể có người con gái nào chen chân vào. Đặc biệt, người kế vị như anh cũng không phải lo bất cứ thứ gì nữa bởi mọi việc luôn có một người phụ nữ hiền lành nhưng lại thông minh, sắc sảo giúp đỡ mình…
_ Bang chủ _ Một giọng nói lạnh lùng khiến vị bang chủ đương nhiệm cũng phu nhân của mình đang bàn chuyện phải giật mình.
_ Ngươi là ai? _ Vị bang chủ nhíu mày hỏi. Người có thể vượt qua được bức tường hộ vệ xa thì không phải là người thường mà là người biết rõ bang còn hơn cả những thành biên trong bang.
_ Tôi là Huyền Vũ thuộc Tứ Thần của Vương Xà tới đây để thỉnh cầu giúp đỡ _ Huyễn vũ dõng dạc nói. Gương mặt cương nghị nhìn thẳng về phía người kia không hề nào núng.
Vị bang chủ đương nhiệm cùng phu nhân bước tới phía trước nhìn cậu. Rồi vị phu nhân khẽ nói:
_ Hãy chứng minh.
Huyền Vũ gật đầu, đứng lên cởi chiếc áo choàng đen của mình ra. Xoay người về phía sau để cả hai người có nhìn thấy hình xăm trên vờ vai rắn chắc của cậu. Hình xăm biểu tượng Huyền Vũ màu xanh trên lưng cùng gia huy của Vương Xà khảm trên hình xăm đó. Vị phu nhân cùng vị bang chủ liếc nhìn nhau rồi nói:
_ Vậy có việc gì?
_ Chủ nhân tôi mời ngài tới giúp đỡ phó bang Bạch Xà cùng bang Vương Xà.
_ Chủ nhân?
…..
* * *
Thanh Long cởi áo để lộ hình xăm rồng một bên tai đeo khuyên hình gia huy của Vương Xà cho người đó thấy. Và chỉ tới khi người con trai tóc bạch kim gật đầu thì vị bang chủ ngồi phía trên ghế cao kia mới tin những gì Thanh Long nói.
Khi Thanh Long chuẩn bị đi thì vị bang chủ gọi giật lại hỏi:
_ Chủ nhân của ngươi là ai? Hắc Xà hay Huyết Xà?
Thanh Long không ngạc nhiên khi bị hỏi câu nói này. Cậu bình tĩnh, mỉm cười nói: “Cả ba”. Nghe vậy, vị bang chủ khẽ nhíu mày. Xem chừng người do tên đó huấn luyện không hề tầm thường chút nào. Thấy vậy, người con trai tóc bạch kim hỏi thẳng:
_ Vậy Huyết Xà chết chưa?
_ Tim đã chết … _ Thanh Long nói, khoác lên người áo choàng che lại hình xăm của mình. Tuy nhiên, câu trả lời này của Thanh Long khiến cho không chỉ vị bang chủ Hoắc Long mà cả người con trai tóc bạch kim – Kim Long cũng phải nhíu mày. “Tim chết” là sao?
….
* * *
_ Thật không ngờ… _ Bang chủ nghe xong câu chuyện mà chàng trai kể lại, bất giác thốt lên.
Cậu trai này ông nhớ rất rõ, bởi ngoài người con trai kia thì cậu và ba người nữa được cô gọi là Tứ Thần luôn như hình với bóng theo cô ngày đó. Có lẽ, họ chỉ tách ra duy nhất vào ngay cưới con gái của ông mà thôi. Ông đã rất ấn tượng phong cách làm việc của họ bởi cô chưa nói họ đã chuẩn bị sẵn sàng những thứ cô cần và làm những việc cô giao còn tốt hơn những gì cô nói. Ông cảm giác giữa bốn người đó và cô không chỉ đơn giản là quân hệ chủ – tớ, người được bảo vệ – kẻ bảo vệ mà còn hơn thế đó tính là tình chị em, tình thương của những con người máu rủ ruột già với nhau.
_ Ngươi là Bạch Hổ đúng không?
_ Dạ.
_ Hãy về nói với chủ nhân của người rằng ta chấp thuận_ Bang chủ Cognac thoải mái nói. Ông cũng như những đứa trẻ này khi nghe mọi chuyện xong đều muốn giúp chúng kết thúc lời nguyền ngàn năm này…
….
* * *
Tại một căn nhà nhỏ, bên ngoài rất bình thường với một khu vườn, một căn nhà sơn trắng nhỏ hai tầng. Bên trong căn nhà cũng chẳng có gì ngoài đồ dùng tiện dụng cần thiết cho cuộc sống cả. Nhưng, phía dưới ngôi nhà này lại là một gian phòng rộng lớn có đầy đủ đồ dùng, các thiết bị chế tạo súng ống chuyên nghiệp và tân tiến nhất. Người đàn ông trung niên giao cho chàng trai trẻ một thùng gỗ được đóng cẩn thận để súng và các băng đạn được ông chế tạo riêng trong thời gian qua. Nhìn cậu, ngần ngừ một chút rồi ông gọi:
_ Chu Tước!
Chu Tước đang định định đi liền quay lại nhìn ông nghe hiểu. Nhìn cậu, ông bối rối không biết phải làm sao. Vốn dĩ công việc này bị ép làm nhưng sau thời gian ngắn tiếp xúc, nghe loáng thoáng mọi chuyện cũng như thái độ của cậu thanh niên này đối với ông rất lẽ phép trong lòng ông liền không yên. Ông hỏi:
_ Những thứ này… các cô cậu muốn làm gì?
Nghe vậy, Chu Tước liền cười. Cậu biết ông sợ chủ nhân của cậu làm gì không tốt cũng lo lắng cho những đứa trẻ như cậu. Vỗn dĩ vì sự tàn ác của những thứ vô cảm này mà ông đã quyết định bỏ nghề, về sống bình yên với gia đình nhỏ của mình. Là họ ép ông phải làm cho dù là đe dọa hay cuõng chế. Cậu biết không tốt nhưng con đường này vốn từ lúc xây nên đã làm gì có lối đi nào khác. Cậu nói:
_ Ông yên tâm, chủ nhân sẽ không làm gì quá đáng. Đêm nay sẽ có người đưa ông và tiểu thư đi. Hãy sống thoải mái ở Pari và đừng quay về nước cho đến khi tiểu thư chưa trưởng thành.
Nói rồi cậu bước đi. Nhìn dáng vẻ chàng trai kia ông khẽ lắc đầu. Tại sao những đứa trẻ này lại lớn lên trong khắc nghiệt với quá khứ đẫm máu nhường này chứ? Cậu ta - Chu Tước chắc chỉ hơn con gái ông vài tuổi mà thôi… !!!
Phía xa, một ánh mắt dõi theo cô. Ánh mắt lạnh ngắt không độ ấm nhưng sáng quắc như ánh mắt của một chú báo đen trong đêm. Tuy nhiên, đôi mắt đó lại chưa một lần rời khỏi hình bóng trắng nhỏ bé, đơn côi phía xa đang hòa mình với màn đêm kia. Cô ở nơi đó, hòa mình vào với bóng đêm cũng như người đó cứ như vậy tĩnh lặng, không một tiếng động theo dõi bước đi của cô. Vô thanh, vô thức cứ như vậy mà nhìn theo cô, ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng không phát ra tiếng. Hình ảnh này làm cho người ta cảm tưởng cô như đang bị một con quỷ dữ nhắm lấy và chỉ còn chực chờ thời cơ mà nuốt trọn cô mà thôi…
Bỗng dưng, cô ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía nơi tận cùng của bóng đêm – nơi che giấu bóng hình người kia. Tuy nhiên, nơi đấy chỉ còn khoảng không mà thôi, chẳng còn thứ gì khác nữa cả. Không biết, người nam nhân lạ mặt kia đã biến mất từ lúc nào. Và cũng phải nói rằng, cảm giác – giác quan thứ sáu cô vô cùng nhạy bén nên mới có thể đủ khả năng nhận ra có người đang theo dõi mình, kể cả cho dù người kia không phát ra âm thanh, cũng không gây cử động gì cả.
Không thấy ai, Bạch Xà xoay người bước đi về bang. Đã đến lúc cô quay trở về rồi, trước khi để lũ quỷ đói đánh hơi thấy mùi của mình thì nên về thôi.
Khi bóng cô biến mất, bóng đen kia lại xuất hiện ngay tại trỗ cô đứng ban nãy. Người đó ngẩng đầu, thả người vào trong không gian, nơi đây vẫn còn vương lại một mùi hương thân quen của cô dịu nhẹ thoang thoảng đâu đó. Là gió đưa hương thơm này vây lấy anh để cho trái tim trong lồng ngực anh kia còn đập…
_Chủ nhân _ Tiếng nói khẽ phía sau làm anh mở mắt. Dòng cảm xúc cũng vô tình bị cắt đứt, hương thơm thoáng kia cũng tan theo không khí. Quay lại, nhìn họ như muốn nói rằng anh đang nghe.
_ Những tên bám theo đã bị giết sạch rồi ạ.
Anh khẽ gật đầu, ngẩng măt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời cao cao, xa xa. Anh nói:
_ Hãy đi và gọi họ tới.
Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực của anh vang lên khiến cho không khí cũng phải chuyển màu. Một làn gió lạnh thoáng qua, anh biến mất chỉ còn lại nơi đó – một không gian u ám của cánh rừng ban đêm bị anh nhấn chìm trong màu đen của màn đêm khi trăng cũng biến mất tự lúc nào.
***
Đêm hôm sau, khi trên đường làm nhiệm vụ trở về, Bạch Xà bị chặn bởi hơn hai mươi người. Bị vây khốn, đối với cô việc giết từng tên một thì chẳng có chút áp lực nào nhưng để giết hai mười người cùng lúc lại chẳng hề dễ dàng chút nào. Nhìn phía lồng ngực chúng thâm đen một mảng ghê rợn phong ấn được khắc lên đó bằng những mũi dao gia huy mà người đã đẩy cô vào bức đường cùng này; là người mà cô đã từng gọi là cha. Hơn nữa, hai mươi tên này không phải là loại tầm thường. Chúng bị ông ta biến thành những “hình nhân” có sức mạnh tuyệt đối, bị thương không biết đau, bị đâm không biết sợ là gì. Nên, cách đánh bại chúng chỉ có cách giết chết chúng hoàn toàn mà thôi không thì cho dù có cụt tay, cụt chân chúng vẫn dùng hết mức khả năng của mình mà đánh giết.
Bạch Xà nhếch môi, vỗn gì cô chưa bao giờ muốn phải chạy trốn cả. Chỉ vì Hắc Xà không muốn cô đánh động mà để không ta biết được mà thôi. Nên cô luôn biến mình thành con nai ngơ ngác mà cố gắng chạy khỏi nanh vuốt của chúng trong sợ hãi. Nhưng, giờ đây nếu đẩy cô đến đường cùng, nếu cô không có đường nào thoát thì cô sẽ đối mặt với chúng bất chấp tất cả. Ngày hôm nay, nếu phải chết ở đây thì cô cũng phải bò bằng được đến nơi đó để giết một người để kết thúc tất cả chuyện này. Lúc đấy, dù phải chết cô cũng không bao giờ hối hận. Bởi lẽ, cô sống vỗn chỉ đợi đến ngày cuối cùng đó mà thôi và khi xong cuộc đời cô sống chính là chẳng còn nghĩa lý gì…
Từ ngày bước ra cánh cửa kia, trên người Bạch Xà đã không phải đi đeo một thanh kiếm bạc nữa mà là hai thanh kiếm một bạc của cô và một thanh kiếm đen đính một viên ngọc đỏ ở chuôi kiếm. Thanh kiếm bạc lấp lánh, lung linh; thanh kiếm đen u ám, chứa đầy uất hận. Cả hai là hai thái thực trái nhau như âm với dương. Tuy nhiên, lúc giết người Bạch Xà vẫn chỉ dùng duy nhất một kiếm bạc của cô mà thôi chứ thanh kiếm kia chưa một lần được cô chạm vào và rút ra khỏi vỏ bao.
Hôm nay, người con gái với mái tóc ngắn màu bạc ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt ánh xám vô hồn. Chiếc váy đỏ mỏng manh bay trong gió lộ ra đôi chân thon, dài với hình xăm rắm uốn lượn quanh chân lên eo. Chiếc nhẫn che đi hình xăm đặc biệt ánh lên màu bạc trong đêm. Hai thanh kiếm đồng thời được rút ra khỏi vỏ bao đen. Nụ cười nhếch lên trên môi, gương mặt vô sắc khiến cho Bạch Xà hiện lên có gì đó tàn nhẫn và cảm tưởng phía sau cô có cả một biển máu kia đang đánh đến. Hai thanh kiếm như hai mảnh trăng khuyết soi bóng những tên “hình nhân” trong đó...
Gió bỗng dưng thổi mạnh, ánh trắng biến mất sau đám mây đen vần vũ bay bới, cây lao xao lay động như cảnh báo thứ gì đó ghê rợn lắm đang tiến đến. Bạch Xà nhún nhân, nhảy tới rồi vụt biến mất trong không trung. Phía trên không, người con gái xinh đẹp này đang uốn mình theo độ cong của vầng trăng kia, lưỡi kiếm bạc bổ thẳng xuống đầu một tên, lưỡi kiếm thứ hai đâm xuyên tim một lên khác. Giữa màn đêm, Bạch Xà gây cho người ta có cảm giác chúng đang phải đối diện không phải với một người mà là một quái vật mãng xà hai đầu vô cùng ghê rợn. Nó từng chút, từng chút một nuốt con mồi của mình mặc cho máu vấy lên thân, lên gương mặt nó càng tôn lên vẻ đẹp tàn nhẫn kia.
Gió ngừng, mọi thứ chìm vào trong tĩnh lặng tới đáng sợ. Cả người Bạch Xà vấy đen - màu độc của chúng đầy bẩn thỉu. Dù độc này không thể làm lại cô nhưng mùi của nó dính trên da làm cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Máu từ hai mũi kiếm nhỏ giọt xuống nền đất lạnh. Gương mặt Bạch Xà dính máu trông không ghê mà nó có gì đó tàn nhẫn cũng bi thương.
Trước mặt cô còn mười tên nữa. Chúng ngoài chịu vài vết thương nhẹ chẳng ảnh hưởng gì thì chúng vẫn còn hoàn toàn một trăm phần trăm sức mạnh. Trong khi đó, Bạch Xà bắt đầu thấm mệt và thở gấp. Vầng trán của cô đã rịn mồ hôi nhìn mười tên kia khẽ nhẩm tính. Bầu trời kia ánh trăng đang đi xuống ngường chỗ cho ánh mặt trời ban ngày. Nếu không nhanh sẽ chắc chắn mọi việc sẽ rất rắc rối nếu có ai đó đi qua đây.
Đúng lúc đó, từ trong rừng lao ra những những mũi tên, Bạch Xả nhảy người lên né, những mũi tên đó vẫn đâm qua bức tường không khí lao về phía lũ “hình nhân” mà đâm xuyên qua người chúng, ghim vào thân câi phía sau. Thanh kiếm bạc lạnh lùng, mạnh mẽ chém xuống. Thanh đao uy lực, quyết đoán bổ đôi, tàn phá mọi thứ nó lia qua.
Thứ khiến Bạch Xà chú ý nhất chính là thứ vũ khí mà người có mái tóc bạch kim kia mang bởi người đó sở hữu không phải một thanh kiếm, một thanh đao hay gì mà là lưỡi hái của tử thần, dài, sắc, nhọn mà vô tình. Mỗi lần lưỡi gươm vung tới là y như rằng sẽ đoạt đi sinh mạng của một tên “hình nhân” không mấy khó khăn. Bình thường để điều khiển lưỡi hái cồng kềnh vậy rất khó khăn nhưng người này điều khiển nó trông nhất nhẹ nhàng, uyển chuyển chẳng cảm thấy môt chút lực nào đè lên bàn thay thon dài kia. Hơn nữa, phía sau người đó luôn hiện hữu một bóng đen lớn che chở cho người kia khiến cho ta có cảm tưởng như người kia đang đeo trên mình bộ đồ bảo hộ vậy. Người này thường chỉ đứng im, không ra tay nhưng một khi anh ta động tay thì lại rất đáng sợ. Bàn tay to lớn kia có thể bóp nát cổ bất cứ tên nào và tay không cũng có thể dứt đứt cổ nếu anh muốn. Tuy nhiên, hầu hết anh thường dùng khả năng để bảo vệ người bên cạnh mình hơn đến mức mà một giọt máu bẩn cũng không thể nào chạm được gấu áo. Đặc biệt, người đó cũng sở hữu một nắm đấm rất lợi hại, một lần ra đòn nhất định sẽ đánh bật tên “hình nhân” ra xa đến mức xương cốt đều vỡ vụn, các mạch máu cùng gân vì áp lực mạnh mà đứt hết ra. Chính xác, nó phá hủy toàn bộ nội tạng của chúng mà ta cảm tưởng như thứ gì đó nghiền nát vậy.
_ Bạch Xà _ Từ phía sau, giọng một người con gái nhẹ nhàng vang lên khiến Bạch Xà giật mình.
Bạch Xà quay lại, trước mặt cô là một cô gái mặc kimono màu trắng hoa đỏ rực, trên tay cô gái đó vẫn còn cầm cây cung màu đen. Gương mặt xinh đẹp đậm chất một cô gái đến từ Nhật Bản – đất nước mặt trời mọc. Khẽ mỉm cười với cô, đi tới:
_Không sao chứ? _ Cô gái đó đi đên, rất tự nhiên cầm khăn tay trắng của mình lau đi vết máu đen ô uế trên mặt Bạch Xà trong khi Bạch Xà vẫn không khỏi ngạc nhiên.
_ Mi… Minami…. _ Bạch Xà ngạc nhiên nói.
Minami gật đầu, hai cô nhìn nhau rồi bất giác ôm chầm lấy nhau. Gương mặt Bạch Xà vùi sâu trên vai Minami nên không biết được cảm xúc nơi gương mặt cô như thế nào. Chỉ là thân hình cô khẽ run lên nhè nhẹ mà thôi… Có lẽ, sau những tuyệt vọng khi nhìn thấy Minami người từng là kẻ thù rồi hóa thành người bạn thân của mình Bạch Xà chợt nhận ra mình còn rất nhiều người vẫ luôn cận kề bên, ủng hộ mình, chở che cho mình. Một lúc sau, những người kia bước đến bỏ lại phía sau một đám thây “hình nhân” bốc mùi khó chịu:
_ Hừ, đám hình nhân này thật dai dẳng mà _ Người con trai cao to bước tới. Anh phủi bụi vương trên quần áo của mình khó chịu nói.
_ Anh vất vả rồi _ Minami ngẩng lên, mỉm cười nhìn người đó bằng ánh mắt chứa đựng đầy yêu thương.
_ Thật bẩn _ Người con trai mang mái tóc bạch kim, khoác trên người bộ xường xám màu trắng được cắt may tinh tế bước tới tỏ ra đầy khó chịu. Máu đen ngòm của mấy tên hình nhân kia vấy lên lưỡi gươm của anh lau mãi cũng không thể nào sạch được.
Người đàn ông bên cạnh đi theo anh nhưng chẳng nói gì. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh như cảnh giác lại như tìm thứ gì đó đang ẩn giấu nơi nào đấy trong màn đêm đen này. Và bước tới cuối cùng là người đàn ông xem chừng lớn tuổi nhất ở nơi đây. Từng nét mặt trầm ổn trên gương mặt cho thấy tuổi đời bươn chải với thời gian khác nghiệt của ông không hề nhỏ chút nào.
_ Anh…. Bang chủ Hoắc Kim Long, bang chủ Cognac _ Bạch Xà không giấu nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt mình khi nhìn thấy những người mà cô không bao giờ ngờ tới này. Đặc biệt, khi nhìn thấy bang chủ Cognac cô liền lập tức quỳ xuống cung kính cúi chào ông.
_ Thật là… đứa nhỏ này làm gì vậy, mau đứng lên cho ta. Mau lên! _ Bang chủ Cognac đỡ Bạch Xà dứng dậy. Nhiều khi đứa trẻ này cư xử thái quá làm cho ông rất khó nghĩ.
_ Mọi người… _ Bạch Xà nhìn tất cả không hiểu được tại sao họ lại cùng lúc xuất hiện tại đây.
_ Chúng tôi tới đây là để giúp em _ Kim Long bước tới, khẽ cười. Bàn tay anh chạm lên gương mặt của Bạch Xà; đôi lông mày hơi nhíu lại rồi rất nhanh giãn ra. Thời gian một năm không gặp quá dài hay sao mà có thể thay đổi cô tới nhường này?
Họ biết được tin và tới đây có lẽ cũng là một câu chuyện dài khác. Đó là những người vận chuyển mật thư bằng lời bằng tấm lòng chứ không phải là nhiệm vụ…
***
Ngày hai mươi hai tháng ba, tiết trời bắt đầu hửng nắng cũng là ngày bang chủ Yakuza vùng Quan Đông tuyên bố truyền ngôi cho con trai mình. Người con trai cưỡi trên con sư tử mang trên người họa tiết kỳ lạ tới nhận ngôi như một lời tuyên bố chính thức về người bang chủ kế nhiệm này. Đó là người ông chọn cũng là người mà chú Sư tử Thần – hộ vệ của gia tộc ông đã chọn lựa.
Trở thành bang chủ, mang trên mình nhiều gánh nặng trọng trách hơn nhưng đồng thời người con gái anh yêu đã có thể có một danh phận chính xác là phu nhân của gia đình này. Thật sự không biết được rằng cô làm sao có thể khiến chú sư tử kia yêu quý nữa. Việc được sư tử yêu quý, trở thành vị phu nhân đầu tiên trong gia tộc được sư tử công nhận ngôi vị của cô trở nên vững chắc hơn bao giờ hết mà không thể có người con gái nào chen chân vào. Đặc biệt, người kế vị như anh cũng không phải lo bất cứ thứ gì nữa bởi mọi việc luôn có một người phụ nữ hiền lành nhưng lại thông minh, sắc sảo giúp đỡ mình…
_ Bang chủ _ Một giọng nói lạnh lùng khiến vị bang chủ đương nhiệm cũng phu nhân của mình đang bàn chuyện phải giật mình.
_ Ngươi là ai? _ Vị bang chủ nhíu mày hỏi. Người có thể vượt qua được bức tường hộ vệ xa thì không phải là người thường mà là người biết rõ bang còn hơn cả những thành biên trong bang.
_ Tôi là Huyền Vũ thuộc Tứ Thần của Vương Xà tới đây để thỉnh cầu giúp đỡ _ Huyễn vũ dõng dạc nói. Gương mặt cương nghị nhìn thẳng về phía người kia không hề nào núng.
Vị bang chủ đương nhiệm cùng phu nhân bước tới phía trước nhìn cậu. Rồi vị phu nhân khẽ nói:
_ Hãy chứng minh.
Huyền Vũ gật đầu, đứng lên cởi chiếc áo choàng đen của mình ra. Xoay người về phía sau để cả hai người có nhìn thấy hình xăm trên vờ vai rắn chắc của cậu. Hình xăm biểu tượng Huyền Vũ màu xanh trên lưng cùng gia huy của Vương Xà khảm trên hình xăm đó. Vị phu nhân cùng vị bang chủ liếc nhìn nhau rồi nói:
_ Vậy có việc gì?
_ Chủ nhân tôi mời ngài tới giúp đỡ phó bang Bạch Xà cùng bang Vương Xà.
_ Chủ nhân?
…..
* * *
Thanh Long cởi áo để lộ hình xăm rồng một bên tai đeo khuyên hình gia huy của Vương Xà cho người đó thấy. Và chỉ tới khi người con trai tóc bạch kim gật đầu thì vị bang chủ ngồi phía trên ghế cao kia mới tin những gì Thanh Long nói.
Khi Thanh Long chuẩn bị đi thì vị bang chủ gọi giật lại hỏi:
_ Chủ nhân của ngươi là ai? Hắc Xà hay Huyết Xà?
Thanh Long không ngạc nhiên khi bị hỏi câu nói này. Cậu bình tĩnh, mỉm cười nói: “Cả ba”. Nghe vậy, vị bang chủ khẽ nhíu mày. Xem chừng người do tên đó huấn luyện không hề tầm thường chút nào. Thấy vậy, người con trai tóc bạch kim hỏi thẳng:
_ Vậy Huyết Xà chết chưa?
_ Tim đã chết … _ Thanh Long nói, khoác lên người áo choàng che lại hình xăm của mình. Tuy nhiên, câu trả lời này của Thanh Long khiến cho không chỉ vị bang chủ Hoắc Long mà cả người con trai tóc bạch kim – Kim Long cũng phải nhíu mày. “Tim chết” là sao?
….
* * *
_ Thật không ngờ… _ Bang chủ nghe xong câu chuyện mà chàng trai kể lại, bất giác thốt lên.
Cậu trai này ông nhớ rất rõ, bởi ngoài người con trai kia thì cậu và ba người nữa được cô gọi là Tứ Thần luôn như hình với bóng theo cô ngày đó. Có lẽ, họ chỉ tách ra duy nhất vào ngay cưới con gái của ông mà thôi. Ông đã rất ấn tượng phong cách làm việc của họ bởi cô chưa nói họ đã chuẩn bị sẵn sàng những thứ cô cần và làm những việc cô giao còn tốt hơn những gì cô nói. Ông cảm giác giữa bốn người đó và cô không chỉ đơn giản là quân hệ chủ – tớ, người được bảo vệ – kẻ bảo vệ mà còn hơn thế đó tính là tình chị em, tình thương của những con người máu rủ ruột già với nhau.
_ Ngươi là Bạch Hổ đúng không?
_ Dạ.
_ Hãy về nói với chủ nhân của người rằng ta chấp thuận_ Bang chủ Cognac thoải mái nói. Ông cũng như những đứa trẻ này khi nghe mọi chuyện xong đều muốn giúp chúng kết thúc lời nguyền ngàn năm này…
….
* * *
Tại một căn nhà nhỏ, bên ngoài rất bình thường với một khu vườn, một căn nhà sơn trắng nhỏ hai tầng. Bên trong căn nhà cũng chẳng có gì ngoài đồ dùng tiện dụng cần thiết cho cuộc sống cả. Nhưng, phía dưới ngôi nhà này lại là một gian phòng rộng lớn có đầy đủ đồ dùng, các thiết bị chế tạo súng ống chuyên nghiệp và tân tiến nhất. Người đàn ông trung niên giao cho chàng trai trẻ một thùng gỗ được đóng cẩn thận để súng và các băng đạn được ông chế tạo riêng trong thời gian qua. Nhìn cậu, ngần ngừ một chút rồi ông gọi:
_ Chu Tước!
Chu Tước đang định định đi liền quay lại nhìn ông nghe hiểu. Nhìn cậu, ông bối rối không biết phải làm sao. Vốn dĩ công việc này bị ép làm nhưng sau thời gian ngắn tiếp xúc, nghe loáng thoáng mọi chuyện cũng như thái độ của cậu thanh niên này đối với ông rất lẽ phép trong lòng ông liền không yên. Ông hỏi:
_ Những thứ này… các cô cậu muốn làm gì?
Nghe vậy, Chu Tước liền cười. Cậu biết ông sợ chủ nhân của cậu làm gì không tốt cũng lo lắng cho những đứa trẻ như cậu. Vỗn dĩ vì sự tàn ác của những thứ vô cảm này mà ông đã quyết định bỏ nghề, về sống bình yên với gia đình nhỏ của mình. Là họ ép ông phải làm cho dù là đe dọa hay cuõng chế. Cậu biết không tốt nhưng con đường này vốn từ lúc xây nên đã làm gì có lối đi nào khác. Cậu nói:
_ Ông yên tâm, chủ nhân sẽ không làm gì quá đáng. Đêm nay sẽ có người đưa ông và tiểu thư đi. Hãy sống thoải mái ở Pari và đừng quay về nước cho đến khi tiểu thư chưa trưởng thành.
Nói rồi cậu bước đi. Nhìn dáng vẻ chàng trai kia ông khẽ lắc đầu. Tại sao những đứa trẻ này lại lớn lên trong khắc nghiệt với quá khứ đẫm máu nhường này chứ? Cậu ta - Chu Tước chắc chỉ hơn con gái ông vài tuổi mà thôi… !!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook