Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối
-
Chương 2: Người đàn ông kia đến tột cùng là ai
editor: preiya
Một mạch chạy ra khỏi khách sạn, Doãn Tiểu Mạt vừa lúc nhìn thấy một người khách đang xuống xe taxi, cô vội vàng nhân cơ hội đó chui vào trong xe, "Vân Hải Uyển, làm phiền bác tài mau lái xe. "
Cô hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn, sợ người đàn ông ở trong phòng kia sẽ đuổi theo.
"Cô gái nhỏ, cô không sao chớ, có cần đưa cô tới cục cảnh sát không?" Tài xế thấy bộ dạng xốc xếch của cô, liền không nhịn được liên tưởng một chút ít không tốt.
Doãn Tiểu Mạt vội vã lắc đầu một cái, gắng gượng cười nói: "Tôi… tôi không sao, cảm ơn bác tài."
Nói xong, liền cúi đầu thật thấp, dùng sức cắn môi dưới của mình, không để cho mình khóc lên.
Cô bị người ta cưỡng bức, nhưng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết…
Chẳng qua là, lúc từ trong phòng đi ra, cô phát hiện ra, đó là một gian phòng Tổng thống.
Tài xế thấy cô từ chối, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Một lát sau.
"Đến Vân Hải Uyển rồi."
Nghe được tiếng nói của tài xế, Doãn Tiểu Mạt mới ngẩng đầu lên, đưa cho tài xế 100 đồng, không đợi tài xế thối tiền thừa, liền ngơ ngơ ngác ngác xuống xe.
Lúc này đã là rạng sáng, trong tiểu khu một cái bóng người cũng không có, trong lòng Doãn Tiểu Mạt không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
Thật may là không có ai nhìn thấy bộ dáng bây giờ của bản thân mình.
Lại không nghĩ rằng, lúc mở cửa nhà ra, lại nhìn thấy chị gái Doãn Thiến Thiến ngồi yên tĩnh trên ghế sofa.
Trong nháy mắt cánh cửa trí nhớ được mở ra ——
"Tiểu Mạt, chị giúp em tìm một chức vụ ở khách sạn Lăng Vân. Em biết Lăng Vân không? Đây chính là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố chúng ta."
Cô vô cùng vui vẻ đi theo chị gái tới khách sạn, sau đó lúc đang chờ ở cửa khách sạn, chị gái đưa cho cô một chai nước uống.
"Tiểu Mạt em có khát không? Uống chút nước đi."
Mặc dù cô không khát, nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của chị gái, cô vẫn là nhận lấy uống một hớp.
Sau đó, trí nhớ của cô liền có dấu hiệu gián đoạn, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rằng, hình như chị gái đỡ cô đi tới trước bàn lễ tân, cầm một cái thẻ mở cửa phòng.
Tiếp đó, chị gái liền đẩy mạnh cô vào gian phòng kia, còn bản thân mình lại đóng cửa rồi rời đi.
Sau đó cô liền bị người đàn ông ở trong phòng kia…
"Là chị làm, là chị bỏ thuốc tôi, có đúng không?" Hiểu rõ ràng, Doãn Tiểu Mạt đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn Doãn Thiến Thiến, gặng hỏi: "Tại sao chị lại làm như vậy, chị là chị gái của tôi, tại sao muốn hại tôi chứ?"
"Em nói xằng nói bậy cái gì đó, ai làm hại em chứ?" Doãn Thiến Thiến tức giận liếc mắt xem thường, cười lạnh nói: "Chị thấy rõ ràng là chính bản thân em không biết giữ gìn cẩn thận, muộn như thế mới về nhà, cũng không biết đi lêu lỗng chỗ nào nữa."
"Rõ ràng chính là chị, tôi uống đồ uống chị cho tôi, mới mất đi ý thức." Doãn Tiểu Mạt tức giận đến mức cả người phát run.
Cô không nghĩ tới chị gái lại vô liêm sỉ như thế, đã hại cô, còn trả đũa.
Ngược lại Doãn Thiến Thiến rất yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, "Nói đồ uống chị đưa cho em có vấn đề, em có chứng cớ sao? Có bản lãnh thì em tới cục cảnh sát tố cáo chị đi, không có chứng cớ, thì chính là em đang bôi nhọ chị. Chị có lòng tốt giúp em giới thiệu công việc tốt, em lại còn nói chị như vậy!"
Chai nước uống này cô ta sớm đã xử lý, cho dù cảnh sát muốn tra cũng hoàn toàn không thể tra được.
Huống chi, cô ta nghĩ rằng Doãn Tiểu Mạt không dám báo cảnh sát.
"Chị sẽ gặp báo ứng." Doãn Tiểu Mạt nói không lại cô, chỉ có thể dùng vẻ mặt trắng bệch chạy vào phòng của mình, vùi mình vào trong chăn, khóc nức nở thành tiếng.
Doãn Tiểu Mạt vừa rời đi, Doãn Thiến Thiến lập tức liền lộ ra vẻ đắc ý, hớn hở lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số.
Điện thoại vừa được câu thông, cô ta liền không thể chờ được nói: "A lô, là anh Hoàng hả? Em là Thiến Thiến đây, chuyện đã làm xong, một trăm vạn của em lúc nào thì anh chuyển vào số tài khoản của em vậy?"
Nhìn bộ dáng quần áo xốc xếch lúc nãy của Doãn Tiểu Mạt, trên cổ còn mơ hồ lộ ra vết hồng, Doãn Thiến Thiến liền biết chuyện thành.
Trước kia lúc cô ta thường lêu lỗng ở quán bar, thì quen biết với anh Hoàng này.
Sau đó, nghe người ta nói, anh Hoàng này chuyên dẫn mối cho những người có tiền, mỗi một cô gái trẻ, qua tay của anh Hoàng thì ít nhất có thể bán được một trăm vạn.
Cô ta lập tức liền nghĩ đến đứa em gái của mình Doãn Tiểu Mạt, liền chủ động liên lạc với anh Hoàng.
Quả nhiên Doãn Tiểu Mạt là một đứa đần độn, dễ dàng liền bị cô ta lừa.
Nghĩ đến mình sắp có được một trăm vạn, Doãn Thiến Thiến liền không nhịn được một trận kích động.
Vậy mà, bên kia điện thoại lại truyền tới một trận mắng to xối xả, "Tao *** mẹ mày có mà giải quyết, tao liền không nên tin tưởng người đàn bà lẳng lơ như mày. Mày có biết không, Lý tiên sinh ở phòng số 201 nói chờ mày cả một đêm? Mày rất gan nói tới lợi ích, lại dám để Lý tiên sinh leo cây!"
"Cái gì? Không thể nào, hơn nữa em cũng không dám làm thế, em rõ rang là…" Nói tới chỗ này, Doãn Thiến Thiến đột nhiên dừng lại, "Anh nói người ở phòng số 201 nói lại?"
Tối ngày hôm qua cô ta đi tới hình như là 2201…
Lúc ấy cô ta liền kỳ quái, nếu người khách này đã được ở phòng Tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Lăng Vân, làm lại sao sẽ tìm anh Hoàng tìm giúp đàn bà để chơi đùa chứ.
Chẳng qua là, lúc ấy cô ta cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là người khách này có yêu thích đặc thù.
"Không phải là 201 thì còn cái gì? Mày chờ cho tao!" Anh Hoàng thả ra một câu nói hung ác, ba một tiếng cúp điện thoại.
Doãn Thiến Thiến giơ lên điện thoại di động, vẻ mặt xanh mét hối hận, lúc ấy sao mình không suy nghĩ nhiều một chút chứ.
Bây giờ tốt rồi, mắt thấy một trăm vạn sắp tới tay lại bay như thế, còn đắc tội anh Hoàng.
Cũng không biết Doãn Tiểu Mạt bồi tiếp người đến cùng là ai, nói không chừng là một ông già biến thái bảy tám chục tuổi, Doãn Thiến Thiến không nhịn được suy nghĩ ác ý.
Chỉ có Doãn Tiểu Mạt xui xẻo hơn cô ta, cô ta mới có thể có cảm giác vui vẻ hơn một chút.
Một mạch chạy ra khỏi khách sạn, Doãn Tiểu Mạt vừa lúc nhìn thấy một người khách đang xuống xe taxi, cô vội vàng nhân cơ hội đó chui vào trong xe, "Vân Hải Uyển, làm phiền bác tài mau lái xe. "
Cô hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn, sợ người đàn ông ở trong phòng kia sẽ đuổi theo.
"Cô gái nhỏ, cô không sao chớ, có cần đưa cô tới cục cảnh sát không?" Tài xế thấy bộ dạng xốc xếch của cô, liền không nhịn được liên tưởng một chút ít không tốt.
Doãn Tiểu Mạt vội vã lắc đầu một cái, gắng gượng cười nói: "Tôi… tôi không sao, cảm ơn bác tài."
Nói xong, liền cúi đầu thật thấp, dùng sức cắn môi dưới của mình, không để cho mình khóc lên.
Cô bị người ta cưỡng bức, nhưng ngay cả người đàn ông kia là ai cũng không biết…
Chẳng qua là, lúc từ trong phòng đi ra, cô phát hiện ra, đó là một gian phòng Tổng thống.
Tài xế thấy cô từ chối, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Một lát sau.
"Đến Vân Hải Uyển rồi."
Nghe được tiếng nói của tài xế, Doãn Tiểu Mạt mới ngẩng đầu lên, đưa cho tài xế 100 đồng, không đợi tài xế thối tiền thừa, liền ngơ ngơ ngác ngác xuống xe.
Lúc này đã là rạng sáng, trong tiểu khu một cái bóng người cũng không có, trong lòng Doãn Tiểu Mạt không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn.
Thật may là không có ai nhìn thấy bộ dáng bây giờ của bản thân mình.
Lại không nghĩ rằng, lúc mở cửa nhà ra, lại nhìn thấy chị gái Doãn Thiến Thiến ngồi yên tĩnh trên ghế sofa.
Trong nháy mắt cánh cửa trí nhớ được mở ra ——
"Tiểu Mạt, chị giúp em tìm một chức vụ ở khách sạn Lăng Vân. Em biết Lăng Vân không? Đây chính là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố chúng ta."
Cô vô cùng vui vẻ đi theo chị gái tới khách sạn, sau đó lúc đang chờ ở cửa khách sạn, chị gái đưa cho cô một chai nước uống.
"Tiểu Mạt em có khát không? Uống chút nước đi."
Mặc dù cô không khát, nhưng dù sao đây cũng là ý tốt của chị gái, cô vẫn là nhận lấy uống một hớp.
Sau đó, trí nhớ của cô liền có dấu hiệu gián đoạn, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rằng, hình như chị gái đỡ cô đi tới trước bàn lễ tân, cầm một cái thẻ mở cửa phòng.
Tiếp đó, chị gái liền đẩy mạnh cô vào gian phòng kia, còn bản thân mình lại đóng cửa rồi rời đi.
Sau đó cô liền bị người đàn ông ở trong phòng kia…
"Là chị làm, là chị bỏ thuốc tôi, có đúng không?" Hiểu rõ ràng, Doãn Tiểu Mạt đột nhiên trợn to mắt, không thể tin nhìn Doãn Thiến Thiến, gặng hỏi: "Tại sao chị lại làm như vậy, chị là chị gái của tôi, tại sao muốn hại tôi chứ?"
"Em nói xằng nói bậy cái gì đó, ai làm hại em chứ?" Doãn Thiến Thiến tức giận liếc mắt xem thường, cười lạnh nói: "Chị thấy rõ ràng là chính bản thân em không biết giữ gìn cẩn thận, muộn như thế mới về nhà, cũng không biết đi lêu lỗng chỗ nào nữa."
"Rõ ràng chính là chị, tôi uống đồ uống chị cho tôi, mới mất đi ý thức." Doãn Tiểu Mạt tức giận đến mức cả người phát run.
Cô không nghĩ tới chị gái lại vô liêm sỉ như thế, đã hại cô, còn trả đũa.
Ngược lại Doãn Thiến Thiến rất yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, "Nói đồ uống chị đưa cho em có vấn đề, em có chứng cớ sao? Có bản lãnh thì em tới cục cảnh sát tố cáo chị đi, không có chứng cớ, thì chính là em đang bôi nhọ chị. Chị có lòng tốt giúp em giới thiệu công việc tốt, em lại còn nói chị như vậy!"
Chai nước uống này cô ta sớm đã xử lý, cho dù cảnh sát muốn tra cũng hoàn toàn không thể tra được.
Huống chi, cô ta nghĩ rằng Doãn Tiểu Mạt không dám báo cảnh sát.
"Chị sẽ gặp báo ứng." Doãn Tiểu Mạt nói không lại cô, chỉ có thể dùng vẻ mặt trắng bệch chạy vào phòng của mình, vùi mình vào trong chăn, khóc nức nở thành tiếng.
Doãn Tiểu Mạt vừa rời đi, Doãn Thiến Thiến lập tức liền lộ ra vẻ đắc ý, hớn hở lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số.
Điện thoại vừa được câu thông, cô ta liền không thể chờ được nói: "A lô, là anh Hoàng hả? Em là Thiến Thiến đây, chuyện đã làm xong, một trăm vạn của em lúc nào thì anh chuyển vào số tài khoản của em vậy?"
Nhìn bộ dáng quần áo xốc xếch lúc nãy của Doãn Tiểu Mạt, trên cổ còn mơ hồ lộ ra vết hồng, Doãn Thiến Thiến liền biết chuyện thành.
Trước kia lúc cô ta thường lêu lỗng ở quán bar, thì quen biết với anh Hoàng này.
Sau đó, nghe người ta nói, anh Hoàng này chuyên dẫn mối cho những người có tiền, mỗi một cô gái trẻ, qua tay của anh Hoàng thì ít nhất có thể bán được một trăm vạn.
Cô ta lập tức liền nghĩ đến đứa em gái của mình Doãn Tiểu Mạt, liền chủ động liên lạc với anh Hoàng.
Quả nhiên Doãn Tiểu Mạt là một đứa đần độn, dễ dàng liền bị cô ta lừa.
Nghĩ đến mình sắp có được một trăm vạn, Doãn Thiến Thiến liền không nhịn được một trận kích động.
Vậy mà, bên kia điện thoại lại truyền tới một trận mắng to xối xả, "Tao *** mẹ mày có mà giải quyết, tao liền không nên tin tưởng người đàn bà lẳng lơ như mày. Mày có biết không, Lý tiên sinh ở phòng số 201 nói chờ mày cả một đêm? Mày rất gan nói tới lợi ích, lại dám để Lý tiên sinh leo cây!"
"Cái gì? Không thể nào, hơn nữa em cũng không dám làm thế, em rõ rang là…" Nói tới chỗ này, Doãn Thiến Thiến đột nhiên dừng lại, "Anh nói người ở phòng số 201 nói lại?"
Tối ngày hôm qua cô ta đi tới hình như là 2201…
Lúc ấy cô ta liền kỳ quái, nếu người khách này đã được ở phòng Tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Lăng Vân, làm lại sao sẽ tìm anh Hoàng tìm giúp đàn bà để chơi đùa chứ.
Chẳng qua là, lúc ấy cô ta cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là người khách này có yêu thích đặc thù.
"Không phải là 201 thì còn cái gì? Mày chờ cho tao!" Anh Hoàng thả ra một câu nói hung ác, ba một tiếng cúp điện thoại.
Doãn Thiến Thiến giơ lên điện thoại di động, vẻ mặt xanh mét hối hận, lúc ấy sao mình không suy nghĩ nhiều một chút chứ.
Bây giờ tốt rồi, mắt thấy một trăm vạn sắp tới tay lại bay như thế, còn đắc tội anh Hoàng.
Cũng không biết Doãn Tiểu Mạt bồi tiếp người đến cùng là ai, nói không chừng là một ông già biến thái bảy tám chục tuổi, Doãn Thiến Thiến không nhịn được suy nghĩ ác ý.
Chỉ có Doãn Tiểu Mạt xui xẻo hơn cô ta, cô ta mới có thể có cảm giác vui vẻ hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook