Khương ngự y thầm sợ hãi, biết rằng chuyện lớn tìm lên đầu song lại nghi hoặc khó hiểu. Việc ông tới chỗ này của Thúy Hỉ đã cực kỳ bí mật, hành tung lại che giấu vô cùng công phu, cả việc tồn tại của Thúy Hỉ cũng không hề nhắc đến với ai ở hành quán cơ mà. Tại sao người bên hải quan lại biết được? Vừa nghĩ tới Thúy Hỉ, trong lòng càng hối càng hận. Quân Quảng Đông đã sớm cảnh báo không được tự ý ra ngoài, ông là vì cô bé nên mới cam nguyện mạo hiểm lớn, hôm nay lại rơi phải tình cảnh này. Xem ra kỹ nữ mười lăm tuổi vẫn là hạng kỹ nữ vô tình!

Thúy Hỉ đứng bên cạnh Bạch Tuyết Lam, cô bé không ngờ thủ hạ Bạch Tuyết Lam lại là người làm việc lưu loát như thế, Khương ngự y vừa vào tới cửa, một chữ chưa kịp thốt đã bị trói chặt. Thấy Khương ngự y oán hận nhìn mình chằm chằm, nghĩ tới thời gian này ông đối xử với mình không tệ nên có chút chột dạ, nhẹ giọng nói với Bạch Tuyết Lam. “Vị gia này, không phải ngài bảo chỉ hỏi ông ấy mấy câu thôi sao? Tại sao lại chặn miệng ông ấy?”

Khương ngự y vừa nghe cô bé nói vậy liền đột nhiên nghĩ, đúng vậy đúng vậy!

Người hải quan đến đây chẳng qua chỉ muốn toa thuốc cứu mạng, ông mặc dù đầu quân cho quân Quảng Đông, nhưng trên tay nắm được lợi thế, nhìn tình hình này thì tối nay đúng là hữu kinh vô hiểm. Thời thế bây giờ hỗn loạn vô cùng, một tay y thuật của ông chính là lá bùa cứu mạng. Nếu thật sự hết cách, vậy đưa toa thuốc cho hải quan thôi, tất nhiên không thể cho không, gã hải quan tổng trưởng này coi trọng phó quan của gã như vậy, một cái mạng ấy còn có thể dùng để nói điều kiện.

Khương ngự y càng nghĩ càng chắc, dần trấn định lại, chỉ là miệng bị bít khăn không nói được nên lời, đành dùng ánh mắt nói: mong Bạch Tuyết Lam lấy khăn mặt ra, hai bên bàn bạc cho tốt.

Bạch Tuyết Lam đương nhiên nhìn thấy ánh mắt ông nhưng chẳng để ý tới, quay sang mỉm cười với Thúy Hỉ, nói: “Câu hỏi này không nhất định phải dùng miệng trả lời, có rất nhiều biện pháp. Chặn miệng ông ta cũng là vì cô thôi, ngõ này đang trong thời gian làm ăn, bên ngoài người đến người đi, nếu ông ta bỗng nhiên kêu lên, tôi thì không quan tâm, chỉ là sẽ phiền hà đến cô. Cô yên tâm đi, chuyện ở đây để tôi xử lý. Cô và ma ma cô giúp tôi xong rồi, sáng mai an vị trên tàu hỏa rời khỏi đây, đừng dây dưa với ông ta nữa, biết chưa?”

(Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Thái độ hắn không thể nói là không dịu dàng, kèm theo giọng nói là gương mặt ôn hòa ung dung, nhưng Thúy Hỉ lại bị ánh mắt chậm rãi đảo qua của hắn khiến toàn thân nổi da gà, thâm tâm thầm hiểu người đàn ông sở hữu đôi mắt đẹp này là một nhân vật lợi hại.

Cô bé không dám nói gì nữa, sợ hãi gật đầu.

Bạch Tuyết Lam càng bình thản chỉ một ngón tay: “Cái rương kia cho các người. Tôi nói rồi, tôi chưa bao giờ bạc đãi ai.”

Thúy Hỉ đi theo hướng hắn chỉ đến bên giường, quả nhiên thấy bên chân giường đặt một chiếc vali nhỏ. Cô bé nơm nớp lo sợ mở ra, lập tức thấy trong vali đầy tiền mặt màu sắc rực rỡ, bên trên là vài đồng bạc nặng trịch, còn có một phong thư phía trên.

Cô bé mở phong thư, bên trong là hai tờ bìa cứng nho nhỏ, bên trên in rất nhiều chữ, còn in cả sơ đồ.

Bạch Tuyết Lam nhìn thần sắc cô bé cầm hai tờ giấy, biết cô bé không biết chữ bèn nói cho cô bé biết. “Cô không biết thứ này? Đó là hai tớ vé tàu hỏa.”

Thúy Hỉ sớm bị vali tiền cùng đồng bạc khiến cho đứng hình, vuốt ve hai tờ vé tàu hỏa, thầm nghĩ mình phải tìm lối thoát. Cô bé vừa mới tròn mười lăm tuổi, sao lại muốn làm cái loại kỹ nữ bị người ta xem thường cả đời này?

Thúy Hỉ nghĩ đến bản thân không lâu trước đây vì hai trăm đồng mà mất đi trinh tiết quý báu cho đàn ông, vốn sau này cũng phải làm cái thứ nghề nghiệp người chẳng ra người này, thế nhưng bây giờ chỉ một buổi tối lại có thể kiếm được số tiền dành cho cả đời mình.

Bạch Tuyết Lam nói: “Tìm một tỉnh thành nhỏ, mua một căn nhà lớn, mua mấy nha đầu, sau đó mua mấy cái cửa hiệu, cuối cùng làm một tiểu thư có tiền có của có thể diện, đừng tiếp tục cái nghề buôn da bán thịt này nữa. Cô nghe xem, chủ ý này của tôi thế nào?”

Thúy Hỉ xoay người lại, quỳ xuống đất cung kính dập đầu với Bạch Tuyết Lam một cái, trong mắt có giọt lệ lăn tăn.

Bạch Tuyết Lam nói: “Người mà tôi yêu, tâm tính cậu ấy thiện lương. Cậu ấy từng vì cứu một cô bé thiếu chút nữa bị bán vào kỹ viện mà tiêu tốn không ít tâm sức, cuối cùng cô bé kia làm ra chuyện thất vọng, nhưng dù sao cũng coi như giải cứu thành công. Đêm nay tôi cũng giải cứu một người, cậu ấy mà biết, đến tám phần mười sẽ rất vui vẻ.”

Thúy Hỉ đứng lên, dùng tay áo lau lau mặt, cảm kích nói: “Vị tiểu thư lương thiện kia nhất định vừa đẹp lại vừa hiền hậu, xứng đôi với ngài.”

(Ở đây, Thúy Hỉ hiểu lầm Hoài Phong là nữ, do từ cô ấy và cậu ấy phát âm giống nhau.)

Bạch Tuyết Lam im lặng một hồi mới nói: “Tôi hiện đang có việc quan trọng phải làm. Cô cầm vali đưa cho ma ma cô, sau đó ở ngoài kia trông coi mấy gã lính hộ vệ ở phòng khách, tôi không gọi các người, các người không được vào.”

Thúy Hỉ nói: “Mấy tên lính hộ vệ kia uống rượu bỏ thuốc mê, đã sớm ngủ say như chết rồi, sao cần tôi với ma ma trông trừng nữa?”

Nói xong, cô bé bèn ngoan ngoãn xách vali đi ra.

Trong lúc bọn họ trò chuyện mấy câu kia, Khương ngự y cũng chẳng nhàn rỗi, ông mặc dù không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích, thế nhưng vẫn còn có thể nghe, nghe là nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thúy Hỉ và Bạch Tuyết Lam, ánh mắt lại càng chăm chú dõi lên người đàn ông đã trói mình lại.

Người đàn ông kia thực ra chính là Tôn phó quan đổi sang thường phục.

Hắn là người cơ trí, là người hiểu tâm ý Bạch Tuyết Lam nhất, cho nên chẳng chờ Bạch Tuyết Lam căn dặn đã chăm chỉ làm việc, dùng thắt lưng trói tay chân Khương ngự y lên một chiếc ghế, rồi cũng chẳng biết lấy ở đâu ra một chiếc rương nữa.

Chiếc rương không lớn, trên hộp kim loại có viết hai dòng chữ ngoại quốc.

Tôn phó quan mở chốt hộp kim loại, nắp hộp vừa lật ra khiến vật bên trong lập tức hé lộ. Khương ngự y nhìn chết trân, thế nhưng không nhận ra đó là thứ gì, chỉ biết là một món “đồ chơi” cổ quái, bên trên còn có mấy miếng thủy tinh như ngọn đèn nhỏ.

Tôn phó quan lôi một giắc cắm trong hộp ra. Hôm nay kỹ nữ muốn chiêu đãi khách nên không thể keo kiệt, trong phòng cần chuẩn bị đèn điện, cho nên phải làm cho cẩn thận. Tôn phó quan rút giắc cắm một chiếc đèn bàn, cầm đầu cắm trong tay nối vào đó, lại bóp vài cái lên vật trên tay, lập tức thấy một chiếc đèn xanh trên đó sáng lên.

Tiếp theo, Tôn phó quan lôi tiếp hai sợi dây điện nối điện cực ra, cởi tất Khương ngự y, cắm mỗi cực lên một lòng bàn chân ông.

Khương ngự y nhìn tình hình này… có lẽ sẽ chịu khổ, ông đột nhiên sợ hãi, sự chắc chắn trong tâm lý lúc này đã bị ném mất bốn năm phần, vội vàng kêu a a, ý là có lời muốn nói.

Bạch Tuyết Lam lên tiếng. “Chúng ta là người văn minh, ý của tôi là, tôi không ngại dùng biện pháp văn minh để giải quyết, ngài cảm thấy thế nào?”

Khương ngự y đã rơi lên tấm thớt của người ta, e sợ đối phương không tử tế, vừa nghe Bạch Tuyết Lam nói muốn dùng biện pháp văn minh bèn liều mạng gật đầu. Thầm nghĩ thái độ của mình đã rất phối hợp rồi, chỉ cần có khả năng thì sẽ từ từ bàn bạc, vậy thì mọi việc đều có thể giải quyết.

Bạch Tuyết Lam nói: “Ngài đã gật đầu, vậy chính là đã đồng ý với quan điểm của tôi. Tốt lắm, cái hộp này,” Hắn chỉ chỉ Tôn phó quan đang chú tâm loay hoay gì đó, “Là phát minh tân tiến, đối với những kẻ hay hại người, người ta thường dùng cái này để nói chuyện. Tra tấn bằng điện sẽ không thấy máu, cũng không để lại sẹo, chỉ tốn chút ít điện, tôi cảm thấy dùng thứ này trên người ngài đã là cách làm văn minh nhất rồi.”

Khương ngự y nghe đến hồn phi phách tán, đang định nói thì Tôn phó quan đã mở chốt.

Khương ngự y thét thảm thiết, thét như nát cả tâm can, thế nhưng âm thanh đều bị khăn mặt ngăn lại phía trong mà biến thành “ô ô”, chỉ có thể thấy thân thể cùng tứ chi ông run bần bật.

Tôn phó quan đóng điện năm giây rồi ngừng lại, tứ chi run lẩy bẩy của Khương ngự y dừng đong đưa, vừa thở nhẹ được một cái lại căng cứng cơ thể, mắt trừng đến cơ hồ bật cả ra. Hóa ra Tôn phó quan lại gạt chốt.

Lại để chừng năm sáu giây mới dừng lại.

Song rất nhanh lại gạt chốt.

Cứ gián đoạn liên tục như vậy, mở điện vài giây rồi ngắt vài giây, tám chín lần hợp lại khiến Khương ngự y đầm đìa mồ hôi, vừa nhìn tay Tôn phó quan nhúc nhích là đôi mắt trợn trừng, hầu kết trượt liên hồi, nếu có thể phát ra âm thanh, ông đã sớm gào đến kinh thiên động địa. Trong lòng hận, cũng oan khuất chửi má nó, nếu thế này là thẩm vấn thì đúng là thẩm vấn quá không nói lý lẽ, cho dù lòng ông vô cùng muốn khai báo, thế nhưng chặn miệng thế này thì nói làm sao?

Cuối cùng, lần này Tôn phó quan ngừng hơi lâu một chút, Khương ngự y dần lấy lại sức, liều mạng lắc đầu, quay về phía Bạch Tuyết Lam kêu ô ô, tràn ngập trong mắt là vẻ cầu khẩn.

Trên bàn sách nhỏ trong phòng ngủ đặt một gói thuốc lá, chẳng biết là ai để lại. Bạch Tuyết Lam cầm lấy, rút một điếu đặt trong miệng, đốt, hút một hơi, chậm rãi nói. “Tôi biết ông muốn nói gì, thế nhưng ông đã khiến người tôi yêu chịu đau đớn khổ sở cùng cực, cho nên trong lòng tôi rất ghét ông, không muốn nói chuyện với ông, lại càng không bàn điều kiện với ông. Con người của tôi ấy mà, lúc không động thủ thì tính tình rất ôn hòa, khi động thủ rồi thì sẽ không lưu tình.”

Bạch Tuyết Lam nói xong câu này, Tôn phó quan như đã chờ từ trước mà tiếp tục mở chốt gạt lên.

Khương ngự y co quắp cả người, con ngươi dường như muốn bật ra, trên làn da tím ngắt đều là mồ hôi.

Lại thêm mấy lần cực hình, Khương ngự y đã đờ người, Bạch Tuyết Lam nháy mắt với Tôn phó quan, Tôn phó quan mới cầm giấy bút mực đặt lên bàn, cởi một tay Khương ngự y bị trói trên ghế, chẳng qua vẫn không tháo bịt miệng xuống.

Bạch Tuyết Lam phả khói thuốc, ung dung tự tại nói: “Tôi không nhiều lời vô ích với ông, ông hiểu tôi muốn ông viết cái gì.”

Khương ngự y chịu chừng mười lần tra tấn bằng điện, bị hành hạ chết đi sống lại, nhìn thủ đoạn điên cuồng của Bạch Tuyết Lam – chặn miệng tra tấn liên tục không nghỉ lấy một lần, vậy thì đừng nói là bàn điều kiện, ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không có, làm sao ông còn dám ôm hi vọng bàn điều kiện xa vời kia nữa? Chẳng dám chần chờ, lập tức cầm bút viết khẩu cung.

Tôn phó quan biết ông là người thời trước nên chuẩn bị bút lông nghiên mực, nhưng Khương ngự y chịu tra tấn bằng điện, năm ngón tay đều run rẩy, dù lòng ông cực muốn viết, bất đắc dĩ tay lại run đến nỗi cầm bút chẳng vững, nửa ngày trời không viết ra được một chữ hoàn chỉnh, trái lại còn làm bẩn cả tờ giấy trắng.

Bạch Tuyết Lam nhìn vậy, căn dặn: “Dùng tay chấm mực viết.”

Tôn phó quan đổi một tờ giấy trắng khác, Khương ngự y dùng đầu ngón tay chấm mực, chẳng bao lâu sau đã viết được mấy hàng chữ cong vẹo, quả nhiên là một toa thuốc đông y.

Ông viết xong cũng không dám nhúc nhích, dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Bạch Tuyết Lam, mong chờ hắn khai ân.

Bạch Tuyết Lam chẳng nhìn toa thuốc đã viết xong trên bàn, nhàn nhạt nói: “Có phải ông cảm thấy kỳ lạ không? Ông cho là chuyện mình tới chỗ Thúy Hỉ đã hành động rất bí mật, tại sao lại bị tôi bắt lại? Ông đoán không sai, đương nhiên tôi có dây trong ở chỗ quân Quảng Đông. Cho nên tôi hiểu rất rõ hành động của đám người này. Toa thuốc này ông viết không đúng thực tế, tôi không tin.”

Khương ngự y thấy lạnh thấu tim, liều mạng giằng co. Bất quá làm vậy ích gì? Tôn phó quan vẫn dư sức đối phó với một vị đại phu già như ông.

Tôn phó quan lại buộc bàn tay kia của ông về như cũ, lại bày tấm tra tấn điện ra.

Bạch Tuyết Lam ngồi bên mắt lạnh mà nhìn, cười nói với Tôn phó quan. “Ông ta cho rằng tôi dễ lừa, chỉnh điện lưu lên mức mười đi, cho ông ta biết tính tình tôi thế nào.”

Tôn phó quan gật đầu, xoay đầu nút một cái, đóng chốt.

Khương ngự y chỉ cảm thấy toàn thân như sôi lên sùng sục, từ nội tạng đến tứ chi, ngũ quan bách hải đều như có vô số con kiến đang cắn xé, nước mắt nhất thời chảy ra.

Hành hạ như vậy vài lượt, Khương ngự y đã mất hẳn vẻ kiêu căng, không dám lại có ý nghĩ ngoan cố nào nữa, chỉ hận không thể nhanh chóng thoát khỏi Diêm Vương điện này được khắc nào hay khắc đó. Tôn phó quan lại đặt tờ giấy trắng lên bàn lần nữa, thả tay ông ra, không cần Bạch Tuyết Lam hỏi gì, Khương ngự y như người bắt được cọng rơm cứu mạng, đầu ngón tay chấm vào trong nghiên mực, tay chân run rẩy liều mạng viết.

Đến khi viết xong, Bạch Tuyết Lam bèn cầm một tờ giấy đã viết tới đối chiếu, quả nhiên phát hiện trong toa thuốc thứ hai thêm một vị thuốc là móng cửu long.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Toa thuốc lần này là thật?”

Khương ngự y chỉ sợ hắn lại dùng hình, liều mạng gật đầu.

Bạch Tuyết Lam đã hút xong điếu thuốc, cong tay búng đầu thuốc đi, chuẩn xác rơi vào xọt rác trong góc phòng, nhìn Khương ngự y chằm chằm một lúc, trầm ngâm nói: “Tôi có thể nhìn ra một kẻ có nói thật hay không. Chẳng qua toa thuốc này có can hệ tới tính mạng người nhà tôi, tôi phải thật cẩn thận. Ngài chịu cực một chút đi.”

Khương ngự y tưởng như muốn xỉu đến nơi, ông đã cho khẩu cung, tại sao còn chưa buông tha? Người này quả nhiên là kẻ điên không nói lý! Tại sao mình lại mù mắt chọc vào hắn chứ?

Tôn phó quan chẳng để ý trong lòng ông là hận hay sợ, trói ông lại như cũ, tiếp tục tra tấn bằng điện.

Khương ngự y đúng là cá sống bị ghim trên thớt gỗ, gặp được tên đồ tể hàng thật giá thật, chỉ có thể chịu từng nhát đao cứa vào thân thể, từng trận đau đớn thảm thiết, vừa hôn mê lại nhanh chóng bị cứu tỉnh, lại chịu thêm một trận nữa.

Đến khi Bạch Tuyết Lam cảm thấy tương đối ổn rồi mới kêu Tôn phó quan thả Khương ngự y ra, vẫn đặt thêm một tờ giấy trắng lên bàn. Gương mặt Khương ngự y đã sớm nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, vừa thở hổn hển vừa nằm phục lên bàn, đầu ngón tay đen đúa liều mạng viết, viết cực nhanh, tựa như sợ chưa viết xong đã bị buộc trở lại, tiếp tục chịu cực hình.

Chờ ông viết xong rồi, Bạch Tuyết Lam lại đọc tờ giấy kia, vẫn toan thuốc kia, lần này lại chẳng thay đổi chút nào.

Phía dưới tờ giấy trắng có một hàng chữ lớn viết lộn xộn.

Đơn thật! Đơn thật! Không nói láo một chữ! Tổng trưởng tha mạng!

Khương ngự y miệng không thể nói, lời cầu xin tha mạng này đúng là khẩn cấp viết ra.

Bạch Tuyết Lam đọc vậy không khỏi mỉm cười. “Ông thật lòng cầu xin tha thứ, vậy thì phải cho tôi thấy thành ý.”

Vung tay lên, Tôn phó quan lại bắt đầu làm việc.

Khương ngự y hồn phi phách tán, lại chịu một trận thống khổ dằn vặt nữa, đến khi kết thúc, trong óc ong ong, cứ như đang nằm mơ, chẳng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu đã nói muốn toa thuốc cứu mạng phó quan kia, mình đã giao ra không giữ lại chút nào, vậy tại sao còn tiếp tục dụng hình?

Bạch Tuyết Lam chẳng để ý ông thống khổ thế nào, rút thêm một điếu thuốc ra khỏi bao, tự châm lửa, ưu nhã hút một hơi, ra lệnh cho Tôn phó quan. “Điện lưu mạnh thêm một chút, không giết chết lão là được.”

Lần này Tôn phó quan tăng thêm hai mức nữa.

Điện vừa thông, trong tai Khương ngự y như có tiếng sấm, dường như cơ thể bị đốt cháy trong nháy mắt, cơ thể bị trói trên ghế run rẩy như sắp nứt toác đến nơi, sau đó rung mạnh một cái, hôn mê.

Tôn phó quan đang cứu Khương ngự y tỉnh lại, ngoài cửa có một người nhẹ giọng gọi: “Tổng trưởng.” Là giọng Tống Nhâm.

Hắn vén rèm đi vào, đến bên cạnh Bạch Tuyết Lam nhỏ giọng báo cáo: “Tiểu tử họ Chu bị chúng ta mua chuộc uống say như lợn chết ấy. Tôi đặt hắn trên xe hơi của hắn rồi.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đêm nay hắn ra ngoài còn tự lái xe của mình?”

Tống Nhâm gật đầu đáp: “Chính hắn lái xe. Người uống rượu với hắn nói, hắn thích nhất là uống rượu lái xe, rất uy phong, rất đẹp. Cơ mà như thế mới có lợi, bằng không, nếu hắn đưa theo tài xế, tôi không tiện hạ thủ.”

Bạch Tuyết Lam cười lạnh nói: “Đây là tự hắn muốn chết. Lần trước hắn lái xe đâm chết một nữ sinh, tôi trị hắn, cho cha hắn dùng tiền chuộc hắn về. Nhìn tình hình hôm nay thì đúng là không nhận được bài học nào rồi. Cái dạng này sớm muộn gì cũng đâm chết thêm vài người, còn không bằng để hải quan chúng ta trừ hại cho dân đi.”

Tống Nhâm nói: “Tổng trưởng nói đúng.”

Sau đó, ánh mắt thoáng chuyển qua nhìn sang Tôn phó quan và Khương ngự y, quan tâm hỏi: “Lấy được toa thuốc cứu mạng Tuyên phó quan chưa ạ?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Lấy rồi.”

Tống Nhâm cẩn thận hỏi tiếp: “Lấy được đồ thật không? Quân Quảng Đông đều chẳng phải thứ tốt lành, tổng trưởng cẩn thận đừng để lão vì trốn tra tấn mà giở trò gian trá, cho một thứ đồ giả.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đơn đầu lão ôm tâm lý may mắn, trong toa thuốc viết thiếu một vị, dày võ lão mấy lần, lão không dám nữa. Sau đó viết thêm một toa thuốc cho tôi, chắc là hàng thật.”

Tống Nhâm hỏi: “Vậy tại sao còn tra tấn nữa?”

Bạch Tuyết Lam trầm giọng: “Đây là tính mạng Hoài Phong, sao tôi dám sơ suất. Cho dù là thật thì cũng phải kiểm nghiệm vài lần, nếu lão chịu tra tấn vài lần mà lời nói đều thống nhất thì tôi mới tin.”

Thật ra, ngoại trừ muốn kiểm nghiệm khẩu cung Khương ngự y nhiều lần, Bạch Tuyết Lam còn có ý khác, chính là không cho Khương ngự y được sống yên.

Động vào người của Bạch Tuyết Lam hắn há có thể không chịu khổ?

Cho dù Khương ngự y vừa vào cửa đã dập đầu nhận tội, hai tay dâng toa thuốc cứu mạng lên, thì bằng vào tâm lý mong muốn trả thù mãnh liệt của Bạch Tuyết Lam, hắn cũng quyết không buông tha cho ông.

Bên kia, Tôn phó quan lại bắt đầu đối phó Khương ngự y.

Đến lúc này, Khương ngự y tưởng như đã chết tâm, để giải thoát, ông hận không thể rút sạch bí mật trong lòng ra lấy lòng Bạch Tuyết Lam. Mỗi lần chờ được đến khi có cơ hội viết chữ, ông lập tức chấm mực viết nhanh lên tờ giấy, lại viết cho hắn đống đơn trộn bạch phiến đã viết cho quân Quảng Đông, phàm thứ có thể khai thật thì lúc tuyệt vọng này ông đều khai sạch, viết kín một tờ giấy trắng.

Bạch Tuyết Lam vốn không quan tâm phương pháp trộn bạch phiến, nếu ông đã chủ động giao ra thì hắn cũng chẳng ngại nhận lấy.

Tôn phó quan bước đến, nói bên tai Bạch Tuyết Lam. “Tổng trưởng, ép đến mức này mà lão không nhớ được đến Tuyên phó quan nữa, chỉ tưởng chúng ta muốn hỏi đến cái khác. Xem ra toa thuốc vừa cho Tuyên phó quan là hàng thật đấy.”

Bạch Tuyết Lam lặng lẽ gật đầu.

Nếu như toa thuốc Khương ngự y cho Tuyên Hoài Phong có vấn đề, nhất định Khương ngự y sẽ chột dạ, cho rằng tiếp tục bị tra tấn là do mình nói dối đã bị nhìn ra. Hiện giờ ông đã hoang mang không biết làm thế nào, đem toàn bộ bí mật khác khai ra hết, vậy đã chứng tỏ toa thuốc kia không có vấn đề.

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy cứ làm theo kế hoạch đã bàn, làm mấy gã ngoài kia tỉnh lại đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương