[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc
-
Quyển 1 - Chương 5-1: Part 1
Tuyên Hoài Phong an tâm nằm trong lòng Kỳ Tuấn, cũng không cần cố gắng gượng đề phòng, mơ mơ màng màng ngủ trên xe.
Khi tỉnh lại, Tuyên Hoài Phong đã thấy mình nằm trong phòng bệnh riêng của bệnh viện Tề Thiện.
Bức tường trắng xóa, rèm cửa lớn màu xanh nhạt tạo cảm giác mới mẻ, một cành hoa anh đào vẫn còn đọng sương sớm được cắm trong chiếc bình thủy tinh ở đầu giường, mỹ lệ, điềm đạm mà đáng yêu.
Tuyên Hoài Phong ngắm nhìn không rời mắt, bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi: “Thích không? Cố ý cho người lên núi ở ngoại thành tìm một cành về đây, mới cắm vào bình thì em đã tỉnh lại.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại.
Lâm Kỳ Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhẹ nhàng bước ra từ sau tấm rèm, một tay cầm dao gọt hoa quả, một tay cầm quả táo đã được gọt hết một nửa, đi dến bên giường, quan sát sắc mặt Tuyên Hoài Phong, đặt dao cùng quả táo xuống, rót một ly nước ấm đưa Tuyên Hoài Phong uống, nói: “ Chờ anh một chút.”
Lâm Kỳ Tuấn thuận tiện kéo một chiếc ghế bên giường ngồi xuống, dùng nước nóng rửa qua quả táo đã được gọt vỏ, cắt thành những miếng nhỏ, dùng cây tăm xuyên qua một miếng đưa tới bên miệng Tuyên Hoài Phong: “Bác sĩ nói em bị thiếu dinh dưỡng, nên ăn nhiều hoa quả một chút.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em không thích táo.”
Kỳ Tuấn cười cười nhìn y: “Anh vất vả lắm mới gọt xong, còn phục vụ em ăn, vậy mà em cũng không chịu nể mặt sao?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười há miệng đón nhận, chậm rãi nhai.
Miếng táo giòn giòn ngọt ngào, nhai một chút cũng có thể khiến người khác nghe thấy thanh âm ‘rắc rắc’, y luôn không thích ăn món này, hiện tại ngẫu nhiên ăn một miếng lại cảm thấy không tồi, quả thực thơm ngon.
Lâm Kỳ Tuấn vẫn tươi cười nhìn y, vô cùng kiên nhẫn chờ y ăn xong lại đút thêm một miếng.
Bất tri bất giác, cả một quả táo đều được giải quyết sạch sẽ.
Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Còn muốn ăn hay không? Anh lại gọt thêm một quả.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Lâm Kỳ Tuấn còn nói: “Cơm canh trong bệnh viện không tốt lắm, anh đã kêu người hầu ở biệt thự nấu cho em một chút cháo, vậy mà tới giờ vẫn chưa mang tới đây, những người này quả thực không chú tâm vào công việc. Chờ anh đi gọi điện thúc giục bọn họ.” Đứng lên đi gọi điện thoại.
Tuyên Hoài Phong ngăn hắn lại, nói: “Vừa mới ăn xong một quả táo, anh lại đi thúc giục bọn họ mang cháo tới, anh muốn em ăn no đến chết mới được sao?”
Lâm Kỳ Tuấn đành phải ngồi xuống, nắm tay mở ra khép vào, khó xử trả lời: “Anh chưa từng chăm sóc người bệnh bao giờ, trừ việc giúp người bệnh ăn cái gì đó còn có thể làm gì chứ?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Không thể cùng em trò chuyện?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nếu em muốn trò chuyện, đương nhiên anh sẽ đồng ý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cách xa như vậy, nói chuyện rất tốn sức, anh ngồi xuống bên cạnh giường của em đi.”
Khi bọn họ còn học chung cũng rất thân mật, Lâm Kỳ Tuấn đồng ý, đi ra phía sau tấm rèm rửa tay xong liền trở về ngồi xuống bên giường Tuyên Hoài Phong, lại hỏi y: “Em có muốn ngồi dậy một chút hay không?”
Tuyên Hoài Phong gật gật đầu.
Lâm Kỳ Tuấn nâng y ngồi dậy một chút, đem gối dựng thẳng, giúp đầu y ngả lên cánh tay của mình.
Hai người liền thân mật trò chuyện về khoảnh thời gian sau khi chia cách.
Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Không phải em tới Anh du học sao? Em về từ khi nào vậy? Lại tới thủ đô từ lúc nào? Sao anh không nghe được chút tin tức nào cả?”
Tuyên Hoài Phong hỏi hắn: “Cha của em qua đời, anh ở Quảng Đông chẳng lẽ lại không biết?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Việc này đương nhiên anh biết. Khi bác trai qua đời, anh còn đại diện cho cha anh tới nhà em phúng viếng. Lúc ấy trong nhà em chỉ có dì hai và em trai của em, anh có hỏi bà ấy xem em có về nước hay không, nhờ bà ấy khi em trở lại thì báo tin cho anh, nhưng chờ mãi vẫn không thấy tin tức. Hoài Phong, sao em lại bệnh thành như vậy?”
Tuyên Hoài Phong im lặng một lúc mới cười khổ: “Anh nhìn em như thế này mà không đoán ra sao? Thời buổi này, sống hôm nay chẳng đoán nổi ngày mai, ai cũng không thể biết trước khi nào mình thành kẻ nghèo túng thất nghiệp.”
Lâm Kỳ Tuấn thoáng giật mình: “Không đến mức đó chứ? Bác trai kinh doanh ở Quảng Đông mấy năm nay, sao có thể không lưu một chút tài sản nào cho em?”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Khi ông ấy gặp chuyện không may, chị em không có nhà, em thì đang ở nước Anh, ngoài tầm tay với. Tới khi vội vàng trở về thì tất cả những thứ đó đều rơi vào tay dì hai, em không phải do bà ta sinh ra, tất nhiên sẽ không để lại thứ gì cho em. Trừ mấy thùng sách cũ, vài bộ quần áo em đã mặc qua, cũng chỉ vứt thêm một ngàn đồng.”
Lâm Kỳ Tuấn tức giận nói: “Bà ta không phải con người, gia sản lớn tới mức đó mà đem con cả đuổi ra ngoài như vậy sao?”
Lúc trước, Tuyên Hoài Phong cũng rất hận bà ta, nhưng thời gian qua suy nghĩ nhiều lần, tâm trạng lại có chút bình thản, nói với Lâm Kỳ Tuấn: “ Anh không cần quá tức giận, em nghĩ bà ta cũng có cái khó xử của mình. Em trai em còn quá nhỏ, bà ấy là phụ nữ nên cũng không thể kiếm được nhiều tiền, đương nhiên muốn dùng cách nhanh nhất để thu thật nhiều tài sản vào tay mình. Hoàn cảnh của chúng ta bất đồng. Gia đình anh nhiều thế hệ đều là thương gia, có căn cơ, cha của em tham gia quân ngũ, nhờ vào báng súng mà lập nên sản nghiệp, nói thật, tiền của ông ấy đến hơn phân nửa là khi còn sống đoạt được của người ta, người mất, tiền bạc cũng bị cấp dưới của ông ấy đoạt hơn phân nửa. Còn lại một chút cổ phiếu hữu danh vô thực, hơn phân nửa đều không thể dùng. Trước kia, ông ấy góp cổ phiếu danh nghĩa ở rất nhiều cửa hàng, công ty, hàng năm ăn hoa hồng, đó là do người ta dựa vào thế lực của ông ấy, đem cổ phần công ty dâng lên thay cho phí bảo hộ. Hiện tại vị tư lệnh này qua đời, đương nhiên nguồn thu nhập đó cũng không cánh mà bay. Em nghĩ, trừ mấy căn nhà lớn ở Quảng Đông cùng một chút tiền trong sổ tiết kiệm, chỉ sợ những thứ còn lại cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em nói cũng đúng, nhưng dù sao bà ta đối xử với em như vậy cũng không được.” Trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Vậy vì sao em lại không đến tìm anh?”
Tuyên Hoài Phong lập tức cúi đầu trốn tránh, không chút suy nghĩ liền hỏi lại một câu: “Vậy tại sao anh không tới tìm em?” Nói ra khỏi miệng mới cảm thấy ngữ khí của mình rất hung hăng, rất giống khởi binh hỏi tội, ngược lại còn vô cùng xấu hổ.
Hai người đều yên lặng cúi đầu, một hồi lâu không nói chuyện.
Tuyên Hoài Phong buồn rầu cả nửa ngày mới dịu giọng nói: “Em có tới tìm anh, bác gái nói anh tới Hàng Châu làm việc, không biết khi nào trở về, em xin bác ấy số điện thoại lên hệ, địa chỉ cũng được, bác gái lại nói anh là người trẻ tuổi thích đi đó đi đây, không ở một nơi cố định, số điện thoại cũng không cho. Chắc anh cũng có thể đoán được tình cảnh đó khốn đốn như thế nào, bác gái chỉ kém nước chưa lên tiếng nói em phải tuyệt giao với anh. Một khi đã như vậy, em tiếp tục dây dưa cũng chẳng hay ho.”
Lâm Kỳ Tuấn lộ vẻ ảm đạm: “Có chuyện như vậy? Mẹ vẫn luôn gạt anh, còn nói không biết chút tin tức nào của gia đình em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nhắc tới chuyện này em lại thấy rất kỳ lạ. Tuy rằng gia đình em sa sút, nhưng em chưa từng đắc tội cùng bác gái, trước kia tới nhà anh nhiều lần nên em chắc chắn bác gái là người hiền lành, tại sao bỗng nhiên lại cố hết sức khiến em và anh không thể qua lại với nhau?”
Lâm Kỳ Tuấn đột nhiên trầm mặc.
Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Kỳ Tuấn trầm mặc rất lâu, Tuyên Hoài Phong tới gần đối diện với hắn, liên tiếp gọi vài tiếng, lúc này hắn mới đưa ánh mắt nhìn về phía y, cẩn thận quan sát một chút, lại cẩn thận nói từng từ: “Có một việc anh muốn hỏi em. Nhưng em không nên tức giận với anh.”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Anh cứ việc hỏi, quân tử thẳng thắn vô tư, việc gì phải tức giận?”
Lâm Kỳ Tuấn do dự một hồi, cắn răng hỏi y: “Khi đó, vì sao bỗng nhiên em lại tới Anh du học?”
Tuyên Hoài Phong cứng đờ thân mình: “Anh hỏi như vậy là có ý gì?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em trả lời đi, đừng tức giận.”
Tuyên Hoài Phong chống tay xuống giường, hoàn toàn ngồi dậy, nhìn thằng về phía Lâm Kỳ Tuấn: “Anh nói rõ xem, hỏi như vậy là có ý gì?”
Lâm Kỳ Tuấn thấy y tức giận đến đỏ ửng hai má, dáng vẻ cực kỳ động lòng người, lập tức mềm lòng, lại hối hận mình đã nói những điều không phải, nhanh chóng thay đổi khẩu khí, ôn nhu nói: “Em đừng nóng giận, sớm biết mọi chuyện thành ra như thế này thì anh đã không hỏi. Những lời này thật sự không có ý gì, chẳng qua bỗng nhiên em tới Anh du học, lại đi gấp rút như vậy, rất kỳ lạ, khó tránh khiến người ta chú ý, đồn đại lung tung.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đồn đại như thế nào?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Những người đó ăn no rỗi việc nên nói loạn, em không biết là tốt nhất, vì sao còn muốn tìm hiểu làm chi để rước bực tức vào người?”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Đừng lề mề, nói chuyện không nên nói nửa vời. Anh nghe được những gì đều nói hết cho em biết.”
Gương mặt tuấn tú toát ra một cỗ khí thế quật cường, quyết không từ bỏ.
Lâm Kỳ Tuấn đành phải nói cho y biết: “Bọn họ nói em qua đêm với một người trong phòng, bị cha của em bắt gặp, sợ việc xấu trong nhà đồn ra ngoài nên lập tức đưa em sang Anh.”
Đôi mày xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong gần như nhíu chặt lại: “Cái gì mà ở trong phòng qua đêm với người khác? Anh nói rõ xem, người đó là ai? Ai nói em cũng người khác qua đêm? Tên khốn kiếp nào khơi mào chuyện này?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Làm sao anh biết được chuyện này là do ai khơi mào?”
Tuyên Hoài Phong nhìn biểu hiện của hắn liền nhận ra rõ ràng còn có chuyện chưa nói, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Có việc gì anh cứ việc nói, không cần giấu diếm em. Việc này nếu em không biết thì thôi, một khi đã biết thì nhất định phải truy ra tới cùng. Chẳng lẽ mọi người đồn đại mình ra sao, em lại không được phép tìm hiểu?”
Lâm Kỳ Tuấn vô cùng hối hận khi nhắc tới việc này, bị Tuyên Hoài Phong truy hỏi một phen, cuối cùng đành phải trả lời toàn bộ: “Sau khi em đi Anh, rất nhiều lời đồn đãi xuất hiện, nhưng không biết là bắt đầu từ người nào. Bọn họ nói, đêm đó hôm đó ở khách sạn, em không chỉ ở một mình mà là ở chung với một bé trai. Em cũng biết rồi, mấy bà vợ lẽ của các đại gia thường hay đưa chuyện, còn nói rất sinh động, giống như chính mắt bọn họ nhìn thấy vậy. Họ nói em mua một cậu bé đang học việc trong gánh hát….Aizzz, nói tới chuyện này làm gì chứ?”
Hắn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Mẹ của anh cùng Trịnh phu nhân và vài bà vợ lẽ kia là bạn cùng chơi bài, khi họ tập trung lại một chỗ, khó tránh khỏi việc nói này nói nọ, vậy nên mẹ anh mới tin đó là sự thật. Hoài Phong, anh đã nói tất cả cho em biết, em đừng tức giận, được không?” Lâm Kỳ Tuấn thân mật vuốt ve gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong khẽ tránh mặt sang bên cạnh, nửa ngày không nói chuyện, giống như tức giận mà cũng giống như đang ngẩn người, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Em chỉ sợ trong lòng anh cũng suy nghĩ giống như vậy. Lời đồn vô căn cứ đến đâu lại chẳng có nguyên nhân, đúng không?”
Lâm Kỳ Tuấn bỗng nhiên dừng tay, đột nhiên buồn bực hỏi: “Anh đã nói tất cả sự thật cho em biết, hiện tại em lại quay sang nghi ngờ anh?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngạt thở.
Khi tỉnh lại, Tuyên Hoài Phong đã thấy mình nằm trong phòng bệnh riêng của bệnh viện Tề Thiện.
Bức tường trắng xóa, rèm cửa lớn màu xanh nhạt tạo cảm giác mới mẻ, một cành hoa anh đào vẫn còn đọng sương sớm được cắm trong chiếc bình thủy tinh ở đầu giường, mỹ lệ, điềm đạm mà đáng yêu.
Tuyên Hoài Phong ngắm nhìn không rời mắt, bỗng nhiên nghe thấy có người hỏi: “Thích không? Cố ý cho người lên núi ở ngoại thành tìm một cành về đây, mới cắm vào bình thì em đã tỉnh lại.”
Tuyên Hoài Phong quay đầu lại.
Lâm Kỳ Tuấn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhẹ nhàng bước ra từ sau tấm rèm, một tay cầm dao gọt hoa quả, một tay cầm quả táo đã được gọt hết một nửa, đi dến bên giường, quan sát sắc mặt Tuyên Hoài Phong, đặt dao cùng quả táo xuống, rót một ly nước ấm đưa Tuyên Hoài Phong uống, nói: “ Chờ anh một chút.”
Lâm Kỳ Tuấn thuận tiện kéo một chiếc ghế bên giường ngồi xuống, dùng nước nóng rửa qua quả táo đã được gọt vỏ, cắt thành những miếng nhỏ, dùng cây tăm xuyên qua một miếng đưa tới bên miệng Tuyên Hoài Phong: “Bác sĩ nói em bị thiếu dinh dưỡng, nên ăn nhiều hoa quả một chút.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em không thích táo.”
Kỳ Tuấn cười cười nhìn y: “Anh vất vả lắm mới gọt xong, còn phục vụ em ăn, vậy mà em cũng không chịu nể mặt sao?”
Tuyên Hoài Phong mỉm cười há miệng đón nhận, chậm rãi nhai.
Miếng táo giòn giòn ngọt ngào, nhai một chút cũng có thể khiến người khác nghe thấy thanh âm ‘rắc rắc’, y luôn không thích ăn món này, hiện tại ngẫu nhiên ăn một miếng lại cảm thấy không tồi, quả thực thơm ngon.
Lâm Kỳ Tuấn vẫn tươi cười nhìn y, vô cùng kiên nhẫn chờ y ăn xong lại đút thêm một miếng.
Bất tri bất giác, cả một quả táo đều được giải quyết sạch sẽ.
Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Còn muốn ăn hay không? Anh lại gọt thêm một quả.”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Lâm Kỳ Tuấn còn nói: “Cơm canh trong bệnh viện không tốt lắm, anh đã kêu người hầu ở biệt thự nấu cho em một chút cháo, vậy mà tới giờ vẫn chưa mang tới đây, những người này quả thực không chú tâm vào công việc. Chờ anh đi gọi điện thúc giục bọn họ.” Đứng lên đi gọi điện thoại.
Tuyên Hoài Phong ngăn hắn lại, nói: “Vừa mới ăn xong một quả táo, anh lại đi thúc giục bọn họ mang cháo tới, anh muốn em ăn no đến chết mới được sao?”
Lâm Kỳ Tuấn đành phải ngồi xuống, nắm tay mở ra khép vào, khó xử trả lời: “Anh chưa từng chăm sóc người bệnh bao giờ, trừ việc giúp người bệnh ăn cái gì đó còn có thể làm gì chứ?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Không thể cùng em trò chuyện?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Nếu em muốn trò chuyện, đương nhiên anh sẽ đồng ý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cách xa như vậy, nói chuyện rất tốn sức, anh ngồi xuống bên cạnh giường của em đi.”
Khi bọn họ còn học chung cũng rất thân mật, Lâm Kỳ Tuấn đồng ý, đi ra phía sau tấm rèm rửa tay xong liền trở về ngồi xuống bên giường Tuyên Hoài Phong, lại hỏi y: “Em có muốn ngồi dậy một chút hay không?”
Tuyên Hoài Phong gật gật đầu.
Lâm Kỳ Tuấn nâng y ngồi dậy một chút, đem gối dựng thẳng, giúp đầu y ngả lên cánh tay của mình.
Hai người liền thân mật trò chuyện về khoảnh thời gian sau khi chia cách.
Lâm Kỳ Tuấn hỏi: “Không phải em tới Anh du học sao? Em về từ khi nào vậy? Lại tới thủ đô từ lúc nào? Sao anh không nghe được chút tin tức nào cả?”
Tuyên Hoài Phong hỏi hắn: “Cha của em qua đời, anh ở Quảng Đông chẳng lẽ lại không biết?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Việc này đương nhiên anh biết. Khi bác trai qua đời, anh còn đại diện cho cha anh tới nhà em phúng viếng. Lúc ấy trong nhà em chỉ có dì hai và em trai của em, anh có hỏi bà ấy xem em có về nước hay không, nhờ bà ấy khi em trở lại thì báo tin cho anh, nhưng chờ mãi vẫn không thấy tin tức. Hoài Phong, sao em lại bệnh thành như vậy?”
Tuyên Hoài Phong im lặng một lúc mới cười khổ: “Anh nhìn em như thế này mà không đoán ra sao? Thời buổi này, sống hôm nay chẳng đoán nổi ngày mai, ai cũng không thể biết trước khi nào mình thành kẻ nghèo túng thất nghiệp.”
Lâm Kỳ Tuấn thoáng giật mình: “Không đến mức đó chứ? Bác trai kinh doanh ở Quảng Đông mấy năm nay, sao có thể không lưu một chút tài sản nào cho em?”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Khi ông ấy gặp chuyện không may, chị em không có nhà, em thì đang ở nước Anh, ngoài tầm tay với. Tới khi vội vàng trở về thì tất cả những thứ đó đều rơi vào tay dì hai, em không phải do bà ta sinh ra, tất nhiên sẽ không để lại thứ gì cho em. Trừ mấy thùng sách cũ, vài bộ quần áo em đã mặc qua, cũng chỉ vứt thêm một ngàn đồng.”
Lâm Kỳ Tuấn tức giận nói: “Bà ta không phải con người, gia sản lớn tới mức đó mà đem con cả đuổi ra ngoài như vậy sao?”
Lúc trước, Tuyên Hoài Phong cũng rất hận bà ta, nhưng thời gian qua suy nghĩ nhiều lần, tâm trạng lại có chút bình thản, nói với Lâm Kỳ Tuấn: “ Anh không cần quá tức giận, em nghĩ bà ta cũng có cái khó xử của mình. Em trai em còn quá nhỏ, bà ấy là phụ nữ nên cũng không thể kiếm được nhiều tiền, đương nhiên muốn dùng cách nhanh nhất để thu thật nhiều tài sản vào tay mình. Hoàn cảnh của chúng ta bất đồng. Gia đình anh nhiều thế hệ đều là thương gia, có căn cơ, cha của em tham gia quân ngũ, nhờ vào báng súng mà lập nên sản nghiệp, nói thật, tiền của ông ấy đến hơn phân nửa là khi còn sống đoạt được của người ta, người mất, tiền bạc cũng bị cấp dưới của ông ấy đoạt hơn phân nửa. Còn lại một chút cổ phiếu hữu danh vô thực, hơn phân nửa đều không thể dùng. Trước kia, ông ấy góp cổ phiếu danh nghĩa ở rất nhiều cửa hàng, công ty, hàng năm ăn hoa hồng, đó là do người ta dựa vào thế lực của ông ấy, đem cổ phần công ty dâng lên thay cho phí bảo hộ. Hiện tại vị tư lệnh này qua đời, đương nhiên nguồn thu nhập đó cũng không cánh mà bay. Em nghĩ, trừ mấy căn nhà lớn ở Quảng Đông cùng một chút tiền trong sổ tiết kiệm, chỉ sợ những thứ còn lại cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em nói cũng đúng, nhưng dù sao bà ta đối xử với em như vậy cũng không được.” Trầm mặc một hồi, thấp giọng hỏi: “Vậy vì sao em lại không đến tìm anh?”
Tuyên Hoài Phong lập tức cúi đầu trốn tránh, không chút suy nghĩ liền hỏi lại một câu: “Vậy tại sao anh không tới tìm em?” Nói ra khỏi miệng mới cảm thấy ngữ khí của mình rất hung hăng, rất giống khởi binh hỏi tội, ngược lại còn vô cùng xấu hổ.
Hai người đều yên lặng cúi đầu, một hồi lâu không nói chuyện.
Tuyên Hoài Phong buồn rầu cả nửa ngày mới dịu giọng nói: “Em có tới tìm anh, bác gái nói anh tới Hàng Châu làm việc, không biết khi nào trở về, em xin bác ấy số điện thoại lên hệ, địa chỉ cũng được, bác gái lại nói anh là người trẻ tuổi thích đi đó đi đây, không ở một nơi cố định, số điện thoại cũng không cho. Chắc anh cũng có thể đoán được tình cảnh đó khốn đốn như thế nào, bác gái chỉ kém nước chưa lên tiếng nói em phải tuyệt giao với anh. Một khi đã như vậy, em tiếp tục dây dưa cũng chẳng hay ho.”
Lâm Kỳ Tuấn lộ vẻ ảm đạm: “Có chuyện như vậy? Mẹ vẫn luôn gạt anh, còn nói không biết chút tin tức nào của gia đình em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nhắc tới chuyện này em lại thấy rất kỳ lạ. Tuy rằng gia đình em sa sút, nhưng em chưa từng đắc tội cùng bác gái, trước kia tới nhà anh nhiều lần nên em chắc chắn bác gái là người hiền lành, tại sao bỗng nhiên lại cố hết sức khiến em và anh không thể qua lại với nhau?”
Lâm Kỳ Tuấn đột nhiên trầm mặc.
Tuyên Hoài Phong khó hiểu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Kỳ Tuấn trầm mặc rất lâu, Tuyên Hoài Phong tới gần đối diện với hắn, liên tiếp gọi vài tiếng, lúc này hắn mới đưa ánh mắt nhìn về phía y, cẩn thận quan sát một chút, lại cẩn thận nói từng từ: “Có một việc anh muốn hỏi em. Nhưng em không nên tức giận với anh.”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Anh cứ việc hỏi, quân tử thẳng thắn vô tư, việc gì phải tức giận?”
Lâm Kỳ Tuấn do dự một hồi, cắn răng hỏi y: “Khi đó, vì sao bỗng nhiên em lại tới Anh du học?”
Tuyên Hoài Phong cứng đờ thân mình: “Anh hỏi như vậy là có ý gì?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Em trả lời đi, đừng tức giận.”
Tuyên Hoài Phong chống tay xuống giường, hoàn toàn ngồi dậy, nhìn thằng về phía Lâm Kỳ Tuấn: “Anh nói rõ xem, hỏi như vậy là có ý gì?”
Lâm Kỳ Tuấn thấy y tức giận đến đỏ ửng hai má, dáng vẻ cực kỳ động lòng người, lập tức mềm lòng, lại hối hận mình đã nói những điều không phải, nhanh chóng thay đổi khẩu khí, ôn nhu nói: “Em đừng nóng giận, sớm biết mọi chuyện thành ra như thế này thì anh đã không hỏi. Những lời này thật sự không có ý gì, chẳng qua bỗng nhiên em tới Anh du học, lại đi gấp rút như vậy, rất kỳ lạ, khó tránh khiến người ta chú ý, đồn đại lung tung.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đồn đại như thế nào?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Những người đó ăn no rỗi việc nên nói loạn, em không biết là tốt nhất, vì sao còn muốn tìm hiểu làm chi để rước bực tức vào người?”
Tuyên Hoài Phong trả lời: “Đừng lề mề, nói chuyện không nên nói nửa vời. Anh nghe được những gì đều nói hết cho em biết.”
Gương mặt tuấn tú toát ra một cỗ khí thế quật cường, quyết không từ bỏ.
Lâm Kỳ Tuấn đành phải nói cho y biết: “Bọn họ nói em qua đêm với một người trong phòng, bị cha của em bắt gặp, sợ việc xấu trong nhà đồn ra ngoài nên lập tức đưa em sang Anh.”
Đôi mày xinh đẹp của Tuyên Hoài Phong gần như nhíu chặt lại: “Cái gì mà ở trong phòng qua đêm với người khác? Anh nói rõ xem, người đó là ai? Ai nói em cũng người khác qua đêm? Tên khốn kiếp nào khơi mào chuyện này?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Làm sao anh biết được chuyện này là do ai khơi mào?”
Tuyên Hoài Phong nhìn biểu hiện của hắn liền nhận ra rõ ràng còn có chuyện chưa nói, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Có việc gì anh cứ việc nói, không cần giấu diếm em. Việc này nếu em không biết thì thôi, một khi đã biết thì nhất định phải truy ra tới cùng. Chẳng lẽ mọi người đồn đại mình ra sao, em lại không được phép tìm hiểu?”
Lâm Kỳ Tuấn vô cùng hối hận khi nhắc tới việc này, bị Tuyên Hoài Phong truy hỏi một phen, cuối cùng đành phải trả lời toàn bộ: “Sau khi em đi Anh, rất nhiều lời đồn đãi xuất hiện, nhưng không biết là bắt đầu từ người nào. Bọn họ nói, đêm đó hôm đó ở khách sạn, em không chỉ ở một mình mà là ở chung với một bé trai. Em cũng biết rồi, mấy bà vợ lẽ của các đại gia thường hay đưa chuyện, còn nói rất sinh động, giống như chính mắt bọn họ nhìn thấy vậy. Họ nói em mua một cậu bé đang học việc trong gánh hát….Aizzz, nói tới chuyện này làm gì chứ?”
Hắn ngừng lại một chút, thấp giọng nói: “Mẹ của anh cùng Trịnh phu nhân và vài bà vợ lẽ kia là bạn cùng chơi bài, khi họ tập trung lại một chỗ, khó tránh khỏi việc nói này nói nọ, vậy nên mẹ anh mới tin đó là sự thật. Hoài Phong, anh đã nói tất cả cho em biết, em đừng tức giận, được không?” Lâm Kỳ Tuấn thân mật vuốt ve gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong khẽ tránh mặt sang bên cạnh, nửa ngày không nói chuyện, giống như tức giận mà cũng giống như đang ngẩn người, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Em chỉ sợ trong lòng anh cũng suy nghĩ giống như vậy. Lời đồn vô căn cứ đến đâu lại chẳng có nguyên nhân, đúng không?”
Lâm Kỳ Tuấn bỗng nhiên dừng tay, đột nhiên buồn bực hỏi: “Anh đã nói tất cả sự thật cho em biết, hiện tại em lại quay sang nghi ngờ anh?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngạt thở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook