[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim
-
Quyển 3 - Chương 24-1: Part 1
Lâm Kỳ Tuấn rời khỏi Bạch trạch, ngồi một mình ở hàng ghế sau vừa ngắm nhìn cảnh phố phường trôi qua ngoài cửa sổ, vừa tưởng tượng đủ loại hình ảnh bê bối của hai người Tuyên – Bạch trong phòng bệnh, những hình ảnh ấy không ngừng phóng đại trong não, cứ như vậy, hắn càng cảm thấy tâm can như bị người ta cắn nuốt.
“Trước kia Hoài Phong thân thiết với mình như vậy, mọi việc lúc nào cũng dễ hành động, tại sao mình lại dại dột buông tha cho lý do chính đáng ấy?
Nhìn qua hoàn cảnh hiện tại, trong thành phố này, người có bề ngoài tốt đến đâu cũng không so được với cậu ấy.
Nhìn làn da ấy, đôi môi, khí chất tao nhã ấy, đúng là chẳng ai sánh được.
Bạch Tuyết Lam đáng ghét kia lặng lẽ cướp người đi, đã vậy còn ở bên chăm sóc một tấc không rời.
Hắn cũng coi như lợi hại, sau lưng có anh họ làm tổng lý, hơn nữa lại dám dẫn người xông vào phủ tổng lý đòi thứ này thứ kia…”
Bỗng nhiên, tâm trí Lâm Kỳ Tuấn đảo vòng, không biết hắn đã bắt được thứ tốt đẹp gì đây.
Hắn ngồi yên lặng, suy nghĩ, một lúc sau mới thình lình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hưng phấn.
“Cái gì gọi là dẫn người xông vào phủ tổng lý đòi thuốc? Toàn là ăn nói bậy bạ!
Tối hôm qua mình còn mời tham sự Trần Đông Thăng của phủ tổng lý dùng cơm chiều, chẳng phải Trần Đông Thăng đã nói cả ngày tổng lý phải chạy đông chạy tây vì việc ở Kinh Hoa Lâu, bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, cuối cùng tới cục cảnh sát trấn an gã thính trưởng hay sao? Bạch Tuyết Lam tới phủ tổng lý tìm được ai?
Penicillin là thuốc quân dụng, số lượng rất hiếm, cho dù là tổng trưởng cục hải quan cũng không thể trực tiếp đem đi.
Bạch Tuyết Lam dựa vào cái gì mà mới một buổi sáng đã lấy được đồ vào tay?”
Lâm Kỳ Tuấn âm thầm hừ một tiếng.
“Biết ngay là tên họ Bạch này luôn cả gan làm loạn, tổn hại đến pháp luật kỷ cương.
Được lắm, dám đụng tay đụng chân tới đồ quân dụng!”
Lâm Kỳ Tuấn vỗ lên ghế, kêu: “Dừng xe!”
Ô tô phanh kít một tiếng, tài xế khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Lâm Kỳ Tuấn kêu dừng xe cũng do nhất thời quá kích động, sau khi kêu lên lại im lặng một lúc lâu, tim đập mạnh, đầu óc rối loạn nhanh chóng đảo vòng, rất lâu sao mới ra lệnh: “Về hiệu buôn tây trước.”
Đến hiệu buôn tây, hắn nhanh chóng đánh một cuộc điện thoại, sau khi hỏi thăm tin tức mới vội vàng tìm số điện thoại người quen, gọi tới: “Tham mưu Hà Tất Thắng của bộ chỉ huy có đó không?”
Đầu dây bên kia trả lời: “Sau bữa trưa, Hà tham mưu đã xin phép ra ngoài rồi, mai ngài hãy gọi lại cho ngài ấy đi.”
Lâm Kỳ Tuấn đang có việc nên chẳng muốn đợi lâu, lại hỏi: “Biết ngài ấy đi đâu không?”
Bên kia nói: “Nghe nói ngài ấy tới Phong Sơn ở ngoại thành, hình như đi tham dự hôn lễ của bạn thân.”
Lâm Kỳ Tuấn vừa nghe đã nhớ ra.
“Đúng rồi, tháng trước lão Hà mới nói bạn hắn có quen một người bạn, hình như là tiểu thư họ Trương, là phụ nữ thời đại mới, cô ấy kết hôn với một anh chàng mới du học về nước, không thích lễ tiết kiểu cũ lại học theo thói quen của người ngoại quốc, muốn mời bạn bè tới dùng cơm tại nhà hàng tây phương trên Phong Sơn, đồng thời cử hành hôn lễ.
Nói vậy thì buổi tiệc ấy là hôm nay.”
Lâm Kỳ Tuấn đã sớm biết thủ đoạn của Bạch Tuyết Lam, làm việc vừa nhanh vừa chuẩn, khó có thể nắm được nhược điểm của hắn, vậy nên lần này nhất quyết không được phép bỏ qua cơ hội.
“Việc này cần phải sớm báo với lão Hà để hắn sớm chú ý càng sớm càng tốt.”
Lâm Kỳ Tuấn hạ quyết tâm, ngồi ô tô ra ngoài, vừa lên xe lập tức ra lệnh: “Ra ngoại thành, đến Phong Sơn. Nhanh lên, nhanh!”
Ô tô lao ra khỏi thành nhanh như chớp, đến khu đường đất là lập tức chạy về hướng Phong Sơn, tài xế bị hắn thúc giục chạy thẳng về phía trước nên không chú ý vừa ra khỏi thành, phía sau đã bị bám đuôi bởi hai chiếc ô tô đen.
Đi một hồi, xe cộ lui tới trên đường ngoại ô càng ít, hai chiếc xe hơi bỗng nhiên gia tốc xông lên.
Tài xế cũng là người đã từng trải, vừa thấy tình cảnh này đã biết không ổn, chửi một tiếng: “Mẹ nó!”
Đạp chân ga muốn chạy trốn lại bị hai chiếc xe một trước một sau kèm lại. Xe của Lâm Kỳ Tuấn không thể vượt qua, mà cho dù có muốn vượt cũng chẳng được. Xe phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ, hắn không thể đâm thẳng lên nên đành phải giảm tốc.
Cuối cùng dừng lại trên đường.
Hắn dừng lại, hai chiếc xe trước sau cũng dừng lại, bảy tám gã cao lớn bước xuống, trên tay đều lăm lăm súng lục đen ngòm.
Lâm Kỳ Tuấn từng bị bắt một lần, nhìn thấy bọn họ mở cửa xe, dùng báng súng nện mạnh lên đầu tài xế khiến tài xế hôn mê, lại xoay người ra phía sau xe bắt người, hắn sợ hãi ngồi co quắp trong xe, ôm đầu nói: “Đừng đừng, các vị hảo hán, có chuyện gì hãy bình tĩnh nói chuyện, nếu thiếu lộ phí thì cứ nói ra một con số…”
Lời còn chưa dứt đã bị người ta kéo ra khỏi xe như diều hâu bắt gà, mắt bị bịt kín.
Lâm Kỳ Tuấn ngồi trong xe, mắt không thấy gì, tai nghe tiếng động cơ ô tô khởi động, thân thể ngã trái ngã phải, hoàn toàn chẳng biết xe chạy bao lâu mới dừng lại.
Chờ khi hắn bị lôi xuống xe, miếng vải đen bịt mắt được kéo xuống, ánh sáng mạnh mẽ ập tới khiến hắn choáng váng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhìn thấy vài người đứng trước mắt.
Một người đàn ông gầy yếu vỗ vai hắn như bạn thân lâu năm, mỉm cười nói: “Lâm đại ca, xin lỗi, mấy tên này tay chân vụng về lắm, khiến đại ca chịu khổ rồi.”
Lâm Kỳ Tuấn nhìn kỹ, quả thực người này có chút quen mặt, suy nghĩ một hồi mới giật mình nói: “Chẳng phải cậu là em trai của Hoài Phong….”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bây giờ anh mới nhớ tới sao? Trước kia anh hay tới nhà tôi chơi, có lần anh còn tặng tôi một cây bút máy của người Anh, nhớ không?”
Lâm Kỳ Tuấn chưa kịp hoàn hồn, nói: “Đương nhiên tôi nhớ rõ cậu, nhưng hiện tại… xảy ra chuyện gì thế này?”
Dường như cảm thấy thú vị, Tuyên Hoài Mân quan sát hắn, cười nói: “Mọi việc rất đơn giản, Lâm đại ca và Chu đương gia chắc chắn có quan hệ hợp tác, mà chúng tôi cũng có chút quan hệ với hắn. Bây giờ hắn đã chết, đương nhiên hai bên chúng ta cần phải kết hợp lại, trở thành đồng bọn cùng chung chí hướng. Anh đừng lo lắng, việc này tuyệt đối không làm khó anh. Thực lực của chúng tôi so với Chu Hỏa mạnh hơn gấp trăm lần. Anh xem, đây là Triển quân trưởng nhà chúng tôi.”
Nói xong, hắn chỉ về phía người đàn ông thân hình cao lớn.
Lâm Kỳ Tuấn thầm than khổ, trong lòng hắn có tới 120% không muốn có bất cứ dây dưa nào với Chu Hỏa, lại càng không muốn có ‘đồng bọn’ tới tận cửa tìm mình, nhưng hiện tại, thịt đã bị đưa lên thớt, tính mạng đã là của người ta, bây giờ chỉ có thể suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động.
Kiên trì nhìn về phía vị Triển quân trưởng lại phát hiện đối phương cũng đang quan sát mình từ đầu đến chân, ánh mắt pha chút gì đó không thân thiện.
Tuyên Hoài Mân nói: “Quân trưởng, vị này là Lâm thiếu gia, năm đó chắc ngài cũng đã gặp anh ta rồi. Anh ta thường tới Tuyên trạch, là bạn tốt nhất của anh hai tôi.”
Triển Lộ Chiêu hừ một tiếng.
Tuyên Hoài Mân còn nói: “Tư lệnh cũng rất coi trọng đoàn thuyền lớn cùng tiệm buôn tây của anh ta. Ngài cần phải trò chuyện với anh ta thật tốt.”
Triển Lộ Chiêu quay đầu lườm Tuyên Hoài Mân một cái, lại quay đầu sang, bỗng nhiên lấy súng đặt lên đầu Lâm Kỳ Tuấn.
Lâm Kỳ Tuấn thất kinh thét lên một tiếng.
Họng súng lạnh như băng khiến hắn toát một trận mồ hôi lạnh, thân thể cùng tứ chi như bị đông cứng lại, muốn cử động cũng chẳng xong.
Triển Lộ Chiêu lấy súng chạm lên người hắn, lạnh lùng nói: “Họ Lâm, trước khi hợp tác, lão tử hỏi trước một sự kiện. Nói thật, đêm nay có thể sống, nếu giả dối một từ thì ngày này sang năm chính là ngày dỗ của cậu.”
Mặt Lâm Kỳ Tuấn xám như tro tàn, run rẩy hỏi: “Ngài… ngài muốn hỏi cái gì?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi biết khi cậu còn đi học đã rất thân thiết với Tuyên Hoài Phong. Cậu có từng ngủ với cậu ấy chưa?”
“…”
“Nói!” Súng dí mạnh lên đầu.
Lâm Kỳ Tuấn rút lui hai bước, lắc đầu nói: “Không có! Chưa từng!”
“Thật?”
“Thật!”
“Một lần cũng chưa?”
“Một lần… Một lần cũng không!”
“Cậu muốn ngủ với cậu ấy?”
Lâm Kỳ Tuấn ngẩn ra, nửa ngày không lên tiếng.
Triển Lộ Chiêu lại nắm súng dí lên đầu hắn một cái như uy hiếp.
Lâm Kỳ Tuấn hạ mắt, nói: “Dù sao hai người chúng tôi đều trong sạch, mặc dù mấy năm nay lúc nào cũng thân thiết nhưng tôi chưa từng đụng tới cậu ấy dù chỉ một lần.”
Mặc dù không phải trả lời vấn đề, song những lời này cũng coi như hợp ý Triển Lộ Chiêu.
Lúc này Triển Lô Chiêu mới thu súng vào bao, nở nụ cười tàn nhẫn: “Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện hợp tác vậy.”
Quả nhiên ba tiếng sau Bạch Tuyết Lam nhanh chóng trở lại bệnh viện.
Lúc đó trời đã sẩm tối, hắn đến hành lang, nói chuyện với đám hộ binh như hổ như sói, hơi hài lòng, lại tiếp tục tiến về phía trước. Tống Nhâm tận tâm đứng bảo vệ ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy hắn đã nghiêm trang giương tay lên, hăng hái nghiêm chào với hắn.
Bạch Tuyết Lam gật đầu hỏi: “Tình hình bên trong thế nào? Cơn sốt lui hẳn chưa?”
Tống Nhâm chần chờ.
Nụ cười mỉm trên mặt Bạch Tuyết Lam nhất thời cứng lại, vội hỏi: “Cậu ấy có chỗ nào không ổn hả?”
Tống Nhâm nói: “Không vấn đề, bác sĩ đã khám qua và nói việc này lặp lại vài lần là bình thường, bị thương bởi súng đạn thì tới đêm cũng sẽ bị sốt một trận. Hơn nữa, vừa rồi chúng ta đã tiêm cho Tuyên sĩ quan một mũi thuốc ngoại quốc kia mà.”
Bạch Tuyết Lam nghe hắn nói một nửa đã vội vàng đẩy cửa đi vào.
Đến trước giường ngồi xuống, lấy tay đặt lên trán Tuyên Hoài Phong, nhiệt độ vốn đã giảm lại tăng lên, so với lúc hắn rời đi còn nóng hơn.
Tuyên Hoài Phong mới tiêm thuốc, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không ngủ, cảm thấy có người sờ trán mình, động tác ấy vô cùng thân thiết, quen thuộc, biết là Bạch Tuyết Lam đã trở về, y mở mắt ra, khẽ cười nói: “Việc của anh xong xuôi cả rồi?”
Bạch Tuyết Lam hối hận: “Công việc cái gì, sớm biết là mấy việc chỉ cần gọi điện về dặn là xong thì anh đã chẳng đi, là tại anh sơ suất. Sao em lại sốt thế này?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vừa mới đo nhiệt độ xong, đúng là hơi sốt. Cơ mà em thấy khỏe hơn.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đầu có choáng váng không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam thấy khi y lắc đầu, cần cổ trắng nõn nhẹ nhàng lay động thật quyến rũ, hắn bất giác đưa đầu ngón tay chạm lên làn da nơi đó, thích thú vuốt ve, thở dài: “Em xem, vốn chẳng có bao nhiêu thịt, bị thương một lần mà đến cổ cũng gầy thế này đây.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Làm ơn tha cho em đi, em nằm buồn chán muốn chết, đã vậy anh bỗng nhiên có hứng diễn cho em xem cái loại ngôn từ buồn nôn thế này nữa hả.”
Lập tức hỏi: “Việc trong tổng thự làm đến đâu rồi? Vụ việc ở Kinh Hoa Lâu huyên náo đến mức đó, vậy anh định xử lý thế nào?”
Bạch Tuyết Lam thấy y tuy sốt nhưng tinh thần rất tốt nên cười nói: “Em đúng là tận tâm quá đấy, nằm trên giường bệnh còn lo tra hỏi cấp trên nữa.”
Vừa ngồi bên giường vừa kể cho Tuyên Hoài Phong nghe quyết định của mình.
“Trước kia Hoài Phong thân thiết với mình như vậy, mọi việc lúc nào cũng dễ hành động, tại sao mình lại dại dột buông tha cho lý do chính đáng ấy?
Nhìn qua hoàn cảnh hiện tại, trong thành phố này, người có bề ngoài tốt đến đâu cũng không so được với cậu ấy.
Nhìn làn da ấy, đôi môi, khí chất tao nhã ấy, đúng là chẳng ai sánh được.
Bạch Tuyết Lam đáng ghét kia lặng lẽ cướp người đi, đã vậy còn ở bên chăm sóc một tấc không rời.
Hắn cũng coi như lợi hại, sau lưng có anh họ làm tổng lý, hơn nữa lại dám dẫn người xông vào phủ tổng lý đòi thứ này thứ kia…”
Bỗng nhiên, tâm trí Lâm Kỳ Tuấn đảo vòng, không biết hắn đã bắt được thứ tốt đẹp gì đây.
Hắn ngồi yên lặng, suy nghĩ, một lúc sau mới thình lình ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hưng phấn.
“Cái gì gọi là dẫn người xông vào phủ tổng lý đòi thuốc? Toàn là ăn nói bậy bạ!
Tối hôm qua mình còn mời tham sự Trần Đông Thăng của phủ tổng lý dùng cơm chiều, chẳng phải Trần Đông Thăng đã nói cả ngày tổng lý phải chạy đông chạy tây vì việc ở Kinh Hoa Lâu, bận rộn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, cuối cùng tới cục cảnh sát trấn an gã thính trưởng hay sao? Bạch Tuyết Lam tới phủ tổng lý tìm được ai?
Penicillin là thuốc quân dụng, số lượng rất hiếm, cho dù là tổng trưởng cục hải quan cũng không thể trực tiếp đem đi.
Bạch Tuyết Lam dựa vào cái gì mà mới một buổi sáng đã lấy được đồ vào tay?”
Lâm Kỳ Tuấn âm thầm hừ một tiếng.
“Biết ngay là tên họ Bạch này luôn cả gan làm loạn, tổn hại đến pháp luật kỷ cương.
Được lắm, dám đụng tay đụng chân tới đồ quân dụng!”
Lâm Kỳ Tuấn vỗ lên ghế, kêu: “Dừng xe!”
Ô tô phanh kít một tiếng, tài xế khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Lâm Kỳ Tuấn kêu dừng xe cũng do nhất thời quá kích động, sau khi kêu lên lại im lặng một lúc lâu, tim đập mạnh, đầu óc rối loạn nhanh chóng đảo vòng, rất lâu sao mới ra lệnh: “Về hiệu buôn tây trước.”
Đến hiệu buôn tây, hắn nhanh chóng đánh một cuộc điện thoại, sau khi hỏi thăm tin tức mới vội vàng tìm số điện thoại người quen, gọi tới: “Tham mưu Hà Tất Thắng của bộ chỉ huy có đó không?”
Đầu dây bên kia trả lời: “Sau bữa trưa, Hà tham mưu đã xin phép ra ngoài rồi, mai ngài hãy gọi lại cho ngài ấy đi.”
Lâm Kỳ Tuấn đang có việc nên chẳng muốn đợi lâu, lại hỏi: “Biết ngài ấy đi đâu không?”
Bên kia nói: “Nghe nói ngài ấy tới Phong Sơn ở ngoại thành, hình như đi tham dự hôn lễ của bạn thân.”
Lâm Kỳ Tuấn vừa nghe đã nhớ ra.
“Đúng rồi, tháng trước lão Hà mới nói bạn hắn có quen một người bạn, hình như là tiểu thư họ Trương, là phụ nữ thời đại mới, cô ấy kết hôn với một anh chàng mới du học về nước, không thích lễ tiết kiểu cũ lại học theo thói quen của người ngoại quốc, muốn mời bạn bè tới dùng cơm tại nhà hàng tây phương trên Phong Sơn, đồng thời cử hành hôn lễ.
Nói vậy thì buổi tiệc ấy là hôm nay.”
Lâm Kỳ Tuấn đã sớm biết thủ đoạn của Bạch Tuyết Lam, làm việc vừa nhanh vừa chuẩn, khó có thể nắm được nhược điểm của hắn, vậy nên lần này nhất quyết không được phép bỏ qua cơ hội.
“Việc này cần phải sớm báo với lão Hà để hắn sớm chú ý càng sớm càng tốt.”
Lâm Kỳ Tuấn hạ quyết tâm, ngồi ô tô ra ngoài, vừa lên xe lập tức ra lệnh: “Ra ngoại thành, đến Phong Sơn. Nhanh lên, nhanh!”
Ô tô lao ra khỏi thành nhanh như chớp, đến khu đường đất là lập tức chạy về hướng Phong Sơn, tài xế bị hắn thúc giục chạy thẳng về phía trước nên không chú ý vừa ra khỏi thành, phía sau đã bị bám đuôi bởi hai chiếc ô tô đen.
Đi một hồi, xe cộ lui tới trên đường ngoại ô càng ít, hai chiếc xe hơi bỗng nhiên gia tốc xông lên.
Tài xế cũng là người đã từng trải, vừa thấy tình cảnh này đã biết không ổn, chửi một tiếng: “Mẹ nó!”
Đạp chân ga muốn chạy trốn lại bị hai chiếc xe một trước một sau kèm lại. Xe của Lâm Kỳ Tuấn không thể vượt qua, mà cho dù có muốn vượt cũng chẳng được. Xe phía trước bỗng nhiên giảm tốc độ, hắn không thể đâm thẳng lên nên đành phải giảm tốc.
Cuối cùng dừng lại trên đường.
Hắn dừng lại, hai chiếc xe trước sau cũng dừng lại, bảy tám gã cao lớn bước xuống, trên tay đều lăm lăm súng lục đen ngòm.
Lâm Kỳ Tuấn từng bị bắt một lần, nhìn thấy bọn họ mở cửa xe, dùng báng súng nện mạnh lên đầu tài xế khiến tài xế hôn mê, lại xoay người ra phía sau xe bắt người, hắn sợ hãi ngồi co quắp trong xe, ôm đầu nói: “Đừng đừng, các vị hảo hán, có chuyện gì hãy bình tĩnh nói chuyện, nếu thiếu lộ phí thì cứ nói ra một con số…”
Lời còn chưa dứt đã bị người ta kéo ra khỏi xe như diều hâu bắt gà, mắt bị bịt kín.
Lâm Kỳ Tuấn ngồi trong xe, mắt không thấy gì, tai nghe tiếng động cơ ô tô khởi động, thân thể ngã trái ngã phải, hoàn toàn chẳng biết xe chạy bao lâu mới dừng lại.
Chờ khi hắn bị lôi xuống xe, miếng vải đen bịt mắt được kéo xuống, ánh sáng mạnh mẽ ập tới khiến hắn choáng váng, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nhìn thấy vài người đứng trước mắt.
Một người đàn ông gầy yếu vỗ vai hắn như bạn thân lâu năm, mỉm cười nói: “Lâm đại ca, xin lỗi, mấy tên này tay chân vụng về lắm, khiến đại ca chịu khổ rồi.”
Lâm Kỳ Tuấn nhìn kỹ, quả thực người này có chút quen mặt, suy nghĩ một hồi mới giật mình nói: “Chẳng phải cậu là em trai của Hoài Phong….”
Tuyên Hoài Mân nói: “Bây giờ anh mới nhớ tới sao? Trước kia anh hay tới nhà tôi chơi, có lần anh còn tặng tôi một cây bút máy của người Anh, nhớ không?”
Lâm Kỳ Tuấn chưa kịp hoàn hồn, nói: “Đương nhiên tôi nhớ rõ cậu, nhưng hiện tại… xảy ra chuyện gì thế này?”
Dường như cảm thấy thú vị, Tuyên Hoài Mân quan sát hắn, cười nói: “Mọi việc rất đơn giản, Lâm đại ca và Chu đương gia chắc chắn có quan hệ hợp tác, mà chúng tôi cũng có chút quan hệ với hắn. Bây giờ hắn đã chết, đương nhiên hai bên chúng ta cần phải kết hợp lại, trở thành đồng bọn cùng chung chí hướng. Anh đừng lo lắng, việc này tuyệt đối không làm khó anh. Thực lực của chúng tôi so với Chu Hỏa mạnh hơn gấp trăm lần. Anh xem, đây là Triển quân trưởng nhà chúng tôi.”
Nói xong, hắn chỉ về phía người đàn ông thân hình cao lớn.
Lâm Kỳ Tuấn thầm than khổ, trong lòng hắn có tới 120% không muốn có bất cứ dây dưa nào với Chu Hỏa, lại càng không muốn có ‘đồng bọn’ tới tận cửa tìm mình, nhưng hiện tại, thịt đã bị đưa lên thớt, tính mạng đã là của người ta, bây giờ chỉ có thể suy nghĩ kỹ càng rồi mới hành động.
Kiên trì nhìn về phía vị Triển quân trưởng lại phát hiện đối phương cũng đang quan sát mình từ đầu đến chân, ánh mắt pha chút gì đó không thân thiện.
Tuyên Hoài Mân nói: “Quân trưởng, vị này là Lâm thiếu gia, năm đó chắc ngài cũng đã gặp anh ta rồi. Anh ta thường tới Tuyên trạch, là bạn tốt nhất của anh hai tôi.”
Triển Lộ Chiêu hừ một tiếng.
Tuyên Hoài Mân còn nói: “Tư lệnh cũng rất coi trọng đoàn thuyền lớn cùng tiệm buôn tây của anh ta. Ngài cần phải trò chuyện với anh ta thật tốt.”
Triển Lộ Chiêu quay đầu lườm Tuyên Hoài Mân một cái, lại quay đầu sang, bỗng nhiên lấy súng đặt lên đầu Lâm Kỳ Tuấn.
Lâm Kỳ Tuấn thất kinh thét lên một tiếng.
Họng súng lạnh như băng khiến hắn toát một trận mồ hôi lạnh, thân thể cùng tứ chi như bị đông cứng lại, muốn cử động cũng chẳng xong.
Triển Lộ Chiêu lấy súng chạm lên người hắn, lạnh lùng nói: “Họ Lâm, trước khi hợp tác, lão tử hỏi trước một sự kiện. Nói thật, đêm nay có thể sống, nếu giả dối một từ thì ngày này sang năm chính là ngày dỗ của cậu.”
Mặt Lâm Kỳ Tuấn xám như tro tàn, run rẩy hỏi: “Ngài… ngài muốn hỏi cái gì?”
Triển Lộ Chiêu nói: “Tôi biết khi cậu còn đi học đã rất thân thiết với Tuyên Hoài Phong. Cậu có từng ngủ với cậu ấy chưa?”
“…”
“Nói!” Súng dí mạnh lên đầu.
Lâm Kỳ Tuấn rút lui hai bước, lắc đầu nói: “Không có! Chưa từng!”
“Thật?”
“Thật!”
“Một lần cũng chưa?”
“Một lần… Một lần cũng không!”
“Cậu muốn ngủ với cậu ấy?”
Lâm Kỳ Tuấn ngẩn ra, nửa ngày không lên tiếng.
Triển Lộ Chiêu lại nắm súng dí lên đầu hắn một cái như uy hiếp.
Lâm Kỳ Tuấn hạ mắt, nói: “Dù sao hai người chúng tôi đều trong sạch, mặc dù mấy năm nay lúc nào cũng thân thiết nhưng tôi chưa từng đụng tới cậu ấy dù chỉ một lần.”
Mặc dù không phải trả lời vấn đề, song những lời này cũng coi như hợp ý Triển Lộ Chiêu.
Lúc này Triển Lô Chiêu mới thu súng vào bao, nở nụ cười tàn nhẫn: “Vậy bây giờ chúng ta nói chuyện hợp tác vậy.”
Quả nhiên ba tiếng sau Bạch Tuyết Lam nhanh chóng trở lại bệnh viện.
Lúc đó trời đã sẩm tối, hắn đến hành lang, nói chuyện với đám hộ binh như hổ như sói, hơi hài lòng, lại tiếp tục tiến về phía trước. Tống Nhâm tận tâm đứng bảo vệ ở cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy hắn đã nghiêm trang giương tay lên, hăng hái nghiêm chào với hắn.
Bạch Tuyết Lam gật đầu hỏi: “Tình hình bên trong thế nào? Cơn sốt lui hẳn chưa?”
Tống Nhâm chần chờ.
Nụ cười mỉm trên mặt Bạch Tuyết Lam nhất thời cứng lại, vội hỏi: “Cậu ấy có chỗ nào không ổn hả?”
Tống Nhâm nói: “Không vấn đề, bác sĩ đã khám qua và nói việc này lặp lại vài lần là bình thường, bị thương bởi súng đạn thì tới đêm cũng sẽ bị sốt một trận. Hơn nữa, vừa rồi chúng ta đã tiêm cho Tuyên sĩ quan một mũi thuốc ngoại quốc kia mà.”
Bạch Tuyết Lam nghe hắn nói một nửa đã vội vàng đẩy cửa đi vào.
Đến trước giường ngồi xuống, lấy tay đặt lên trán Tuyên Hoài Phong, nhiệt độ vốn đã giảm lại tăng lên, so với lúc hắn rời đi còn nóng hơn.
Tuyên Hoài Phong mới tiêm thuốc, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không ngủ, cảm thấy có người sờ trán mình, động tác ấy vô cùng thân thiết, quen thuộc, biết là Bạch Tuyết Lam đã trở về, y mở mắt ra, khẽ cười nói: “Việc của anh xong xuôi cả rồi?”
Bạch Tuyết Lam hối hận: “Công việc cái gì, sớm biết là mấy việc chỉ cần gọi điện về dặn là xong thì anh đã chẳng đi, là tại anh sơ suất. Sao em lại sốt thế này?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vừa mới đo nhiệt độ xong, đúng là hơi sốt. Cơ mà em thấy khỏe hơn.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đầu có choáng váng không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam thấy khi y lắc đầu, cần cổ trắng nõn nhẹ nhàng lay động thật quyến rũ, hắn bất giác đưa đầu ngón tay chạm lên làn da nơi đó, thích thú vuốt ve, thở dài: “Em xem, vốn chẳng có bao nhiêu thịt, bị thương một lần mà đến cổ cũng gầy thế này đây.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Làm ơn tha cho em đi, em nằm buồn chán muốn chết, đã vậy anh bỗng nhiên có hứng diễn cho em xem cái loại ngôn từ buồn nôn thế này nữa hả.”
Lập tức hỏi: “Việc trong tổng thự làm đến đâu rồi? Vụ việc ở Kinh Hoa Lâu huyên náo đến mức đó, vậy anh định xử lý thế nào?”
Bạch Tuyết Lam thấy y tuy sốt nhưng tinh thần rất tốt nên cười nói: “Em đúng là tận tâm quá đấy, nằm trên giường bệnh còn lo tra hỏi cấp trên nữa.”
Vừa ngồi bên giường vừa kể cho Tuyên Hoài Phong nghe quyết định của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook